Chương 31: Gửi cho tôi
Thẩm Thư vừa nói xong, những người ở đây đều an tĩnh lại, đặc biệt là mấy người ở phía sau Liễu Tam Nhi đã chính mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, lập tức vâng vâg dạ dạ lùi về sau.
Còn có người to gan lên tiếng hỏi:” Chuyện cậu nói là thật hay giả? Không phải lừa chúng tôi chứ? Tôi từng xem trên TV, có người giả dạng trừ tà để bán họ cho người khác, dù sao tôi cũng không có cảm giác được ác quỷ ở xung quang mình.”
Thẩm Thư cười nhạo:” Chú không tin tôi vậy thì bây giờ đi về đi, khỏi phải sợ tôi đem bán các người đúng không? Được rồi, dù sao khi tôi rời đi, sống chết của các người cũng không liên quan đến tôi một chút nào.”
Hướng Tu Tề cảm thấy Thẩm Thư thật sự tức giận rồi, bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa hối hận bản thân đã đẩy thầy Tống đi chỗ khác.
Hắn cũng không biết bây giờ nên nói thôn dân nhanh đi và đừng bàn tán nữa hay là khuyên Thẩm Thư bớt giận, chỉ là lúc Thẩm tiên sinh nổi nóng cũng làm hắn có chút sợ hãi a!
Khi Hướng Tu Tề muốn mở miệng, giữa đám người đột nhiên lại trở nên ồn ào, lập tức người bên trong tản ra xung quanh, có người hét to, âm thanh tràn ngập sự sợ hãi.
“ Im lặng!” Hướng Tu Tề nhẫn nhịn đến cực điểm, hét lớn một tiếng, mọi người mới yên lặng lại rồi từ từ tách ra, nhường lại vị trí ở giữa, người ở bên ngoài lúc này mới nhìn thấy, ở giữa có người ngã xuống trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, đã không còn thở nữa.
“ Lại chết thêm hai người.” Thẩm Thư hờ hững nói.
Hướng Tu Tề gãi gãi đầu, có chút nôn nóng nói:” Nếu còn chậm trễ thời gian, hai người này hoàn toàn không có khả năng sống sót!”
“ Đại, đại sư, cứu cứu tôi với, xin hai vị đại sư cứu tôi a! Tôi sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi với hai vị, tôi có mắt mà không tròng, rất xin lỗi, hai vị hãy tha thứ cho tôi đi!”
Người cách Thẩm Thư và Liễu Tam Nhi gần nhất đột nhiên quỳ xuống, điên cuồng dập đầu với Thẩm Thư còn khóc lóc thảm thiết xin lỗi.
Thẩm Thư nghiêng người tránh đi động tác của người đó, hờ hững nhìn đám người, những người vừa nãy mới lên tiếng đều cúi đầu, tránh đi ánh mắt của cậu.
“ Thẩm tiên sinh, bọn họ biết sai rồi, xin anh bớt giận, đừng chấp nhặt với họ nữa.” Hướng Tu Tề đè thấp âm thanh nói.
Nói thật, hắn cũng vô cùng bất mãn với thái độ của bọn họ, Thẩm Thư nói rất đúng, làm gì có ai tự nguyện ở lại đây làm chuyện tốt còn bị hiểu lầm, bị chửi rủa?
Chẳng qua sống tại phân cục thành phố Ninh Quốc nhiều năm như vậy, hắn đã quen với loại chuyện này, đã có thể làm lơ lời nói của những người đó, chỉ lo làm xong việc của mình, làm xong thì mấy người đó cũng không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Cho nên khi nghe Thẩm Thư nói ra những lời này, thật ra trong lòng hắn rất sảng khoái, Thẩm tiên sinh đã nói ra tiếng lòng của bọn họ a!
Thẩm Thư cười lạnh nói:” Thái độ của một người có thể đại diện cho tất cả những người phía sau sao? Tôi không muốn đi cứu người còn phải bị mắng thầm sau lưng đâu.”
“ Có thể đại diện, đại sư, chúng tôi xin lỗi cậu, cậu nhất định đừng để trong lòng, đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng tôi xin lỗi cậu, chúng tôi đều cùng nhau xin lỗi cậu!”
“ Đúng đúng đúng, đại sư, cậu đừng tức giận, đều là chúng tôi sai, từ giờ trở đi, cậu nói cái gì chúng tôi sẽ làm theo cái đó, tuyệt đối nghe theo cậu!”
Không còn người dám lên tiếng nghi ngờ Thẩm Thư, tuy rằng vẫn có người còn hoài nghi trong lòng, nhưng dù không tin nổi chuyện này thì mắt thấy hai người đã chết, chút nghi ngờ nho nhỏ trong lòng so với mạng sống chính mình đã hoàn toàn không tính là cái gì.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Thẩm Thư rõ ràng là đã đem cậu trở thành người đáng tin cậy, Thẩm Thư nhìn mọi người ở xung quanh một vòng, thấy đúng là không có ai làm loạn, biểu cảm mới dịu đi, nói:” Nếu đã như vậy, thì dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm, mong rằng trên đường sẽ không có ai đổi ý nữa, tôi chỉ kiên nhẫn một lần.”
“ Được được, chúng tôi đi ngay, đi ngay, cậu muốn dừng chỗ nào thì dừng chỗ đó!” Những người này nghe lời Thẩm Thư nói lập tức đi về phía trước, không còn chút nghi vấn nào.
Chỉ là lúc đi, đều cố tình tránh hai người đang nằm trên mặt đất.
“ Liên hệ người đem bọn họ trở về đi.” Thẩm Thư đến chỗ hai cỗ thi thể, bất đắc dĩ thở dài.
May mắn những người ở lại trong thôn đều là người già, tuy rằng trong một trăm người bị tấn công cũng có học sinh, nhưng người già lại chiếm phần lớn, những người này là dễ hù doạ nhất, nếu không với một trăm người thế này phản ứng đầu tiên khi thấy người chết không phải là tin vào lời đồn của cái gọi là ác quỷ mà là gọi điện cho cảnh sát báo án.
Hướng Tu Tề gật gật đầu, nhỏ giọng nói:” Thẩm tiên sinh, anh đừng tức giận, không cần phải chấp nhặt với những người này.”
Thẩm Thư nhìn thôn dân đi ở phía trước, cười nói với Hướng Tu Tề:” Cậu thật sự cho rằng tôi đang tức giận sao? Nếu tôi thật sự đi luôn, tuy rằng thầy không biết năng lực thật sự của tôi nhưng chắc chắn sẽ mắng chết tôi.”
“... Cho nên anh chỉ hù doạ bọn họ thôi sao?” Da đầu Hướng Tu Tề tê rần, kỹ thuật diễn xuất của Thẩm tiên sinh thế này mà không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
“ Được rồi, mau đi lên trước dẫn đường.” Thẩm Thư bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
Hướng Tu Tề cười hắc hắc, đi lên phía trước mọi người.
Hồ Lập Cường vẫn luôn đứng bên cạnh chờ xem kịch vui, nhưng lúc này ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, gã nhìn chằm chằm Thẩm Thư, cơ trên mặt run rẩy vài cái, cuối cùng cúi đầu để giấu đi sự tàn ác trong ánh mắt.
Hắn thả chậm tốc độ, yên lặng rời ra khỏi đoàn người, hình như muốn rời đi
“ Hồ tiên sinh?” Thẩm Thư cười gọi gã một tiếng,” Tiên sinh đây là đang muốn đi đâu vậy?”
Hồ Lập Cường nhìn cậu, trong ánh mắt đã không còn sự tối đi khi vừa mới gặp, mà là tràn đầy dò xét.
Trên người người này chắc chắn có cất giấu bí mật gì đó, nếu không sao có thể cam tâm ở lại trong cái trấn Tây Hoa nhỏ không có tương lai này.
Gã trước khi tới đã điều tra tư liệu, trấn Tây Hoa có ông lão Tống và tên họ Thẩm phế vật kia, hai người được phái đi trước thì một tên vô dụng, một tên tiểu lâu la, nói chung là không đáng nhắc tới. Vốn tưởng rằng ở đây chỉ có mình con nhím Hướng Tu Tề, không ngờ tới lại còn ẩn giấu một nhân vật năng lực khó lường như vậy.
Nghĩ đến át chủ bài trong tay chính mình, Hồ Lập Cường có chút khổ sở, thật sự không được... Cũng chỉ có thể dùng đến thứ kia, nếu không cho mấy người này chút giáo huấn, sau này gã còn làm loạn ở tổng cục thế nào được!
Nếu sớm biết như vậy, gã đã không một hai phải đi cãi nhau để giành cái việc này về tay mình, lúc ấy rõ ràng gã có thể đẩy cho những người khác!
Vì tranh cãi mà gã đã lãng phí mất hai tín vật, nghĩ như vậy Hồ Lập Cường liền cảm thấy đau lòng.
“ Cậu là ai?” Một người mà Hướng Tu Tề cũng phải kiêng nể, thế nhưng lại giả vờ làm bộ dạng tiểu bạch thỏ, còn nhận tên họ Tống kia làm thầy, rốt cuộc là vì cái gì?
Thẩm Thư khẽ cười nói:” Lời này của Hồ tiên sinh là có ý gì? Tôi có thể là ai chứ, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
Hồ Lập Cường cười lạnh, nhân vật nhỏ mà có thể khiến Hướng Tu Tề ăn nói khép nép như vậy sao? Đến gã mà Hướng Tu Tề còn dám lên mặt, nếu đã không có thực lực, sao có thể khiến gia hoả này cúi đầu như vậy.
Chưa nói đến tuổi tác của người này cùng lắm là mới hai mươi tuổi đầu, hai mươi tuổi đầu mà đã có năng lực như vậy, nếu ở trong tổng cục rất mau sẽ trở thành người đứng đầu, mà bây giờ gã lại đắc tội cậu, sau này nếu thật sự thành người của tổng cục chẳng phải là sẽ cưỡi trên đầu người khác để tác oai tác oái sao?
Cho nên tận dụng lúc cậu còn chưa bộc lộ tài năng, trực tiếp xử lý mới là giải pháp tốt nhất.
Hai người đều trở nên im lặng, đi theo phía sau đoàn người ra hướng ngoài thôn.
Hướng Tu Tề đã sớm xem kỹ vị trí, khoảng cách từ thôn đến vị trí đó ước chừng khoảng một km, xung quanh đều là đồng ruộng trống trải, đại khái thì tình huống không có sai sót gì, nếu có xuất hiện trở ngại bọn họ cũng có thể lập tức nhận thấy được.
Sắp xếp mọi người ngồi vào vị trí của chính mình, hướng dẫn bọn họ đem công cụ chiếu sáng trong tay bày biện tốt, Hướng Tu Tề liền lấy con rối giấy của chính mình ra
Đem con rối giấy phân phát cho mọi người, Hướng Tu Tề đi đến bên cạnh Thẩm Thư:” Thẩm tiên sinh, bây giờ bắt đầu sao?”
Thẩm Thư gật gật đầu, thời gian kéo dài một khắc*, có lẽ phải chết một thêm một người, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
*một khắc=15 phút
Nhưng trước đó, cần phải xử lý một số chuyện khác mới được
Cậu nhìn về phía Hồ Lập Cường, nở nụ cười tươi nói:” Xin lỗi nha Hồ tiên sinh, cậu ở chỗ này thì tôi không yên tâm nên chỉ có thể để cậu chịu thiệt thòi một chút rồi.”
Trong lòng Hồ Lập Cường thấy không ổn, sắc mặt trầm xuống hỏi:” Cậu muốn làm gì?’”
Thẩm Thư buông tay:” Tôi chỉ là tự cho chính mình một chút đảm bảo, nếu cậu nhân lúc chúng tôi làm việc mà ra tay vậy thì rất phiền phức đúng không?”
Nói xong không chờ Hồ Lập Cường phản ứng lại, liền nhấc chân đá về phía đầu của gã.
Thực lực của Hồ Lập Cường rõ ràng cao hơn Hướng Tu Tề một bậc, gã lộn nhào tại chỗ tránh đi công kích của Thẩm Thư, sau đó lấy ra từ trong áo mấy con rối được điêu khắc sinh động như thật rồi ném về phía Thẩm Thư.
Mấy con động vật bằng ngọc thạch lớn tầm nắm tay trẻ con rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng biến lớn, từ từ biến thành kích thước của một con vật thật.
Con sư tử có toàn thân bằng phỉ thúy màu xanh biếc nổi giận gầm lên, bao vây quanh Thẩm Thư.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thư nhìn thấy con rối của người khác sau khi rời khỏi thôn trên núi.
Trong thôn bọn họ rất nghèo, thôn dân chế tác con rối đều dùng một nguyên liệu là bùn từ ven sông, đôi khi là lên núi chặt cây, cậu vẫn là lần đầu thấy người dùng nguyên liệu quý giá như vậy để chế tác con rối.
Tuy rằng không am hiểu về phỉ thúy, nhưng nhìn vẻ ngoài này, theo như cảm giác của cậu nguyên liệu này ít nhất cũng mấy chục vạn đi? Thật là có tiền!
Hồ Lập Cường cười lạnh một tiếng:” Nhóc con! Muốn ra tay với tôi sao? Sợ là cậu chưa có khả năng đó.”
Giọng nói vừa dứt, mấy con hung thú phỉ thúy liền rống lên giận dữ lao về phía Thẩm Thư.
Một bên thôn dân không hiểu chuyện gì nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi, bọn họ chỉ thấy hai người họ nói nói với nhau vài câu, không hợp liền lao vào đánh, sau đó cái cậu mập mạp kia ném ra mấy con hổ nhỏ, sư tử nhỏ rồi hai người liền đứng yên ở nơi đó.
Chẳng lẽ đây là cuộc chiến của các cao nhân sao?
Hướng Tu Tề lập tức chạy tới, nhìn mấy con rối vây xung quanh Thẩm Thư mà chửi ầm lên
“ Cái tên sống dai nhà cậu, Thẩm tiên sinh mà cũng dám tấn công, hôm nay tôi sẽ gϊếŧ chết cậu!”
Cho dù là loại người vô liêm sỉ như Hồ Lập Cường, lúc này cũng bị câu nói của Hướng Tu Tề chọc tức đến xém nữa hộc máu, rõ ràng là Thẩm Thư tấn công trước, tại sao lại thành gã tấn công Thẩm Thư trước chứ?
Chẳng lẽ chỉ có Thẩm Thư có thể đánh gã, còn gã không được đánh trả Thẩm Thư hả?
Nhìn Hướng Tu Tề tức đến đỏ mắt, Hồ Lập Cường không thể không triệu hồi một con rối khác tới đối phó hắn.
Gã thật đúng là không tin nổi, cho dù hai tên này có năng lực thật thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của gã.
Mấy con rối này chính là tâm huyết cả đời của gã, chất liệu của nó phải gọi là tốt nhất trong vạn chất liệu khác và linh ở bên trong con rối càng quý giá đến nỗi gã phải trả một cái giá rất lớn mới có thể mời một vị tiền bối đến để giúp gã rèn ra.
Thiên phú của bản thân gã cũng chỉ ở tầm trung, để lên đến tổng cục phần lớn là dựa vào những con rối này, đừng nói là linh, người chết trong tay mấy bảo bối của gã thật sự là đếm không hết, không kém gì hai cái này.
Lúc làm việc trong cục Hướng Tu Tề cũng đã nghe qua về những con rối của Hồ Lập Cường, một con thì hắn còn đối phó được, nếu cả một đàn nhiều như tổ ong mà lao lên cùng lúc, chắc hắn chống đỡ không nổi.
Hắn có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Thư, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Một con hung thú miệng chảy đầy nước dãi nhảy tới trước mặt Thẩm Thư, hung hăng vồ lên, hàm răng bén nhọn sắp đâm vào cơ thể Thẩm Thư, lại bị cậu tát một cái vào đầu, sau đó dùng chân đá vào bụng nó, khiến nó văng ra chỗ khác.
Ngay sau đó Thẩm Thư duỗi tay tóm lấy bờm của một con sư tử khác, dùng tay bẻ hàm trên của nó, lại không chút lưu tình mà bẻ nốt hàm còn lại.
Răng rắc.
Âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Hồ Lập Cường và Hướng Tu Tề.
Hướng Tu Tề:”...”
Cách Thẩm tiên sinh đánh nhau, thật là, vô cùng độc đáo ha.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh nhau với con rối như vậy, con rối tuy rằng có thân thể, nhưng thân thể đó dù sao cũng là vật thật, không có khả năng thật sự biến lớn, cho nên đối phó với loại con rối này thì nên xâm nhập vào linh nằm bên trong cơ thể.
Mà khi con người chiến đấu với con rối, chỉ có thể dùng tinh thần lực của chính mình làm vũ khí, còn đây lại trực tiếp đánh tay không với con rối, cách này thật sự là khiến hai người họ kinh ngạc tới rớt luôn cằm.
Đây là chuyện mà người có thể làm sao?
Dứt khoát giải quyết thật gọn gàng mấy con thú dữ, Thẩm Thư thở hổn hển một chút rồi sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc, chờ hơi thở ổn định, liền đi đến cơ thể thật sự của mấy con rối, chỉ vào chúng nó rồi hỏi Hồ Lập Cường:” Đây có phải là...phỉ thúy không? Có phải rất đáng giá hay không?”
Lúc này Hồ Lập Cường hoàn toàn không có tự tin như vừa nãy, gã nỗ lực đem mỡ của mình thu gọn lại, run rẩy nói:” Cậu, cậu muốn làm gì, tôi nói cho cậu biết, cấp trên biết tôi đi đến Liễu Doanh, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì các cậu không ai có thể chịu trách nhiệm nổi!”
Thẩm Thư không kiên nhẫn nói:” Tôi hỏi cậu, đây có phải phỉ thúy hay không?”
“ Không... Là, là phỉ thúy, là phỉ thúy.” Da đầu Hồ Lập Cường tê dại, muốn phủ nhận nhưng lại theo bản năng mà sửa miệng, nhìn thấy đôi mắt Thẩm Thư sáng lên trong lòng gã đột nhiên nổi lên một cảm giác không ổn.
“ Cái đó, hay là tặng cho tôi đi, tôi rất thích phỉ thúy.” Thẩm Thư vui vẻ đem đồ vật nhặt lên, sau đó nhét vào trong túi chính mình.
Từ sau khi trở về nhà, cậu còn chưa từng tặng một món quà đáng giá cho Cố Nghiên, mấy khối phỉ thúy này vừa nhìn là biết hàng cao cấp, tuy rằng bây giờ bọn họ cũng coi như có tiền, nhưng phỉ thúy tốt thế này có tiền cũng không mua được a!
Hơn nữa chúng nó không chỉ đơn giản là phỉ thúy, mà là đã được chế thành con rối, đồ này thì càng thích hợp để tặng cho linh khôi sư.
Điều không hoàn hảo chính là, phù văn trên mặt con rối cấp bậc quá thấp, nhưng mà sau khi lấy về cậu có thể sửa lại một chút, dù sao nhất thời cũng không vội.
Cố Nghiên được tặng vật này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Còn có người to gan lên tiếng hỏi:” Chuyện cậu nói là thật hay giả? Không phải lừa chúng tôi chứ? Tôi từng xem trên TV, có người giả dạng trừ tà để bán họ cho người khác, dù sao tôi cũng không có cảm giác được ác quỷ ở xung quang mình.”
Thẩm Thư cười nhạo:” Chú không tin tôi vậy thì bây giờ đi về đi, khỏi phải sợ tôi đem bán các người đúng không? Được rồi, dù sao khi tôi rời đi, sống chết của các người cũng không liên quan đến tôi một chút nào.”
Hướng Tu Tề cảm thấy Thẩm Thư thật sự tức giận rồi, bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa hối hận bản thân đã đẩy thầy Tống đi chỗ khác.
Hắn cũng không biết bây giờ nên nói thôn dân nhanh đi và đừng bàn tán nữa hay là khuyên Thẩm Thư bớt giận, chỉ là lúc Thẩm tiên sinh nổi nóng cũng làm hắn có chút sợ hãi a!
Khi Hướng Tu Tề muốn mở miệng, giữa đám người đột nhiên lại trở nên ồn ào, lập tức người bên trong tản ra xung quanh, có người hét to, âm thanh tràn ngập sự sợ hãi.
“ Im lặng!” Hướng Tu Tề nhẫn nhịn đến cực điểm, hét lớn một tiếng, mọi người mới yên lặng lại rồi từ từ tách ra, nhường lại vị trí ở giữa, người ở bên ngoài lúc này mới nhìn thấy, ở giữa có người ngã xuống trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, đã không còn thở nữa.
“ Lại chết thêm hai người.” Thẩm Thư hờ hững nói.
Hướng Tu Tề gãi gãi đầu, có chút nôn nóng nói:” Nếu còn chậm trễ thời gian, hai người này hoàn toàn không có khả năng sống sót!”
“ Đại, đại sư, cứu cứu tôi với, xin hai vị đại sư cứu tôi a! Tôi sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi với hai vị, tôi có mắt mà không tròng, rất xin lỗi, hai vị hãy tha thứ cho tôi đi!”
Người cách Thẩm Thư và Liễu Tam Nhi gần nhất đột nhiên quỳ xuống, điên cuồng dập đầu với Thẩm Thư còn khóc lóc thảm thiết xin lỗi.
Thẩm Thư nghiêng người tránh đi động tác của người đó, hờ hững nhìn đám người, những người vừa nãy mới lên tiếng đều cúi đầu, tránh đi ánh mắt của cậu.
“ Thẩm tiên sinh, bọn họ biết sai rồi, xin anh bớt giận, đừng chấp nhặt với họ nữa.” Hướng Tu Tề đè thấp âm thanh nói.
Nói thật, hắn cũng vô cùng bất mãn với thái độ của bọn họ, Thẩm Thư nói rất đúng, làm gì có ai tự nguyện ở lại đây làm chuyện tốt còn bị hiểu lầm, bị chửi rủa?
Chẳng qua sống tại phân cục thành phố Ninh Quốc nhiều năm như vậy, hắn đã quen với loại chuyện này, đã có thể làm lơ lời nói của những người đó, chỉ lo làm xong việc của mình, làm xong thì mấy người đó cũng không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Cho nên khi nghe Thẩm Thư nói ra những lời này, thật ra trong lòng hắn rất sảng khoái, Thẩm tiên sinh đã nói ra tiếng lòng của bọn họ a!
Thẩm Thư cười lạnh nói:” Thái độ của một người có thể đại diện cho tất cả những người phía sau sao? Tôi không muốn đi cứu người còn phải bị mắng thầm sau lưng đâu.”
“ Có thể đại diện, đại sư, chúng tôi xin lỗi cậu, cậu nhất định đừng để trong lòng, đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng tôi xin lỗi cậu, chúng tôi đều cùng nhau xin lỗi cậu!”
“ Đúng đúng đúng, đại sư, cậu đừng tức giận, đều là chúng tôi sai, từ giờ trở đi, cậu nói cái gì chúng tôi sẽ làm theo cái đó, tuyệt đối nghe theo cậu!”
Không còn người dám lên tiếng nghi ngờ Thẩm Thư, tuy rằng vẫn có người còn hoài nghi trong lòng, nhưng dù không tin nổi chuyện này thì mắt thấy hai người đã chết, chút nghi ngờ nho nhỏ trong lòng so với mạng sống chính mình đã hoàn toàn không tính là cái gì.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Thẩm Thư rõ ràng là đã đem cậu trở thành người đáng tin cậy, Thẩm Thư nhìn mọi người ở xung quanh một vòng, thấy đúng là không có ai làm loạn, biểu cảm mới dịu đi, nói:” Nếu đã như vậy, thì dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm, mong rằng trên đường sẽ không có ai đổi ý nữa, tôi chỉ kiên nhẫn một lần.”
“ Được được, chúng tôi đi ngay, đi ngay, cậu muốn dừng chỗ nào thì dừng chỗ đó!” Những người này nghe lời Thẩm Thư nói lập tức đi về phía trước, không còn chút nghi vấn nào.
Chỉ là lúc đi, đều cố tình tránh hai người đang nằm trên mặt đất.
“ Liên hệ người đem bọn họ trở về đi.” Thẩm Thư đến chỗ hai cỗ thi thể, bất đắc dĩ thở dài.
May mắn những người ở lại trong thôn đều là người già, tuy rằng trong một trăm người bị tấn công cũng có học sinh, nhưng người già lại chiếm phần lớn, những người này là dễ hù doạ nhất, nếu không với một trăm người thế này phản ứng đầu tiên khi thấy người chết không phải là tin vào lời đồn của cái gọi là ác quỷ mà là gọi điện cho cảnh sát báo án.
Hướng Tu Tề gật gật đầu, nhỏ giọng nói:” Thẩm tiên sinh, anh đừng tức giận, không cần phải chấp nhặt với những người này.”
Thẩm Thư nhìn thôn dân đi ở phía trước, cười nói với Hướng Tu Tề:” Cậu thật sự cho rằng tôi đang tức giận sao? Nếu tôi thật sự đi luôn, tuy rằng thầy không biết năng lực thật sự của tôi nhưng chắc chắn sẽ mắng chết tôi.”
“... Cho nên anh chỉ hù doạ bọn họ thôi sao?” Da đầu Hướng Tu Tề tê rần, kỹ thuật diễn xuất của Thẩm tiên sinh thế này mà không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
“ Được rồi, mau đi lên trước dẫn đường.” Thẩm Thư bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
Hướng Tu Tề cười hắc hắc, đi lên phía trước mọi người.
Hồ Lập Cường vẫn luôn đứng bên cạnh chờ xem kịch vui, nhưng lúc này ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, gã nhìn chằm chằm Thẩm Thư, cơ trên mặt run rẩy vài cái, cuối cùng cúi đầu để giấu đi sự tàn ác trong ánh mắt.
Hắn thả chậm tốc độ, yên lặng rời ra khỏi đoàn người, hình như muốn rời đi
“ Hồ tiên sinh?” Thẩm Thư cười gọi gã một tiếng,” Tiên sinh đây là đang muốn đi đâu vậy?”
Hồ Lập Cường nhìn cậu, trong ánh mắt đã không còn sự tối đi khi vừa mới gặp, mà là tràn đầy dò xét.
Trên người người này chắc chắn có cất giấu bí mật gì đó, nếu không sao có thể cam tâm ở lại trong cái trấn Tây Hoa nhỏ không có tương lai này.
Gã trước khi tới đã điều tra tư liệu, trấn Tây Hoa có ông lão Tống và tên họ Thẩm phế vật kia, hai người được phái đi trước thì một tên vô dụng, một tên tiểu lâu la, nói chung là không đáng nhắc tới. Vốn tưởng rằng ở đây chỉ có mình con nhím Hướng Tu Tề, không ngờ tới lại còn ẩn giấu một nhân vật năng lực khó lường như vậy.
Nghĩ đến át chủ bài trong tay chính mình, Hồ Lập Cường có chút khổ sở, thật sự không được... Cũng chỉ có thể dùng đến thứ kia, nếu không cho mấy người này chút giáo huấn, sau này gã còn làm loạn ở tổng cục thế nào được!
Nếu sớm biết như vậy, gã đã không một hai phải đi cãi nhau để giành cái việc này về tay mình, lúc ấy rõ ràng gã có thể đẩy cho những người khác!
Vì tranh cãi mà gã đã lãng phí mất hai tín vật, nghĩ như vậy Hồ Lập Cường liền cảm thấy đau lòng.
“ Cậu là ai?” Một người mà Hướng Tu Tề cũng phải kiêng nể, thế nhưng lại giả vờ làm bộ dạng tiểu bạch thỏ, còn nhận tên họ Tống kia làm thầy, rốt cuộc là vì cái gì?
Thẩm Thư khẽ cười nói:” Lời này của Hồ tiên sinh là có ý gì? Tôi có thể là ai chứ, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
Hồ Lập Cường cười lạnh, nhân vật nhỏ mà có thể khiến Hướng Tu Tề ăn nói khép nép như vậy sao? Đến gã mà Hướng Tu Tề còn dám lên mặt, nếu đã không có thực lực, sao có thể khiến gia hoả này cúi đầu như vậy.
Chưa nói đến tuổi tác của người này cùng lắm là mới hai mươi tuổi đầu, hai mươi tuổi đầu mà đã có năng lực như vậy, nếu ở trong tổng cục rất mau sẽ trở thành người đứng đầu, mà bây giờ gã lại đắc tội cậu, sau này nếu thật sự thành người của tổng cục chẳng phải là sẽ cưỡi trên đầu người khác để tác oai tác oái sao?
Cho nên tận dụng lúc cậu còn chưa bộc lộ tài năng, trực tiếp xử lý mới là giải pháp tốt nhất.
Hai người đều trở nên im lặng, đi theo phía sau đoàn người ra hướng ngoài thôn.
Hướng Tu Tề đã sớm xem kỹ vị trí, khoảng cách từ thôn đến vị trí đó ước chừng khoảng một km, xung quanh đều là đồng ruộng trống trải, đại khái thì tình huống không có sai sót gì, nếu có xuất hiện trở ngại bọn họ cũng có thể lập tức nhận thấy được.
Sắp xếp mọi người ngồi vào vị trí của chính mình, hướng dẫn bọn họ đem công cụ chiếu sáng trong tay bày biện tốt, Hướng Tu Tề liền lấy con rối giấy của chính mình ra
Đem con rối giấy phân phát cho mọi người, Hướng Tu Tề đi đến bên cạnh Thẩm Thư:” Thẩm tiên sinh, bây giờ bắt đầu sao?”
Thẩm Thư gật gật đầu, thời gian kéo dài một khắc*, có lẽ phải chết một thêm một người, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
*một khắc=15 phút
Nhưng trước đó, cần phải xử lý một số chuyện khác mới được
Cậu nhìn về phía Hồ Lập Cường, nở nụ cười tươi nói:” Xin lỗi nha Hồ tiên sinh, cậu ở chỗ này thì tôi không yên tâm nên chỉ có thể để cậu chịu thiệt thòi một chút rồi.”
Trong lòng Hồ Lập Cường thấy không ổn, sắc mặt trầm xuống hỏi:” Cậu muốn làm gì?’”
Thẩm Thư buông tay:” Tôi chỉ là tự cho chính mình một chút đảm bảo, nếu cậu nhân lúc chúng tôi làm việc mà ra tay vậy thì rất phiền phức đúng không?”
Nói xong không chờ Hồ Lập Cường phản ứng lại, liền nhấc chân đá về phía đầu của gã.
Thực lực của Hồ Lập Cường rõ ràng cao hơn Hướng Tu Tề một bậc, gã lộn nhào tại chỗ tránh đi công kích của Thẩm Thư, sau đó lấy ra từ trong áo mấy con rối được điêu khắc sinh động như thật rồi ném về phía Thẩm Thư.
Mấy con động vật bằng ngọc thạch lớn tầm nắm tay trẻ con rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng biến lớn, từ từ biến thành kích thước của một con vật thật.
Con sư tử có toàn thân bằng phỉ thúy màu xanh biếc nổi giận gầm lên, bao vây quanh Thẩm Thư.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thư nhìn thấy con rối của người khác sau khi rời khỏi thôn trên núi.
Trong thôn bọn họ rất nghèo, thôn dân chế tác con rối đều dùng một nguyên liệu là bùn từ ven sông, đôi khi là lên núi chặt cây, cậu vẫn là lần đầu thấy người dùng nguyên liệu quý giá như vậy để chế tác con rối.
Tuy rằng không am hiểu về phỉ thúy, nhưng nhìn vẻ ngoài này, theo như cảm giác của cậu nguyên liệu này ít nhất cũng mấy chục vạn đi? Thật là có tiền!
Hồ Lập Cường cười lạnh một tiếng:” Nhóc con! Muốn ra tay với tôi sao? Sợ là cậu chưa có khả năng đó.”
Giọng nói vừa dứt, mấy con hung thú phỉ thúy liền rống lên giận dữ lao về phía Thẩm Thư.
Một bên thôn dân không hiểu chuyện gì nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi, bọn họ chỉ thấy hai người họ nói nói với nhau vài câu, không hợp liền lao vào đánh, sau đó cái cậu mập mạp kia ném ra mấy con hổ nhỏ, sư tử nhỏ rồi hai người liền đứng yên ở nơi đó.
Chẳng lẽ đây là cuộc chiến của các cao nhân sao?
Hướng Tu Tề lập tức chạy tới, nhìn mấy con rối vây xung quanh Thẩm Thư mà chửi ầm lên
“ Cái tên sống dai nhà cậu, Thẩm tiên sinh mà cũng dám tấn công, hôm nay tôi sẽ gϊếŧ chết cậu!”
Cho dù là loại người vô liêm sỉ như Hồ Lập Cường, lúc này cũng bị câu nói của Hướng Tu Tề chọc tức đến xém nữa hộc máu, rõ ràng là Thẩm Thư tấn công trước, tại sao lại thành gã tấn công Thẩm Thư trước chứ?
Chẳng lẽ chỉ có Thẩm Thư có thể đánh gã, còn gã không được đánh trả Thẩm Thư hả?
Nhìn Hướng Tu Tề tức đến đỏ mắt, Hồ Lập Cường không thể không triệu hồi một con rối khác tới đối phó hắn.
Gã thật đúng là không tin nổi, cho dù hai tên này có năng lực thật thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của gã.
Mấy con rối này chính là tâm huyết cả đời của gã, chất liệu của nó phải gọi là tốt nhất trong vạn chất liệu khác và linh ở bên trong con rối càng quý giá đến nỗi gã phải trả một cái giá rất lớn mới có thể mời một vị tiền bối đến để giúp gã rèn ra.
Thiên phú của bản thân gã cũng chỉ ở tầm trung, để lên đến tổng cục phần lớn là dựa vào những con rối này, đừng nói là linh, người chết trong tay mấy bảo bối của gã thật sự là đếm không hết, không kém gì hai cái này.
Lúc làm việc trong cục Hướng Tu Tề cũng đã nghe qua về những con rối của Hồ Lập Cường, một con thì hắn còn đối phó được, nếu cả một đàn nhiều như tổ ong mà lao lên cùng lúc, chắc hắn chống đỡ không nổi.
Hắn có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Thư, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Một con hung thú miệng chảy đầy nước dãi nhảy tới trước mặt Thẩm Thư, hung hăng vồ lên, hàm răng bén nhọn sắp đâm vào cơ thể Thẩm Thư, lại bị cậu tát một cái vào đầu, sau đó dùng chân đá vào bụng nó, khiến nó văng ra chỗ khác.
Ngay sau đó Thẩm Thư duỗi tay tóm lấy bờm của một con sư tử khác, dùng tay bẻ hàm trên của nó, lại không chút lưu tình mà bẻ nốt hàm còn lại.
Răng rắc.
Âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Hồ Lập Cường và Hướng Tu Tề.
Hướng Tu Tề:”...”
Cách Thẩm tiên sinh đánh nhau, thật là, vô cùng độc đáo ha.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh nhau với con rối như vậy, con rối tuy rằng có thân thể, nhưng thân thể đó dù sao cũng là vật thật, không có khả năng thật sự biến lớn, cho nên đối phó với loại con rối này thì nên xâm nhập vào linh nằm bên trong cơ thể.
Mà khi con người chiến đấu với con rối, chỉ có thể dùng tinh thần lực của chính mình làm vũ khí, còn đây lại trực tiếp đánh tay không với con rối, cách này thật sự là khiến hai người họ kinh ngạc tới rớt luôn cằm.
Đây là chuyện mà người có thể làm sao?
Dứt khoát giải quyết thật gọn gàng mấy con thú dữ, Thẩm Thư thở hổn hển một chút rồi sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc, chờ hơi thở ổn định, liền đi đến cơ thể thật sự của mấy con rối, chỉ vào chúng nó rồi hỏi Hồ Lập Cường:” Đây có phải là...phỉ thúy không? Có phải rất đáng giá hay không?”
Lúc này Hồ Lập Cường hoàn toàn không có tự tin như vừa nãy, gã nỗ lực đem mỡ của mình thu gọn lại, run rẩy nói:” Cậu, cậu muốn làm gì, tôi nói cho cậu biết, cấp trên biết tôi đi đến Liễu Doanh, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì các cậu không ai có thể chịu trách nhiệm nổi!”
Thẩm Thư không kiên nhẫn nói:” Tôi hỏi cậu, đây có phải phỉ thúy hay không?”
“ Không... Là, là phỉ thúy, là phỉ thúy.” Da đầu Hồ Lập Cường tê dại, muốn phủ nhận nhưng lại theo bản năng mà sửa miệng, nhìn thấy đôi mắt Thẩm Thư sáng lên trong lòng gã đột nhiên nổi lên một cảm giác không ổn.
“ Cái đó, hay là tặng cho tôi đi, tôi rất thích phỉ thúy.” Thẩm Thư vui vẻ đem đồ vật nhặt lên, sau đó nhét vào trong túi chính mình.
Từ sau khi trở về nhà, cậu còn chưa từng tặng một món quà đáng giá cho Cố Nghiên, mấy khối phỉ thúy này vừa nhìn là biết hàng cao cấp, tuy rằng bây giờ bọn họ cũng coi như có tiền, nhưng phỉ thúy tốt thế này có tiền cũng không mua được a!
Hơn nữa chúng nó không chỉ đơn giản là phỉ thúy, mà là đã được chế thành con rối, đồ này thì càng thích hợp để tặng cho linh khôi sư.
Điều không hoàn hảo chính là, phù văn trên mặt con rối cấp bậc quá thấp, nhưng mà sau khi lấy về cậu có thể sửa lại một chút, dù sao nhất thời cũng không vội.
Cố Nghiên được tặng vật này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất