Chương 46: Tai nạn
Cửa hàng ven đường đã bắt đầu đóng cửa, ánh đèn lập loè cũng đã tắt ngúm, chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ quấn quanh trên cây ở hai bên đường.
Trên những con phố thưa thớt một số người dắt cho đi dạo, gặp hai người Thẩm Thư đều không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
“Anh, việc của anh xong rồi sao?” Thẩm Thư nghiêng đầu nhìn Cố Nghiên nói.
Cố Nghiên gật gật đầu:”Xong rồi.”
“Haizz, em còn đang tính nói bây giờ em rất rãnh rỗi, nếu anh còn chưa xong việc thì em có thể giúp anh.”
Cố Nghiên cười nói:”Việc nhỏ mà thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của Cố Nghiên, rẽ trái rồi rẽ phải, đi được khoảng chừng hai mươi phút, liền nhìn thấy ở xa xa có một mảnh ánh đèn xán lạn.
Thẩm Thư oa một tiếng, lập tức bước nhanh chân hơn.
Cách công viên tầm hai trăm mét liền bắt đầu có những ánh đèn chập chờn đủ màu sắc ở hai bên đường, lan đến tận cổng lớn công viên.
Cổng công viên hình vòm được trang trí bằng hoa và các loại đèn lồng hình thù khác nhau, vô cùng huyền ảo, sau khi đi vào mới là phần chính của lễ hội.
Bước vào cổng giống như là bước vào một thế giới khác, Thẩm Thư nhìn tạo hình của các loại đèn mà trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Nhìn kìa, trong hồ có nàng tiên cá!” Có một đứa trẻ hô lên, ánh mắt Thẩm Thư cũng theo hướng chỉ tay mà nhìn đến, liền nhìn thấy trong đài phun nước có một nàng tiên cá tư thế duyên dáng vừa xẹt qua giữa không trung, sau đó rơi xuống hồ làm nước bắn lên bọt trắng xoá.
“Woa!” Thẩm Thư và đứa nhỏ bên cạnh cùng phát ra tiếng kêu vui mừng.
Cố Nghiên đứng ở một bên nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
Công viên không lớn nhưng Thẩm Thư đi dạo hết một vòng vẫn mất gần một giờ, lúc này công viên không còn nhiều người lắm, chỉ còn nhân viên vệ sinh và nhân viên làm công tác bảo trì thiết bị.
Thẩm Thư đứng bên cạnh hồ nhìn công viên náo nhiệt dần trở nên tĩnh lặng mà có chút phiền muộn thở dài nói:”Đều về hết rồi, náo nhiệt cỡ nào rồi cũng sẽ tàn thôi.”
Cố Nghiên ngẩn ra một chút, không biết cảnh tượng trước mắt đã làm cậu nhớ tới cái gì mà lại có cảm xúc như vậy.
Tiếp đó Thẩm Thư lại dang hai tay ra, phát ra một trận cười lớn:”Bây giờ công viên đều bị chúng ta bao hết rồi! Ha ha ha ha ha ha!”
(Thiểu năng quá má ơi=)))
Giọng cười sảng khoái như vậy làm nhân viên vệ sinh ở bên cạnh nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Cố Nghiên:”…”
Yên lặng đem lời an ủi nuốt trở về.
Thẩm Thư lấy di động ra, ở công viên tìm kiếm đủ các góc độ chụp ảnh, chụp xong còn không quên gửi cho Hướng Tu Tề để khoe khoang một chút.
Hướng Tu Tề nằm trên sô pha tâm hồn chết lặng nhìn Thẩm Thư gửi đến từng tấm ảnh, im lặng quấn chặt lại chiếc chăn nhỏ trên người.
“Anh, anh lại đây đứng đi, em chụp cho anh một tấm với nàng tiên cá.” Nàng tiên cá lại bắt đầu biểu diễn lần nữa, Thấm Thư hưng phấn lôi kéo Cố Nghiên đến bên hồ nước.
Cố Nghiên để mặc cậu kéo tay áo mình tới đứng ở hồ nước.
Đèn flash sáng lên, tách một tiếng, Thẩm Thư cảm thấy mãn nhãn khi nhìn người trong hình.
Quá đẹp trai!
Đúng lúc này, điện thoại Cố Nghiên bỗng reo lên, anh nhận điện thoại, lông mày dần dần nhíu lại.
Thẩm Thư cất điện thoại, nhìn khuôn mặt trầm xuống của Cố Nghiên, có chút lo lắng hỏi:”Anh, làm sao vậy?”
Cố Nghiên lắc đầu:”Không có gì, Tiểu Thư, anh có một số việc cần làm nên chúng ta về trước đi.”
Thẩm Thư gãi gãi đầu:”Được, nhưng anh cứ đi làm việc của mình em tự bắt xe về là được, em cũng không phải trẻ ba tuổi.”
Cố Nghiên vỗ vỗ cậu nói:”Nghe lời nào, anh đưa em về trước đã.”
“Thật sự không cần mà, đưa em về sẽ làm chậm trễ công việc của anh.” Thẩm Thư kiên trì muốn tự mình về, “Dù cho có người gây bất lợi cho em, cũng phải nhìn coi có phải là đối thủ của em hay không nữa.”
Trước khi tới Khúc An, Cố Nghiên có nói ở Khúc An có người muốn tấn công cậu, mấy ngày nay Cố Nghiên cũng là vì chuyện này mới bận rộn, tuy rằng Thẩm Thư cảm thấy Cố Nghiên không nên ôm hết việc vào mình, nhưng nếu anh đã tính toán tốt muốn tự mình xử lý thì Thẩm Thư cũng không muốn hỏi nhiều.
“Anh, em có thể bảo vệ bản thân, anh không cần phải ôm hết việc vào người, em bây giờ rất lợi hại. Em biết anh là vì tốt cho em, không muốn để em gặp nguy hiểm gì, nhưng như vậy sẽ khiến em đau lòng cho anh a.”
“Anh không thể luôn gạt em mọi chuyện, em cần phải được biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng mới có sự sẵn sàng, miễn cho sau này khi đối mặt với những thứ đó lại không có chuẩn bị gì.”
Cố Nghiên vẫn như cũ cố chấp nhìn cậu:”Tiểu Thư, hôm nay em nghe lời anh nói trước được không? Chờ đến khi trở lại Tây Hoa, em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em.”
“Được rồi, nói rồi đó, đến khi trở về không được đổi ý.” Thẩm Thư bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Ngồi trên xe, hai người đều im lặng, cho đến khi trở về khách sạn, Cố Nghiên đưa Thẩm Thư lên lầu mới nói với cậu:”Anh rất nhanh sẽ trở về, nếu có việc gì cần ra ngoài, nhất định nhớ nói cho anh biết.”
Nói xong liền rời đi.
Thẩm Thư ngã nhào lên giường, nhìn trần nhà thở dài, Cố Nghiên đây là muốn đem cậu thành một đứa bé không chịu được bão táp mưa sa mà che chở, sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lần tới Khúc An này nếu Cố Nghiên không ngăn cản cậu, từ trước đến nay nơi này cũng không có nguy hiểm quá lớn, nếu không có khả năng Cố Nghiên không cho cậu ra ngoài luôn.
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Thư cũng yên lòng.
Cố Nghiên không trở về, Thẩm Thư vẫn luôn không ngủ được, không biết là lúc nào một tiếng chuông vang lên làm cậu bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài đã vô cùng yên tĩnh.
Mơ màng nhận điện thoại, bên kia là giọng nói của Hướng Tu Tề:”Thẩm tiên sinh, bên kia có thể đã xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Thư giật mình tỉnh táo lại, hỏi Hướng Tu Tề:”Sao lại như vậy?”
“Bên Quân Thanh nhận được tin nhắn của Đinh Tấn Nhai, nói cậu ấy hãy rời khỏi Khúc An, có khả năng sẽ xảy ra rắc rối ở đây, ngay sau đó tên Thẩm Minh Lượng kia cũng gọi điện cho tôi nói hình như có người theo dõi bọn họ.”
Thẩm Thư đứng dậy khoác áo nói:”Cậu ở bệnh viện trông coi Quân Thanh, bây giờ tôi đi đến đó xem rốt cuộc sao lại thế này.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thư trực tiếp gọi cho Cố Nghiên.
“Anh, bên Đinh Tấn Nhai xảy ra chuyện, anh ấy nói ở Khúc An có người muốn gây rối, anh phải cẩn thận a.”
Phía Cố Nghiên không biết là âm thanh gì mà rất hỗn loạn, có lẽ anh đang cách xa khỏi nơi phát ra âm thanh, chờ đến khi bớt ồn hơn một chút anh mới nói:”Người của tổng cục tới, bọn Thẩm gia sẽ được bảo vệ tốt, Tiểu Thư, em ở khách sạn chờ anh, anh lập tức trở về.”
Thẩm Thư còn chưa kịp nói bản thân muốn đi đến Thẩm gia, bên kia liền cúp điện thoại.
Cậu có chút bất đắc dĩ báo tin cho Hướng Tu Tề, đem chuyện của Cố Nghiên đã nói thuật lại.
“Đã nhận được thông báo, đội bảy của tổng cục sẽ tiếp nhận sự việc ở Vĩnh An.”
Hướng Tu Tề trả lời.
Đội bảy? Vậy không phải là Cao đội trưởng mà bọn họ gặp được ở Liễu Doanh sao?
Thẩm Thư nhẹ nhàng thở ra, Cao đội trưởng và đội viên của hắn thực lực cũng không tệ, có bọn họ ở đó chắc là sẽ không gây ra được nhiễu loạn gì.
Cố Nghiên đúng là rất nhanh đã về, không làm Thẩm Thư chờ quá lâu.
“Anh bên ngoài rốt cuộc sao lại thế này, em không đi ra cũng được nhưng anh phải nói cho em biết a.” Thẩm Thư ủy khuất nhìn Cố Nghiên, trong mắt đầy tò mò.
Cố Nghiên cởi áo khoác ra, nói:”Có người ở thành phố Khúc An muốn đục nước béo cò, bị người của tổng cục theo dõi.”
“Một nhà cậu hai Thẩm gia chết, không hề liên quan đến Đinh Tấn Nhai và Hắc Hoả, mà là do một phe khác có thù oán với bọn họ, Đinh Tấn Nhai muốn mượn cơ hội này để tìm ra hung thủ năm đó cấu kết với người của Hắc Hoả, cho nên mượn thân phận của Đinh Tấn Bằng để liên hệ với Hắc Hoả, khiến bọn họ lần nữa cùng người kia liên lạc với nhau, sau đó ở trước mặt mọi người vạch trần hắn.”
“Đinh Tấn Nhai không có hảo cảm với Thẩm gia, cho nên cũng không định xen vào việc của người khác, kẻ thù của Thẩm gia cậu ấy cũng không cố ý đi điều tra, chỉ là không ngờ tới những người đó muốn diệt khẩu tất cả người của Thẩm gia, bao gồm Thẩm Quân Thanh.”
Thẩm Thư a một tiếng:”Những người đó rốt cuộc muốn làm gì.”
Cố Nghiên nhìn cậu:”Bọn họ muốn tìm một thứ, thứ đồ đó được giấu ở nhà cũ Thẩm gia.”
“Đồ vật đó Thẩm gia cũng không biết ở đâu, vì để phòng ngừa người của Thẩm gia sẽ đem sự việc đồ vật đó ở tại Thẩm gia nói cho người khác, nên liền muốn giết toàn bộ người Thẩm gia, trực tiếp lấy đi căn nhà cũ rồi từ từ tìm.”
“Vậy… Những người muốn tấn công em với những người đó là một sao?” Thẩm Thư không chắc hỏi.
Cố Nghiên không phải loại người thích xen vào việc người khác, nếu chỉ đơn thuần là có liên quan đến Thẩm gia, anh sẽ không đi điều tra chân tướng rõ ràng như vậy, trừ khi chuyện này có liên quan đến chính cậu.
Cố Nghiên gật gật đầu:”Đúng vậy.”
Thẩm Thư bất đắc dĩ:”Em chọc phải bọn họ khi nào chứ, em còn không biết cái gì, tại sao cứ phải nhắm vào em!”
“Bời vì cơ thể của em đặc biệt, Tiểu Thư, dù cho em có không chọc phải bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ tự tới thôi.” Giọng nói Cố Nghiên nhẹ nhàng, Thẩm Thư lại nghe thành anh đang tức giận.
“Em hiểu mà.” Thẩm Thư nắm lấy mặt dây chuyền thuyền buồm ở trước ngực, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mình bị theo dõi.
Là bởi vì thể chất Linh Khôi của cậu, là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo con rối.
Cậu có chút bất đắc dĩ, nếu có thể thì cậu nguyện được làm người thường cả đời, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này, cũng không muốn trở thành thể chất Linh Khôi.
Nhưng đây không phải điều cậu có thể lựa chọn, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể đối mặt với những ác ý từ bên ngoài.
Nếu những người đó không muốn cho cậu một còn đường sống, vậy thì sau này có gặp gỡ cậu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Những người đó bây giờ đang ở đâu?” Thẩm Thư hùng hổ.
Cố Nghiên cười:”Trước khi anh tới đây đã nhận được tin tức, buổi tối ngày hôm đó anh đã giải quyết tất cả những người đang trốn trong khu phố phía đông rồi, chỉ là không ngờ tới bọn họ cũng đồng thời theo dõi Thẩm gia cho nên chia đội hình ra làm hai, nhưng mà bây giờ đã giải quyết rồi.”
Thẩm Thư có chút thất vọng thở dài, cậu vẫn muốn tự tay dạy dỗ cho những người đó một bài học, xem ra lần này không có cơ hội đó rồi.
“Anh, lần sau anh nhất định phải mang em theo, em sẽ không kéo chân sau anh đâu.” Thẩm Thư bắt lấy cánh tay Cố Nghiên, rầu rĩ cầu xin anh.
Cố Nghiên nhìn đôi mắt đen nhánh và ngấn nước của Thẩm Thư, đang mơ màng, đột nhiên anh hoảng hốt chớp mắt một cái, một đôi mắt trống rỗng và chết lặng xuất hiện trước mặt anh, làm anh không ngăn được mà sinh ra sát ý.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thư có bất cứ tiếp xúc gì với những người đó!
Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Thẩm Thư và những người đó cùng xuất hiện một chỗ.
Chỉ nghĩ đến điều này, anh đã gần như không thể kiểm soát được chính mình.
Những khoảng thời gian vô vọng, tối tăm, trong thế giới nhạt nhẽo chỉ còn lại một mình anh, anh chỉ muốn đem tất cả mọi người diệt đi để đổi lấy Thẩm Thư.
“Anh, anh sao vậy, đừng làm em sợ a!”
Cố Nghiên cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, tuy rằng ngồi ngay bên cạnh Cố Nghiên nhưng Thẩm Thư lại cảm thấy Cố Nghiên đang tự nhốt mình vào một thế giới khác.
Phẫn nộ, tuyệt vọng, giết chóc.
Thể chất Linh Khôi có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người khác, lần đầu tiên cậu bị cảm xúc mãnh liệt như vậy vây quanh.
Trong nháy mắt, tinh thần Thẩm Thư trở nên căng thẳng, đưa tay nâng mặt Cố Nghiên lên để đánh thức anh dậy.
Cố Nghiên mở mắt
Sau khi nhìn thấy người ở trước mặt, những cảm xúc đó như thủy triều rút xuống.
“Tiểu Thư, anh không sao.” Cố Nghiên cố gắng cười một chút, cuối cùng nhịn không được mà vươn tay ôm chặt người vào trong lòng ngực.
“Anh không sao, không sao hết…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Thẩm Thư cảm thấy trên vai nặng trĩu, nghiêng đầu nhìn lại đã thấy Cố Nghiên hít một hơi dài rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trên những con phố thưa thớt một số người dắt cho đi dạo, gặp hai người Thẩm Thư đều không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
“Anh, việc của anh xong rồi sao?” Thẩm Thư nghiêng đầu nhìn Cố Nghiên nói.
Cố Nghiên gật gật đầu:”Xong rồi.”
“Haizz, em còn đang tính nói bây giờ em rất rãnh rỗi, nếu anh còn chưa xong việc thì em có thể giúp anh.”
Cố Nghiên cười nói:”Việc nhỏ mà thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của Cố Nghiên, rẽ trái rồi rẽ phải, đi được khoảng chừng hai mươi phút, liền nhìn thấy ở xa xa có một mảnh ánh đèn xán lạn.
Thẩm Thư oa một tiếng, lập tức bước nhanh chân hơn.
Cách công viên tầm hai trăm mét liền bắt đầu có những ánh đèn chập chờn đủ màu sắc ở hai bên đường, lan đến tận cổng lớn công viên.
Cổng công viên hình vòm được trang trí bằng hoa và các loại đèn lồng hình thù khác nhau, vô cùng huyền ảo, sau khi đi vào mới là phần chính của lễ hội.
Bước vào cổng giống như là bước vào một thế giới khác, Thẩm Thư nhìn tạo hình của các loại đèn mà trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Nhìn kìa, trong hồ có nàng tiên cá!” Có một đứa trẻ hô lên, ánh mắt Thẩm Thư cũng theo hướng chỉ tay mà nhìn đến, liền nhìn thấy trong đài phun nước có một nàng tiên cá tư thế duyên dáng vừa xẹt qua giữa không trung, sau đó rơi xuống hồ làm nước bắn lên bọt trắng xoá.
“Woa!” Thẩm Thư và đứa nhỏ bên cạnh cùng phát ra tiếng kêu vui mừng.
Cố Nghiên đứng ở một bên nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
Công viên không lớn nhưng Thẩm Thư đi dạo hết một vòng vẫn mất gần một giờ, lúc này công viên không còn nhiều người lắm, chỉ còn nhân viên vệ sinh và nhân viên làm công tác bảo trì thiết bị.
Thẩm Thư đứng bên cạnh hồ nhìn công viên náo nhiệt dần trở nên tĩnh lặng mà có chút phiền muộn thở dài nói:”Đều về hết rồi, náo nhiệt cỡ nào rồi cũng sẽ tàn thôi.”
Cố Nghiên ngẩn ra một chút, không biết cảnh tượng trước mắt đã làm cậu nhớ tới cái gì mà lại có cảm xúc như vậy.
Tiếp đó Thẩm Thư lại dang hai tay ra, phát ra một trận cười lớn:”Bây giờ công viên đều bị chúng ta bao hết rồi! Ha ha ha ha ha ha!”
(Thiểu năng quá má ơi=)))
Giọng cười sảng khoái như vậy làm nhân viên vệ sinh ở bên cạnh nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Cố Nghiên:”…”
Yên lặng đem lời an ủi nuốt trở về.
Thẩm Thư lấy di động ra, ở công viên tìm kiếm đủ các góc độ chụp ảnh, chụp xong còn không quên gửi cho Hướng Tu Tề để khoe khoang một chút.
Hướng Tu Tề nằm trên sô pha tâm hồn chết lặng nhìn Thẩm Thư gửi đến từng tấm ảnh, im lặng quấn chặt lại chiếc chăn nhỏ trên người.
“Anh, anh lại đây đứng đi, em chụp cho anh một tấm với nàng tiên cá.” Nàng tiên cá lại bắt đầu biểu diễn lần nữa, Thấm Thư hưng phấn lôi kéo Cố Nghiên đến bên hồ nước.
Cố Nghiên để mặc cậu kéo tay áo mình tới đứng ở hồ nước.
Đèn flash sáng lên, tách một tiếng, Thẩm Thư cảm thấy mãn nhãn khi nhìn người trong hình.
Quá đẹp trai!
Đúng lúc này, điện thoại Cố Nghiên bỗng reo lên, anh nhận điện thoại, lông mày dần dần nhíu lại.
Thẩm Thư cất điện thoại, nhìn khuôn mặt trầm xuống của Cố Nghiên, có chút lo lắng hỏi:”Anh, làm sao vậy?”
Cố Nghiên lắc đầu:”Không có gì, Tiểu Thư, anh có một số việc cần làm nên chúng ta về trước đi.”
Thẩm Thư gãi gãi đầu:”Được, nhưng anh cứ đi làm việc của mình em tự bắt xe về là được, em cũng không phải trẻ ba tuổi.”
Cố Nghiên vỗ vỗ cậu nói:”Nghe lời nào, anh đưa em về trước đã.”
“Thật sự không cần mà, đưa em về sẽ làm chậm trễ công việc của anh.” Thẩm Thư kiên trì muốn tự mình về, “Dù cho có người gây bất lợi cho em, cũng phải nhìn coi có phải là đối thủ của em hay không nữa.”
Trước khi tới Khúc An, Cố Nghiên có nói ở Khúc An có người muốn tấn công cậu, mấy ngày nay Cố Nghiên cũng là vì chuyện này mới bận rộn, tuy rằng Thẩm Thư cảm thấy Cố Nghiên không nên ôm hết việc vào mình, nhưng nếu anh đã tính toán tốt muốn tự mình xử lý thì Thẩm Thư cũng không muốn hỏi nhiều.
“Anh, em có thể bảo vệ bản thân, anh không cần phải ôm hết việc vào người, em bây giờ rất lợi hại. Em biết anh là vì tốt cho em, không muốn để em gặp nguy hiểm gì, nhưng như vậy sẽ khiến em đau lòng cho anh a.”
“Anh không thể luôn gạt em mọi chuyện, em cần phải được biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng mới có sự sẵn sàng, miễn cho sau này khi đối mặt với những thứ đó lại không có chuẩn bị gì.”
Cố Nghiên vẫn như cũ cố chấp nhìn cậu:”Tiểu Thư, hôm nay em nghe lời anh nói trước được không? Chờ đến khi trở lại Tây Hoa, em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em.”
“Được rồi, nói rồi đó, đến khi trở về không được đổi ý.” Thẩm Thư bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Ngồi trên xe, hai người đều im lặng, cho đến khi trở về khách sạn, Cố Nghiên đưa Thẩm Thư lên lầu mới nói với cậu:”Anh rất nhanh sẽ trở về, nếu có việc gì cần ra ngoài, nhất định nhớ nói cho anh biết.”
Nói xong liền rời đi.
Thẩm Thư ngã nhào lên giường, nhìn trần nhà thở dài, Cố Nghiên đây là muốn đem cậu thành một đứa bé không chịu được bão táp mưa sa mà che chở, sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lần tới Khúc An này nếu Cố Nghiên không ngăn cản cậu, từ trước đến nay nơi này cũng không có nguy hiểm quá lớn, nếu không có khả năng Cố Nghiên không cho cậu ra ngoài luôn.
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Thư cũng yên lòng.
Cố Nghiên không trở về, Thẩm Thư vẫn luôn không ngủ được, không biết là lúc nào một tiếng chuông vang lên làm cậu bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài đã vô cùng yên tĩnh.
Mơ màng nhận điện thoại, bên kia là giọng nói của Hướng Tu Tề:”Thẩm tiên sinh, bên kia có thể đã xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Thư giật mình tỉnh táo lại, hỏi Hướng Tu Tề:”Sao lại như vậy?”
“Bên Quân Thanh nhận được tin nhắn của Đinh Tấn Nhai, nói cậu ấy hãy rời khỏi Khúc An, có khả năng sẽ xảy ra rắc rối ở đây, ngay sau đó tên Thẩm Minh Lượng kia cũng gọi điện cho tôi nói hình như có người theo dõi bọn họ.”
Thẩm Thư đứng dậy khoác áo nói:”Cậu ở bệnh viện trông coi Quân Thanh, bây giờ tôi đi đến đó xem rốt cuộc sao lại thế này.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thư trực tiếp gọi cho Cố Nghiên.
“Anh, bên Đinh Tấn Nhai xảy ra chuyện, anh ấy nói ở Khúc An có người muốn gây rối, anh phải cẩn thận a.”
Phía Cố Nghiên không biết là âm thanh gì mà rất hỗn loạn, có lẽ anh đang cách xa khỏi nơi phát ra âm thanh, chờ đến khi bớt ồn hơn một chút anh mới nói:”Người của tổng cục tới, bọn Thẩm gia sẽ được bảo vệ tốt, Tiểu Thư, em ở khách sạn chờ anh, anh lập tức trở về.”
Thẩm Thư còn chưa kịp nói bản thân muốn đi đến Thẩm gia, bên kia liền cúp điện thoại.
Cậu có chút bất đắc dĩ báo tin cho Hướng Tu Tề, đem chuyện của Cố Nghiên đã nói thuật lại.
“Đã nhận được thông báo, đội bảy của tổng cục sẽ tiếp nhận sự việc ở Vĩnh An.”
Hướng Tu Tề trả lời.
Đội bảy? Vậy không phải là Cao đội trưởng mà bọn họ gặp được ở Liễu Doanh sao?
Thẩm Thư nhẹ nhàng thở ra, Cao đội trưởng và đội viên của hắn thực lực cũng không tệ, có bọn họ ở đó chắc là sẽ không gây ra được nhiễu loạn gì.
Cố Nghiên đúng là rất nhanh đã về, không làm Thẩm Thư chờ quá lâu.
“Anh bên ngoài rốt cuộc sao lại thế này, em không đi ra cũng được nhưng anh phải nói cho em biết a.” Thẩm Thư ủy khuất nhìn Cố Nghiên, trong mắt đầy tò mò.
Cố Nghiên cởi áo khoác ra, nói:”Có người ở thành phố Khúc An muốn đục nước béo cò, bị người của tổng cục theo dõi.”
“Một nhà cậu hai Thẩm gia chết, không hề liên quan đến Đinh Tấn Nhai và Hắc Hoả, mà là do một phe khác có thù oán với bọn họ, Đinh Tấn Nhai muốn mượn cơ hội này để tìm ra hung thủ năm đó cấu kết với người của Hắc Hoả, cho nên mượn thân phận của Đinh Tấn Bằng để liên hệ với Hắc Hoả, khiến bọn họ lần nữa cùng người kia liên lạc với nhau, sau đó ở trước mặt mọi người vạch trần hắn.”
“Đinh Tấn Nhai không có hảo cảm với Thẩm gia, cho nên cũng không định xen vào việc của người khác, kẻ thù của Thẩm gia cậu ấy cũng không cố ý đi điều tra, chỉ là không ngờ tới những người đó muốn diệt khẩu tất cả người của Thẩm gia, bao gồm Thẩm Quân Thanh.”
Thẩm Thư a một tiếng:”Những người đó rốt cuộc muốn làm gì.”
Cố Nghiên nhìn cậu:”Bọn họ muốn tìm một thứ, thứ đồ đó được giấu ở nhà cũ Thẩm gia.”
“Đồ vật đó Thẩm gia cũng không biết ở đâu, vì để phòng ngừa người của Thẩm gia sẽ đem sự việc đồ vật đó ở tại Thẩm gia nói cho người khác, nên liền muốn giết toàn bộ người Thẩm gia, trực tiếp lấy đi căn nhà cũ rồi từ từ tìm.”
“Vậy… Những người muốn tấn công em với những người đó là một sao?” Thẩm Thư không chắc hỏi.
Cố Nghiên không phải loại người thích xen vào việc người khác, nếu chỉ đơn thuần là có liên quan đến Thẩm gia, anh sẽ không đi điều tra chân tướng rõ ràng như vậy, trừ khi chuyện này có liên quan đến chính cậu.
Cố Nghiên gật gật đầu:”Đúng vậy.”
Thẩm Thư bất đắc dĩ:”Em chọc phải bọn họ khi nào chứ, em còn không biết cái gì, tại sao cứ phải nhắm vào em!”
“Bời vì cơ thể của em đặc biệt, Tiểu Thư, dù cho em có không chọc phải bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ tự tới thôi.” Giọng nói Cố Nghiên nhẹ nhàng, Thẩm Thư lại nghe thành anh đang tức giận.
“Em hiểu mà.” Thẩm Thư nắm lấy mặt dây chuyền thuyền buồm ở trước ngực, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mình bị theo dõi.
Là bởi vì thể chất Linh Khôi của cậu, là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo con rối.
Cậu có chút bất đắc dĩ, nếu có thể thì cậu nguyện được làm người thường cả đời, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này, cũng không muốn trở thành thể chất Linh Khôi.
Nhưng đây không phải điều cậu có thể lựa chọn, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể đối mặt với những ác ý từ bên ngoài.
Nếu những người đó không muốn cho cậu một còn đường sống, vậy thì sau này có gặp gỡ cậu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Những người đó bây giờ đang ở đâu?” Thẩm Thư hùng hổ.
Cố Nghiên cười:”Trước khi anh tới đây đã nhận được tin tức, buổi tối ngày hôm đó anh đã giải quyết tất cả những người đang trốn trong khu phố phía đông rồi, chỉ là không ngờ tới bọn họ cũng đồng thời theo dõi Thẩm gia cho nên chia đội hình ra làm hai, nhưng mà bây giờ đã giải quyết rồi.”
Thẩm Thư có chút thất vọng thở dài, cậu vẫn muốn tự tay dạy dỗ cho những người đó một bài học, xem ra lần này không có cơ hội đó rồi.
“Anh, lần sau anh nhất định phải mang em theo, em sẽ không kéo chân sau anh đâu.” Thẩm Thư bắt lấy cánh tay Cố Nghiên, rầu rĩ cầu xin anh.
Cố Nghiên nhìn đôi mắt đen nhánh và ngấn nước của Thẩm Thư, đang mơ màng, đột nhiên anh hoảng hốt chớp mắt một cái, một đôi mắt trống rỗng và chết lặng xuất hiện trước mặt anh, làm anh không ngăn được mà sinh ra sát ý.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thư có bất cứ tiếp xúc gì với những người đó!
Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Thẩm Thư và những người đó cùng xuất hiện một chỗ.
Chỉ nghĩ đến điều này, anh đã gần như không thể kiểm soát được chính mình.
Những khoảng thời gian vô vọng, tối tăm, trong thế giới nhạt nhẽo chỉ còn lại một mình anh, anh chỉ muốn đem tất cả mọi người diệt đi để đổi lấy Thẩm Thư.
“Anh, anh sao vậy, đừng làm em sợ a!”
Cố Nghiên cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, tuy rằng ngồi ngay bên cạnh Cố Nghiên nhưng Thẩm Thư lại cảm thấy Cố Nghiên đang tự nhốt mình vào một thế giới khác.
Phẫn nộ, tuyệt vọng, giết chóc.
Thể chất Linh Khôi có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người khác, lần đầu tiên cậu bị cảm xúc mãnh liệt như vậy vây quanh.
Trong nháy mắt, tinh thần Thẩm Thư trở nên căng thẳng, đưa tay nâng mặt Cố Nghiên lên để đánh thức anh dậy.
Cố Nghiên mở mắt
Sau khi nhìn thấy người ở trước mặt, những cảm xúc đó như thủy triều rút xuống.
“Tiểu Thư, anh không sao.” Cố Nghiên cố gắng cười một chút, cuối cùng nhịn không được mà vươn tay ôm chặt người vào trong lòng ngực.
“Anh không sao, không sao hết…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Thẩm Thư cảm thấy trên vai nặng trĩu, nghiêng đầu nhìn lại đã thấy Cố Nghiên hít một hơi dài rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất