Chương 53: Không phải là hắn?!
Ngồi trên xe đi đến núi Minh Kính, Thẩm Thư còn có chút mơ hồ, cậu không thể ngờ rằng Cố Nghiên không liên hệ với Đặc Điều cục trước mà lại trực tiếp liên hệ với cục trưởng.
Từ sau khi ra ngoài đến bây giờ, cậu nghe được tin tức về Cố Nghiên đều là thật thật giả giả, cái sự thật chân chính duy nhất là mọi người đều vô cùng sợ hãi anh, đặc biệt là những nhân viên của Đặc Điều cục, bọn họ hầu như không hề có xung đột gì với Cố Nghiên nhưng lại đòi chém đòi giết anh, thậm chí lần trước còn toàn bộ xuất kích đi truy giết Cố Nghiên.
Chuyện “Cố Nghiên” bỏ mạng sau cuộc truy đuổi vừa mới qua được hai tháng vậy mà hai bên đã giảng hoà rồi sao?
Thẩm Thư đã hiểu được đại khái nguyên nhân bên trong việc mà Cố Nghiên nói với cậu ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn không thể lý giải được, cái loại thù hận liên quan đến sống chết này cũng có thể vì một chút việc nhỏ mà tạm gác lại sao.
Nếu lúc trước người bị Đặc Điều cục đuổi giết là Cố Nghiên thật, thì cho dù thế nào đi chăng nữa Thẩm Thư tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người làm hại Cố Nghiên, may mắn đó chỉ là giả, vậy cho nên quan hệ giữa hai bên mới còn đường hoà hoãn, Thẩm Thư đương nhiên cũng có thể tiếp thu kết quả như vậy.
Núi Minh Kính cách trấn Tây Hoa tầm mấy chục km, rất nhanh xe đã đi tới chân núi.
Khi Thẩm Thư trở về có nghe Tống Ngạn và Tào Trình Vũ nói đến núi Minh Kính, lúc đó Tống Ngạn còn chưa làm việc ở trấn Tây Hoa, chỉ là đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ với Tào Trình Vĩ thì có ngang qua trấn Tây Hoa, vừa lúc gặp Thẩm Thư và Cố Nghiên ăn sáng ở trong một quán ăn.
Núi Minh Kính, hình như là nói mà một số vị tiền bối linh khôi sư sống ẩn, còn có một số tiền bối rất quyền lực sống tại đó.
Mục tiêu hành động lần này của bọn cậu chính là một ông lão họ Lý.
Ông Lý sớm đã về hưu không màng thế sự, ngần ấy năm cũng chưa từng rời núi, chỉ có một lần trong nhà của một người bạn xảy ra chuyện nên ông phải tự mình xuống núi an táng cho cả nhà người bạn đó, sau nhiều lần trắc trở thì ông mamg theo đứa con còn sót lại của người bạn kia lên núi.
Người bạn cũ của ông Lý tên là Triệu Hoành Thạch, thực lực không cao nhưng hai người đều là kẻ dẫn đầu, Triệu Hoành Thạch cũng đề cử ông Lý vào Đặc Điều cục.
Mấy năm trước, không biết Triệu Hoành Thạch chọc phải người nào mà cả nhà đều bị giết sạch trong một đêm, chỉ có đứa cháu trai đi chơi xuân mới có thể thoát được một mạng, ông Lý là bạn tốt của Triệu Hoành Thạch nên đã lo liệu hậu sự cho bọn họ.
Tuy rằng lúc trước cháu trai của Triệu Hoành Thạch không ở nhà, nhưng cũng bị mấy người đó theo dõi, lúc ấy hắn với bạn học đi lạc rồi biến mất ở khu rừng, không biết đã đi đâu. Sau đó ông Lý kiên trì tìm kiếm, mất khoảng chừng một tháng mới cứu được người từ trong núi ra.
Hiện tại cháu trai của Triệu Hoành Thạch vẫn cứ ở trên núi để chăm sóc ông Lý, ông cũng coi hắn như cháu ruột mà đối xử, nhưng không dám cho hắn xuống núi vì sợ những kẻ năm đó sẽ lại tìm tới cửa, đem dòng máu cuối cùng của người bạn già chặt đứt.
Cháu trai của Triệu Hoành Thạch tên là Triệu Thù, theo lý mà nói thì Triệu Thù không hề xuống núi nên không có khả năng có liên quan đến đám người Hoắc An, nhưng Cố Nghiên đã chắc chắn như vậy rồi thì bọn họ nhất định có mối qua lại chặt chẽ.
Hướng Tu Tề làm đại diện của phân cục thành phố Ninh Quốc, trước tiên phải liên lạc được với người trên núi, đi lên chưa đến năm phút đã có người tới đón bọn họ.
Giống với núi Độ Bình, núi Minh Kính cũng là một loại làng du lịch ở địa phương, chẳng qua cái làng du lịch này không mở cho bên ngoài vào, mà ở bên trong tất cả mọi người đều không phải người thường, kể cả những nhân viên phục vụ chăm sóc người già cũng là linh khôi sư, nhưng mà thiên phú lại không cao nên không có cách nào vào được Đặc Điều cục.
Tuổi của ông Lý không quá lớn, cho nên nhà của ông cũng không ở quá sâu bên trong, bọn họ đi gần hai mươi phút thì đã tới trước cửa một căn nhà.
Xung quanh đây vô cùng thưa thớt, khoảng cách giữa hai căn nhà khi đi cũng mất hơn mười phút, lúc đứng trước nhà chỉ có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng đều là cây cối đá núi, giống như là một thế giới tách biệt với bên ngoài.
Trong nhà, ông Lý đã ngồi sẵn tại phòng khách chờ bọn cậu, sau khi mấy người vào nhà, ông lão liền vui tươi hớn hở đứng dậy, nhìn Hướng Tu Tề nói:”Cậu chính là tiểu Hướng đúng không? Vừa nhìn là đã thấy một tương lai đầy hứa hẹn, không hổ là người của phân cục thành phố Ninh Quốc.”
Hướng Tu Tề cười khiêm tốn nói vài câu rồi đi theo vào gian trong.
Lúc này có một người trẻ tuổi mặc một chiếc áo xanh nước biển bưng một khay trà tới mời mọi người dùng.
Ông Lý hỏi:”Tiểu Thù đâu rồi? Trong nhà có khách tới, mau gọi nó ra đây, không phải nó luôn muốn xuống núi để được làm việc ở phân cục sao, vừa hay ngồi tâm sự cùng tiểu Hướng a.”
Người trẻ tuổi hơi cúi đầu nói:”Thầy Lý, Tiểu Thù ra sau núi đi dạo còn chưa trở về, bây giờ con sẽ đi kêu cậu ấy.”
Ông Lý ai da một tiếng, nói:”Nhóc con này, sao lại lựa thời gian chuẩn như vậy! Mau đi đi.”
Thanh niên đi ra ngoài, ông Lý mới ân cần nhìn về phía mấy người:”Có phải phân cục có chuyện gì không nhỉ? Nếu không sẽ không nhớ tới cái lão già này đâu?”
“Thưa ông, mỗi ngày chúng tôi đều nhớ đến ông mà, mỗi lần cục trưởng chúng tôi mở cuộc họp đều sẽ nói về chiến tích vĩ đại của ông năm đó.” Hướng Tu Tề tâng bốc.
Ông lão cười xua xua tay:”Được rồi, nhóc con kia ….., đừng nghe nó khoe khoang! Nói đi, lần này đến rốt cuộc là để làm gì?”
Hướng Tu Tề cười nói:”Sao lại nói là khoe khoang chứ, cống hiến mà ông tạo dựng nên đã rõ như ban ngày rồi. Về phần mục đích lần này chúng tôi đến đây, một là để hỏi thăm ông, gần đây cục trưởng bận đến chân không chạm đất nên phái tôi đến thay. Hai là vì cháu của ông, Triệu Thù.’
“Triệu Thù? Cậu quen biết nó sao?” Ông Lý thấy kỳ lạ nói.
Hướng Tu Tề khẽ lắc đầu, nhìn về phía Cố Nghiên và Thẩm Thư đang ngồi một bên.
Tần mắt ông Lý cũng dời theo qua, hơi hơi cau mày để suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh chỉ vào Cố Nghiên nói:”Cậu, cậu là cháu trai của cái lão họ Cố kia! Các người, các người đến đây để làm gì? Tiểu Hướng, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao không ai cho tôi biết hắn cũng tới!”
Nhìn qua ông có vẻ tức giận, sắc mặt sa sầm xuống.
“Không phải Đặc Điều cục và Cố Nghiên là hai thế đối lập sao, tại sao cậu lại mang hắn lên núi?” Tuy rằng ông luôn ở trên núi, tình hình dưới núi thế nào cũng không quá hiểu biết, nhưng sự việc của Cố Nghiên đã gây chấn động đến toàn bộ giới linh khôi, ông vẫn có thể nghe nói cách hành động của anh rất ác độc.
Cố Nghiên hơi hơi nhướng mày:”Tôi đến đây thì tự sẽ có lý do, tôi có một đồ vật của Thọ Chiếu muốn giao cho ông, ông có thể xem qua rồi hãy nói đến tôi.”
Ông Lý nghe được lời này thì lập tức nuốt lại lời vào miệng, cầm lấy tập tin trong tay Cố Nghiên, sau đó mở ra híp mắt nhìn.
Thẩm Thư nhỏ giọng hỏi:” Anh, cái tin này là thật sao?”
Cố Nghiên gật đầu:”Đương nhiên là thật, do Đinh Tấn Nhai lấy về đấy.”
Sau khi xem xong, sắc mặt ông Lý trở nên rất khó coi, nhìn về phía Cố Nghiên bằng ánh mắt tràn ngập dò xét.
“Không cần nhìn tôi như vậy, sự thật là như thế và không có liên quan đến tôi, nếu không phải cháu trai của ông gây bất lợi cho người bên tôi thì dù cho hắn có làm trời sụp thì tôi cũng không thèm liếc hắn một cái.”
Ông Lý cười lạnh, sau đó nói với Hướng Tu Tề:”Bây giờ ý của các người là đang nghi ngờ tiểu Thù?”
Hướng Tu Tề hạ tầm mắt xuống, đảo mắt nhìn ông rồi im lặng.
“Được, được a! Sợ là các người đã quên cả nhà tiểu Thù chết như thế nào rồi! Người bạn già kia của tôi vì Đặc Điều cục mà bị giết, chỉ còn lại một giọt máu cuối cùng, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các người và bọn chúng ra tay với nó!”
“Xem ra Thọ Chiếu đã ngồi ở vị trí đó quá lâu rồi nên đầu óc mới hồ đồ, quá hồ đồ, để tôi gọi điện thoại cho ông ấy, hỏi thử xem ông ấy rốt cuộc muốn làm gì, cũng dám đối xử với người có công lao như vậy!”
Cố Nghiên dựa lưng vào sô pha, cười lạnh nói:”Ông Lý, có phải ông nói sai chuyện gì rồi không, bạn của ông Triệu Hoành Thạch có thật là vì Đặc Điều cục mà bị giết không?”
Trong nháy mắt gương mặt ông Lý trở nên ngưng trọng, có chút phẫn nộ nói:”Cậu có ý gì? Bây giờ lại tính hắt nước bẩn lên người đã mất sao?”
Cố Nghiên nhìn ông, nụ cười trên môi không thuyên giảm:”Ông à, về lý do thế nào thì chắc ông hiểu rõ hơn bất cứ ai, ông chỉ muốn che giấu toàn bộ sự việc năm đó, giả vờ điều tra rõ ràng, rồi tiếp tục che chở cho cái tên họ Triệu kia, ông trong sạch một đời mà không nghĩ đến sau này tuổi già sẽ khó mà giữ được đi?”
“Ông phải nghĩ kỹ, Triệu Hoành Thạch đã chết, nhưng bây giờ nhắc tới hắn đều là khen ngợi, nhưng nếu hôm nay ông tiếp tục nhượng bộ chỉ sợ rằng mộ của hắn cũng phải bị đào lên lại.”
Ông Lý ngã ngồi trên sô pha nhìn Cố Nghiên, biểu cảm cao ngạo, nhưng tay lại run nhè nhẹ, ông hừ lạnh nói:”Triệu Hoành Thạch vì đi làm nhiệm vụ mà đắc tội với người khác mới có chuyện cả nhà bị hại, chuyện này là không thể nghi ngờ, cụ thể đã xảy ra cái gì thì tôi không rõ lắm, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tôi thật muốn xem xem cậu có thể tra ra cái gì?”
“Tại sao lại luôn ôm tâm lý may mắn như vậy, ông Lý chắc là cũng hiểu chút ít về con người của tôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà chưa nắm chắc.” Cố Nghiên nói, “Hơn nữa ông và Triệu Hoành Thạch quan hệ tốt như vậy lại còn nhiều năm, không thể có chuyện một chút manh mối cũng điều tra không ra được đúng không? Dựa theo tính cách của ông, tìm ra kẻ thù rồi sao lại có thể không cho cậu ấy báo thù?”
“Ông Lý, tôi nói thật với ông trong tay chúng tôi có chứng cứ mới có thể chắn chắn tìm được nơi này, cục trưởng Thọ không muốn làm khó ông nên mới không liên hệ trực tiếp mà là phái chúng tôi đến đây xử lý, không cần biết là ông vì bản thân hay là vì bảo vệ thanh danh cho Triệu Thù nhưng ông không cần phải che chở cho Triệu Thù nữa.”
Hướng Tu Tề nhìn vẻ mặt cố chấp lại bất đắc dĩ trên mặt ông lão mà chỉ có thể nói rõ.
Sắc mặt ông Lý kém đến mức mắt thường có thể thấy được, ông hít sâu một hơi nói:”Là tôi, tôi là người đi điều tra, cũng tra ra một ít manh mối, nhưng chuyện cũ đã qua, Triệu Hoành Thạch cũng chưa làm ra điều gì tổn hại đến ai, cậu ấy cũng đã vì lòng tham của chính mình mà trả giá đắt, tôi còn có thể làm sao bây giờ, đi tố cáo cậu ấy sao?”
“Lúc ấy tiểu Thù mới mười sáu, một đứa trẻ như nó cũng không thể tham gia vào loại chuyện này nên tôi liền đem những manh mối đã tìm được đi tiêu hủy. Tôi vốn cho rằng, việc này sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì, rồi tôi sẽ mang theo xuống mồ cùng với mình, không còn ai nhớ đến…”
Thẩm Thư hiểu ra:”Xem ra ông cũng phát hiện sự kỳ lạ của Triệu Thù đúng không?”
Ông Lý không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn tuyết bên sườn núi còn chưa tan hết bên ngoài cửa sổ, đương nhiên là đã phát hiện ra từ sớm nhưng lại không muốn thừa nhận sự thật.
Đúng lúc này, hai bóng người xuất hiện bên phía sườn núi đang từ từ tiến lại đây.
Ông Lý nhìn bọn họ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
“Chẳng lẽ cái giá bị giết cả nhà còn chưa đủ sao!”
Thẩm Thư nhướng mày nói:”Dục vọng của con người là vô tận.”
Hai người kia đi vào phòng khách, người thanh niên mặc áo khoác ngắn màu xanh đậm cúi người đi vào phòng trà ở phía sau, người thanh niên cao hơn tươi cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào bên cạnh ông Lý.
“Ông nội!”
Hắn gọi lớn.
Lão Lý mở mắt ra, vô cùng mệt mỏi nói với Cố Nghiên: “Đây là Triệu Thù … các người…”
Nói xong xua tay rồi lại nhắm mắt.
Triệu Thù nhìn vài vị khách có chút nghi hoặc.
Sắc mặt Cố Nghiên trầm xuống: “Đây không phải là Triệu Thù, Triệu Thù rốt cuộc đang ở đâu?!”
Từ sau khi ra ngoài đến bây giờ, cậu nghe được tin tức về Cố Nghiên đều là thật thật giả giả, cái sự thật chân chính duy nhất là mọi người đều vô cùng sợ hãi anh, đặc biệt là những nhân viên của Đặc Điều cục, bọn họ hầu như không hề có xung đột gì với Cố Nghiên nhưng lại đòi chém đòi giết anh, thậm chí lần trước còn toàn bộ xuất kích đi truy giết Cố Nghiên.
Chuyện “Cố Nghiên” bỏ mạng sau cuộc truy đuổi vừa mới qua được hai tháng vậy mà hai bên đã giảng hoà rồi sao?
Thẩm Thư đã hiểu được đại khái nguyên nhân bên trong việc mà Cố Nghiên nói với cậu ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn không thể lý giải được, cái loại thù hận liên quan đến sống chết này cũng có thể vì một chút việc nhỏ mà tạm gác lại sao.
Nếu lúc trước người bị Đặc Điều cục đuổi giết là Cố Nghiên thật, thì cho dù thế nào đi chăng nữa Thẩm Thư tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người làm hại Cố Nghiên, may mắn đó chỉ là giả, vậy cho nên quan hệ giữa hai bên mới còn đường hoà hoãn, Thẩm Thư đương nhiên cũng có thể tiếp thu kết quả như vậy.
Núi Minh Kính cách trấn Tây Hoa tầm mấy chục km, rất nhanh xe đã đi tới chân núi.
Khi Thẩm Thư trở về có nghe Tống Ngạn và Tào Trình Vũ nói đến núi Minh Kính, lúc đó Tống Ngạn còn chưa làm việc ở trấn Tây Hoa, chỉ là đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ với Tào Trình Vĩ thì có ngang qua trấn Tây Hoa, vừa lúc gặp Thẩm Thư và Cố Nghiên ăn sáng ở trong một quán ăn.
Núi Minh Kính, hình như là nói mà một số vị tiền bối linh khôi sư sống ẩn, còn có một số tiền bối rất quyền lực sống tại đó.
Mục tiêu hành động lần này của bọn cậu chính là một ông lão họ Lý.
Ông Lý sớm đã về hưu không màng thế sự, ngần ấy năm cũng chưa từng rời núi, chỉ có một lần trong nhà của một người bạn xảy ra chuyện nên ông phải tự mình xuống núi an táng cho cả nhà người bạn đó, sau nhiều lần trắc trở thì ông mamg theo đứa con còn sót lại của người bạn kia lên núi.
Người bạn cũ của ông Lý tên là Triệu Hoành Thạch, thực lực không cao nhưng hai người đều là kẻ dẫn đầu, Triệu Hoành Thạch cũng đề cử ông Lý vào Đặc Điều cục.
Mấy năm trước, không biết Triệu Hoành Thạch chọc phải người nào mà cả nhà đều bị giết sạch trong một đêm, chỉ có đứa cháu trai đi chơi xuân mới có thể thoát được một mạng, ông Lý là bạn tốt của Triệu Hoành Thạch nên đã lo liệu hậu sự cho bọn họ.
Tuy rằng lúc trước cháu trai của Triệu Hoành Thạch không ở nhà, nhưng cũng bị mấy người đó theo dõi, lúc ấy hắn với bạn học đi lạc rồi biến mất ở khu rừng, không biết đã đi đâu. Sau đó ông Lý kiên trì tìm kiếm, mất khoảng chừng một tháng mới cứu được người từ trong núi ra.
Hiện tại cháu trai của Triệu Hoành Thạch vẫn cứ ở trên núi để chăm sóc ông Lý, ông cũng coi hắn như cháu ruột mà đối xử, nhưng không dám cho hắn xuống núi vì sợ những kẻ năm đó sẽ lại tìm tới cửa, đem dòng máu cuối cùng của người bạn già chặt đứt.
Cháu trai của Triệu Hoành Thạch tên là Triệu Thù, theo lý mà nói thì Triệu Thù không hề xuống núi nên không có khả năng có liên quan đến đám người Hoắc An, nhưng Cố Nghiên đã chắc chắn như vậy rồi thì bọn họ nhất định có mối qua lại chặt chẽ.
Hướng Tu Tề làm đại diện của phân cục thành phố Ninh Quốc, trước tiên phải liên lạc được với người trên núi, đi lên chưa đến năm phút đã có người tới đón bọn họ.
Giống với núi Độ Bình, núi Minh Kính cũng là một loại làng du lịch ở địa phương, chẳng qua cái làng du lịch này không mở cho bên ngoài vào, mà ở bên trong tất cả mọi người đều không phải người thường, kể cả những nhân viên phục vụ chăm sóc người già cũng là linh khôi sư, nhưng mà thiên phú lại không cao nên không có cách nào vào được Đặc Điều cục.
Tuổi của ông Lý không quá lớn, cho nên nhà của ông cũng không ở quá sâu bên trong, bọn họ đi gần hai mươi phút thì đã tới trước cửa một căn nhà.
Xung quanh đây vô cùng thưa thớt, khoảng cách giữa hai căn nhà khi đi cũng mất hơn mười phút, lúc đứng trước nhà chỉ có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng đều là cây cối đá núi, giống như là một thế giới tách biệt với bên ngoài.
Trong nhà, ông Lý đã ngồi sẵn tại phòng khách chờ bọn cậu, sau khi mấy người vào nhà, ông lão liền vui tươi hớn hở đứng dậy, nhìn Hướng Tu Tề nói:”Cậu chính là tiểu Hướng đúng không? Vừa nhìn là đã thấy một tương lai đầy hứa hẹn, không hổ là người của phân cục thành phố Ninh Quốc.”
Hướng Tu Tề cười khiêm tốn nói vài câu rồi đi theo vào gian trong.
Lúc này có một người trẻ tuổi mặc một chiếc áo xanh nước biển bưng một khay trà tới mời mọi người dùng.
Ông Lý hỏi:”Tiểu Thù đâu rồi? Trong nhà có khách tới, mau gọi nó ra đây, không phải nó luôn muốn xuống núi để được làm việc ở phân cục sao, vừa hay ngồi tâm sự cùng tiểu Hướng a.”
Người trẻ tuổi hơi cúi đầu nói:”Thầy Lý, Tiểu Thù ra sau núi đi dạo còn chưa trở về, bây giờ con sẽ đi kêu cậu ấy.”
Ông Lý ai da một tiếng, nói:”Nhóc con này, sao lại lựa thời gian chuẩn như vậy! Mau đi đi.”
Thanh niên đi ra ngoài, ông Lý mới ân cần nhìn về phía mấy người:”Có phải phân cục có chuyện gì không nhỉ? Nếu không sẽ không nhớ tới cái lão già này đâu?”
“Thưa ông, mỗi ngày chúng tôi đều nhớ đến ông mà, mỗi lần cục trưởng chúng tôi mở cuộc họp đều sẽ nói về chiến tích vĩ đại của ông năm đó.” Hướng Tu Tề tâng bốc.
Ông lão cười xua xua tay:”Được rồi, nhóc con kia ….., đừng nghe nó khoe khoang! Nói đi, lần này đến rốt cuộc là để làm gì?”
Hướng Tu Tề cười nói:”Sao lại nói là khoe khoang chứ, cống hiến mà ông tạo dựng nên đã rõ như ban ngày rồi. Về phần mục đích lần này chúng tôi đến đây, một là để hỏi thăm ông, gần đây cục trưởng bận đến chân không chạm đất nên phái tôi đến thay. Hai là vì cháu của ông, Triệu Thù.’
“Triệu Thù? Cậu quen biết nó sao?” Ông Lý thấy kỳ lạ nói.
Hướng Tu Tề khẽ lắc đầu, nhìn về phía Cố Nghiên và Thẩm Thư đang ngồi một bên.
Tần mắt ông Lý cũng dời theo qua, hơi hơi cau mày để suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh chỉ vào Cố Nghiên nói:”Cậu, cậu là cháu trai của cái lão họ Cố kia! Các người, các người đến đây để làm gì? Tiểu Hướng, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao không ai cho tôi biết hắn cũng tới!”
Nhìn qua ông có vẻ tức giận, sắc mặt sa sầm xuống.
“Không phải Đặc Điều cục và Cố Nghiên là hai thế đối lập sao, tại sao cậu lại mang hắn lên núi?” Tuy rằng ông luôn ở trên núi, tình hình dưới núi thế nào cũng không quá hiểu biết, nhưng sự việc của Cố Nghiên đã gây chấn động đến toàn bộ giới linh khôi, ông vẫn có thể nghe nói cách hành động của anh rất ác độc.
Cố Nghiên hơi hơi nhướng mày:”Tôi đến đây thì tự sẽ có lý do, tôi có một đồ vật của Thọ Chiếu muốn giao cho ông, ông có thể xem qua rồi hãy nói đến tôi.”
Ông Lý nghe được lời này thì lập tức nuốt lại lời vào miệng, cầm lấy tập tin trong tay Cố Nghiên, sau đó mở ra híp mắt nhìn.
Thẩm Thư nhỏ giọng hỏi:” Anh, cái tin này là thật sao?”
Cố Nghiên gật đầu:”Đương nhiên là thật, do Đinh Tấn Nhai lấy về đấy.”
Sau khi xem xong, sắc mặt ông Lý trở nên rất khó coi, nhìn về phía Cố Nghiên bằng ánh mắt tràn ngập dò xét.
“Không cần nhìn tôi như vậy, sự thật là như thế và không có liên quan đến tôi, nếu không phải cháu trai của ông gây bất lợi cho người bên tôi thì dù cho hắn có làm trời sụp thì tôi cũng không thèm liếc hắn một cái.”
Ông Lý cười lạnh, sau đó nói với Hướng Tu Tề:”Bây giờ ý của các người là đang nghi ngờ tiểu Thù?”
Hướng Tu Tề hạ tầm mắt xuống, đảo mắt nhìn ông rồi im lặng.
“Được, được a! Sợ là các người đã quên cả nhà tiểu Thù chết như thế nào rồi! Người bạn già kia của tôi vì Đặc Điều cục mà bị giết, chỉ còn lại một giọt máu cuối cùng, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các người và bọn chúng ra tay với nó!”
“Xem ra Thọ Chiếu đã ngồi ở vị trí đó quá lâu rồi nên đầu óc mới hồ đồ, quá hồ đồ, để tôi gọi điện thoại cho ông ấy, hỏi thử xem ông ấy rốt cuộc muốn làm gì, cũng dám đối xử với người có công lao như vậy!”
Cố Nghiên dựa lưng vào sô pha, cười lạnh nói:”Ông Lý, có phải ông nói sai chuyện gì rồi không, bạn của ông Triệu Hoành Thạch có thật là vì Đặc Điều cục mà bị giết không?”
Trong nháy mắt gương mặt ông Lý trở nên ngưng trọng, có chút phẫn nộ nói:”Cậu có ý gì? Bây giờ lại tính hắt nước bẩn lên người đã mất sao?”
Cố Nghiên nhìn ông, nụ cười trên môi không thuyên giảm:”Ông à, về lý do thế nào thì chắc ông hiểu rõ hơn bất cứ ai, ông chỉ muốn che giấu toàn bộ sự việc năm đó, giả vờ điều tra rõ ràng, rồi tiếp tục che chở cho cái tên họ Triệu kia, ông trong sạch một đời mà không nghĩ đến sau này tuổi già sẽ khó mà giữ được đi?”
“Ông phải nghĩ kỹ, Triệu Hoành Thạch đã chết, nhưng bây giờ nhắc tới hắn đều là khen ngợi, nhưng nếu hôm nay ông tiếp tục nhượng bộ chỉ sợ rằng mộ của hắn cũng phải bị đào lên lại.”
Ông Lý ngã ngồi trên sô pha nhìn Cố Nghiên, biểu cảm cao ngạo, nhưng tay lại run nhè nhẹ, ông hừ lạnh nói:”Triệu Hoành Thạch vì đi làm nhiệm vụ mà đắc tội với người khác mới có chuyện cả nhà bị hại, chuyện này là không thể nghi ngờ, cụ thể đã xảy ra cái gì thì tôi không rõ lắm, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tôi thật muốn xem xem cậu có thể tra ra cái gì?”
“Tại sao lại luôn ôm tâm lý may mắn như vậy, ông Lý chắc là cũng hiểu chút ít về con người của tôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà chưa nắm chắc.” Cố Nghiên nói, “Hơn nữa ông và Triệu Hoành Thạch quan hệ tốt như vậy lại còn nhiều năm, không thể có chuyện một chút manh mối cũng điều tra không ra được đúng không? Dựa theo tính cách của ông, tìm ra kẻ thù rồi sao lại có thể không cho cậu ấy báo thù?”
“Ông Lý, tôi nói thật với ông trong tay chúng tôi có chứng cứ mới có thể chắn chắn tìm được nơi này, cục trưởng Thọ không muốn làm khó ông nên mới không liên hệ trực tiếp mà là phái chúng tôi đến đây xử lý, không cần biết là ông vì bản thân hay là vì bảo vệ thanh danh cho Triệu Thù nhưng ông không cần phải che chở cho Triệu Thù nữa.”
Hướng Tu Tề nhìn vẻ mặt cố chấp lại bất đắc dĩ trên mặt ông lão mà chỉ có thể nói rõ.
Sắc mặt ông Lý kém đến mức mắt thường có thể thấy được, ông hít sâu một hơi nói:”Là tôi, tôi là người đi điều tra, cũng tra ra một ít manh mối, nhưng chuyện cũ đã qua, Triệu Hoành Thạch cũng chưa làm ra điều gì tổn hại đến ai, cậu ấy cũng đã vì lòng tham của chính mình mà trả giá đắt, tôi còn có thể làm sao bây giờ, đi tố cáo cậu ấy sao?”
“Lúc ấy tiểu Thù mới mười sáu, một đứa trẻ như nó cũng không thể tham gia vào loại chuyện này nên tôi liền đem những manh mối đã tìm được đi tiêu hủy. Tôi vốn cho rằng, việc này sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì, rồi tôi sẽ mang theo xuống mồ cùng với mình, không còn ai nhớ đến…”
Thẩm Thư hiểu ra:”Xem ra ông cũng phát hiện sự kỳ lạ của Triệu Thù đúng không?”
Ông Lý không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn tuyết bên sườn núi còn chưa tan hết bên ngoài cửa sổ, đương nhiên là đã phát hiện ra từ sớm nhưng lại không muốn thừa nhận sự thật.
Đúng lúc này, hai bóng người xuất hiện bên phía sườn núi đang từ từ tiến lại đây.
Ông Lý nhìn bọn họ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
“Chẳng lẽ cái giá bị giết cả nhà còn chưa đủ sao!”
Thẩm Thư nhướng mày nói:”Dục vọng của con người là vô tận.”
Hai người kia đi vào phòng khách, người thanh niên mặc áo khoác ngắn màu xanh đậm cúi người đi vào phòng trà ở phía sau, người thanh niên cao hơn tươi cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào bên cạnh ông Lý.
“Ông nội!”
Hắn gọi lớn.
Lão Lý mở mắt ra, vô cùng mệt mỏi nói với Cố Nghiên: “Đây là Triệu Thù … các người…”
Nói xong xua tay rồi lại nhắm mắt.
Triệu Thù nhìn vài vị khách có chút nghi hoặc.
Sắc mặt Cố Nghiên trầm xuống: “Đây không phải là Triệu Thù, Triệu Thù rốt cuộc đang ở đâu?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất