Viên Xuân Thiên

Chương 13: Ôi chữ con trai tôi xấu thật đấy

Trước Sau
Xưa nay tôi đâu có ngờ sẽ có một ngày tới phiên tôi đặt tên cho người khác. Từ lúc ý thức được bản thân là gay, tôi đã xác định đời này mình sẽ chẳng có con.

Không có đời kế tiếp, không tồn tại khái niệm đón chào một sinh mệnh mới, cũng đồng nghĩa với việc tôi không cần phải đặt tên đặt tuổi cho sinh mệnh nào cả.

Nhưng mà thế sự khó lường, đứa nhỏ mà tôi lượm được nhỏ hơn tôi chưa tới mười tuổi nữa.

Tôi nói: "Viên Xuân Thiên, mau vào nhà đi, còn ở đó lát nữa chó bự của nhà hàng xóm xông ra đuổi cắn nhóc đấy."

Nghe tôi nói vậy, em vội vã vào nhà, còn ngoan ngoãn đóng kỹ cửa lại.

Tôi giục em: "Đi rửa tay đi."

Em thành thật đi rửa tay sạch sẽ.

Tôi tiếp tục bảo: "Qua bên đó ngồi, chớ lộn xộn."

Em ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế sa lông nhỏ bên cạnh cửa sổ.

Tôi bật cười: "Còn biết tìm chỗ phết đấy." Vị trí kia là nơi tôi thường đọc sách tắm nắng, ngoại trừ tôi, không ai được ngồi ở đó.

Em ngồi thẳng tắp, cái mông chỉ ghé vào một chút mép ghế, không dám ngồi vững.

Dáng dấp cẩn thận từng li từng tí một thế này thật khiến người ta nhìn mà khó chịu.

"Thả lỏng chút đi." Tôi lấy cho em cốc nước, còn thả vào đó một lát chanh: "Đừng làm như tôi ngược đãi nhóc thế."

Em nhận cốc nước từ tay tôi, hỏi: "Tôi không có bệnh truyền nhiễm đúng không?"

Em hỏi vậy khiến lòng tôi nhói lên.



Ra là những lời ba nói với tôi lúc ở bếp em đều nghe được.

"Không có." Tôi nói: "Chỉ suy dinh dưỡng chút thôi, ăn nhiều một chút, sẽ cao lớn hơn."

Em nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, nâng cốc uống nước.

Tôi đứng cạnh nhìn em, nhìn em uống một hớp, sau đó ghé mũi vào miệng cốc, hít hít không ngừng.

"Ăn chanh bao giờ chưa?" Tôi vào nhà bếp, cắt một miếng chanh cho em: "Nếm thử đi?"

Em ngửi một cái, sau đó lè lưỡi liếm một chút.

Quả chanh này rất chua, chua đến nỗi em phải rùng mình.

Tôi chọc em thành công, đứng bên cạnh cười không ngừng nổi.

Tôi bỏ miếng chanh em vừa liếm vào cốc nước trên tay em, bảo: "Uống nhiều nước chanh, bổ sung vitamin C."

Vừa dứt lời đã thấy em uống ực một hơi hết sạch cốc nước chanh.

Đứa nhỏ này rất thật thà, tôi quyết định sau này trước khi nói bất cứ chuyện gì với em cũng sẽ cân nhắc rồi mới nói.

Viên Xuân Thiên ở trong cửa hàng cũng chẳng gây ra phiền toái gì cho tôi, ngược lại còn góp phần tăng thêm chút lạc thú trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi.

Trước đây lúc không có khách tôi thường lấy một cuốn sách ngồi đằng kia, lúc uống trà khi uống cà phê, sau đó thong thả tĩnh tâm đọc sách.

Giờ em ở đây, tâm tôi không tĩnh nổi, thế là nổi hứng lấy cuốn từ điển, dạy em mấy chữ.



Tôi nói: "Dạy nhóc viết tên nhóc nhé."

Tôi lật tới chữ "Viên", để em xem trước hình dáng chữ trên sách, sau đó nhấc bút dạy em viết từng nét một.

Em chưa biết cách cầm bút, tôi còn phải dạy mất một lúc.

Đứa nhỏ ngốc nghếch vụng về cầm bút, chữ "Viên" vừa được viết xuống một cách vụng về nhìn cũng ngốc nghếch không kém.

Sau đó tôi tìm tiếp chữ "Xuân" trong từ điển, phía dưới chữ xuân có luôn hai chữ "Xuân Thiên".

Tôi bèn nói với em: "Đây là tên nhóc, tôi nhặt được nhóc vào mùa xuân, nên tên nhóc là Xuân Thiên."

Tôi thấy em cười, nhẹ giọng nói một lần: "Viên Xuân Thiên."

Em viết ba chữ này trên giấy nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, giây phút ấy tôi rất muốn cảm khái một tiếng, tựa như bản thân đã cho động vật nhỏ yếu một mái nhà.

Em bảo tôi: "Tôi có tên rồi."

"Ừ, nhóc có tên rồi." Tôi vỗ đầu em trêu: "Ôi chữ con trai tôi xấu thật đấy."

Em liếc tôi một cái làu bàu: "Tôi không phải con trai anh."

Tôi trừng em, lười nhiều lời.

Em dùng cùi chỏ chọt tôi một cái, khẽ nói: "Tên của anh viết thế nào?"

Tôi ngoẹo cổ nhìn em, sau đó cố ý làm chuyện xấu, viết trên giấy rằng: ba nhóc Viên Xuân Thiên.

Sau đó nói với em: "Đây là tên tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau