Trọng Sinh Chi Tướng Quân Vs Tướng Quân
Chương 60
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 60: Gió bão nổi lên
—oOo—
Cố Khâm cũng đã từng cảnh cáo qua những lời giống như lời nói của Hứa Thiếu Phong khi ở trên chiến hạm vận tải, cho nên các quân giáo sinh vẫn hiểu được rất rõ ý của hắn.
Bởi vì chuyện khẩn cấp, mọi người chỉ có một buổi chiều để chuẩn bị, sau đó đơn vị Chó điên liền đi theo Thượng tướng Cố Hoằng lên đường. Hứa Thiếu Phong không hề nuốt lời, thật sự làm thủ tục gia nhập quân đội cho họ. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ không còn là một quân giáo sinh nữa, mà đã là quân lính chân chính. Học tịch chuyển thành quân tịch, ID của họ cũng nhập vào mạng chiến đấu quân khu, hết thảy lại bắt đầu từ số không. Mặc dù cấp bậc của mọi người không thay đổi, nhưng bởi vì chiến công của các binh lính trong đơn vị này rất cao, cấp bậc Thượng sĩ còn không được coi là cấp bậc sĩ quan gì, chỉ có thể coi là mức độ của lính quèn. Có điều cho dù cấp bậc có cao hơn thì Hứa Thiếu Phong cũng sẽ không dám phân thủ hạ tới cho bọn họ!
So với các học viên năm trên, nội tâm Alvin lại hết sức thấp thỏm. Hắn trở thành quân giáo sinh còn chưa tới một năm đã trực tiếp thành quân nhân, việc này chưa từng có tiền lệ trong lịch sử của Liên minh Nhân loại. Mặc dù vì tham gia Giải đấu liên trường mà hắn đã học được rất nhiều thứ, thế nhưng vẫn là kém hơn những người khác. Nhưng vào thời điểm này dù hắn có muốn tiếp tục học tập thì thời gian cũng không cho phép.
Khi biết được họ sắp lên chiến trường, các hiệu trưởng của mấy trường quân giáo cũng tiến hành một lần nói chuyện với các học sinh của mình. Trong đó, Shawn đặc biệt nói muốn Alvin nghĩ kỹ thêm, dù sao trụ cột của hắn cũng chưa đủ vững chắc, nếu không phải vì hắn có giác quan thứ sáu đặc thù, đừng nói là gia nhập quân đội, cho dù là cơ hội ra tiền tuyến thực tập cũng không thể cho hắn. Hắn chỉ mới là năm nhất, sẽ không có ai vì hắn rút lui mà cười hắn, thậm chí còn coi việc hắn rút lui mới là chuyện bình thường. Cái gì? Hình Chiến, Cố Khâm cũng là học sinh năm nhất? Hai tên yêu nghiệt đó, lo ai cũng không có khả năng lo cho họ!
Alvin trải qua cân nhắc cẩn thận, vẫn quyết định ở lại. Mặc dù hắn không bằng các học viên tinh anh khác, thế nhưng lúc này trừ thể chất hơi yếu ra, thực lực của hắn cũng không kém gì so với học viên năm trên phổ thông, hơn nữa có cảm ứng với nguy hiểm, nói không chừng khả năng sinh tồn của hắn còn có thể cao hơn cả người khác.
Vào lúc làm giấy tờ liên quan để vào quân đội, Cố Khâm ngạc nhiên phát hiện ra cấp bậc của hắn và Hình Chiến chẳng biết từ lúc nào đã tăng lên tới Thiếu úy. Đối với nghi ngờ của hai người, Hứa Thiếu Phong lúc này mới vỗ trán mình một cái, ném cho họ hai chiếc quân hàm đeo trên vai cấp bậc Thiếu úy cho họ, “Thiếu chút nữa đã quên. Nhìn qua thu hình đối chiến lúc sáng của các cậu, Nguyên soái trực tiếp tăng cấp bậc của các cậu lên.” Hứa Thiếu Phong sắc mặt cổ quái mà nhìn họ, “Lý do là loại Satan khổng lồ này mới xuất hiện tại một khu vực khác hai ngày trước, tạo thành tổn thất không nhỏ cho Liên minh. Khi quân đội vì tìm nhược điểm của chúng mà sứt đầu mẻ trán, là các cậu cung cấp phương pháp giải quyết.
Hứa Thiếu Phong vẫn cho rằng hai người sở dĩ sẽ hiểu Satan khổng lồ như vậy, là vì Nguyên soái đã từng đề cập tới nhược điểm của loại quái vật này. Nhưng bây giờ xem ra, người thật sự phát hiện ra nhược điểm lại là họ? Điều này sao có thể? Thời gian họ đối mặt với Satan khổng lồ là bao lâu? Năm phút? Mười phút? Ngay cả dò xét cũng không làm đã trực tiếp lên sàn? Chẳng lẽ họ có hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần nhìn một cái là có thể đoán được nhược điểm của đối phương? Nhìn bộ dáng bình tĩnh khi ấy của họ, hiển nhiên đã chắc chắn rằng mình sẽ không sai, chuyện này thật không khoa học! Nếu không phải hai người này đều là con cháu cán bộ, là quân nhị đại thì Hứa Thiếu Phong cũng muốn hoài nghi rằng bọn họ có quan hệ không thể cho người biết với tộc Satan.
Hai người làm như không thấy tầm mắt tìm tòi nghiên cứu lẫn theo nghi ngờ của Hứa Thiếu Phong, chỉ nhận lấy quân hàm đeo lên vai. Việc này lại càng cho nghi ngờ trong lòng Hứa Thiếu Phong càng tăng thêm. Nếu như nói là cấp bậc Hạ sĩ quan còn là ở giữa binh lính và sĩ quan, vậy Thiếu úy chính là một sĩ quan thật sự, ở trên chiến trường hoàn toàn có thể độc lập lãnh đạo một tiểu đội. Đối với một người trẻ tuổi mới qua hai mươi, có vinh dự như thế cũng phải lộ ra một chút kích động chứ! Ổn trọng như thế, thật giống như căn bản không coi cấp bậc ra cái gì… Hai người này thật sự từ đầu tới chân đều không giống một quân giáo sinh vừa mới vào năm nhất!
Chẳng qua, Hứa Thiếu Phong có hoài nghi đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ ra rằng bọn họ đến từ tương lai.
Tuy nói rằng một khi gia nhập quân đội, đám tinh anh học viện này sẽ không khác gì với binh lính bình thường. Nhưng đây chính là một đám lính mới không có chút kinh nghiệm nào, Hứa Thiếu Phong tất nhiên không thể nào thật sự đối đãi họ giống như binh lính cấp dưới. Chưa nói tới việc làm thế coi như là để cho họ đi chịu chết, hắn cố kỵ nhất chính là hành động không chuyên nghiệp của đám lính mới này sẽ liên lụy tới các binh lính khác.
Hứa Thiếu Phong dứt khoa giao tiểu đội này cho hai người Hình Chiến, Cố Khâm phụ trách, để cho tự bọn họ giải quyết, chỉ cần không trái với mục tiêu chính của toàn đội, làm trở ngại mình chỉ huy là được. Núp ở sau nhìn, hay là ra chiến trường giết địch, hoàn toàn để họ tự làm chủ. Hứa Thiếu Phong cũng không lo lắng họ lười biếng, hắn nhìn ra được lòng tự trọng của đám tinh anh trường quân sự này rất mạnh, e là không để họ ra chiến trường họ còn sẽ chủ động yêu cầu ấy. Mà dù sao đi nữa có hai vị kia ở, bọn họ muốn trộm lười cũng không dễ dàng như thế.
Các tinh anh nhập ngũ biến thành lính mới trong quân đội, chênh lệch này thật sự không lớn như thế, có điều trong khoảng thời gian này mọi người đều đã bị đả kích quá nhiều, cho nên cũng không có phản ứng kịch liệt gì. Antonio tất nhiên là bị phân tới tiểu đội lính mới này. Nếu đổi lại là trước kia, đám quán quân đi ra từ Giải đấu liên trường này có thể sẽ có cảm giác cao ngang hàng với đối phương, cho rằng hắn ở cùng một bậc với họ. Nhưng chuyến đi trong quân đội này đã sớm mài nhẵn kiêu ngạo của bọn họ tới tận khung xương, mọi người đều tám lạng nửa cân, còn có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, tò mò hỏi hắn xem ở những nơi khác có phải cũng thê thảm giống như mình không.
Antonio vẫn luôn đi theo cha mình, Thượng tướng Mendel, tất nhiên sẽ không bi thảm như những học viên này, cho dù Thượng tướng Mendel đã nói, bảo mọi người không nên để ý tới thân phận của Antonio, nên đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy, nên dạy ra sao thì cứ dạy như vậy, giảm đi một chút nhuệ khí của hắn. Nói là vậy, nhưng Antonio đang ở ngay dưới mí mắt Thượng tướng, không nịnh bợ lấy lòng thì thôi, ai dám thật sự động vào con trai bảo bối của sếp mình! Cấp trên cũng không ít lần tán dương con trai trước mặt họ, còn thường xuyên so sánh với đứa con trai dốt nát kém cỏi của Thượng tướng Cố Hoằng, có thể thấy hắn hài lòng với Antonio đến mức nào.
Có điều gần đây lại rất ít khi thấy hắn khen Antonio, nghe nói là bởi vì con trai Thượng tướng Cố Hoằng thay đổi. Antonio bị đối phương cùng con trai Nguyên soái hung hăng quất vào mặt tại Giải đấu liên trường, cho nên lần này Antonio không thể chiếm một suất trong đội tinh anh, chỉ có thể vào thực tập trong quân đội dưới tay Thượng tướng Mendel. Vừa nghe nói tới chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có chút xem thường Antonio.
Có điều cho dù những sĩ quan này có nghĩ trong lòng thế nào thì vẫn sẽ tranh nhau dạy Antonio đủ loại kiến thức, thái độ vô cùng kiên nhẫn. Dưới sự dạy dỗ ân cần này, Antonio cũng học được rất nhiều thứ. So với tình trạng của các tinh anh trường quân sự thì một bên hoàn toàn chính là giáo dục của quý tộc, một bên là thể nghiệm giáo dục ở tầng chót, và Antonio rõ ràng cao cấp hơn nhiều.
Loại so sánh rõ ràng này khiến cho mọi người có chút hâm mộ cùng ghen tị, có điều, ở trên chiến trường, những thứ học được tại đơn vị Chó điên lại thực dụng hơn. Dù sao các sĩ quan có thể tiếp xúc với Antonio phần lớn đều có địa vị rất cao, không cần tự mình ra tiền tuyến, đa số đều là kiểu chỉ ngồi ra lệnh, dạy cho hắn đa số cũng là kỹ thuật chỉ huy. Hiện tại muốn cho Antonio ra chiến trường cơ bản cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, hắn còn phải học thêm mấy tinh anh nữa ấy.
Buổi tối, càng ngày có càng nhiều hạm đội tập trung tới xung quanh cứ điểm Sainasi, bầu không khí càng trở nên ngưng trọng. Chủ hạm của Cố Hoằng vừa tới nơi này liền lập tức hạ lệnh lên đường, mà hạm đội của đơn vị Chó điên ở ngay trong quân tiên phong.
Đối mặt với đại quân Liên minh khí thế hung mãnh, tộc Satan chẳng qua chỉ làm một ít hành động tượng trưng trì hoãn bước tiến của đại quân một chút, cũng không tiến hành quá nhiều phản kháng, vừa đánh vừa rút lui. Cố Khâm cùng Hình Chiến biết trong thời gian này tính công kích của Satan là yếu nhất, cũng là cơ hội rèn luyện đám lính mới tốt nhất, vậy nên bọn họ mỗi ngày đồi kéo đội ngũ ra tiền tuyến, nơi nào có chiến đấu liền đi tới đó, còn tích cực hơn cả các binh lính, cuối cùng tích lũy được chút ít kinh nghiệm thực chiến, dù sao cũng có thể coi là từng giết địch.
Lần đầu tiên ra chiến trường, mọi người ai cũng vô cùng bồn chồn. Khi trước vô luận là ai, Thượng tượng Cố Hoằng cũng thế, Cố Khâm cũng thế, Hứa Thiếu Phong cũng thế, những binh lính kia cũng thế, đều đã cảnh cáo bọn họ, với thực lực của họ bây giờ mà ra chiến trường căn bản là tự tìm chết, trong bọn họ cứ ba người sẽ có một người vĩnh viễn không về được vân vân… Hình tượng của chiến trường đã bị bôi đen đến khủng khiếp, chỉ cần có một điểm nhỏ không may, chờ đợi mình chính là cái chết không cách nào trở lại.
Song khi họ chính thức tiếp xúc với quân địch, chân chính bắt đầu chiến đấu mới phát hiện, đối thủ hoàn toàn không mạnh như trong tưởng tượng của họ, sao mà lại có thể thắng đến dễ dàng như thế? Có hai vị đại thần chỉ huy, luôn là tấn công nơi quân địch yếu nhất, từ lúc mới đầu là tụ ba tụ năm bao vây tấn công một tên địch, về sau là hai chọi một, rồi một đối một, cũng đều thắng không chút áp lực nào, có mấy người mất trí còn thậm chí còn cân một lúc hai tên, giống như Alvin thì thích kéo theo một đoàn chiến hạm của Satan dạo quanh vũ trụ chơi thả diều một vòng, để cho mọi người từng chút từng chút một tấn công từ phía cuối của chiếc diều vậy.
Qua vài lần, sợ hãi trong lòng họ biến mất không còn thấy tăm hơi, lòng tự tin lại phình to chưa từng có. Satan cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng mà, cái tỷ lệ 30% kia có phải đã phóng đại quá rồi không?
Bọn họ cũng không biết rằng, đây là bởi vì họ nắm bắt được thời cơ tốt. Hiện tại họ chẳng qua là mới gặp một ít kẻ địch không lòng dạ ham chiến, những tên này thực ra chính là những tên bị đẩy ra tiền tuyến làm quân cờ thí nghiệm, cũng không thể đại biểu cho tài năng tác chiến của toàn thể tộc Satan. Cộng thêm việc ở dưới sự chỉ huy của hai người Cố Khâm, từ ban đầu bắt đầu tăng dần độ khó cho họ lên từng bước một, để cho bọn họ làm quen. Nếu như vậy rồi mà họ còn ngỏm thì thật sự quá uổng phí cho cái danh tinh anh của họ.
Tâm trạng trong lần đầu tiên ra chiến trường rất quan trọng, số lượng quân địch là bao nhiêu cũng là một yếu tố mấu chốt. Chiến trường càng lớn, áp lực tạo thành với tân binh cũng tăng theo, dễ dàng ảnh hưởng tới sự phát huy của họ chiến trường càng lớn, thời gian chiến đấu càng dài, trạng thái tân binh lại càng tệ đi, dễ dàng làm tăng thêm sai lầm, cho nên lúc mới bắt đầu, số lượng địch dĩ nhiên là càng ít càng tốt.
Mà lính mới phổ thông lần đầu tiên ra chiến trường cũng không có khả năng được hai tướng quân kinh nghiệm phong phú như Cố Khâm và Hình Chiến tự mình dẫn đội, lại còn có thể căn cứ đặc điểm của họ mà thiết kế phương án hành động cho họ, để họ nhanh chóng quen thuộc với chiến trường. Chỉ có thể nói rằng đám lính mới này quả thật quá may mắn! Lại còn có tâm tư đi hoài nghi tỷ lệ tử vong, đây thật là thân ở trong phúc mà không biết gì!
– Hết chương 60 –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Chương 60: Gió bão nổi lên
—oOo—
Cố Khâm cũng đã từng cảnh cáo qua những lời giống như lời nói của Hứa Thiếu Phong khi ở trên chiến hạm vận tải, cho nên các quân giáo sinh vẫn hiểu được rất rõ ý của hắn.
Bởi vì chuyện khẩn cấp, mọi người chỉ có một buổi chiều để chuẩn bị, sau đó đơn vị Chó điên liền đi theo Thượng tướng Cố Hoằng lên đường. Hứa Thiếu Phong không hề nuốt lời, thật sự làm thủ tục gia nhập quân đội cho họ. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ không còn là một quân giáo sinh nữa, mà đã là quân lính chân chính. Học tịch chuyển thành quân tịch, ID của họ cũng nhập vào mạng chiến đấu quân khu, hết thảy lại bắt đầu từ số không. Mặc dù cấp bậc của mọi người không thay đổi, nhưng bởi vì chiến công của các binh lính trong đơn vị này rất cao, cấp bậc Thượng sĩ còn không được coi là cấp bậc sĩ quan gì, chỉ có thể coi là mức độ của lính quèn. Có điều cho dù cấp bậc có cao hơn thì Hứa Thiếu Phong cũng sẽ không dám phân thủ hạ tới cho bọn họ!
So với các học viên năm trên, nội tâm Alvin lại hết sức thấp thỏm. Hắn trở thành quân giáo sinh còn chưa tới một năm đã trực tiếp thành quân nhân, việc này chưa từng có tiền lệ trong lịch sử của Liên minh Nhân loại. Mặc dù vì tham gia Giải đấu liên trường mà hắn đã học được rất nhiều thứ, thế nhưng vẫn là kém hơn những người khác. Nhưng vào thời điểm này dù hắn có muốn tiếp tục học tập thì thời gian cũng không cho phép.
Khi biết được họ sắp lên chiến trường, các hiệu trưởng của mấy trường quân giáo cũng tiến hành một lần nói chuyện với các học sinh của mình. Trong đó, Shawn đặc biệt nói muốn Alvin nghĩ kỹ thêm, dù sao trụ cột của hắn cũng chưa đủ vững chắc, nếu không phải vì hắn có giác quan thứ sáu đặc thù, đừng nói là gia nhập quân đội, cho dù là cơ hội ra tiền tuyến thực tập cũng không thể cho hắn. Hắn chỉ mới là năm nhất, sẽ không có ai vì hắn rút lui mà cười hắn, thậm chí còn coi việc hắn rút lui mới là chuyện bình thường. Cái gì? Hình Chiến, Cố Khâm cũng là học sinh năm nhất? Hai tên yêu nghiệt đó, lo ai cũng không có khả năng lo cho họ!
Alvin trải qua cân nhắc cẩn thận, vẫn quyết định ở lại. Mặc dù hắn không bằng các học viên tinh anh khác, thế nhưng lúc này trừ thể chất hơi yếu ra, thực lực của hắn cũng không kém gì so với học viên năm trên phổ thông, hơn nữa có cảm ứng với nguy hiểm, nói không chừng khả năng sinh tồn của hắn còn có thể cao hơn cả người khác.
Vào lúc làm giấy tờ liên quan để vào quân đội, Cố Khâm ngạc nhiên phát hiện ra cấp bậc của hắn và Hình Chiến chẳng biết từ lúc nào đã tăng lên tới Thiếu úy. Đối với nghi ngờ của hai người, Hứa Thiếu Phong lúc này mới vỗ trán mình một cái, ném cho họ hai chiếc quân hàm đeo trên vai cấp bậc Thiếu úy cho họ, “Thiếu chút nữa đã quên. Nhìn qua thu hình đối chiến lúc sáng của các cậu, Nguyên soái trực tiếp tăng cấp bậc của các cậu lên.” Hứa Thiếu Phong sắc mặt cổ quái mà nhìn họ, “Lý do là loại Satan khổng lồ này mới xuất hiện tại một khu vực khác hai ngày trước, tạo thành tổn thất không nhỏ cho Liên minh. Khi quân đội vì tìm nhược điểm của chúng mà sứt đầu mẻ trán, là các cậu cung cấp phương pháp giải quyết.
Hứa Thiếu Phong vẫn cho rằng hai người sở dĩ sẽ hiểu Satan khổng lồ như vậy, là vì Nguyên soái đã từng đề cập tới nhược điểm của loại quái vật này. Nhưng bây giờ xem ra, người thật sự phát hiện ra nhược điểm lại là họ? Điều này sao có thể? Thời gian họ đối mặt với Satan khổng lồ là bao lâu? Năm phút? Mười phút? Ngay cả dò xét cũng không làm đã trực tiếp lên sàn? Chẳng lẽ họ có hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần nhìn một cái là có thể đoán được nhược điểm của đối phương? Nhìn bộ dáng bình tĩnh khi ấy của họ, hiển nhiên đã chắc chắn rằng mình sẽ không sai, chuyện này thật không khoa học! Nếu không phải hai người này đều là con cháu cán bộ, là quân nhị đại thì Hứa Thiếu Phong cũng muốn hoài nghi rằng bọn họ có quan hệ không thể cho người biết với tộc Satan.
Hai người làm như không thấy tầm mắt tìm tòi nghiên cứu lẫn theo nghi ngờ của Hứa Thiếu Phong, chỉ nhận lấy quân hàm đeo lên vai. Việc này lại càng cho nghi ngờ trong lòng Hứa Thiếu Phong càng tăng thêm. Nếu như nói là cấp bậc Hạ sĩ quan còn là ở giữa binh lính và sĩ quan, vậy Thiếu úy chính là một sĩ quan thật sự, ở trên chiến trường hoàn toàn có thể độc lập lãnh đạo một tiểu đội. Đối với một người trẻ tuổi mới qua hai mươi, có vinh dự như thế cũng phải lộ ra một chút kích động chứ! Ổn trọng như thế, thật giống như căn bản không coi cấp bậc ra cái gì… Hai người này thật sự từ đầu tới chân đều không giống một quân giáo sinh vừa mới vào năm nhất!
Chẳng qua, Hứa Thiếu Phong có hoài nghi đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ ra rằng bọn họ đến từ tương lai.
Tuy nói rằng một khi gia nhập quân đội, đám tinh anh học viện này sẽ không khác gì với binh lính bình thường. Nhưng đây chính là một đám lính mới không có chút kinh nghiệm nào, Hứa Thiếu Phong tất nhiên không thể nào thật sự đối đãi họ giống như binh lính cấp dưới. Chưa nói tới việc làm thế coi như là để cho họ đi chịu chết, hắn cố kỵ nhất chính là hành động không chuyên nghiệp của đám lính mới này sẽ liên lụy tới các binh lính khác.
Hứa Thiếu Phong dứt khoa giao tiểu đội này cho hai người Hình Chiến, Cố Khâm phụ trách, để cho tự bọn họ giải quyết, chỉ cần không trái với mục tiêu chính của toàn đội, làm trở ngại mình chỉ huy là được. Núp ở sau nhìn, hay là ra chiến trường giết địch, hoàn toàn để họ tự làm chủ. Hứa Thiếu Phong cũng không lo lắng họ lười biếng, hắn nhìn ra được lòng tự trọng của đám tinh anh trường quân sự này rất mạnh, e là không để họ ra chiến trường họ còn sẽ chủ động yêu cầu ấy. Mà dù sao đi nữa có hai vị kia ở, bọn họ muốn trộm lười cũng không dễ dàng như thế.
Các tinh anh nhập ngũ biến thành lính mới trong quân đội, chênh lệch này thật sự không lớn như thế, có điều trong khoảng thời gian này mọi người đều đã bị đả kích quá nhiều, cho nên cũng không có phản ứng kịch liệt gì. Antonio tất nhiên là bị phân tới tiểu đội lính mới này. Nếu đổi lại là trước kia, đám quán quân đi ra từ Giải đấu liên trường này có thể sẽ có cảm giác cao ngang hàng với đối phương, cho rằng hắn ở cùng một bậc với họ. Nhưng chuyến đi trong quân đội này đã sớm mài nhẵn kiêu ngạo của bọn họ tới tận khung xương, mọi người đều tám lạng nửa cân, còn có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, tò mò hỏi hắn xem ở những nơi khác có phải cũng thê thảm giống như mình không.
Antonio vẫn luôn đi theo cha mình, Thượng tướng Mendel, tất nhiên sẽ không bi thảm như những học viên này, cho dù Thượng tướng Mendel đã nói, bảo mọi người không nên để ý tới thân phận của Antonio, nên đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy, nên dạy ra sao thì cứ dạy như vậy, giảm đi một chút nhuệ khí của hắn. Nói là vậy, nhưng Antonio đang ở ngay dưới mí mắt Thượng tướng, không nịnh bợ lấy lòng thì thôi, ai dám thật sự động vào con trai bảo bối của sếp mình! Cấp trên cũng không ít lần tán dương con trai trước mặt họ, còn thường xuyên so sánh với đứa con trai dốt nát kém cỏi của Thượng tướng Cố Hoằng, có thể thấy hắn hài lòng với Antonio đến mức nào.
Có điều gần đây lại rất ít khi thấy hắn khen Antonio, nghe nói là bởi vì con trai Thượng tướng Cố Hoằng thay đổi. Antonio bị đối phương cùng con trai Nguyên soái hung hăng quất vào mặt tại Giải đấu liên trường, cho nên lần này Antonio không thể chiếm một suất trong đội tinh anh, chỉ có thể vào thực tập trong quân đội dưới tay Thượng tướng Mendel. Vừa nghe nói tới chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có chút xem thường Antonio.
Có điều cho dù những sĩ quan này có nghĩ trong lòng thế nào thì vẫn sẽ tranh nhau dạy Antonio đủ loại kiến thức, thái độ vô cùng kiên nhẫn. Dưới sự dạy dỗ ân cần này, Antonio cũng học được rất nhiều thứ. So với tình trạng của các tinh anh trường quân sự thì một bên hoàn toàn chính là giáo dục của quý tộc, một bên là thể nghiệm giáo dục ở tầng chót, và Antonio rõ ràng cao cấp hơn nhiều.
Loại so sánh rõ ràng này khiến cho mọi người có chút hâm mộ cùng ghen tị, có điều, ở trên chiến trường, những thứ học được tại đơn vị Chó điên lại thực dụng hơn. Dù sao các sĩ quan có thể tiếp xúc với Antonio phần lớn đều có địa vị rất cao, không cần tự mình ra tiền tuyến, đa số đều là kiểu chỉ ngồi ra lệnh, dạy cho hắn đa số cũng là kỹ thuật chỉ huy. Hiện tại muốn cho Antonio ra chiến trường cơ bản cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, hắn còn phải học thêm mấy tinh anh nữa ấy.
Buổi tối, càng ngày có càng nhiều hạm đội tập trung tới xung quanh cứ điểm Sainasi, bầu không khí càng trở nên ngưng trọng. Chủ hạm của Cố Hoằng vừa tới nơi này liền lập tức hạ lệnh lên đường, mà hạm đội của đơn vị Chó điên ở ngay trong quân tiên phong.
Đối mặt với đại quân Liên minh khí thế hung mãnh, tộc Satan chẳng qua chỉ làm một ít hành động tượng trưng trì hoãn bước tiến của đại quân một chút, cũng không tiến hành quá nhiều phản kháng, vừa đánh vừa rút lui. Cố Khâm cùng Hình Chiến biết trong thời gian này tính công kích của Satan là yếu nhất, cũng là cơ hội rèn luyện đám lính mới tốt nhất, vậy nên bọn họ mỗi ngày đồi kéo đội ngũ ra tiền tuyến, nơi nào có chiến đấu liền đi tới đó, còn tích cực hơn cả các binh lính, cuối cùng tích lũy được chút ít kinh nghiệm thực chiến, dù sao cũng có thể coi là từng giết địch.
Lần đầu tiên ra chiến trường, mọi người ai cũng vô cùng bồn chồn. Khi trước vô luận là ai, Thượng tượng Cố Hoằng cũng thế, Cố Khâm cũng thế, Hứa Thiếu Phong cũng thế, những binh lính kia cũng thế, đều đã cảnh cáo bọn họ, với thực lực của họ bây giờ mà ra chiến trường căn bản là tự tìm chết, trong bọn họ cứ ba người sẽ có một người vĩnh viễn không về được vân vân… Hình tượng của chiến trường đã bị bôi đen đến khủng khiếp, chỉ cần có một điểm nhỏ không may, chờ đợi mình chính là cái chết không cách nào trở lại.
Song khi họ chính thức tiếp xúc với quân địch, chân chính bắt đầu chiến đấu mới phát hiện, đối thủ hoàn toàn không mạnh như trong tưởng tượng của họ, sao mà lại có thể thắng đến dễ dàng như thế? Có hai vị đại thần chỉ huy, luôn là tấn công nơi quân địch yếu nhất, từ lúc mới đầu là tụ ba tụ năm bao vây tấn công một tên địch, về sau là hai chọi một, rồi một đối một, cũng đều thắng không chút áp lực nào, có mấy người mất trí còn thậm chí còn cân một lúc hai tên, giống như Alvin thì thích kéo theo một đoàn chiến hạm của Satan dạo quanh vũ trụ chơi thả diều một vòng, để cho mọi người từng chút từng chút một tấn công từ phía cuối của chiếc diều vậy.
Qua vài lần, sợ hãi trong lòng họ biến mất không còn thấy tăm hơi, lòng tự tin lại phình to chưa từng có. Satan cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng mà, cái tỷ lệ 30% kia có phải đã phóng đại quá rồi không?
Bọn họ cũng không biết rằng, đây là bởi vì họ nắm bắt được thời cơ tốt. Hiện tại họ chẳng qua là mới gặp một ít kẻ địch không lòng dạ ham chiến, những tên này thực ra chính là những tên bị đẩy ra tiền tuyến làm quân cờ thí nghiệm, cũng không thể đại biểu cho tài năng tác chiến của toàn thể tộc Satan. Cộng thêm việc ở dưới sự chỉ huy của hai người Cố Khâm, từ ban đầu bắt đầu tăng dần độ khó cho họ lên từng bước một, để cho bọn họ làm quen. Nếu như vậy rồi mà họ còn ngỏm thì thật sự quá uổng phí cho cái danh tinh anh của họ.
Tâm trạng trong lần đầu tiên ra chiến trường rất quan trọng, số lượng quân địch là bao nhiêu cũng là một yếu tố mấu chốt. Chiến trường càng lớn, áp lực tạo thành với tân binh cũng tăng theo, dễ dàng ảnh hưởng tới sự phát huy của họ chiến trường càng lớn, thời gian chiến đấu càng dài, trạng thái tân binh lại càng tệ đi, dễ dàng làm tăng thêm sai lầm, cho nên lúc mới bắt đầu, số lượng địch dĩ nhiên là càng ít càng tốt.
Mà lính mới phổ thông lần đầu tiên ra chiến trường cũng không có khả năng được hai tướng quân kinh nghiệm phong phú như Cố Khâm và Hình Chiến tự mình dẫn đội, lại còn có thể căn cứ đặc điểm của họ mà thiết kế phương án hành động cho họ, để họ nhanh chóng quen thuộc với chiến trường. Chỉ có thể nói rằng đám lính mới này quả thật quá may mắn! Lại còn có tâm tư đi hoài nghi tỷ lệ tử vong, đây thật là thân ở trong phúc mà không biết gì!
– Hết chương 60 –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất