Chương 36
Trong giờ phút này anh xém bật từ đệt ra khỏi mồm.
Phóng viên?
Trình Bác Diễn cau mày, Hạng Tây còn lẫn chung với phóng viên?
Không đợi anh hỏi Tống Nhất kỹ càng, điện thoại biểu thị có cuộc gọi tới, anh nhìn một cái, là của bệnh viện, nhanh chóng cúp điện thoại của Tống Nhất.
Bên khoa cấp cứu có mấy bệnh nhân bị tai nạn xe tới, có hai người bị thương chân khá nghiêm trọng, bác sĩ khoa cấp cứu bận đến tối mắt, Trình Bác Diễn không để ý đến chuyện của Hạng Tây nữa, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Còn chưa đến đại sảnh khoa cấp cứu đã nghe thấy tiếng khóc lẫn theo tiếng hét thành tạp âm hỗn loạn.
Trên ghế có mấy người đầu quấn băng vải, bên phòng cấp cứu còn có mấy người vì hét lên đau khổ mà cổ họng khàn đi, cảm giác như cửa kính sắp không chịu được bị chấn động mà vỡ mất.
“Tiểu Trình! Người bị thương chân này cần phẫu thuật ngay lập tức.” Có người gọi Trình Bác Diễn một tiếng.
Trình Bác Diễn thấy người bị thương, là một cô bé nhỏ, trên người toàn là máu, chân trái như nở hoa vậy, đã có thể thấy cả xương vỡ lòi ra khỏi da.
Lúc anh cúi đầu kiểm tra vết thương, cô bé dùng giọng nói run rẩy hỏi một câu: “Bác sĩ, sẽ không cắt bỏ chân chứ ạ?”
“Không đến mức đó đâu, đừng tự mình dọa mình.” Trình Bác Diễn vỗ vỗ bé, “Làm phẫu thuật là tốt rồi.”
Đây là tai nạn giao thông do người đã uống rượu rồi còn lái xe gây ra, bốn xe đụng nhau, còn làm người đi bộ bên đường bị thương, người say rượu lái xe chết ngay tại chỗ, người bị thương còn lại đều được đưa đến bệnh viện các anh gần đó.
May mắn là mấy người vô tội bị thương này bị thương không nghiêm trọng lắm, cũng không có người già và trẻ nhỏ.
Bệnh nhân ở đại sảnh khoa cấp cứu và đám người nhà sốt ruột lo lắng, bác sĩ nào cũng bận đến mức chân không chạm được đất.
Trình Bác Diễn vẫn luôn bận đến lúc trời hửng sáng, cuối cùng mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, chân eo đau nhức, trước đó không thấy gì, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi đồng nghiệp đến đi làm, Trình Bác Diễn thay đồ rời khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng sáng sớm làm mắt anh cay cay, mở không ra.
Anh nhìn điện thoại, xoắn xuýt lập tức về nhà ngủ trước hay ăn sáng trước cả nửa ngày, cuối cùng chọn biện pháp vẹn cả đôi đường, mua hai cái bánh mì ở quán ven đường.
Vừa ăn vừa đến bãi đậu xe, Trình Bác Diễn dựa vào lưng ghế duỗi eo, thở một hơi thật dài.
Những lúc thế này anh vô cùng ngưỡng mộ bác sĩ Lưu, trực ban xong cề nhà đều có đồ ăn sáng vợ chuẩn bị cho trước khi đi làm trong phòng bếp, buổi tối tan làm về nhà cũng có đồ ăn nóng hổi.
Đừng nói những năm nay anh sống một mình, dù trước đây ở nhà, đãi ngộ như thế cũng rất khó có được, bố mẹ anh đều là bác sĩ, đa số thời gian trong nhà là bếp lạnh nồi trống.
Còn có Trình Bác Dư cần anh chăm sóc.
Trình Bác Diễn nhéo mi tâm, khởi động xe, sau khi bố mẹ về hưu thì ngược lại tốt hơn không ít, đôi lúc anh còn có thể về nhà ăn cơm, Trình Bác Dư thì không có cơ hội nữa rồi.
Nghĩ mấy cái này làm gì chứ?
Trình Bác Diễn hít vào một hơi, lái xe ra khỏi bãi đậu.
Về đến nhà Trình Bác Diễn tắm rửa một cái, nằm lên giường, ôm gối đầu chưa tới hai phút đã ngủ mất, một giấc tới chiều không mộng mị.
Mẹ anh mà không gọi điện thoại đến, chắc anh có thể ngủ đến tối luôn.
“Qua đây ăn cơm đi,” Mẹ anh nói trong điện thoại, “Bệnh nhân trước kia của bố con tặng ít thịt heo rừng, con qua đây thử xem.”
“Con không muốn nhúc nhích,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại nằm lên sofa.
“Không phải chỉ trực một ca thôi à? Đến mức đó không.” Mẹ anh tỏ vẻ không đáng đến thế với trạng thái của anh.
“Hôm qua khoa cấp cứu có tai nạn xe, bận cả một đêm……..” Trình Bác Diễn nhắm mắt lại.
“Vậy có phải con ngủ cả ngày phải không?” Mẹ anh hỏi.
“Vâng.” Trình Bác Diễn đáp lại một tiếng.
“Ngủ cả ngày còn chưa ngủ đủ à? Còn định ngủ tiếp tới mai đi làm à?” Mẹ anh nói, “Loại nghỉ ngơi tiêu cực này không tốt cho sức khỏe…….”
“Lát nữa con qua,” Trình Bác Diễn chầm chậm ngồi dậy, “Chắc một tiếng nữa.”
“Được, mẹ nói ba đợi con.” Mẹ anh cười nói.
Tuy không muốn động đậy lắm, Trình Bác Diễn vẫn thay đồ lái xe qua đó, trên đường thuận tiện mua một bình tương thịt bò ông ba anh thích ăn.
Trong nhà rất ít ăn thứ này, sau khi lớn tuổi chút nữa thì mẹ anh càng chú ý đến các loại ẩm thực dinh dưỡng, cho nên ông ba anh cơ bản là không được ăn, chỉ là đôi lúc anh sẽ mua một bình để ông ba đỡ ghiền.
Lúc vào cửa, trong nhà đã đầy ắp hương thơm đồ ăn, ông ba vẫn còn gõ gõ bàn phím máy tính trong phòng khách, thấy anh đi vào, lập tức vẫy vẫy tay: “Đúng lúc thế, con đến giúp ba nhìn cái hình cái hình này chỉnh thẳng làm sao thế?”
“Nó đến ăn cơm, không phải đến làm việc!” Mẹ anh bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, “Ông thật là………”
“Chỉ xem hình, một giây là xong.” Ba anh cười cười.
“Sao không để học sinh của ba làm?” Trình Bác Diễn qua xem, ông ba đang làm ppt gì đó, anh giúp chỉnh hình sai chỗ kéo lại cho đúng.
“Cái này là học sinh làm đây, ba không biết ấn chỗ nào rồi, lúc trước cũng chưa từng gặp phải chuyện này,” Ông ba lưu tệp lại, đứng dậy vỗ vai anh, “Ăn cơm thôi.”
“Lại mua tương thịt bò cho ba con sao?” Mẹ anh thấy cái túi to Trình Bác Diễn đặt trên bàn.
“Lại đâu chứ, bình đầu tiên năm nay mà,” Trình Bác Diễn cười cười, bước vào phòng cho khách thay sang quần thể thao, “Hơn nữa con còn mua bình nhỏ nhất.”
“Hôm qua ba con vừa mới qua nhà bà ăn toàn đồ dầu không kìa,” Mẹ anh cười nói, “Lúc về miệng lệch đẹp luôn, hôm nay không được ăn tương thịt bò.”
“Khi nào bà nội đến bệnh viện tụi con làm phẫu thuật đục thủy tinh thể hả,” Trình Bác Diễn đến bên bàn ngồi xuống, múc canh cho ba mẹ, “Năm trước đã bàn xong với người ta rồi, bây giờ vẫn chưa tới, mấy ngày trước trưởng khoa Lý còn hỏi con nữa kìa.”
“Hôm qua ba nói với bà rồi,” Ông ba nhận chén canh uống, “Hù dọa rồi dỗ dành, khi nào có giường trống cứ trực tiếp kéo bà vào trước đi, bà cũng không làm gì được.”
“Ông dọa bà làm gì,” Mẹ anh nhìn ông ba một cái, “Ông khơi dậy tính bướng bỉnh của mẹ lên rồi kéo bà vào bà cũng không làm.”
“Sau này già rồi không còn bướng nữa,” Ông ba cười lên, “Bà xem lúc tôi còn trẻ bướng lắm, già rồi đỡ hơn rồi, bây giờ người bướng nhất nhà chúng ta là Bác Diễn.”
“Con bướng chỗ nào?” Trình Bác Diễn cũng cười theo,” Con hiền lành biết bao.”
“Ừ, con hiền lành nhất, tất cả bướng bỉnh của con chỉ đặt vào một nơi cố chấp rồi,” Mẹ anh đẩy đẩy cái đĩa thịt lợn rừng đến trước mặt anh, “Nếm cái này đi người bướng bỉnh.”
Trình Bác Diễn không nói gì, cười cười gắp một miếng thịt ăn, anh biết mẹ đang nói tới chuyện gì.
Ngẫm lại cũng không thể coi là bướng bỉnh, thứ như tính hướng này không phải không bướng bỉnh là có thể thay đổi, anh cũng không có cách nào khác.
“Bác Diễn,” Ba anh ăn mấy miếng, nhìn anh, “Thời gian này rất bận hả?”
“Cũng tàm tạm, như cũ thôi, cũng không đặc biệt bận.” Trình Bác Diễn nói.
“Vậy sao không thấy con về nhà, trước sinh nhật một ngày mới về một chuyến,” Ông ba vẫn nhìn anh, “Ở cùng với bạn à?”
“Bạn?” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Cũng không hẳn, mới tụ tập hai lần……..”
Ba anh do dự một chút, nhìn bên mẹ anh một cái, lại quay đầu lại: “Hôm qua thím con gọi điện đến, nói nhìn thấy con, với một…..người bạn.”
“Ở đâu?” Trình Bác Diễn vừa nghe đến thím liền có chút phiền lòng, nếu không phải lúc đầu chuyện của anh không lưu ý bị thím anh biết được, cũng sẽ không ồn ào đến mức lớn nhỏ già trẻ cả nhà đều biết, tuy rằng anh cũng không quan tâm để ai biết, nhưng vẫn tương đối khó chịu.
“Nói là đi ăn mì, bên phía cửa hàng bách hóa,” Mẹ anh cũng không hài lòng với thím, “Mẹ thấy con không có việc gì không đi đến chỗ xa thế, còn ăn mì?”
Hai ngày nay chỉ có một lần ăn mì dao cạo, cạnh cửa hàng bách hóa, Trình Bác Diễn biết ngay thím anh chắc là thấy anh cùng với Hạng Tây rồi.
“Dạ, là con,” Trình Bác Diễn nói, “Với một người bạn.”
Dưới tình huống bình thường, Trình Bác Diễn đi ăn riêng chỉ có Lâm Hách và Tống Nhất, đặc biệt là vào ngày nghỉ, cho nên mẹ anh nghe thấy “bạn” mà không phải là tên của Lâm Hách hay Tống Nhất, nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Bạn bè?”
“Là…..” Trình Bác Diễn ngập ngừng một chút, “Là người lần trước mẹ thấy ở nhà con.”
“Đứa trẻ đó à?” Mẹ anh có chút ngạc nhiên.
“Đứa trẻ?” Ông ba càng ngạc nhiên hơn, chắc là mẹ chưa nói với ông, thế nên mắt ông trừng còn to hơn cả mẹ anh.
“Không tính là đứa trẻ đâu, 19 rồi.” Trình Bác Diễn nói.
Tuy Trình Bác Diễn đã nói rõ tình huống của mình với người nhà, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn luôn không có gì đặc biệt rõ ràng, đi học bận, đi làm bận, cho nên ba mẹ anh gần như chưa từng thảo luận kinh nghiệm trong chuyện tình cảm với anh.
Mấy câu sau bị kẹt lại, không biết phải nói gì tiếp theo.
“Cái gì cũng không có nữa.” Trình Bác Diễn cúi đầu ăn miếng cơm.
“Có tính toán chưa?” Mẹ anh hỏi.
Trình Bác Diễn cười lên: “Mẹ nói thế làm sao con trả lời đây, sao con biết được.”
“Bỏ đi, chuyện của con con tự xem xét,” Mẹ anh nghĩ nghĩ, “Mẹ vẫn nói câu kia, không được vì không có giấy chứng nhận hôn nhân mà làm bậy bạ.”
“……..Con không phải dạng người đó.” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ nói.
“Mẹ nhiều miệng thêm một câu, nghe hay không tùy con,” Mẹ anh nhìn anh, “Mặc kệ có phải là đứa trẻ kia không……..À không phải đứa trẻ, mặc kệ có phải người này hay không, tóm lại ấy, thích hợp hay không không chỉ có mỗi phương diện tình cảm, nhân tố khác cũng cần phải suy xét, tình cảm có đầy cũng không phải là thứ duy nhất lâu dài, đương nhiên tình cảm là cơ sở quan trọng…….”
“Ăn cơm thôi, Bác Diễn cũng không còn là trẻ con nữa, tự nó có dự định,” Ông ba ngồi một bên thở dài, “Tôi nghe bà giảng giải trên TV cũng lưu loát thế này, chẳng biết bà muốn truyền tải cái gì luôn rồi.”
“Giờ ông bảo tôi mở lớp dinh dưỡng cho nó cũng lưu loát thôi,” Mẹ anh nói, “Hai việc này là một chuyện sao.”
Trình Bác Diễn cười nửa ngày: “Ăn cơm, thịt heo rừng đây, không ăn nguội mất.”
Ăn cơm xong, Trình Bác Diễn ngồi dựa vào sofa nói chuyện với ba mẹ một lúc, ba mẹ anh muốn đi tản bộ, hỏi anh có muốn gia nhập không.
“Con không đi đâu, hai người đi lãng mạn đi,” Trình Bác Diễn ngồi im, “Con nghỉ chút rồi về, ngày mai còn phải đi làm.”
“Nhớ khóa cửa kỹ giúp mẹ.” Mẹ anh dặn dò một câu, hai người đi ra ngoài.
Trình Bác Diễn cầm điều khiển đổi kênh lung tung, ngồi dựa vào sofa ôm cái gối đệm xem, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời mẹ nói.
Thật ra cái anh để ý không phải mấy cái này, mà là cái miệng của thím anh, bữa ăn với Hạng Tây bị thím nói ra ngoài, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa, qua mấy ngày lại toàn thể thân thích ai cũng biết hết……
Đúng là thật muốn bắt cả ổ nhà thím ra đánh một trận.
Trình Bác Diễn không biết mình sao lại ngủ mất, lúc mẹ gọi anh dậy, anh nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã mười giờ rồi.
“Mẹ nói gọi con sớm chút, ba con lại không nỡ,” Mẹ anh sờ vết hằn do bị gối hằn trên mặt anh, “Nhanh đi về đi.”
“……..Bây giờ về hả? Đến nhà cũng phải mười một giờ rồi,” Trình Bác Diễn ngã lại về sofa, “Không về nữa.”
Trong nhà vẫn còn giữ lại phòng anh, chính xác mà nói là phòng của hai anh em anh và Trình Bác Dư, sau khi anh chuyển ra chỗ mình, mỗi ngày mẹ anh đều quét dọn sửa sang, không hề đụng vào đồ trong căn phòng này.
Trình Bác Diễn mở tủ đồ ra, cầm bộ đồ ngủ, đồ trong tủ cũng không bị đụng vào, thậm chí một bên ngăn tủ còn treo mấy bộ đồ thể thao của Trình Bác Dư.
Tắm rửa xong nằm lên giường, anh cảm thấy trong sự quen thuộc này có chút cảm thụ không thể nói thành lời, hồi ức như tan thành mây khói vẫn sẽ khiến người xuất thần.
Điện thoại vang lên một tiếng, Trình Bác Diễn cầm lên nhìn xem, vậy mà là tin nhắn Hạng Tây gửi đến.
Ngủ chưa thế, gửi tin nhắn nói vài câu với em đi.
Trình Bác Diễn đọc câu này thấy hơi kinh ngạc, thế mà không sai chính tả, anh cười rồi nhắn lại một tin, tiến bộ có chút nhanh chóng nha, không có chữ sai.
Cho anh xem chữ em viết.
Sau khi Hạng Tây gửi tin này là một loạt ảnh được gửi qua, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên quyển sổ đầy một trang, Trình Bác Diễn, bác sĩ Trình.
Trước đó vài hàng viết vừa to vừa loạn, viết còn lấn lên hàng trước, sau nửa trang thì tốt hơn nhiều, Trình Bác Diễn rất cẩn thận đọc một chút, cười lên rồi gọi điện thoại cho Hạng Tây.
“Ôi không phải nói là gửi tin nhắn sao?” Hạng Tây nhận điện thoại nói.
“Sao cậu viết được tên tôi thế? Tôi với mẹ cùng đi siêu thị chắc là không có nhỉ,” Trình Bác Diễn cười nói, “Tôi với ba cùng đi siêu thị mới có chứ.”
“Đậu, anh chiếm tiện nghi này xong chưa thế!” Hạng Tây hô một tiếng, cười cả buổi mới nói, “Em hỏi sinh viên phòng bên đó.”
“Còn chạy đi hỏi người khác rồi à?” Trình Bác Diễn nói.
“Ừm, dù sao em muốn luyện chữ, ít nhất cũng phải viết chữ nhỏ một chút, tên anh em chỉ nhớ hình thôi, còn đang nghĩ xem nên nói với người ta thế nào, kết quả người ta nghe một cái là viết được liền,” Hạng Tây nói có chút vui vẻ, “Còn dạy em một câu, âm nhạc bác diễn!”
Trình Bác Diễn nghe xong sửng sốt: “Đó là một câu à?”
“Nửa câu, phía sau không nhớ nổi,” Hạng Tây lờ đi cười nói, “Người ta viết ra cho em luôn, em đọc cũng đọc không hiểu, chữ nào cũng không biết, sau này lại nói ha.”
“Này cũng không tồi, cậu học còn nhanh đấy.” Trình Bác Diễn khen cậu một chút, Hạng Tây rất thông minh, chỉ cần kiên trì tiếp, học nhận chữ gì đó chắc hẳn rất nhanh.
“Đợi em luyện xong tên của mình thì sẽ ký tên kỷ niệm cho anh.” Hạng Tây rất vui vẻ nói.
“Được, định ký thế nào?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
“Viết trước, nghiện sạch sẽ không phải bệnh, nghiện sạch lên liền muốn mệnh, sau đó viết ở bên dưới, Hạng Tây đề.” Hạng Tây vừa vui vừa nói.
“Cậu cứ nghiện sạch sẽ nghiện sạch sẽ có thôi không thế?” Trình Bác Diễn học thở dài theo cậu nói, “Hôm nào phải cho cậu gặp nghiện sạch sẽ thật thì cậu sẽ biết.”
“Nghiện sạch sẽ thật ra sao thế?” Hạng Tây hỏi.
“Mợ nhỏ của tôi,” Trình Bác Diễn nói, “Mỗi ngày dùng tăm bông lau kẽ sàn……’
“…….Đệ xì!” Hạng Tây sửng sốt gào cả họng lên, hô được đầu từ đệt bị cậu nuốt xuống.
“Sửa tật xấu cứ mở mồm ra là đệt đi, không đệt thì không biết nói chuyện à?” Trình Bác Diễn nghe thấy có chút buồn cười.
“Thế này là không tệ rồi, em đang cố sửa đây mà,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Trước kia em nói sướng mồm với Màn Thầu rồi, nội dung chủ yếu trong một câu mà anh muốn tìm từ không bẩn á, cứ như lựa đậu vậy.”
Trình Bác Diễn rất bất đắc dĩ, vừa muốn giáo dục Hạng Tây một chút, vừa lại muốn cười.
“Em sẽ cố sửa.” Hạng Tây bổ sung thêm một câu.
“Cố lên.” Trình Bác Diễn nhịn cười rất nghiêm túc nói.
Vốn muốn hỏi Hạng Tây chuyện phóng viên hay gì kìa, nhưng Hạng Tây vẫn luôn vui vẻ nói chuyện, vẫn luôn nói mười phút thì nói ngủ ngon, Trình Bác Diễn cũng không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
Hai ngày liên tục hứng thú học tập của Hạng Tây tăng vọt, ngày nào cũng gửi chữ mình viết trên sổ cho Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn trực ban vừa mệt vừa bận, cũng không có cơ hội nói chuyện rõ ràng với cậu.
Cuối tuần anh gọi Tống Nhất và Lâm Hách ra ngoài ăn bữa cơm, cảm ơn Tống Nhất đã chăm sóc Hạng Tây, cũng định tìm hiểu chuyện này với Tống Nhất trước.
“Ba ngày rồi đó,” Tống Nhất ngậm điếu thuốc, đưa ba ngón tay ra với anh, “Người đó ngày nào đến còn đúng giờ hơn nhân viên tôi đi làm, đậu xe ở đường đối diện, cửa sổ mở một cái khe ra.”
“Cậu không ra đó lôi anh ta đánh một trận à?” Lâm Hách hỏi.
“Tôi muốn chứ,” Tống Nhất cười cười, “Không phải vì chưa rõ chuyện gì đây sao, phải đánh tiếng với Trình Bác Diễn trước đã, Hạng Tây nhạy cảm thế, lỡ đâu là bạn bè thật sao.”
“Hai năm nay càng ngày càng trầm ổn rồi, sắp không nhận ra cậu luôn.” Trình Bác Diễn bật ngón tay cái với y.
“Hồ đồ đủ rồi.” Lâm Hách vừa ăn vừa nói.
“Không đủ cũng không đến cậu đâu,” Tống Nhất nói, xoay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Chuyện này cậu hỏi Hạng Tây chưa?”
“Chưa, chưa tìm được cơ hội.” Trình Bác Diễn uống một ngụm trà.
“Hả?” Tống Nhất sửng sốt.
Lâm Hách cũng ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Đây không phải phong cách của cậu nha.”
“Thế nên tôi mới nói mà,” Tống Nhất phun khói ra, cười nói, “Chắc chắn là cậu có ý, chỉ là nghĩ chưa tốt, cũng có mầm rồi.”
“Trọng điểm là cái này à?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Được rồi, trọng điểm là quan hệ giữa phóng viên này và Hạng Tây là gì, có phải phiền phức hay không, đúng chưa?” Tống Nhất nói.
“Cậu chắc là phóng viên à?” Trình Bác Diễn nhìn y.
“À có cầm máy ảnh,” Tống Nhất huơ tay, “To thế này, có dài nữa, nếu không phải tôi nhìn rõ rồi tôi còn tưởng anh ta muốn nổ tiệm tôi nữa.”
“Máy ảnh?” Trình Bác Diễn quay phắt đầu lại, “Sao lúc đầu cậu không nói?”
“……Trọng điểm quá nhiều rồi không phải nên nói từng cái một sao,” Tống Nhất nói, “Sao thế? Cậu biết người này à?”
“Biết đại khái.” Trình Bác Diễn cau mày.
Không phải biết đại khái.
Là chắc chắn.
Trình Bác Diễn vừa nghe thấy người cầm cái máy ảnh như nòng súng, lập tức khớp lại, người này chính là thợ chụp ảnh mà Hạng Tây từng nhắc tới kia.
Người này đang làm gì?
Nhớ tới mấy bức ảnh trong blog của người này lần trước, suy nghĩ không thể nào vui được đầy đầu Trình Bác Diễn.
Ăn cơm xong Trình Bác Diễn trực tiếp bề nhà, tắm rửa xong ngồi trước máy tính.
Anh không còn nhớ tên người đó nữa, chỉ nhớ chữ Dần.
Trừng cái máy tính cả nửa ngày mà chỉ nghĩ ra được Đường Dần, anh chậc một tiếng, mở trình duyệt lên, tìm trong lịch sử.
Hạng Tây nhắc đến người này là ngày anh thì anh cũng không nhớ, anh chỉ nhớ phạm vi đại khái, chỉ có thể xem từng mục.
Anh nhớ tới câu nói của Hạng Tây lúc trước, anh mới mấy tuổi chứ mà não đã lú thế này rồi à……..
Đúng thật là, mấy ngày nay bận, hình như đúng là bận đến lú không ít.
Lục trong lịch sử hơn mười phút, mắt Trình Bác Diễn hoa cả lên, cảm khái rốt cuộc mỗi ngày mình rảnh rỗi không có việc gì đã xem bao nhiêu trang thế.
Cuối cùng rốt cuộc cũng thấy một địa chỉ blog, anh bấm vào.
Không phải Đường Dần, là Phương Dần.
30 ngày
—— Bọn họ mà chúng ta không biết
Trong bức hình đen trắng có bóng lưng một người đi ngược dòng người trên vạch qua đường.
Không thể không nói, bức hình này chụp rất có cảm giác, hóa hư ảo vào dòng người nhộn nhịp, vạch qua đường màu trắng hiện rõ bàn chân, tạo nên cảm giác cô đơn không tên.
Nhưng Trình Bác Diễn nhíu chặt lông mày khi thấy rõ bóng lưng của Hạng Tây trong màu sắc u ám áp lực, anh đứng bật dậy.
Không biết vì sao, trong giờ phút này anh xém bật từ đệt ra khỏi mồm.
Anh cầm lấy điện thoại trên bàn lên.
Sau khi tìm được tên Hạng Tây, anh lại không bấm nút gọi đi.
Sau khi đứng một lúc, anh đặt điện thoại lên bàn, ngồi lại về trên ghế, bấm vào trang này chắc là thuộc về xem trước hoặc là đoạn trích thuộc về chuyên đề chụp ảnh khác.
Chuyên đề này nhìn như chắc là chụp vài người “có câu chuyện”, bày ra “nhân sinh trăm vị” của họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Z, cậu ấy đang sinh sống ở một góc phố hỗn loạn nhất của một thành phố, chừa từng đi học, không có công việc, có một nơi ở, lại không có nhà.
Tiểu Z nói, chú chỉ là người xem kịch thôi, chú không biết trong cuộc đời ở nơi này có gì, mấy cuộc đời mở miệng cũng hét không thành tiếng.
Lần sau thấy cậu ấy, là ở trước bảng thông báo tuyển dụng bên đường.
Tôi hỏi cậu ấy có phải đang tìm việc không, cậu ấy lại trả lời tôi, tùy tiện xem thôi.
Câu nói cuối cùng này, đặt ở phía dưới bức ảnh Hạng Tây đứng trước bảng thông báo ngửa đầu nhìn, Trình Bác Diễn nhìn bức ảnh và chữ một lúc, đập mạnh con chuột trong tay lên bàn một cái.
Phóng viên?
Trình Bác Diễn cau mày, Hạng Tây còn lẫn chung với phóng viên?
Không đợi anh hỏi Tống Nhất kỹ càng, điện thoại biểu thị có cuộc gọi tới, anh nhìn một cái, là của bệnh viện, nhanh chóng cúp điện thoại của Tống Nhất.
Bên khoa cấp cứu có mấy bệnh nhân bị tai nạn xe tới, có hai người bị thương chân khá nghiêm trọng, bác sĩ khoa cấp cứu bận đến tối mắt, Trình Bác Diễn không để ý đến chuyện của Hạng Tây nữa, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Còn chưa đến đại sảnh khoa cấp cứu đã nghe thấy tiếng khóc lẫn theo tiếng hét thành tạp âm hỗn loạn.
Trên ghế có mấy người đầu quấn băng vải, bên phòng cấp cứu còn có mấy người vì hét lên đau khổ mà cổ họng khàn đi, cảm giác như cửa kính sắp không chịu được bị chấn động mà vỡ mất.
“Tiểu Trình! Người bị thương chân này cần phẫu thuật ngay lập tức.” Có người gọi Trình Bác Diễn một tiếng.
Trình Bác Diễn thấy người bị thương, là một cô bé nhỏ, trên người toàn là máu, chân trái như nở hoa vậy, đã có thể thấy cả xương vỡ lòi ra khỏi da.
Lúc anh cúi đầu kiểm tra vết thương, cô bé dùng giọng nói run rẩy hỏi một câu: “Bác sĩ, sẽ không cắt bỏ chân chứ ạ?”
“Không đến mức đó đâu, đừng tự mình dọa mình.” Trình Bác Diễn vỗ vỗ bé, “Làm phẫu thuật là tốt rồi.”
Đây là tai nạn giao thông do người đã uống rượu rồi còn lái xe gây ra, bốn xe đụng nhau, còn làm người đi bộ bên đường bị thương, người say rượu lái xe chết ngay tại chỗ, người bị thương còn lại đều được đưa đến bệnh viện các anh gần đó.
May mắn là mấy người vô tội bị thương này bị thương không nghiêm trọng lắm, cũng không có người già và trẻ nhỏ.
Bệnh nhân ở đại sảnh khoa cấp cứu và đám người nhà sốt ruột lo lắng, bác sĩ nào cũng bận đến mức chân không chạm được đất.
Trình Bác Diễn vẫn luôn bận đến lúc trời hửng sáng, cuối cùng mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, chân eo đau nhức, trước đó không thấy gì, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi đồng nghiệp đến đi làm, Trình Bác Diễn thay đồ rời khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng sáng sớm làm mắt anh cay cay, mở không ra.
Anh nhìn điện thoại, xoắn xuýt lập tức về nhà ngủ trước hay ăn sáng trước cả nửa ngày, cuối cùng chọn biện pháp vẹn cả đôi đường, mua hai cái bánh mì ở quán ven đường.
Vừa ăn vừa đến bãi đậu xe, Trình Bác Diễn dựa vào lưng ghế duỗi eo, thở một hơi thật dài.
Những lúc thế này anh vô cùng ngưỡng mộ bác sĩ Lưu, trực ban xong cề nhà đều có đồ ăn sáng vợ chuẩn bị cho trước khi đi làm trong phòng bếp, buổi tối tan làm về nhà cũng có đồ ăn nóng hổi.
Đừng nói những năm nay anh sống một mình, dù trước đây ở nhà, đãi ngộ như thế cũng rất khó có được, bố mẹ anh đều là bác sĩ, đa số thời gian trong nhà là bếp lạnh nồi trống.
Còn có Trình Bác Dư cần anh chăm sóc.
Trình Bác Diễn nhéo mi tâm, khởi động xe, sau khi bố mẹ về hưu thì ngược lại tốt hơn không ít, đôi lúc anh còn có thể về nhà ăn cơm, Trình Bác Dư thì không có cơ hội nữa rồi.
Nghĩ mấy cái này làm gì chứ?
Trình Bác Diễn hít vào một hơi, lái xe ra khỏi bãi đậu.
Về đến nhà Trình Bác Diễn tắm rửa một cái, nằm lên giường, ôm gối đầu chưa tới hai phút đã ngủ mất, một giấc tới chiều không mộng mị.
Mẹ anh mà không gọi điện thoại đến, chắc anh có thể ngủ đến tối luôn.
“Qua đây ăn cơm đi,” Mẹ anh nói trong điện thoại, “Bệnh nhân trước kia của bố con tặng ít thịt heo rừng, con qua đây thử xem.”
“Con không muốn nhúc nhích,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại nằm lên sofa.
“Không phải chỉ trực một ca thôi à? Đến mức đó không.” Mẹ anh tỏ vẻ không đáng đến thế với trạng thái của anh.
“Hôm qua khoa cấp cứu có tai nạn xe, bận cả một đêm……..” Trình Bác Diễn nhắm mắt lại.
“Vậy có phải con ngủ cả ngày phải không?” Mẹ anh hỏi.
“Vâng.” Trình Bác Diễn đáp lại một tiếng.
“Ngủ cả ngày còn chưa ngủ đủ à? Còn định ngủ tiếp tới mai đi làm à?” Mẹ anh nói, “Loại nghỉ ngơi tiêu cực này không tốt cho sức khỏe…….”
“Lát nữa con qua,” Trình Bác Diễn chầm chậm ngồi dậy, “Chắc một tiếng nữa.”
“Được, mẹ nói ba đợi con.” Mẹ anh cười nói.
Tuy không muốn động đậy lắm, Trình Bác Diễn vẫn thay đồ lái xe qua đó, trên đường thuận tiện mua một bình tương thịt bò ông ba anh thích ăn.
Trong nhà rất ít ăn thứ này, sau khi lớn tuổi chút nữa thì mẹ anh càng chú ý đến các loại ẩm thực dinh dưỡng, cho nên ông ba anh cơ bản là không được ăn, chỉ là đôi lúc anh sẽ mua một bình để ông ba đỡ ghiền.
Lúc vào cửa, trong nhà đã đầy ắp hương thơm đồ ăn, ông ba vẫn còn gõ gõ bàn phím máy tính trong phòng khách, thấy anh đi vào, lập tức vẫy vẫy tay: “Đúng lúc thế, con đến giúp ba nhìn cái hình cái hình này chỉnh thẳng làm sao thế?”
“Nó đến ăn cơm, không phải đến làm việc!” Mẹ anh bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, “Ông thật là………”
“Chỉ xem hình, một giây là xong.” Ba anh cười cười.
“Sao không để học sinh của ba làm?” Trình Bác Diễn qua xem, ông ba đang làm ppt gì đó, anh giúp chỉnh hình sai chỗ kéo lại cho đúng.
“Cái này là học sinh làm đây, ba không biết ấn chỗ nào rồi, lúc trước cũng chưa từng gặp phải chuyện này,” Ông ba lưu tệp lại, đứng dậy vỗ vai anh, “Ăn cơm thôi.”
“Lại mua tương thịt bò cho ba con sao?” Mẹ anh thấy cái túi to Trình Bác Diễn đặt trên bàn.
“Lại đâu chứ, bình đầu tiên năm nay mà,” Trình Bác Diễn cười cười, bước vào phòng cho khách thay sang quần thể thao, “Hơn nữa con còn mua bình nhỏ nhất.”
“Hôm qua ba con vừa mới qua nhà bà ăn toàn đồ dầu không kìa,” Mẹ anh cười nói, “Lúc về miệng lệch đẹp luôn, hôm nay không được ăn tương thịt bò.”
“Khi nào bà nội đến bệnh viện tụi con làm phẫu thuật đục thủy tinh thể hả,” Trình Bác Diễn đến bên bàn ngồi xuống, múc canh cho ba mẹ, “Năm trước đã bàn xong với người ta rồi, bây giờ vẫn chưa tới, mấy ngày trước trưởng khoa Lý còn hỏi con nữa kìa.”
“Hôm qua ba nói với bà rồi,” Ông ba nhận chén canh uống, “Hù dọa rồi dỗ dành, khi nào có giường trống cứ trực tiếp kéo bà vào trước đi, bà cũng không làm gì được.”
“Ông dọa bà làm gì,” Mẹ anh nhìn ông ba một cái, “Ông khơi dậy tính bướng bỉnh của mẹ lên rồi kéo bà vào bà cũng không làm.”
“Sau này già rồi không còn bướng nữa,” Ông ba cười lên, “Bà xem lúc tôi còn trẻ bướng lắm, già rồi đỡ hơn rồi, bây giờ người bướng nhất nhà chúng ta là Bác Diễn.”
“Con bướng chỗ nào?” Trình Bác Diễn cũng cười theo,” Con hiền lành biết bao.”
“Ừ, con hiền lành nhất, tất cả bướng bỉnh của con chỉ đặt vào một nơi cố chấp rồi,” Mẹ anh đẩy đẩy cái đĩa thịt lợn rừng đến trước mặt anh, “Nếm cái này đi người bướng bỉnh.”
Trình Bác Diễn không nói gì, cười cười gắp một miếng thịt ăn, anh biết mẹ đang nói tới chuyện gì.
Ngẫm lại cũng không thể coi là bướng bỉnh, thứ như tính hướng này không phải không bướng bỉnh là có thể thay đổi, anh cũng không có cách nào khác.
“Bác Diễn,” Ba anh ăn mấy miếng, nhìn anh, “Thời gian này rất bận hả?”
“Cũng tàm tạm, như cũ thôi, cũng không đặc biệt bận.” Trình Bác Diễn nói.
“Vậy sao không thấy con về nhà, trước sinh nhật một ngày mới về một chuyến,” Ông ba vẫn nhìn anh, “Ở cùng với bạn à?”
“Bạn?” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Cũng không hẳn, mới tụ tập hai lần……..”
Ba anh do dự một chút, nhìn bên mẹ anh một cái, lại quay đầu lại: “Hôm qua thím con gọi điện đến, nói nhìn thấy con, với một…..người bạn.”
“Ở đâu?” Trình Bác Diễn vừa nghe đến thím liền có chút phiền lòng, nếu không phải lúc đầu chuyện của anh không lưu ý bị thím anh biết được, cũng sẽ không ồn ào đến mức lớn nhỏ già trẻ cả nhà đều biết, tuy rằng anh cũng không quan tâm để ai biết, nhưng vẫn tương đối khó chịu.
“Nói là đi ăn mì, bên phía cửa hàng bách hóa,” Mẹ anh cũng không hài lòng với thím, “Mẹ thấy con không có việc gì không đi đến chỗ xa thế, còn ăn mì?”
Hai ngày nay chỉ có một lần ăn mì dao cạo, cạnh cửa hàng bách hóa, Trình Bác Diễn biết ngay thím anh chắc là thấy anh cùng với Hạng Tây rồi.
“Dạ, là con,” Trình Bác Diễn nói, “Với một người bạn.”
Dưới tình huống bình thường, Trình Bác Diễn đi ăn riêng chỉ có Lâm Hách và Tống Nhất, đặc biệt là vào ngày nghỉ, cho nên mẹ anh nghe thấy “bạn” mà không phải là tên của Lâm Hách hay Tống Nhất, nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Bạn bè?”
“Là…..” Trình Bác Diễn ngập ngừng một chút, “Là người lần trước mẹ thấy ở nhà con.”
“Đứa trẻ đó à?” Mẹ anh có chút ngạc nhiên.
“Đứa trẻ?” Ông ba càng ngạc nhiên hơn, chắc là mẹ chưa nói với ông, thế nên mắt ông trừng còn to hơn cả mẹ anh.
“Không tính là đứa trẻ đâu, 19 rồi.” Trình Bác Diễn nói.
Tuy Trình Bác Diễn đã nói rõ tình huống của mình với người nhà, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn luôn không có gì đặc biệt rõ ràng, đi học bận, đi làm bận, cho nên ba mẹ anh gần như chưa từng thảo luận kinh nghiệm trong chuyện tình cảm với anh.
Mấy câu sau bị kẹt lại, không biết phải nói gì tiếp theo.
“Cái gì cũng không có nữa.” Trình Bác Diễn cúi đầu ăn miếng cơm.
“Có tính toán chưa?” Mẹ anh hỏi.
Trình Bác Diễn cười lên: “Mẹ nói thế làm sao con trả lời đây, sao con biết được.”
“Bỏ đi, chuyện của con con tự xem xét,” Mẹ anh nghĩ nghĩ, “Mẹ vẫn nói câu kia, không được vì không có giấy chứng nhận hôn nhân mà làm bậy bạ.”
“……..Con không phải dạng người đó.” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ nói.
“Mẹ nhiều miệng thêm một câu, nghe hay không tùy con,” Mẹ anh nhìn anh, “Mặc kệ có phải là đứa trẻ kia không……..À không phải đứa trẻ, mặc kệ có phải người này hay không, tóm lại ấy, thích hợp hay không không chỉ có mỗi phương diện tình cảm, nhân tố khác cũng cần phải suy xét, tình cảm có đầy cũng không phải là thứ duy nhất lâu dài, đương nhiên tình cảm là cơ sở quan trọng…….”
“Ăn cơm thôi, Bác Diễn cũng không còn là trẻ con nữa, tự nó có dự định,” Ông ba ngồi một bên thở dài, “Tôi nghe bà giảng giải trên TV cũng lưu loát thế này, chẳng biết bà muốn truyền tải cái gì luôn rồi.”
“Giờ ông bảo tôi mở lớp dinh dưỡng cho nó cũng lưu loát thôi,” Mẹ anh nói, “Hai việc này là một chuyện sao.”
Trình Bác Diễn cười nửa ngày: “Ăn cơm, thịt heo rừng đây, không ăn nguội mất.”
Ăn cơm xong, Trình Bác Diễn ngồi dựa vào sofa nói chuyện với ba mẹ một lúc, ba mẹ anh muốn đi tản bộ, hỏi anh có muốn gia nhập không.
“Con không đi đâu, hai người đi lãng mạn đi,” Trình Bác Diễn ngồi im, “Con nghỉ chút rồi về, ngày mai còn phải đi làm.”
“Nhớ khóa cửa kỹ giúp mẹ.” Mẹ anh dặn dò một câu, hai người đi ra ngoài.
Trình Bác Diễn cầm điều khiển đổi kênh lung tung, ngồi dựa vào sofa ôm cái gối đệm xem, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời mẹ nói.
Thật ra cái anh để ý không phải mấy cái này, mà là cái miệng của thím anh, bữa ăn với Hạng Tây bị thím nói ra ngoài, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa, qua mấy ngày lại toàn thể thân thích ai cũng biết hết……
Đúng là thật muốn bắt cả ổ nhà thím ra đánh một trận.
Trình Bác Diễn không biết mình sao lại ngủ mất, lúc mẹ gọi anh dậy, anh nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã mười giờ rồi.
“Mẹ nói gọi con sớm chút, ba con lại không nỡ,” Mẹ anh sờ vết hằn do bị gối hằn trên mặt anh, “Nhanh đi về đi.”
“……..Bây giờ về hả? Đến nhà cũng phải mười một giờ rồi,” Trình Bác Diễn ngã lại về sofa, “Không về nữa.”
Trong nhà vẫn còn giữ lại phòng anh, chính xác mà nói là phòng của hai anh em anh và Trình Bác Dư, sau khi anh chuyển ra chỗ mình, mỗi ngày mẹ anh đều quét dọn sửa sang, không hề đụng vào đồ trong căn phòng này.
Trình Bác Diễn mở tủ đồ ra, cầm bộ đồ ngủ, đồ trong tủ cũng không bị đụng vào, thậm chí một bên ngăn tủ còn treo mấy bộ đồ thể thao của Trình Bác Dư.
Tắm rửa xong nằm lên giường, anh cảm thấy trong sự quen thuộc này có chút cảm thụ không thể nói thành lời, hồi ức như tan thành mây khói vẫn sẽ khiến người xuất thần.
Điện thoại vang lên một tiếng, Trình Bác Diễn cầm lên nhìn xem, vậy mà là tin nhắn Hạng Tây gửi đến.
Ngủ chưa thế, gửi tin nhắn nói vài câu với em đi.
Trình Bác Diễn đọc câu này thấy hơi kinh ngạc, thế mà không sai chính tả, anh cười rồi nhắn lại một tin, tiến bộ có chút nhanh chóng nha, không có chữ sai.
Cho anh xem chữ em viết.
Sau khi Hạng Tây gửi tin này là một loạt ảnh được gửi qua, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên quyển sổ đầy một trang, Trình Bác Diễn, bác sĩ Trình.
Trước đó vài hàng viết vừa to vừa loạn, viết còn lấn lên hàng trước, sau nửa trang thì tốt hơn nhiều, Trình Bác Diễn rất cẩn thận đọc một chút, cười lên rồi gọi điện thoại cho Hạng Tây.
“Ôi không phải nói là gửi tin nhắn sao?” Hạng Tây nhận điện thoại nói.
“Sao cậu viết được tên tôi thế? Tôi với mẹ cùng đi siêu thị chắc là không có nhỉ,” Trình Bác Diễn cười nói, “Tôi với ba cùng đi siêu thị mới có chứ.”
“Đậu, anh chiếm tiện nghi này xong chưa thế!” Hạng Tây hô một tiếng, cười cả buổi mới nói, “Em hỏi sinh viên phòng bên đó.”
“Còn chạy đi hỏi người khác rồi à?” Trình Bác Diễn nói.
“Ừm, dù sao em muốn luyện chữ, ít nhất cũng phải viết chữ nhỏ một chút, tên anh em chỉ nhớ hình thôi, còn đang nghĩ xem nên nói với người ta thế nào, kết quả người ta nghe một cái là viết được liền,” Hạng Tây nói có chút vui vẻ, “Còn dạy em một câu, âm nhạc bác diễn!”
Trình Bác Diễn nghe xong sửng sốt: “Đó là một câu à?”
“Nửa câu, phía sau không nhớ nổi,” Hạng Tây lờ đi cười nói, “Người ta viết ra cho em luôn, em đọc cũng đọc không hiểu, chữ nào cũng không biết, sau này lại nói ha.”
“Này cũng không tồi, cậu học còn nhanh đấy.” Trình Bác Diễn khen cậu một chút, Hạng Tây rất thông minh, chỉ cần kiên trì tiếp, học nhận chữ gì đó chắc hẳn rất nhanh.
“Đợi em luyện xong tên của mình thì sẽ ký tên kỷ niệm cho anh.” Hạng Tây rất vui vẻ nói.
“Được, định ký thế nào?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
“Viết trước, nghiện sạch sẽ không phải bệnh, nghiện sạch lên liền muốn mệnh, sau đó viết ở bên dưới, Hạng Tây đề.” Hạng Tây vừa vui vừa nói.
“Cậu cứ nghiện sạch sẽ nghiện sạch sẽ có thôi không thế?” Trình Bác Diễn học thở dài theo cậu nói, “Hôm nào phải cho cậu gặp nghiện sạch sẽ thật thì cậu sẽ biết.”
“Nghiện sạch sẽ thật ra sao thế?” Hạng Tây hỏi.
“Mợ nhỏ của tôi,” Trình Bác Diễn nói, “Mỗi ngày dùng tăm bông lau kẽ sàn……’
“…….Đệ xì!” Hạng Tây sửng sốt gào cả họng lên, hô được đầu từ đệt bị cậu nuốt xuống.
“Sửa tật xấu cứ mở mồm ra là đệt đi, không đệt thì không biết nói chuyện à?” Trình Bác Diễn nghe thấy có chút buồn cười.
“Thế này là không tệ rồi, em đang cố sửa đây mà,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Trước kia em nói sướng mồm với Màn Thầu rồi, nội dung chủ yếu trong một câu mà anh muốn tìm từ không bẩn á, cứ như lựa đậu vậy.”
Trình Bác Diễn rất bất đắc dĩ, vừa muốn giáo dục Hạng Tây một chút, vừa lại muốn cười.
“Em sẽ cố sửa.” Hạng Tây bổ sung thêm một câu.
“Cố lên.” Trình Bác Diễn nhịn cười rất nghiêm túc nói.
Vốn muốn hỏi Hạng Tây chuyện phóng viên hay gì kìa, nhưng Hạng Tây vẫn luôn vui vẻ nói chuyện, vẫn luôn nói mười phút thì nói ngủ ngon, Trình Bác Diễn cũng không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
Hai ngày liên tục hứng thú học tập của Hạng Tây tăng vọt, ngày nào cũng gửi chữ mình viết trên sổ cho Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn trực ban vừa mệt vừa bận, cũng không có cơ hội nói chuyện rõ ràng với cậu.
Cuối tuần anh gọi Tống Nhất và Lâm Hách ra ngoài ăn bữa cơm, cảm ơn Tống Nhất đã chăm sóc Hạng Tây, cũng định tìm hiểu chuyện này với Tống Nhất trước.
“Ba ngày rồi đó,” Tống Nhất ngậm điếu thuốc, đưa ba ngón tay ra với anh, “Người đó ngày nào đến còn đúng giờ hơn nhân viên tôi đi làm, đậu xe ở đường đối diện, cửa sổ mở một cái khe ra.”
“Cậu không ra đó lôi anh ta đánh một trận à?” Lâm Hách hỏi.
“Tôi muốn chứ,” Tống Nhất cười cười, “Không phải vì chưa rõ chuyện gì đây sao, phải đánh tiếng với Trình Bác Diễn trước đã, Hạng Tây nhạy cảm thế, lỡ đâu là bạn bè thật sao.”
“Hai năm nay càng ngày càng trầm ổn rồi, sắp không nhận ra cậu luôn.” Trình Bác Diễn bật ngón tay cái với y.
“Hồ đồ đủ rồi.” Lâm Hách vừa ăn vừa nói.
“Không đủ cũng không đến cậu đâu,” Tống Nhất nói, xoay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Chuyện này cậu hỏi Hạng Tây chưa?”
“Chưa, chưa tìm được cơ hội.” Trình Bác Diễn uống một ngụm trà.
“Hả?” Tống Nhất sửng sốt.
Lâm Hách cũng ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Đây không phải phong cách của cậu nha.”
“Thế nên tôi mới nói mà,” Tống Nhất phun khói ra, cười nói, “Chắc chắn là cậu có ý, chỉ là nghĩ chưa tốt, cũng có mầm rồi.”
“Trọng điểm là cái này à?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Được rồi, trọng điểm là quan hệ giữa phóng viên này và Hạng Tây là gì, có phải phiền phức hay không, đúng chưa?” Tống Nhất nói.
“Cậu chắc là phóng viên à?” Trình Bác Diễn nhìn y.
“À có cầm máy ảnh,” Tống Nhất huơ tay, “To thế này, có dài nữa, nếu không phải tôi nhìn rõ rồi tôi còn tưởng anh ta muốn nổ tiệm tôi nữa.”
“Máy ảnh?” Trình Bác Diễn quay phắt đầu lại, “Sao lúc đầu cậu không nói?”
“……Trọng điểm quá nhiều rồi không phải nên nói từng cái một sao,” Tống Nhất nói, “Sao thế? Cậu biết người này à?”
“Biết đại khái.” Trình Bác Diễn cau mày.
Không phải biết đại khái.
Là chắc chắn.
Trình Bác Diễn vừa nghe thấy người cầm cái máy ảnh như nòng súng, lập tức khớp lại, người này chính là thợ chụp ảnh mà Hạng Tây từng nhắc tới kia.
Người này đang làm gì?
Nhớ tới mấy bức ảnh trong blog của người này lần trước, suy nghĩ không thể nào vui được đầy đầu Trình Bác Diễn.
Ăn cơm xong Trình Bác Diễn trực tiếp bề nhà, tắm rửa xong ngồi trước máy tính.
Anh không còn nhớ tên người đó nữa, chỉ nhớ chữ Dần.
Trừng cái máy tính cả nửa ngày mà chỉ nghĩ ra được Đường Dần, anh chậc một tiếng, mở trình duyệt lên, tìm trong lịch sử.
Hạng Tây nhắc đến người này là ngày anh thì anh cũng không nhớ, anh chỉ nhớ phạm vi đại khái, chỉ có thể xem từng mục.
Anh nhớ tới câu nói của Hạng Tây lúc trước, anh mới mấy tuổi chứ mà não đã lú thế này rồi à……..
Đúng thật là, mấy ngày nay bận, hình như đúng là bận đến lú không ít.
Lục trong lịch sử hơn mười phút, mắt Trình Bác Diễn hoa cả lên, cảm khái rốt cuộc mỗi ngày mình rảnh rỗi không có việc gì đã xem bao nhiêu trang thế.
Cuối cùng rốt cuộc cũng thấy một địa chỉ blog, anh bấm vào.
Không phải Đường Dần, là Phương Dần.
30 ngày
—— Bọn họ mà chúng ta không biết
Trong bức hình đen trắng có bóng lưng một người đi ngược dòng người trên vạch qua đường.
Không thể không nói, bức hình này chụp rất có cảm giác, hóa hư ảo vào dòng người nhộn nhịp, vạch qua đường màu trắng hiện rõ bàn chân, tạo nên cảm giác cô đơn không tên.
Nhưng Trình Bác Diễn nhíu chặt lông mày khi thấy rõ bóng lưng của Hạng Tây trong màu sắc u ám áp lực, anh đứng bật dậy.
Không biết vì sao, trong giờ phút này anh xém bật từ đệt ra khỏi mồm.
Anh cầm lấy điện thoại trên bàn lên.
Sau khi tìm được tên Hạng Tây, anh lại không bấm nút gọi đi.
Sau khi đứng một lúc, anh đặt điện thoại lên bàn, ngồi lại về trên ghế, bấm vào trang này chắc là thuộc về xem trước hoặc là đoạn trích thuộc về chuyên đề chụp ảnh khác.
Chuyên đề này nhìn như chắc là chụp vài người “có câu chuyện”, bày ra “nhân sinh trăm vị” của họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Z, cậu ấy đang sinh sống ở một góc phố hỗn loạn nhất của một thành phố, chừa từng đi học, không có công việc, có một nơi ở, lại không có nhà.
Tiểu Z nói, chú chỉ là người xem kịch thôi, chú không biết trong cuộc đời ở nơi này có gì, mấy cuộc đời mở miệng cũng hét không thành tiếng.
Lần sau thấy cậu ấy, là ở trước bảng thông báo tuyển dụng bên đường.
Tôi hỏi cậu ấy có phải đang tìm việc không, cậu ấy lại trả lời tôi, tùy tiện xem thôi.
Câu nói cuối cùng này, đặt ở phía dưới bức ảnh Hạng Tây đứng trước bảng thông báo ngửa đầu nhìn, Trình Bác Diễn nhìn bức ảnh và chữ một lúc, đập mạnh con chuột trong tay lên bàn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất