Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 35

Trước Sau
Chương 35:

Edit: Tama

Beta: Mỡ Mỡ

Có điều nhìn Lô Ác Ác trước mặt ngậm một nửa đoạn cành cây, Sở Tịch cũng nhớ lại một chuyện, vừa tiếp tục dọn dẹp vừa hỏi Lô Ác Ác: "Ác Ác, em nói cây quỷ ở đâu?"

Lô Ác Ác nghiêng đầu, có chút không muốn nói, dùng móng vuốt gẩy gẩy hòn đá nhỏ trên đất, nói quanh co: "Anh hỏi cái này chi dợ?"

"Chúng ta còn dư lại chỉ có nửa đoạn. Trước khi đi chúng ta tìm nhiều chút, lúc đi tìm bọn Al mang theo bên người, lỡ có ai bị trọng thương cũng có thể cứu kịp thời." Sở Tịch đứng dậy, nhìn chằm chằm Lô Ác Ác, giải thích tâm tình trong lòng. Dáng dấp chột dạ này của Lô Ác Ác, nhất định là có việc gạt mình, lẽ nào cây quỷ chẳng hề dễ xử như Lô Ác Ác nói, mà có cái gì kỳ lạ hay sao?

Lô Ác Ác bị nhìn chằm chằm càng chột dạ, kiễng chân cọ cọ miệng hốc cây bên kia , dịch một bước liếc nhìn sắc mặt Sở Tịch một cái, trong miệng lẩm bẩm: "Vậy anh ở nơi này chờ ta một chút, ta... đi tìm cho anh."

"Ta cùng đi với em." Lúc Lô Ác Ác cố gắng chạy ra ngoài trước chận cửa động , Sở Tịch thò tay giữ chân phải của cậu đã thò ra ngoài động.

"Ó —— "

Sở Tịch dữ dằn lên một chút, Lô đại vương liền sợ quéo. Cậu thành thành thật thật bước thong thả quay về ổ, nhìn Sở Tịch thu dọn đồ đạc đằng kia, con ngươi lại xoay tròn liên tục, vò đầu bứt tai rối loạn chút tâm tư nhỏ của mình —— vợ thế mà lại muốn cùng đi tìm cây quỷ, vậy hình tượng uy vũ của đại vương ta nên làm sao bây giờ đây ta?

Bên này Lô Ác Ác càng làm ra bộ dáng đứng ngồi không yên, bên kia Sở Tịch lại càng xác định cái tên này nhất định có chuyện gạt mình, hơn nữa còn không phải chuyện tốt đẹp gì. Bằng không sẽ không sợ mình giận như thế, một chiêu chơi xấu làm nũng cũng không xài tới, nghĩ như vậy, động tác trên tay Sở Tịch thêm nhanh thêm mấy phần.

Rất nhanh, Sở Tịch đã đem gia sản của hai người đóng gói hoàn hảo, một đống thùng to to nhỏ nhỏ bị dây thừng mây cột thành một chuỗi, chỉnh tề đặt ở cửa động , nhìn qua thế cục cũng không nhỏ. Trừ thùng chứa công cụ cùng cất chứa vật phẩm, còn sắp xếp không ít đồ dùng hằng ngày.

Hai chồng da thú đã cắt sạch sẽ, một chồng là khăn mặt để Lô Ác Ác dùng chà móng vuốt, một chồng da thú khác mềm mại dẻo mịn còn lại dùng để lau miệng, bên cạnh là thùng gỗ chuyên môn để Lô Ác Ác tắm rửa, bên trong cái sọt lớn đặt bên cạnh , đựng những thứ Sở Tịch làm cho Lô Ác Ác lúc rảnh rỗi, vòng lăn, cầu mây, tượng gỗ điêu khắc linh tinh, bên cạnh là một sọt đựng khăn quàng cổ đủ thứ, còn có...

Như thế tính ra, hơn phân nửa đồ vật đều là của Lô Ác Ác, đồ của Sở Tịch chỉ có hai thùng, một cái chứa các loại công cụ, một cái khác chứa quần áo đơn giản và dụng cụ thường ngày.

Lúc sống một mình, tổ Lô Ác Ác trên cơ bản chỉ có thể dùng từ nhà chỉ có bốn vách tường để hình dung, trong động chỉ có một chiếc da thú tùy ý bao lại thành túi lớn, có cái gì tốt liền nhét vào trong, bình thường móng vuốt dính vết máu cũng liền cọ cọ chùi chùi trên mặt đất rồi chui vào ổ, cẩu thả không còn đường nào để nói.

Sau này khi có Sở Tịch, mỗi lần săn bắn trở về, Sở Tịch trước lau sạch sẽ móng vuốt và miệng Lô Ác Ác, lại chỉnh sửa cái mớ lông vũ của cậu. Sau bữa cơm đều phải rửa móng, trước khi vào ổ còn phải lau lau, trước khi ngủ còn phải súc miệng, Lô Ác Ác thích đem đồ vật này nọ linh tinh tùy tiện tùy tay cất lộn xộn, Sở Tịch đi theo nhìn cậu rồi đem cất đồ vật linh tinh vào nơi ngay ngắn, Lô Ác Ác sợ nước không xuống nước tắm rửa, Sở Tịch hay dùng thùng gỗ chứa nước, chế cho cậu thùng tắm vòi sen.



Thấm thoát, những thói quen này đều bị Sở Tịch nuôi dưỡng mà ra, Lô Đại vương cũng thành một con gà yêu sạch sẽ lại càng yêu làm đẹp.

Bình thường còn không thể nào phát hiện, hiện tại vừa nhìn đồ đạc đều bày ra, ngay cả Sở Tịch cũng có chút kinh ngạc. Chính anh cũng chưa nhận ra được, thế mà lại đem nhiều tâm tư như vậy đều dùng trên người Lô Ác Ác. Trên thực tế thì từ trước đến bây giờ Sở Tịch cũng chưa tưởng tượng ra bản thân lại đối với một người cẩn thận quan tâm việc ăn, mặc, ở, đi lại các mặt đến như vậy, sợ mình có chỗ nào chăm sóc không đến nơi đến chốn.

Đối những thứ đồ này, Sở Tịch hiếm thấy trố mắt lên. Lô Ác Ác vây quanh chúng nó bước đi thong thả vài vòng, đắc ý cực kỳ, không nhịn được tiến đến bên cạnh Sở Tịch cọ cọ, ánh mắt xoay một cái, đột nhiên lại biến thành hình người, vội vàng chạy tới gào lên, cào mép sọt, thò người ôm một cái tượng gỗ cao không khác mình là mấy ra từ đáy.

Đây là một tượng gỗ một con gà trống không đến hai thước, toàn thân dùng một loại gỗ màu trắng điêu khắc mà thành, vẻ ngoài cùng với hình gà bản gốc Lô Ác Ác có tám phần tương tự, ngẩng đầu ưỡn ngực nghểnh cổ gáy vang, rất sống động, dáng dấp thần sắc uy vũ khí phách mười phần. Từ mào gà đến cái vuốt, mỗi một đường hoa văn, mỗi một cọng lông vũ đều hiện rõ từng li từng tí, chế tác tinh xảo, có thể thấy được người điêu khắc là cao thủ ở phương diện này.

Lô Ác Ác đặt tượng gỗ trên mặt đất, động tác thật cẩn thận, trên vẻ mặt tràn đầy yêu quý, ôm cổ gà yêu thích không buông tay cọ lại cọ, quay đầu không hài lòng lên án Sở Tịch: "Sở Đại Bạch phải được đặt riêng, không thể nhét chung một chỗ với đồ đạc khác, cạ hỏng thì làm sao!"

Tượng gỗ gà trống lớn là do Sở Tịch nhất thời tâm huyết dâng trào làm được, lúc ấy làm cho Lô Ác Ác thấy đẹp muốn chết, đắc ý mà cho nó một cái tên gọi là Sở Đại Bạch, bình thường giấu trong ổ, cưng cực kì. Bởi vì sợ móng vuốt và cái mỏ sắc bén của mình có thể làm xước nó, lúc muốn sợ phải biến thành người mới dám sờ.

Sở Tịch phục hồi tinh thần, dở khóc dở cười, tượng gỗ này dùng gỗ trắng có độ cứng so với hợp kim bình thường còn tốt hơn, lúc anh điêu khắc, phải rót nội lực vào đao mới có thể khắc được, Dùng sức quăng nó ra ngoài có thể ném ngất một con chim khổng lồ.

Lúc Sở Tịch bắt đầu học đao, Đoạn lão Nguyên soái quyết định cho anh đi theo một vị tông sư điêu khắc truyền thống học điêu khắc, mượn việc này rèn luyện tâm tính cùng đao pháp, anh có ngộ tính cao, lúc đao pháp cơ bản hình thành, việc điêu khắc có chút thành tựu, về sau cũng không bỏ.

Lúc ấy chẳng qua là nhất thời chợt nảy ra ý tưởng, điêu khắc gà gỗ cho Lô Ác Ác chơi, không nghĩ tới chính là đem đá tự đập chân mình, Sở Tịch mỗi lần vừa nhìn thấy thứ này, trong lòng liền giận muốn điên người. Tiểu hỗn đản Lô Ác Ác vô tâm vô phế đối với anh cũng chưa từng ôn nhu như vậy, xuống tay cũng không nặng không nhẹ, lúc không phòng bị một cánh có thể chụp anh sấp mặt, ngược lại Lô Ác Ác ngay cả chạm tượng gỗ một chút đều phải cố ý biến về hình người, Sở Tịch anh đây chưa được đối xử như thế.

"Ôm nó ra làm gì?" Sở Tịch mặt đen nghiêm lại, đi qua túm lấy Lô Ác Ác đang dính một cục với con gà gỗ, trách mắng: "Mau cất vô, đồ đạc để đây cái đã, chúng ta đi tìm cây quỷ."

Lô Ác Ác ôm tượng gỗ không buông, duỗi chân đạp, vóc dáng quá thấp đạp không đến mặt đất, đành phải đem chân dẫm lên đầu gối Sở Tịch, cố gắng lí sự: "Ta muốn để Sở Đại Bạch trong một cái rương riêng!"

"Một cái tượng tiện tay điêu khắc mà thôi." Sở Tịch hừ một tiếng, muốn nói chỉ cần Lô Ác Ác muốn, mình vẫn có thể làm ra thứ tốt hơn thế này gấp trăm ngàn lần, nhưng nghĩ lại thì Lô Ác Ác xem vật này như bảo bối, nếu quả thật có thêm một thứ chiếm chỗ, chắc ngay cả mình cũng sẽ bị gạt ra, trong ổ cũng không còn chỗ. Tưởng tượng như vậy, Sở Tịch càng hối hận lúc trước chính mình nhất thời ai mượn ngứa tay, đành phải làm mặt lạnh, dọn ra một cái rương

Lô Ác Ác bỏ Sở Đại Bạch vào, yêu quý sờ lại sờ, đôi mắt nhỏ mang vẻ khiển trách nhắm thẳng phía sau Sở Tịch bắn chíu chíu chíu. Vợ quá bá đạo, ngay cả dấm chua của bản thân mình còn ăn, Đại vương ta cũng thiệt là khổ nha!

Đúng vậy, sở dĩ yêu quý tượng gỗ này như vậy, là bởi vì Lô Ác Ác đem Sở Tịch trở thành pho tượng, ở trong tưởng tượng của cậu, nếu vợ của mình có thể biến thành gà, rõ ràng chính là một con gà trống đẹp như vầy đi, vừa thần khí lại uy phong vừa xinh đẹp, còn có thể bị mình ôm tới ôm lui -- biến thành hình người thân thể nhỏ bé này chỉ có thể bị Sở Tịch xách tới xách đi, oán niệm của Lô Ác Ác đều chuyển thành việc yêu thương Sở Đại Bạch.

Chỉ có thể nói, mạch não của Lô Đại vương có chút chút muốn đột phá chân trời*.

(Chỗ này thứ lỗi cho cả edit và beta đều bó tay, chỉ có thể dịch thoát nghĩa xíu, nguyên văn分分钟突破天际的节奏.)

Sở Tịch tàn nhẫn đánh gãy giây phút chia tay lưu luyến của Lô Ác Ác cùng Sở Đại Bạch, mang theo một cái thùng, nhắm mắt làm ngơ, xách theo Lô Ác Ác đi ra ngoài. Lô Ác Ác nhảy xuống, xoay người biến trở về chú gà lớn ba mét, ỷ vào ưu thế chiều cao nhìn xuống Sở Tịch, còn chưa có từ bỏ ý định mà kì kèo: "Anh thật muốn cùng ta đi sao?"



"Đi thôi." Sở Tịch không cho Lô Ác Ác cơ hội lại đấu tranh, xách đao dẫn đầu đi vào trong rừng, nơi này là địa bàn của Lô Ác Ác, không có thú lớn dám đến giương oai, những gia sản để gần đó cũng không sợ bị đụng vào.

"Một mình đi là đủ rồi, bẻ nhánh cây thôi mờ."

"Ta tự đi, về liền, anh ở nhà chờ đi, vèo một cái thui à!"

"Cây quỷ hổng có đẹp đâu, một tẹo cũng không có!"

"Sở Tịch ˗˗˗˗˗˗˗ Sở Tịch ˗˗˗˗˗˗˗"

Dọc theo đường đi, Lô Ác Ác miệng lèo nhèo thì thầm không ngừng, rầm rì cọ sát Sở Tịch, ý đồ làm cho anh đổi ý, buông tha cho ý tưởng cùng đi với mình. Chính là đến tận khi sắp đến nơi, Sở Tịch cũng không đổi ý, càng không có ý định đi về.

Dưới sự dẫn đường của Lô Ác Ác, bọn họ băng qua lãnh địa của thú lân giáp, bay qua một dãy núi non trùng điệp, cuối cùng tìm ra một mảng núi non cao lớn nhấp nhô không ngừng. Cùng nhau dừng lại trên vách núi, Lô Ác Ác vẫy cánh nhảy lên bên trên một gốc cây cổ thụ trên vách đá, chỉ vào vách núi thấp hơn nói với Sở Tịch cũng vừa nhảy lên cây: "Tới rồi, chính là nơi này!"

Phía dưới là một sơn cốc rất lớn, vô số lá cây và nhánh cây đều là mọc ra từ đại thụ màu nâu rậm rạp kia, phóng xa tầm mắt một cái, tất cả đều phủ đầy tông màu nâu, giống như vô biên vô hạn. Một trận gió thổi qua, cây cối chung quanh trên núi lắc lư cành lá tầng tầng lớp lớp như đợt sóng xanh nhấp nhô, chỉ có trong sơn cốc vẫn không nhúc nhích, giống như là ở giữa đại dương xanh biếc mênh mông đứng lặng một khối đá ngầm dữ tợn thật lớn.

Ở trên núi còn có thể nghe được tiếng chim hót thú rống, chính là trong sơn cốc một chút động tĩnh đều không có, im lặng đến quỷ dị.

"Đây chính là cây quỷ em nói đến?" Ánh mắt Sở Tịch chăm chú nhìn dưới sơn cốc, mắt không thể nhìn ra dấu vết của muông thú, trong lòng không khỏi càng thêm cảnh giác. Anh thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lô Ác Ác, ý nghĩ muốn đem Lô Ác Ác đánh cho một trận trong đầu lại rục rịch: "Cả một sơn cốc ngay cả một tí tung tích vật sống cũng không có, cánh rừng quỷ dị như vậy, không có nguy hiểm hả? Ác Ác, lúc trước ta hỏi em, vì sao em không nói thật?"

"Nào có....... Ta nói đều là thật, quả thật không tính là nhiều nguy hiểm mà!" Lô Ác Ác nghiêng cổ giả vờ vô tội, nghĩ đến một hồi nữa bộ dáng mình đi xuống cốc trộm nhánh cây cũng sẽ bị Sở Tịch nhìn thấy, lại có chút ngượng ngùng, nói lầm bầm: "Ta mới không sợ cái cây quỷ vừa mới mở linh trí này, nó không có biện pháp túm được ta!"

"Này là một cây hả?" Nắm được ý chính trong lời nói của Lô Ác Ác, đồng tử Sở Tịch chợt co rút lại, quay đầu nhìn về phía dưới sơn cốc, giọng nói có chút ngưng trệ: "Em nói là toàn bộ cây dưới sơn cốc này, kỳ thật chỉ có một gốc cây?"

HẾT CHƯƠNG 35

*********

Cho bạn editor tui mới bắt cóc - bạn Tama - 1 tràng pháo tay nào.... Hề hề mới đi chơi về đang tính lười mà thui làm luôn =)))

Mỡ: chương này tui chỉ beta lại thôi, có thêm thắt tí thán từ ngộ ngộ dễ thương cho đồng bộ với những chương trước, Tama thông cảm nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau