Chương 29: Hình viêm
Cuốn sách ma nằm trên mặt đất tỏa ra ánh sáng âm u.
Nhịp tim của Đoạn Ly đột nhiên tăng nhanh, trực giác nhạy bén đang nhắc nhở gã gì đó, gã bình tĩnh đứng dậy mặc quần, sau đó dùng áo khoác bọc Phong Vũ Lam lại ôm cậu ấy chạy sâu vào trong rừng, sau đó dừng lại dưới một gốc cây lớn, nhịn không được vừa ôm vừa hôn, mẹ nó đang phát tiết đến một nửa thì bị cắt ngang, cảm giác tựa như đang rất khát nước thì được uống một hớp, còn chưa đã thì đã bị cướp đi, Đoạn Ly chỉ thấy tim mình như bị ai đó cào ngứa, khiến gã chịu không nổi, khao khát nhìn A Lam cúi đầu hôn môi và mắt của cậu ấy.
Đầu Phong Vũ Lam đau như muốn nứt ra, khẽ co người lại, toàn thân hắn không chỗ nào không nhức mỏi, tuy ý thức không rõ nhưng cậu ấy biết, triệu hồi đã thành công.
Nếu chủ nhân của vật được triệu hồi không thể khống chế, thì nó sẽ tự động thực hiện quy tắc thứ nhất của sách ma — bảo vệ người triệu hồi.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút, một chút thôi, cậu ấy có thể thoát khỏi Đoạn Ly có thể tự do, Phong Vũ Lam trong mơ màng tự nói với mình, nhưng thật sự rất khó chịu, tinh thần hao phí quá độ, đầu cậu ấy đau như muốn cậu nứt ra, nơi khó nói còn đau hơn, thần chí không rõ tư duy cứng nhắc khiến Phong Vũ Lam lúc này trở nên thật yếu ớt, nằm trong lòng Đoạn Ly khóc lên.
Phong Vũ Lam rất ít khóc.
Nhưng giờ phút này, chẳng còn cách nào để cậu ấy phát tiết loại đau đớn ấy.
Đoạn Ly phát hiện người nằm trong lòng chợt khóc, gã ngừng lại, chạy vào một cái động nằm sâu trong rừng trốn, ôm Phong Vũ Lam ngồi dựa vào vách tường, ôm chặt cậu ấy, muốn an ủi gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể sờ đầu Phong Vũ Lam.
“Đáng lẽ tôi nên giết cậu, vì đây là nhiệm vụ.” Đoạn Ly nói với Phong Vũ Lam. Gã nghĩ nghĩ, đưa tay sờ lên cổ Phong Vũ Lam, con người này rất yếu ớt, chỉ cần gã dùng một chút sức cũng đủ để v chết, để cậu ấy đau đớn vì không thể hít thở, rồi chết trong lòng mình.
Nhưng gã làm không được, chỉ cần thấy Phong Vũ Lam khó chịu, Đoạn Ly đã cảm thấy trái tim mình đau đớn một cách kỳ lạ, tuy không dữ dội nhưng luôn bám lấy trái tim gã, khiến gã bực bội đến bất đắc dĩ.
Cảm giác này khiến Đoạn Ly do dự, cúi đầu nhìn Phong Vũ Lam đáng thương rơi nước mắt, cậu ấy bị thương rất nặng, vết thương cũ lại vỡ ra máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng áo, Đoạn Ly ôm chặt cậu ấy khẽ nói: “Đừng khóc.”
Tinh thần của Phong Vũ Lam chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy ấm áp khi có người ôm chặt cậu ấy, nên rụt người về, toàn thân cong như con tôm, ra sức chui vào lòng Đoạn Ly. Chỉ một động tác nhỏ của A Lam đã khiến nội tâm Đoạn Ly ấm áp khác thường, không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tựa như trái tim trống rỗng được lấp đầy, nên Đoạn Ly không hề keo kiệt, tất cả quần áo đều dùng để bọc Phong Vũ Lam, rất sợ cái lạnh nhuộm lên cậu ấy.
Ở một nơi khác, La Giản theo định vị tìm được di động của Phong Vũ Lam, điện thoại của cậu ấy rơi trong một bụi cỏ, có lẽ lúc chạy trốn Đoạn Ly đã làm rơi. La Giản phức tạp nhặt di động lên, nhìn xung quanh, sau đó chợt nghe Thập Tam nói: “Nơi đó có một quyển sách.”
Đó là sách ma của Phong Vũ Lam! Bìa sách hiện ra từng đợt ánh sáng âm u, trang sách tự lật sang trang, La Giản cùng Thập Tam Thập Tứ đến gần, trong lúc ba người không rõ chuyện gì đang xảy ra, ánh sáng trên sách ma trở nên chói lọi, một bóng người cứ thế xuất hiện! Bay giữa không trung, tựa như không gian bị xé mở, xuyên qua cửa cấm đi đến thế giới, đến địa cầu này!
Ánh sáng tan đi, bóng người kia càng rõ ràng, La Giản nhìn thoáng qua lập tức ngạc nhiên, cứng ngắc đứng tại chỗ. Trong lòng thật sự không thể tin, người này, người này sao lại xuất hiện ở đây?!
“Anh là ai?” Thập Tứ rất sắc bén, tựa như nhận ra hơi thở không thoải mái, tóc gáy dựng đứng lên, nhanh chóng trốn ra phía sau Thập Tam.
Khách không mời chậm rãi rơi xuống mặt đất, anh đưa lưng về phía La Giản, động tác chậm rãi thong thả, tựa như lúc này mới nhận ra có ba người đứng sau lưng mình, mới từ từ xoay người nhìn La Giản.
Thứ đầu tiên La Giản nhìn thấy là đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt đỏ tươi lạnh lùng tàn nhẫn.
“Là thuật triệu hồi ư?” Khác với sự ngạc nhiên của La Giản, Thập Tứ cảnh giác, Thập Tam có vẻ bình tĩnh hơn, chiếc mặt nạ bảo hộ che khuất vẻ mặt của cậu ta, nhưng đôi mắt không hề dao động. Thập Tam liếc nhìn sách ma, nói với La Giản: “Vũ khí của bạn anh chẳng lẽ là cuốn sách ma pháp?”
“Chắc thế, cậu ấy là ma pháp sư.” Tâm tình La Giản rấtphức tạp, mắt không chuyển hướng nhìn chằm chằm vào kẻ truy sát, anh cũng đang nhìn cậu, trong đôi mắt đỏ máu tràn đầy cảm xúc xa lạ, kẻ truy sát bước đến gần La Giản, Thập Tam Thập Tứ lập tức rút vũ khí đánh giá kẻ truy sát, nghiền ngẫm cách thức tấn công của đối phương.
Nhưng kẻ truy sát không tiến thêm bước nữa, anh nhíu mày lưu luyến không rời nhìn La Giản, vẻ mặt tựa như không tình nguyện, xoay người nhặt sách ma sau đó nhún chân nhảy lên thân cây, chạy về phía đông nam.
La Giản chần chờ trong chốc lát, rút đao ra, nói: “Theo sau!” Nói xong lập tức đuổi theo kẻ truy sát, Thập Tam và Thập Tứ nhìn nhau, không thể không đi theo.
Kẻ truy sát và La Giản đến gần nơi Đoạn Ly đang trốn, đương nhiên Đoạn Ly cũng không phải đèn đã cạn dầu, rất nhanh gã cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tiến về phía mình, gã nhìn Phong Vũ Lam, Phong Vũ Lam khóc mệt đến thiếp đi, co người lại ngủ thật ngon, Đoạn Ly xé vải băng bó miệng vết thương cho cậu ấy, Phong Vũ Lam đau đến quen rồi, thế mà cũng không tỉnh chỉ hơi nhăn mặt lại.
“Cậu thật sự đã chọc trúng một cái phiền toái lớn cho tôi.” Đoạn Ly nhấn nhấn mặt Phong Vũ Lam, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đó ngày càng đến gần, gã chẳng những không sợ hãi ngược lại còn rất hưng phấn, từ khi được mật thất trao tặng cái nhiệm vụ rách nát truy sát những người sống sót, thân phận của gã đã được ngầm thừa nhận ‘người chấp hành mật thất’ tựa như NPC trong mật thất, nói cách khác gã không còn là người chơi tự do, lúc nào cũng phải chấp hành nhiệm vụ của mật thất, cả ngày đuổi giết mấy tên người mới thật là vô vị! Thật vất vả mới có một đối thủ ngang tầm, tất nhiên phải cực kỳ hưng phấn rồi!
Đoạn Ly chuẩn bị một chút, gã giấu A Lam vào một hốc cây bí mật, như vừa cướp được châu báu cẩn thận cất dấu làm của riêng, sau đó không biết từ đâu lấy ra một thứ nhỏ nhỏ tựa như hạt mầm, chôn xuống đất trước hốc cây.
Sau đó không đến vài giây, trong lớp bùn xuất hiện một nhánh chồi mềm nhỏ, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng tăng trưởng, càng ngày càng lớn, cho đến khi biến thành một cây mây lớn dài nhanh chóng quấn quanh hốc cây cất giấu Phong Vũ Lam, cuốn chặt như đang che chở cho cậu ấy.
Đoạn Ly phủi tay, nghênh ngang cầm đao vẽ trận hình xung quanh mình, sau đó cắm đao vào sâu trong mặt đất, gã nheo mắt yên tĩnh chờ đợi.
Cùng lúc đó, kẻ truy sát cầm sách ma của Phong Vũ Lam, từng bước từng bươc đi đến trước mặt Đoạn Ly.
Vặn vẹo tàn khốc và lạnh lùng cùng cực, đối đầu với nhau.
Đoạn Ly đánh giá kẻ truy sát, đột nhiên cười lạnh ra tiếng, tựa như nhìn thấy chuyện gì đó rất buồn cười, gã nói: “Thì ra là anh.”
La Giản ở phía sau nghe thế lập tức nhìn về phía này, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Đoạn Ly biết kẻ truy sát?
Kẻ truy sát không nói gì, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Đoạn Ly, cảnh giác đến trước nay chưa từng có.
“Thật đáng tiếc, thế mà anh lại biến thành thế này.” Đoạn Ly cầm đao trong tay, đứng im tại chỗ, tựa như tiếc nuối thở dài lại tựa như đang châm chọc cười nhạo: “Tôi nên gọi anh là gì mới được đây? Người từng là đội trưởng của tôi — Hình Viêm.”
Anh ta tên Hình Viêm. La Giản đứng phía sau kẻ truy sát, bởi vì một câu nói mà thất thần, nghe tên của kẻ truy sát từ trong miệng người khác, chẳng biết vì sao La Giản lại thấy phức tạp, cậu tiến lên một bước cao giọng nói với Đoạn Ly: “A Lam đâu? Anh giấu cậu ấy ở đâu?”
Đoạn Ly liếm môi nói: “Chết rồi.”
La Giản nhíu mày: “Không thể nào.”
“Không có gì là không thể.” Đoạn Ly mở bàn tay ra, mỉm cười.
“Chắc chắn không thể, nếu người triệu hồi đã chết thì những vật được triệu hồi sẽ tự động trở về không gian.” Thập Tam đột nhiên bước đến đứng bên cạnh La Giản, chỉ vào kẻ truy sát nói: “Chỉ cần người này còn ở đây, bạn của anh vẫn chưa chết.”
“Nhóc có vẻ hiểu biết rất nhiều.” Đoạn Ly nhìn thoáng qua Thập Tam, mỉm cười: “Nhưng nhóc không biết? Cho dù người triệu hồi có chết, chỉ cần vật triệu hồi mạnh mẽ thì có thể cưỡng chế ở lại không gian này.”
“Huống chi…” Đoạn Ly nhìn chằm chằm kẻ truy sát, cười lạnh: “Người này từng là đội trưởng của tôi, mà bây giờ anh ta chỉ còn là một kẻ truy sát không có trí nhớ của mình.”
“Anh không cần phải gạt tôi.” La Giản cắt ngang lời Đoạn Ly đang nói, cậu nhíu mày: “A Lam cho tôi một ma chú nhỏ, chỉ cần cậu ấy xảy ra chuyện thì tôi sẽ cảm giác được, tuy không thể xác định vị trí cụ thể của cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy ở gần đây.”
Đoạn Ly bất đắc dĩ lắc đầu, không phản bác nhưng giọng nói lạnh lùng tựa băng: “Được rồi, vì sao cậu lại chấp nhất với cậu ta như vậy? Bạn bè… không phải dùng để phản bội sao?”
Nhịp tim của Đoạn Ly đột nhiên tăng nhanh, trực giác nhạy bén đang nhắc nhở gã gì đó, gã bình tĩnh đứng dậy mặc quần, sau đó dùng áo khoác bọc Phong Vũ Lam lại ôm cậu ấy chạy sâu vào trong rừng, sau đó dừng lại dưới một gốc cây lớn, nhịn không được vừa ôm vừa hôn, mẹ nó đang phát tiết đến một nửa thì bị cắt ngang, cảm giác tựa như đang rất khát nước thì được uống một hớp, còn chưa đã thì đã bị cướp đi, Đoạn Ly chỉ thấy tim mình như bị ai đó cào ngứa, khiến gã chịu không nổi, khao khát nhìn A Lam cúi đầu hôn môi và mắt của cậu ấy.
Đầu Phong Vũ Lam đau như muốn nứt ra, khẽ co người lại, toàn thân hắn không chỗ nào không nhức mỏi, tuy ý thức không rõ nhưng cậu ấy biết, triệu hồi đã thành công.
Nếu chủ nhân của vật được triệu hồi không thể khống chế, thì nó sẽ tự động thực hiện quy tắc thứ nhất của sách ma — bảo vệ người triệu hồi.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút, một chút thôi, cậu ấy có thể thoát khỏi Đoạn Ly có thể tự do, Phong Vũ Lam trong mơ màng tự nói với mình, nhưng thật sự rất khó chịu, tinh thần hao phí quá độ, đầu cậu ấy đau như muốn cậu nứt ra, nơi khó nói còn đau hơn, thần chí không rõ tư duy cứng nhắc khiến Phong Vũ Lam lúc này trở nên thật yếu ớt, nằm trong lòng Đoạn Ly khóc lên.
Phong Vũ Lam rất ít khóc.
Nhưng giờ phút này, chẳng còn cách nào để cậu ấy phát tiết loại đau đớn ấy.
Đoạn Ly phát hiện người nằm trong lòng chợt khóc, gã ngừng lại, chạy vào một cái động nằm sâu trong rừng trốn, ôm Phong Vũ Lam ngồi dựa vào vách tường, ôm chặt cậu ấy, muốn an ủi gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể sờ đầu Phong Vũ Lam.
“Đáng lẽ tôi nên giết cậu, vì đây là nhiệm vụ.” Đoạn Ly nói với Phong Vũ Lam. Gã nghĩ nghĩ, đưa tay sờ lên cổ Phong Vũ Lam, con người này rất yếu ớt, chỉ cần gã dùng một chút sức cũng đủ để v chết, để cậu ấy đau đớn vì không thể hít thở, rồi chết trong lòng mình.
Nhưng gã làm không được, chỉ cần thấy Phong Vũ Lam khó chịu, Đoạn Ly đã cảm thấy trái tim mình đau đớn một cách kỳ lạ, tuy không dữ dội nhưng luôn bám lấy trái tim gã, khiến gã bực bội đến bất đắc dĩ.
Cảm giác này khiến Đoạn Ly do dự, cúi đầu nhìn Phong Vũ Lam đáng thương rơi nước mắt, cậu ấy bị thương rất nặng, vết thương cũ lại vỡ ra máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng áo, Đoạn Ly ôm chặt cậu ấy khẽ nói: “Đừng khóc.”
Tinh thần của Phong Vũ Lam chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy ấm áp khi có người ôm chặt cậu ấy, nên rụt người về, toàn thân cong như con tôm, ra sức chui vào lòng Đoạn Ly. Chỉ một động tác nhỏ của A Lam đã khiến nội tâm Đoạn Ly ấm áp khác thường, không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tựa như trái tim trống rỗng được lấp đầy, nên Đoạn Ly không hề keo kiệt, tất cả quần áo đều dùng để bọc Phong Vũ Lam, rất sợ cái lạnh nhuộm lên cậu ấy.
Ở một nơi khác, La Giản theo định vị tìm được di động của Phong Vũ Lam, điện thoại của cậu ấy rơi trong một bụi cỏ, có lẽ lúc chạy trốn Đoạn Ly đã làm rơi. La Giản phức tạp nhặt di động lên, nhìn xung quanh, sau đó chợt nghe Thập Tam nói: “Nơi đó có một quyển sách.”
Đó là sách ma của Phong Vũ Lam! Bìa sách hiện ra từng đợt ánh sáng âm u, trang sách tự lật sang trang, La Giản cùng Thập Tam Thập Tứ đến gần, trong lúc ba người không rõ chuyện gì đang xảy ra, ánh sáng trên sách ma trở nên chói lọi, một bóng người cứ thế xuất hiện! Bay giữa không trung, tựa như không gian bị xé mở, xuyên qua cửa cấm đi đến thế giới, đến địa cầu này!
Ánh sáng tan đi, bóng người kia càng rõ ràng, La Giản nhìn thoáng qua lập tức ngạc nhiên, cứng ngắc đứng tại chỗ. Trong lòng thật sự không thể tin, người này, người này sao lại xuất hiện ở đây?!
“Anh là ai?” Thập Tứ rất sắc bén, tựa như nhận ra hơi thở không thoải mái, tóc gáy dựng đứng lên, nhanh chóng trốn ra phía sau Thập Tam.
Khách không mời chậm rãi rơi xuống mặt đất, anh đưa lưng về phía La Giản, động tác chậm rãi thong thả, tựa như lúc này mới nhận ra có ba người đứng sau lưng mình, mới từ từ xoay người nhìn La Giản.
Thứ đầu tiên La Giản nhìn thấy là đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt đỏ tươi lạnh lùng tàn nhẫn.
“Là thuật triệu hồi ư?” Khác với sự ngạc nhiên của La Giản, Thập Tứ cảnh giác, Thập Tam có vẻ bình tĩnh hơn, chiếc mặt nạ bảo hộ che khuất vẻ mặt của cậu ta, nhưng đôi mắt không hề dao động. Thập Tam liếc nhìn sách ma, nói với La Giản: “Vũ khí của bạn anh chẳng lẽ là cuốn sách ma pháp?”
“Chắc thế, cậu ấy là ma pháp sư.” Tâm tình La Giản rấtphức tạp, mắt không chuyển hướng nhìn chằm chằm vào kẻ truy sát, anh cũng đang nhìn cậu, trong đôi mắt đỏ máu tràn đầy cảm xúc xa lạ, kẻ truy sát bước đến gần La Giản, Thập Tam Thập Tứ lập tức rút vũ khí đánh giá kẻ truy sát, nghiền ngẫm cách thức tấn công của đối phương.
Nhưng kẻ truy sát không tiến thêm bước nữa, anh nhíu mày lưu luyến không rời nhìn La Giản, vẻ mặt tựa như không tình nguyện, xoay người nhặt sách ma sau đó nhún chân nhảy lên thân cây, chạy về phía đông nam.
La Giản chần chờ trong chốc lát, rút đao ra, nói: “Theo sau!” Nói xong lập tức đuổi theo kẻ truy sát, Thập Tam và Thập Tứ nhìn nhau, không thể không đi theo.
Kẻ truy sát và La Giản đến gần nơi Đoạn Ly đang trốn, đương nhiên Đoạn Ly cũng không phải đèn đã cạn dầu, rất nhanh gã cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tiến về phía mình, gã nhìn Phong Vũ Lam, Phong Vũ Lam khóc mệt đến thiếp đi, co người lại ngủ thật ngon, Đoạn Ly xé vải băng bó miệng vết thương cho cậu ấy, Phong Vũ Lam đau đến quen rồi, thế mà cũng không tỉnh chỉ hơi nhăn mặt lại.
“Cậu thật sự đã chọc trúng một cái phiền toái lớn cho tôi.” Đoạn Ly nhấn nhấn mặt Phong Vũ Lam, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đó ngày càng đến gần, gã chẳng những không sợ hãi ngược lại còn rất hưng phấn, từ khi được mật thất trao tặng cái nhiệm vụ rách nát truy sát những người sống sót, thân phận của gã đã được ngầm thừa nhận ‘người chấp hành mật thất’ tựa như NPC trong mật thất, nói cách khác gã không còn là người chơi tự do, lúc nào cũng phải chấp hành nhiệm vụ của mật thất, cả ngày đuổi giết mấy tên người mới thật là vô vị! Thật vất vả mới có một đối thủ ngang tầm, tất nhiên phải cực kỳ hưng phấn rồi!
Đoạn Ly chuẩn bị một chút, gã giấu A Lam vào một hốc cây bí mật, như vừa cướp được châu báu cẩn thận cất dấu làm của riêng, sau đó không biết từ đâu lấy ra một thứ nhỏ nhỏ tựa như hạt mầm, chôn xuống đất trước hốc cây.
Sau đó không đến vài giây, trong lớp bùn xuất hiện một nhánh chồi mềm nhỏ, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng tăng trưởng, càng ngày càng lớn, cho đến khi biến thành một cây mây lớn dài nhanh chóng quấn quanh hốc cây cất giấu Phong Vũ Lam, cuốn chặt như đang che chở cho cậu ấy.
Đoạn Ly phủi tay, nghênh ngang cầm đao vẽ trận hình xung quanh mình, sau đó cắm đao vào sâu trong mặt đất, gã nheo mắt yên tĩnh chờ đợi.
Cùng lúc đó, kẻ truy sát cầm sách ma của Phong Vũ Lam, từng bước từng bươc đi đến trước mặt Đoạn Ly.
Vặn vẹo tàn khốc và lạnh lùng cùng cực, đối đầu với nhau.
Đoạn Ly đánh giá kẻ truy sát, đột nhiên cười lạnh ra tiếng, tựa như nhìn thấy chuyện gì đó rất buồn cười, gã nói: “Thì ra là anh.”
La Giản ở phía sau nghe thế lập tức nhìn về phía này, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Đoạn Ly biết kẻ truy sát?
Kẻ truy sát không nói gì, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Đoạn Ly, cảnh giác đến trước nay chưa từng có.
“Thật đáng tiếc, thế mà anh lại biến thành thế này.” Đoạn Ly cầm đao trong tay, đứng im tại chỗ, tựa như tiếc nuối thở dài lại tựa như đang châm chọc cười nhạo: “Tôi nên gọi anh là gì mới được đây? Người từng là đội trưởng của tôi — Hình Viêm.”
Anh ta tên Hình Viêm. La Giản đứng phía sau kẻ truy sát, bởi vì một câu nói mà thất thần, nghe tên của kẻ truy sát từ trong miệng người khác, chẳng biết vì sao La Giản lại thấy phức tạp, cậu tiến lên một bước cao giọng nói với Đoạn Ly: “A Lam đâu? Anh giấu cậu ấy ở đâu?”
Đoạn Ly liếm môi nói: “Chết rồi.”
La Giản nhíu mày: “Không thể nào.”
“Không có gì là không thể.” Đoạn Ly mở bàn tay ra, mỉm cười.
“Chắc chắn không thể, nếu người triệu hồi đã chết thì những vật được triệu hồi sẽ tự động trở về không gian.” Thập Tam đột nhiên bước đến đứng bên cạnh La Giản, chỉ vào kẻ truy sát nói: “Chỉ cần người này còn ở đây, bạn của anh vẫn chưa chết.”
“Nhóc có vẻ hiểu biết rất nhiều.” Đoạn Ly nhìn thoáng qua Thập Tam, mỉm cười: “Nhưng nhóc không biết? Cho dù người triệu hồi có chết, chỉ cần vật triệu hồi mạnh mẽ thì có thể cưỡng chế ở lại không gian này.”
“Huống chi…” Đoạn Ly nhìn chằm chằm kẻ truy sát, cười lạnh: “Người này từng là đội trưởng của tôi, mà bây giờ anh ta chỉ còn là một kẻ truy sát không có trí nhớ của mình.”
“Anh không cần phải gạt tôi.” La Giản cắt ngang lời Đoạn Ly đang nói, cậu nhíu mày: “A Lam cho tôi một ma chú nhỏ, chỉ cần cậu ấy xảy ra chuyện thì tôi sẽ cảm giác được, tuy không thể xác định vị trí cụ thể của cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy ở gần đây.”
Đoạn Ly bất đắc dĩ lắc đầu, không phản bác nhưng giọng nói lạnh lùng tựa băng: “Được rồi, vì sao cậu lại chấp nhất với cậu ta như vậy? Bạn bè… không phải dùng để phản bội sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất