Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 110

Trước Sau
"Trong vali có thể nhét vừa một người sao?" Cú mèo trèo lên sô pha, từ trên giá hành lý cao lấy xuống một vali không lớn không nhỏ, cái vali này cũng không nặng, nhưng hắn cảm thấy những vali này đều quá nhỏ, có lẽ không nhét vừa một người.

"Nếu người chết là một người phụ nữ, lại đặc biệt nhỏ gầy..." Quạ đen không biết từ lúc nào đã tới bên người cú mèo, chuyện bảo trì khoảng cách đã bị hai người bọn họ sớm vứt sau đầu, quạ đen vỗ vỗ cái vali cú mèo vừa lôi xuống: "Tôi nghĩ cái vali này có thể nhét vừa."

"Vậy trước hết chọn những cái đặc biệt to nặng?" Cú mèo đề nghị.

Quạ đen liền gật đầu, nói: "Đáng thử một lần."

Có quá nhiều vali, nếu muốn tìm những cái lớn hơn bình thường, cũng không phải việc khó, khó chính là, những cái vali đó đều bị rậm rạp nhét chen chúc cùng nhau, vừa cồng kềnh lại khổng lồ, trên một cái vali còn có một cái vali nữa, muốn rút một cái vali từ trong đó ra, cũng phải lấy những vali xung quanh ra theo.

Cú mèo cảm thấy bất mãn trước: "Đây không phải việc dễ dàng, nếu hung thủ giấu thi thể trong vali nào đó, lại giấu vali đi, như vậy chắc chắn phải dùng các vali khác yểm hộ cho nó, nhưng mà nhiều vali như vậy, chỉ bằng sức lực một người là rất khó di chuyển."

"Hung thủ vô thanh vô tức giết một người, sau đó hắn di chuyển rất nhiều vali, hơn nữa không thể đánh thức chúng ta lúc đó đang ngủ say."

"Tôi nghĩ tôi biết nguyên nhân." Quạ đen mở một cái vali trong đó ra, vì thế hai người đều thấy trong vali – nơi đó trống rỗng.

"Nếu vali trống không, trọng lượng sẽ nhẹ hơn rất nhiều, di chuyển cũng thực dễ dàng."

"Có lý." Cú mèo cười nói: "Nhưng nếu vali rỗng, vậy những hành lý phía trong ở đâu?"

"Có lẽ là ở khắp nơi." Quạ đen nhìn xung quanh: "Cậu xem, khoang xe này vừa bẩn vừa loạn, cũng có rất nhiều rác rưởi, trên bàn cũng có đồ ăn, trên sô pha cũng có quần áo các thứ linh tinh, nếu đồ vật trong vali không nhiều lắm, chia ra vứt đi liền trở nên thực dễ dàng."

Hơn nữa... Quạ đen đi quanh mấy cái sô pha một vòng, xốc lên toàn bộ đám bọc sô pha, quả nhiên thấy trong đó có mấy bộ quần áo.

Hung thủ để dễ dàng di chuyển cùng che giấu vali chứa thi thể, nhất định đã dọn sạch những cái vali xung quanh, như vậy, vị trí vali cất giấu thi thể có thể dễ dàng định vị, chỉ cần là nơi có những cái vali trống, bên cạnh khẳng định là thứ họ muốn tìm.

Quạ đen cùng cú mèo đem đặt ánh mắt lên một cái vali hành lý lớn màu đen.

Bọn họ nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng bắt đầu di chuyển cái vali lớn kia, vali này phi thường lớn, lại còn rất nặng, tay vừa sờ qua, không biết trên vali dính chất lỏng gì, quạ đen vừa cúi đầu nhìn tay mình, dính đầy vết màu nâu sẫm sền sệt.

"Có vết máu." Cú mèo có thể khẳng định.

Bọn họ lấy cái vali xuống, đặt trên mặt đất, sau đó liền phát hiện, cái vali này cư nhiên khớp như in chỗ sạch sẽ không bị lây dính rác rưởi trên mặt đất kia.

"Cái vali này vốn dĩ được đặt trên mặt đất, có lẽ ngay từ đầu là trống rỗng." Quạ đen suy đoán: "Bởi vì rất lớn, cho nên hung thủ liền lấy nó để giấu thi thể."

"Chúng ta phải mở ra sao?" Cú mèo lúc này lại bắt đầu run tay run chân.



Quạ đen cũng có vẻ hơi khẩn trương, hắn hít sâu một hơi: "Mở ra đi, chúng ta còn phải tìm chìa khóa."

Vali không có khóa, mở khóa kéo là có thể mở ra, thời điểm mở vali ra có một mùi máu tươi nhàn nhạt cùng mùi thối của thi thể ập tới, cú mèo một bên cau mày lui về sau, nhưng hắn rất to gan, kéo vali ra, cúi đầu quan sát thi thể bên trong.

Thi thể co thành một đoàn, trên người không có bất luận vết máu gì, chỉ có dấu vết màu xanh lá trên cổ, chứng minh hắn bị người bóp chết.

Tóc hắn hỗn độn, đầu cũng gập vào trong, nhưng vẫn có thể thấy rõ sườn mặt. Thi thể là một người đàn ông, một người đàn ông thoạt nhìn thực gầy yếu.

Nháy mắt quạ đen nhìn thấy người đàn ông này, không khỏi hít hà một hơi, chỉ một thoáng da gà toàn thân đều nổi lên, hắn hoàn toàn bị dọa sợ rồi, không tự chủ lùi về sau vài bước, thậm chí ngã ngồi trên mặt đất.

Người đàn ông bị sát hại này, hắn biết, không – phải nói là hắn vừa biết!

"Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra!" Quạ đen sợ hãi kêu ra tiếng, hắn duỗi tay chỉ vào thi thể trong hành lý, quay đầu hoảng sợ trừng mắt nhìn cú mèo bên cạnh: "Tên này giống y hệt cậu!"

Đúng vậy, người đàn ông gầy yếu trong vali lớn lên giống y như đúc cú mèo, gương mặt kia thực nhỏ, thoạt nhìn như thiếu niên, thập phần an tĩnh nằm co trong vali, phảng phất như đang ngủ, đang ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng cú mèo tựa hồ cũng không có bộ dáng kinh ngạc, hắn ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, dùng tay vuốt ve tóc thi thể, hắn tựa hồ như đang cân nhắc cái gì, ánh mắt có chút ám trầm.

"Tôi có thể chắc chắn, tôi không phải song bào thai, cũng không có bất luận anh chị em nào." Cú mèo nói, hắn tựa hồ chú ý tới cái gì, ánh mắt đặt lên vành tai thi thể, trên đó có một cái khuyên tai màu đen. Phát hiện này khiến thần sắc cú mèo càng thêm âm u.

"Thật sự... không phải cậu giết hắn sao?" Quạ đen ngồi dưới đất lại lui về sau, hắn dựa vào một chỗ ngồi trên sô pha, tay lần mò trên đó, ý định tìm kiếm vũ khí để bảo vệ bản thân.

Trực giác quạ đen cảm thấy nguy hiểm, nhưng hắn không biết loại nguy hiểm này tới từ đâu, hắn tràn ngập cảnh giác cùng sợ hãi với người đàn ông dường như quen thuộc rồi lại xa lạ trước mắt này, loại cảm giác hoảng sợ này khiến quạ đen bắt đầu nảy sinh một số tư tưởng âm u đáng sợ.

Nhưng hiện tại chưa tới lúc, hắn phải nghĩ cách nhanh chóng rời xa cú mèo, rời xa những người này, sau đó tìm được phương pháp chạy trốn.

Cú mèo tựa hồ cũng có chút nôn nóng bất an, hắn liếc mắt nhìn quạ đen một cái, nói: "Tuy rằng hắn lớn lên giống tôi như đúc, nhưng tôi cảm thấy mình không có lý do để giết bất luận kẻ nào."

"Tôi thật ra không cảm thấy như vậy." Quạ đen đỡ chỗ tựa lưng sô pha mà đứng dậy, gắt gao nhìn cú mèo không chớp mắt: "Diện mạo giống nhau như đúc hoàn toàn có thể là một lý do."

"Không phải chỉ là lớn lên giống tôi y như đúc thôi, tại sao tôi lại vì vậy mà giết hắn?" Cú mèo tựa hồ cũng kích động, hắn vốn dĩ đang ngồi xổm cạnh vali, theo bản năng nắm lấy nó, giờ phút này lơ đãng mà ấn phải cổ tay thi thể.

Cổ tay thi thể căng chặt, một bàn tay nắm quyền, phảng phất như đang gắt gao nắm thứ gì đó, đồ vật kia có thể là một cái vòng, nhưng qua kẽ tay chỉ có thể nhìn thấy dây vòng màu đen đứt gãy.

Chỉ là, Quạ đen cùng cú mèo đều đang kích động không nhận ra phát hiện thú vị này.

Quạ đen gần như đã độc đoán cho rằng cú mèo chính là hung thủ, bạn nghĩ mà xem, khi bạn vừa mở mắt ra, đã mất đi tất cả kí ức, một người lớn lên giống y như đúc bạn lại xuất hiện trước mặt, đây là sự tình thực đáng sợ, không phải sao? Sợ hãi đối với những nhân tố không xác định, đều có thể trở thành động cơ giết người, dù chân tướng có thái quá thế nào, cũng sẽ không thái quá hơn hiện tại!



Nhưng rất mau cú mèo liền cắt ngang suy nghĩ độc đoán của quạ đen, hắn đè thấp giọng rít với quạ đen: "Tôi biết suy nghĩ của cậu, cậu nghĩ tới, đương nhiên tôi có thể nghĩ tới! Nhưng cậu hiểu! Chúng ta mất đi mọi kí ức, hiện tại tôi không nhớ ra gương mặt bất luận người quen nào! Bao gồm cả khuôn mặt chính mình!"

Quạ đen sững lại, nháy mắt liền hiểu ý Cú mèo muốn nói. Vì thế hắn hơi bình tĩnh lại, suy ngẫm, không khỏi sờ sờ gương mặt mình.

Cú mèo nói đúng. Quạ đen suy ngẫm, bởi vì thời điểm hắn vừa tỉnh lại, hắn không nhớ nổi gương mặt bất kỳ ai, bao gồm chính hắn, vẫn là sau đó khi tìm thi thể trong WC hắn mới nhìn thấy gương mặt mình trông như thế nào. Cho nên lúc này, cho dù nhìn thấy một người giống mình y như đúc, quạ đen cũng sẽ không lập tức phát hiện người này giống mình y như đúc.

Cũng như vậy, cú mèo ngay từ đầu cũng không thể phát hiện người đàn ông này có gương mặt giống hệt mình, hơn nữa chỉ vì lý do này mà giết hắn.

Nhưng nếu không phải như vậy, thì là ai giết hắn?

Quạ đen cắn môi.

Tôi sẽ không giết người, bởi vì ký ức của tôi bắt đầu từ một khắc tôi tỉnh lại kia, hơn nữa tôi càng không có lý do để giết một người xa lạ, cho dù lúc trước chúng tôi có lẽ quen biết nhau, cho dù lúc trước có mâu thuẫn đối địch gì, nhưng những cảm tình đó, dưới tình huống không có ký ức làm cơ sở, tự nhiên liền hóa thành hư ảo.

Nếu bản thân không có khả năng giết người, quạ đen tự nhiên sẽ hoài nghi người đàn ông trước mặt, loại nghi ngờ này phảng phất như bản năng của hắn. Quạ đen không thể ngăn cản mình nghi ngờ, bởi vì con người, khi tính mạng bị đe dọa uy hiếp, đều sẽ tìm kiếm bất luận phương thức gì có thể giúp mình sống sót.

Chỉ có muốn sống, mới có thể sống sót.

"Đừng tiếp tục suy đoán người này là ai, dù sao hắn đã chết... không phải sao?" Thần sắc cú mèo chậm rãi bình tĩnh lại, hắn cúi đầu duỗi tay sờ quần áo thi thể, quần áo thi thể này mặc gần như giống y như đúc bộ quạ đen và cú mèo đang mặc, cũng là một bộ quần áo màu xanh xám, một bộ quần áo trông như tù phục.

Cú mèo rất nhanh đã tìm thấy chìa khóa trên người thi thể, một chiếc chìa khóa màu đen.

Quạ đen nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."

Cú mèo dùng ánh mắt khác thường liếc mắt nhìn quạ đen một cái, nhưng vẫn không phản kháng gì, thực thành thật liền ném chìa khóa cho quạ đen, nhưng hắn biết người này không tin tưởng mình, trên thực tế, nháy mắt thấy thi thể này, thậm chí cú mèo cũng có một khắc, không tin tưởng bản thân.

"Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trên đoàn tàu chết tiệt này." Quạ đen vừa bắt được chìa khóa liền đứng lên, nói: "Kế tiếp còn mười hai khoang xe đang chờ chúng ta, mới tới đầu tàu. Trong lúc này, chỉ cần cậu không làm bất kỳ hành động nguy hại nào, tôi cũng sẽ không làm gì cậu."

"Đây là muốn tạm thời kết đồng minh sao?"

"Cậu có thể nghĩ như vậy." Quạ đen đi về phía sau, cuối cùng tới cửa liên tiếp giữa khoang số 13 và khoang số 12, hắn nhìn cú mèo một cái, xoay người đem chìa khóa nhét vào lỗ khóa trên cửa, vừa vặn, xem ra đây quả thực là chìa khóa không sai.

Cú mèo vẫn ngồi xổm bên cạnh vali đựng thi thể kia, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua người giống hắn y như đúc, chần chờ một lát, duỗi tay kéo cánh tay thi thể.

Thi thể này nằm nghiêng mà co lại, như bào thai trong bụng mẹ vậy, khi cú mèo kéo cánh tay thi thể, cũng theo đó mà thấy nhãn tên trên ngực áo thi thể kia, trên đó có một từ đơn tiếng Anh ––– Owl.

"Đây quả thực là phát hiện tệ nhất từ trước tời giờ." Cú mèo theo bản năng che ngực mình, dùng âm thanh thấp không nghe rõ mà yên lặng lầm bầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau