Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 119

Trước Sau
Nhưng điều tra thi thể cũng không giúp ích được nhiều, bởi vì đám người quạ đen vẫn không lục soát được bất kỳ vật phẩm gì từ trên người nó, nó quả được xứng với cụm từ "hai bàn tay trắng". Chẳng qua thú vị chính là, khi quạ đen đang ai thán tiến triển không thuận lợi, rắn hai đầu đột nhiên đi tới, kéo quần áo tử thi gầy như gậy trúc kia, lộ ra phần lưng nó.

Phần lưng thi thể này có những dòng chữ bị khắc lên, là dùng dao, trực tiếp khắc lên thịt, máu chảy đầm đìa mà khắc lên từng chữ, tuy rằng đại bộ phận vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc khắc chữ thảm không nỡ nhìn thế nào.

Dòng chữ phía trên viết –––

"Nếu bạn may mắn sống sót qua đói khát.

Vậy bạn nhất định biết thứ nó muốn nhất là gì."

"Đói khát..." Cú mèo lúc nói những lời này vẫn đang che bụng mình, chậm rãi từ từ mở miệng nói: "Nếu tôi đói đến không ra hình người, nhất định sẽ muốn ăn no."

"Cho nên ý là, quái vật này chỉ muốn ăn no." Quạ đen khó xử nhíu mày: "Nhưng nó đã chết."

Rắn hai đầu nói: "Kể cả nó chưa chết cũng sẽ không ăn đủ no, phải hiểu rằng trước khi các cậu đến, trong khoang xe này có rất nhiều đồ ăn, mà hiện tại, cho dù là hạt táo người ta ăn xong vứt đi, cũng bị thứ này một ngụm nuốt mất."

"Vậy chìa khóa khoang xe này sẽ ở đâu?" Quạ đen nôn nóng, phảng phất như đang hỏi người khác, lại phảng phất như đang hỏi bản thân mình: "Quái vật ăn no mới có thể cho chúng ta chìa khóa, nhưng nó luôn ăn không đủ no, hơn nữa nó đã chết ––– thật phiền toái, đây quả thực là một vòng tuần hoàn chết."

Bởi vì luôn không tìm thấy manh mối, mọi người bắt đầu đi quanh khoang số 9, khoang xe này không có vật gì đáng chú ý, bố trí không khác biệt lắm so với các khoang số lẻ khác, những thứ có thể lật đều bị bọn quạ đen lật lên một lần, nhưng cho dù vậy, vẫn không có tiến triển gì.

Ở ngay giờ phút này, Sói vẫn luôn làm người đứng xem đột nhiên nói một câu, hắn híp mắt, như không có ý tốt, nhìn chằm chằm mọi người ở đây, nói: "Trong khoang xe này nhất định có thứ nó còn chưa ăn, chỉ cần ăn thứ kia, nó sẽ cho chúng ta chìa khóa."

"Toàn bộ khoang xe đều bị lật lên một lần, chỗ nào còn có đồ ăn?" Cú mèo chính là ngứa mắt tên sói thất nghiệp này, lập tức lên tiếng phản bác.

"Cho nên tôi mới nói các cậu thật ngây thơ –––" Sói đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn rắn hai đầu, cười lạnh: "Đồ ăn lớn như vậy đang ở đây, các cậu liền làm như không thấy?"

"Ý anh rắn hai đầu chính là đồ ăn?" Quạ đen hiểu ý hắn, không thể tưởng tượng nổi mà trợn mắt nhìn hắn.

"Chẳng lẽ hắn không giống đồ ăn sao?" Sói vẻ mặt dữ tợn cười liên tục.

Quạ đen vẫn cảm thấy khiếp sợ, hắn theo bản năng chắn trước mặt rắn hai đầu, cả giận nhìn Sói: "Hắn là con người! Đâu giống đồ ăn?!"

"Ha ha ––––––" Sói cười ra tiếng, trào phúng nhìn quạ đen: "Ai nói con người không phải thức ăn? Cậu nhìn thấy những người dân sinh hoạt dưới tầng chót xã hội chưa? Những người đó không phải giống thi thể trước mặt các cậu, người gầy như trúc bụng đói ăn quàng sao! Khi đói đến tận cùng, cái gì bọn họ cũng sẽ ăn."

Sói nói, vươn ngón tay liếm liếm, dường như hắn nhớ tới chuyện gì, trên mặt không còn tươi cười, giọng nói có chút trầm: "Từ xưa đến nay, chuyện vì đói khát mà đổi con cho nhau ăn cũng không phải là số ít... Tuy rằng tôi cũng không có kí ức, nhưng tôi nghĩ ––– trước kia tôi nhất định đã trải qua cơn đói đáng sợ đến như vậy."

Sói cảm thấy mình thực sự đã trải qua cảm giác đói khát đến tận cùng như vậy, đói đến mức da bụng dán vào da lưng là từ duy nhất để hình dung. Những con người có thân thể gầy như gậy trúc đó, giãy giụa giãy giụa, muốn sống sót, muốn được cứu rỗi, điên cuồng rồi lại không thể thừa nhận.

Bởi vì đói khát, sinh vật mới có bản năng săn giết các loại động vật khác.

"Ai nói con người không phải thức ăn?" Bởi vậy, sói cười nhạo quạ đen: "Con người chẳng qua chỉ là một sinh vật trong chuỗi thức ăn mà thôi."

Một câu của Sói khiến quạ đen á khẩu không trả lời được, quạ đen trầm mặc thật lâu, hắn đột nhiên cảm thấy mình không thể phản bác, bởi vì lời Sói nói không sai chút nào, con người có thể ăn động vật khác, đương nhiên cũng sẽ có động vật khác tới săn giết con người, cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót, thiên nhiên mới bởi vậy mà không ngừng sinh sôi. (làm tui nhớ đến mỗi lần bọn bạn tui nhắc tới cái vid "làm cách nào để làm mù mắt bằng bàn đèn học" sau đó liền kèm theo câu tl "ha, chọn lọc tự nhiên")



Nhưng quạ đen vẫn không tránh ra, hắn vẫn che trước mặt rắn hai đầu, im lặng mà cứng cỏi, thật lâu sau mới mở miệng: "Anh có thể vì sinh tồn mà biến mình thành dã thú, điều này không có gì không ổn, dù sao anh cũng có thể sống sót."

"Nhưng tôi không làm được." Quạ đen dừng một chút, cúi đầu tiếp tục nói: "Bởi vì khi tôi biến thành dã thú, tôi không có biện pháp trở về làm nhân loại."

"A... những lời này, nói thật hay, quả là đạo lý lớn." Sói đột nhiên không cười, hắn thình lình vươn tay, duỗi về phía quạ đen, hành động như vậy tại giai đoạn này nhìn rất bất thường, thậm chí lộ ra hơi thở hung hiểm, khiến tim quạ đen đập nhanh, cũng theo bản năng lui về sau né tránh tay hắn.

Sói cũng không hùng hổ dọa người, hắn chậm rì rì thu tay về, trên mặt lại nở nụ cười đáng ghét kia: "Tôi muốn xem, các người có thể tiếp tục kiên trì đến lúc nào."

"Đủ rồi! Câm miệng! Anh là đồ tâm thần!" Cú mèo nhìn Sói càng lúc càng không thuận mắt, dùng ánh mắt khinh rẻ mà nhìn hắn, xen vào nói: "Cho dù thật sự coi rắn hai đầu thành đồ ăn thì sao? Quái vật kia đã chết, nó luôn nằm ở đó, không nhúc nhích! Tôi không tin nó sẽ có sức nuốt toàn bộ rắn hai đầu!"

Sói chuyển mắt nhìn về phía cú mèo, lại cười dữ tợn: "Chưa chắc, như cậu, không phải còn có sức lực để ăn sao? Nói không chừng cậu có thể nuốt cả rắn hai đầu vào bụng!"

"Miệng của anh khi nào có thể nói chuyện sạch sẽ một chút? Lại muốn tìm chết sao!" Ngữ khí cú mèo có vẻ sắp tức tới hộc máu, tuy rằng khuôn mặt hắn nhìn thực bình tĩnh, nhưng vũ khí trong tay cũng đã giơ lên ––– trùng hợp chính là cái chổi gẫy bị Sói ném một bên.

Lúc này lại là quạ đen giữ cú mèo lại, nói: "Bình tĩnh một chút, đánh nhau với hắn, cậu cũng không được chỗ tốt gì."

Quạ đen nói, lại nhịn không được đánh giá cú mèo một chút, lúc này cú mèo không che lại vết thương trên bụng, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện không biết từ khi nào, hắn đã dùng mảnh vải tự băng bó cho bản thân. Hơn nữa trên quần áo cú mèo, tuy rằng có lỗ thủng, nhưng lại không có vết máu, rất sạch sẽ.

Trong quá trình cãi nhau, rắn hai đầu được che chở, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Mèo đen đứng phía sau cũng không nói lời nào, hắn vốn im lặng rất lâu, thế nên người xung quanh đều hơi không để ý tới sự tồn tại của hắn.

Nhưng một hồi đối thoại như vậy liền kết thúc không vui vẻ, Sói tiếp tục thoải mái ngồi xổm trong góc, mà đám người quạ đen cùng cú mèo liền không cam lòng mà tiếp tục lục soát khoang xe. Nhưng kết quả vẫn như trước, hoàn toàn không có tiến triển gì, vì thế cứ trơ mắt mà nhìn thời gian từng giây từng giây trôi qua, cú mèo là người đầu tiên nhịn không nổi.

"Chúng ta chỉ có sáu tiếng đồng hồ trên chuyến tàu này, mà lúc trước cũng không biết đã tiêu tốn bao nhiêu!"

"Tôi biết..." Quạ đen cũng cảm thấy nhụt chí, lại ngồi xổm bên cạnh thi thể gầy rộc kia.

Trong lúc trầm mặc, rắn hai đầu vẫn theo chân bọn họ đột nhiên nói: "Kẻ gọi là Sói kia... kỳ thật tôi cảm thấy hắn nói không sai."

"Cái gì không sai, cho rằng anh là đồ ăn sao?" Cú mèo nhắc tới Sói liền nổi giận, vẻ mặt đầy chán ghét.

"Đúng vậy, tôi nên là thức ăn." Rắn hai đầu nói: "Trước khi các cậu tới khoang xe này, trong khoang số 9 chỉ có tôi cùng quái vật kia, nếu thực sự bị ăn thịt, thì người đầu tiên nhất định là tôi."

Cú mèo nghe thấy lời này liền phản bác: "Thôi đi, quái vật kia đã bị anh đánh rớt cả óc ra ngoài, chẳng lẽ còn có thể cắt anh thành từng khối đút cho nó ăn?"

"Đáng để thử." Khi cú mèo vừa dứt lời, quạ đen liền đột nhiên mở miệng.

"Cái gì? Cái gì đáng để thử?" Cú mèo tức khắc cảm thấy không ổn, do dự hỏi.

"Như cậu vừa nói!" Quạ đen tựa hồ đang hưng phấn, nói: "Đút rắn hai đầu cho quái vật kia ăn."

"..." Cú mèo trầm mặc một lát, trên dưới đánh giá quạ đen một lần, cẩn thận mở miệng: "Cậu... bị con sói kia, tẩy não sao?"

Quạ đen tựa hồ cũng cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Ý tôi không phải vậy."



"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu quái vật kia ăn toàn bộ thức ăn trong khoang mà vẫn không đủ no, cho nên nó liền nhào lên cắn rắn hai đầu. Vì thế tôi tự hỏi, hạn mức nào là đủ no đối với quái vật này? Là ăn toàn bộ rắn hai đầu mới no, hay là ăn một cái đầu đã no rồi?"

Rắn hai đầu có vẻ không quá thoải mái, nhún nhún vai: "Tuy rằng tôi biết tên thật của mình không phải rắn hai đầu, nhưng hiện tại đó là tên tôi, đừng để tôi tưởng tượng cảnh mình bị ăn thịt, ok?"

"Tôi hiểu ý tưởng của cậu." Cú mèo đại khái hiểu ý quạ đen: "Ý cậu là, quái vật kia ăn tới mức độ nào mới có thể no, đúng không?"

"Có lẽ chỉ cần ăn một miếng thịt, quái vật kia đã no rồi." Quạ đen tiếp tục đưa ra giả thuyết.

"STOP! Tôi không muốn bị cắt một miếng thịt trên người xuống!" Rắn hai đầu khẩn trương, sờ sờ cánh tay đã từng bị cắn.

"Không cần xẻ thịt, anh lấy chút máu thử xem thế nào?" Cú mèo cũng bị ý tưởng kì diệu này khơi gợi hứng thú, nhìn rắn hai đầu từ trên xuống dưới, nhìn cánh tay áo hơi dính máu của hắn, nói: "Dù sao máu anh cũng đang chảy."

"Nói như máu tôi chảy không cần tiền vậy!" Rắn hai đầu da gà da vịt thi nhau nổi lên.

"Thử xem!" Quạ đen lấy lòng nhìn rắn hai đầu: "Chỉ cần lấy một chút máu nhỏ vào miệng quái vật kia, xem nó có phản ứng gì."

"Vạn nhất không có phản ứng gì thì sao?" Rắn hai đầu mặt vô cảm nói.

Quạ đen cười xấu xa: "Thử xong thì lại tính! Dù sao hiện tại chúng ta căn bản không có biện pháp khác, anh đành hi sinh thôi, đồng chí!"

Rắn hai đầu không thể không thỏa hiệp, giống như bản thân hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tỏ vẻ đang hi sinh lớn mà đưa cánh tay mình cho quạ đen. Quạ đen mở vải cuốn trên tay hắn ra, tùy tiện tìm mấy cái chai, đè đè mạch máu trên cánh tay, miệng vết thương còn chưa khép lại lập tức từng giọt từng giọt máu chảy ra.

"Yên tâm, tôi sẽ không để anh mất máu nhiều quá mà chết." Quạ đen có vẻ rất có kinh nghiệm, bình thủy tinh đầy một nửa liền bóp lấy mạch máu Rắn hai đầu, một lần nữa cầm mảnh vải băng bó lại.

Sau đó quạ đen cầm chai máu ngồi cạnh thi thể, mở chai ra, để máu chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên môi khô khốc của khối tử thi kia.

Cú mèo và rắn hai đầu, thậm chí cả mèo đen cũng vây xung quanh ngồi xem.

Không thể tưởng tượng được chính là, chỉ vài giọt máu, nhưng thật sự có hiệu quả. Quái vật kia như người chết khát gặp nguồn nước, cả người đột nhiên run rẩy, hé miệng, ngay cả lưỡi cũng vươn ra, tham lam mà liếm máu bên miệng mình, chỉ là nó thoạt nhìn thật sự rất suy yếu, vài giọt máu, cũng chỉ đủ khiến nó hơi nhúc nhích một chút.

"Có phải do không đủ máu không." Cả chai máu cũng đổ xong rồi, quái vật vẫn khô quắt nằm đó, mắt cũng chưa mở ra.

Quạ đen do dự, tiếp tục ngẩng đầu nhìn rắn hai đầu.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Rắn hai đầu mặt trắng như tờ giấy, bưng kín cánh tay: "Tiếp tục lấy máu ông đây sẽ chết."

"Quả thật, tình huống này, cả một con rắn hai đầu cũng không thỏa mãn được quái vật này." Cú mèo gật gật đầu nói.

"Vậy tất cả cùng lấy máu thì sao?" Quạ đen bỗng nhiên nói, bất quá thời điểm hắn nói những lời này, đôi mắt nhìn chằm chằm cú mèo không rời.

Cú mèo chú ý tới điểm này, ngẩng đầu nhìn quạ đen: "Cậu chắc chắn biện pháp này có tác dụng?"

"Không còn lựa chọn nào khác." Quạ đen nói: "Cậu cũng thấy rồi, quái vật này chỉ có phản ứng với máu thịt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau