Chương 142
Ưng dùng một viên đá tương đối sắc nhọn khắc một chữ "chính"(正) lên thân cây đại thụ trước mắt, tuy rằng hắn biết, không lâu chữ này sẽ biến mất, thân cây sẽ phục hồi như cũ, nhưng không sao, hắn sẽ nhớ rõ trước mắt mình cuối cùng có bao nhiêu chữ "chính".
Nhưng Ưng cũng không muốn hồi tưởng xem bản thân đã mắt kẹt ở đây bao lâu, hai chữ thời gian này luôn nhắc nhở hắn một số chuyện, những chuyện đó sẽ khiến hắn cảm thấy buồn bã và khổ sở, Ưng không muốn buồn bã hay khổ sở, cho nên hắn cự tuyệt hồi ức và suy nghĩ.
Ưng cứ ngồi như vậy, ngồi dưới cây đại thụ này, hắn tạo cho bản thân một phòng tuyến vô hình, cho nên xung quanh hắn không ai có thể tới gần. Cũng bởi vậy, hắn luôn cô độc một mình ở chỗ này, hắn làm rỗng não bộ mình, hơn nữa đờ đẫn nhìn mặt trời đỏ vĩnh viễn không chuyển động trên bầu trời, hoàng hôn đỏ máu sẽ xuyên thấu qua nhánh cây cổ thụ chiếu xuống dưới, chiếu lên má hắn.
Ưng nhắm mắt lại, hắn chờ đợi một lát, hắn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang mãnh liệt nảy lên, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, tựa hồ biểu đạt nội tâm hắn; sau đó Ưng lại mở to mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Ưng nói với người đàn ông kia: "Hơn một trăm năm, tôi rốt cuộc đợi được cậu đến."
Người đàn ông trước mắt Ưng tựa hồ vừa bò ra từ chiến trường, cả người hắn tắm máu, thêm ánh mặt trời khiến cả người hắn phảng phất như biến thành màu đỏ, trong tay hắn thậm chí còn cầm một cây dù màu đỏ, nhan sắc diễm lệ kia quả thực muốn chọc mù mắt người khác, ấm áp nhiệt tình rồi lại nguy hiểm vô cùng.
"Cậu tên là gì?" Ưng khàn khàn giọng nó, hắn thoáng vén tóc tai lòa xòa trên trán, để bản thân có thể thấy rõ người trước mắt hơn, hắn phát hiện người đàn ông này thực trẻ tuổi, đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, cao khoảng chừng một mét bảy, người Châu Á tóc đen mắt đen, nửa bên mặt hắn đều là vết máu, một con mắt tựa hồ còn bị thương, vẫn còn đang nhắm.
Ngoại trừ vết máu đặc sệt đó, người đàn ông này có một khuôn mặt phi thường đẹp, chính là loại đàn ông mặt mày thanh tú, khí chất ôn hòa, có nụ cười ôn nhu tỏa nắng như anh trai nhà bên.
Đáng tiếc loại khí chất ôn hòa này bị sát khí quanh thân người đàn ông xóa sạch.
Hắn thoạt nhìn giống như ác quỷ vừa bò ra từ đấu trường Tu La dưới địa ngục... phải nói, hắn quả thực vừa bò ra từ đấu trương Tu La, hắn đánh bại mọi người, đánh bại mỗi quái vật mỗi người chơi hoặc bất luận thứ gì khác, tóm lại, mọi sinh vật trên đấu trường Tu La, ngoại trừ hắn, đều quỳ rạp trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Hắn là người thắng, đáng tiếc, hắn dường như cũng không cảm thấy vui vẻ, trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, không khóc không cười, khi hắn đi tới dưới cây đại thụ này, sát ý của hắn tựa hồ vẫn chưa ngừng lại, hắn lộ ra ánh mắt bén nhọn như dã thú, nhìn chằm chằm Ưng.
"Tôi tên là La Giản." Người đàn ông cuối cùng nở nụ cười, hắn nói như vậy với Ưng, giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, như thật lâu chưa từng nói chuyện vậy, ngữ khí cũng không thuần thục, nhưng điều đó cũng không thể làm nhạt đi khí thế của hắn.
Ưng cũng không sợ hãi ánh mắt tràn đầy sát khí của La Giản, sát khí đối phương quá nặng do vừa rời khỏi chiến trường, hoàn toàn không khống chế được sát tâm của mình, Ưng biết người này đã ngâm mình thật lâu trong đấu trường Tu La này, từ nháy mắt tiến vào liền chưa từng rời khỏi chiến trường, mỗi người trên đấu trường Tu La đều như vậy, bọn họ đều lặp đi lặp lại một quá trình, giết người... hoặc bị người giết.
Cho nên Ưng vẫy vẫy tay với La Giản, nói: "Cậu lại đây, ngồi bên cạnh tôi."
Ưng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, đối diện hắn có một tảng đá chiều cao không khác biệt lắm, thoạt nhìn như hai chiếc ghế dựa, Ưng vẫn luôn ngồi trên một cái ghế, hơn nữa chờ đợi một người có thể ngồi trên cái ghế đối diện kia, có thể như vậy, cùng Ưng nói chuyện.
La Giản làm theo lời Ưng, hắn từng bước một chậm rãi đi tới, hắn nện bước rất chậm, nhưng rất có lực, Ưng có thể nhận ra, người đàn ông này đã quen với chiến đấu, thói quen khiến hắn mỗi bước đi đều đề phòng, đề phòng công kích đến từ bốn phương tám hướng thậm chí từ trên trời dưới đất, hơn nữa chuẩn bị tốt tùy thời phản kích.
Ưng hiểu, đầu tiên hắn để đối phương thả lỏng lại, rời khỏi trạng thái tập trung tinh thần cao độ, rời khỏi trạng thái mỗi tế bào đều chuẩn bị chém giết, khiến người đàn ông này thả lỏng lại, quên đi chiến đấu cùng chém giết.
Cho nên Ưng hạ thấp ngữ khí, ngữ điệu nhẹ nhàng, âm thanh mỹ diệu như một bản nhạc, nói: "La Giản, thả lỏng, cậu không cần tiếp tục chiến đấu, cậu đã đánh bại mọi người, cậu là người chiến thắng cuối cùng."
La Giản cũng không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn Ưng một cái, bỗng nhiên tùy tay quăng dù đỏ trong tay, sau đó căng dù lên, đặt lên vai mình, hơn nữa chậm rãi đi về phía Ưng, lần này, hắn không còn từng bước gian nan, hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, thực mau liền ngồi xuống tảng đá trước mặt Ưng.
"Hơn một trăm năm, cậu là người đầu tiên ngồi ở đây." Ưng tán thưởng nhìn người đàn ông này, hắn thế nhưng cảm thấy xúc động trong giây lát, hắn cảm thấy mình như đang mơ mộng giấc mộng dài lại điên rồ, cuối cùng cũng tỉnh mộng.
La Giản dường như đang khẩn trương, hắn chuyển động cán dù trong tay, khiến dù đỏ xoay tròn chuyển động trên đầu hắn, nhưng tần suất chuyển động này dường như quá đều đặn, phảng phất như cây dù đang chuyển động chậm với tốc độ không đổi, hắn nắm bắt tốc độ rất chính xác, thực dễ dàng khiến người ta lâm vào cảm giác chuyển động kì quái này, khiến người ta cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn.
Ưng nhìn người đàn ông này một lát, sau đó hắn lắc đầu, nói: "Đừng có ý đồ thôi miên tôi."
La Giản cũng ngẩng đầu, hắn nâng dù lên cao một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ưng, thực ra, hắn cũng không thấy rõ mặt Ưng lắm, bởi vì hắn đầu bù tóc rối, tóc dài đến mức có thể che cả người, tóc rối trên trán cũng quá nhiều, tạo nên một cảm giác thần bí cho khuôn mặt hắn.
La Giản nói: "Tôi cũng không thôi miên anh, chỉ là thói quen của tôi thôi."
"Tôi biết, thói quen mỗi thời mỗi khắc đều thôi miên người khác, đúng không?" Ưng nở nụ cười ôn hòa, hắn nói: "Tôi ngồi ở đây, đôi lúc sẽ quan sát cậu, cậu luôn cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, khiến tất cả mọi người xem nhẹ sự tồn tại của cậu, hơn nữa, vẫn luôn duy trì loại trạng thái này. Nhưng đôi khi, cậu sẽ cố ý tăng cảm giác tồn tại của mình, cậu trong nháy mắt từ một tiểu nhân vật không ai để ý thành một người đi đến đâu cũng thu hút tầm mắt, thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi."
"Anh quan sát tôi?" La Giản nhìn chằm chằm Ưng, nhìn không chớp mắt.
"Tôi có thể quan sát mỗi người trên chiến trường này, có vài người bọn họ phi thường cường đại, có vài người lại không chịu nổi một kích, nhưng đôi khi, những người nhỏ yếu đó, ngược lại có thể sống đến cuối cùng."
La Giản chần chờ một lát, hắn lại hỏi: "Tôi muốn biết một số việc."
Ưng cười: "Đương nhiên, cậu có thể bất kỳ thứ gì, tôi sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của cậu, trừ khi tôi cũng không biết đáp án của câu hỏi kia."
La Giản suy nghĩ, dò hỏi: "Anh là ai?"
"Ồ!" Ưng ảo não lắc đầu: "Tôi quên tự giới thiệu, tên của tôi là "Ưng", đại bàng (là 鹰(ưng) trong 老鹰(đại bàng)). Nhưng đó cũng không phải tên thật của tôi, mà là một biệt danh, còn tên thật... tôi đã quên rồi."
Ưng nói tiếp: "Tôi cũng không nhớ rõ tuổi của mình, tôi nghĩ tôi đã sống rất nhiều năm. Tôi cũng đã quên mình từ đâu tới, nhưng có thể nói cho cậu là, cũng không phải niên đại này."
"Có người nói cho tôi, anh là một trong nhóm người đầu tiên tiến vào không gian mật thất, việc này là sự thật?" Tốc độ nói chuyện của La Giản hơi chậm, hắn cũng không gấp, hắn đã hao phí quá nhiều thời gian, thời gian đã mài dũa hắn học được cách nhẫn nại.
Hắn chậm rãi đặt câu hỏi, cố gắng nhận được hết thảy thông tin hắn muốn biết.
Ưng cũng không khiến hắn thất vọng, thành thật trả lời: "Đúng vậy, đây là sự thật, thông tin này là do tôi tự truyền ra ngoài."
"Vậy, nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất, còn bao nhiêu người còn sống?"
Câu hỏi này khiến Ưng có chút bi thương, hắn đau khổ nói: "Chỉ còn có mình tôi, chỉ có tôi còn sống."
La Giản tựa hồ nhận ra cái gì, hắn tiếp tục hỏi: "Những người khác đều đã chết?"
"Đúng vậy, không sai biệt lắm."
"Anh quen biết những người chơi đó đúng không?" La Giản nói: "Anh thậm chí còn biết nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất có bao nhiêu người, đúng không? Các anh vào bằng cách nào?"
"Được rồi, chúng ta từ từ tới." Ưng mỉm cười, hắn nói: "Thứ nhất, tôi quả thực quen biết nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất. Mà thứ hai, nhóm người chơi đầu tiên bao gồm tôi chỉ có tám người. Thứ ba, tám người chúng ta, là tự mình chủ động tiến vào không gian mật thất."
La Giản im lặng, cảm xúc trên khuôn mặt hắn trở nên phi thường ít ỏi, rất khó có bộ dáng dao động cảm xúc. La Giản đã ngâm mình rất lâu trên chiến trường, hắn biết bản thân cũng đã trở nên chết lặng giống những người đó, chết lặng chiến đấu, chiến lặng vung đao, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để mình sống được lâu hơn, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để giết chết mọi người.
Hắn không biết từ khi nào, đã trở nên im lặng, trầm mặc mà nội liễm.
"Cậu thật thông minh, La Giản." Ưng hơi cúi đầu, tóc của hắn lại xòa xuống, nhưng hắn cũng không để ý, tiếp tục nói: "Chúng ta không cần quá sốt ruột, trên đấu trường Tu La này, chúng ta có rất nhiều thời gian để tiêu phí, nói chuyện mấy ngày đêm cũng không thành vấn đề."
"Tôi biết cậu muốn biết cái gì." Ưng lại nói: "Cậu muốn biết lai lịch mật thất, cậu muốn biết làm thế nào để rời khỏi nơi này, hoặc phương pháp vĩnh viễn rời khỏi không gian mật thất, cậu có lẽ cũng muốn đi cứu bạn bè của cậu, mỗi người tiến vào nơi này đều muốn như vậy, mỗi người bọn họ đều là một dạng này."
"Cho nên, trước khi nói cho cậu biết hết thảy chân tướng, tôi phải kể cho cậu một câu chuyện xưa, một chuyện xưa tồi tệ, nó đè nặng trong nội tâm tôi đã lâu, lâu đến mức tôi không muốn nhắc tới nó."
Sau khi Ưng nói xong những lời này, lại trầm mặc thật lâu, hắn tựa hồ đang ấp ủ, đang chuẩn bị một câu chuyện xưa dài mà buồn tẻ, để kể cho khách nhân trước mặt nghe. Ưng kì thật cũng không biết mình có đúng hay không, quyết định lúc trước là đúng hay sai, là tốt hay xấu? Chỉ tiếc, hiện tại, hắn rõ ràng đã không còn cơ hội để đổi ý.
Rõ ràng còn rất nhiều thời gian, nhưng Ưng đã không chịu nổi sự mài mòn của thời gian.
Vì thế hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu mở mắt ra, nhìn La Giản trước mắt, hơn nữa bắt đầu kể cho hắn chuyện xưa xảy ra ở một tương lai xa xôi, xảy ra ở tương lai xa hơn bất luận thời gian nào bạn có thể nghĩ tới.
"Chuyện xưa xảy ra vào khoảng trăm triệu năm sau, lúc ấy tài nguyên trên địa cầu đã khô kiệt, không còn thích hợp để con người sinh sống, mà con người cũng vì nhân tố tương quan giữa chiến tranh và sinh tồn, bắt đầu tiến hành một lần tiến hóa toàn cầu xưa nay chưa từng có, kỳ diệu lại đáng sợ như chuyện khỉ tiến hóa thành người vậy... Thuyết tiến hóa."
"Con người đều trở nên phi thường cường đại, nhưng bọn họ không còn thích hợp ở trên địa cầu, cho nên bọn họ di cư đến tinh hệ khác, bỏ lại địa cầu mỹ lệ ngày xưa ở phía sau, để lại nó một mình lẻ loi... xoay tròn."
Nhưng Ưng cũng không muốn hồi tưởng xem bản thân đã mắt kẹt ở đây bao lâu, hai chữ thời gian này luôn nhắc nhở hắn một số chuyện, những chuyện đó sẽ khiến hắn cảm thấy buồn bã và khổ sở, Ưng không muốn buồn bã hay khổ sở, cho nên hắn cự tuyệt hồi ức và suy nghĩ.
Ưng cứ ngồi như vậy, ngồi dưới cây đại thụ này, hắn tạo cho bản thân một phòng tuyến vô hình, cho nên xung quanh hắn không ai có thể tới gần. Cũng bởi vậy, hắn luôn cô độc một mình ở chỗ này, hắn làm rỗng não bộ mình, hơn nữa đờ đẫn nhìn mặt trời đỏ vĩnh viễn không chuyển động trên bầu trời, hoàng hôn đỏ máu sẽ xuyên thấu qua nhánh cây cổ thụ chiếu xuống dưới, chiếu lên má hắn.
Ưng nhắm mắt lại, hắn chờ đợi một lát, hắn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang mãnh liệt nảy lên, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, tựa hồ biểu đạt nội tâm hắn; sau đó Ưng lại mở to mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Ưng nói với người đàn ông kia: "Hơn một trăm năm, tôi rốt cuộc đợi được cậu đến."
Người đàn ông trước mắt Ưng tựa hồ vừa bò ra từ chiến trường, cả người hắn tắm máu, thêm ánh mặt trời khiến cả người hắn phảng phất như biến thành màu đỏ, trong tay hắn thậm chí còn cầm một cây dù màu đỏ, nhan sắc diễm lệ kia quả thực muốn chọc mù mắt người khác, ấm áp nhiệt tình rồi lại nguy hiểm vô cùng.
"Cậu tên là gì?" Ưng khàn khàn giọng nó, hắn thoáng vén tóc tai lòa xòa trên trán, để bản thân có thể thấy rõ người trước mắt hơn, hắn phát hiện người đàn ông này thực trẻ tuổi, đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, cao khoảng chừng một mét bảy, người Châu Á tóc đen mắt đen, nửa bên mặt hắn đều là vết máu, một con mắt tựa hồ còn bị thương, vẫn còn đang nhắm.
Ngoại trừ vết máu đặc sệt đó, người đàn ông này có một khuôn mặt phi thường đẹp, chính là loại đàn ông mặt mày thanh tú, khí chất ôn hòa, có nụ cười ôn nhu tỏa nắng như anh trai nhà bên.
Đáng tiếc loại khí chất ôn hòa này bị sát khí quanh thân người đàn ông xóa sạch.
Hắn thoạt nhìn giống như ác quỷ vừa bò ra từ đấu trường Tu La dưới địa ngục... phải nói, hắn quả thực vừa bò ra từ đấu trương Tu La, hắn đánh bại mọi người, đánh bại mỗi quái vật mỗi người chơi hoặc bất luận thứ gì khác, tóm lại, mọi sinh vật trên đấu trường Tu La, ngoại trừ hắn, đều quỳ rạp trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Hắn là người thắng, đáng tiếc, hắn dường như cũng không cảm thấy vui vẻ, trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, không khóc không cười, khi hắn đi tới dưới cây đại thụ này, sát ý của hắn tựa hồ vẫn chưa ngừng lại, hắn lộ ra ánh mắt bén nhọn như dã thú, nhìn chằm chằm Ưng.
"Tôi tên là La Giản." Người đàn ông cuối cùng nở nụ cười, hắn nói như vậy với Ưng, giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, như thật lâu chưa từng nói chuyện vậy, ngữ khí cũng không thuần thục, nhưng điều đó cũng không thể làm nhạt đi khí thế của hắn.
Ưng cũng không sợ hãi ánh mắt tràn đầy sát khí của La Giản, sát khí đối phương quá nặng do vừa rời khỏi chiến trường, hoàn toàn không khống chế được sát tâm của mình, Ưng biết người này đã ngâm mình thật lâu trong đấu trường Tu La này, từ nháy mắt tiến vào liền chưa từng rời khỏi chiến trường, mỗi người trên đấu trường Tu La đều như vậy, bọn họ đều lặp đi lặp lại một quá trình, giết người... hoặc bị người giết.
Cho nên Ưng vẫy vẫy tay với La Giản, nói: "Cậu lại đây, ngồi bên cạnh tôi."
Ưng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, đối diện hắn có một tảng đá chiều cao không khác biệt lắm, thoạt nhìn như hai chiếc ghế dựa, Ưng vẫn luôn ngồi trên một cái ghế, hơn nữa chờ đợi một người có thể ngồi trên cái ghế đối diện kia, có thể như vậy, cùng Ưng nói chuyện.
La Giản làm theo lời Ưng, hắn từng bước một chậm rãi đi tới, hắn nện bước rất chậm, nhưng rất có lực, Ưng có thể nhận ra, người đàn ông này đã quen với chiến đấu, thói quen khiến hắn mỗi bước đi đều đề phòng, đề phòng công kích đến từ bốn phương tám hướng thậm chí từ trên trời dưới đất, hơn nữa chuẩn bị tốt tùy thời phản kích.
Ưng hiểu, đầu tiên hắn để đối phương thả lỏng lại, rời khỏi trạng thái tập trung tinh thần cao độ, rời khỏi trạng thái mỗi tế bào đều chuẩn bị chém giết, khiến người đàn ông này thả lỏng lại, quên đi chiến đấu cùng chém giết.
Cho nên Ưng hạ thấp ngữ khí, ngữ điệu nhẹ nhàng, âm thanh mỹ diệu như một bản nhạc, nói: "La Giản, thả lỏng, cậu không cần tiếp tục chiến đấu, cậu đã đánh bại mọi người, cậu là người chiến thắng cuối cùng."
La Giản cũng không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn Ưng một cái, bỗng nhiên tùy tay quăng dù đỏ trong tay, sau đó căng dù lên, đặt lên vai mình, hơn nữa chậm rãi đi về phía Ưng, lần này, hắn không còn từng bước gian nan, hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, thực mau liền ngồi xuống tảng đá trước mặt Ưng.
"Hơn một trăm năm, cậu là người đầu tiên ngồi ở đây." Ưng tán thưởng nhìn người đàn ông này, hắn thế nhưng cảm thấy xúc động trong giây lát, hắn cảm thấy mình như đang mơ mộng giấc mộng dài lại điên rồ, cuối cùng cũng tỉnh mộng.
La Giản dường như đang khẩn trương, hắn chuyển động cán dù trong tay, khiến dù đỏ xoay tròn chuyển động trên đầu hắn, nhưng tần suất chuyển động này dường như quá đều đặn, phảng phất như cây dù đang chuyển động chậm với tốc độ không đổi, hắn nắm bắt tốc độ rất chính xác, thực dễ dàng khiến người ta lâm vào cảm giác chuyển động kì quái này, khiến người ta cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn.
Ưng nhìn người đàn ông này một lát, sau đó hắn lắc đầu, nói: "Đừng có ý đồ thôi miên tôi."
La Giản cũng ngẩng đầu, hắn nâng dù lên cao một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ưng, thực ra, hắn cũng không thấy rõ mặt Ưng lắm, bởi vì hắn đầu bù tóc rối, tóc dài đến mức có thể che cả người, tóc rối trên trán cũng quá nhiều, tạo nên một cảm giác thần bí cho khuôn mặt hắn.
La Giản nói: "Tôi cũng không thôi miên anh, chỉ là thói quen của tôi thôi."
"Tôi biết, thói quen mỗi thời mỗi khắc đều thôi miên người khác, đúng không?" Ưng nở nụ cười ôn hòa, hắn nói: "Tôi ngồi ở đây, đôi lúc sẽ quan sát cậu, cậu luôn cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, khiến tất cả mọi người xem nhẹ sự tồn tại của cậu, hơn nữa, vẫn luôn duy trì loại trạng thái này. Nhưng đôi khi, cậu sẽ cố ý tăng cảm giác tồn tại của mình, cậu trong nháy mắt từ một tiểu nhân vật không ai để ý thành một người đi đến đâu cũng thu hút tầm mắt, thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi."
"Anh quan sát tôi?" La Giản nhìn chằm chằm Ưng, nhìn không chớp mắt.
"Tôi có thể quan sát mỗi người trên chiến trường này, có vài người bọn họ phi thường cường đại, có vài người lại không chịu nổi một kích, nhưng đôi khi, những người nhỏ yếu đó, ngược lại có thể sống đến cuối cùng."
La Giản chần chờ một lát, hắn lại hỏi: "Tôi muốn biết một số việc."
Ưng cười: "Đương nhiên, cậu có thể bất kỳ thứ gì, tôi sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của cậu, trừ khi tôi cũng không biết đáp án của câu hỏi kia."
La Giản suy nghĩ, dò hỏi: "Anh là ai?"
"Ồ!" Ưng ảo não lắc đầu: "Tôi quên tự giới thiệu, tên của tôi là "Ưng", đại bàng (là 鹰(ưng) trong 老鹰(đại bàng)). Nhưng đó cũng không phải tên thật của tôi, mà là một biệt danh, còn tên thật... tôi đã quên rồi."
Ưng nói tiếp: "Tôi cũng không nhớ rõ tuổi của mình, tôi nghĩ tôi đã sống rất nhiều năm. Tôi cũng đã quên mình từ đâu tới, nhưng có thể nói cho cậu là, cũng không phải niên đại này."
"Có người nói cho tôi, anh là một trong nhóm người đầu tiên tiến vào không gian mật thất, việc này là sự thật?" Tốc độ nói chuyện của La Giản hơi chậm, hắn cũng không gấp, hắn đã hao phí quá nhiều thời gian, thời gian đã mài dũa hắn học được cách nhẫn nại.
Hắn chậm rãi đặt câu hỏi, cố gắng nhận được hết thảy thông tin hắn muốn biết.
Ưng cũng không khiến hắn thất vọng, thành thật trả lời: "Đúng vậy, đây là sự thật, thông tin này là do tôi tự truyền ra ngoài."
"Vậy, nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất, còn bao nhiêu người còn sống?"
Câu hỏi này khiến Ưng có chút bi thương, hắn đau khổ nói: "Chỉ còn có mình tôi, chỉ có tôi còn sống."
La Giản tựa hồ nhận ra cái gì, hắn tiếp tục hỏi: "Những người khác đều đã chết?"
"Đúng vậy, không sai biệt lắm."
"Anh quen biết những người chơi đó đúng không?" La Giản nói: "Anh thậm chí còn biết nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất có bao nhiêu người, đúng không? Các anh vào bằng cách nào?"
"Được rồi, chúng ta từ từ tới." Ưng mỉm cười, hắn nói: "Thứ nhất, tôi quả thực quen biết nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất. Mà thứ hai, nhóm người chơi đầu tiên bao gồm tôi chỉ có tám người. Thứ ba, tám người chúng ta, là tự mình chủ động tiến vào không gian mật thất."
La Giản im lặng, cảm xúc trên khuôn mặt hắn trở nên phi thường ít ỏi, rất khó có bộ dáng dao động cảm xúc. La Giản đã ngâm mình rất lâu trên chiến trường, hắn biết bản thân cũng đã trở nên chết lặng giống những người đó, chết lặng chiến đấu, chiến lặng vung đao, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để mình sống được lâu hơn, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để giết chết mọi người.
Hắn không biết từ khi nào, đã trở nên im lặng, trầm mặc mà nội liễm.
"Cậu thật thông minh, La Giản." Ưng hơi cúi đầu, tóc của hắn lại xòa xuống, nhưng hắn cũng không để ý, tiếp tục nói: "Chúng ta không cần quá sốt ruột, trên đấu trường Tu La này, chúng ta có rất nhiều thời gian để tiêu phí, nói chuyện mấy ngày đêm cũng không thành vấn đề."
"Tôi biết cậu muốn biết cái gì." Ưng lại nói: "Cậu muốn biết lai lịch mật thất, cậu muốn biết làm thế nào để rời khỏi nơi này, hoặc phương pháp vĩnh viễn rời khỏi không gian mật thất, cậu có lẽ cũng muốn đi cứu bạn bè của cậu, mỗi người tiến vào nơi này đều muốn như vậy, mỗi người bọn họ đều là một dạng này."
"Cho nên, trước khi nói cho cậu biết hết thảy chân tướng, tôi phải kể cho cậu một câu chuyện xưa, một chuyện xưa tồi tệ, nó đè nặng trong nội tâm tôi đã lâu, lâu đến mức tôi không muốn nhắc tới nó."
Sau khi Ưng nói xong những lời này, lại trầm mặc thật lâu, hắn tựa hồ đang ấp ủ, đang chuẩn bị một câu chuyện xưa dài mà buồn tẻ, để kể cho khách nhân trước mặt nghe. Ưng kì thật cũng không biết mình có đúng hay không, quyết định lúc trước là đúng hay sai, là tốt hay xấu? Chỉ tiếc, hiện tại, hắn rõ ràng đã không còn cơ hội để đổi ý.
Rõ ràng còn rất nhiều thời gian, nhưng Ưng đã không chịu nổi sự mài mòn của thời gian.
Vì thế hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu mở mắt ra, nhìn La Giản trước mắt, hơn nữa bắt đầu kể cho hắn chuyện xưa xảy ra ở một tương lai xa xôi, xảy ra ở tương lai xa hơn bất luận thời gian nào bạn có thể nghĩ tới.
"Chuyện xưa xảy ra vào khoảng trăm triệu năm sau, lúc ấy tài nguyên trên địa cầu đã khô kiệt, không còn thích hợp để con người sinh sống, mà con người cũng vì nhân tố tương quan giữa chiến tranh và sinh tồn, bắt đầu tiến hành một lần tiến hóa toàn cầu xưa nay chưa từng có, kỳ diệu lại đáng sợ như chuyện khỉ tiến hóa thành người vậy... Thuyết tiến hóa."
"Con người đều trở nên phi thường cường đại, nhưng bọn họ không còn thích hợp ở trên địa cầu, cho nên bọn họ di cư đến tinh hệ khác, bỏ lại địa cầu mỹ lệ ngày xưa ở phía sau, để lại nó một mình lẻ loi... xoay tròn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất