Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời Vợ
Chương 44
44.
So với thể chất dễ mang thai của Omega, Beta vốn dĩ rất khó mang thai.
Vệ Tiểu Thảo không những là một Beta, mà cơ thể cậu còn có thiếu hụt.
Cậu lớn lên trong hoàn cảnh chẳng sung sướng gì cho cam, ngoài mặt thì cậu tỏ ra kiên cường mạnh mẽ làm người khác không thấy được những tổn thương tồn tại bên trong cơ thể cậu.
Từ lúc mười tuổi cậu đã phải ra ngoài tự nuôi lấy bản thân, từng ngủ trên ghế trong công viên, từng ngủ gầm cầu ven sông, gánh mấy chục cân bao tải đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Trong khi bạn bè cùng tuổi còn đang được người nhà chở che, Vệ Tiểu Thảo đã phải vác trên vai gánh nặng cuộc sống.
Cậu quả thật rất kiên cường dũng cảm, cũng đã thành công chống chọi lại với sóng gió cuộc đời, nhưng những thứ dùng để tôi luyện vận mệnh ấy không tránh khỏi để lại dấu vết trên người cậu.
Sức khỏe của cậu tồn tại vấn đề nhất định, điều này khiến cậu rất khó để có một đứa con cho riêng mình.
Nói không bị đả kích thì là giả.
Vệ Tiểu Thảo cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện ngồi ngơ ngác ở bên ngoài cả một buổi chiều, rồi mới buồn rầu trở về nhà.
Cậu đang nghĩ nên nói chuyện này thế nào cho Chẩm Lập Phong nghe, sự hời hợt mấy ngày nay khiến cậu cảm thấy bất an, cậu bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa họ có phải đã hao mòn sắp hết rồi hay không.Về đến nhà, nhìn thấy đồ dùng cho trẻ sơ sinh khắp phòng thì cậu giật mình, phải kiềm chế lắm Vệ Tiểu Thảo mới không để mình mất bình tĩnh.
“Anh mua những thứ này làm gì?”
“Bé con, em về rồi. Em xem khăn quấn này có đáng yêu không?” Trên khuôn mặt Chẩm Lập Phong là sự vui sướng lâu rồi không thấy, niềm nở hỏi cậu, “Em thích màu nào?”
“Em thích những thứ này làm gì?” Vệ Tiểu Thảo nắm kết quả kiểm tra trong tay, nhưng họng như nghẹn lại, “Em có bệnh…”
Chẩm Lập Phong không nghe rõ tiếng nỉ non của cậu, vẫn nói những lời mà Vệ Tiểu Thảo không thể hiểu nổi.
“Được rồi được rồi, anh biết người có thai cảm xúc thay đổi thất thường, mau qua đây ngồi đi, có mệt không? Nghỉ ngơi trước đã, hai ba con đừng gắng sức quá.”
“Anh nói gì đấy?” Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể lạnh mặt để che đi cõi lòng tan nát của mình, Chẩm Lập Phong mong đợi là thế nhưng cậu căn bản không thể cho bọn họ một câu trả lời tốt đẹp được, “Trong bụng em vốn chẳng có đứa bé nào cả.”
“Sao thế được? Rõ ràng que thử thai hiện hai vạch…”
Lời chất vấn của Chẩm Lập Phong gần như đánh vỡ sự bình tĩnh của Vệ Tiểu Thảo.
Cậu không nói ra được, que thử đó chỉ là dương tính giả, thực tế cậu chẳng có đứa bé nào cả, thậm chí sức khỏe của cậu kém đến nỗi có thể sẽ vĩnh viễn không có con được. Chẩm Lập Phong mong đợi một gia đình ba người, cậu lại không thể cho anh được, Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng im lặng để trả lời tất cả.
“Em không trao đổi với anh trước, mà đã… đã quyết định không muốn đứa bé nữa sao?”
Đứa bé đứa bé, Vệ Tiểu Thảo cảm thấy Alpha trước mặt vô cùng xa lạ, thì ra Chẩm Lập Phong chỉ muốn có con thôi sao?
Cũng đúng thôi.
Ban đầu bọn họ đúng là cùng nhau vượt qua khó khăn, từ một quán hàng rong đến được như hôm nay, nhưng hồi ấy Chẩm Lập Phong chẳng có gì cả, mà giờ hắn đã công thành danh toại. Vệ Tiểu Thảo cậu có lẽ chỉ là lựa chọn tối ưu bất đắc dĩ của Chẩm Lập Phong khi ấy mà thôi, giờ hắn có thể có lựa chọn khác.
Lần này là Phong Tử, lần sau sẽ là ai chứ? Có nhất thiết phải dùng hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác để giết chết tình cảm giữa bọn họ không?
“Anh muốn có con như vậy sao?”
Vệ Tiểu Thảo hỏi vậy, trái tim cậu dường như đang rỉ máu, tất cả những nguy cơ tiềm ẩn chưa được giải quyết của họ cứ như những miếng gỗ xếp chồng đè nặng lên tim cậu, lung lay muốn sụp đổ đến nơi rồi.
“Anh muốn có con là sai sao… Chúng ta ở bên nhau đã hai mươi năm rồi, anh muốn có kết tinh tình yêu của riêng chúng ta không được sao?”
Vệ Tiểu Thảo trơ mắt nhìn khuôn mặt luôn giữ thể diện của Chẩm Lập Phong đỏ bừng lên, giống như tên ngốc năm nào mặc chiếc áo phông đã sờn chỉ nói thích mình.
“Đứa bé cũng chẳng phải nhu yếu phẩm, em không muốn con em ra đời trong hoàn cảnh này. Càng không muốn cãi nhau với anh…”
Tòa tháp gỗ trong lòng Vệ Tiểu Thảo rốt cục sụp đổ, đánh tan tia lý trí cuối cùng của cậu, có lẽ bọn họ thật sự phải tách ra một khoảng thời gian rồi, cậu nói.
“Nếu anh muốn có con, vậy anh tìm người đồng ý sinh con cho anh đi, đừng tìm em.”
Cậu thật sự sợ rằng trong mắt Chẩm Lập Phong, đứa con không phải là sự tiếp nối tình yêu giữa họ mà là thứ cần thiết để nhà họ Chẩm nối dõi tông đường.
Nhưng lúc đó bọn họ đã bị vây trong chính nhà giam của bản thân, không thể nhìn rõ được gì nữa.
So với thể chất dễ mang thai của Omega, Beta vốn dĩ rất khó mang thai.
Vệ Tiểu Thảo không những là một Beta, mà cơ thể cậu còn có thiếu hụt.
Cậu lớn lên trong hoàn cảnh chẳng sung sướng gì cho cam, ngoài mặt thì cậu tỏ ra kiên cường mạnh mẽ làm người khác không thấy được những tổn thương tồn tại bên trong cơ thể cậu.
Từ lúc mười tuổi cậu đã phải ra ngoài tự nuôi lấy bản thân, từng ngủ trên ghế trong công viên, từng ngủ gầm cầu ven sông, gánh mấy chục cân bao tải đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Trong khi bạn bè cùng tuổi còn đang được người nhà chở che, Vệ Tiểu Thảo đã phải vác trên vai gánh nặng cuộc sống.
Cậu quả thật rất kiên cường dũng cảm, cũng đã thành công chống chọi lại với sóng gió cuộc đời, nhưng những thứ dùng để tôi luyện vận mệnh ấy không tránh khỏi để lại dấu vết trên người cậu.
Sức khỏe của cậu tồn tại vấn đề nhất định, điều này khiến cậu rất khó để có một đứa con cho riêng mình.
Nói không bị đả kích thì là giả.
Vệ Tiểu Thảo cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện ngồi ngơ ngác ở bên ngoài cả một buổi chiều, rồi mới buồn rầu trở về nhà.
Cậu đang nghĩ nên nói chuyện này thế nào cho Chẩm Lập Phong nghe, sự hời hợt mấy ngày nay khiến cậu cảm thấy bất an, cậu bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa họ có phải đã hao mòn sắp hết rồi hay không.Về đến nhà, nhìn thấy đồ dùng cho trẻ sơ sinh khắp phòng thì cậu giật mình, phải kiềm chế lắm Vệ Tiểu Thảo mới không để mình mất bình tĩnh.
“Anh mua những thứ này làm gì?”
“Bé con, em về rồi. Em xem khăn quấn này có đáng yêu không?” Trên khuôn mặt Chẩm Lập Phong là sự vui sướng lâu rồi không thấy, niềm nở hỏi cậu, “Em thích màu nào?”
“Em thích những thứ này làm gì?” Vệ Tiểu Thảo nắm kết quả kiểm tra trong tay, nhưng họng như nghẹn lại, “Em có bệnh…”
Chẩm Lập Phong không nghe rõ tiếng nỉ non của cậu, vẫn nói những lời mà Vệ Tiểu Thảo không thể hiểu nổi.
“Được rồi được rồi, anh biết người có thai cảm xúc thay đổi thất thường, mau qua đây ngồi đi, có mệt không? Nghỉ ngơi trước đã, hai ba con đừng gắng sức quá.”
“Anh nói gì đấy?” Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể lạnh mặt để che đi cõi lòng tan nát của mình, Chẩm Lập Phong mong đợi là thế nhưng cậu căn bản không thể cho bọn họ một câu trả lời tốt đẹp được, “Trong bụng em vốn chẳng có đứa bé nào cả.”
“Sao thế được? Rõ ràng que thử thai hiện hai vạch…”
Lời chất vấn của Chẩm Lập Phong gần như đánh vỡ sự bình tĩnh của Vệ Tiểu Thảo.
Cậu không nói ra được, que thử đó chỉ là dương tính giả, thực tế cậu chẳng có đứa bé nào cả, thậm chí sức khỏe của cậu kém đến nỗi có thể sẽ vĩnh viễn không có con được. Chẩm Lập Phong mong đợi một gia đình ba người, cậu lại không thể cho anh được, Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng im lặng để trả lời tất cả.
“Em không trao đổi với anh trước, mà đã… đã quyết định không muốn đứa bé nữa sao?”
Đứa bé đứa bé, Vệ Tiểu Thảo cảm thấy Alpha trước mặt vô cùng xa lạ, thì ra Chẩm Lập Phong chỉ muốn có con thôi sao?
Cũng đúng thôi.
Ban đầu bọn họ đúng là cùng nhau vượt qua khó khăn, từ một quán hàng rong đến được như hôm nay, nhưng hồi ấy Chẩm Lập Phong chẳng có gì cả, mà giờ hắn đã công thành danh toại. Vệ Tiểu Thảo cậu có lẽ chỉ là lựa chọn tối ưu bất đắc dĩ của Chẩm Lập Phong khi ấy mà thôi, giờ hắn có thể có lựa chọn khác.
Lần này là Phong Tử, lần sau sẽ là ai chứ? Có nhất thiết phải dùng hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác để giết chết tình cảm giữa bọn họ không?
“Anh muốn có con như vậy sao?”
Vệ Tiểu Thảo hỏi vậy, trái tim cậu dường như đang rỉ máu, tất cả những nguy cơ tiềm ẩn chưa được giải quyết của họ cứ như những miếng gỗ xếp chồng đè nặng lên tim cậu, lung lay muốn sụp đổ đến nơi rồi.
“Anh muốn có con là sai sao… Chúng ta ở bên nhau đã hai mươi năm rồi, anh muốn có kết tinh tình yêu của riêng chúng ta không được sao?”
Vệ Tiểu Thảo trơ mắt nhìn khuôn mặt luôn giữ thể diện của Chẩm Lập Phong đỏ bừng lên, giống như tên ngốc năm nào mặc chiếc áo phông đã sờn chỉ nói thích mình.
“Đứa bé cũng chẳng phải nhu yếu phẩm, em không muốn con em ra đời trong hoàn cảnh này. Càng không muốn cãi nhau với anh…”
Tòa tháp gỗ trong lòng Vệ Tiểu Thảo rốt cục sụp đổ, đánh tan tia lý trí cuối cùng của cậu, có lẽ bọn họ thật sự phải tách ra một khoảng thời gian rồi, cậu nói.
“Nếu anh muốn có con, vậy anh tìm người đồng ý sinh con cho anh đi, đừng tìm em.”
Cậu thật sự sợ rằng trong mắt Chẩm Lập Phong, đứa con không phải là sự tiếp nối tình yêu giữa họ mà là thứ cần thiết để nhà họ Chẩm nối dõi tông đường.
Nhưng lúc đó bọn họ đã bị vây trong chính nhà giam của bản thân, không thể nhìn rõ được gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất