Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 33: Ai đang nói dối

Trước Sau
Ám vệ Vương phủ rất tinh ý, nghe được mệnh lệnh của Quý Yến Nhiên, không nói lời thừa thãi mà lập tức nâng gậy, mang theo trận gió nặng nề vụt xuống trước mặt Lý Tài. "Răng rắc" một tiếng, thanh tre dày dạn rộng bằng ba ngón tay chẻ ra từ giữa, vụn tre văng tứ tung, Lý Tài trơ mắt nhìn mặt đất bị nện thành một cái hố sâu, thanh tre lòng thòng yếu ớt chỉ còn lại một nửa, nào có khác gì chính mình vô lực chuẩn bị gãy chân đến nơi đâu, bởi vậy liền cất giọng nói đã khản đặc khóc lên thành tiếng: "Đại phu nhân! Dịch huỷ thi là do Đại phu nhân đưa ta!"

"A?" Quý Yến Nhiên hỏi, "Không phải Hứa đại chưởng quỹ, mà là phu nhân của hắn sao?"

Lý Tài đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa. Ngày đó hắn ra ngoài đánh bạc cả đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới bị triệu về khẩn cấp. Lúc ấy Trương Thuỵ Thuỵ đã sớm tắt thở, toàn thân tổn thương, trên cổ còn hằn rõ dấu tay xanh tím, vô cùng thê thảm. Ý định ban đầu là mang đến sau núi chôn đi, nhưng trong nhà liên tục có khách nhân lui tới chúc mừng Hứa đại chưởng quỹ lại nạp thêm giai nhân, ồn ào ầm ĩ, người nhiều tai mắt còn nhiều hơn, dưới tình thế cấp bách, để tránh bại lộ chuyện xấu nên đành ném tạm thi thể xuống giếng cạn.

"Vốn muốn chờ đêm đến lại kéo ra đem chôn." Lý Tài nói, "Thế nhưng đến chiều, Đại phu nhân nói mình có một bình dịch huỷ thi, chỉ cần giội lên là tiêu tan không còn vết tích gì."

Bởi vậy khuya hôm đó, Lý Tài làm theo chỉ bảo, đổ nguyên một bình dược thuỷ xuống giếng.

Viên thị cùng các hạ nhân đều có mặt ở đó, ai cũng tưởng giống như trong cố sự, thi thể sẽ lẳng lặng hoá thành một bãi máu sền sệt, ai ngờ chưa được bao lâu, trong giếng lại toát ra mùi gay mũi kịch liệt, mãi không chịu tan, tựa như oan hồn dữ tợn của thiếu nữ vô tội đang từng chút vịn vào vách đá trèo lên, doạ cho đám người kia hồn phi phách tán vội vàng lấy bảy tám tấm chăn bông đậy lấy miệng giếng, chống đỡ trong hãi hùng mất mấy canh giờ, khí vị kia mới tản đi một chút.

Lý Tài nói tiếp: "Sau hừng đông, ta mới cả gan nhìn thoáng qua, xác thịt bên trong quả thực đã bị huỷ đi, chỉ để lại một bộ xương trắng hếu."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Người đều đã hoá thành xương, vì sao không mang đi khỏi sơn trang mà lại tiếp tục giấu dưới giếng?"

"Đại phu nhân vốn cũng định thủ tiêu." Lý Tài thành thực khai ra, "Thế nhưng sau đó lại đổi phương án."

Khí vị quỷ dị từ lúc huỷ thi đã thấm sâu vào tận xương tuỷ, chó trong nhà ngửi thấy liền sủa điên cuồng, một mực muốn tới đó đào bới. Viên thị lo rằng nếu chôn bộ xương trắng còn mới này ở bên ngoài, bị chó hoang đào ra thì khó mà tránh khỏi tầm ngắm của quan phủ, không chừng còn kéo thêm nhiều phiền toái khác, thế là dứt khoát đổ xuống giếng một ít hương liệu ngọt mùi, tính toán đốt một lúc là có thể xử lí được.

Vân Ỷ Phong dùng một tay chống quai hàm: "Tất cả những chuyện này đều do một mình Viên thị thực hiện? Hứa đại chưởng quỹ thì sao? Chẳng lẽ chà đạp cô nương người ta xong, hắn liền bị doạ đến không dám ra khỏi phòng?"

"Khi ta trở về sơn trang từ chỗ đánh bạc, trong sân có mình Đại phu nhân, lão gia chỉ đợi trong phòng, nói mình không thể gặp người chết." Lý Tài hoảng sợ nhớ lại, "Về sau có khách nhân đến chúc phúc, lão gia liền ra sân trước tiếp đãi, suốt từ trưa đến nửa đêm, lúc được người khiêng về thì đã say như chết."

Trương Cô Hạc biết chuyện vợ chồng Hứa thị làm việc ác thì lửa giận trong lòng cũng sôi bừng bừng, sắc mặt vốn dĩ xám xịt, hiện tại đã trở nên thâm sì tím ngắt. Hắn tự nhận mình nhìn thấu mọi việc, xưa nay công chính, không nghĩ lại bị Hứa Thu Vượng che mắt nhiều năm, còn một mực tôn hắn là thiện nhân từ ái. Cưỡng gian, giết người, huỷ thi diệt tích xong thì quay ra hắt nước bẩn lên đầu người đã khuất, khiến Trương gia đến nay vẫn còn phải chịu sự dày vò, chính mình vẫn nghênh ngang đón khách tiếp rượu, người làm ra những chuyện không bằng cầm thú như vậy, sao có thể xứng đáng với một chữ "thiện" kia chứ.

Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Cho nên sau khi ném xác xuống giếng, Hứa Thu Vượng liền đi ra sân trước đến tận khuya mới trở lại, còn chiều hôm đó, Viên thi đã giao dịch huỷ thi cho ngươi?"

Lý Tài gật đầu: "Phải."

"Nàng là từ đâu có được thứ nước này?"

"Ta cũng không biết, thật sự không biết gì hết." Lý Tài nói, "Bữa ấy ta cũng vô cùng hoảng sợ, Đại phu nhân để ta lại trong sân canh chừng cái giếng, đi được một lúc thì nàng quay lại, cầm theo bình dịch huỷ thi, hình như trước kia vẫn luôn giữ trong phòng a."

Trương Cô Hạc ở bên nhíu mày, hiển nhiên cũng nhận ra điều dị thường. Nghe qua tình hình, những người này hẳn là lần đầu tiên làm ra loại chuyện như huỷ thi, nếu không khi ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên đã không thất kinh hoảng hốt, luống cuống không biết xử trí ra sao như vậy. Song nếu chưa từng giết người, trong phòng thế nào lại có sẵn dịch huỷ thi?

Lý Tài đã xụi lơ toàn thân, nằm úp sấp xuống mặt sảnh run lên cầm cập, không nói được thêm lời nào, ám vệ Vương phủ liền kéo hắn đi, tạm thời giữ lại cho nghỉ ngơi.

Trương Cô Hạc hỏi: "Vương gia thấy chuyện này thế nào?"

"Viên thị vốn định chôn xác trên núi hoang, mãi đến chiều mới thay đổi chủ ý." Quý Yến Nhiên nói, "Hẳn là trong khoảng thời gian ấy, có người đã nhắc nhở và đưa cho nàng bình dịch huỷ thi kia."

Trương Cô Hạc gật gù, lại thỉnh giáo: "Vân môn chủ thì sao?"

"Ta?" Vân Ỷ Phong thành khẩn đáp lời, "Ta là người trong giới giang hồ—Ai ui!"

Quý Yến Nhiên cốc trán hắn một cái: "Nghiêm túc đi!"

Vân Ỷ Phong ngồi thẳng dậy, nói: "Người đưa cho nàng dịch huỷ thi có lẽ cũng không phải đầy mình kinh nghiệm gì, nếu không chí ít đã nhắc nhở một câu, loại chuyện này cần phải làm nơi ngoài trời thoáng gió, tốt nhất là ngoài bờ sông gì đó, chứ ở nơi giếng cạn ẩm ướt nhỏ hẹp, thứ mùi kia đừng nói là vài tháng, thậm chí là vài năm cũng chưa chắc đã tản đi sạch sẽ."



"Kia rốt cục là ai đây?" Quý Yến Nhiên lẩm bẩm.

Vân Ỷ Phong đáp: "Hắn là người trong sơn trang. Viên thị là đàn bà con gái, trước khi Hứa Thu Vượng xảy ra chuyện, nàng vẫn luôn ẩn dật tách biệt, đâu có mấy cơ hội tiếp xúc với người ngoài. Thế nhưng muốn tìm ra kẻ kia là ai, e phải để Trương đại nhân thẩm vấn mới được."

...

Chạng vạng, Viên thị bị đưa đến phủ nha.

Sự tình đã bại lộ, nàng cũng không còn luống cuống như trước, xuất sắc diễn vai một chủ mẫu đương gia đầy trầm ổn, một mực khẳng định dịch huỷ thi là do Hứa Thu Vượng mang về từ nửa năm trước, chỉ coi như một thứ hàng hiếm của giang hồ, định bụng rảnh rỗi sẽ thử huỷ thi con gà con lợn gì đó, để xác thực kỳ dược giống trong cố sự này có bao nhiêu tàn độc. Thời điểm vừa phát hiện ra thi thể của Trương Thuỵ Thuỵ, vì quá sợ bãi nên không kịp nghĩ đến, bình tĩnh lại mới nhớ mình còn có thứ này, cho nên đã trực tiếp lấy ra sử dụng.

Quý Yến Nhiên chậc lưỡi: "Huỷ thi con gà con lợn sao, sở thích của Hứa đại chưởng quỹ cũng thật đặc biệt."

Viên thị cúi đầu: "Phải, lão gia nhà ta vẫn thường hay thu thập mấy thứ kì lạ quý hiếm như vậy, từ đồ cổ đến binh khí, thậm chí có cả xác trẻ sơ sinh mà các bộ tộc phía Nam dùng để nuôi cổ độc, chất đầy mấy gian phòng, chư vị nếu không tin thì tuỳ thời có thể đến xem."

Chuyện kể không chút sơ hở, ánh mắt Viên thị cũng chẳng hề tránh né, mà bằng chứng lại rất đầy đủ—ngay cả thi thể trẻ sơ sinh khô quắt cũng lưu trữ, thì một bình dịch huỷ thi kia cũng không tính là kì lạ gì

Người là Hứa Thu Vượng giết, dịch huỷ thi là Hứa Thu Vượng mua, Tôn Đạt là Hứa Thu Vượng tìm, hiện tại Hứa Thu Vượng đã chết, coi như một mạng đền một mạng, Viên thị và các hạ nhân cùng lắm được tính là tòng phạm, về phần Trương gia cũng chỉ có thể đến nhà tạ lỗi, trả lại thanh danh cho người đã khuất, bồi chút ngân lượng, có lẽ sẽ phải chịu cực hình hoặc vào tù hối cải, nhưng chung quy rất nhanh liền có thể kết án.

Song Vân Ỷ Phong cảm thấy, đằng sau vụ việc này vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Sau khi rời khỏi công đường, hắn một mình trèo lên nóc nhà ngồi ngắm trời sao đến xuất thần.

"Không lạnh à?" Quý Yến Nhiên tìm hết một vòng mới thấy người, "Cơm chưa ăn mà sao lại chạy tới chỗ này rồi."

Vân Ỷ Phong vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình.

Quý Yến Nhiên thoăn thoắt nhảy lên mái nhà, đến ngồi xuống rồi hỏi: "Còn đang bận tâm điều gì?"

"Dịch huỷ thi kia." Vân Ỷ Phong đáp, "Đệ tử Phong Vũ môn đã trở lại, nói Hứa Thu Vượng xác thực rất thích góp nhặt mấy thứ đồ chơi quỷ quái về chất đầy phòng, Viên thị không hề nói láo."

Quý Yến Nhiên kéo cao cổ áo giúp hắn: "Thế nhưng ngươi vẫn còn hoài nghi?"

"Hứa Thu Vượng đã chết." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu là Viên thị, ta cũng sẽ có ý định đổ hết mọi chuyện lên đầu hắn, giữ lại danh dự cho người sống."

"Chuyện này đúng là còn nhiều khúc mắc." Quý Yến Nhiên nói, "Hay là vậy đi, ta thay mặt Trương Cô Hạc, ra bạc thuê Phong Vũ môn hỗ trợ điều tra xem bình nước kia rốt cục là từ đâu đến, ngươi thấy thế nào?"

Vân Ỷ Phong lập tức cự tuyệt: "Chả thế nào cả."

Quý Yến Nhiên nhấc tay: "Có lão Ngô ở đây, ta cam đoan sẽ không ký nợ."

Vân Ỷ Phong dò xét một phen, giống như đang suy tính độ tin cậy trong lời nói này.

Quý Yến Nhiên đã có kinh nghiệm: "Binh phù cùng nương thì không được."

Vân Ỷ Phong không nhịn được cười, vươn tay đẩy hắn một cái.

"Đi thôi, ăn chút gì đi đã." Quý Yến Nhiên kéo đối phương dậy, "Chúng ta đi Bát Tiên Lâu."

"Không có khẩu vị." Vân Ỷ Phong bị hắn kéo đến lảo đảo, "Trong phủ nha không có phòng bếp sao? Vào nấu bát mì dương xuân thôi là được mà."

(*mì dương xuân: chỉ có mì ăn không với nước súp)



"Đừng." Quý Yến Nhiên nhắc nhở, "Ở lại phủ nha ăn cơm mắc công còn phải bồi Trương Cô Hạc, mà giờ ngoài quan tâm đến tình tiết vụ án thì hắn cũng chỉ đang cực lực thống hận bản thân không có mắt nhìn người, sắc mặt đen như tro, chúng ta vẫn nên cách xa chút thì hơn."

Bát Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất trong thành, hiện tại đúng giờ ăn cơm, trong quán chật ních thực khách, ngay cổng vào cũng đã có người đứng chờ bàn trống. Cách xa vài dặm đã nghe được thanh người chơi hoa quyền uống rượu ầm ĩ huyên náo, Vân Ỷ Phong dừng bước, có chút không muốn tiến về phía trước: "Hay là Vương gia vào đó trưng ra thân phận của mình, đuổi hết mọi người bên trong đi đi."

(*hoa quyền: một trò giải trí trong lúc uống rượu—hai người chơi, mỗi người giơ ra một số ngón đồng thời nói ra một con số, nếu nói trúng tổng số ngón tay cả hai đang giơ thì thắng cuộc, người thua bị phạt rượu)

Quý Yến Nhiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh túm lấy vai người kia kéo đi: "Mới rồi ngươi nói gì nhỉ, muốn ăn mì sao?"

Vân Ỷ Phong không cam lòng, từ trong cuống họng uể oải phát ra một chữ "Ừm".

Ta biết ngay mà.

Trong con hẻm nhỏ an tĩnh, vợ chồng chủ quán đon đả mời chào, chuẩn bị cho hai người ít mì long tu cùng nước dùng thơm lừng nóng hổi.

(*mì long tu: sợi mì trông giống bún của mình)

Ăn kèm còn có tôm sông bản địa, vừa giòn vừa non, Quý Yến Nhiên quay sang nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Không kém Bát Tiên Lâu là mấy phải không?"

Vân Ỷ Phong kéo lại y phục, tập trung ăn mì, không muốn tiếp tục huyên thiên với người này.

Quý Yến Nhiên vừa ăn tạm mấy cái bánh bao ở phủ nha, kì thực cũng không đói, chỉ ngồi một bên bồi hắn ăn. Rảnh rỗi nên nhìn quanh một chút, mì tiệm này tính ra khá ngon, có một nam nhân thô kệch hút mì sùn sụt đến vang trời, ở dưới ánh nến còn trông thấy nước mì văng tứ tung, người kia vừa ăn vừa nói chuyện, thức ăn trong miệng thiếu điều muốn bay đi cả dặm.

...

Tiêu vương điện hạ bình tĩnh thu tầm mắt.

Vân Ỷ Phong lặng lẽ uống hết một thìa canh, quay đầu nhìn hắn đầy khó hiểu: "Vương gia nhìn ta chằm chằm làm gì?"

"Không có gì." Quý Yến Nhiên thản nhiên trả lời, "Ta phát hiện, trong số biết bao nhiêu người ở đây, chỉ mình ngươi là có tướng ăn đẹp mắt nhất."

Vân Ỷ Phong thuận miệng hỏi lại, "Đẹp cỡ nào?"

Quý Yến Nhiên nghĩ nghĩ, lại nhớ đến đám gia cầm trắng muốt trong hồ nước ngự hoa viên ngày nào, thường xuyên quây lại trên mặt hồ với phong thái đầy ưu nhã, cái cổ dài cong cong rủ xuống, cao quý xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhẹ nhàng sờ thử, hoặc là tỉ mỉ vẽ phác hoạ lại trên giấy một phen.

Bởi vậy không nghĩ ngợi gì đã thốt lên: "Đẹp giống ngỗng."

Vân Ỷ Phong nghe xong liền thấy mờ mịt.

Ngươi nói lại lần nữa coi?

-

vtrans by xiandzg

T/N: May cho Tiêu vương là người yêu anh đẹp nên mới cân được mọi thể loại thẩm mỹ của anh chứ cái gu thực sự đáng quan ngại mà...

+) Từ chap này mà Vân môn chủ có biệt danh ngỗng-Vân =))) còn dưới đây là chân dung hai người do chính mẹ đẻ confirm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau