Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 42: Lời đồng dao mới

Trước Sau
Vân Ỷ Phong ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau. Xung quanh vẫn tĩnh mịch như vậy, hắn trùm chăn trở mình, định bụng mơ tiếp tàn mộng vừa rồi, nhưng bỗng dưng cứng đờ người, thoáng cảm thấy dường như có điểm gì đó sai sai. Thân thể trần trụi được bọc trong gấm lụa mịn như mây, không gì ngăn trở lại còn ấm áp như xuân, dễ chịu thì rất dễ chịu, chỉ là—

Hắn ngờ vực ở trong chăn sờ soạng quanh thân một phen.

Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn uống trà, không nhanh không chậm nói: "Giờ Tý tối qua, Vân môn đột nhiên mộng du đến phòng ta, không chịu mặc quần áo thì thôi, còn khóc lóc gào thét đòi lên giường, nháo nhào một trận."

Vân Ỷ Phong lúc này mới phát hiện, trong phòng thế mà vẫn còn một người.

Quý Yến Nhiên khổ tâm: "Nháo đến cả phố đều tỉnh dậy."

Vân Ỷ Phong kéo cao chăn, tiếng nói lùng bùng từ trong vọng ra: "Lát nữa đi giết người diệt khẩu."

Quý Yến Nhiên cười nói: "Dậy ăn một chút gì đi đã, không thì chính mình lại chết đói trước đấy."

"Không có khẩu vị." Vân Ỷ Phong quay đầu nhìn hắn, giọng còn khàn khàn. "Trương Cô Hạc tra ra được cái gì rồi?"

"Không có thu hoạch gì." Quý Yến Nhiên ngồi xuống bên giường, "Nhưng trong thành lại xuất hiện một bài đồng dao mới."

Vân Ỷ Phong hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, lập tức ngồi dậy, giật mình nói: "Cái gì?"

"Ngươi không nghe lầm." Quý Yến Nhiên nói, "Trong thành lại xuất hiện một bài đồng dao mới."

Năm con dê nhỏ cùng di chuyển, dê lớn dẫn đầu chạy trong đêm;

Cùng nhau lên núi cúi đầu lạy, lũ lớn tràn vào ngập cả thành;

Dê con dê con đâu cả rồi, trên đất đầy ắp toàn trân bảo;

Sừng dê dài dài dát vàng bạc, thân dê phì phì mang gấm vóc;

Dê ác từ đây không lo nghĩ, độc chiếm Thập Bát hưởng vinh hoa.

Sau loạt thảm án tại Thập Bát sơn trang, dân chúng trong thành đã sớm sinh ra sợ hãi tột cùng với những đứa nhỏ chăn dê và các sản vật từ dê, trường hợp nghiêm trọng hơn thì ngay cả thịt dê cũng không dám ăn, hiện tại bài đồng dao mới xuất hiện lại còn nhắc đến lũ lớn ngập thành, dê ác Thập Bát, thiếu điều không trực tiếp khắc luôn ra lời nguyền rủa, cho nên tất cả người lớn trong thành vừa nghe được câu hát của đứa nhỏ ăn xin đã nhận ra điều bất thường, lập tức ùn ùn chạy đến phủ nha báo cáo với sư gia.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Đứa nhỏ ăn xin?"

"Phải." Quý Yến Nhiên nói, "Trẻ nhỏ trong thành nếu có cha mẹ thì đều đã bị cảnh cáo không được nhắc đến "dê", chỉ có nhóm những đứa nhỏ ăn xin không hiểu chuyện, được người cho bạc thì liền học theo khúc đồng dao này.

Cố ý chọn thời điểm trà lâu đông người nhất trong ngày, âm giọng non nớt đọc vang từng lời ca kinh hoàng, cộng thêm biểu tình ngây thơ thuần khiết cùng những đôi mắt đen láy của đám nhỏ ăn xin, dù đang là giữa ban ngày ban mặt, khách nhân trong quán cũng bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh.

Huyết án "năm con dê nhỏ" vừa ứng nghiệm từng cái một thì lại xuất hiện điềm dữ mới, dân chúng tất nhiên đều hoảng hốt, nhao nhao suy đoán về "Cùng nhau lên núi cúi đầu lạy, lũ lớn tràn vào ngập cả thành", chẳng lẽ là tới đây, thượng nguồn Bạch Hà sẽ mang đến một trận đại hồng thuỷ nhấn chìm thành Vọng Tinh?

Quý Yến Nhiên nói: "Đồng dao xuất hiện từ sáng nay, mới được hai canh giờ đã gây ra huyên náo hỗn loạn toàn thành."

"Năm con dê nhỏ lúc trước chỉ nhằm vào mình Hứa gia, dân chúng không mấy quan tâm mà hầu như chỉ đến xem náo nhiệt, hiện tại thì trực tiếp chĩa mũi dùi vào "cả thành" rồi." Vân Ỷ Phong tựa vào đầu giường, "Ta nhớ từ khi Bạch Hà đổi tuyến đến nay, nơi này chưa bị lũ lụt lần nào mà phải không?"

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Xét tuyến sông hiện tại, muốn nhấn chìm thành Vọng Tinh cũng không dễ gì. Song dân chúng nào có quan tâm, chỉ biết năm huynh đệ Hứa gia chết theo năm câu đồng dao, cho nên trước khi triều đình điều tra ra chân tướng, ai nấy tim treo ngược trên cây, gió thổi qua đã liền run rẩy, nói ra kiểu gì cũng được."

Nghĩ không ra ý tứ sâu xa, thì cứ dựa theo mặt chữ mà phân tích. Dê lớn mang theo năm dê con lên núi cúi lạy, lũ lớn tràn vào ngập toà thành, nghe qua rất giống với nghi thức hiến tế của tà giáo, mà chẳng phải trước đó quan phủ đã tra ra dấu tích của Hồng Nha Hắc Nha nào đó rồi sao? Đây chẳng phải điểm tương đồng là gì! Nghĩ đến đây, oán niệm trong thành ngày càng sôi sục, thậm chí có người đã bắt đầu muốn làm loạn, nói rằng chỉ cần làm một mồi lửa thiêu rụi Thập Bát sơn trang, thì mọi người mới mong thái bình được.

Quý Yến Nhiên nói: "Trương Cô Hạc phiền não không thôi, lão Ngô phải mang binh đi giúp hắn dẹp loạn rồi."

Vân Ỷ Phong kéo chăn kín mít: "Bài đồng dao trước thì còn nói là do có người vì hận Hứa gia mà bày trận trả thù, chứ bây giờ Hứa gia đã hoàn toàn sụp đổ, đối phương vẫn không thu tay mà còn chế ra một bài đồng dao mới, cũng chẳng nói ấy là tiên đoán tương lai hay kể lại chuyện cũ, như lời đồn thổi, chẳng lẽ toàn thành đều phải có thù với Hứa gia?"

Quý Yến Nhiên hỏi: "Cho nên là?"



"Cho nên ta đoán hắn không có ý định giết thêm người, mà chỉ muốn gây chuyện thôi." Vân Ỷ Phong vươn tay, vỗ vỗ lên bả vai đối phương, "Vương gia, bảo trọng."

Quý Yến Nhiên thuận thế nắm lấy cổ tay hắn thử mạch tượng: "Bình ổn đi không ít, xem ra thuốc tắm kia có tác dụng đấy."

Vân Ỷ Phong kiên định nói: "Không hề, rất vô dụng, thật đấy. Ngươi không nên loạn tưởng lung tung."

Quý Yến Nhiên cười nói: "Dậy đi ăn chút gì đi, quần áo cũng mang đến rồi, ta chờ ngươi ở ngoài."

Vân Ỷ Phong liếc nhìn bộ y phục xanh lá, đáy lòng cuộn trào sóng gió, một lần nữa đầu hàng loại thẩm mỹ hoàng gia cao quý này.

Năm gian phòng kia còn biết bao nhiêu hàng tốt, gấm Thục Trung lụa Giang Nam, trắng thuần cũng đẹp trắng xanh cũng đẹp trắng tuyết cũng đẹp, nếu nhất định phải là xanh, thì cũng đâu thiếu gì sắc xanh dịu dàng thanh nhã, hắn cứ gì phải chọn đúng bộ này?

Quý Yến Nhiên tựa vào lan can, chờ muốn dài cổ, nghĩ bụng sao mặc quần áo thôi mà cũng mất thời gian như vậy, đến khi thấy người ra khỏi cửa thì hai mắt lập tức sáng lên: "Đẹp lắm."

Vân Ỷ Phong không có tâm trạng nói chuyện, bởi vậy chỉ "Ừm" một tiếng rồi theo hắn xuống lầu.

Cả dọc đường, từ tiểu nhị, quản phòng thu chi, lão Trương chủ nhà trọ, tức phụ của lão Trương cho đến nhi tử của lão Trương, tất cả đều trăm miệng một lời chân thành khen ngợi: "Rất đẹp!"

Là đẹp thật, mang lại cảm giác rất khác so với màu áo trắng thanh lịch của những ngày trước, thêm phần sức sống, bớt khí giang hồ, tựa như một công tử ôn nhuận của gia đình giàu có nào đó, cầm thêm một chiếc quạt xếp thì có thể đến Giang Nam ngâm thơ tản bộ luôn cũng được.

Quý Yến Nhiên hơi bị đắc ý: "Mắt nhìn của bản vương thế nào?"

Vân Ỷ Phong đáp cho qua: "Tốt tốt tốt!"

Đang đi đường thì gặp một thiếu gia nhà giàu khác, mặt mũi bóng nhẫy, cũng mặc bộ trang phục y hệt nhưng chật ních nhăn nhúm, toàn thân như khúc bánh nếp vừa ra khỏi nồi những dịp Tết Đoan Ngọ, còn thiếu mỗi vài vòng dây quấn quanh người nữa là đủ. Hắn chẳng ngờ bản thân thế mà có ngày mặc trùng đồ với Vân môn chủ, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, vừa vui vừa áp lực—vui vì thấy mình cũng như phảng phất khí chất thiếu hiệp giang hồ, áp lực vì sống hai mươi năm trời, đây là lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận bản thân không xứng với một bộ y phục đến vậy.

Tiêu vương điện hạ tỏ vẻ hồ nghi, nhìn chằm chằm bóng lưng xanh lá kia hồi lâu, cuối cùng đưa ra phán đoán: "Nhất định không phải mua cùng một tiệm!"

Vân Ỷ Phong nghĩ thầm, đúng là hết thuốc chữa.

...

Một đám người đang tụ tập ngoài Thập Bát sơn trang, ầm ầm ĩ ĩ, cách hai con phố vẫn nghe thấy tiếng ồn. Có quan binh đóng giữ, cho nên không xảy ra đánh nhau, bọn họ chỉ la ó kêu Hứa gia mau mau cuốn xéo khỏi thành Vọng Tinh. Vân Ỷ Phong cảm thán: "Mới đây vẫn còn là một đại hộ náo nhiệt phô trương, thế mà giờ còn chẳng bằng một con chuột qua đường."

"Nếu không có bài đồng dao thứ hai thì đã không đến nỗi." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng bây giờ trong thành ai nấy bất an, cộng thêm sự thật về tội ác cầm thú của Hứa Thu Vượng và Hứa Thu Ý, dân chúng đã nhận định nội tình Hứa gia chẳng có gì sạch sẽ, cho nên lũ lớn tràn thành trong bài đồng dao dù là nghi thức tà giáo hay lão thiên giáng tội, thì đều dính líu đến Thập Bát sơn trang, chưa kể còn có mấy người lăng xăng chuyên môn thêm dầu vào lửa, không náo mới lạ."

Đối với cục diện này, đau đầu nhất không ai khác ngoài Trương Cô Hạc. Bất luận Hứa gia có xuất thân là trộm cướp khét tiếng, có từng giết người phóng hoả hay không, tất cả đều cần đến chứng cứ, mà trước mắt thì mới chỉ Hứa đại và Hứa tứ bị vạch tội, ba huynh đệ còn lại cùng Hứa lão thái gia vẫn là người vô tội, bảo vệ họ là trách nhiệm bắt buộc của quan phủ. Hơn nữa xét ở khía cạnh nào đó, một phần cũng vì triều đình mãi không phá được án, không tìm được thủ phạm, cho nên mới dẫn đến tình hình trăm họ đồn đoán, ngàn họ đồn thổi như hiện nay.

Trong thư phòng, Trương Cô Hạc đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng bài đồng dao.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Đám người vây đống trước cổng lớn, rốt cục là đang nhao nhao vì cái gì?"

Trương Cô Hạc thở dài: "Từ bốn câu đầu bài đồng dao, người trong thành suy đoán nếu Hứa gia tổ chức nghi lễ gì đó long trọng thì kéo theo sóng thần khổng lồ ập đến, cho nên la ó không cho nhà họ phát tang, phải cứ thế mà lặng lẽ chôn cất hoặc hoả thiêu. Mới nãy Hứa lão thái gia có tỉnh lại một lần, cũng không biết là mất trí hay bị doạ đến hoảng, nghe xong ầm ĩ ở bên ngoài liền nói thiêu cũng được, tuỳ tiện ghép vài tấm ván mỏng làm quan tài thôi cũng được, chỉ cần ông trời không tiếp tục trừng phạt Hứa gia, hắn nguyện ý bán đi toàn bộ gia sản và rời khỏi thành Vọng Tinh này."

Quý Yến Nhiên nói: "Nhưng vì sao ông trời phải trừng phạt Hứa gia?"

"Hắn không chịu nói." Trương Cô Hạc đáp, "Được hỏi thêm vài câu liền đờ đẫn chớp mắt rồi thở hắt ra, hắn dù sao đã lớn tuổi, lại còn bệnh nặng, bất luận là giả vờ hay là thật, ta cũng không dám kích thích nhiều."

"Tuy năm nhi tử đã mất, nhưng trong nhà vẫn còn một đám tôn nhi, cho nên Hứa gia cũng chưa triệt để kết thúc." Vân Ỷ Phong nói, "Hắn muốn quyết tâm bảo vệ bí mật và gia sản đến chết cũng là điều dễ hiểu."

Sư gia ở bên cạnh lo lắng: "Nói như vậy, không lẽ bài đồng dao mới đang nhằm vào thế hệ nhỏ của Hứa gia?"

Nghe được câu này, Trương Cô Hạc bất giác siết chặt nắm tay. Nếu bài đồng dao lại là lời tiên đoán, chưa bàn đến nội dung "cúi đầu lạy" và "lũ lớn tràn vào ngập cả thành", nhưng câu hát "Dê con dê con đâu cả rồi" tiếp theo rốt cục chỉ năm huynh đệ Hứa gia, hay là tất cả "dê" liên quan đến Hứa gia sẽ đều biến mất không dấu tích—lớp tôn nhi cũng nữ quyến, tổng cộng đã lên đến mấy chục nhân mạng rồi a! Mắt thấy huyết án lại sắp sửa diễn ra, hung thủ còn nghênh ngang ra uy, mà quan phủ thì vẫn mờ mịt như con ruồi không đầu, làm gì có chuyện dân chúng sẽ không sôi sục oán giận? Đổi lại là mình, có lẽ cũng đã sớm mang trứng thối đến ném vào cái phủ nha vô dụng này rồi.



Kể cả Hứa gia có táng tận lương tâm đến mức lấy việc giết người làm niềm vui đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải là do quan phủ định tội và trừng phạt, nào có thể để cho người ngoài tuỳ ý đồ sát như vậy được?

Vân Ỷ Phong an ủi: "Đại nhân đã bận bịu suốt mấy ngày nay rồi, nếu còn không nghỉ ngơi, e là sức khoẻ sẽ không chịu được đâu."

Trương Cô Hạc nặng nề nói: "Chao ôi!"

Vân Ỷ Phong đánh mắt ra dấu cho sư gia đỡ hắn đi nghỉ trước, chính mình cầm lên trang giấy ghi lại bài đồng dao: "Cứ giả sử nó là lời tiên đoán, ở đây nói sau khi "dê con" biến mất thì "dê ác" liền được mặc vàng mang bạc hưởng thụ vinh hoa? Vậy "dê ác" có thể là ai, lẽ nào... lại là Hứa Luân?"

Hắn là trưởng tử của Hứa Thu Vượng và Viên thị, trưởng tôn của Hứa lão thái gia, cũng là người sẽ nghiễm nhiên thừa kế Hứa gia. Sau khi phụ thân và thúc bá lần lượt xảy ra chuyện, hắn quả thật liền lặng lẽ tiếp nhận không ít việc kinh doanh của gia đình, hiệu quả xử lý cũng rất gọn gẽ, giống như là đã có sắp xếp từ trước.

"Hứa Luân năm nay mới chỉ mười sau mười bảy, tuy đúng là già dặn trước tuổi nhưng sau lưng ắt hẳn vẫn còn người giúp đỡ." Quý Yến Nhiên nói, "Song Hứa Thu Vượng chỉ có duy nhất một nhi tử bảo bối, qua tám mười năm nữa, quyền quản sự sơn trang sớm muộn cũng sẽ thuộc về hắn, lý gì lại phait mất kiên nhẫn như vậy."

"Vừa rồi nghe Trương đại nhân bảo, bài đồng dao mới đã đến tai Hứa lão thái gia." Vân Ỷ Phong nói, "Ngay cả chúng ta còn có thể nghĩ đến Hứa Luân, Hứa lão thái gia nếu vẫn chưa bị bệnh đến hồ đồ hẳn cũng phải nghĩ qua rồi, đi thôi, đến đó xem sao đã."

Sau chuỗi án mạng liên tiếp, Hứa lão thái gia đã chuyển đến ở một khu nhà nhỏ hơn để thuận tiện cho công tác bảo hộ. Lúc hai người đến có gặp một thiếu niên đang đứng trong sân, khoác áo choàng màu chàm, nhìn già dặn hơn hẳn so với lứa tuổi của mình, phân phó hạ nhân cũng đâu vào đấy, rất có quy củ.

"Hứa thiếu gia." Vân Ỷ Phong nói, "Hôm nay không tới hiệu buôn sao?"

Hứa Luân lúc này mới chú ý đến hai người bọn họ, vội vàng hành lễ: "Vương gia, Vân môn chủ."

Vân Ỷ Phong thoáng nhìn về phía cửa phòng: "Hứa lão thái gia thế nào rồi?"

"Vừa mới uống thuốc, đã ngủ rồi, chắc cũng phải đến tối mới tỉnh lại." Hứa Luân nói, "Vương gia và Vân môn chủ có điều gì muốn hỏi gia gia sao?"

"Chuyện liên quan đến bài đồng dao mới." Quý Yến Nhiên nói, "Nghe bảo Hứa lão thái gia đã biết về nó rồi?"

"Đúng vậy." Hứa Luân bất lực nói, "Trương đại nhân và đại phu đều dặn dò phải để hắn tận lực tĩnh dưỡng, ta cũng đã phân phó quản gia rồi, thế nhưng chẳng ai quản được gia gia, hắn một mực lo lắng cho Hứa gia và Thập Bát sơn trang, dù là ở hơi thở cuối cùng cũng vẫn muốn biết về những chuyện xảy ra bên ngoài kia."

"Sau khi nghe bài đồng dao thì sao?" Vân Ỷ Phong hỏi, "Lão thái gia có nói gì với thiếu gia không?"

Hứa Luân nói: "Không có, chỉ dặn ta và các đệ đệ muội muội làm gì cũng phải cẩn thận."

Quý Yến Nhiên hơi nhíu mày: "Chỉ có điều này?"

Hứa Luân cúi đầu nói: "Phải."

Hắn giữ thái độ khiêm tốn, song ngữ điệu vô cùng kiên quyết, không để lộ chút do dự nào. Quý Yến Nhiên hỏi thêm vài câu rồi để hắn đi, Vân Ỷ Phong nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia, chậc lưỡi nói: "Tuổi không lớn mà lá gan không nhỏ, ở trước mặt Vương gia, nói dối mà cũng không buồn chớp mắt."

Linh Tinh Nhi vẫn luôn theo dõi khu nhà này, nàng nói, lời đồng dao vừa truyền đi không lâu, Hứa Luân đã vội vàng chạy tới, nhân lúc Hứa lão thái gia tỉnh lại, hai người có nói chuyện một hồi, ngoài vài câu hỏi han quan tâm thì còn nhắc đến chuyện rao bán ruộng đất và hiệu buôn.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Chỉ bàn việc bán đi gia tài, không nhắc gì đến "dê ác" và "lũ lớn" trong bài đồng dao sao?"

"Không hề, thậm chí còn chẳng nhắc đến bài đồng dao, ta cũng thấy vô cùng khó hiểu. Dê ác muốn diệt trừ tất cả số dê còn lại để hưởng thụ vinh hoa một mình, sao bọn hắn còn không để tâm gì đến chuyện này?"

"Có lẽ là lo không nổi rồi, dê ác hay dê thiện thì cũng chẳng quan trọng bằng giữ lại tính mạng cho cả nhà." Quý Yến Nhiên nói, "Hoặc có thể hắn đã nhìn ra ẩn dụ sau lời đồng dao, nên không cần phải bàn luận thêm gì nữa."

Linh Tinh Nhi giật mình kinh ngạc: "Đã... nhìn ra?"

Vân Ỷ Phong cũng đồng ý với suy luận này.

Người ngoài không hiểu, bởi vì không biết gì về những chuyện bên trong, nhưng Hứa lão thái gia thì khác, hắn là người trải qua tất cả mọi việc, tất nhiên sẽ có khả năng hiểu được lời đồng dao mà người ngoài không thể giải đáp.

-

vtrans by xiandzg

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau