Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 49: Tháng Ba cuối xuân

Trước Sau
Thích vậy cơ à, nếu thế sau này sẽ mua nhiều hơn nữa, dù sao gia sản của Tiêu vương phủ cũng rất nhiều.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Sự tình ở Bạch Hà là thế nào?"

"Vân môn chủ nói hết rồi chứ hả?" Nhắc đến chủ đề này, Giang Lăng Phi thu hồi dáng vẻ cợt nhả, rót cho hắn một chén trà lớn, "Nói thật, vốn dĩ ta muốn gạt ngươi, chuyện qua lâu như vậy rồi, cho dù có phải Tiên hoàng và Hoàng thượng gây nên hay không, thì ngươi cũng chẳng thay đổi được nữa, cần gì phải tự rước lấy phiền não cho mình."

"Ít nhất cũng phải biết được chân tướng." Quý Yến Nhiên nói, "Lần này rõ ràng có người giấu mặt bày trò, chuyện ta dính vào có lẽ đã sớm đến tai hoàng huynh rồi, lúc này giả bộ ngây ngô thì chỉ càng giấu đầu hở đuôi thôi."

Giang Lăng Phi suy đoán: "Ý ngươi là trong cung có người câu kết với bên ngoài, muốn khuấy động vũng nước sâu này?"

Quý Yến Nhiên nói: "Nhân cơ hội này, để xem nhân vật nào trong triều sẽ không giữ được bình tĩnh. Chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta khởi hành về Vương thành."

...

Bên ngoài vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, Vân Ỷ Phong trở mình, mở mắt thấy quanh phòng đã tối, hắn định bụng ngủ lại một giấc đến sáng mai luôn, vì quá lười để dậy.

Chỉ là hắn muốn ngủ, nhưng có người lại không cho.

Trên mặt ngứa ngáy, cứ như có côn trùng đang bậu, một con trùng phiền phức đáng ghét.

Quý Yến Nhiên nhón lấy vài sợi tóc, cọ cọ vào cổ hắn: "Trời sắp tối rồi, dậy ăn chút gì đi."

Vân Ỷ Phong vung tay quạt hắn một cái: "Không đói."

Quý Yến Nhiên nắm chặt cổ tay của hắn, kéo người ra khỏi ổ chăn: "Tôm nõn om, bạc sợi xào, thịt kho tàu, lẩu thập cẩm, sườn hấp đậu sị cải Mai, súp cua thịt viên." Không khác gì lão tăng niệm chú, lại còn rất có nhịp điệu.

(*bạc sợi: ngân ti thái, một loại rau thuộc họ mù tạt

*cải Mai: Mai thái, một loại cải vùng Mai Thôn)

Vân Ỷ Phong mờ mịt ngái ngủ: "Cho ta một bát cháo được rồi, Vương gia với Giang huynh đi ăn súp cua thịt viên đi."

Mệt mỏi suốt mấy ngày đi đường còn chưa có hồi lại, hắn đang ngủ ấm áp dễ chịu vô cùng, áo trong mềm mại dán lên người, tóc đen xoã tung, đôi mắt phiếm hồng, cổ họng khàn khàn, bộ dạng quả thật không thích hợp để dậy chút nào—Vậy thì nằm đi, nằm húp cháo cũng được.

Lão Trương ân cần lại nhiệt tình, nhanh chóng mang đến một tô cháo trứng gà cỡ bự, mùi rất thơm.

"Nghe Lăng Phi nói, đợt vừa rồi độc của ngươi lại tái phát?" Quý Yến Nhiên ngồi nhìn hắn ăn.

"Ừ." Vân Ỷ Phong vẻ mặt đau khổ, "Ngựa kia của ngươi phóng quá nhanh, vừa ra đến ngoài đã nổi điên, còn không chịu nghe ta." Cả dọc đường cứ như sấm sét phi nước đại, không bệnh thì cũng thành có bệnh.

Quý Yến Nhiên hắng giọng, hững hờ hỏi một câu: "Vậy ngươi muốn cùng ta trở lại Vương thành không?"

Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn hắn.

"Sự tình liên quan đến Thập Bát sơn trang và công trình cải tạo sông Bạch Hà, ta phải mau chóng báo cáo với hoàng huynh." Quý Yến Nhiên nói, "Lão Ngô đang chuẩn bị xe ngựa rồi, ngày kia sẽ khởi hành."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Vương gia đi đường cẩn thận."

Quý Yến Nhiên bê bát của hắn đi: "Thật sự không muốn đi sao?"

Vân Ỷ Phong nói: "Ngươi trả cháo lại cho ta đã."

"Gần đây Phong Vũ môn cũng không có chuyện gì khẩn thiết, coi như môn chủ nhận thêm một vụ làm ăn với Tiêu vương phủ đi, đến Vương thành giúp ta tìm hiểu xem ai là nội ứng trong triều." Quý Yến Nhiên dỗ hắn, "Chi phí có thể thương lượng."

Nghe qua đã thấy là một vụ làm ăn có lời.

Vân Ỷ Phong nói: "Để ta tính đã."

Thanh Nguyệt còn đang ở Vương thành, cho Tinh Nhi sớm ngày đoàn tụ với người trong lòng của nàng cũng tốt.

Dù sao Phong Vũ môn đã lâu không tổ chức hôn sự rồi.



"Cứ quyết như vậy nhé?" Quý Yến Nhiên cười cười nhìn hắn, "Để ta đi bảo lão Ngô chuẩn bị một cỗ xe ngựa lớn, lần này ngươi đừng cưỡi ngựa, tránh lại mệt mỏi."

Vân Ỷ Phong ngồi xếp bằng trên giường: "Thái phi và lão Ngô đều thuộc về ta rồi, Tiêu vương phủ chỉ còn độc một căn nhà trống, Vương gia lấy cái gì để trả thù lao cho ta?"

Quý Yến Nhiên giơ tay thề thốt: "Sau khi hồi cung, ta dẫn ngươi đến quốc khố, hoặc là tư khố của hoàng huynh, hắn có không ít tranh chữ quý giá, còn cả một cây đàn cổ thượng hạng nữa."

Một cây đàn cổ thượng hạng.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Có thể lấy về không?"

Quý Yến Nhiên đáp, tất nhiên là có thể!

Bởi vậy một loạt đệ tử Phong Vũ môn đang dọn đồ chuẩn bị về thành Xuân Lâm, đột nhiên không hiểu vì sao, lại bị mấy lời khoác lác của Tiêu vương điện hạ biến lộ trình thành ra Bắc. Trong lòng chỉ có thể suy đoán, nhất định là Vương gia đã hứa cho môn chủ thứ đồ tốt khó lường gì đó, mới khiến hắn cam tâm tình nguyện theo về như vậy.

Lâm Ảnh thì dẫn đầu một đội nhân mã nhỏ, không quản ngày đêm trở về Mạc Bắc—Từ khi bộ tộc Cát Đằng rút lui, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra ngọn nguồn gì, nhưng cảm giác về một âm mưu to lớn ẩn giấu phía sau vẫn luôn hiện hữu, đã vất vả biết bao mới giành được những năm tháng yên ổn như hiện nay, tuyệt đối không thể để xảy ra nhiễu loạn một lần nữa.

...

Khi đoàn người về đến Vương thành, cũng vừa vặn là tháng Ba cuối xuân.

Tầng tầng mẫu đơn nguyệt quý phù dung nở rộ khắp toàn thành, trên đường xe ngựa đông như nêm, hẻm nhỏ cũng đầy ắp người, văn nhân mặc khách ra ngoài thành dã ngoại, khách thương nơi khác tiến vào thành mua bán, các tiểu thư mười tám đôi mươi cũng thừa dịp ngày xuân tươi đẹp này, khoác lên mình đủ loại váy vàng tươi hồng phấn, từ trong kiệu vụng trộm vén rèm ngó ra, xem xem bên ngoài có công tử ca anh tuấn tiêu sái nào hay không, trong tim chua chua ngọt ngọt, tựa như quả đào treo đầu cành, còn xanh nhưng đã bắt đầu ửng hồng, chỉ chờ đến ngày hè để chín mọng.

Quý Yến Nhiên nói: "Ra ngoài đi, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa."

Vân Ỷ Phong đang nằm trên giường ấm đệm êm, tay cầm cuốn sách, mang theo chút lười biếng của ngày xuân ngáp dài một cái.

Quý Yến Nhiên bị chọc cho bật cười, nắm lấy cổ tay trắng ngần của đối phương, dễ dàng lôi người ra khỏi xe ngựa. Dân chúng bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt vừa vọt qua một bóng trắng, khi nhìn lại, trên lưng ngựa thần trắng bạc đã có thêm một vị công tử trẻ tuổi—bộ dáng thập phần phong lưu tuấn tú, tóc đen cài bạc, hông đeo trường kiếm, ở dưới ánh nắng và gió nhẹ nơi Vương thành hiện lên càng oai vệ rắn rỏi mà phiêu dật xuất trần như thần tiên.

Chưa đến nửa canh giờ, toàn thể bà mối tại Vương thành đều đã biết được tin tức này.

Mặt hàng cực chạy, nhất định phải giành được!

Trong phủ Tiêu vương, lão Thái phi mừng rỡ nắm chặt lấy tay của cả hai, nhìn qua nhìn lại mãi không thôi: "Tốt quá, thế mà lại về cùng nhau, lần này nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày, để Lăng Phi dẫn ngươi đi chơi hết Vương thành đấy."

Quý Yến Nhiên đứng cửa ho khan vài tiếng, thân nhi tử của người ở đây cơ a!

"Lúc ngươi còn chưa vào đến thành, Đức Thịnh công công đã đến giục hai lần rồi." Lão Thái phi nhìn nhìn hắn, "Nghĩ kỹ phải nói thế nào chưa?"

"Có gì nói đấy thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Ta thay đồ tiến cung trước. Vụ án Xá Lợi tử lần trước cũng chưa kịp về tận nơi báo cáo hoàng huynh, chắc phải sáng mai mới về được."

Lão Thái phi gật đầu: "Đi đi, sớm làm rõ mọi chuyện thì mới sớm ngày an tâm được."

"Vậy ta đi trước." Quý Yến Nhiên đánh mắt nhìn Vân Ỷ Phong, nhẹ giọng căn dặn, "Mệt mỏi cả đường rồi, nhớ nghỉ sớm."

Giang Lăng Phi bất mãn: "Sao không thấy ngươi quan tâm ta như thế?"

"Ngươi về nhà mình còn muốn được muốn quan tâm thế nào nữa." Lão Thái phi cười trách một câu, "Thôi, cứ kệ Yến Nhiên, về phòng nghỉ lát đi."

"Can nương, ngươi thật không định hỏi một chút sao?" Thấy Quý Yến Nhiên đã đi xa, Giang Lăng Phi ngồi xuống bóp chân cho nàng, "Chuyện lần này cũng không nhỏ đâu."

(*can nương: mẹ nuôi)

"Ta đọc thư của lão Ngô rồi." Lão Thái phi vỗ vỗ tay hắn, "Suốt bao nhiêu năm nay, các ngươi vì điều tra sự tình của Liêu Hàn mà nháo ra không ít chuyện, nếu quả thật là Hoàng thượng gây nên, hẳn hắn cũng rõ với bản lĩnh của Yến Nhiên chắc chắn nó sẽ tìm ra chân tướng, biết đâu hắn còn đang chờ đến ngày này ấy chứ, dù sao cũng không ngăn nổi."

Đã không ngăn nổi, thì còn ngăn làm gì?

Chung quy, giấy đâu có gói được lửa.

...

Khi Quý Yến Nhiên tiến cung, khắp các đại điện đều đã lên đèn. Đức Thịnh công công đang canh giữ ngoài ngự thư phòng, nhìn thấy hắn liền cười nói: "Trời sắp tối đến nơi rồi, Vương gia cuối cùng cũng tới."



"Dọc đường có chút trì hoãn." Quý Yến Nhiên nói, "Trên núi ngoài thành nhiều người thật, một đám tú tài hợm hĩnh, thơ rởm văn rởm chảy đầy sông."

Đằng sau có người cười vang: "Chảy đầy sông thế ngươi có vớt được về bài nào không?"

Quý Yến Nhiên hành lễ: "Hoàng huynh."

"Miễn đi." Lý Cảnh nắm lấy cánh tay hắn, "Vào đây, trước hết nói chuyện Xá Lợi tử và Thập Bát sơn trang là thế nào đã."

Đức Thịnh công công nhanh chóng mang lên điểm tâm và nước trà, cùng cả vài đĩa nem cuốn vịt quay, nói Hoàng thượng biết Vương gia còn chưa ăn tối nên đã chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ.

Lúc trước, Quý Yến Nhiên từng gửi một bức mật thư vào cung, nhưng chưa nhắc đến sự tình ở Bạch Hà, chỉ nói Hứa gia không dính líu gì đến tà giáo, chuyện Hồng Nha giáo tro tàn lại cháy chỉ là tin đồn vô căn cứ.

Lý Cảnh hỏi: "Vậy đối phương vì sao phải giữ ngươi lại thành Vọng Tinh?"

"Giống mục đích của Chu Minh, ta nghi ngờ bọn chúng cùng một giuộc." Quý Yến Nhiên nói, "Hòng gây ra mâu thuẫn giữa ta và hoàng huynh."

Lý Cảnh nghe vậy bất động: "Là sao?"

"Trong lúc điều tra vụ việc Hồng Nha giáo, ta đã lật tung Hứa gia ra ánh sáng, kết quả phát hiện bọn họ không phải họ Hứa, mà là họ Khâu."

"Thân phận thật của chúng là thế nào?"

"Mười bảy năm trước từng làm việc cho triều đình, năm đó cải tạo sông Bạch Hà, bọn hắn phụ trách tháo nước vùng Lâm Đồng Quan."

Ánh đèn trong phòng bỗng dưng tối sầm, giống như có gió lọt vào.

Đức Thịnh công công vội vàng đóng chặt cửa lại, tiếp tục khom người đứng ngoài cửa, chỉ là trong lòng hơi bất an, vừa rồi lúc ra đóng cửa, hắn trông sắc mặt của Hoàng thượng... hình như không được tốt lắm, không giống mọi lần Vương gia vào cung hai người đều cười cười nói nói rất vui vẻ.

Sau một hồi trầm mặc, Lý Cảnh buông chén trà xuống: "Ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Năm đó rốt cục là ai đã ra lệnh tháo nước sớm?" Quý Yến Nhiên nhìn thẳng hắn, "Còn nữa, hoàng huynh có biết chuyện này không?"

Lý Cảnh thở dài: "Ta biết."

Cổng nước Bạch Hà mở sớm, dẫn đến trận đại hồng thuỷ nhấn chìm tất cả thôn xóm ở hạ lưu, cùng cả Liêu Hàn và toàn bộ binh mã của hắn, loại sơ suất kinh thiên này, đủ lấy đi mũ quan và thủ cấp của hàng tá người! Bản thân là tổng thống lĩnh công trình, làm gì có chuyện hắn không nắm được tình hình—thực tế, cổng nước vừa được mở ra thì đã có người thất kinh đến báo tin cho hắn.

Nhận được đáp án trong dự liệu, Quý Yến Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhắm lại hai mắt, như để bình ổn những cảm xúc trong lòng lúc này.

"Suốt bao năm nay ngươi hối hả ngược xuôi vì Liêu gia như vậy, trẫm biết mình không nên giấu ngươi." Lý Cảnh xuống khỏi long ỷ, một tay đặt lên vai hắn, "Nhưng phụ hoàng lo rằng sau khi ngươi biết được chân tướng, dưới cơn thịnh nộ sẽ lập tức đi làm thịt lão Nhị."

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Là hắn?"

Nhị hoàng tử năm đó, nay là Bình Lạc Vương Lý Quân. Thân mẫu hắn đến từ gia tộc Dương thị khổng lồ của đất Tấn, tiếng tăm lừng lẫy, các cữu cữu chuyên quyền ương ngạnh, liên tục quấy rối tiền triều đến bất ổn, Tiên đế minh tranh ám đấu với đám người này suốt mấy chục năm, mãi đến hai năm trước khi lâm chung mới tìm được thời cơ nhổ cỏ tận gốc, giúp Lý Cảnh thanh trừ chướng ngại cuối cùng.

"Năm đó trẫm đốc thúc việc cải tạo tuyến sông Bạch Hà, mỗi ngày đều phải đối mặt với hàng tá việc vặt linh tinh, song chưa bao giờ dám lười biếng vì sợ sẽ cô phụ phụ hoàng, cô phụ bách tính." Lý Cảnh nói, "Đến khi công trình sắp hoàn thành thuận lợi, có kẻ lại đứng ngồi không yên, lão Nhị liên tục phái người hành động, giả mạo quan sai nay đánh dân chúng mai cướp dân nữ, đủ loại việc ruồi bọ khiến người ta chán ghét, nhưng suy cho cùng vẫn không thể gây ra nhiễu loạn lớn. Cứ nghĩ hắn sẽ giữ yên lặng như vậy, chẳng ngờ đến vài ngày cuối cùng, hắn lại đánh chủ ý lên cổng nước Bạch Hà."

Sau khi xảy ra phát sinh, Tiên đế rất nhanh đã tra ra chân tướng, song vì e ngại thế lực của Dương thị đất Tấn năm đó mà quyết định không công khai sự thật.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Phụ hoàng hạ chỉ ém đi mọi chuyện?"

"Phải." Lý Cảnh ngồi xuống đối diện hắn, "Không ai biết được chân tướng, ngay cả mấy lão thần thân cận nhất cũng cho là phụ hoàng muốn che giấu giúp trẫm. Lão Nhị hẳn đã e hãi một hồi, đám người Dương gia kia từng bóng gió hỏi qua mấy lần nhưng không hỏi ra được gì, sau này Dương gia rơi vào tình cảnh ốc còn không cáng nổi mình, cũng không quản được chuyện trên triều nữa."

(*ốc còn không cáng nổi mình ốc: chuyện mình còn chưa xong hơi đâu đi lo chuyện người)

"Hình đại nhân thì sao?" Quý Yến Nhiên lại hỏi, "Năm đó hắn cũng từng đến Dương phủ uống rượu phải không?"

"Ấy là chủ ý của phụ hoàng, mệnh cho hắn đi thu thập chứng cứ phạm tội của Dương gia." Lý Cảnh hơi chần chừ, "Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này, ngươi tra ra được điều gì sao?"

-

vtrans by xiandzg

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau