Chương 132: Chức vị Minh chủ
Tất nhiên, Giang Lăng Tự không tin Vân Ỷ Phong theo đến thư viện Mai Liễu chỉ để chiêm ngưỡng tàng vật. Hiện tại ở Giang gia, cả Ngũ thúc lẫn Đại ca đều đã ngã ngựa, người tiếp theo bị tính sổ hẳn sẽ là mình. Tuy rằng lần cấu kết trước với Lê Thanh Hải đều thực hiện trong bóng tối, đáng ra sẽ không có người ngoài nào biết được, thế nhưng... người này là môn chủ Phong Vũ môn a.
Nhớ đến việc làm của mình trong cuộc tranh vị Minh chủ trước đây, Giang Lăng Tự lại càng thấp thỏm, lúc qua cửa suýt nữa thì bị cửa đập vào mặt.
Vân Ỷ Phong kịp thời kéo cánh tay hắn: "Tứ thiếu gia, cẩn thận vào chứ."
Người làm việc xấu, nghe một câu quan tâm cũng hiểu thành ý khác, cẩn thận vào chứ, cẩn thận vào chứ, Giang Lăng Tự đổ mô hôi đẫm lưng, vậy mà ngẩng đầu lên đã thấy Vân Ỷ Phong thong thả thích thú, chăm chú thưởng thức tranh.
"..."
Gần đây Quý Yến Nhiên hay dạy Vân Ỷ Phong vẽ tranh, chỉ hắn từ cách phác hoạ ý tưởng bố cục cho đến phân bổ hình khối nét vẽ, bởi thế nên giờ nhìn núi sông non nước cũng thấy thi vị hơn hẳn lúc trước. Giang Lăng Tự thấy hắn cứ đứng mãi ở "Cảnh Đan Phong ngày thu", có vẻ là rất thích, bèn nói: "Nếu Môn chủ ưng ý bức tranh này, mai ta sẽ sai người đóng gói cẩn thận gửi về Phong Vũ môn."
"Ta chỉ xem thôi, quân tử không cướp đồ tốt của người khác." Vân Ỷ Phong vội khoát tay, lại tiện thể chỉ vào một người trong tranh, "Người này đầu vuông mặt lớn, nhìn khí phái thật đấy."
Giang Lăng Tự cũng nhìn theo, song chỉ thấy mấy bóng người que trong núi rừng, đừng nói là đầu vuông mặt lớn, nhìn được ra cái đầu nào đã là cả vấn đề rồi—Nếu thế vì sao phải cố ý nói ra lời nhận xét ấy? Bởi vì đương kim Minh chủ võ lâm Lê Thanh Hải cũng có một tướng mạo khí phái như vậy.
Nói đến nước này, Giang Lăng Tự thấy lời ám chỉ đã rõ mồn một. Gian phòng yên tĩnh phát sợ, đứng bên trong vẫn nghe được tiếng lá xào xạc bên ngoài, đang là mùa thu mà hắn đổ mồ hôi đẫm trán, trái ngược hoàn toàn với Vân Ỷ Phong vẫn thong dong bình thản thưởng thức từng bức tranh, ngắm nửa ngày mới gật gù khen ngợi, không tệ.
"Là Tam ca bảo Vân môn chủ đến đây phải không?" Giang Lăng Tự rốt cục không chịu được không khí ngột ngạt đầy quỷ dị này nữa, mở miệng thăm dò.
"Đâu có đâu có." Vân Ỷ Phong phủ nhận, "Gần đây Giang đại ca bận bịu lo từng việc nhỏ trong nhà một, đâu rảnh quan tâm ta thưởng hoa ngắm hoạ như thế nào."
"Nếu Tam ca đồng ý," Giang Lăng Tự hạ quyết tâm, "Ta tình nguyện đến hiệu buôn của Giang gia ở phía Bắc xa xôi—"
"E là không được." Chưa để hắn nói xong, Vân Ỷ Phong đã ngắt lời.
Giang Lăng Tự siết chặt nắm đấm.
"Giang hồ hiểm ác lắm." Vân Ỷ Phong đặt lại bình hoa trong tay lên kệ, quay đầu cười một tiếng, "Tứ thiếu gia không cần nhạy cảm quá, ta chỉ đang nghĩ cho ngươi thôi, dù sao Giang gia đang sóng gió như thế, biết đâu lại có ai trực chờ gây sự thì sao?"
Giang Lăng Tự không nói gì.
Lúc trước hắn với Lê Thanh Hải hợp tác thuận buồm xuôi gió là do đôi bên cùng có lợi, nhưng hiện tại miếng thịt trong bát đã biến thành lưỡi đao ngầm, quả thật không thể khẳng định liệu đối phương có lấy mình ra làm tốt thí hay không.
Vân Ỷ Phong thưởng tranh hết hơn một canh giờ, mới thoả mãn rời đi.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Phản ứng của Giang Lăng Tự thế nào?"
"Chẳng phản ứng gì cả." Vân Ỷ Phong đáp, "Chỉ chủ động xin ra Bắc, giúp cai quản mấy hiệu buôn của Giang gia ở vùng đất nghèo nàn ấy."
"Nếu hắn và Lê Thanh Hải từng có giao tình sâu đậm gì, ta sẽ đoán là bọn họ vẫn còn mưu đồ khác, có điều quan hệ hai người cũng chẳng tốt đến thế, cho nên hẳn là Giang Lăng Tự thấy hối hận, chủ động hạ mình xin Giang đại ca một đường sống."
Vấn đề là đường sống nào có dễ xin như thế, nếu Giang Lăng Tự thật sự nắm trong tay bí mật thượng vị của Lê Thanh Hải, thì đảm bảo chỉ cần một bước ra khỏi Giang gia, hắn sẽ bị đối phương diệt khẩu ngay lập tức.
Vân Ỷ Phong vươn vai duỗi người: "Đâm lao thì phải theo lao thôi, hiện tại hắn cũng tiến thoái lưỡng nan rồi."
Nếu chỉ gây rối kiểu tiểu quỷ nghịch ngợm như Giang Lăng Thần, thì sau khi thành khẩn nhận lỗi đóng cửa dạy dỗ một phen là xong, thế nhưng việc làm của Giang Lăng Tự lại mang tính rúng động võ lâm, một khi truyền đi, người người trong giang hồ đều muốn đuổi đánh, tìm đâu ra một chốn cho hắn dung thân?
Quý Yến Nhiên nói: "Xem ra bây giờ Tứ thiếu Giang gia vừa lo sẽ bị Lê Thanh Hải diệt khẩu, lại vừa lo sẽ bị Lăng Phi dùng để đối phó với Lê Thanh Hải, bên nào cũng là kẻ thù, an ổn thế nào cho nổi."
Vân Ỷ Phong cảm thán tự đáy lòng: "Đúng là thảm."
Quá thảm.
Thoáng cái, Giang Lăng Tự đã trải qua quãng thời gian đầy nơm nớp lo sợ này được hai tháng. Đến khi lá thu rụng sạch, thành Đan Phong nổi lên gió lạnh, Thanh Nguyệt mới gửi tới một bức thư, nói đã gặp qua toàn bộ đầu bếp, nha hoàn, tạp dịch, hộ vệ trong lễ tranh chức Minh chủ lần trước, lấy được một chồng khẩu cung dày cộp, song không thấy manh mối gì quan trọng, nên không đem đến cho sư phụ.
Quý Yến Nhiên làm ấm rượu cho hắn, đùa nói: "Làm ăn kiểu này, ta không giao bạc đâu nha."
"Loại mưu kế hèn hạ như bỏ thuốc đối thủ trước đêm tỉ thí, tất nhiên phải làm cho kín kẽ rồi." Vân Ỷ Phong quấn áo choàng dày cộp, đang thi triển tài nghệ vẽ tranh đầy cảm hứng, "Nói không chừng hiện trường vốn chỉ có hai người Giang Lăng Tự với Lê Thanh Hải, không tìm thấy nhân chứng vật chứng cũng dễ hiểu."
"Vậy thì phải làm sao?"
"Mục đích cho động tĩnh của Phong Vũ môn suốt hai tháng này, một nửa là điều tra manh mối, mà nửa còn lại chính là để Lê Thanh Hải nhìn thấy." Vân Ỷ Phong đặt bút xuống, "Hắn không ngu, chắc chắn hiểu được điều này nghĩa là gì."
"Ngươi muốn buộc hắn chó cùng rứt giậu, chủ động lộ ra sơ hở?" Quý Yến Nhiên đưa một chén rượu qua.
"Nếu đằng sau Giang gia không có Vương gia, rất có thể Hán Dương bang thật sự sẽ đánh cược một phen." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng hiện tại hai ta ở lì lại Giang gia sơn trang, thiếu điều an trí luôn một căn nhà trong thành Đan Phong, thì còn ai cả gan đối đầu với Giang đại ca nữa? Lê Thanh Hải là một tên cáo già, tất phân biệt được lợi hại ra sao, cho nên ta đoán khả năng hắn chó cùng rứt giậu không cao, thậm chí có khi sẽ còn nhượng bộ, chủ động giao ra chức vị Minh chủ để tự vệ."
"Xét về tư tâm, đúng là ta muốn Lăng Phi lên làm Minh chủ, bởi giang hồ Trung Nguyên an ổn, triều đình mới có thể bớt lo." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng chí hắn không đặt ở đây, chỉ mong làm một người giàu rảnh rỗi cà lơ phất phơ, cho nên ta cũng không muốn cưỡng ép."
Trùng hợp thế. Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, ta đây cũng chỉ muốn làm người giàu rảnh rỗi thôi, ngày ngày đánh đàn vẽ tranh, cơm nước xong xuôi thì tản bộ đến quốc khố giải sầu, dạo quanh núi vàng núi bạc một hồi, tiện thể xin mấy cái lu lóng lánh về nhà luôn, sung sướng như tiên.
Ở Vương thành xa xôi, Lý Cảnh bị nhớ thương đến nỗi hắt xì liên tục bảy tám cái.
Lý Quân vội vàng quan tâm: "Hoàng huynh nhiễm phong hàn sao?"
Uống nhiều nước ấm vào.
(*uống nhiều nước ấm: ngôn ngữ mạng, ý chỉ lời quan tâm qua loa đại khái)
"Yến Nhiên gửi thư nói Tết này không về, sẽ ở lại thành Đan Phong đón năm mới." Lý Cảnh đưa qua, "Ngươi cũng xem qua đi."
Lý Quân chép miệng ai oán, trong lòng ghen tị không thôi, đón Tết tại môn phái lớn nhất giang hồ—mới nghe đã thấy oách không thể tả rồi! Nhất định khắp nơi đều là mê tung hiệp ảnh, nồng nặc khí chất oai hùng, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi mà.
"Ngươi thấy, Giang Lăng Phi là người thế nào?" Lý Cảnh lại hỏi.
Thấy nhiều lắm luôn á, ánh mắt Lý Quân lập tức hấp háy, bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi, chỉ hận không thể dùng hết mọi lời lẽ ca tụng trên thế gian. Nghe xong, Lý Cảnh cũng bị chọc cho bật cười, dựa lưng vào long ỷ nói: "Yến Nhiên cũng nói người này rất được, có khả năng đảm nhiệm trọng trách Minh chủ võ lâm."
"Chính xác là như vậy." Lý Quân khẳng định chắc nịch, "Bàn về võ công, bàn về nhân phẩm, bàn về gia thế, hắn không xứng thì ai xứng."
Không thể giấu nổi niềm vinh hạnh, đó chính là bằng hữu giang hồ của ta.
"Vậy ngươi viết một bức thư gửi cho Yến Nhiên đi." Lý Cảnh phân phó, "Cứ nói là ý của trẫm, võ lâm Trung Nguyên phải giao cho một người đáng tin cậy. Lê Thanh Hải làm người ti tiện, lúc trước dám hại người chỉ vì một chức Minh chủ, tương lai biết đâu sẽ còn có gan phản quốc vì lợi ích cá nhân, ta không ưng."
Sao mà khéo thế, Lý Quân phụ hoạ, ta cũng chẳng ưng chút nào.
Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thư, khẩn cấp gửi đến thành Đan Phong.
Phi kị Hoàng gia lao đi như tia chớp, khói mù cuồn cuộn hướng về phía Nam.
Đúng ngày hai mươi tám tháng chạp, mật chỉ được đưa đến tay Quý Yến Nhiên.
Giang Lăng Phi hiếm khi rảnh rỗi, đang ngồi đánh cờ với Vân Ỷ Phong, thấy vậy cũng thuận miệng hỏi, lại có chuyện gì sao?
Quý Yến Nhiên đáp: "Hoàng huynh muốn ta thuyết phục ngươi tiếp nhận vị trí Minh chủ."
Giang Lăng Phi trượt tay một cái, đặt cờ sai chỗ.
Vân Ỷ Phong ở bên cạnh an ủi hắn, chỉ là "thuyết phục" thôi, cũng không phải thánh chỉ không thể cãi lại, nếu Giang đại ca không muốn, chúng ta có thể—
Còn chưa nói xong, đệ tử Phong Vũ môn đã mang đến một tin tức, Lê Thanh Hải ngã bệnh.
Bệnh nặng đến đâu? Lại giống như Giang Nam Chấn lúc trước, nửa sống nửa chết, liệt giường không dậy nổi, ăn cơm cũng phải có người giúp, cứ gọi là run run rẩy rẩy, chật vật qua ngày.
Vân Ỷ Phong cảm thán: "Chiêu này thật đúng là vạn năng. Hồi nhỏ không muốn đi học cũng có thể dùng, lớn lên làm Minh chủ võ lâm vẫn lôi ra dùng được."
Lại nói: "Chắc không bao lâu nữa là hắn sẽ gửi thư, chủ động giao ra chức vị Minh chủ, Giang đại ca định giải quyết thế nào?"
"Ngũ thúc và Tứ đệ đều là người Giang gia, bọn họ làm sai, ta còn có thể nhân nhượng." Giang Lăng Phi ném lại quân cờ vào hộp, "Nhưng Lê Thanh Hải là người ngoài, trước bày mưu hãm hại Thúc phụ, sau lại tính kế nuôi nội gián trong Giang gia, đủ các loại trò, làm gì có chuyện giả bệnh thoái vị mà xong, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn dễ dàng như vậy."
"Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy chứng cứ Lê Thanh Hải ra tay hạ độc, kể cả Tứ thiếu gia có đồng ý khai hết, thân là người của Giang gia, hắn sẽ bị nghi ngờ là giả bộ thông đồng để vu oan, giúp Giang gia giành được chức vị Minh chủ." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Giang đại ca đã nghĩ cách đối phó với chuyện này chưa?"
"Ta có biện pháp rồi." Giang Lăng Phi nói, "Nhưng cần có ngươi và Vương gia hỗ trợ."
"Hỗ trợ thì không thành vấn đề." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn, "Nhưng mà trước hết, hỗ trợ chuyện này xong, chức vị Minh chủ do ai đảm nhiệm?"
Giang Lăng Phi bĩnh tĩnh đáp: "Ngươi thấy Vân môn chủ thế nào?"
Quý Yến Nhiên dắt tay Vân Ỷ Phong kéo đi: "Đi, cho hắn giải quyết đống rắc rối này một mình."
"Quay lại!" Giang Lăng Phi thở dài, "Nếu ta làm không tốt thì sao?"
"Không thử thì sao biết." Vân Ỷ Phong nhiệt tình cổ vũ, còn ai tệ hơn được Lê Thanh Hải, chúng ta cứ quyết như vậy đi!
-
vtrans by xiandzg
Sắp sang năm mới rồi, chúc cả nhà bình an hạnh phúc, năm nay cũng sẽ đọc được những bộ truyện thật hay, không dính phải hố đen, và chúng ta vẫn còn duyên đi tiếp cùng nhau kkkk ☺️
Nhớ đến việc làm của mình trong cuộc tranh vị Minh chủ trước đây, Giang Lăng Tự lại càng thấp thỏm, lúc qua cửa suýt nữa thì bị cửa đập vào mặt.
Vân Ỷ Phong kịp thời kéo cánh tay hắn: "Tứ thiếu gia, cẩn thận vào chứ."
Người làm việc xấu, nghe một câu quan tâm cũng hiểu thành ý khác, cẩn thận vào chứ, cẩn thận vào chứ, Giang Lăng Tự đổ mô hôi đẫm lưng, vậy mà ngẩng đầu lên đã thấy Vân Ỷ Phong thong thả thích thú, chăm chú thưởng thức tranh.
"..."
Gần đây Quý Yến Nhiên hay dạy Vân Ỷ Phong vẽ tranh, chỉ hắn từ cách phác hoạ ý tưởng bố cục cho đến phân bổ hình khối nét vẽ, bởi thế nên giờ nhìn núi sông non nước cũng thấy thi vị hơn hẳn lúc trước. Giang Lăng Tự thấy hắn cứ đứng mãi ở "Cảnh Đan Phong ngày thu", có vẻ là rất thích, bèn nói: "Nếu Môn chủ ưng ý bức tranh này, mai ta sẽ sai người đóng gói cẩn thận gửi về Phong Vũ môn."
"Ta chỉ xem thôi, quân tử không cướp đồ tốt của người khác." Vân Ỷ Phong vội khoát tay, lại tiện thể chỉ vào một người trong tranh, "Người này đầu vuông mặt lớn, nhìn khí phái thật đấy."
Giang Lăng Tự cũng nhìn theo, song chỉ thấy mấy bóng người que trong núi rừng, đừng nói là đầu vuông mặt lớn, nhìn được ra cái đầu nào đã là cả vấn đề rồi—Nếu thế vì sao phải cố ý nói ra lời nhận xét ấy? Bởi vì đương kim Minh chủ võ lâm Lê Thanh Hải cũng có một tướng mạo khí phái như vậy.
Nói đến nước này, Giang Lăng Tự thấy lời ám chỉ đã rõ mồn một. Gian phòng yên tĩnh phát sợ, đứng bên trong vẫn nghe được tiếng lá xào xạc bên ngoài, đang là mùa thu mà hắn đổ mồ hôi đẫm trán, trái ngược hoàn toàn với Vân Ỷ Phong vẫn thong dong bình thản thưởng thức từng bức tranh, ngắm nửa ngày mới gật gù khen ngợi, không tệ.
"Là Tam ca bảo Vân môn chủ đến đây phải không?" Giang Lăng Tự rốt cục không chịu được không khí ngột ngạt đầy quỷ dị này nữa, mở miệng thăm dò.
"Đâu có đâu có." Vân Ỷ Phong phủ nhận, "Gần đây Giang đại ca bận bịu lo từng việc nhỏ trong nhà một, đâu rảnh quan tâm ta thưởng hoa ngắm hoạ như thế nào."
"Nếu Tam ca đồng ý," Giang Lăng Tự hạ quyết tâm, "Ta tình nguyện đến hiệu buôn của Giang gia ở phía Bắc xa xôi—"
"E là không được." Chưa để hắn nói xong, Vân Ỷ Phong đã ngắt lời.
Giang Lăng Tự siết chặt nắm đấm.
"Giang hồ hiểm ác lắm." Vân Ỷ Phong đặt lại bình hoa trong tay lên kệ, quay đầu cười một tiếng, "Tứ thiếu gia không cần nhạy cảm quá, ta chỉ đang nghĩ cho ngươi thôi, dù sao Giang gia đang sóng gió như thế, biết đâu lại có ai trực chờ gây sự thì sao?"
Giang Lăng Tự không nói gì.
Lúc trước hắn với Lê Thanh Hải hợp tác thuận buồm xuôi gió là do đôi bên cùng có lợi, nhưng hiện tại miếng thịt trong bát đã biến thành lưỡi đao ngầm, quả thật không thể khẳng định liệu đối phương có lấy mình ra làm tốt thí hay không.
Vân Ỷ Phong thưởng tranh hết hơn một canh giờ, mới thoả mãn rời đi.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Phản ứng của Giang Lăng Tự thế nào?"
"Chẳng phản ứng gì cả." Vân Ỷ Phong đáp, "Chỉ chủ động xin ra Bắc, giúp cai quản mấy hiệu buôn của Giang gia ở vùng đất nghèo nàn ấy."
"Nếu hắn và Lê Thanh Hải từng có giao tình sâu đậm gì, ta sẽ đoán là bọn họ vẫn còn mưu đồ khác, có điều quan hệ hai người cũng chẳng tốt đến thế, cho nên hẳn là Giang Lăng Tự thấy hối hận, chủ động hạ mình xin Giang đại ca một đường sống."
Vấn đề là đường sống nào có dễ xin như thế, nếu Giang Lăng Tự thật sự nắm trong tay bí mật thượng vị của Lê Thanh Hải, thì đảm bảo chỉ cần một bước ra khỏi Giang gia, hắn sẽ bị đối phương diệt khẩu ngay lập tức.
Vân Ỷ Phong vươn vai duỗi người: "Đâm lao thì phải theo lao thôi, hiện tại hắn cũng tiến thoái lưỡng nan rồi."
Nếu chỉ gây rối kiểu tiểu quỷ nghịch ngợm như Giang Lăng Thần, thì sau khi thành khẩn nhận lỗi đóng cửa dạy dỗ một phen là xong, thế nhưng việc làm của Giang Lăng Tự lại mang tính rúng động võ lâm, một khi truyền đi, người người trong giang hồ đều muốn đuổi đánh, tìm đâu ra một chốn cho hắn dung thân?
Quý Yến Nhiên nói: "Xem ra bây giờ Tứ thiếu Giang gia vừa lo sẽ bị Lê Thanh Hải diệt khẩu, lại vừa lo sẽ bị Lăng Phi dùng để đối phó với Lê Thanh Hải, bên nào cũng là kẻ thù, an ổn thế nào cho nổi."
Vân Ỷ Phong cảm thán tự đáy lòng: "Đúng là thảm."
Quá thảm.
Thoáng cái, Giang Lăng Tự đã trải qua quãng thời gian đầy nơm nớp lo sợ này được hai tháng. Đến khi lá thu rụng sạch, thành Đan Phong nổi lên gió lạnh, Thanh Nguyệt mới gửi tới một bức thư, nói đã gặp qua toàn bộ đầu bếp, nha hoàn, tạp dịch, hộ vệ trong lễ tranh chức Minh chủ lần trước, lấy được một chồng khẩu cung dày cộp, song không thấy manh mối gì quan trọng, nên không đem đến cho sư phụ.
Quý Yến Nhiên làm ấm rượu cho hắn, đùa nói: "Làm ăn kiểu này, ta không giao bạc đâu nha."
"Loại mưu kế hèn hạ như bỏ thuốc đối thủ trước đêm tỉ thí, tất nhiên phải làm cho kín kẽ rồi." Vân Ỷ Phong quấn áo choàng dày cộp, đang thi triển tài nghệ vẽ tranh đầy cảm hứng, "Nói không chừng hiện trường vốn chỉ có hai người Giang Lăng Tự với Lê Thanh Hải, không tìm thấy nhân chứng vật chứng cũng dễ hiểu."
"Vậy thì phải làm sao?"
"Mục đích cho động tĩnh của Phong Vũ môn suốt hai tháng này, một nửa là điều tra manh mối, mà nửa còn lại chính là để Lê Thanh Hải nhìn thấy." Vân Ỷ Phong đặt bút xuống, "Hắn không ngu, chắc chắn hiểu được điều này nghĩa là gì."
"Ngươi muốn buộc hắn chó cùng rứt giậu, chủ động lộ ra sơ hở?" Quý Yến Nhiên đưa một chén rượu qua.
"Nếu đằng sau Giang gia không có Vương gia, rất có thể Hán Dương bang thật sự sẽ đánh cược một phen." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng hiện tại hai ta ở lì lại Giang gia sơn trang, thiếu điều an trí luôn một căn nhà trong thành Đan Phong, thì còn ai cả gan đối đầu với Giang đại ca nữa? Lê Thanh Hải là một tên cáo già, tất phân biệt được lợi hại ra sao, cho nên ta đoán khả năng hắn chó cùng rứt giậu không cao, thậm chí có khi sẽ còn nhượng bộ, chủ động giao ra chức vị Minh chủ để tự vệ."
"Xét về tư tâm, đúng là ta muốn Lăng Phi lên làm Minh chủ, bởi giang hồ Trung Nguyên an ổn, triều đình mới có thể bớt lo." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng chí hắn không đặt ở đây, chỉ mong làm một người giàu rảnh rỗi cà lơ phất phơ, cho nên ta cũng không muốn cưỡng ép."
Trùng hợp thế. Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, ta đây cũng chỉ muốn làm người giàu rảnh rỗi thôi, ngày ngày đánh đàn vẽ tranh, cơm nước xong xuôi thì tản bộ đến quốc khố giải sầu, dạo quanh núi vàng núi bạc một hồi, tiện thể xin mấy cái lu lóng lánh về nhà luôn, sung sướng như tiên.
Ở Vương thành xa xôi, Lý Cảnh bị nhớ thương đến nỗi hắt xì liên tục bảy tám cái.
Lý Quân vội vàng quan tâm: "Hoàng huynh nhiễm phong hàn sao?"
Uống nhiều nước ấm vào.
(*uống nhiều nước ấm: ngôn ngữ mạng, ý chỉ lời quan tâm qua loa đại khái)
"Yến Nhiên gửi thư nói Tết này không về, sẽ ở lại thành Đan Phong đón năm mới." Lý Cảnh đưa qua, "Ngươi cũng xem qua đi."
Lý Quân chép miệng ai oán, trong lòng ghen tị không thôi, đón Tết tại môn phái lớn nhất giang hồ—mới nghe đã thấy oách không thể tả rồi! Nhất định khắp nơi đều là mê tung hiệp ảnh, nồng nặc khí chất oai hùng, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi mà.
"Ngươi thấy, Giang Lăng Phi là người thế nào?" Lý Cảnh lại hỏi.
Thấy nhiều lắm luôn á, ánh mắt Lý Quân lập tức hấp háy, bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi, chỉ hận không thể dùng hết mọi lời lẽ ca tụng trên thế gian. Nghe xong, Lý Cảnh cũng bị chọc cho bật cười, dựa lưng vào long ỷ nói: "Yến Nhiên cũng nói người này rất được, có khả năng đảm nhiệm trọng trách Minh chủ võ lâm."
"Chính xác là như vậy." Lý Quân khẳng định chắc nịch, "Bàn về võ công, bàn về nhân phẩm, bàn về gia thế, hắn không xứng thì ai xứng."
Không thể giấu nổi niềm vinh hạnh, đó chính là bằng hữu giang hồ của ta.
"Vậy ngươi viết một bức thư gửi cho Yến Nhiên đi." Lý Cảnh phân phó, "Cứ nói là ý của trẫm, võ lâm Trung Nguyên phải giao cho một người đáng tin cậy. Lê Thanh Hải làm người ti tiện, lúc trước dám hại người chỉ vì một chức Minh chủ, tương lai biết đâu sẽ còn có gan phản quốc vì lợi ích cá nhân, ta không ưng."
Sao mà khéo thế, Lý Quân phụ hoạ, ta cũng chẳng ưng chút nào.
Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thư, khẩn cấp gửi đến thành Đan Phong.
Phi kị Hoàng gia lao đi như tia chớp, khói mù cuồn cuộn hướng về phía Nam.
Đúng ngày hai mươi tám tháng chạp, mật chỉ được đưa đến tay Quý Yến Nhiên.
Giang Lăng Phi hiếm khi rảnh rỗi, đang ngồi đánh cờ với Vân Ỷ Phong, thấy vậy cũng thuận miệng hỏi, lại có chuyện gì sao?
Quý Yến Nhiên đáp: "Hoàng huynh muốn ta thuyết phục ngươi tiếp nhận vị trí Minh chủ."
Giang Lăng Phi trượt tay một cái, đặt cờ sai chỗ.
Vân Ỷ Phong ở bên cạnh an ủi hắn, chỉ là "thuyết phục" thôi, cũng không phải thánh chỉ không thể cãi lại, nếu Giang đại ca không muốn, chúng ta có thể—
Còn chưa nói xong, đệ tử Phong Vũ môn đã mang đến một tin tức, Lê Thanh Hải ngã bệnh.
Bệnh nặng đến đâu? Lại giống như Giang Nam Chấn lúc trước, nửa sống nửa chết, liệt giường không dậy nổi, ăn cơm cũng phải có người giúp, cứ gọi là run run rẩy rẩy, chật vật qua ngày.
Vân Ỷ Phong cảm thán: "Chiêu này thật đúng là vạn năng. Hồi nhỏ không muốn đi học cũng có thể dùng, lớn lên làm Minh chủ võ lâm vẫn lôi ra dùng được."
Lại nói: "Chắc không bao lâu nữa là hắn sẽ gửi thư, chủ động giao ra chức vị Minh chủ, Giang đại ca định giải quyết thế nào?"
"Ngũ thúc và Tứ đệ đều là người Giang gia, bọn họ làm sai, ta còn có thể nhân nhượng." Giang Lăng Phi ném lại quân cờ vào hộp, "Nhưng Lê Thanh Hải là người ngoài, trước bày mưu hãm hại Thúc phụ, sau lại tính kế nuôi nội gián trong Giang gia, đủ các loại trò, làm gì có chuyện giả bệnh thoái vị mà xong, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn dễ dàng như vậy."
"Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy chứng cứ Lê Thanh Hải ra tay hạ độc, kể cả Tứ thiếu gia có đồng ý khai hết, thân là người của Giang gia, hắn sẽ bị nghi ngờ là giả bộ thông đồng để vu oan, giúp Giang gia giành được chức vị Minh chủ." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Giang đại ca đã nghĩ cách đối phó với chuyện này chưa?"
"Ta có biện pháp rồi." Giang Lăng Phi nói, "Nhưng cần có ngươi và Vương gia hỗ trợ."
"Hỗ trợ thì không thành vấn đề." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn, "Nhưng mà trước hết, hỗ trợ chuyện này xong, chức vị Minh chủ do ai đảm nhiệm?"
Giang Lăng Phi bĩnh tĩnh đáp: "Ngươi thấy Vân môn chủ thế nào?"
Quý Yến Nhiên dắt tay Vân Ỷ Phong kéo đi: "Đi, cho hắn giải quyết đống rắc rối này một mình."
"Quay lại!" Giang Lăng Phi thở dài, "Nếu ta làm không tốt thì sao?"
"Không thử thì sao biết." Vân Ỷ Phong nhiệt tình cổ vũ, còn ai tệ hơn được Lê Thanh Hải, chúng ta cứ quyết như vậy đi!
-
vtrans by xiandzg
Sắp sang năm mới rồi, chúc cả nhà bình an hạnh phúc, năm nay cũng sẽ đọc được những bộ truyện thật hay, không dính phải hố đen, và chúng ta vẫn còn duyên đi tiếp cùng nhau kkkk ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất