Chương 133: Quần hùng tề tựu
Lê Thanh Hải khó đối phó, sở dĩ là vì hắn có nhiều móc nối phức tạp trong giang hồ, thỏ con bị ép còn cắn người, huống chi đây là Minh chủ võ lâm đầy kiêu ngạo đã thượng vị hơn nửa cuộc đời, nếu bị dồn vào đường cùng, chỉ e người này sẽ liều mạng gây ra một trận sóng gió rúng động toàn võ lâm.
Vân Ỷ Phong nói: "Lúc trước ta với Vương gia còn bảo, với tính cách của Lê Thanh Hải, chắc hẳn hắn đã mưu tính kĩ càng phải làm sao để đổi chức vị Minh chủ lấy nửa đời sau an ổn phú quý." Hiện nay Giang Lăng Tự gần như bị cấm túc, Phong Vũ môn đi khắp giang hồ điều tra chuyện xưa, Giang gia lại không có dấu hiệu từ bỏ, thậm chí chỉ thiếu điều treo mấy chữ "chuẩn bị tính sổ" lên thành biển hiệu trước cửa.
"Nhưng ta không muốn cho hắn được an ổn phú quý." Giang Lăng Phi nói, "Huống hồ Lê Thanh Hải cáo ốm không ra mặt, ai biết còn định trốn đến bao giờ, ta lại không đủ kiên nhẫn chờ hắn thêm vài năm nữa."
"Vậy Giang đại ca muốn làm gì?"
"Ta muốn cho tất cả môn phái tề tựu về Giang gia." Giang Lăng Phi nói, "Tứ đệ là người Giang gia, bất luận hắn nói cái gì, đều sẽ bị nghi ngờ là đã thông đồng trước với ta, phải để Lê Thanh Hải chính miệng thừa nhận tội ác mới có thể rửa sạch nỗi nhục cho Thúc phụ, cho toàn Giang gia. Không phải công phu Giang gia không bằng Hán Dương bang, mà là bọn chúng hèn hạ, âm thầm chơi chiêu tiểu nhân."
Nghe cũng có lí, nhưng hiện nay toàn võ lâm đã biết Lê Thanh Hải đổ bệnh, rõ ràng là sẽ không ra ngoài, hơn nữa hắn không ngốc, sao có thể chính miệng thừa nhận tội ác trước mặt quần hùng thiên hạ? Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Việc này không chủ quan được. Đừng để đến lúc các đại môn phái tề tựu rồi, Lê Thanh Hải lại cứng đầu không chịu mở miệng, cục diện sẽ rất kì quặc."
"Chỉ cần hắn tới Giang gia, ta khắc có cách bắt hắn nhận tội." Giang Lăng Phi nói, "Có điều để hắn nguyện ý tới Giang gia, phải nhờ cả vào Vương gia."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Ngươi lại muốn ta lấy quyền đè người?"
"Nếu Lê Thanh Hải bị bức đến phát rồ, gây nên sóng gió tại thành Lũng Võ, thậm chí là trên toàn võ lâm, thì người bị liên luỵ chẳng phải chính ngươi và triều đình à?" Giang Lăng Phi khoác vai Vân Ỷ Phong kéo qua, "Không giúp cũng được, ngươi nói có phải không, Vân môn chủ?"
Vân Ỷ Phong bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Giang đại ca yên tâm, Vương gia hắn rất có kinh nghiệm trong loại chuyện ỷ thế hiếp người này."
Chỉ vì câu nói này, Quý Yến Nhiên suy tư ròng rã suốt cả buổi chiều, cố nghĩ xem rốt cục mình ỷ thế hiếp người lúc nào.
Mãi đến trước khi đi ngủ mới lờ mờ chạm đến chân tướng, bèn nói với người trong ngực: "Chuyện trên giường, không gọi là ỷ thế hiếp người."
Cùng lắm là dùng lực thuyết phục thôi.
...
Gần trăm bức "anh hùng thiếp" mạ vàng, được người ra sức giục roi thúc ngựa, mang đến khắp nơi trên giang hồ.
Một trận phong ba mơ hồ nổi lên, có lẽ sẽ mang đến sóng gió rúng động, nhưng cũng có thể sẽ mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Song đối với đại đa số bách tính, thì đại sự của võ lâm tuyệt không thể quan trọng bằng giao thừa sắp tới, ăn Tết cơ mà, bận rộn mổ heo chuẩn bị lương thực viết câu đối xuân mặc quần áo mới đã đủ tối mặt rồi, Minh chủ là ai thì có quan trọng gì, không quan trọng chút nào hết.
Như thường lệ, Vân môn chủ cũng nhận được mười tám bộ đồ mới từ Tiêu vương điện hạ, toàn bộ vẫn là loại thẩm mĩ Hoàng gia xanh đỏ tím vàng, giăng đầy trong phòng dào dạt xuân ý, nhìn đã thấy phiền não.
Vân Ỷ Phong bình tĩnh đóng cửa lại, cứ để đó đi, không nỡ mặc.
"Cuối năm không mặc thì còn định chờ đến bao giờ?" Giang Lăng Phi rất không đồng tình, đích thân chọn cho hắn một bộ nồng nặc khí chất phú quý, ống tay và cổ áo đều được gắn một vòng lông trắng muốt, đai lưng làm bằng sợi kim ngân khảm bảo thạch, trọng lượng cả bộ y phục sánh ngang với áo giáp sắt.
Vân Ỷ Phong vừa nhìn đã thấy tức ngực, đang tính chuồn lẹ thì Quý Yến Nhiên bước vào từ ngoài sân, bắt gặp quần áo trong tay Giang Lăng Phi, hai mắt lập tức toả sáng: "Quả nhiên đẹp thật."
...
Trong Vương thành, Bình Lạc Vương đang dẫn theo thuộc hạ đi dạo, thuận tiện giúp Hoàng huynh thị sát dân tình. Đi ngang qua tiệm tơ lụa, trông thấy một bộ sa y kèm áo bào màu anh đào nhạt điểm xuyết đường vân trầm trầm, tinh xảo như tiên, nhẹ nhàng như tuyết, liền khen: "Nếu như Vân môn chủ đang ở Vương thành, thì bộ y phục này chỉ có thể dành cho hắn."
Lại nói, mấy tháng rồi chưa gặp, chẳng biết thẩm mĩ của Thất đệ có khá khẩm lên tí nào không, hay vẫn bị mấy ông chủ tiệm may lừa gạt, mua phải mấy bộ xấu mù cũng cho là "áo bào phú quý đầy tử khí".
(*tử khí ở đây là điềm lành, cũng là tử trong màu tím; cái áo này từng được nhắc đến trong chương 96)
Ở nơi xa, Vân Ỷ Phong hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Quý Yến Nhiên lo lắng, tiện tay lấy thêm một tấm khăn da cáo, cẩn thận quàng cho đối phương.
Quàng xong lại càng đau mắt người nhìn. Vân Ỷ Phong đứng trước gương đồng, bất lực nghĩ, bỏ đi, ngươi vui là được.
Quý Yến Nhiên nắm tay hắn ra ngoài.
Dọc đường gặp rất nhiều thiếu gia tiểu thư, gia đinh nha hoàn, đại thúc đốn củi thẩm thẩm nấu bếp, người người đều dồn mắt về bộ đồ mới của Vân môn chủ, còn nhiệt tình khen ngợi mấy câu liền. Cũng không hoàn toàn vì nể nang quyền thế của Tiêu vương điện hạ, mà một phần là vì... thật sự cũng không đến nỗi nào. Tấm áo bào bảo thạch này, người khác mặc lên sẽ giống như "nghèo khổ lâu ngày mới phất, vì vui sướng quá đỗi nên phải lập tức điên cuồng khoe khoang bằng cách gắn hết châu báu lên quanh hông", nhưng bởi vì đây là Vân môn chủ, thì không phải châu báu quanh hông, mà là mĩ nhân mặc mĩ ngọc, càng tôn thêm vẻ đẹp của nhau, tạo ra khí chất phú quý trời sinh, mấy đụn lông ở cổ áo tay áo cũng trở nên phiêu dật lạ thường.
Vân Ỷ Phong kéo giãn khăn quàng, nóng phát hoảng: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Tối nay Giang gia mở thiết yến, hai ta không tham gia náo nhiệt." Quý Yến Nhiên nói, "Chỉ ở trong buồng sưởi của Yên Nguyệt Sa, uống vài chén rượu ngon, ăn một bữa cơm đoàn viên thôi được không?"
"Ngon là rượu nào?"
"Li Châu Tửu Xuân Phong."
Nghe tên nhẹ nhàng êm tai, nhưng lại là rượu mạnh, uống mấy chén đã say.
Mai Trúc Tùng có công chữa trị cho Giang Nam Đấu, dĩ nhiên cũng được mời đến làm khách quý trong đại yến giao thừa của Giang gia. Buồng sưởi còn lại mình Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong, nha hoàn cũng bị cho lui ra, chỉ có nến đỏ ung dung lay động làm bạn với vầng trăng khuyết, nhắm mắt nghe tiếng sáo trúc văng vẳng nơi xa, đầy thanh nhàn tự tại.
Trên bàn bát đĩa lộn xộn, lửa dưới nồi đồng cũng đã tắt. Sàn nhà phủ lớp thảm lông cừu trắng muốt, Vân Ỷ Phong tay cầm một chén tửu xuân phong, đầu gối lên đùi Quý Yến Nhiên, vừa vặn nhìn được qua cửa sổ một mảnh sao trời lấp lánh, cùng những vòng mây bao quanh, vừa cao vừa xa, lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Quý Yến Nhiên dùng ngón cái nhẹ vuốt cằm đối phương, mơn trớn một hồi, mới cúi người đặt một nụ hôn lên khoé môi.
Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ như sợi lông vũ vừa chạm qua, nhẹ đến nỗi lồng ngực cả hai cùng hẫng một nhịp. Vân Ỷ Phong quẳng li rượu trong tay đi, cánh tay trắng như tuyết vòng qua cổ đối phương, kéo hắn xuống sát người mình. Cùng với hương rượu còn sót lại trên môi, hô hấp cả hai nhanh chóng trở nên gấp gáp.
"Vân nhi." Quý Yến Nhiên đè lên hắn, hơi thở nóng hổi cọ bên tai.
Vân Ỷ Phong cũng bị chọc cho mê man trong tình ý, hơi nghiêng đầu: "Về phòng ngủ."
"Không về." Quý Yến Nhiên lại nói, "Ở đây luôn."
Buồng sưởi không có cửa, chỉ có tấm rèm vải to sụ chắn gió.
Vân Ỷ Phong đã hơi hơi tỉnh rượu, chống người ngồi dậy: "Không được."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Tại sao không được?"
Lại còn hỏi tại sao? Vân Ỷ Phong vỗ vỗ ngực hắn, lừa gạt, chúng ta về phòng ngủ đã, về phòng ngủ rồi ta nghe ngươi tất.
Quý Yến Nhiên cười nhẹ, một tay túm lấy vòng eo mảnh mềm mại: "Kể cả ở đây, ta cũng có khả năng khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời."
Ve vãn vớ vẩn, Vân Ỷ Phong cho hắn một bạt, thừa dịp đối phương lơ đãng liền đứng dậy chuồn.
Vốn định xuyên qua đường mòn trong vườn hoa đi thẳng về phòng ngủ, mặt đá ven đường lại bị phủ một tầng băng mỏng, hết sức trơn trượt, bình thường tất nhiên không thể gây khó dễ cho môn chủ Phong Vũ môn khinh công tuyệt đỉnh, có điều đêm nay hắn uống say, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, kết quả là đầu mụ chân mềm, bước hụt.
"Vân nhi!" Quý Yến Nhiên cũng giật nảy mình, bay tới giữ người, song chưa túm được đã trơ mắt nhìn hắn lăn thẳng xuống hồ nước đành "tùm".
"Khụ khụ!" Vân Ỷ Phong quơ quắng lung tung vài cái, áo bào phú quý nạm bảo thạch trên thân hút đẫm nước, hiện tại nặng trịch như gông cùm quấn chặt quanh thân, muốn động đậy cũng khó khăn. Quý Yến Nhiên đứng trên bờ, dở khóc dở cười: "Mau đưa tay cho ta!"
Vân Ỷ Phong một tay bám bờ, một tay đẩy hắn ra: "Không việc gì phải gấp, ta ngâm thêm một lát."
Quý Yến Nhiên: "..."
Đêm ấy, tận đến khi Giang Lăng Phi tan tiệc trở lại, đèn trong phòng ngủ hai người vẫn sáng trưng.
Có thể suy ra, Tiêu vương điện hạ đã phải xin lỗi suốt cả đêm.
Vân môn chủ cứ thế nhiễm phong hàn, đầu đắp khăn ướt, nằm từ mùng một đến mùng bảy Tết, uống hết mười mấy bát, vô duyên vô cớ bỏ lỡ hàng loạt náo nhiệt trong thành Đan Phong, chỉ biết than vãn thở dài, hết thở dài lại than vãn.
Mùng tám nắng ráo, Giang Lăng Thần chủ động ra tiệm mua ít bánh, dự định ghé qua Yên Nguyệt Sa thăm bệnh nhân, tiện thể cho Tam ca một hộp bánh Bạch Ngọc. Đúng lúc đi ngang qua, Giang Lăng Phi đang luyện võ, trường kiếm loé lên như chớp, tựa ưng xuyên mây, đao xé gió, mỗi chiêu thức đều trơn tru lưu loát, đặc biệt tiêu sái.
Giang Lăng Thần nhìn thấy liền nóng mắt, giao điểm tâm lại cho người hầu cầm, mình thì rút một cây thương dài từ trên giá vũ khí xuống, muốn so vài chiêu với Tam ca. Tuyệt chiêu khinh công "Phong Tức" gần đây Vân Ỷ Phong vẫn dạy hắn dường như rất hữu dụng, bởi vì ngay cả Giang Lăng Phi võ công cái thế như vậy, mà mãi đến khắc cuối cùng mới phát giác ra người đánh lén, theo bản năng lập tức nghiêng người, cho đối phương một chưởng ngã sõng soài.
Giang tiểu cửu không chút phòng bị, thất thanh la lên một tiếng thảm thiết vang trời.
"..."
Cứ thế, Giang phủ lại có thêm một bệnh nhân.
Sáng sớm hôm ấy, Giang Lăng Thần cánh tay quấn băng vải, ngồi trên bậc thang phơi nắng.
Vân Ỷ Phong bưng đến một đĩa bánh ngọt: "Vẫn đang giận Tam ca ngươi à?"
"Không phải giận." Giang Lăng Thần lấy lại tinh thần, "Chỉ là ta đang tính đến chuyện hành tẩu giang hồ."
Vân Ỷ Phong cười hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
"Ta cũng muốn được như Tam ca." Giang Lăng Thần chân thành nói, "Ngày đó hắn bổ tới một chưởng, ta căn bản là không có khả năng chống đỡ." Mà chiêu thức tuyệt diệu có sức công phá như cuồng phong bạo tuyết ấy, là thứ mà võ sư của Giang gia cả đời cũng không thể ngộ ra, chỉ có ngao du khắp thiên hạ rộng lớn, mới mở mang được tầm mắt, hiểu thấu được kiếm pháp.
Hắn càng nói càng kích động, ánh mắt cũng loé sáng: "Ta phải xuất phát luôn bây giờ!"
"Cánh tay vẫn đang bị thương, vội cái gì, ngồi xuống đi hẵng." Vân Ỷ Phong dí đĩa điểm tâm vào tay hắn, "Để đây ta kể ngươi nghe về giang hồ."
Giang hồ ấy à, không chỉ có phồn hoa gấm lụa, mà còn có âm mưu, tính toán, có phản bội, lợi dụng, rất hung hiểm, giống như con mãng thú luôn luôn há miệng, chỉ chực chờ để nuốt người ta đến không còn mảnh vụn. Huống hồ chẳng bao lâu nữa, quần hùng võ lâm đều sẽ tụ tập về Giang gia sơn trang, sự kiện này rất hiếm khi xảy ra, kể cả tương lai muốn đi xông xáo giang hồ, thì lúc này cũng nên ở lại nhà đã, trải nghiệm rồi hẵng đi.
Giang Lăng Thần nghĩ nghĩ, gật gù: "Cũng có lí."
Trấn an xong thiếu niên nhiệt huyết muốn bỏ nhà, Vân Ỷ Phong mới quay lại Yên Nguyệt Sa, Quý Yến Nhiên vừa ra ngoài thành về, đang thương nghị với Giang Lăng Phi về lễ Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng tới.
"Ngoài hội hoa đăng, rằm tháng giêng vẫn còn gì đặc biệt nữa à?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Đặc biệt thì không, nhưng Lăng Phi nói ngươi đã nằm trên giường bảy tám ngày rồi, Nguyên Tiêu nên được đền bù một chút, bởi vậy định mở một bữa tiệc ở tửu lâu Lung Tinh, chỉ ba người chúng ta, gọi thêm cả Mai tiền bối nữa." Quý Yến Nhiên cười nói, "Coi như đền bù bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa."
Lung Tinh không phải tửu lâu xa hoa nhất trong thành, nhưng Vân Ỷ Phong lại rất thích, có cây có nước có trăng sao, khoảng cách tới phố xá nhộn nhịp không xa không gần, rượu không tệ, đồ ăn cũng rất được. Tan tiệc xong, giữa sông còn tổ chức bắn pháo bông tưng bừng, Vân Ỷ Phong tựa vào rào chắn, ngửa đầu nhìn lên từng đoá từng đoá bập bùng, rựa rỡ chói loá là thế, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan vào mây khói.
Lại một tia kim long vút lên trời, đám trẻ con thích thú reo hò chói tai.
Mai Trúc Tùng cười nói: "Lần đầu trông thấy Vương gia rút Long Ngâm kiếm ra khỏi vỏ ở sa mạc, ta cũng bị doạ cho la to như vậy."
"Thật ra, thanh kiếm ấy chính là của Hoàng thượng đưa cho Vương gia." Vân Ỷ Phong nói, "Người người đều nói đó là thanh kiếm thượng cổ thuộc về Đế vương, cho nên liền khẳng định Vương gia lòng lang dạ thú, nhưng thực tế đâu có phức tạp như vậy? Đơn giản là Hoàng thượng dùng không hợp, nên mới giao cho Vương gia ra trận giết đích, dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm, làm sao mà hơn được tình huynh đệ."
Đoá pháo bông tiếp theo màu đỏ, tựa như mẫu đơn cùng thược dược của ngày xuân, Giang Lăng Phi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: "Các ngươi định bao giờ mới thành thân?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Bao giờ Giang đại ca chuẩn bị xong hạ lễ rồi tính."
Giang Lăng Phi cười to: "Lời này là ngươi nói đó, nếu ngày mai ta đưa đầy đủ hạ lễ đến Tiêu vương phủ, ngươi nguyện ý bái đường với Vương gia ngay và luôn chứ?"
"Được." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, đã hơi chếnh choáng, "Vậy thì cùng về Vương thành, đi lâu quá rồi, ta cũng muốn gặp lão Thái phi."
Nhận được lời đáp quá ư sảng khoái, Giang Lăng Phi lại không biết phải nói tiếp thế nào, cuối cùng chỉ thấp giọng kề tai Quý Yến Nhiên: "Nhìn đi, có vẻ là rất muốn gả rồi đó, hay là ta tổ chức cho ngươi một hỉ sự ở Yên Nguyệt Sa trước? Làm tân lang ấy mà, một lần làm, hai lần quen, bây giờ tập luyện luôn đi, mai sau về Vương thành làm lễ đỡ mất mặt."
"Ta tính sẽ để ngươi phụ trách tiệc cưới ở Vương thành." Quý Yến Nhiên quay đầu nhìn hắn, "Cho nên người luyện tập phải là ngươi đấy, đến lúc ấy mà xảy ra nhiễu loạn, ta cho ngươi thăm thiên lao."
Giang Lăng Phi: "..."
Giang Lăng Phi nói, cút đi.
Tất nhiên, sau bữa tiệc Nguyên Tiêu vui vẻ, mọi người lại tiếp tục bận rộn lu bù. Lời hứa về tiệc cưới diễn tập cũng dần bị ném ra sau đầu, không được nhắc lại nữa.
Các môn phái trên giang hồ cũng lần lượt nhận được thư, viết rõ, mời quần hùng võ lâm tụ họp tại Giang gia vào tháng Ba sắp tới, để cùng bàn bạc đại sự.
Đây chính là một lời khiêu khích trực tiếp—Minh chủ võ lâm còn chưa chết, Hán Dương bang vẫn sờ sờ ra đấy, đâu đã đến lượt Giang gia và Giang Lăng Phi dẫn đầu đại hội nghị sự? Hơn nữa gần đây trên giang hồ cũng chẳng có đại sự gì hết! Thế nhưng không đi thì không được, dầu gì Quý Yến Nhiên vẫn đang ở trong thành Đan Phong, thiếu điều mặc cùng Giang Lăng Phi một cái quần, mà Lê Thanh Hải còn đang ốm liệt giường, không nói cũng biết ai sẽ là Minh chủ đời tiếp theo.
Vì vậy tất cả đều nhanh chóng chuẩn bị hạ lễ, dẫn theo đệ tử, lũ lượt xuất phát.
Một vài môn phái nhiều chuyện, hoặc nói là để ý hơn, trước khi khởi hành vẫn không khỏi băn khoăn—bên phía thành Lũng Võ giờ này sao rồi?
"Lê minh chủ vốn dĩ không muốn đến, nhưng Tiêu vương điện hạ lại phái thống lĩnh trú quân Tây Bắc Tiêu Hằng tới tận cửa mời đi, ngay cả cáng cũng chuẩn bị sẵn sàng."
"..."
Cho dù Lê Thanh Hải võ công cao cường đến đâu, Hán Dương bang có thâm căn cố đế đến nhường nào, cũng đâu thể chống lại thiết kị ngùn ngụt của triều đình?
Cho nên cũng miễn cưỡng bị đưa ra khỏi phòng ngủ, được quân đội hộ vệ chặt chẽ, một đường xuôi Nam.
Nghinh xuân tàn phai đón hoa đào nở, chỉ như vừa đảo mắt một cái, tháng ba cuối xuân đã đến.
-
vtrans by xiandzg
Vân Ỷ Phong nói: "Lúc trước ta với Vương gia còn bảo, với tính cách của Lê Thanh Hải, chắc hẳn hắn đã mưu tính kĩ càng phải làm sao để đổi chức vị Minh chủ lấy nửa đời sau an ổn phú quý." Hiện nay Giang Lăng Tự gần như bị cấm túc, Phong Vũ môn đi khắp giang hồ điều tra chuyện xưa, Giang gia lại không có dấu hiệu từ bỏ, thậm chí chỉ thiếu điều treo mấy chữ "chuẩn bị tính sổ" lên thành biển hiệu trước cửa.
"Nhưng ta không muốn cho hắn được an ổn phú quý." Giang Lăng Phi nói, "Huống hồ Lê Thanh Hải cáo ốm không ra mặt, ai biết còn định trốn đến bao giờ, ta lại không đủ kiên nhẫn chờ hắn thêm vài năm nữa."
"Vậy Giang đại ca muốn làm gì?"
"Ta muốn cho tất cả môn phái tề tựu về Giang gia." Giang Lăng Phi nói, "Tứ đệ là người Giang gia, bất luận hắn nói cái gì, đều sẽ bị nghi ngờ là đã thông đồng trước với ta, phải để Lê Thanh Hải chính miệng thừa nhận tội ác mới có thể rửa sạch nỗi nhục cho Thúc phụ, cho toàn Giang gia. Không phải công phu Giang gia không bằng Hán Dương bang, mà là bọn chúng hèn hạ, âm thầm chơi chiêu tiểu nhân."
Nghe cũng có lí, nhưng hiện nay toàn võ lâm đã biết Lê Thanh Hải đổ bệnh, rõ ràng là sẽ không ra ngoài, hơn nữa hắn không ngốc, sao có thể chính miệng thừa nhận tội ác trước mặt quần hùng thiên hạ? Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Việc này không chủ quan được. Đừng để đến lúc các đại môn phái tề tựu rồi, Lê Thanh Hải lại cứng đầu không chịu mở miệng, cục diện sẽ rất kì quặc."
"Chỉ cần hắn tới Giang gia, ta khắc có cách bắt hắn nhận tội." Giang Lăng Phi nói, "Có điều để hắn nguyện ý tới Giang gia, phải nhờ cả vào Vương gia."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Ngươi lại muốn ta lấy quyền đè người?"
"Nếu Lê Thanh Hải bị bức đến phát rồ, gây nên sóng gió tại thành Lũng Võ, thậm chí là trên toàn võ lâm, thì người bị liên luỵ chẳng phải chính ngươi và triều đình à?" Giang Lăng Phi khoác vai Vân Ỷ Phong kéo qua, "Không giúp cũng được, ngươi nói có phải không, Vân môn chủ?"
Vân Ỷ Phong bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Giang đại ca yên tâm, Vương gia hắn rất có kinh nghiệm trong loại chuyện ỷ thế hiếp người này."
Chỉ vì câu nói này, Quý Yến Nhiên suy tư ròng rã suốt cả buổi chiều, cố nghĩ xem rốt cục mình ỷ thế hiếp người lúc nào.
Mãi đến trước khi đi ngủ mới lờ mờ chạm đến chân tướng, bèn nói với người trong ngực: "Chuyện trên giường, không gọi là ỷ thế hiếp người."
Cùng lắm là dùng lực thuyết phục thôi.
...
Gần trăm bức "anh hùng thiếp" mạ vàng, được người ra sức giục roi thúc ngựa, mang đến khắp nơi trên giang hồ.
Một trận phong ba mơ hồ nổi lên, có lẽ sẽ mang đến sóng gió rúng động, nhưng cũng có thể sẽ mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Song đối với đại đa số bách tính, thì đại sự của võ lâm tuyệt không thể quan trọng bằng giao thừa sắp tới, ăn Tết cơ mà, bận rộn mổ heo chuẩn bị lương thực viết câu đối xuân mặc quần áo mới đã đủ tối mặt rồi, Minh chủ là ai thì có quan trọng gì, không quan trọng chút nào hết.
Như thường lệ, Vân môn chủ cũng nhận được mười tám bộ đồ mới từ Tiêu vương điện hạ, toàn bộ vẫn là loại thẩm mĩ Hoàng gia xanh đỏ tím vàng, giăng đầy trong phòng dào dạt xuân ý, nhìn đã thấy phiền não.
Vân Ỷ Phong bình tĩnh đóng cửa lại, cứ để đó đi, không nỡ mặc.
"Cuối năm không mặc thì còn định chờ đến bao giờ?" Giang Lăng Phi rất không đồng tình, đích thân chọn cho hắn một bộ nồng nặc khí chất phú quý, ống tay và cổ áo đều được gắn một vòng lông trắng muốt, đai lưng làm bằng sợi kim ngân khảm bảo thạch, trọng lượng cả bộ y phục sánh ngang với áo giáp sắt.
Vân Ỷ Phong vừa nhìn đã thấy tức ngực, đang tính chuồn lẹ thì Quý Yến Nhiên bước vào từ ngoài sân, bắt gặp quần áo trong tay Giang Lăng Phi, hai mắt lập tức toả sáng: "Quả nhiên đẹp thật."
...
Trong Vương thành, Bình Lạc Vương đang dẫn theo thuộc hạ đi dạo, thuận tiện giúp Hoàng huynh thị sát dân tình. Đi ngang qua tiệm tơ lụa, trông thấy một bộ sa y kèm áo bào màu anh đào nhạt điểm xuyết đường vân trầm trầm, tinh xảo như tiên, nhẹ nhàng như tuyết, liền khen: "Nếu như Vân môn chủ đang ở Vương thành, thì bộ y phục này chỉ có thể dành cho hắn."
Lại nói, mấy tháng rồi chưa gặp, chẳng biết thẩm mĩ của Thất đệ có khá khẩm lên tí nào không, hay vẫn bị mấy ông chủ tiệm may lừa gạt, mua phải mấy bộ xấu mù cũng cho là "áo bào phú quý đầy tử khí".
(*tử khí ở đây là điềm lành, cũng là tử trong màu tím; cái áo này từng được nhắc đến trong chương 96)
Ở nơi xa, Vân Ỷ Phong hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Quý Yến Nhiên lo lắng, tiện tay lấy thêm một tấm khăn da cáo, cẩn thận quàng cho đối phương.
Quàng xong lại càng đau mắt người nhìn. Vân Ỷ Phong đứng trước gương đồng, bất lực nghĩ, bỏ đi, ngươi vui là được.
Quý Yến Nhiên nắm tay hắn ra ngoài.
Dọc đường gặp rất nhiều thiếu gia tiểu thư, gia đinh nha hoàn, đại thúc đốn củi thẩm thẩm nấu bếp, người người đều dồn mắt về bộ đồ mới của Vân môn chủ, còn nhiệt tình khen ngợi mấy câu liền. Cũng không hoàn toàn vì nể nang quyền thế của Tiêu vương điện hạ, mà một phần là vì... thật sự cũng không đến nỗi nào. Tấm áo bào bảo thạch này, người khác mặc lên sẽ giống như "nghèo khổ lâu ngày mới phất, vì vui sướng quá đỗi nên phải lập tức điên cuồng khoe khoang bằng cách gắn hết châu báu lên quanh hông", nhưng bởi vì đây là Vân môn chủ, thì không phải châu báu quanh hông, mà là mĩ nhân mặc mĩ ngọc, càng tôn thêm vẻ đẹp của nhau, tạo ra khí chất phú quý trời sinh, mấy đụn lông ở cổ áo tay áo cũng trở nên phiêu dật lạ thường.
Vân Ỷ Phong kéo giãn khăn quàng, nóng phát hoảng: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Tối nay Giang gia mở thiết yến, hai ta không tham gia náo nhiệt." Quý Yến Nhiên nói, "Chỉ ở trong buồng sưởi của Yên Nguyệt Sa, uống vài chén rượu ngon, ăn một bữa cơm đoàn viên thôi được không?"
"Ngon là rượu nào?"
"Li Châu Tửu Xuân Phong."
Nghe tên nhẹ nhàng êm tai, nhưng lại là rượu mạnh, uống mấy chén đã say.
Mai Trúc Tùng có công chữa trị cho Giang Nam Đấu, dĩ nhiên cũng được mời đến làm khách quý trong đại yến giao thừa của Giang gia. Buồng sưởi còn lại mình Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong, nha hoàn cũng bị cho lui ra, chỉ có nến đỏ ung dung lay động làm bạn với vầng trăng khuyết, nhắm mắt nghe tiếng sáo trúc văng vẳng nơi xa, đầy thanh nhàn tự tại.
Trên bàn bát đĩa lộn xộn, lửa dưới nồi đồng cũng đã tắt. Sàn nhà phủ lớp thảm lông cừu trắng muốt, Vân Ỷ Phong tay cầm một chén tửu xuân phong, đầu gối lên đùi Quý Yến Nhiên, vừa vặn nhìn được qua cửa sổ một mảnh sao trời lấp lánh, cùng những vòng mây bao quanh, vừa cao vừa xa, lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Quý Yến Nhiên dùng ngón cái nhẹ vuốt cằm đối phương, mơn trớn một hồi, mới cúi người đặt một nụ hôn lên khoé môi.
Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ như sợi lông vũ vừa chạm qua, nhẹ đến nỗi lồng ngực cả hai cùng hẫng một nhịp. Vân Ỷ Phong quẳng li rượu trong tay đi, cánh tay trắng như tuyết vòng qua cổ đối phương, kéo hắn xuống sát người mình. Cùng với hương rượu còn sót lại trên môi, hô hấp cả hai nhanh chóng trở nên gấp gáp.
"Vân nhi." Quý Yến Nhiên đè lên hắn, hơi thở nóng hổi cọ bên tai.
Vân Ỷ Phong cũng bị chọc cho mê man trong tình ý, hơi nghiêng đầu: "Về phòng ngủ."
"Không về." Quý Yến Nhiên lại nói, "Ở đây luôn."
Buồng sưởi không có cửa, chỉ có tấm rèm vải to sụ chắn gió.
Vân Ỷ Phong đã hơi hơi tỉnh rượu, chống người ngồi dậy: "Không được."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Tại sao không được?"
Lại còn hỏi tại sao? Vân Ỷ Phong vỗ vỗ ngực hắn, lừa gạt, chúng ta về phòng ngủ đã, về phòng ngủ rồi ta nghe ngươi tất.
Quý Yến Nhiên cười nhẹ, một tay túm lấy vòng eo mảnh mềm mại: "Kể cả ở đây, ta cũng có khả năng khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời."
Ve vãn vớ vẩn, Vân Ỷ Phong cho hắn một bạt, thừa dịp đối phương lơ đãng liền đứng dậy chuồn.
Vốn định xuyên qua đường mòn trong vườn hoa đi thẳng về phòng ngủ, mặt đá ven đường lại bị phủ một tầng băng mỏng, hết sức trơn trượt, bình thường tất nhiên không thể gây khó dễ cho môn chủ Phong Vũ môn khinh công tuyệt đỉnh, có điều đêm nay hắn uống say, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, kết quả là đầu mụ chân mềm, bước hụt.
"Vân nhi!" Quý Yến Nhiên cũng giật nảy mình, bay tới giữ người, song chưa túm được đã trơ mắt nhìn hắn lăn thẳng xuống hồ nước đành "tùm".
"Khụ khụ!" Vân Ỷ Phong quơ quắng lung tung vài cái, áo bào phú quý nạm bảo thạch trên thân hút đẫm nước, hiện tại nặng trịch như gông cùm quấn chặt quanh thân, muốn động đậy cũng khó khăn. Quý Yến Nhiên đứng trên bờ, dở khóc dở cười: "Mau đưa tay cho ta!"
Vân Ỷ Phong một tay bám bờ, một tay đẩy hắn ra: "Không việc gì phải gấp, ta ngâm thêm một lát."
Quý Yến Nhiên: "..."
Đêm ấy, tận đến khi Giang Lăng Phi tan tiệc trở lại, đèn trong phòng ngủ hai người vẫn sáng trưng.
Có thể suy ra, Tiêu vương điện hạ đã phải xin lỗi suốt cả đêm.
Vân môn chủ cứ thế nhiễm phong hàn, đầu đắp khăn ướt, nằm từ mùng một đến mùng bảy Tết, uống hết mười mấy bát, vô duyên vô cớ bỏ lỡ hàng loạt náo nhiệt trong thành Đan Phong, chỉ biết than vãn thở dài, hết thở dài lại than vãn.
Mùng tám nắng ráo, Giang Lăng Thần chủ động ra tiệm mua ít bánh, dự định ghé qua Yên Nguyệt Sa thăm bệnh nhân, tiện thể cho Tam ca một hộp bánh Bạch Ngọc. Đúng lúc đi ngang qua, Giang Lăng Phi đang luyện võ, trường kiếm loé lên như chớp, tựa ưng xuyên mây, đao xé gió, mỗi chiêu thức đều trơn tru lưu loát, đặc biệt tiêu sái.
Giang Lăng Thần nhìn thấy liền nóng mắt, giao điểm tâm lại cho người hầu cầm, mình thì rút một cây thương dài từ trên giá vũ khí xuống, muốn so vài chiêu với Tam ca. Tuyệt chiêu khinh công "Phong Tức" gần đây Vân Ỷ Phong vẫn dạy hắn dường như rất hữu dụng, bởi vì ngay cả Giang Lăng Phi võ công cái thế như vậy, mà mãi đến khắc cuối cùng mới phát giác ra người đánh lén, theo bản năng lập tức nghiêng người, cho đối phương một chưởng ngã sõng soài.
Giang tiểu cửu không chút phòng bị, thất thanh la lên một tiếng thảm thiết vang trời.
"..."
Cứ thế, Giang phủ lại có thêm một bệnh nhân.
Sáng sớm hôm ấy, Giang Lăng Thần cánh tay quấn băng vải, ngồi trên bậc thang phơi nắng.
Vân Ỷ Phong bưng đến một đĩa bánh ngọt: "Vẫn đang giận Tam ca ngươi à?"
"Không phải giận." Giang Lăng Thần lấy lại tinh thần, "Chỉ là ta đang tính đến chuyện hành tẩu giang hồ."
Vân Ỷ Phong cười hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
"Ta cũng muốn được như Tam ca." Giang Lăng Thần chân thành nói, "Ngày đó hắn bổ tới một chưởng, ta căn bản là không có khả năng chống đỡ." Mà chiêu thức tuyệt diệu có sức công phá như cuồng phong bạo tuyết ấy, là thứ mà võ sư của Giang gia cả đời cũng không thể ngộ ra, chỉ có ngao du khắp thiên hạ rộng lớn, mới mở mang được tầm mắt, hiểu thấu được kiếm pháp.
Hắn càng nói càng kích động, ánh mắt cũng loé sáng: "Ta phải xuất phát luôn bây giờ!"
"Cánh tay vẫn đang bị thương, vội cái gì, ngồi xuống đi hẵng." Vân Ỷ Phong dí đĩa điểm tâm vào tay hắn, "Để đây ta kể ngươi nghe về giang hồ."
Giang hồ ấy à, không chỉ có phồn hoa gấm lụa, mà còn có âm mưu, tính toán, có phản bội, lợi dụng, rất hung hiểm, giống như con mãng thú luôn luôn há miệng, chỉ chực chờ để nuốt người ta đến không còn mảnh vụn. Huống hồ chẳng bao lâu nữa, quần hùng võ lâm đều sẽ tụ tập về Giang gia sơn trang, sự kiện này rất hiếm khi xảy ra, kể cả tương lai muốn đi xông xáo giang hồ, thì lúc này cũng nên ở lại nhà đã, trải nghiệm rồi hẵng đi.
Giang Lăng Thần nghĩ nghĩ, gật gù: "Cũng có lí."
Trấn an xong thiếu niên nhiệt huyết muốn bỏ nhà, Vân Ỷ Phong mới quay lại Yên Nguyệt Sa, Quý Yến Nhiên vừa ra ngoài thành về, đang thương nghị với Giang Lăng Phi về lễ Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng tới.
"Ngoài hội hoa đăng, rằm tháng giêng vẫn còn gì đặc biệt nữa à?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Đặc biệt thì không, nhưng Lăng Phi nói ngươi đã nằm trên giường bảy tám ngày rồi, Nguyên Tiêu nên được đền bù một chút, bởi vậy định mở một bữa tiệc ở tửu lâu Lung Tinh, chỉ ba người chúng ta, gọi thêm cả Mai tiền bối nữa." Quý Yến Nhiên cười nói, "Coi như đền bù bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa."
Lung Tinh không phải tửu lâu xa hoa nhất trong thành, nhưng Vân Ỷ Phong lại rất thích, có cây có nước có trăng sao, khoảng cách tới phố xá nhộn nhịp không xa không gần, rượu không tệ, đồ ăn cũng rất được. Tan tiệc xong, giữa sông còn tổ chức bắn pháo bông tưng bừng, Vân Ỷ Phong tựa vào rào chắn, ngửa đầu nhìn lên từng đoá từng đoá bập bùng, rựa rỡ chói loá là thế, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan vào mây khói.
Lại một tia kim long vút lên trời, đám trẻ con thích thú reo hò chói tai.
Mai Trúc Tùng cười nói: "Lần đầu trông thấy Vương gia rút Long Ngâm kiếm ra khỏi vỏ ở sa mạc, ta cũng bị doạ cho la to như vậy."
"Thật ra, thanh kiếm ấy chính là của Hoàng thượng đưa cho Vương gia." Vân Ỷ Phong nói, "Người người đều nói đó là thanh kiếm thượng cổ thuộc về Đế vương, cho nên liền khẳng định Vương gia lòng lang dạ thú, nhưng thực tế đâu có phức tạp như vậy? Đơn giản là Hoàng thượng dùng không hợp, nên mới giao cho Vương gia ra trận giết đích, dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm, làm sao mà hơn được tình huynh đệ."
Đoá pháo bông tiếp theo màu đỏ, tựa như mẫu đơn cùng thược dược của ngày xuân, Giang Lăng Phi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: "Các ngươi định bao giờ mới thành thân?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Bao giờ Giang đại ca chuẩn bị xong hạ lễ rồi tính."
Giang Lăng Phi cười to: "Lời này là ngươi nói đó, nếu ngày mai ta đưa đầy đủ hạ lễ đến Tiêu vương phủ, ngươi nguyện ý bái đường với Vương gia ngay và luôn chứ?"
"Được." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, đã hơi chếnh choáng, "Vậy thì cùng về Vương thành, đi lâu quá rồi, ta cũng muốn gặp lão Thái phi."
Nhận được lời đáp quá ư sảng khoái, Giang Lăng Phi lại không biết phải nói tiếp thế nào, cuối cùng chỉ thấp giọng kề tai Quý Yến Nhiên: "Nhìn đi, có vẻ là rất muốn gả rồi đó, hay là ta tổ chức cho ngươi một hỉ sự ở Yên Nguyệt Sa trước? Làm tân lang ấy mà, một lần làm, hai lần quen, bây giờ tập luyện luôn đi, mai sau về Vương thành làm lễ đỡ mất mặt."
"Ta tính sẽ để ngươi phụ trách tiệc cưới ở Vương thành." Quý Yến Nhiên quay đầu nhìn hắn, "Cho nên người luyện tập phải là ngươi đấy, đến lúc ấy mà xảy ra nhiễu loạn, ta cho ngươi thăm thiên lao."
Giang Lăng Phi: "..."
Giang Lăng Phi nói, cút đi.
Tất nhiên, sau bữa tiệc Nguyên Tiêu vui vẻ, mọi người lại tiếp tục bận rộn lu bù. Lời hứa về tiệc cưới diễn tập cũng dần bị ném ra sau đầu, không được nhắc lại nữa.
Các môn phái trên giang hồ cũng lần lượt nhận được thư, viết rõ, mời quần hùng võ lâm tụ họp tại Giang gia vào tháng Ba sắp tới, để cùng bàn bạc đại sự.
Đây chính là một lời khiêu khích trực tiếp—Minh chủ võ lâm còn chưa chết, Hán Dương bang vẫn sờ sờ ra đấy, đâu đã đến lượt Giang gia và Giang Lăng Phi dẫn đầu đại hội nghị sự? Hơn nữa gần đây trên giang hồ cũng chẳng có đại sự gì hết! Thế nhưng không đi thì không được, dầu gì Quý Yến Nhiên vẫn đang ở trong thành Đan Phong, thiếu điều mặc cùng Giang Lăng Phi một cái quần, mà Lê Thanh Hải còn đang ốm liệt giường, không nói cũng biết ai sẽ là Minh chủ đời tiếp theo.
Vì vậy tất cả đều nhanh chóng chuẩn bị hạ lễ, dẫn theo đệ tử, lũ lượt xuất phát.
Một vài môn phái nhiều chuyện, hoặc nói là để ý hơn, trước khi khởi hành vẫn không khỏi băn khoăn—bên phía thành Lũng Võ giờ này sao rồi?
"Lê minh chủ vốn dĩ không muốn đến, nhưng Tiêu vương điện hạ lại phái thống lĩnh trú quân Tây Bắc Tiêu Hằng tới tận cửa mời đi, ngay cả cáng cũng chuẩn bị sẵn sàng."
"..."
Cho dù Lê Thanh Hải võ công cao cường đến đâu, Hán Dương bang có thâm căn cố đế đến nhường nào, cũng đâu thể chống lại thiết kị ngùn ngụt của triều đình?
Cho nên cũng miễn cưỡng bị đưa ra khỏi phòng ngủ, được quân đội hộ vệ chặt chẽ, một đường xuôi Nam.
Nghinh xuân tàn phai đón hoa đào nở, chỉ như vừa đảo mắt một cái, tháng ba cuối xuân đã đến.
-
vtrans by xiandzg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất