Chương 69
Kết quả kiểm tra hàng tháng của tháng này được in ra và dán lên tường sau phòng học, tổng cộng có hai tờ, một tờ là xếp hạng theo ban, một tờ là xếp hạng theo lớp.
Tôi ngồi ở hàng cuối, sau giờ học, mọi người tràn sang đây xem thành tích, khó tránh khỏi vây tôi chật kín đến con kiến chui chẳng lọt.
Tôi đang cầm ly uống nước thì bị Thiệu Viễn Đông vỗ vào cánh tay.
"Ông lại nhất khối nữa, không phải con người mà..."
Phía sau phòng học rất ồn ào, tiếng người rôm rả, tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói thảo luận về Thành Nham.
"Ôi vãi, Thành Nham điểm tối đa môn toán á? Cao hơn cả Giang Mộ Bình luôn?"
"Chỉ là bị môn văn kéo chân, nếu không chắc chắn đã vào top 3 của khối rồi."
"Mẹ ơi, thế mà lại chuyển đến một quái vật."
Tôi mượn cớ đứng dậy đi rót nước, dừng lại đằng sau đám đông một lát. Tôi nhìn lướt qua bảng xếp hạng thành tích, nhanh chóng tìm thấy tên của Thành Nham.
Hạng hai trong lớp, hạng sáu toàn khối.
Môn toán cậu ấy đạt điểm tối đa, điểm tổ hợp tự nhiên cũng rất cao, chỉ bị môn ngữ văn kéo xuống một chút, nhìn chung kém hơn ba người đứng đầu khối khoảng 20 điểm.
Nữ sinh đứng trước mặt tôi bỗng quay đầu lại, như bị tôi làm cho giật mình, lập tức lùi về sau.
Nhỏ đỏ lỗ tai chúc mừng ta: "Chúc mừng cậu nha, lại nhất khối rồi."
"Cảm ơn."
Tôi lấy nước từ trong bình, nhìn thấy Văn Yến ôm chồng sách bài tập đi về phía tôi.
"Lớp trưởng ơi, cô Tôn có chuyện tìm cậu, cô ấy bảo cậu đến văn phòng đó."
"Biết rồi."
Tôi đặt ly nước xuống, đi đến văn phòng tổ ngữ văn. Cô Tôn là giáo viên dạy ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi.
Tôi gặp Thành Nham trong văn phòng, cậu ấy đứng bên cạnh bàn làm việc của cô Tôn, dáng đứng ngoan ngoãn, nôm vẻ khiêm tốn, chờ được chỉ dạy.
Cây bút đỏ của cô Tôn chỉ chỉ khoanh khoanh trên bài kiểm tra, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Quay lại luyện chữ cho đàng hoàng. Nếu chữ viết đẹp, bài văn này của em ít nhất có thể cao hơn năm điểm."
Thành Nham gật đầu.
Cô Tôn ngẩng đầu nhìn tôi.
"Em trở về lớp học trước đi." Cô Tôn đưa bài kiểm tra cho Thành Nham, trên mặt có chút ý cười: "Môn toán và tổ hợp tự nhiên thi rất tốt, điểm số mỗi môn đều đứng nhất khối, ngữ văn vẫn có thể cố gắng hơn, thầy cô mong đợi lần sau em sẽ gặt hái được thành tích tốt hơn nữa nhé."
Thành Nham nhận bài kiếm tra đi tới bên cạnh tôi, trên người cậu ấy thoang thoảng mùi xà phòng.
Cô Tôn cúi đầu nhìn bảng kết quả học tập, hỏi tôi: "Kết quả của từng môn trong lần thi tháng này, em biết cả rồi chứ?"
"Biết rồi ạ."
Cô vẫn cúi đầu: "Tổ hợp tự nhiên lần này hình như không có phát huy bình thường."
Tôi đáp vâng.
"Lần thi tháng này, xếp hạng nhất ở môn toán và tổ hợp khoa học đều là Thành Nham, em đứng thứ hai." Cô Tôn ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Cô hỏi tôi một cách khá uyển chuyển: "Gần đây có phải là suy nghĩ về chuyện khác không?"
"Ý cô là sao ạ?"
"Gần đây lúc tự học có vẻ em thường hay ngẩn người."
Đây là sự thật, tôi không thể biện bạch.
Có vẻ cô Tôn đã hiểu lầm gì đó: "Với điều kiện của em, có người theo đuổi rất bình thường, với tuổi này của em yêu đương cũng rất bình thường mà, cô không cứng nhắc như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học."
"Cô Tôn, em không —— "
Cô nói thẳng: "Cô thấy dạo này em với Cố Hiểu Du đi với nhau có hơi gần, mấy đứa hẹn hò thật à?"
Không hổ là giáo viên chủ nhiệm, quả nhiên hiểu rõ hết thảy tình huống trong lớp.
Đáng tiếc cô Tôn không biết tôi không thích con gái, nếu không chắc chắn cô sẽ không hiểu lầm như vậy.
"Gần đây em muốn cùng bạn ấy tham gia cuộc thi toán học, đi gần... là đang thảo luận đề bài ạ."
"Cuộc thi toán học?"
"Vâng."
Cô Tôn chợt tỉnh ngộ gật gù: "Cô nhớ ra rồi, thầy Chu có nhắc đến chuyện này với cô."
Không phải vì yêu đương, nhưng ngẩn người thì phải luôn có lý do, bỏ qua chuyện Cố Hiểu Du, cô Tôn lại hỏi tôi: "Gần đây gặp chuyện gì sao? Cảm giác em luôn mất tập trung."
Tôi thẳng thắn nói: "Sức khoẻ của ba em có chút vấn đề, mấy ngày nay ông ấy đang nằm viện."
Cô Tôn cau mày: "Tình huống nghiêm trọng không?"
"Bị mệt trong lúc làm việc, không phải bệnh nặng ạ."
Làm bác sĩ gặp phải tình huống như thế là không thể tránh khỏi, nhưng đây quả thực là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bị ba bệnh, cho nên có chút lúng túng. Một ngày sau khi có kết quả thi tháng, cô Tôn thông báo với chúng tôi rằng phải đổi chỗ ngồi.
"Là thế này, lần này đổi chỗ, chúng ta sẽ không đi qua từng hàng một mà sẽ tự mình chọn chỗ ngồi dựa theo thứ tự thi tháng. Ví dụ như Giang Mộ Bình đứng nhất lớp chúng ta, vì vậy em ấy sẽ người đầu tiên chọn vị trí, cứ lần lượt về sau như thế." Cô Tôn cười, "Hơn nữa lần này từ ngồi một mình thành ngồi hai người."
Khắp phòng học là tiếng bàn luận xôn xao.
"Có điều lần này cô chỉ thử nghiệm thôi, trước tiên chúng ta cứ sắp xếp như thế đã, rồi tuỳ vào tình hình sẽ thay đổi sau." Cô Tôn vỗ tay, "Được rồi, mọi người kéo bàn vào cạnh nhau đi, sau đó ra ngoài xếp hàng theo thứ tự thành tích thi tháng."
Lớp chúng tôi chưa từng xếp chỗ đôi, ai nấy đều tỏ ra rất hào hứng. Tôi đứng đầu hàng, lúc Thiệu Viễn Đông đi ngang qua đụng vào tay tôi, cười đến là ái muội: "Để tôi xem em gái nào có thể chọn đầu tiên."
Lúc cậu ta nói chuyện tôi hơi nghiêng đầu, khoé mắt vừa vặn nhìn về phía Thành Nham đang đứng sau tôi, cậu ấy liếc nhìn tôi rồi thản nhiên thu tầm mắt lại.
Một lát sau, giọng của Thành Nham vang lên phía sau tôi.
"Cậu muốn ngồi với con gái à?"
Tôi nhất thời không chắc liệu có phải cậu ấy đang nói chuyện với mình không.
Cậu ấy ho một tiếng, sau đó tôi cảm thấy lưng mình bị đẩy nhẹ. Tôi quay đầu lại, trông thấy cậu ấy cầm cây bút bi trong tay.
"Cậu muốn ngồi với con gái hả?" Cậu ấy hỏi lại.
Thực ra, tôi có hơi không theo kịp suy nghĩ của cậu ấy.
"Ý cậu là sao?" Tôi hỏi.
Thành Nham nhìn sang chỗ khác, bấm cây bút bi trong tay vang lên tiếng "tạch tạch".
"Chắc hẳn sẽ có rất nhiều bạn nữ muốn ngồi cùng bàn với cậu." Cậu ấy dừng lại, bổ sung: "Đó là ý của Thiệu Viễn Đông đúng chứ?"
Tôi hơi hơi buồn cười: "Ngồi với nam hay ngồi với nữ, đối với tôi đều như nhau cả thôi. Tôi không để ý đâu."
Cậu ấy "ồ" một tiếng, đưa mắt nhìn tôi một cái rồi lại nhìn sang nơi khác, khẽ gật đầu.
Tôi là người đầu tiên bước vào phòng học chọn chỗ và đi thẳng về chỗ ngồi của mình trước đó.
Cô Tôn mỉm cười, nhìn ra cửa: "Tiếp theo, Thành Nham, vào chọn chỗ đi."
Tuy rằng tôi đoán Thành Nham có thể sẽ chọn chỗ bên cạnh tôi, nhưng sau cùng, lời cậu ấy vừa nói làm cho tôi không biết đâu mà lần. Thế mà khi thật sự nhìn thấy cậu đi về phía mình, tôi vẫn có chút bàng hoàng.
Cậu ấy cầm cây bút bí đã phai màu theo thói quen, điềm nhiên như không ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nghe bên ngoài ồn ào không nhỏ.
Không bao lâu sau, Thành Nham cũng không giấu được vẻ sốt ruột, tôi phát hiện cậu ấy cứ bấm bút bi liên tục, có lẽ là do bị bạn học bên ngoài ảnh hưởng.
Cậu ấy ho khan một tiếng, nói: "Tôi không muốn ngồi với người khác."
So với các bạn học khác trong lớp, đúng là Thành Nham quen thuộc với tôi hơn. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ chọn chỗ bên cạnh mình, chắc cũng vì nguyên nhân này.
Tôi không lên tiếng, cậu ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
"Tự cậu nói nam nữ đều không quan trọng mà."
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, lần đầu tiên tôi quan sát mắt của cậu ấy ở khoảng cách gần. Tôi không biết có phải cậu ấy bị nhìn nên hơi ngượng ngùng hay không mà cậu ấy vội quay mặt đi.
Những bạn học khác lục tục vào lớp, lớp học dần trở nên ồn ào.
Cô gái ngồi bên cạnh Thành Nham không còn gì để lưu luyến mà gục xuống bàn, nghiêng đầu đỏ mắt chờ mong nhìn cậu ấy: "Thành Nham, tôi vốn định ngồi bên cạnh cậu đó. Hiếm lắm mới được một lần được vào top 10, không biết lần sau là khi nào nữa, hai người không cho người ta con đường sống gì cả, dù sao cũng để lại một người cho đám dân tị nạn chúng tôi với chứ, tôi thật sự rất cần một học bá để làm tấm gương đó."
Tôi an ủi nhỏ: "Cách hành lang, cậu cũng có thể lấy cậu ấy làm gương mà."
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, vô cùng ngắn ngủi. Tôi nhìn sang, Thành Nham cúi đầu xem bài kiểm tra, ý cười thoáng qua nơi khóe miệng.
Chiều hôm nay, tôi và Cố Hiểu Du sẽ tham gia cuộc thi toán học, thời gian nghỉ trưa, giáo viên dạy toán đi vào lớp.
Thầy ấy đi tới t bàn của tôi, nhìn xung quanh, hỏi: "Cố Hiểu Du đâu?"
"Chắc là đi vệ sinh rồi ạ."
Thầy Chu gật đầu: "Lát nữa trò ấy quay lại, em nhắn với trò ấy nhé. Một giờ rưỡi chiều nay chúng ta xuất phát, tập trung toà nhà giảng dạy. À đúng rồi, đừng quên mặc đồng phục học sinh và phải đeo thẻ học sinh." Trường chúng tôi không bắt buộc phải mặc đồng phục, bình thường tôi không mặc đồng phục, hôm nay cũng vậy, tôi sửng sốt: "Trước đó thầy đâu có nói phải mặc đồng phục, hơn nữa trước giờ cũng đâu có quy định phải mặc đồng phục."
"Sao mà thầy biết được chứ, mới nhận được thông báo bắt buộc phải mặc đồng phục." Thầy Chu nhìn tôi cười, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, "Cho em ngày thường đỏm dáng ha, thân là lớp trưởng mà không mặc đồng phục theo quy củ."
Trong lớp chẳng có mấy nam sinh mặc đồng phục, hầy hết đều mặc áo polo mùa hè, tôi đang sầu ơi là sầu thì Thành Nham đột nhiên cởi áo khoác đồng ohucj của mình đặt lên bàn tôi.
"Đấy không phải được rồi sao." Thầy Chu vỗ lên lưng tôi, "Lấy áo của bạn làm bộ khoác bên ngoài đi. Nhớ nói Cố Hiểu Du mặc đồng phục, buổi chiều một giờ rưỡi tập trung dưới lầu, đừng đến muộn đó."
Trên đồng phục học sinh của Thành Nham có mùi hương nhàn nhạt, là mùi của xà phòng, cậu ấy cởi áo khoác mùa thu, bên trong đang mặc áo polo mùa hè.
Cả bộ đồng phục mặc ngay ngắn chỉnh tề, vẫn rất ngoan.
Tôi gấp sơ đồng phục lại, đặt vào góc bàn. Thành Nham quay sang: "Cậu không thử xem vừa không à?"
"Vóc người hai chúng ta không chênh lệch lắm." Tôi nói.
Dường như cậu ấy có hơi ỉu xìu: "Tôi thấp hơn cậu."
Cậu ấy luôn có thể làm tôi bật cười trong lúc lơ đãng. Vì vậy tôi mặc áo khoác của cậu ấy vào, tay áo và vạt áo thân hơi ngắn, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.
"Cảm ơn." Tôi kéo khoá lên.
"Không có chi." Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Sao thế?"
"Nhìn như vậy cảm giác cậu rất cường tráng."
"Là do cậu gầy quá, áo bé."
Cậu ấy có vẻ không vui, xụ mặt quay đầu đi.
Thực ra tôi thấy là lạ, tại sao Thành Nham không có tham gia cuộc thi toán học lần này.
"Không phải lần trước thằng nhóc đánh nhau với người ta sao, nó vẫn còn bị kỷ luật đấy." Thầy Chu cầm bình nước đi lên xe buýt đưa đón của trường, "Không đăng lý được, em nghĩ thầy không đăng ký cho nó à."
"Vậy lần sau cậu ấy có thể tham gia không?"
"Xử lý kỷ luật xong thì chắc là có thể tham gia, còn lần này thì đáng tiếc."
Tròn xe của trường còn có học sinh từ các lớp khác tham gia cuộc thi, tôi đi xuống dưới ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
Cố Hiểu Du không ngồi cùng tôi mà đi tìm chỗ khác.
Ngồi cạnh lối đi là bạn cùng lớp với tôi hồi cấp hai, cậu ta bắt chuyện với tôi: "Giang Mộ Bình, cậu mặc đồng phục của em trai nào hả, không vừa gì cả."
"Bạn cùng bàn." Ta nói.
Xe buýt khởi động, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết đầu của buổi chiều là thể dục, trên sân đâu đâu cũng có bóng dáng của bạn cùng lớp của tôi.
Xe buýt chậm rãi đi qua sân luyện tập, Thành Nham mặc đồng phục mùa hè màu trắng, nổi bật trong đám đông. Cậu ấy chạy băng băng trên sân bóng rổ, nhẹ nhàng nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Hình như cậu ấy nhìn thấy xe buýt của trường và nhìn về phía tôi.
Cổ áo cậu ấy ướt đẫm, lấm tấm vệt mồ hôi.
Cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía này.
Hương xà phòng trên đồng phục dường như hoà với mùi nắng, cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi, khiến tôi cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ hơn.
Tôi ngồi ở hàng cuối, sau giờ học, mọi người tràn sang đây xem thành tích, khó tránh khỏi vây tôi chật kín đến con kiến chui chẳng lọt.
Tôi đang cầm ly uống nước thì bị Thiệu Viễn Đông vỗ vào cánh tay.
"Ông lại nhất khối nữa, không phải con người mà..."
Phía sau phòng học rất ồn ào, tiếng người rôm rả, tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói thảo luận về Thành Nham.
"Ôi vãi, Thành Nham điểm tối đa môn toán á? Cao hơn cả Giang Mộ Bình luôn?"
"Chỉ là bị môn văn kéo chân, nếu không chắc chắn đã vào top 3 của khối rồi."
"Mẹ ơi, thế mà lại chuyển đến một quái vật."
Tôi mượn cớ đứng dậy đi rót nước, dừng lại đằng sau đám đông một lát. Tôi nhìn lướt qua bảng xếp hạng thành tích, nhanh chóng tìm thấy tên của Thành Nham.
Hạng hai trong lớp, hạng sáu toàn khối.
Môn toán cậu ấy đạt điểm tối đa, điểm tổ hợp tự nhiên cũng rất cao, chỉ bị môn ngữ văn kéo xuống một chút, nhìn chung kém hơn ba người đứng đầu khối khoảng 20 điểm.
Nữ sinh đứng trước mặt tôi bỗng quay đầu lại, như bị tôi làm cho giật mình, lập tức lùi về sau.
Nhỏ đỏ lỗ tai chúc mừng ta: "Chúc mừng cậu nha, lại nhất khối rồi."
"Cảm ơn."
Tôi lấy nước từ trong bình, nhìn thấy Văn Yến ôm chồng sách bài tập đi về phía tôi.
"Lớp trưởng ơi, cô Tôn có chuyện tìm cậu, cô ấy bảo cậu đến văn phòng đó."
"Biết rồi."
Tôi đặt ly nước xuống, đi đến văn phòng tổ ngữ văn. Cô Tôn là giáo viên dạy ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi.
Tôi gặp Thành Nham trong văn phòng, cậu ấy đứng bên cạnh bàn làm việc của cô Tôn, dáng đứng ngoan ngoãn, nôm vẻ khiêm tốn, chờ được chỉ dạy.
Cây bút đỏ của cô Tôn chỉ chỉ khoanh khoanh trên bài kiểm tra, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Quay lại luyện chữ cho đàng hoàng. Nếu chữ viết đẹp, bài văn này của em ít nhất có thể cao hơn năm điểm."
Thành Nham gật đầu.
Cô Tôn ngẩng đầu nhìn tôi.
"Em trở về lớp học trước đi." Cô Tôn đưa bài kiểm tra cho Thành Nham, trên mặt có chút ý cười: "Môn toán và tổ hợp tự nhiên thi rất tốt, điểm số mỗi môn đều đứng nhất khối, ngữ văn vẫn có thể cố gắng hơn, thầy cô mong đợi lần sau em sẽ gặt hái được thành tích tốt hơn nữa nhé."
Thành Nham nhận bài kiếm tra đi tới bên cạnh tôi, trên người cậu ấy thoang thoảng mùi xà phòng.
Cô Tôn cúi đầu nhìn bảng kết quả học tập, hỏi tôi: "Kết quả của từng môn trong lần thi tháng này, em biết cả rồi chứ?"
"Biết rồi ạ."
Cô vẫn cúi đầu: "Tổ hợp tự nhiên lần này hình như không có phát huy bình thường."
Tôi đáp vâng.
"Lần thi tháng này, xếp hạng nhất ở môn toán và tổ hợp khoa học đều là Thành Nham, em đứng thứ hai." Cô Tôn ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Cô hỏi tôi một cách khá uyển chuyển: "Gần đây có phải là suy nghĩ về chuyện khác không?"
"Ý cô là sao ạ?"
"Gần đây lúc tự học có vẻ em thường hay ngẩn người."
Đây là sự thật, tôi không thể biện bạch.
Có vẻ cô Tôn đã hiểu lầm gì đó: "Với điều kiện của em, có người theo đuổi rất bình thường, với tuổi này của em yêu đương cũng rất bình thường mà, cô không cứng nhắc như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học."
"Cô Tôn, em không —— "
Cô nói thẳng: "Cô thấy dạo này em với Cố Hiểu Du đi với nhau có hơi gần, mấy đứa hẹn hò thật à?"
Không hổ là giáo viên chủ nhiệm, quả nhiên hiểu rõ hết thảy tình huống trong lớp.
Đáng tiếc cô Tôn không biết tôi không thích con gái, nếu không chắc chắn cô sẽ không hiểu lầm như vậy.
"Gần đây em muốn cùng bạn ấy tham gia cuộc thi toán học, đi gần... là đang thảo luận đề bài ạ."
"Cuộc thi toán học?"
"Vâng."
Cô Tôn chợt tỉnh ngộ gật gù: "Cô nhớ ra rồi, thầy Chu có nhắc đến chuyện này với cô."
Không phải vì yêu đương, nhưng ngẩn người thì phải luôn có lý do, bỏ qua chuyện Cố Hiểu Du, cô Tôn lại hỏi tôi: "Gần đây gặp chuyện gì sao? Cảm giác em luôn mất tập trung."
Tôi thẳng thắn nói: "Sức khoẻ của ba em có chút vấn đề, mấy ngày nay ông ấy đang nằm viện."
Cô Tôn cau mày: "Tình huống nghiêm trọng không?"
"Bị mệt trong lúc làm việc, không phải bệnh nặng ạ."
Làm bác sĩ gặp phải tình huống như thế là không thể tránh khỏi, nhưng đây quả thực là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bị ba bệnh, cho nên có chút lúng túng. Một ngày sau khi có kết quả thi tháng, cô Tôn thông báo với chúng tôi rằng phải đổi chỗ ngồi.
"Là thế này, lần này đổi chỗ, chúng ta sẽ không đi qua từng hàng một mà sẽ tự mình chọn chỗ ngồi dựa theo thứ tự thi tháng. Ví dụ như Giang Mộ Bình đứng nhất lớp chúng ta, vì vậy em ấy sẽ người đầu tiên chọn vị trí, cứ lần lượt về sau như thế." Cô Tôn cười, "Hơn nữa lần này từ ngồi một mình thành ngồi hai người."
Khắp phòng học là tiếng bàn luận xôn xao.
"Có điều lần này cô chỉ thử nghiệm thôi, trước tiên chúng ta cứ sắp xếp như thế đã, rồi tuỳ vào tình hình sẽ thay đổi sau." Cô Tôn vỗ tay, "Được rồi, mọi người kéo bàn vào cạnh nhau đi, sau đó ra ngoài xếp hàng theo thứ tự thành tích thi tháng."
Lớp chúng tôi chưa từng xếp chỗ đôi, ai nấy đều tỏ ra rất hào hứng. Tôi đứng đầu hàng, lúc Thiệu Viễn Đông đi ngang qua đụng vào tay tôi, cười đến là ái muội: "Để tôi xem em gái nào có thể chọn đầu tiên."
Lúc cậu ta nói chuyện tôi hơi nghiêng đầu, khoé mắt vừa vặn nhìn về phía Thành Nham đang đứng sau tôi, cậu ấy liếc nhìn tôi rồi thản nhiên thu tầm mắt lại.
Một lát sau, giọng của Thành Nham vang lên phía sau tôi.
"Cậu muốn ngồi với con gái à?"
Tôi nhất thời không chắc liệu có phải cậu ấy đang nói chuyện với mình không.
Cậu ấy ho một tiếng, sau đó tôi cảm thấy lưng mình bị đẩy nhẹ. Tôi quay đầu lại, trông thấy cậu ấy cầm cây bút bi trong tay.
"Cậu muốn ngồi với con gái hả?" Cậu ấy hỏi lại.
Thực ra, tôi có hơi không theo kịp suy nghĩ của cậu ấy.
"Ý cậu là sao?" Tôi hỏi.
Thành Nham nhìn sang chỗ khác, bấm cây bút bi trong tay vang lên tiếng "tạch tạch".
"Chắc hẳn sẽ có rất nhiều bạn nữ muốn ngồi cùng bàn với cậu." Cậu ấy dừng lại, bổ sung: "Đó là ý của Thiệu Viễn Đông đúng chứ?"
Tôi hơi hơi buồn cười: "Ngồi với nam hay ngồi với nữ, đối với tôi đều như nhau cả thôi. Tôi không để ý đâu."
Cậu ấy "ồ" một tiếng, đưa mắt nhìn tôi một cái rồi lại nhìn sang nơi khác, khẽ gật đầu.
Tôi là người đầu tiên bước vào phòng học chọn chỗ và đi thẳng về chỗ ngồi của mình trước đó.
Cô Tôn mỉm cười, nhìn ra cửa: "Tiếp theo, Thành Nham, vào chọn chỗ đi."
Tuy rằng tôi đoán Thành Nham có thể sẽ chọn chỗ bên cạnh tôi, nhưng sau cùng, lời cậu ấy vừa nói làm cho tôi không biết đâu mà lần. Thế mà khi thật sự nhìn thấy cậu đi về phía mình, tôi vẫn có chút bàng hoàng.
Cậu ấy cầm cây bút bí đã phai màu theo thói quen, điềm nhiên như không ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nghe bên ngoài ồn ào không nhỏ.
Không bao lâu sau, Thành Nham cũng không giấu được vẻ sốt ruột, tôi phát hiện cậu ấy cứ bấm bút bi liên tục, có lẽ là do bị bạn học bên ngoài ảnh hưởng.
Cậu ấy ho khan một tiếng, nói: "Tôi không muốn ngồi với người khác."
So với các bạn học khác trong lớp, đúng là Thành Nham quen thuộc với tôi hơn. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ chọn chỗ bên cạnh mình, chắc cũng vì nguyên nhân này.
Tôi không lên tiếng, cậu ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
"Tự cậu nói nam nữ đều không quan trọng mà."
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, lần đầu tiên tôi quan sát mắt của cậu ấy ở khoảng cách gần. Tôi không biết có phải cậu ấy bị nhìn nên hơi ngượng ngùng hay không mà cậu ấy vội quay mặt đi.
Những bạn học khác lục tục vào lớp, lớp học dần trở nên ồn ào.
Cô gái ngồi bên cạnh Thành Nham không còn gì để lưu luyến mà gục xuống bàn, nghiêng đầu đỏ mắt chờ mong nhìn cậu ấy: "Thành Nham, tôi vốn định ngồi bên cạnh cậu đó. Hiếm lắm mới được một lần được vào top 10, không biết lần sau là khi nào nữa, hai người không cho người ta con đường sống gì cả, dù sao cũng để lại một người cho đám dân tị nạn chúng tôi với chứ, tôi thật sự rất cần một học bá để làm tấm gương đó."
Tôi an ủi nhỏ: "Cách hành lang, cậu cũng có thể lấy cậu ấy làm gương mà."
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, vô cùng ngắn ngủi. Tôi nhìn sang, Thành Nham cúi đầu xem bài kiểm tra, ý cười thoáng qua nơi khóe miệng.
Chiều hôm nay, tôi và Cố Hiểu Du sẽ tham gia cuộc thi toán học, thời gian nghỉ trưa, giáo viên dạy toán đi vào lớp.
Thầy ấy đi tới t bàn của tôi, nhìn xung quanh, hỏi: "Cố Hiểu Du đâu?"
"Chắc là đi vệ sinh rồi ạ."
Thầy Chu gật đầu: "Lát nữa trò ấy quay lại, em nhắn với trò ấy nhé. Một giờ rưỡi chiều nay chúng ta xuất phát, tập trung toà nhà giảng dạy. À đúng rồi, đừng quên mặc đồng phục học sinh và phải đeo thẻ học sinh." Trường chúng tôi không bắt buộc phải mặc đồng phục, bình thường tôi không mặc đồng phục, hôm nay cũng vậy, tôi sửng sốt: "Trước đó thầy đâu có nói phải mặc đồng phục, hơn nữa trước giờ cũng đâu có quy định phải mặc đồng phục."
"Sao mà thầy biết được chứ, mới nhận được thông báo bắt buộc phải mặc đồng phục." Thầy Chu nhìn tôi cười, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, "Cho em ngày thường đỏm dáng ha, thân là lớp trưởng mà không mặc đồng phục theo quy củ."
Trong lớp chẳng có mấy nam sinh mặc đồng phục, hầy hết đều mặc áo polo mùa hè, tôi đang sầu ơi là sầu thì Thành Nham đột nhiên cởi áo khoác đồng ohucj của mình đặt lên bàn tôi.
"Đấy không phải được rồi sao." Thầy Chu vỗ lên lưng tôi, "Lấy áo của bạn làm bộ khoác bên ngoài đi. Nhớ nói Cố Hiểu Du mặc đồng phục, buổi chiều một giờ rưỡi tập trung dưới lầu, đừng đến muộn đó."
Trên đồng phục học sinh của Thành Nham có mùi hương nhàn nhạt, là mùi của xà phòng, cậu ấy cởi áo khoác mùa thu, bên trong đang mặc áo polo mùa hè.
Cả bộ đồng phục mặc ngay ngắn chỉnh tề, vẫn rất ngoan.
Tôi gấp sơ đồng phục lại, đặt vào góc bàn. Thành Nham quay sang: "Cậu không thử xem vừa không à?"
"Vóc người hai chúng ta không chênh lệch lắm." Tôi nói.
Dường như cậu ấy có hơi ỉu xìu: "Tôi thấp hơn cậu."
Cậu ấy luôn có thể làm tôi bật cười trong lúc lơ đãng. Vì vậy tôi mặc áo khoác của cậu ấy vào, tay áo và vạt áo thân hơi ngắn, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.
"Cảm ơn." Tôi kéo khoá lên.
"Không có chi." Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Sao thế?"
"Nhìn như vậy cảm giác cậu rất cường tráng."
"Là do cậu gầy quá, áo bé."
Cậu ấy có vẻ không vui, xụ mặt quay đầu đi.
Thực ra tôi thấy là lạ, tại sao Thành Nham không có tham gia cuộc thi toán học lần này.
"Không phải lần trước thằng nhóc đánh nhau với người ta sao, nó vẫn còn bị kỷ luật đấy." Thầy Chu cầm bình nước đi lên xe buýt đưa đón của trường, "Không đăng lý được, em nghĩ thầy không đăng ký cho nó à."
"Vậy lần sau cậu ấy có thể tham gia không?"
"Xử lý kỷ luật xong thì chắc là có thể tham gia, còn lần này thì đáng tiếc."
Tròn xe của trường còn có học sinh từ các lớp khác tham gia cuộc thi, tôi đi xuống dưới ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
Cố Hiểu Du không ngồi cùng tôi mà đi tìm chỗ khác.
Ngồi cạnh lối đi là bạn cùng lớp với tôi hồi cấp hai, cậu ta bắt chuyện với tôi: "Giang Mộ Bình, cậu mặc đồng phục của em trai nào hả, không vừa gì cả."
"Bạn cùng bàn." Ta nói.
Xe buýt khởi động, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết đầu của buổi chiều là thể dục, trên sân đâu đâu cũng có bóng dáng của bạn cùng lớp của tôi.
Xe buýt chậm rãi đi qua sân luyện tập, Thành Nham mặc đồng phục mùa hè màu trắng, nổi bật trong đám đông. Cậu ấy chạy băng băng trên sân bóng rổ, nhẹ nhàng nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Hình như cậu ấy nhìn thấy xe buýt của trường và nhìn về phía tôi.
Cổ áo cậu ấy ướt đẫm, lấm tấm vệt mồ hôi.
Cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía này.
Hương xà phòng trên đồng phục dường như hoà với mùi nắng, cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi, khiến tôi cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất