Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 20: Manh mối
Chỉ một câu nói.
Mục Hạc trong nháy mắt hiểu ra đủ loại không tầm thường của đêm nay.
Vì sao ngay từ đầu Nhiếp Đình không cho hắn tới gần nữ đệ tử, sau đó lại ngăn cản hắn tới gần Tạ Tri Vi.
Hắn vậy mà nổi lên phản ứng đối với sư tôn?
Mục Hạc liên tục hồi tưởng, phát hiện lúc này cũng vậy. Chỉ cần nghĩ đến những nữ nhân nũng nịu đó, hắn liền liên tưởng đến Trình Đạo Tú, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mà chỉ cần vừa nghĩ đến khí khái của sư tôn, cho dù chỉ mặc đạo bào xanh đen mộc mạc, vẫn như cũ khiến tâm trí hắn say mê.
Trên người Mục Hạc nóng lạnh luân phiên thay đổi, cuối cùng lúng ta lúng túng nói: "Ta đại khái là không sao có hứng thú với nữ nhân nổi."
Nhiếp Đình hỏi: "Là bởi vì bà nương Trình Đạo Tú kia?"
"Phải."
"Người tu luyện không bị nữ sắc mê hoặc, lòng không tạp niệm vốn là chuyện tốt, nhưng......" Nhiếp Đình dừng một chút, lời nói ra cũng không biết nên dùng ngữ khí ra sao, "Ngươi lại thích nam sắc."
"Ta......" Cái kết luận này quá kinh thế hãi tục, Mục Hạc vốn định phản bác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai chữ "nam sắc" này chính là sư tôn, ma xui quỷ khiến liền cúi đầu, xem như thừa nhận.
Nhiếp Đình ở trong Hắc Liên tiếp tục im lặng.
Mục Hạc suy nghĩ nửa ngày, lại giải thích nói: "Hai chữ nam sắc quá mơ hồ, ta chỉ đối với sư tôn như vậy thôi."
"Ngươi......" Nhiếp Đình muốn trách cứ, nhưng tìm không ra lập trường để mở miệng. Hai người vốn chính là hợp tác, việc riêng của Mục Hạc cho dù hắn có nhìn không quen thì có quan hệ gì với hắn đâu. Hậm hực nửa ngày lại nói, "Vốn định tìm kiếm một người có thiên tư cao để báo thù giúp ta, không nghĩ tới nửa đường ngươi trở thành như thế."
"Tiền bối." Mục Hạc nghiêm mặt nói: "Cho dù ta có thích sư tôn, cũng quyết không chậm trễ việc báo thù cho tiền bối. Vả lại, ta muốn đứng trên đỉnh cao nhất của thế gian này."
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể che chở cho sư tôn được.
Lại qua một lúc lâu, Nhiếp Đình ép buộc mình chấp nhận hiện trạng, vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Đều kết linh khế cả rồi, ta còn chọn lựa khác sao? Thôi được, hôm nay ngươi khăng khăng hành động, đã khiến cho Thẩm U và Minh Không sinh lòng nghi ngờ, ngày mai cần phải cẩn thận mới được."
Vốn dĩ Mục Hạc thừa dịp Tạ Tri Vi ở trong phòng nghỉ ngơi, mượn lực của Hắc Liên lén trở về Ngọc Kinh Đạo Tông một chuyến. Đợi tới lúc quay lại Huyền Vân Kiếm Phái, ở dưới chân núi tình cờ gặp được một nữ đệ tử dắt sói. Nương nhờ ánh trăng, nàng gặng hỏi thân phận của Mục Hạc, chỉ mới nói được hai ba câu, sói đen vốn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên hai tròng mắt biến đỏ đậm, nổi điên lên, gào thét nhào về phía hắn.
Sau đó mới có một màn Tạ Tri Vi chạy tới và nhìn thấy.
Mục Hạc hỏi: "Tiền bối dựa vào đâu suy đoán, đây là việc làm của Minh Không cùng với Thẩm U?"
Nhiếp Đình chậm rãi nói: "Huyền Vân Kiếm Phái vốn là một hệ với Ma tông, bởi vậy mới có bí bảo Hắc Liên chí tà này trong tay. Mà thừa tự của Ma tông còn có một bí thuật khác, chính là Ngự Tâm Thuật. Tục truyền sử dụng thuật này có thể làm loạn tâm trí người, thậm chí có thể hủy đi hồn phách vạn kiếp bất phục."
"Tục truyền? Nói vậy tiền bối đối với Ngự Tâm Thuật này cũng không hiểu rõ lắm?"
"Không sai. Bởi vì thuật này làm trái với thiên đạo, sớm đã bị chưởng môn lập phái phong ấn. Ta vốn không có hứng thú, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị tên tiểu nhân Thẩm U này cướp đoạt từ chỗ nào đó. Việc xảy ra tối nay, tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng ngoại trừ lý do này thì không có lý do nào giải thích tốt hơn."
Mục Hạc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng. Xưa nay chưa từng nghe nói thế gian có loại yêu pháp này, ngày mai ta cẩn thận là được."
"Bên Ngọc Kinh Đạo Tông ngươi tạm thời không cần để ý tới, hôm nay những thứ đó cũng đủ cho Bạch Kiến Trứ thưởng thức, nếu như để Tạ Tri Vi sinh lòng nghi ngờ, chẳng phải vì nhỏ mà mất lớn sao?"
Mục Hạc nheo mắt lại: "Tất nhiên, cứ từ từ tính toán."
Nhiếp Đình vẫn không yên tâm: "Còn có tâm tư của ngươi...... Tạ Tri Vi là nhân vật bậc nào chứ, lỡ như hắn phát hiện được, so với việc ngươi âm thầm làm ác bị bại lộ càng nghiêm trọng hơn."
Mục Hạc trong lòng chấn động, thở dài. Cho dù sự thật đúng như Nhiếp Đình nói, nhưng hắn vẫn nhịn không được mơ tưởng viễn vông.
Cho dù lúc sư tôn đang tắm biểu lộ vẫn nghiêm cẩn thận trọng như cũ, nhưng mái tóc ẩm ướt, y phục khinh bạc, coi như nhìn không thấy bộ dáng phía dưới y phục, cũng đã khiến sư tôn lộ ra một vẻ mặt khác với ngày thường.
Lại bị hắn nhìn thấy.
Tạ Tri Vi luôn luôn kính cẩn điệu thấp, số người ngày thường lui tới cũng không có mấy ai.
Bốn vị thành chủ ngang hàng cùng hắn ở Ngọc Kinh Đạo Tông, Nhan Tri Phi luôn luôn cứng ngắc nghiêm túc, Hạ Tri Ỷ là một nữ tu, Bạch Kiến Trứ là tiểu nhân để hắn tránh còn không kịp. Còn lại một tên Sở Tri Thị, tuy rằng luôn là mặt dày mày dạn chạy tới chỗ Tạ Tri Vi, Tạ Tri Vi đối với hắn cũng chỉ là thoáng yêu thương, cũng không thấy được mười phần thân cận.
Sau khi tổng kết một phen, Mục Hạc ý thức được, có khả năng trên thế gian này chỉ có hắn thấy được dáng vẻ này của sư tôn.
Mục Hạc không dám bảo đảm, về sau hắn còn có cơ hội lại lần nữa nhìn thấy hay không.
Nhưng có thể khẳng định là, có hắn ở đây, người khác càng không thể nhìn thấy sư tôn như vậy.
Mục Hạc vừa tưởng tượng đến " sư tôn như vậy", cái mũi lại bắt đầu phát ngứa.
Bên trong Hắc Liên, Nhiếp Đình đỡ trán: "Báo thù sắp tới rồi, không thể mất máu quá nhiều, ngươi chú ý một chút."
Sáng sớm ngày kế, Tạ Tri Vi tinh thần phấn khởi gấp trăm lần ra khỏi phòng, vừa lúc Mục Hạc cũng đẩy cửa ra ngoài.
Thời tiết rất tốt, mây mù trong núi phiêu đãng giữa không trung, gương mặt trắng trẻo của Mục Hạc lộ ra đặc biệt non mịn tinh xảo.
Đương nhiên, quầng thâm dưới mí mắt của hắn cũng đặc biệt rõ ràng.
Tạ Tri Vi hướng về phía Mục Hạc mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi. Trong lòng thầm nghĩ nam chính tính khí quá lớn, chỉ bị một tên tép riu mắng câu "tạp chủng", liền một đêm khó ngủ?
Đồ trẻ trâu tối hôm qua kia quả nhiên nên tự cầu nhiều phúc đi.
Mục Hạc nhân lúc mang nước rửa mặt cho Tạ Tri Vi tranh thủ chút thời gian lại tinh tế đánh giá hắn, thật giống như một lần nữa nhận biết hắn, càng xem càng cảm thấy phong tư độc đáo. Tuy rằng công hiệu của máu sói đã biến mất, tâm thần lại nhịn không được một trận kích động, phải cực kỳ gắng sức kiềm chế mới không có đỏ mặt.
Tạ Tri Vi cho rằng nam chính lại đang ngầm tính kế ai, mới có thể chột dạ như vậy.
Dùng cơm xong, có hai tên đệ tử của Kiếm Phái tiến đến, nói là Minh Không cho mời sư đồ hai người bọn hắn đến chính điện.
Việc nên tới rốt cuộc cũng tới.
Sư đồ hai người vừa đến Huyền Vân Sơn, chuyện dữ liền xảy ra, vả lại việc làm của Tạ Tri Vi và Mục Hạc đêm qua khó bảo đảm không bị người khác chính mắt nhìn thấy. Coi như Thẩm U và Minh Không giả bộ làm dáng, cũng phải tìm một chút lý do qua loa lấy lệ.
Đến lúc này giấu đầu lòi đuôi, không những Mục Hạc, ngay cả Tạ Tri Vi tất nhiên cũng đem sự kiện đột nhiên phát sinh đêm qua quy tội trên đầu bọn họ.
Tạ Tri Vi trong lòng sáng loáng, bước vào chính điện, không hề kiêng dè. Nói thẳng: "Minh Không trưởng lão tìm Tạ mỗ, chính là vì chuyện đêm qua?"
Minh Không ngồi ở ghế phụ, sắc mặt không dễ nhìn lắm, thấy hai người đi vào cũng không đứng dậy: "Sói đen trong núi của ta rất khan hiếm, Tạ chân nhân luôn luôn nhân từ, vậy mà cũng nhẫn tâm xuống tay."
Mục Hạc nghe hắn đã làm ác còn cáo trạng trước, lập tức nói : "Không, là con sói đen kia nổi điên cắn người, sư tôn mới ra tay cứu giúp."
Hắn cố ý ở trước mặt Minh Không tỏ vẻ ngông cuồng không rành thế sự, chỉ vì khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác.
"Không được lỗ mãng." Tạ Tri Vi thấp giọng khiển trách một câu, sau đó tiến lên một bước, "Minh Không trưởng lão, là Tạ mỗ đường đột...... Tuy đánh chết sói đen, nhưng không thể cứu nữ đệ tử kia của quý phái, thật sự hổ thẹn."
Minh Không chậm rãi đứng lên, lộ vẻ mặt nghi ngờ: "Tạ chân nhân nôn nóng cứu người, có thể lý giải được. Nhưng đồ đệ kia của ngài vì sao đêm qua tự mình rời núi, khiến cho sói đen chợt thấy người lạ mà nóng nảy bất an, đến nỗi trở thành bi kịch."
Trong lòng Mục Hạc biết đối phương đang cố ý bắt lỗi, tối hôm qua xảy ra chuyện kia, hơn phân nửa là đang thử thăm dò sâu cạn của hắn. Hắn có thế nào cũng không quan trọng, chỉ sợ sư tôn bị bôi đen, liền phân bua nói: "Thật ra ta......"
Tạ Tri Vi giơ tay ngăn hắn ngừng lại, nhìn Minh Không rồi nói: "Đồ đệ này của Tạ mỗ bái nhập vào Đạo Tông không được lâu, phàm tâm chưa định. Hôm qua trên đường tới đây năn nỉ muốn có đường nhân*, Tạ mỗ nóng lòng lên đường không có đáp ứng hắn. Sau khi vào núi, hắn liền rầu rĩ không vui, vì thế nhân lúc sắc trời còn sớm, để hắn xuống núi dạo chơi."
"Thật là như vậy sao?" Minh Không nhìn về phía Mục Hạc: "Cảnh trí dưới chân núi như thế nào?"
Mục Hạc ngập ngừng nói: "Đệ tử ngu dốt, còn chưa đi xuống núi đã lạc đường......" Kỳ thật lấy cớ này vô cùng sơ sài, Minh Không có chuẩn bị mà đến, đại khái sẽ không tin. Nhưng hắn cố tình muốn dùng cái cớ dễ dàng bị vạch trần này thử một chút, nhìn xem sư tôn phản ứng thế nào.
Nếu như sư tôn biết hắn đang nói dối, sẽ thất vọng, hay là khổ sở?
Tạ Tri Vi không biết chút tâm tư này của Mục Hạc, xuất phát từ quan điểm bảo vệ nam chính, thản nhiên bênh vực cho hắn: "Lúc mới vừa đi vào Đạo Tông hắn cũng như thế. Đứa nhỏ này tu vi thấp, từ chạng vạng đi lạc đến nửa đêm, cũng là làm khó hắn." Chính là vô điều kiện tin tưởng nam chính, ai bảo hắn là đại lão của tiểu thuyết này.
Trong lòng Mục Hạc bừng sáng như bị ánh mặt trời chiếu vào. Sư tôn là người chính trực như thế, lúc này không những giúp hắn che lấp, còn mặt không đổi sắc xưng hô với một người gần mười sáu tuổi như hắn là "đứa nhỏ này".
Thì ra hắn ở trong mắt sư tôn chỉ là một đứa trẻ.
Thật tốt, khó trách sư tôn sủng hắn như thế, mà hắn ngay từ đầu còn hoài nghi sư tôn có dụng ý khác.
Có điều...... Hắn không muốn làm một đứa trẻ, hắn muốn mau chóng trưởng thành, trở thành người có thể sánh vai cùng với sư tôn!
"Không hổ là Tạ chân nhân, quan tâm săn sóc đồ đệ như vậy." Sắc mặt Minh Không vốn dĩ có chút âm trầm, đột nhiên mỉm cười, chắp tay nói: "Dù sao đêm qua xảy ra mạng người, Minh Không chỉ là phụng mệnh thăm hỏi, không có ý khác, mong Tạ chân nhân chớ nên trách tội."
Phụng mệnh?
Quả nhiên là Thẩm U trong bóng tối đang âm thầm thao túng tất cả? Cho rằng không lộ mặt thì mọi việc đều thuận lợi sao?
Tạ Tri Vi nhẹ giọng nói, "Không sao. Luận về quan tâm săn sóc đệ tử, quý phái cũng không nhường một tấc. Thẩm chưởng môn dù đang bế quan cũng không quên phân phó Minh Không trưởng lão truy vấn nguyên nhân chết của vị nữ đệ tử kia đêm qua, bần đạo bái phục."
Trong lời nói ít nhiều có chút ý châm chọc, nhưng bị Tạ Tri Vi khiêm tốn ôn nhuận nói ra, nghe vào tai lại là khen tặng mười phần dễ nghe.
Minh Không một ngụm nhận lời: "Chưởng môn nhà ta một mảnh dụng tâm, thiên địa chứng giám. Lời khen ngợi của Tạ chân nhân, Minh Không sẽ truyền đạt thay ngài."
Tạ Tri Vi hơi hơi mỉm cười. Thầm nghĩ, mẹ nó mặt mũi để đâu vậy?
Nhân vật quan trọng nhất của tiểu thuyết này đứng ở phía sau ta, ta khen hắn, hắn còn ngượng ngùng, ngươi dựa vào cái gì dát vàng trên mặt tên giết người Thẩm U!
Chờ nam chính giết Thẩm U, ngủ sạch nữ đệ tử trên núi của ngươi, xem ngươi còn khoe khoang được nữa không.
Minh Không giơ tay kêu một đệ tử tới: "Đi gọi mấy sư huynh đệ, đem Dương Châu Nhi đưa về quê nhà hậu táng."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Ai?"
Mục Hạc ở phía sau hảo tâm lặp lại cho hắn nghe lần nữa: "Sư tôn, Minh Không trưởng lão nói là Dương Châu Nhi."
Minh Không quăng tới cho Tạ Tri Vi một ánh mắt tìm tòi: "Đêm qua nữ đệ tử bị Lục thiếu chủ vô tình bắn chết là Dương Châu Nhi, thế nào, Tạ chân nhân biết nàng sao?"
Sau một lúc lâu, Tạ Tri Vi cúi đầu thở dài: "Hoa thơm chóng tàn, Tạ mỗ thật là tiếc hận."
...... Ta có một câu thô tục cao cấp nhất định phải nói với Thảo Mãng Anh Hùng.
Mẹ nó đây là cái kịch bản gì?
Nữ chính bị nước cuốn trôi thì thôi đi, coi như tùy tiện chết một nhân vật NPC, thế nhưng đây lại là hậu cung quan trọng của nam chính!
Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi bỗng nhiên sa sút, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ sư tôn lại nhìn ra nữ đệ tử đêm qua có thiên phú dị bẩm, nghĩ muốn thu làm đệ tử giống như lần trước?
May mắn đã chết.
Mục Hạc yên tâm, đồng thời không khỏi sinh ra nghi vấn —— vì sao sư tôn luôn cảm thấy có hứng thú đối với nữ đệ tử?
Không, đây nhất định là ảo giác. Sư tôn thiện lương nhân hậu, ai chết hắn cũng sẽ khổ sở.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, sau này không thể để bất kỳ nữ nhân nào tiếp cận sư tôn nữa.
—
FM: *Đường nhân 糖人 đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng vẽ thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.
Mục Hạc trong nháy mắt hiểu ra đủ loại không tầm thường của đêm nay.
Vì sao ngay từ đầu Nhiếp Đình không cho hắn tới gần nữ đệ tử, sau đó lại ngăn cản hắn tới gần Tạ Tri Vi.
Hắn vậy mà nổi lên phản ứng đối với sư tôn?
Mục Hạc liên tục hồi tưởng, phát hiện lúc này cũng vậy. Chỉ cần nghĩ đến những nữ nhân nũng nịu đó, hắn liền liên tưởng đến Trình Đạo Tú, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mà chỉ cần vừa nghĩ đến khí khái của sư tôn, cho dù chỉ mặc đạo bào xanh đen mộc mạc, vẫn như cũ khiến tâm trí hắn say mê.
Trên người Mục Hạc nóng lạnh luân phiên thay đổi, cuối cùng lúng ta lúng túng nói: "Ta đại khái là không sao có hứng thú với nữ nhân nổi."
Nhiếp Đình hỏi: "Là bởi vì bà nương Trình Đạo Tú kia?"
"Phải."
"Người tu luyện không bị nữ sắc mê hoặc, lòng không tạp niệm vốn là chuyện tốt, nhưng......" Nhiếp Đình dừng một chút, lời nói ra cũng không biết nên dùng ngữ khí ra sao, "Ngươi lại thích nam sắc."
"Ta......" Cái kết luận này quá kinh thế hãi tục, Mục Hạc vốn định phản bác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai chữ "nam sắc" này chính là sư tôn, ma xui quỷ khiến liền cúi đầu, xem như thừa nhận.
Nhiếp Đình ở trong Hắc Liên tiếp tục im lặng.
Mục Hạc suy nghĩ nửa ngày, lại giải thích nói: "Hai chữ nam sắc quá mơ hồ, ta chỉ đối với sư tôn như vậy thôi."
"Ngươi......" Nhiếp Đình muốn trách cứ, nhưng tìm không ra lập trường để mở miệng. Hai người vốn chính là hợp tác, việc riêng của Mục Hạc cho dù hắn có nhìn không quen thì có quan hệ gì với hắn đâu. Hậm hực nửa ngày lại nói, "Vốn định tìm kiếm một người có thiên tư cao để báo thù giúp ta, không nghĩ tới nửa đường ngươi trở thành như thế."
"Tiền bối." Mục Hạc nghiêm mặt nói: "Cho dù ta có thích sư tôn, cũng quyết không chậm trễ việc báo thù cho tiền bối. Vả lại, ta muốn đứng trên đỉnh cao nhất của thế gian này."
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể che chở cho sư tôn được.
Lại qua một lúc lâu, Nhiếp Đình ép buộc mình chấp nhận hiện trạng, vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Đều kết linh khế cả rồi, ta còn chọn lựa khác sao? Thôi được, hôm nay ngươi khăng khăng hành động, đã khiến cho Thẩm U và Minh Không sinh lòng nghi ngờ, ngày mai cần phải cẩn thận mới được."
Vốn dĩ Mục Hạc thừa dịp Tạ Tri Vi ở trong phòng nghỉ ngơi, mượn lực của Hắc Liên lén trở về Ngọc Kinh Đạo Tông một chuyến. Đợi tới lúc quay lại Huyền Vân Kiếm Phái, ở dưới chân núi tình cờ gặp được một nữ đệ tử dắt sói. Nương nhờ ánh trăng, nàng gặng hỏi thân phận của Mục Hạc, chỉ mới nói được hai ba câu, sói đen vốn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên hai tròng mắt biến đỏ đậm, nổi điên lên, gào thét nhào về phía hắn.
Sau đó mới có một màn Tạ Tri Vi chạy tới và nhìn thấy.
Mục Hạc hỏi: "Tiền bối dựa vào đâu suy đoán, đây là việc làm của Minh Không cùng với Thẩm U?"
Nhiếp Đình chậm rãi nói: "Huyền Vân Kiếm Phái vốn là một hệ với Ma tông, bởi vậy mới có bí bảo Hắc Liên chí tà này trong tay. Mà thừa tự của Ma tông còn có một bí thuật khác, chính là Ngự Tâm Thuật. Tục truyền sử dụng thuật này có thể làm loạn tâm trí người, thậm chí có thể hủy đi hồn phách vạn kiếp bất phục."
"Tục truyền? Nói vậy tiền bối đối với Ngự Tâm Thuật này cũng không hiểu rõ lắm?"
"Không sai. Bởi vì thuật này làm trái với thiên đạo, sớm đã bị chưởng môn lập phái phong ấn. Ta vốn không có hứng thú, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị tên tiểu nhân Thẩm U này cướp đoạt từ chỗ nào đó. Việc xảy ra tối nay, tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng ngoại trừ lý do này thì không có lý do nào giải thích tốt hơn."
Mục Hạc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng. Xưa nay chưa từng nghe nói thế gian có loại yêu pháp này, ngày mai ta cẩn thận là được."
"Bên Ngọc Kinh Đạo Tông ngươi tạm thời không cần để ý tới, hôm nay những thứ đó cũng đủ cho Bạch Kiến Trứ thưởng thức, nếu như để Tạ Tri Vi sinh lòng nghi ngờ, chẳng phải vì nhỏ mà mất lớn sao?"
Mục Hạc nheo mắt lại: "Tất nhiên, cứ từ từ tính toán."
Nhiếp Đình vẫn không yên tâm: "Còn có tâm tư của ngươi...... Tạ Tri Vi là nhân vật bậc nào chứ, lỡ như hắn phát hiện được, so với việc ngươi âm thầm làm ác bị bại lộ càng nghiêm trọng hơn."
Mục Hạc trong lòng chấn động, thở dài. Cho dù sự thật đúng như Nhiếp Đình nói, nhưng hắn vẫn nhịn không được mơ tưởng viễn vông.
Cho dù lúc sư tôn đang tắm biểu lộ vẫn nghiêm cẩn thận trọng như cũ, nhưng mái tóc ẩm ướt, y phục khinh bạc, coi như nhìn không thấy bộ dáng phía dưới y phục, cũng đã khiến sư tôn lộ ra một vẻ mặt khác với ngày thường.
Lại bị hắn nhìn thấy.
Tạ Tri Vi luôn luôn kính cẩn điệu thấp, số người ngày thường lui tới cũng không có mấy ai.
Bốn vị thành chủ ngang hàng cùng hắn ở Ngọc Kinh Đạo Tông, Nhan Tri Phi luôn luôn cứng ngắc nghiêm túc, Hạ Tri Ỷ là một nữ tu, Bạch Kiến Trứ là tiểu nhân để hắn tránh còn không kịp. Còn lại một tên Sở Tri Thị, tuy rằng luôn là mặt dày mày dạn chạy tới chỗ Tạ Tri Vi, Tạ Tri Vi đối với hắn cũng chỉ là thoáng yêu thương, cũng không thấy được mười phần thân cận.
Sau khi tổng kết một phen, Mục Hạc ý thức được, có khả năng trên thế gian này chỉ có hắn thấy được dáng vẻ này của sư tôn.
Mục Hạc không dám bảo đảm, về sau hắn còn có cơ hội lại lần nữa nhìn thấy hay không.
Nhưng có thể khẳng định là, có hắn ở đây, người khác càng không thể nhìn thấy sư tôn như vậy.
Mục Hạc vừa tưởng tượng đến " sư tôn như vậy", cái mũi lại bắt đầu phát ngứa.
Bên trong Hắc Liên, Nhiếp Đình đỡ trán: "Báo thù sắp tới rồi, không thể mất máu quá nhiều, ngươi chú ý một chút."
Sáng sớm ngày kế, Tạ Tri Vi tinh thần phấn khởi gấp trăm lần ra khỏi phòng, vừa lúc Mục Hạc cũng đẩy cửa ra ngoài.
Thời tiết rất tốt, mây mù trong núi phiêu đãng giữa không trung, gương mặt trắng trẻo của Mục Hạc lộ ra đặc biệt non mịn tinh xảo.
Đương nhiên, quầng thâm dưới mí mắt của hắn cũng đặc biệt rõ ràng.
Tạ Tri Vi hướng về phía Mục Hạc mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi. Trong lòng thầm nghĩ nam chính tính khí quá lớn, chỉ bị một tên tép riu mắng câu "tạp chủng", liền một đêm khó ngủ?
Đồ trẻ trâu tối hôm qua kia quả nhiên nên tự cầu nhiều phúc đi.
Mục Hạc nhân lúc mang nước rửa mặt cho Tạ Tri Vi tranh thủ chút thời gian lại tinh tế đánh giá hắn, thật giống như một lần nữa nhận biết hắn, càng xem càng cảm thấy phong tư độc đáo. Tuy rằng công hiệu của máu sói đã biến mất, tâm thần lại nhịn không được một trận kích động, phải cực kỳ gắng sức kiềm chế mới không có đỏ mặt.
Tạ Tri Vi cho rằng nam chính lại đang ngầm tính kế ai, mới có thể chột dạ như vậy.
Dùng cơm xong, có hai tên đệ tử của Kiếm Phái tiến đến, nói là Minh Không cho mời sư đồ hai người bọn hắn đến chính điện.
Việc nên tới rốt cuộc cũng tới.
Sư đồ hai người vừa đến Huyền Vân Sơn, chuyện dữ liền xảy ra, vả lại việc làm của Tạ Tri Vi và Mục Hạc đêm qua khó bảo đảm không bị người khác chính mắt nhìn thấy. Coi như Thẩm U và Minh Không giả bộ làm dáng, cũng phải tìm một chút lý do qua loa lấy lệ.
Đến lúc này giấu đầu lòi đuôi, không những Mục Hạc, ngay cả Tạ Tri Vi tất nhiên cũng đem sự kiện đột nhiên phát sinh đêm qua quy tội trên đầu bọn họ.
Tạ Tri Vi trong lòng sáng loáng, bước vào chính điện, không hề kiêng dè. Nói thẳng: "Minh Không trưởng lão tìm Tạ mỗ, chính là vì chuyện đêm qua?"
Minh Không ngồi ở ghế phụ, sắc mặt không dễ nhìn lắm, thấy hai người đi vào cũng không đứng dậy: "Sói đen trong núi của ta rất khan hiếm, Tạ chân nhân luôn luôn nhân từ, vậy mà cũng nhẫn tâm xuống tay."
Mục Hạc nghe hắn đã làm ác còn cáo trạng trước, lập tức nói : "Không, là con sói đen kia nổi điên cắn người, sư tôn mới ra tay cứu giúp."
Hắn cố ý ở trước mặt Minh Không tỏ vẻ ngông cuồng không rành thế sự, chỉ vì khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác.
"Không được lỗ mãng." Tạ Tri Vi thấp giọng khiển trách một câu, sau đó tiến lên một bước, "Minh Không trưởng lão, là Tạ mỗ đường đột...... Tuy đánh chết sói đen, nhưng không thể cứu nữ đệ tử kia của quý phái, thật sự hổ thẹn."
Minh Không chậm rãi đứng lên, lộ vẻ mặt nghi ngờ: "Tạ chân nhân nôn nóng cứu người, có thể lý giải được. Nhưng đồ đệ kia của ngài vì sao đêm qua tự mình rời núi, khiến cho sói đen chợt thấy người lạ mà nóng nảy bất an, đến nỗi trở thành bi kịch."
Trong lòng Mục Hạc biết đối phương đang cố ý bắt lỗi, tối hôm qua xảy ra chuyện kia, hơn phân nửa là đang thử thăm dò sâu cạn của hắn. Hắn có thế nào cũng không quan trọng, chỉ sợ sư tôn bị bôi đen, liền phân bua nói: "Thật ra ta......"
Tạ Tri Vi giơ tay ngăn hắn ngừng lại, nhìn Minh Không rồi nói: "Đồ đệ này của Tạ mỗ bái nhập vào Đạo Tông không được lâu, phàm tâm chưa định. Hôm qua trên đường tới đây năn nỉ muốn có đường nhân*, Tạ mỗ nóng lòng lên đường không có đáp ứng hắn. Sau khi vào núi, hắn liền rầu rĩ không vui, vì thế nhân lúc sắc trời còn sớm, để hắn xuống núi dạo chơi."
"Thật là như vậy sao?" Minh Không nhìn về phía Mục Hạc: "Cảnh trí dưới chân núi như thế nào?"
Mục Hạc ngập ngừng nói: "Đệ tử ngu dốt, còn chưa đi xuống núi đã lạc đường......" Kỳ thật lấy cớ này vô cùng sơ sài, Minh Không có chuẩn bị mà đến, đại khái sẽ không tin. Nhưng hắn cố tình muốn dùng cái cớ dễ dàng bị vạch trần này thử một chút, nhìn xem sư tôn phản ứng thế nào.
Nếu như sư tôn biết hắn đang nói dối, sẽ thất vọng, hay là khổ sở?
Tạ Tri Vi không biết chút tâm tư này của Mục Hạc, xuất phát từ quan điểm bảo vệ nam chính, thản nhiên bênh vực cho hắn: "Lúc mới vừa đi vào Đạo Tông hắn cũng như thế. Đứa nhỏ này tu vi thấp, từ chạng vạng đi lạc đến nửa đêm, cũng là làm khó hắn." Chính là vô điều kiện tin tưởng nam chính, ai bảo hắn là đại lão của tiểu thuyết này.
Trong lòng Mục Hạc bừng sáng như bị ánh mặt trời chiếu vào. Sư tôn là người chính trực như thế, lúc này không những giúp hắn che lấp, còn mặt không đổi sắc xưng hô với một người gần mười sáu tuổi như hắn là "đứa nhỏ này".
Thì ra hắn ở trong mắt sư tôn chỉ là một đứa trẻ.
Thật tốt, khó trách sư tôn sủng hắn như thế, mà hắn ngay từ đầu còn hoài nghi sư tôn có dụng ý khác.
Có điều...... Hắn không muốn làm một đứa trẻ, hắn muốn mau chóng trưởng thành, trở thành người có thể sánh vai cùng với sư tôn!
"Không hổ là Tạ chân nhân, quan tâm săn sóc đồ đệ như vậy." Sắc mặt Minh Không vốn dĩ có chút âm trầm, đột nhiên mỉm cười, chắp tay nói: "Dù sao đêm qua xảy ra mạng người, Minh Không chỉ là phụng mệnh thăm hỏi, không có ý khác, mong Tạ chân nhân chớ nên trách tội."
Phụng mệnh?
Quả nhiên là Thẩm U trong bóng tối đang âm thầm thao túng tất cả? Cho rằng không lộ mặt thì mọi việc đều thuận lợi sao?
Tạ Tri Vi nhẹ giọng nói, "Không sao. Luận về quan tâm săn sóc đệ tử, quý phái cũng không nhường một tấc. Thẩm chưởng môn dù đang bế quan cũng không quên phân phó Minh Không trưởng lão truy vấn nguyên nhân chết của vị nữ đệ tử kia đêm qua, bần đạo bái phục."
Trong lời nói ít nhiều có chút ý châm chọc, nhưng bị Tạ Tri Vi khiêm tốn ôn nhuận nói ra, nghe vào tai lại là khen tặng mười phần dễ nghe.
Minh Không một ngụm nhận lời: "Chưởng môn nhà ta một mảnh dụng tâm, thiên địa chứng giám. Lời khen ngợi của Tạ chân nhân, Minh Không sẽ truyền đạt thay ngài."
Tạ Tri Vi hơi hơi mỉm cười. Thầm nghĩ, mẹ nó mặt mũi để đâu vậy?
Nhân vật quan trọng nhất của tiểu thuyết này đứng ở phía sau ta, ta khen hắn, hắn còn ngượng ngùng, ngươi dựa vào cái gì dát vàng trên mặt tên giết người Thẩm U!
Chờ nam chính giết Thẩm U, ngủ sạch nữ đệ tử trên núi của ngươi, xem ngươi còn khoe khoang được nữa không.
Minh Không giơ tay kêu một đệ tử tới: "Đi gọi mấy sư huynh đệ, đem Dương Châu Nhi đưa về quê nhà hậu táng."
Tạ Tri Vi sửng sốt: "Ai?"
Mục Hạc ở phía sau hảo tâm lặp lại cho hắn nghe lần nữa: "Sư tôn, Minh Không trưởng lão nói là Dương Châu Nhi."
Minh Không quăng tới cho Tạ Tri Vi một ánh mắt tìm tòi: "Đêm qua nữ đệ tử bị Lục thiếu chủ vô tình bắn chết là Dương Châu Nhi, thế nào, Tạ chân nhân biết nàng sao?"
Sau một lúc lâu, Tạ Tri Vi cúi đầu thở dài: "Hoa thơm chóng tàn, Tạ mỗ thật là tiếc hận."
...... Ta có một câu thô tục cao cấp nhất định phải nói với Thảo Mãng Anh Hùng.
Mẹ nó đây là cái kịch bản gì?
Nữ chính bị nước cuốn trôi thì thôi đi, coi như tùy tiện chết một nhân vật NPC, thế nhưng đây lại là hậu cung quan trọng của nam chính!
Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi bỗng nhiên sa sút, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ sư tôn lại nhìn ra nữ đệ tử đêm qua có thiên phú dị bẩm, nghĩ muốn thu làm đệ tử giống như lần trước?
May mắn đã chết.
Mục Hạc yên tâm, đồng thời không khỏi sinh ra nghi vấn —— vì sao sư tôn luôn cảm thấy có hứng thú đối với nữ đệ tử?
Không, đây nhất định là ảo giác. Sư tôn thiện lương nhân hậu, ai chết hắn cũng sẽ khổ sở.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, sau này không thể để bất kỳ nữ nhân nào tiếp cận sư tôn nữa.
—
FM: *Đường nhân 糖人 đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng vẽ thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất