Chương 56
Không biết xem được một câu ở đâu, yêu một người thì dù đối phương có tra tấn bạn thế nào, bạn vẫn không thể chán ghét người ấy, vì thương đối phương.
Tôi nghĩ đối với tôi, không biết Tạ Sơ có yêu tôi hay không, nhưng nếu thật sự dựa theo suy đoán của tôi, sợ là trước kia tôi đã tra tấn cậu ấy rất lâu.
Cho nên bây giờ cậu ấy không còn yêu tôi nữa, vậy là tôi bị hành hạ, phong thủy luân phiên, trời cao không bỏ qua cho ai.
Cho nên lỡ như cậu ấy không có cảm giác nào với tôi, hơn nữa còn kết hôn sinh con với một người phụ nữ? Vậy phải làm thế nào.
Cậu ấy nên kết hôn sinh con, nhà chúng tôi không nên có hai người là gay.
Suy nghĩ một chút đã khiến tôi khẽ chùn bước, nhưng nghĩ tới hình ảnh Tạ Sơ nằm sấp trên người tôi khóc, cậu ấy sửa tóc cho Tống Dung, trong lòng lập tức trở nên vô cùng bực bội. Tôi cảm thấy tôi sẽ hối hận, thật sự buông tha sẽ hối hận.
Chịu đựng vết thương phía sau, tôi ra ngoài, Brown lại hẹn tôi làm người mẫu, đương nhiên cả hai bọn tôi đều không chống nổi tên quỷ người Đức ngây thơ nhà anh ấy, tôi chỉ có thể đổi từ để trần thành chỉ lộ người trên, người yêu của anh ấy ngồi cạnh nhìn chằm chằm.
Tính cách tôi thích tìm đường chết, đùa giỡn Brown vài lần, quỷ ngây thơ tức giận nổi trận lôi đình, muốn đánh tôi. Đáng tiếc thời gian Brown sáng tác là lúc anh ấy nhiệt tình lại lạnh lùng nhất.
Anh ấy yêu nghệ thuật bao nhiêu sẽ càng nghiêm khắc với người yêu bấy nhiêu, quỷ ngây thơ bị Brown dạy cho ủ rũ, cụp đuôi như husky sủa hai tiếng, đáng thương bị đuổi ra ngoài phòng vẽ tranh.
Brown chỉnh ánh sáng, lại vẽ một lúc. Dù sao đêm qua tôi cũng bị dày vò đến gần như ngất đi, ngồi mãi như vậy nửa người dưới thật sự không thoải mái, tôi chỉ có thể hơi hơi thay đổi tư thế.
Thông qua động tác kết hợp với dấu vết trên người tôi, có lẽ anh ấy cũng đoán được cái gì, Brown ngừng bút để tôi nghỉ ngơi, cũng hơi kinh ngạc: “A Dã?”
Tôi xấu hổ lập tức giơ tay lên: “Đừng nói, xấu hổ lắm.”
Brown im lặng, sau lại như có điều suy nghĩ, anh nói: “Hai người đang hẹn hò sao?”
Lời này thật sự đạp cho tôi một phát, nói thật tôi cũng cho rằng bọn tôi sẽ hẹn hò, lại không nghĩ tới vừa xuống giường đã bị vả một cú. Tôi buồn bã lắc đầu: “Cậu ấy không có ý chung sống với em.”
Brown thở dài, anh ấy không an ủi tôi, chỉ đưa thuốc lá cho tôi, bọn tôi yên lặng ngồi trong phòng tranh hút một điếu, sau đó anh ấy bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
Tôi kẹp điếu thuốc hỏi: “Sao không vẽ tiếp?” Brown nói lần sau thì tốt hơn, tuy rằng tôi không rõ lần sau tốt hơn là chỉ cái gì, nhưng không vẽ thì tôi sẽ được giải phóng khỏi cơn đau nhức sau hông, sao lại không làm.
Hiếm khi có ngày nghỉ, tôi muốn uống rượu với Brown, nhưng anh ấy áy náy nói anh ấy muốn ra ngoài đi mua sắm với quỷ ngây thơ.
Đành chịu, tôi chỉ có thể mở di động lên, mở danh bạ tìm khắp bạn bè, người bận yêu đương, người thì có việc, không thể hẹn với hàng ngũ từng là bạn giường, tôi chỉ có thể cô đơn đến quán bar một mình.
Ông chủ quán bar kia cũng coi như là bạn tôi, tôi uống say không biết gì cũng có người nhặt xác cho tôi.
Cho nên tôi yên tâm đến đó, một mình ngồi với một bàn bốn bình rượu tây, từ chối một đống lời mời.
Ánh đèn chói lòa và tiếng nhạc oanh tạc mãng nhĩ khiến người choáng váng, tim tôi đập rộn lên, thân thể nóng hôi hổi, tôi như nhìn thấy Tạ Sơ, cậu ấy đang vội vàng đi lướt qua.
Cũng không biết có phải tôi say rồi không, tôi xúc động đuổi theo, đi theo cái bóng mơ hồ kia.
Cuối cùng đến nhà vệ sinh tôi đụng phải bả vai người kia, người ấy kinh ngạc xoay người lại, mà tôi không quan tâm, tôi tiến lên ôm hông đối phương.
Tôi không quan tâm chiều cao khác biệt của người này với Tạ Sơ, không quan tâm mùi hương không giống nhau, càng không quan tâm gương mặt khác biệt lúc đối phương quay lại.
Tôi chỉ ôm chặt người xa lạ này, nương men say, tôi phun ra những lời phiền muộn giấu trong lòng.
Tôi nói anh thích em, em đừng ở bên người phụ nữ khác, anh sai rồi, trước kia anh không nên đối xử với em như vậy.
Cho nên em vẫn yêu anh tiếp được không, Tiểu Sơ.
Nói đến phía sau, tôi vẫn không ngừng khóc, vô cùng nát bét, cho đến lúc nói đủ rồi, tôi mới buông người trong lòng ra, đối diện với gương mặt xa lạ, tôi khẽ lau mặt: “Xin lỗi, nhận lầm người.”
Tôi chỉ mượn rượu tiêu sầu, mượn người để giải tỏa, dù sao cũng phải trở về thực tế.
Mà chút lời nói mềm yếu này, sợ là dù có chết tôi cũng không nói với Tạ Sơ.
Tôi nghĩ đối với tôi, không biết Tạ Sơ có yêu tôi hay không, nhưng nếu thật sự dựa theo suy đoán của tôi, sợ là trước kia tôi đã tra tấn cậu ấy rất lâu.
Cho nên bây giờ cậu ấy không còn yêu tôi nữa, vậy là tôi bị hành hạ, phong thủy luân phiên, trời cao không bỏ qua cho ai.
Cho nên lỡ như cậu ấy không có cảm giác nào với tôi, hơn nữa còn kết hôn sinh con với một người phụ nữ? Vậy phải làm thế nào.
Cậu ấy nên kết hôn sinh con, nhà chúng tôi không nên có hai người là gay.
Suy nghĩ một chút đã khiến tôi khẽ chùn bước, nhưng nghĩ tới hình ảnh Tạ Sơ nằm sấp trên người tôi khóc, cậu ấy sửa tóc cho Tống Dung, trong lòng lập tức trở nên vô cùng bực bội. Tôi cảm thấy tôi sẽ hối hận, thật sự buông tha sẽ hối hận.
Chịu đựng vết thương phía sau, tôi ra ngoài, Brown lại hẹn tôi làm người mẫu, đương nhiên cả hai bọn tôi đều không chống nổi tên quỷ người Đức ngây thơ nhà anh ấy, tôi chỉ có thể đổi từ để trần thành chỉ lộ người trên, người yêu của anh ấy ngồi cạnh nhìn chằm chằm.
Tính cách tôi thích tìm đường chết, đùa giỡn Brown vài lần, quỷ ngây thơ tức giận nổi trận lôi đình, muốn đánh tôi. Đáng tiếc thời gian Brown sáng tác là lúc anh ấy nhiệt tình lại lạnh lùng nhất.
Anh ấy yêu nghệ thuật bao nhiêu sẽ càng nghiêm khắc với người yêu bấy nhiêu, quỷ ngây thơ bị Brown dạy cho ủ rũ, cụp đuôi như husky sủa hai tiếng, đáng thương bị đuổi ra ngoài phòng vẽ tranh.
Brown chỉnh ánh sáng, lại vẽ một lúc. Dù sao đêm qua tôi cũng bị dày vò đến gần như ngất đi, ngồi mãi như vậy nửa người dưới thật sự không thoải mái, tôi chỉ có thể hơi hơi thay đổi tư thế.
Thông qua động tác kết hợp với dấu vết trên người tôi, có lẽ anh ấy cũng đoán được cái gì, Brown ngừng bút để tôi nghỉ ngơi, cũng hơi kinh ngạc: “A Dã?”
Tôi xấu hổ lập tức giơ tay lên: “Đừng nói, xấu hổ lắm.”
Brown im lặng, sau lại như có điều suy nghĩ, anh nói: “Hai người đang hẹn hò sao?”
Lời này thật sự đạp cho tôi một phát, nói thật tôi cũng cho rằng bọn tôi sẽ hẹn hò, lại không nghĩ tới vừa xuống giường đã bị vả một cú. Tôi buồn bã lắc đầu: “Cậu ấy không có ý chung sống với em.”
Brown thở dài, anh ấy không an ủi tôi, chỉ đưa thuốc lá cho tôi, bọn tôi yên lặng ngồi trong phòng tranh hút một điếu, sau đó anh ấy bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
Tôi kẹp điếu thuốc hỏi: “Sao không vẽ tiếp?” Brown nói lần sau thì tốt hơn, tuy rằng tôi không rõ lần sau tốt hơn là chỉ cái gì, nhưng không vẽ thì tôi sẽ được giải phóng khỏi cơn đau nhức sau hông, sao lại không làm.
Hiếm khi có ngày nghỉ, tôi muốn uống rượu với Brown, nhưng anh ấy áy náy nói anh ấy muốn ra ngoài đi mua sắm với quỷ ngây thơ.
Đành chịu, tôi chỉ có thể mở di động lên, mở danh bạ tìm khắp bạn bè, người bận yêu đương, người thì có việc, không thể hẹn với hàng ngũ từng là bạn giường, tôi chỉ có thể cô đơn đến quán bar một mình.
Ông chủ quán bar kia cũng coi như là bạn tôi, tôi uống say không biết gì cũng có người nhặt xác cho tôi.
Cho nên tôi yên tâm đến đó, một mình ngồi với một bàn bốn bình rượu tây, từ chối một đống lời mời.
Ánh đèn chói lòa và tiếng nhạc oanh tạc mãng nhĩ khiến người choáng váng, tim tôi đập rộn lên, thân thể nóng hôi hổi, tôi như nhìn thấy Tạ Sơ, cậu ấy đang vội vàng đi lướt qua.
Cũng không biết có phải tôi say rồi không, tôi xúc động đuổi theo, đi theo cái bóng mơ hồ kia.
Cuối cùng đến nhà vệ sinh tôi đụng phải bả vai người kia, người ấy kinh ngạc xoay người lại, mà tôi không quan tâm, tôi tiến lên ôm hông đối phương.
Tôi không quan tâm chiều cao khác biệt của người này với Tạ Sơ, không quan tâm mùi hương không giống nhau, càng không quan tâm gương mặt khác biệt lúc đối phương quay lại.
Tôi chỉ ôm chặt người xa lạ này, nương men say, tôi phun ra những lời phiền muộn giấu trong lòng.
Tôi nói anh thích em, em đừng ở bên người phụ nữ khác, anh sai rồi, trước kia anh không nên đối xử với em như vậy.
Cho nên em vẫn yêu anh tiếp được không, Tiểu Sơ.
Nói đến phía sau, tôi vẫn không ngừng khóc, vô cùng nát bét, cho đến lúc nói đủ rồi, tôi mới buông người trong lòng ra, đối diện với gương mặt xa lạ, tôi khẽ lau mặt: “Xin lỗi, nhận lầm người.”
Tôi chỉ mượn rượu tiêu sầu, mượn người để giải tỏa, dù sao cũng phải trở về thực tế.
Mà chút lời nói mềm yếu này, sợ là dù có chết tôi cũng không nói với Tạ Sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất