Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 56: Cấu tạo tinh thần
Editor: Aminta.
***
Sau khi thầy Gaby dạy xong tiết đầu tiên, ông phát thời khóa biểu cho mỗi một học sinh.
Anjar đầy hứng thú chạy tới nhìn thời khoá biểu của Ash, nó chỉ vào môn "Rèn luyện thực chiến", vui vẻ nói: "Chúng ta học chung một môn nè!"
Môn này là do Elena đề cử cho cậu. Ash bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, suy đoán: "Chẳng lẽ Elena cũng lựa chọn môn này sao?"
Anjar hưng phấn mà gật đầu: "Không chừng gặp được học sinh của phòng giáo dục cao đẳng trong môn tự chọn kiểu này đó." Nó từ từ nhắm hai mắt lại mơ mộng: "Trời ạ, em có thể đi học chung với cô Elena rồi!"
Ash nhìn cơ thể mỏng manh nhỏ bé của Anjar: "..." Lo lắng quá.
"Xì." Một tiếng hừ nhẹ khinh thường vang lên từ bên cạnh: "Cô ta có gì đẹp chứ?"
"Mày nói cái gì!" Anjar tức giận nhìn sang chỗ tiếng nói vang lên, đó là một thằng nhóc tóc xám mắt xám, mặc áo bào phù thủy màu ngọc bích, lúc này nó nhìn sang đây bằng vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng chướng mắt gu thẩm mỹ của Anjar.
Ngay khi hai đứa muốn cãi nhau, giáo viên tiết sau vào lớp.
Ash nhìn thời khoá biểu, là giáo viên môn cấu tạo tinh thần, môn này kéo dài từ bây giờ đến trưa.
Thấy giáo viên đã vào lớp, Anjar tức tối trừng thằng bé tóc xám một cái, ngăn lại cơn giận, yên lặng về chỗ ngồi của mình.
Giáo viên cấu tạo tinh thần là một người phụ nữ xinh đẹp chín chắn, tên là Lea. Giáo viên xinh đẹp luôn luôn hợp gu của các bạn nhỏ, chúng ngoan ngoãn nghe lời phối hợp trên lớp, nghe giảng bài cũng cẩn thận nghiêm túc cực kỳ.
Cấu tạo tinh thần có nghĩa là cấu tạo nên mô hình pháp thuật hoàn chỉnh trong thế giới tinh thần. Chỉ khi cấu tạo thành công mới có thể sử dụng pháp thuật này một cách dễ dàng.
Đồng thời, khi cấu tạo càng nhiều mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần, cấp bậc càng cao, thế giới tinh thần cũng sẽ mở rộng theo, trở nên mạnh mẽ cứng cỏi hơn.
"Đa số các trò bây giờ còn không thể coi như là phù thủy tập sự thực tập." Cô Lea nói: "Chỉ khi các trò thành công xây dựng nên mô hình pháp thuật của ma pháp bậc không đầu tiên trong thế giới tinh thần thì các trò mới có thể thực sự trở thành một phù thủy tập sự thực tập."
Bên dưới có bạn nhỏ giơ tay cao và được cô Lea gọi tên cho phép đặt câu hỏi, nó kiêu ngạo khoe khoang: "Cô Lea, em đã làm được ma pháp bậc hai rồi!"
Cô Lea bật cười: "Giỏi lắm. Vậy trò nên cố gắng nhiều hơn, cố gắng tiến đến phù thủy tập sự chính thức."
Trong thế giới tinh thần, cấu tạo nên 1-2 mô hình pháp thuật là phù thủy tập sự thực tập. Cấu tạo nên 3~5 mô hình pháp thuật thì là tập sự chính thức. Cấu tạo nên 6~9 mô hình pháp thuật là tập sự cao cấp. Mô hình pháp thuật ở đây tức là chỉ mô hình ma pháp bậc không.
Khi trong thế giới tinh thần có 9 mô hình pháp thuật, thế giới tinh thần của phù thủy tập sự cũng đã đủ mạnh để có thể tiến hành bước kế tiếp tức là cấu tạo nên mô hình ma pháp bậc một. Một khi cấu tạo thành công, như vậy phù thủy tập sự đương nhiên lên cấp phù thủy cấp thấp.
Trong phòng học này đã có không ít đứa trẻ đã trở thành phù thủy tập sự.
Ví dụ như Anjar, lúc trước nó đã từng dùng ma pháp bậc không – thuật bôi mỡ để đối phó với Ash. Sau lưng bọn trẻ có gia tộc có phụ huynh, chúng học trước được một hai ma pháp cũng rất bình thường. Nhưng nếu nói tiến độ học tập của bọn trẻ đã vượt xa thì không đúng.
Như cô Lea đã nói trước đó, trước mười tuổi, thế giới tinh thần của đứa trẻ cực kỳ không ổn định, cho nên người lớn sẽ hạn chế bọn nó học ma pháp. Bây giờ mặc dù những đứa trẻ đã đến tuổi, nhưng cô vẫn hi vọng bọn trẻ không nên vội vàng trong việc cấu tạo mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần, cũng không nên tham lam, nếu cảm thấy khó chịu đau đớn thì phải dừng lại.
Dù sao chiều rộng và chiều cao của thế giới tinh thần của mỗi người không giống nhau, trong lúc cấu tạo mô hình pháp thuật, nhất định không nên cạnh tranh ganh đua so sánh với người khác.
Giảng xong kiến thức căn bản, cô Lea bèn nhóm lửa bốn lư hương ở bốn góc phòng.
"Cấu tạo tinh thần phải tiến hành song song với phân tích pháp thuật. Môn phân tích pháp thuật của các trò ở buổi chiều, cho nên bây giờ chúng ta hãy thử tiến vào thế giới tinh thần của mình trước đã."
Giọng của cô Lea trở nên khe khẽ, nhẹ nhàng: "Nhắm mắt lại, tưởng tượng cơ thể của trò càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ, dần dần rời khỏi cơ thể..."
Ash làm theo lời cô, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, giống như thế giới chợt tối sầm lại. Mùi hương mê hoặc thoang thoảng quanh chóp mũi, khiến cậu rơi vào trạng thái giống ngủ nhưng không phải ngủ, giống như tỉnh nhưng không phải tỉnh. Cơ thể dần dần trở nên nhẹ nhàng, tựa như rời khỏi thân xác, không ngừng bay lên trên.
Nhưng mà sau khi bay ra khỏi cơ thể, thứ cậu nhìn thấy cũng không là phòng học, mà chính là một nơi quen thuộc...
Đó là không gian tối tăm chứa những chùm sáng mà đêm nào cậu cũng đi vào lượn một vòng.
Nơi này là thế giới tinh thần của cậu ư?
Trong thế giới tinh thần của cậu tràn đầy quy tắc và điều bí ẩn về tinh tú?
Thì ra từ khi cậu còn rất rất nhỏ, cậu đã tiến vào thế giới tinh thần của mình mỗi đêm sao?
Ash bị điều kỳ lạ dần dần xuất hiện trên người mình làm choáng váng một lần nữa.
Cậu kinh ngạc đến mức không nhịn được mà nghi ngờ, cậu thật sự còn là con người sao.
Nhưng lập tức cậu nghĩ có lẽ cậu thật sự không được coi là con người thuần túy. Hiệp hội phù thủy không phải đã kết luận rồi sao, người bình nguyên Đoạn Hà vừa là con người, vừa là nguyên liệu ma pháp.
Thời gian chìm trong thế giới tinh thần dường như dài đằng đẵng, dường như ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Ash đã mơ vô số lần. Cậu đã ra vào thế giới tinh thần vô số lần, cậu cũng khá quen và hiểu rõ việc này.
Bởi vậy khi bị cô Lea đánh thức, phát hiện đã đến giữa trưa, Ash cũng không ngạc nhiên chút nào.
"Hôm nay thiền tới đây thôi." Lea nói: "Thiền có thể giúp chúng ta hiểu biết thế giới tinh thần của mình sâu hơn, từ đó củng cố ổn định thế giới tinh thần, đây là giai đoạn cực kỳ cần thiết. Bài tập về nhà hôm nay chính là dành ra hai tiếng để thiền. Các trò nhớ chưa?"
"Nhớ – rồi – ạ!" Trước mắt giáo viên xinh đẹp, bọn trẻ cực kỳ tích cực.
Ash cũng nghiêm túc phối hợp kéo dài giọng cùng lũ trẻ: "Nhớ – rồi – ạ."
Thật sự là cực kỳ hòa nhập cùng lớp.
Giữa trưa Ash cũng muốn trở về tháp phù thủy, cậu có được quãng thời gian nghỉ trưa rất dài, đại khái là quyền lợi của học sinh nhỏ tuổi, trẻ con cần nghỉ ngơi đầy đủ để bảo đảm sức lực, Ash là thiếu niên cũng được hưởng thụ ké quyền lợi của trẻ nhỏ.
Chương trình học của Evan và Elena căng thẳng hơn, bình thường họ đều giải quyết bữa trưa ở trường học. Nhưng hai người vẫn không yên tâm về Ash ở quê mới lên, dự định ở bên Ash trong quãng thời gian hậu khai giảng. Chờ đến khi Ash hoàn toàn thích ứng bầu không khí ở học viện phù thủy, bọn họ lại nuôi thả Ash.
Ash vừa cảm động vừa bất đắc dĩ về chuyện này. Tấm lòng của hai người khiến Ash vô cùng cảm kích, thế nhưng cậu gần như đã thích nghi với học viện, cậu nói cho hai người, nhưng hai người vẫn cho rằng là do cậu quá ngoan, không muốn làm phiền người khác nên mới nói như vậy.
Ash không thuyết phục được hai người, lại không thể ngăn hai người lại, nên đành phải hẹn quay về tháp phù thủy vào lúc tan học giữa trưa cùng một trong hai người Evan và Elena.
Buổi trưa hôm nay, người tới đón Ash chính là Elena.
Khi Elena đến, vừa lúc cô nghe được có tiếng con nít nhắc đến tên cô trong phòng học lớp Thực tập 1. Cô tò mò chớp mắt mấy cái, sao lại nói đến cô?
Trong phòng học.
Thằng bé tóc xám mắt xám chặn lại đường đi của Ash, lúc này thằng bé đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng, sau khi học xong nó và Anjar vẫn còn canh cánh trong lòng tiếp tục cãi cọ nhau do lúc nãy bị giáo viên vào lớp cắt ngang.
Chỗ hai đứa đứng hoàn mỹ chặn đường đi hai bên chỗ ngồi của Ash, Ash không tiện rời đi, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó nghe từ đầu đến cuối.
Trong lúc cãi nhau, cậu cũng biết tên của thằng nhóc tóc xám là Laverne.
Laverne khinh thường: "Elena có gì đẹp?"
Anjar thẹn thùng: "Cô, cô... ấy đẹp! Ngực, ngực lớn! Da đen trông cực kỳ cá tính!"
Elena bên ngoài phòng học: Gì mà đen? Đó là làn da nâu khỏe mạnh, thằng quỷ nhỏ này có biết không vậy! Được rồi, nể tình thằng nhóc nói tốt cho cô, cô không tính toán với nó.
Laverne hừ một tiếng: "Da đen thui đẹp chỗ nào? Giống y chang lâu ngày không tắm! Mắt mày mù à?"
Elena bên ngoài phòng học: Đã bảo là da cô không đen mà! Tức chết cô rồi! Cô lâu ngày không tắm hồi nào? Thằng quỷ nhỏ này là ai? Chờ xem lát nữa cô có tét mông nó không!
Anjar bùng nổ: "Cả vương thành toàn là người da trắng như tuyết, mày không nhìn chán à!"
Ash hơi hiểu một chút, đúng vậy, vương thành Rực Rỡ nằm ở Bắc Địa, ánh nắng cực yếu, hơn nửa năm vương thành chìm trong Cực Dạ, cho nên người nơi này đều cực kỳ trắng.
Laverne có lý chẳng sợ: "Nhìn không chán đó! Cũng đẹp nữa! Mày dám nói da trắng không đẹp không?"
Anjar: "Tao..."
"Nghĩ kỹ rồi nói nhé!" Laverne nâng cằm: "Mày trắng như vậy, chẳng lẽ mày xấu à?"
Anjar: "..."
Ash chớp mắt mấy cái, hình cuộc chiến đến hồi kết rồi.
Anjar cũng rất muốn đấu tranh một chút, bỗng nhiên nó nhớ ra chẳng phải mình có một người bạn ở đây sao?
Nó nghiêng đầu nhìn về phía Ash, vành mắt đo đỏ xin giúp đỡ: "Ash, anh nói xem cô Elena có đẹp hay không?"
Ash kiên định gật đầu: "Đẹp!"
Giống như có được sự ủng hộ của một người, Anjar lại có thêm sức mạnh, dùng sức trừng mắt nhìn Laverne.
Laverne nhíu mày, lấy ra một bức ảnh lưu niệm ma pháp từ trong sách giáo khoa ra, đưa tới trước mặt Ash: "Vậy anh nói đi, người này có đẹp hay không? Có phải đẹp hơn cả Elena không?"
Ash không hiểu sao bị cuốn vào chiến trường: "...Để anh xem một chút." Cậu bình tĩnh nhìn bức ảnh lưu niệm, chợt cậu giật mình.
Laverne thấy Ash ngây người, nó vênh váo nở nụ cười với Anjar: "Nhìn đi, quả nhiên người tao thích vẫn đẹp hơn. Bạn của mày nhìn tới ngây người luôn rồi kìa."
Elena bên ngoài phòng học: Gì cơ? Còn có người đẹp hơn cô sao? Vậy mà Ash còn nhìn con hồ ly tinh kia đến mức ngây người luôn? A a a, không phải Ash thích Sigourney sao? Sao cậu có thể thay lòng như thế!
Elena dằn lại cơn tức, vén ống tay áo lên, định đi vào đánh cái tên không biết tốt xấu này cho tỉnh.
"Elena?" Một cái tay khoác lên trên vai của cô, ngăn lại hành động nổi giận đùng đùng của cô: "Sao cô lại ở đây? Anh cô đâu? Nhật báo muốn hẹn phỏng vấn với tháp phù thủy cấp ba về sự kiện ba người bị liên minh thần bí tập kích. Bên tháp phù thủy nói là để anh trai cô phối hợp với chúng tôi, nhưng anh ta ở đâu thế? Vừa tan học đã không thấy tăm hơi, sao tìm khắp nơi mà cũng không thấy vậy?"
"Yolande?" Elena quay đầu, trông thấy người thanh niên hôm nay mặc váy đen khiến làn da trắng như tuyết trở nên nổi bật, cô chợt giận chó đánh mèo, tức giận hỏi lại: "Anh ấy đang tránh anh đó, anh không biết hả?"
Hai người đối mặt nhau ở cửa, trong phòng học, Ash cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt cậu vi diệu, trung thực trả lời: "Ừ... Rất đẹp. Nhưng khác với Elena."
Anjar cắn môi dưới: "Em không tin! Có ai đẹp hơn cô Elena chứ!" Nó lại gần, nhìn bức ảnh lưu niệm ma pháp, muốn nhìn xem là sắc đẹp nào dám so sánh với cô Elena.
Nó nhìn thấy, sau đó nó cũng lập tức giật mình giống như Ash.
Laverne ưỡn ngực, phe phẩy tấm ảnh lưu niệm ma pháp trong tay, nở nụ cười thắng lợi: "Ồ, mày cũng cảm thấy cô ấy đẹp hơn à? Cạn lời rồi hả?"
Anjar yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Laverne.
"Anh." Nó nói.
Laverne vênh váo hừ một tiếng: "Dù cho mày gọi tao là anh, tao cũng sẽ không công nhận gu thẩm mỹ của mày đâu!"
"Anjar, em gọi anh à?" Một cô gái cao gầy đi vào phòng học, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, mặt mày xinh đẹp, khí chất cực tốt, làm người ta chú ý.
Anjar lườm Laverne một cái, chứa sự đồng cảm và cười trên nỗi đau của người khác không nói nên lời.
"Tao không gọi mày là anh." Anjar vừa nói, vừa đến gần Yolande: "Anh! Nó có bức ảnh lưu niệm ma pháp của anh đó!"
Laverne trợn mắt há mồm mà nhìn cô gái trên bức ảnh lưu niệm ma pháp mà nó cất kỹ, vậy mà cô ấy lại xuất hiện trong phòng học.
Nhưng mà... anh là sao?
Anh của Anjar?
Sau đó Elena đi vào lớp hình như cũng hiểu gì đó, cô thương hại nhìn thằng nhóc tam quan vỡ nát.
Toang, thất tình rồi à?
Nếu đã đáng thương như thế, cô cũng không tét mông nó.
Mắt mù như thế, không nhìn thấy vẻ đẹp của cô cũng có thể thông cảm được.
Ha, ha ha ha!
Ash yên lặng xoay người, nhặt lên bức ảnh lưu niệm ma pháp mà Laverne làm rơi trong lúc kinh ngạc, để lên bàn cho Laverne.
"Mặc dù là con trai..." Ash suy nghĩ, vụng về an ủi, "Nhưng trông vẫn rất đẹp, đúng không?"
Laverne trợn to mắt, đứng tại chỗ, cầm bức ảnh lưu niệm và xé, sau đó nó òa khóc.
Ash: "..." Hình, hình mình vừa nói sai thì phải?
***
Sau khi thầy Gaby dạy xong tiết đầu tiên, ông phát thời khóa biểu cho mỗi một học sinh.
Anjar đầy hứng thú chạy tới nhìn thời khoá biểu của Ash, nó chỉ vào môn "Rèn luyện thực chiến", vui vẻ nói: "Chúng ta học chung một môn nè!"
Môn này là do Elena đề cử cho cậu. Ash bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, suy đoán: "Chẳng lẽ Elena cũng lựa chọn môn này sao?"
Anjar hưng phấn mà gật đầu: "Không chừng gặp được học sinh của phòng giáo dục cao đẳng trong môn tự chọn kiểu này đó." Nó từ từ nhắm hai mắt lại mơ mộng: "Trời ạ, em có thể đi học chung với cô Elena rồi!"
Ash nhìn cơ thể mỏng manh nhỏ bé của Anjar: "..." Lo lắng quá.
"Xì." Một tiếng hừ nhẹ khinh thường vang lên từ bên cạnh: "Cô ta có gì đẹp chứ?"
"Mày nói cái gì!" Anjar tức giận nhìn sang chỗ tiếng nói vang lên, đó là một thằng nhóc tóc xám mắt xám, mặc áo bào phù thủy màu ngọc bích, lúc này nó nhìn sang đây bằng vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng chướng mắt gu thẩm mỹ của Anjar.
Ngay khi hai đứa muốn cãi nhau, giáo viên tiết sau vào lớp.
Ash nhìn thời khoá biểu, là giáo viên môn cấu tạo tinh thần, môn này kéo dài từ bây giờ đến trưa.
Thấy giáo viên đã vào lớp, Anjar tức tối trừng thằng bé tóc xám một cái, ngăn lại cơn giận, yên lặng về chỗ ngồi của mình.
Giáo viên cấu tạo tinh thần là một người phụ nữ xinh đẹp chín chắn, tên là Lea. Giáo viên xinh đẹp luôn luôn hợp gu của các bạn nhỏ, chúng ngoan ngoãn nghe lời phối hợp trên lớp, nghe giảng bài cũng cẩn thận nghiêm túc cực kỳ.
Cấu tạo tinh thần có nghĩa là cấu tạo nên mô hình pháp thuật hoàn chỉnh trong thế giới tinh thần. Chỉ khi cấu tạo thành công mới có thể sử dụng pháp thuật này một cách dễ dàng.
Đồng thời, khi cấu tạo càng nhiều mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần, cấp bậc càng cao, thế giới tinh thần cũng sẽ mở rộng theo, trở nên mạnh mẽ cứng cỏi hơn.
"Đa số các trò bây giờ còn không thể coi như là phù thủy tập sự thực tập." Cô Lea nói: "Chỉ khi các trò thành công xây dựng nên mô hình pháp thuật của ma pháp bậc không đầu tiên trong thế giới tinh thần thì các trò mới có thể thực sự trở thành một phù thủy tập sự thực tập."
Bên dưới có bạn nhỏ giơ tay cao và được cô Lea gọi tên cho phép đặt câu hỏi, nó kiêu ngạo khoe khoang: "Cô Lea, em đã làm được ma pháp bậc hai rồi!"
Cô Lea bật cười: "Giỏi lắm. Vậy trò nên cố gắng nhiều hơn, cố gắng tiến đến phù thủy tập sự chính thức."
Trong thế giới tinh thần, cấu tạo nên 1-2 mô hình pháp thuật là phù thủy tập sự thực tập. Cấu tạo nên 3~5 mô hình pháp thuật thì là tập sự chính thức. Cấu tạo nên 6~9 mô hình pháp thuật là tập sự cao cấp. Mô hình pháp thuật ở đây tức là chỉ mô hình ma pháp bậc không.
Khi trong thế giới tinh thần có 9 mô hình pháp thuật, thế giới tinh thần của phù thủy tập sự cũng đã đủ mạnh để có thể tiến hành bước kế tiếp tức là cấu tạo nên mô hình ma pháp bậc một. Một khi cấu tạo thành công, như vậy phù thủy tập sự đương nhiên lên cấp phù thủy cấp thấp.
Trong phòng học này đã có không ít đứa trẻ đã trở thành phù thủy tập sự.
Ví dụ như Anjar, lúc trước nó đã từng dùng ma pháp bậc không – thuật bôi mỡ để đối phó với Ash. Sau lưng bọn trẻ có gia tộc có phụ huynh, chúng học trước được một hai ma pháp cũng rất bình thường. Nhưng nếu nói tiến độ học tập của bọn trẻ đã vượt xa thì không đúng.
Như cô Lea đã nói trước đó, trước mười tuổi, thế giới tinh thần của đứa trẻ cực kỳ không ổn định, cho nên người lớn sẽ hạn chế bọn nó học ma pháp. Bây giờ mặc dù những đứa trẻ đã đến tuổi, nhưng cô vẫn hi vọng bọn trẻ không nên vội vàng trong việc cấu tạo mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần, cũng không nên tham lam, nếu cảm thấy khó chịu đau đớn thì phải dừng lại.
Dù sao chiều rộng và chiều cao của thế giới tinh thần của mỗi người không giống nhau, trong lúc cấu tạo mô hình pháp thuật, nhất định không nên cạnh tranh ganh đua so sánh với người khác.
Giảng xong kiến thức căn bản, cô Lea bèn nhóm lửa bốn lư hương ở bốn góc phòng.
"Cấu tạo tinh thần phải tiến hành song song với phân tích pháp thuật. Môn phân tích pháp thuật của các trò ở buổi chiều, cho nên bây giờ chúng ta hãy thử tiến vào thế giới tinh thần của mình trước đã."
Giọng của cô Lea trở nên khe khẽ, nhẹ nhàng: "Nhắm mắt lại, tưởng tượng cơ thể của trò càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ, dần dần rời khỏi cơ thể..."
Ash làm theo lời cô, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, giống như thế giới chợt tối sầm lại. Mùi hương mê hoặc thoang thoảng quanh chóp mũi, khiến cậu rơi vào trạng thái giống ngủ nhưng không phải ngủ, giống như tỉnh nhưng không phải tỉnh. Cơ thể dần dần trở nên nhẹ nhàng, tựa như rời khỏi thân xác, không ngừng bay lên trên.
Nhưng mà sau khi bay ra khỏi cơ thể, thứ cậu nhìn thấy cũng không là phòng học, mà chính là một nơi quen thuộc...
Đó là không gian tối tăm chứa những chùm sáng mà đêm nào cậu cũng đi vào lượn một vòng.
Nơi này là thế giới tinh thần của cậu ư?
Trong thế giới tinh thần của cậu tràn đầy quy tắc và điều bí ẩn về tinh tú?
Thì ra từ khi cậu còn rất rất nhỏ, cậu đã tiến vào thế giới tinh thần của mình mỗi đêm sao?
Ash bị điều kỳ lạ dần dần xuất hiện trên người mình làm choáng váng một lần nữa.
Cậu kinh ngạc đến mức không nhịn được mà nghi ngờ, cậu thật sự còn là con người sao.
Nhưng lập tức cậu nghĩ có lẽ cậu thật sự không được coi là con người thuần túy. Hiệp hội phù thủy không phải đã kết luận rồi sao, người bình nguyên Đoạn Hà vừa là con người, vừa là nguyên liệu ma pháp.
Thời gian chìm trong thế giới tinh thần dường như dài đằng đẵng, dường như ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Ash đã mơ vô số lần. Cậu đã ra vào thế giới tinh thần vô số lần, cậu cũng khá quen và hiểu rõ việc này.
Bởi vậy khi bị cô Lea đánh thức, phát hiện đã đến giữa trưa, Ash cũng không ngạc nhiên chút nào.
"Hôm nay thiền tới đây thôi." Lea nói: "Thiền có thể giúp chúng ta hiểu biết thế giới tinh thần của mình sâu hơn, từ đó củng cố ổn định thế giới tinh thần, đây là giai đoạn cực kỳ cần thiết. Bài tập về nhà hôm nay chính là dành ra hai tiếng để thiền. Các trò nhớ chưa?"
"Nhớ – rồi – ạ!" Trước mắt giáo viên xinh đẹp, bọn trẻ cực kỳ tích cực.
Ash cũng nghiêm túc phối hợp kéo dài giọng cùng lũ trẻ: "Nhớ – rồi – ạ."
Thật sự là cực kỳ hòa nhập cùng lớp.
Giữa trưa Ash cũng muốn trở về tháp phù thủy, cậu có được quãng thời gian nghỉ trưa rất dài, đại khái là quyền lợi của học sinh nhỏ tuổi, trẻ con cần nghỉ ngơi đầy đủ để bảo đảm sức lực, Ash là thiếu niên cũng được hưởng thụ ké quyền lợi của trẻ nhỏ.
Chương trình học của Evan và Elena căng thẳng hơn, bình thường họ đều giải quyết bữa trưa ở trường học. Nhưng hai người vẫn không yên tâm về Ash ở quê mới lên, dự định ở bên Ash trong quãng thời gian hậu khai giảng. Chờ đến khi Ash hoàn toàn thích ứng bầu không khí ở học viện phù thủy, bọn họ lại nuôi thả Ash.
Ash vừa cảm động vừa bất đắc dĩ về chuyện này. Tấm lòng của hai người khiến Ash vô cùng cảm kích, thế nhưng cậu gần như đã thích nghi với học viện, cậu nói cho hai người, nhưng hai người vẫn cho rằng là do cậu quá ngoan, không muốn làm phiền người khác nên mới nói như vậy.
Ash không thuyết phục được hai người, lại không thể ngăn hai người lại, nên đành phải hẹn quay về tháp phù thủy vào lúc tan học giữa trưa cùng một trong hai người Evan và Elena.
Buổi trưa hôm nay, người tới đón Ash chính là Elena.
Khi Elena đến, vừa lúc cô nghe được có tiếng con nít nhắc đến tên cô trong phòng học lớp Thực tập 1. Cô tò mò chớp mắt mấy cái, sao lại nói đến cô?
Trong phòng học.
Thằng bé tóc xám mắt xám chặn lại đường đi của Ash, lúc này thằng bé đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng, sau khi học xong nó và Anjar vẫn còn canh cánh trong lòng tiếp tục cãi cọ nhau do lúc nãy bị giáo viên vào lớp cắt ngang.
Chỗ hai đứa đứng hoàn mỹ chặn đường đi hai bên chỗ ngồi của Ash, Ash không tiện rời đi, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó nghe từ đầu đến cuối.
Trong lúc cãi nhau, cậu cũng biết tên của thằng nhóc tóc xám là Laverne.
Laverne khinh thường: "Elena có gì đẹp?"
Anjar thẹn thùng: "Cô, cô... ấy đẹp! Ngực, ngực lớn! Da đen trông cực kỳ cá tính!"
Elena bên ngoài phòng học: Gì mà đen? Đó là làn da nâu khỏe mạnh, thằng quỷ nhỏ này có biết không vậy! Được rồi, nể tình thằng nhóc nói tốt cho cô, cô không tính toán với nó.
Laverne hừ một tiếng: "Da đen thui đẹp chỗ nào? Giống y chang lâu ngày không tắm! Mắt mày mù à?"
Elena bên ngoài phòng học: Đã bảo là da cô không đen mà! Tức chết cô rồi! Cô lâu ngày không tắm hồi nào? Thằng quỷ nhỏ này là ai? Chờ xem lát nữa cô có tét mông nó không!
Anjar bùng nổ: "Cả vương thành toàn là người da trắng như tuyết, mày không nhìn chán à!"
Ash hơi hiểu một chút, đúng vậy, vương thành Rực Rỡ nằm ở Bắc Địa, ánh nắng cực yếu, hơn nửa năm vương thành chìm trong Cực Dạ, cho nên người nơi này đều cực kỳ trắng.
Laverne có lý chẳng sợ: "Nhìn không chán đó! Cũng đẹp nữa! Mày dám nói da trắng không đẹp không?"
Anjar: "Tao..."
"Nghĩ kỹ rồi nói nhé!" Laverne nâng cằm: "Mày trắng như vậy, chẳng lẽ mày xấu à?"
Anjar: "..."
Ash chớp mắt mấy cái, hình cuộc chiến đến hồi kết rồi.
Anjar cũng rất muốn đấu tranh một chút, bỗng nhiên nó nhớ ra chẳng phải mình có một người bạn ở đây sao?
Nó nghiêng đầu nhìn về phía Ash, vành mắt đo đỏ xin giúp đỡ: "Ash, anh nói xem cô Elena có đẹp hay không?"
Ash kiên định gật đầu: "Đẹp!"
Giống như có được sự ủng hộ của một người, Anjar lại có thêm sức mạnh, dùng sức trừng mắt nhìn Laverne.
Laverne nhíu mày, lấy ra một bức ảnh lưu niệm ma pháp từ trong sách giáo khoa ra, đưa tới trước mặt Ash: "Vậy anh nói đi, người này có đẹp hay không? Có phải đẹp hơn cả Elena không?"
Ash không hiểu sao bị cuốn vào chiến trường: "...Để anh xem một chút." Cậu bình tĩnh nhìn bức ảnh lưu niệm, chợt cậu giật mình.
Laverne thấy Ash ngây người, nó vênh váo nở nụ cười với Anjar: "Nhìn đi, quả nhiên người tao thích vẫn đẹp hơn. Bạn của mày nhìn tới ngây người luôn rồi kìa."
Elena bên ngoài phòng học: Gì cơ? Còn có người đẹp hơn cô sao? Vậy mà Ash còn nhìn con hồ ly tinh kia đến mức ngây người luôn? A a a, không phải Ash thích Sigourney sao? Sao cậu có thể thay lòng như thế!
Elena dằn lại cơn tức, vén ống tay áo lên, định đi vào đánh cái tên không biết tốt xấu này cho tỉnh.
"Elena?" Một cái tay khoác lên trên vai của cô, ngăn lại hành động nổi giận đùng đùng của cô: "Sao cô lại ở đây? Anh cô đâu? Nhật báo muốn hẹn phỏng vấn với tháp phù thủy cấp ba về sự kiện ba người bị liên minh thần bí tập kích. Bên tháp phù thủy nói là để anh trai cô phối hợp với chúng tôi, nhưng anh ta ở đâu thế? Vừa tan học đã không thấy tăm hơi, sao tìm khắp nơi mà cũng không thấy vậy?"
"Yolande?" Elena quay đầu, trông thấy người thanh niên hôm nay mặc váy đen khiến làn da trắng như tuyết trở nên nổi bật, cô chợt giận chó đánh mèo, tức giận hỏi lại: "Anh ấy đang tránh anh đó, anh không biết hả?"
Hai người đối mặt nhau ở cửa, trong phòng học, Ash cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt cậu vi diệu, trung thực trả lời: "Ừ... Rất đẹp. Nhưng khác với Elena."
Anjar cắn môi dưới: "Em không tin! Có ai đẹp hơn cô Elena chứ!" Nó lại gần, nhìn bức ảnh lưu niệm ma pháp, muốn nhìn xem là sắc đẹp nào dám so sánh với cô Elena.
Nó nhìn thấy, sau đó nó cũng lập tức giật mình giống như Ash.
Laverne ưỡn ngực, phe phẩy tấm ảnh lưu niệm ma pháp trong tay, nở nụ cười thắng lợi: "Ồ, mày cũng cảm thấy cô ấy đẹp hơn à? Cạn lời rồi hả?"
Anjar yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Laverne.
"Anh." Nó nói.
Laverne vênh váo hừ một tiếng: "Dù cho mày gọi tao là anh, tao cũng sẽ không công nhận gu thẩm mỹ của mày đâu!"
"Anjar, em gọi anh à?" Một cô gái cao gầy đi vào phòng học, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, mặt mày xinh đẹp, khí chất cực tốt, làm người ta chú ý.
Anjar lườm Laverne một cái, chứa sự đồng cảm và cười trên nỗi đau của người khác không nói nên lời.
"Tao không gọi mày là anh." Anjar vừa nói, vừa đến gần Yolande: "Anh! Nó có bức ảnh lưu niệm ma pháp của anh đó!"
Laverne trợn mắt há mồm mà nhìn cô gái trên bức ảnh lưu niệm ma pháp mà nó cất kỹ, vậy mà cô ấy lại xuất hiện trong phòng học.
Nhưng mà... anh là sao?
Anh của Anjar?
Sau đó Elena đi vào lớp hình như cũng hiểu gì đó, cô thương hại nhìn thằng nhóc tam quan vỡ nát.
Toang, thất tình rồi à?
Nếu đã đáng thương như thế, cô cũng không tét mông nó.
Mắt mù như thế, không nhìn thấy vẻ đẹp của cô cũng có thể thông cảm được.
Ha, ha ha ha!
Ash yên lặng xoay người, nhặt lên bức ảnh lưu niệm ma pháp mà Laverne làm rơi trong lúc kinh ngạc, để lên bàn cho Laverne.
"Mặc dù là con trai..." Ash suy nghĩ, vụng về an ủi, "Nhưng trông vẫn rất đẹp, đúng không?"
Laverne trợn to mắt, đứng tại chỗ, cầm bức ảnh lưu niệm và xé, sau đó nó òa khóc.
Ash: "..." Hình, hình mình vừa nói sai thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất