Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương
Chương 11
Bộ dáng Thương Lục trước mắt tuy rằng đáng sợ, chỉ là khi Xuyên Bách nhìn đến một mặt như vậy, trong lòng tựa như bị kim đâm, có loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.
"Thực xin lỗi.....Tôi thật sự không phải cậu ấy....."
"Không! Chính là em! Tiểu Bách, tôi sai rồi, em đừng nói lời như vậy được không?"
Mắt đen Thương Lục tràn đầy thống khổ, huyết lệ không ngừng rơi xuống.
"Tôi.....Thực xin lỗi..."
Xuyên Bách rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Thương Lục, vì cái gì cậu không nói nên lời, đáy lòng chính mình cư nhiên có điểm áy náy. Nhưng cậu sao có thể sẽ áy náy đối với hắn?
Trong mắt Thương Lục hiện lên một tia cố chấp, lại lần nữa một phen bế cậu lên, thần sắc tối tăm.
"Thương Lục! Cầu anh thả tôi ra được không? Cầu anh.....Ưm!"
Trong lòng cậu hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, ở trong lòng ngực Thương Lục giãy giụa, Thương Lục căn bản mặc kệ động tác giãy giụa của cậu, giây tiếp theo thế nhưng áp lên môi cậu.
Thương Lục dường như đang trừng phạt cậu, Xuyên Bách cảm giác cánh môi chính mình phát đau.
Cậu dùng hết sức lực toàn thân, một quyền rơi xuống trên người Thương Lục, nhưng đối phương căn bản không dao động.
Trong mắt Xuyên Bách chảy ra nước mắt, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt ôn nhu của Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh hiện tại hẳn là đang ngủ ngon đi? Trong mộng không biết có cậu không?
Chính mình bị lệ quỷ quấn thân, có lẽ qua ngày mai, liền sẽ không còn được gặp lại anh.
Lục tiên sinh thật sự rất ôn nhu, cậu chưa bao giờ gặp được người đối với cậu tốt như vậy.
Nước mắt theo khóe mắt cậu rơi xuống, Thương Lục đang cởi quần áo Xuyên Bách ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng, giây lát lướt qua, bàn tay to vẫn cứ cởi ra cúc áo cậu.
Thương Lục vươn một cái tay khác cùng tay Xuyên Bách mười ngón giao nhau, sức lực lớn kinh người.
"Tiểu Bách.......Hôm nay em ở đây với tôi được không....."
Ngữ khí hắn ôn nhu, nhẹ nhàng hôn hai mắt đỏ bừng của Xuyên Bách.
"Vậy anh sẽ thả tôi sao?"
Thương Lục trầm mặc, hắn như vậy càng làm Xuyên Bách tức giận, có lẽ là bởi vì quá mức tuyệt vọng, cặp con ngươi ngày thường hàm chứa ý cười giờ đây tràn đầy tức giận.
"Tôi nói rồi, tôi không phải thiếu gia của anh, vì cái gì anh không chịu thả tôi? Chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới! Cường vặn dưa cũng không ngọt!"
*Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Cậu vươn tay tàn nhẫn đẩy Thương Lục một phen, trong tay áo không biết bay ra thứ gì, đồ vật kia thẳng tắp vọt về phía Thương Lục, mắt đen Thương Lục lóe lóe, lại không có bất luận động tác né tránh gì.
Tốc độ đồ vật kia cực nhanh, cắm vào trong bụng Thương Lục, hắn kêu lên một tiếng, bưng kín bụng.
Xuyên Bách cũng trừng lớn hai tròng mắt, trong tay áo cậu ẩn giấu ám khí khi nào?
Cậu vội vàng xem xét trong tay áo, căn bản không có bất cứ thứ gì, thứ vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
Thương Lục hiển nhiên đã bị thương không nhỏ, thần sắc thống khổ, chỗ bụng cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra máu tươi.
"Thương Lục.....Tôi....Tôi không biết đó là cái gì, thực xin lỗi.....Thực xin lỗi..."
Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, cổ áy náy trong lòng lại lần nữa dâng lên, phẫn nộ trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.
Giờ phút này trong lòng chỉ tràn đầy áy náy cùng xin lỗi không thể hiểu được.
Thương Lục che lại bụng, dần dần tới gần Xuyên Bách, lần này hắn không có bất luận động tác gì, mà là ngồi ở bên cạnh cậu, trong đôi mắt đen chỉ có hình bóng cậu.
"Tôi chỉ muốn khiến ánh mắt em lại lần nữa nhìn về phía ta......Nhưng trong mắt em vì cái gì chỉ có người khác?"
"Người kia là ai?"
Ngữ khí hắn âm lãnh, con ngươi tràn ngập sát ý.
Tim Xuyên Bách đập càng nhanh, cậu co rúm người lại, không dám nói lời nào.
Cậu tuyệt đối không thể nói cho Thương Lục bất luận cái gì về Lục tiên sinh!
Lục tiên sinh sẽ chết!
"Em là vì gã mà đả thương tôi."
"Thôi......Em đi đi...."
Hắn nhẹ nhàng chạm vào trán Xuyên Bách, Xuyên Bách chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi ngã xuống, Thương Lục một phen ôm được cậu.
Thân thể Xuyên Bách dần dần trong suốt, cho đến khi biến mất.
Chờ đến Xuyên Bách hoàn toàn biến mất, ánh mắt Thương Lục lạnh lùng, nhịn đau mà rút đồ vật kia ra khỏi bụng, là một lá bùa, mặt trên viết kí tự không biết tên.
Hắn nheo mắt lại, nhẹ nhàng mân mê phù chú kia.
"Quả nhiên là đồ của tên kia.....Tiểu Bách cư nhiên dùng đồ vật của gã đả thương ta......Thật là tình nghĩa sâu nặng a."
Phù chú chỉ một thoáng hóa thành tro tàn trong tay hắn, trong con ngươi đen kịt là tức giận ngập trời.
Mà thi thể Khâu Thiện Minh ở đáy nước giờ phút này không ý thức được, đạo cụ bảo mệnh gã đưa cho Xuyên Bách, thế nhưng bị Thương Lục hiểu lầm thành đồ vật cố ý gây thương tổn của gã.
******
Xuyên Bách từ trong mơ tỉnh lại, mồ hôi đầy đầu, cậu nhìn quanh bốn phía, là nhà Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh đâu?
"Lục tiên sinh.....Lục tiên sinh!"
Trong lòng cậu hoảng khủng, nếu Thương Lục phát hiện Lục tiên sinh, nhất định sẽ giết anh ấy!
Cậu ngay cả giày cũng chưa đi, xuống giường muốn tìm kiếm Lục tiên sinh, lại đâm vào một người, người nọ thuận thế ôm vòng lấy eo cậu.....
Đầu Xuyên Bách truyền đến cảm giác đau đớn, nhịn không được kêu lên một tiếng, ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là Lục tiên sinh, giờ phút này sợ hãi trong lòng cậu tan đi, chậm rãi đến gần anh.
"Lục tiên sinh.....Tôi nghĩ kỹ rồi.....Chúng ta có lẽ có thể thử ở bên nhau....."
Xuyên Bách lớn như vậy, lần đầu tiên thổ lộ tâm ý của mình với người khác, gò má cậu nổi lên hai mảnh ửng đỏ.
Cậu xác định, chính mình thích Lục tiên sinh, chẳng sợ có Thương Lục trở ngại, cậu cũng sẽ không buông tay.
Đối phương phát ra một tiếng cười khẽ, một phen bế Xuyên Bách lên, bước nhanh đem cậu đặt lên giường lớn phòng ngủ.
"Như thế nào không đi giày, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Hắn mở miệng, ngữ khí vẫn ôn nhu quen thuộc, làm Xuyên Bách cảm thấy vô cùng an tâm.
"Tôi chỉ là.....Muốn gặp anh...."
Sắc mặt Xuyên Bách càng đỏ, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má anh một chút.
Hắn đột nhiên cười, càng cười càng si cuồng, đem mặt chính mình chôn ở trước ngực Xuyên Bách.
"Lục tiên sinh....?"
"Vì cái gì.....Em đẩy tôi ra.....Lại đối tốt với tôi....Vì cái gì?"
Xuyên Bách căn bản không biết anh đang nói cái gì, hơi hơi nhíu mày, trên mặt toàn là khó hiểu.
"Lục tiên sinh......Anh đang nói cái gì vậy?"
"Đây là chính em chọn.....Tôi sẽ không buông tay!"
Anh chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi tràn đầy cố chấp, tình cảm mãnh liệt như vậy, làm Xuyên Bách cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng sinh ra vài phần khủng hoảng.
"Tôi......Tôi không hiểu.....Anh đừng làm tôi sợ được không?"
"Đến bây giờ, em còn không biết tôi là ai sao?"
Tay Thương Lục xoa gò má Xuyên Bách, nhẹ nhàng đụng vào da thịt trắng nõn của cậu, lưu luyến mà dừng ở cánh môi mỏng mềm mại.
Hô hấp hắn dồn dập, còn không đợi Xuyên Bách trả lời, hắn thế nhưng một chút một mà hôn lên, hai người dây dưa, Xuyên Bách phát hiện, khi anh hôn, thật sự rất giống với Thương Lục đêm qua.
Hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm trong lòng Xuyên Bách sinh ra sợ hãi, trong đầu cậu bay nhanh, lại thật sự không biết lời anh nói là có ý tứ gì.
.......Từ từ.....!
Lục tiên sinh.....Thương Lục?!
Chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại từng màn giữa bọn họ.
Khi mới gặp, anh nói với cậu, anh tên A Lục, sau đó cho cậu một dãy số máy bàn, cậu khi đó còn rất nghi hoặc, vì cái gì không cho cậu số di động.
Sau khi nói cho cậu địa chỉ, cư nhiên ở cùng một chung cư, Xuyên Bách ở chỗ này đã ba năm, thế nhưng chưa bao giờ gặp được anh.
Còn có ngày hôm qua ở nhà ga, anh sao có thể sẽ biết chính mình xuống xe ở chỗ nào? Điểm xuống nhà ga không phải chỉ có một chỗ a!
Cậu trừng lớn mắt, tầm mắt lại dừng trước cặp mắt đen của Thương Lục.
Mắt đen tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt, một bàn tay to vuốt ve phần eo Xuyên Bách, tựa hồ muốn cởi bỏ quần cậu.
Rốt cuộc, Thương Lục buông tha cậu, đem hôn dời đi đến hắn cổ chỗ, Xuyên Bách hô hấp dồn dập, trong đầu lại thập phần thanh tỉnh.
"Anh là......Thương Lục...?"
"Đúng....."
Thanh âm Thương Lục trầm thấp, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Thanh âm hắn làm Xuyên Bách mê mang, cậu hiện tại căn bản không biết chính mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cậu chỉ là cảm thấy vô thố.
Lục tiên sinh cậu thích.....Cư nhiên là lệ quỷ Thương Lục...!
Tại sao lại như vậy...?
Cậu nghi hoặc, cậu đích xác không không thích Thương Lục, nhưng đáy lòng lại chưa từng sinh ra tâm lý chán ghét với hắn.
Mấy ngày nay, tuy rằng hắn vẫn luôn giả trang thành Lục tiên sinh, nhưng hắn quan tâm cậu, ôn nhu với cậu, tựa hồ đều không phải giả...
Khi đó bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt, hắn đưa cậu thuốc, sau lại phát sinh sự việc tạo áp lực cực lớn mà cậu không thể gánh vác, cũng chỉ có hắn ở bên cạnh cậu.
Hắn sẽ nói chuyện với cậu, sẽ an ủi cậu, đây là việc người khác chưa bao giờ làm với cậu.
Khi hắn là lệ quỷ, tuy rằng đôi khi rất cố chấp, nhưng hắn chưa bao giờ gây hại cho cậu, ngược lại đối với cậu là tàn nhẫn bao dung mọi cách.
Khi hắn nói chính mình là Thương Lục, không biết vì sao, cậu thế nhưng không sợ hãi như tối hôm qua.....
"Vậy anh vì cái gì.....Vì cái gì phải giả dạng làm Lục tiên sinh lừa gạt tôi?"
Nghe vậy, Thương Lục ngẩn ra, dừng động tác.
"Tôi chỉ là.....Không muốn em sợ hãi tôi."
"Tiểu Bách, tôi thật sự rất yêu em, hiện tại phong ấn đã giải trừ, tôi có thể vẫn luôn biến thành bộ dáng Lục tiên sinh ở bên emmm...."
"Cho nên, cầu em, nhìn tôi được không...."
Thương Lục chưa bao giờ hèn mọn như vậy, lại vì Xuyên Bách mà đánh vỡ điểm mấu chốt.
Hắn lộ ra thần sắc mất mát, mí mắt rũ xuống, sợ Xuyên Bách chán ghét hắn.
Thương Lục như vậy làm Xuyên Bách trong lòng khẽ nhúc nhích, cậu phảng phất như bị người tháo túng, không tự chủ được mà một phen vòng lấy cổ Thương Lục, đem chính mình hôn hiến đi lên.
Thương Lục bị động tác thình lình xảy ra làm sợ ngây người, hắn trừng lớn mắt đen, toàn mặt không thể tin tưởng.
Trong đôi mắt đột nhiên thấm ra nước mắt, tiện đà hung hăng ôm chặt Xuyên Bách, làm nụ hôn thêm sâu.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã mưa phùn, những hạt mưa phùn rơi xuống lá chuối tây, phát ra thanh âm "Bộp bộp".
Có lẽ là mưa quá lớn, làm hoa chi loạn chiến, cánh hoa rơi xuống, theo nước chảy trôi đi.
Rốt cuộc, mưa nhỏ lại, cánh hoa sau khi được nước mưa cọ rửa, giờ phút này càng thêm kiều diễm vô cùng, phía trên hoa có một chút nước mưa.
Một con chim nhỏ dừng ở trên cánh hoa chi, chọc đến hoa chi run rẩy, nước mưa rơi xuống.
Giờ là mùa hạ, mồ hôi cùng nước mưa đan chéo ở bên nhau, thế nhưng tạo thành một bản nhạc.
Xuyên Bách nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực Thương Lục, cả người phiếm hồng, con ngươi thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thương Lục cúi đầu, mạnh mẽ ngửi hơi thở thuộc về Xuyên Bách.
Hắn cọ cọ bên tai Xuyên Bách, giống như con mèo nhỏ làm nũng.
"Tiểu Bách, em thơm quá."
"Đợi lát nữa lại đến một lần được không?"
Hắn một ngụm ngậm lấy vành tai cậu, khiêu khích Xuyên Bách, chọc đến Xuyên Bách hô hấp dồn dập, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
"Đừng nháo."
Xuyên Bách duỗi tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, tiện đà nghiêng người mà nhắm mắt lại,
"Tôi mệt mỏi, muốn ngủ một chút."
Thương Lục nghe vậy, thần sắc có chút mất mát, nhưng vẫn ôm vòng lấy eo cậu, ở bên tai cậu thấp giọng nỉ non:
"Tiểu Bách ngủ đi, tôi ở bên Tiểu Bách."
Hai tay của hắn gắt gao ôm Xuyên Bách, mắt đen lại không rời khỏi Xuyên Bách.
Nhưng hắn không chú ý đến, tay Xuyên Bách ở tại bên người hơi hơi phát run.
Xuyên Bách đưa lưng về phía Thương Lục, có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm phía sau lưng mình
Cậu gắt gao nắm lấy lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy rối rắm.
Cậu đây là điên rồi sao? Vì cái gì sẽ cùng hắn...
Trong đầu cậu suy nghĩ hỗn loạn, thật sự không rõ ngay lúc đó chính mình sao có thể tùy ý bị dục vọng chi phối?
Cho dù đã biết Lục tiên sinh chính là Thương Lục, nhưng quan hệ hai người cũng không nên tiến triển nhanh như vậy.
Nhưng cậu khi đó, cảm giác chính mình giống như không phải chính mình, phảng phất bị người khác nắm giữ quyền khống chế thân thể.....
Chính mình chẳng lẽ thật sự là tiểu thiếu gia kia sao? Cho nên mới cầm lòng không đậu cùng Thương Lục đắm chìm trong thứ dục vọng mạc danh kia....
Đích xác......Cậu cùng tiểu thiếu gia kia xác thật có rất nhiều chỗ tương tự.....
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng nảy lên một quyết định.
"Thực xin lỗi.....Tôi thật sự không phải cậu ấy....."
"Không! Chính là em! Tiểu Bách, tôi sai rồi, em đừng nói lời như vậy được không?"
Mắt đen Thương Lục tràn đầy thống khổ, huyết lệ không ngừng rơi xuống.
"Tôi.....Thực xin lỗi..."
Xuyên Bách rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Thương Lục, vì cái gì cậu không nói nên lời, đáy lòng chính mình cư nhiên có điểm áy náy. Nhưng cậu sao có thể sẽ áy náy đối với hắn?
Trong mắt Thương Lục hiện lên một tia cố chấp, lại lần nữa một phen bế cậu lên, thần sắc tối tăm.
"Thương Lục! Cầu anh thả tôi ra được không? Cầu anh.....Ưm!"
Trong lòng cậu hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, ở trong lòng ngực Thương Lục giãy giụa, Thương Lục căn bản mặc kệ động tác giãy giụa của cậu, giây tiếp theo thế nhưng áp lên môi cậu.
Thương Lục dường như đang trừng phạt cậu, Xuyên Bách cảm giác cánh môi chính mình phát đau.
Cậu dùng hết sức lực toàn thân, một quyền rơi xuống trên người Thương Lục, nhưng đối phương căn bản không dao động.
Trong mắt Xuyên Bách chảy ra nước mắt, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt ôn nhu của Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh hiện tại hẳn là đang ngủ ngon đi? Trong mộng không biết có cậu không?
Chính mình bị lệ quỷ quấn thân, có lẽ qua ngày mai, liền sẽ không còn được gặp lại anh.
Lục tiên sinh thật sự rất ôn nhu, cậu chưa bao giờ gặp được người đối với cậu tốt như vậy.
Nước mắt theo khóe mắt cậu rơi xuống, Thương Lục đang cởi quần áo Xuyên Bách ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng, giây lát lướt qua, bàn tay to vẫn cứ cởi ra cúc áo cậu.
Thương Lục vươn một cái tay khác cùng tay Xuyên Bách mười ngón giao nhau, sức lực lớn kinh người.
"Tiểu Bách.......Hôm nay em ở đây với tôi được không....."
Ngữ khí hắn ôn nhu, nhẹ nhàng hôn hai mắt đỏ bừng của Xuyên Bách.
"Vậy anh sẽ thả tôi sao?"
Thương Lục trầm mặc, hắn như vậy càng làm Xuyên Bách tức giận, có lẽ là bởi vì quá mức tuyệt vọng, cặp con ngươi ngày thường hàm chứa ý cười giờ đây tràn đầy tức giận.
"Tôi nói rồi, tôi không phải thiếu gia của anh, vì cái gì anh không chịu thả tôi? Chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới! Cường vặn dưa cũng không ngọt!"
*Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Cậu vươn tay tàn nhẫn đẩy Thương Lục một phen, trong tay áo không biết bay ra thứ gì, đồ vật kia thẳng tắp vọt về phía Thương Lục, mắt đen Thương Lục lóe lóe, lại không có bất luận động tác né tránh gì.
Tốc độ đồ vật kia cực nhanh, cắm vào trong bụng Thương Lục, hắn kêu lên một tiếng, bưng kín bụng.
Xuyên Bách cũng trừng lớn hai tròng mắt, trong tay áo cậu ẩn giấu ám khí khi nào?
Cậu vội vàng xem xét trong tay áo, căn bản không có bất cứ thứ gì, thứ vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
Thương Lục hiển nhiên đã bị thương không nhỏ, thần sắc thống khổ, chỗ bụng cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra máu tươi.
"Thương Lục.....Tôi....Tôi không biết đó là cái gì, thực xin lỗi.....Thực xin lỗi..."
Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, cổ áy náy trong lòng lại lần nữa dâng lên, phẫn nộ trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.
Giờ phút này trong lòng chỉ tràn đầy áy náy cùng xin lỗi không thể hiểu được.
Thương Lục che lại bụng, dần dần tới gần Xuyên Bách, lần này hắn không có bất luận động tác gì, mà là ngồi ở bên cạnh cậu, trong đôi mắt đen chỉ có hình bóng cậu.
"Tôi chỉ muốn khiến ánh mắt em lại lần nữa nhìn về phía ta......Nhưng trong mắt em vì cái gì chỉ có người khác?"
"Người kia là ai?"
Ngữ khí hắn âm lãnh, con ngươi tràn ngập sát ý.
Tim Xuyên Bách đập càng nhanh, cậu co rúm người lại, không dám nói lời nào.
Cậu tuyệt đối không thể nói cho Thương Lục bất luận cái gì về Lục tiên sinh!
Lục tiên sinh sẽ chết!
"Em là vì gã mà đả thương tôi."
"Thôi......Em đi đi...."
Hắn nhẹ nhàng chạm vào trán Xuyên Bách, Xuyên Bách chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi ngã xuống, Thương Lục một phen ôm được cậu.
Thân thể Xuyên Bách dần dần trong suốt, cho đến khi biến mất.
Chờ đến Xuyên Bách hoàn toàn biến mất, ánh mắt Thương Lục lạnh lùng, nhịn đau mà rút đồ vật kia ra khỏi bụng, là một lá bùa, mặt trên viết kí tự không biết tên.
Hắn nheo mắt lại, nhẹ nhàng mân mê phù chú kia.
"Quả nhiên là đồ của tên kia.....Tiểu Bách cư nhiên dùng đồ vật của gã đả thương ta......Thật là tình nghĩa sâu nặng a."
Phù chú chỉ một thoáng hóa thành tro tàn trong tay hắn, trong con ngươi đen kịt là tức giận ngập trời.
Mà thi thể Khâu Thiện Minh ở đáy nước giờ phút này không ý thức được, đạo cụ bảo mệnh gã đưa cho Xuyên Bách, thế nhưng bị Thương Lục hiểu lầm thành đồ vật cố ý gây thương tổn của gã.
******
Xuyên Bách từ trong mơ tỉnh lại, mồ hôi đầy đầu, cậu nhìn quanh bốn phía, là nhà Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh đâu?
"Lục tiên sinh.....Lục tiên sinh!"
Trong lòng cậu hoảng khủng, nếu Thương Lục phát hiện Lục tiên sinh, nhất định sẽ giết anh ấy!
Cậu ngay cả giày cũng chưa đi, xuống giường muốn tìm kiếm Lục tiên sinh, lại đâm vào một người, người nọ thuận thế ôm vòng lấy eo cậu.....
Đầu Xuyên Bách truyền đến cảm giác đau đớn, nhịn không được kêu lên một tiếng, ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là Lục tiên sinh, giờ phút này sợ hãi trong lòng cậu tan đi, chậm rãi đến gần anh.
"Lục tiên sinh.....Tôi nghĩ kỹ rồi.....Chúng ta có lẽ có thể thử ở bên nhau....."
Xuyên Bách lớn như vậy, lần đầu tiên thổ lộ tâm ý của mình với người khác, gò má cậu nổi lên hai mảnh ửng đỏ.
Cậu xác định, chính mình thích Lục tiên sinh, chẳng sợ có Thương Lục trở ngại, cậu cũng sẽ không buông tay.
Đối phương phát ra một tiếng cười khẽ, một phen bế Xuyên Bách lên, bước nhanh đem cậu đặt lên giường lớn phòng ngủ.
"Như thế nào không đi giày, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Hắn mở miệng, ngữ khí vẫn ôn nhu quen thuộc, làm Xuyên Bách cảm thấy vô cùng an tâm.
"Tôi chỉ là.....Muốn gặp anh...."
Sắc mặt Xuyên Bách càng đỏ, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má anh một chút.
Hắn đột nhiên cười, càng cười càng si cuồng, đem mặt chính mình chôn ở trước ngực Xuyên Bách.
"Lục tiên sinh....?"
"Vì cái gì.....Em đẩy tôi ra.....Lại đối tốt với tôi....Vì cái gì?"
Xuyên Bách căn bản không biết anh đang nói cái gì, hơi hơi nhíu mày, trên mặt toàn là khó hiểu.
"Lục tiên sinh......Anh đang nói cái gì vậy?"
"Đây là chính em chọn.....Tôi sẽ không buông tay!"
Anh chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi tràn đầy cố chấp, tình cảm mãnh liệt như vậy, làm Xuyên Bách cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng sinh ra vài phần khủng hoảng.
"Tôi......Tôi không hiểu.....Anh đừng làm tôi sợ được không?"
"Đến bây giờ, em còn không biết tôi là ai sao?"
Tay Thương Lục xoa gò má Xuyên Bách, nhẹ nhàng đụng vào da thịt trắng nõn của cậu, lưu luyến mà dừng ở cánh môi mỏng mềm mại.
Hô hấp hắn dồn dập, còn không đợi Xuyên Bách trả lời, hắn thế nhưng một chút một mà hôn lên, hai người dây dưa, Xuyên Bách phát hiện, khi anh hôn, thật sự rất giống với Thương Lục đêm qua.
Hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm trong lòng Xuyên Bách sinh ra sợ hãi, trong đầu cậu bay nhanh, lại thật sự không biết lời anh nói là có ý tứ gì.
.......Từ từ.....!
Lục tiên sinh.....Thương Lục?!
Chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại từng màn giữa bọn họ.
Khi mới gặp, anh nói với cậu, anh tên A Lục, sau đó cho cậu một dãy số máy bàn, cậu khi đó còn rất nghi hoặc, vì cái gì không cho cậu số di động.
Sau khi nói cho cậu địa chỉ, cư nhiên ở cùng một chung cư, Xuyên Bách ở chỗ này đã ba năm, thế nhưng chưa bao giờ gặp được anh.
Còn có ngày hôm qua ở nhà ga, anh sao có thể sẽ biết chính mình xuống xe ở chỗ nào? Điểm xuống nhà ga không phải chỉ có một chỗ a!
Cậu trừng lớn mắt, tầm mắt lại dừng trước cặp mắt đen của Thương Lục.
Mắt đen tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt, một bàn tay to vuốt ve phần eo Xuyên Bách, tựa hồ muốn cởi bỏ quần cậu.
Rốt cuộc, Thương Lục buông tha cậu, đem hôn dời đi đến hắn cổ chỗ, Xuyên Bách hô hấp dồn dập, trong đầu lại thập phần thanh tỉnh.
"Anh là......Thương Lục...?"
"Đúng....."
Thanh âm Thương Lục trầm thấp, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Thanh âm hắn làm Xuyên Bách mê mang, cậu hiện tại căn bản không biết chính mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cậu chỉ là cảm thấy vô thố.
Lục tiên sinh cậu thích.....Cư nhiên là lệ quỷ Thương Lục...!
Tại sao lại như vậy...?
Cậu nghi hoặc, cậu đích xác không không thích Thương Lục, nhưng đáy lòng lại chưa từng sinh ra tâm lý chán ghét với hắn.
Mấy ngày nay, tuy rằng hắn vẫn luôn giả trang thành Lục tiên sinh, nhưng hắn quan tâm cậu, ôn nhu với cậu, tựa hồ đều không phải giả...
Khi đó bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt, hắn đưa cậu thuốc, sau lại phát sinh sự việc tạo áp lực cực lớn mà cậu không thể gánh vác, cũng chỉ có hắn ở bên cạnh cậu.
Hắn sẽ nói chuyện với cậu, sẽ an ủi cậu, đây là việc người khác chưa bao giờ làm với cậu.
Khi hắn là lệ quỷ, tuy rằng đôi khi rất cố chấp, nhưng hắn chưa bao giờ gây hại cho cậu, ngược lại đối với cậu là tàn nhẫn bao dung mọi cách.
Khi hắn nói chính mình là Thương Lục, không biết vì sao, cậu thế nhưng không sợ hãi như tối hôm qua.....
"Vậy anh vì cái gì.....Vì cái gì phải giả dạng làm Lục tiên sinh lừa gạt tôi?"
Nghe vậy, Thương Lục ngẩn ra, dừng động tác.
"Tôi chỉ là.....Không muốn em sợ hãi tôi."
"Tiểu Bách, tôi thật sự rất yêu em, hiện tại phong ấn đã giải trừ, tôi có thể vẫn luôn biến thành bộ dáng Lục tiên sinh ở bên emmm...."
"Cho nên, cầu em, nhìn tôi được không...."
Thương Lục chưa bao giờ hèn mọn như vậy, lại vì Xuyên Bách mà đánh vỡ điểm mấu chốt.
Hắn lộ ra thần sắc mất mát, mí mắt rũ xuống, sợ Xuyên Bách chán ghét hắn.
Thương Lục như vậy làm Xuyên Bách trong lòng khẽ nhúc nhích, cậu phảng phất như bị người tháo túng, không tự chủ được mà một phen vòng lấy cổ Thương Lục, đem chính mình hôn hiến đi lên.
Thương Lục bị động tác thình lình xảy ra làm sợ ngây người, hắn trừng lớn mắt đen, toàn mặt không thể tin tưởng.
Trong đôi mắt đột nhiên thấm ra nước mắt, tiện đà hung hăng ôm chặt Xuyên Bách, làm nụ hôn thêm sâu.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã mưa phùn, những hạt mưa phùn rơi xuống lá chuối tây, phát ra thanh âm "Bộp bộp".
Có lẽ là mưa quá lớn, làm hoa chi loạn chiến, cánh hoa rơi xuống, theo nước chảy trôi đi.
Rốt cuộc, mưa nhỏ lại, cánh hoa sau khi được nước mưa cọ rửa, giờ phút này càng thêm kiều diễm vô cùng, phía trên hoa có một chút nước mưa.
Một con chim nhỏ dừng ở trên cánh hoa chi, chọc đến hoa chi run rẩy, nước mưa rơi xuống.
Giờ là mùa hạ, mồ hôi cùng nước mưa đan chéo ở bên nhau, thế nhưng tạo thành một bản nhạc.
Xuyên Bách nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực Thương Lục, cả người phiếm hồng, con ngươi thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thương Lục cúi đầu, mạnh mẽ ngửi hơi thở thuộc về Xuyên Bách.
Hắn cọ cọ bên tai Xuyên Bách, giống như con mèo nhỏ làm nũng.
"Tiểu Bách, em thơm quá."
"Đợi lát nữa lại đến một lần được không?"
Hắn một ngụm ngậm lấy vành tai cậu, khiêu khích Xuyên Bách, chọc đến Xuyên Bách hô hấp dồn dập, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
"Đừng nháo."
Xuyên Bách duỗi tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, tiện đà nghiêng người mà nhắm mắt lại,
"Tôi mệt mỏi, muốn ngủ một chút."
Thương Lục nghe vậy, thần sắc có chút mất mát, nhưng vẫn ôm vòng lấy eo cậu, ở bên tai cậu thấp giọng nỉ non:
"Tiểu Bách ngủ đi, tôi ở bên Tiểu Bách."
Hai tay của hắn gắt gao ôm Xuyên Bách, mắt đen lại không rời khỏi Xuyên Bách.
Nhưng hắn không chú ý đến, tay Xuyên Bách ở tại bên người hơi hơi phát run.
Xuyên Bách đưa lưng về phía Thương Lục, có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm phía sau lưng mình
Cậu gắt gao nắm lấy lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy rối rắm.
Cậu đây là điên rồi sao? Vì cái gì sẽ cùng hắn...
Trong đầu cậu suy nghĩ hỗn loạn, thật sự không rõ ngay lúc đó chính mình sao có thể tùy ý bị dục vọng chi phối?
Cho dù đã biết Lục tiên sinh chính là Thương Lục, nhưng quan hệ hai người cũng không nên tiến triển nhanh như vậy.
Nhưng cậu khi đó, cảm giác chính mình giống như không phải chính mình, phảng phất bị người khác nắm giữ quyền khống chế thân thể.....
Chính mình chẳng lẽ thật sự là tiểu thiếu gia kia sao? Cho nên mới cầm lòng không đậu cùng Thương Lục đắm chìm trong thứ dục vọng mạc danh kia....
Đích xác......Cậu cùng tiểu thiếu gia kia xác thật có rất nhiều chỗ tương tự.....
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng nảy lên một quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất