Chương 32
Phàm là người trong lòng không có tia chấp niệm muốn sống, đều không chịu nổi phương pháp học nền tảng của Thiên Nhất Thần Công. Năm đó mẫu thân của Tùng Trần lão nhân là Nhiễm Thanh Tương vì muốn nuôi dưỡng sát thủ để báo gia cừu, tình cừu, liền bắt rất nhiều người tới tu luyện Thiên Nhất Thần Công, nhưng cho đến nay cũng chỉ có một mình Cơ Toàn có thể thành công! Những người bị ném vào trong đầm dược Thiên Trì này, tất cả đều không chịu được sự tra tấn của những dày vò quái lạ này mà cắn lưỡi tự vẫn!
....
Xế chiều ngày hôm sau, Tùng Trần lão nhân dưới sự thúc giục của Tư Đồ Tỳ mới chậm chạp đi tới cửa động Thiên Trì.
“Đi vào mang người ra trả lại cho Ngọc nhi, ngày mai ta dẫn ngươi xuất cốc đi Mạc Bắc đảo ngắm hoa nở!” Tư Đồ Tỳ cầm sợi tóc trắng buông xuống vai Tùng Trần lão nhân, nhẹ nhàng gạt ra sau lưng.
Tùng Trần lão nhân khiêu mi nhìn Tư Đồ Tỳ một cái, lấy từ trong tay áo ra một miếng đá khắc hình lá tằm lớn khoảng sáu lóng tay ấn lên vết lõm trên cửa đá, lấy tốc độ cực nhanh xoay trái xoay phải nửa vòng sáu lần, cửa đá im lìm mới vang lên một tiếng từ từ mở ra. Tùng Trần lão đi vào mười bước, Tư Đồ Tỳ đứng ngoài động chờ.
Tùng Trần lão nhân đi vào sâu trong động, thấy Chu Tài cúi thấp đầu trong đầm, nhưng ***g ngực vẫn phập phồng yếu ớt, hiển nhiên vẫn còn thở.
“Cái mạng tiện này…” Tùng Trần lão nhân buồn bực nói, gõ lên cơ quan trong động, xiềng xích khóa trên người Chu Tài từng lớp mở ra rút về đáy đầm.
Dùng một tấm vải thô lớn màu xanh trùm lấy Chu Tài đang hôn mê, Tùng Trần lão nhân tay chân vụng về mang Chu Tài ra ngoài động Thiên Trì.
...
Ngoài rừng Thiên Trì, Lâu Ngọc thấy Chu Tài từ đầu tới chân bị bọc trong tấm vải thô được Cơ Toàn lão nhân vác ra, vội hỏi, “Cơ gia gia, Chu Tài?”
“Không sao! Ta năm đó cũng như thế!” Cơ Toàn nói.
“Đại sư tổ bọn họ đâu?” Liễu Thư Sinh nhìn sau lưng Cơ Toàn.
“Bọn họ tới Mạc Bắc đảo rồi, một tháng sau mới trở về cốc!” Cơ Toàn ôm Chu Tài tới tòa trúc lâu.
Lâu Ngọc trong lòng lo lắng cho Chu Tài, vội đi theo.
Liễu Thư Sinh ngẩng đầu nhìn trời, lầm bầm nói, “Không cần phải vội vã như vậy chứ? Không ổn rồi!”
....
Trở lại trúc lâu, Cơ Toàn đặt Chu Tài lên sập trúc, xoay người rời đi.
Lâu Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy cởi bỏ tấm vải thô bọc trên người Chu Tài, dù đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nhưng thấy bộ dạng Chu Tài trước mặt, trong lòng vẫn đột nhiên xiết lại.
Đôi môi máu thịt mơ hồ không nhìn thấy được hình dạng vốn có, da thịt nơi cổ tay, cổ chân rách ra lộ cả xương trắng bên trong...
“Nên nhanh chóng thay y phục mới cho Chu đại ca, rồi băng bó vết thương lại!” Liễu Thư Sinh vỗ bả vai hơi run của Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc gật đầu đã biết.
Liễu Thư Sinh ra ngoài, quay đầu lại nói, “Đệ ở ngoài cửa chờ, cần gì giúp đỡ cứ gọi một tiếng!”
Lâu Ngọc đi ra sau tấm bình phong lấy một chậu nước rửa mặt mang ra, đặt trên ghế tròn bên giường trúc. Cầm kéo cắt hết lớp y phục trên người Chu Tài xuống, dùng khăn ướt tẩm dược lau toàn thân Chu Tài hai ba lần, lúc này mới cẩn thận bôi dược có hiệu quả tái tạo da thịt lên vết thương Chu Tài, rồi mặc cho Chu Tài một bộ y phục ngắn...
Chuẩn bị tốt hết thảy, Lâu Ngọc mới gọi Liễu Thư Sinh bên ngoài cửa, “Liễu sư đệ, giúp ta đỡ Chu Tài lên giường!”
“Được!” Liễu Thư Sinh đáp lời đẩy cửa đi vào, ôm lấy Chu Tài trên sập trúc, đưa đến bên giường.
Bởi vì Lâu Ngọc trời sinh thể hàn, cho nên trong tòa trúc lâu của y luôn có rất nhiều noãn ngọc. Giờ Chu Tài mặc dù mặc rất ít, nhưng noãn ngọc đặt khắp giường lớn cho nên chỉ cần đắp một tấm chăn mỏng thôi cũng đủ.
Dược hiệu đã có tác dụng, cộng thêm được đặt ở nơi thoải mái, Chu Tài được nằm ở trên giường không lâu sau đã mở mắt.
Liễu Thư Sinh thức thời lặng lẽ lui ra ngoài phòng!
“Chu Tài!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng đặt tay vuốt trán Chu Tài, cúi xuống mặt Chu Tài nhẹ giọng kêu.
“V… Vợ… Ta…” Giọng nói đứt quãng của Chu Tài khẽ thoát ra từ đôi môi được bôi dược.
Lâu Ngọc sửng sốt, giọt lệ lặng lẽ từ hốc mắt xinh đẹp chảy xuống, rơi xuống gương mặt Chu Tài…
Lúc này Chu Tài đã hoàn toàn mở mắt, thần trí thanh tỉnh hơn rất nhiều, thấy Lâu Ngọc đang rơi lệ, vẻ mặt kích động muốn giơ cánh tay đang ở trong chăn lên…
“Đừng động!” Lâu Ngọc vội đè bả vai Chu Tài xuống, “Vết thương của ngươi vừa mới được bôi dược!”.
“Đừng… khóc… nữa…!”
“Ừ!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng nghiêng đầu đặt lên ***g ngực Chu Tài, rầu rĩ đáp.
“Chu Tài dùng cái cằm còn nguyên vẹn xoa đỉnh đầu Lâu Ngọc, “Nhớ… Ngươi…”
“Ta cũng nhớ ngươi!”
Chu Tài nghe được giọng nói mềm mại của Lâu Ngọc, tia sáng trong mắt càng đậm, vui vẻ tới mức muốn nhếch miệng cười ha ha. Chẳng qua miệng mới khẽ động chút, đã bị rách đau đến nhíu mày.
Hai người không nói gì thêm, dựa vào lẫn nhau, cho đến khi Liễu Thư Sinh ở bên ngoài gõ cửa, Lâu Ngọc bấy giờ mới đứng lên.
“Cơ gia gia bảo ta mang lên cho Chu đại ca!” Liễu Thư Sinh cầm theo giỏ trúc đi vào, bên trong để khá nhiều chai chai lọ lọ đựng dược dùng để dưỡng thân thể. Chó trắng Tiểu Hồ Ly và Thổ cẩu sáng sớm đã bị Cơ Toàn dùng dây trói đi ngâm thuốc, cũng chạy vào theo Liễu Thư Sinh.
Chó trắng Tiểu Hồ Ly đầu tiên là cọ cọ bên chân Lâu Ngọc, ngay sau đó đến bên giường nơi Chu Tài đang nằm, dùng đầu cọ cọ ngực Chu Tài.
Lâu Ngọc tới nhấc chó trắng Tiểu Hồ Ly xuống đất, dùng dược dịch Cơ Toàn đưa tới đút cho Chu Tài.
Liễu Thư Sinh túm lấy chó trắng Tiểu Hồ Ly còn muốn nhảy lên giường lần nữa, đi ra ngoài phòng, “Chân sư huynh mới nuôi con Sáo mỏ vàng(1), hôm nay hắn xuất quan vừa hay chúng ta đi thăm hắn một chút, tiện nhìn con chim hắn nuôi!”
Chó trắng Tiểu Hồ Ly ngồi trên bả vai Liễu Thư Sinh nghiêng đầu, thấy Lâu Ngọc và Chu Tài đang dùng ánh mắt yêu thương nhìn nhau. “Ô” một tiếng rụt đầu nhỏ lại: Vẫn là theo Liễu Thư Sinh đi ngắm chim thú vị hơn.
Liễu Thư Sinh và Vệ Chân đều là đệ tử của Hư Niễu tiên sinh. Vị Hư Niễu tiên sinh này bình sinh thích nhất nuôi chim, võ công tầm tầm không có gì đặc biệt, y thuật cũng tạm được, chỉ có kỹ thuật nuôi chim tốt đến lạ thường. Liễu Thư Sinh và Vệ Chân tiến vào Y Tiên cốc, vừa theo vị sư phụ trên danh nghĩa của mình học kỹ thuật nuôi chim, vừa theo các sư thúc sư bá khác luyện võ công và y thuật. Bản thân Liễu Thư Sinh lười biếng, ngoại trừ nuôi chim rất lợi hại giống sư phụ hắn Hư Niễu tiên sinh ra, thì võ công tầm trung, y thuật cực kỳ kém, còn không đáng tin hơn cả đám lang băm. Mặc dù kỹ thuật nuôi chim của Vệ Chân không bằng Liễu Thư Sinh, y thuật cũng kém như Liễu Thư Sinh, nhưng võ công luyện được lại vô cùng tốt!
Một người hai cẩu nhàn rỗi tới nhà tranh nơi Vệ Chân ở, đã thấy một con chim lông đen bóng, chân sáng mỏ vàng đứng bằng một chân trên cửa gỗ vuốt lông.
Con chim kia thấy Liễu Thư Sinh, lập tức để cái chân còn lại xuống, nghiêm nghị nói với Liễu Thư Sinh, “Đang dùng cơm, miễn tiếp khách!”
“Phì!” Liễu Thư Sinh vỗ ngực, ngồi xổm trên mặt đất cười lớn, “Ha ha… Thật thú vị!”
“Tiểu Tứ, ăn cơm!” Một thanh niên cao lớn từ trong gian nhà tranh đi ra, mày rậm mắt to vừa nhìn đã biết đây là một người đàng hoàng thật thà. Hắn vừa ra đã thấy Liễu Thư Sinh ngoài sân, liền đi tới mở cổng tre, “Liễu sư đệ, sao ngươi lại tới đây?”
“Xin cơm! Ăn mày!” Con chim đậu lên vai người trẻ tuổi cao lớn —— Vệ Chân, trước khi Liễu Thư Sinh kịp trả lời đã mở miệng xem thường.
“Hửm?” Liễu Thư Sinh ngừng cười, đứng dậy, làm bộ muốn đi tới nhổ lông chim.
“Liễu sư đệ!” Vệ Chân vội đưa tay ngăn Liễu Thư Sinh lại, “Tiểu Tứ chỉ là một con chim, ngươi đừng so đo với nó!”
(1) Sáo mỏ vàng (Crested Myna – Acridotheres cristatellus)
....
Xế chiều ngày hôm sau, Tùng Trần lão nhân dưới sự thúc giục của Tư Đồ Tỳ mới chậm chạp đi tới cửa động Thiên Trì.
“Đi vào mang người ra trả lại cho Ngọc nhi, ngày mai ta dẫn ngươi xuất cốc đi Mạc Bắc đảo ngắm hoa nở!” Tư Đồ Tỳ cầm sợi tóc trắng buông xuống vai Tùng Trần lão nhân, nhẹ nhàng gạt ra sau lưng.
Tùng Trần lão nhân khiêu mi nhìn Tư Đồ Tỳ một cái, lấy từ trong tay áo ra một miếng đá khắc hình lá tằm lớn khoảng sáu lóng tay ấn lên vết lõm trên cửa đá, lấy tốc độ cực nhanh xoay trái xoay phải nửa vòng sáu lần, cửa đá im lìm mới vang lên một tiếng từ từ mở ra. Tùng Trần lão đi vào mười bước, Tư Đồ Tỳ đứng ngoài động chờ.
Tùng Trần lão nhân đi vào sâu trong động, thấy Chu Tài cúi thấp đầu trong đầm, nhưng ***g ngực vẫn phập phồng yếu ớt, hiển nhiên vẫn còn thở.
“Cái mạng tiện này…” Tùng Trần lão nhân buồn bực nói, gõ lên cơ quan trong động, xiềng xích khóa trên người Chu Tài từng lớp mở ra rút về đáy đầm.
Dùng một tấm vải thô lớn màu xanh trùm lấy Chu Tài đang hôn mê, Tùng Trần lão nhân tay chân vụng về mang Chu Tài ra ngoài động Thiên Trì.
...
Ngoài rừng Thiên Trì, Lâu Ngọc thấy Chu Tài từ đầu tới chân bị bọc trong tấm vải thô được Cơ Toàn lão nhân vác ra, vội hỏi, “Cơ gia gia, Chu Tài?”
“Không sao! Ta năm đó cũng như thế!” Cơ Toàn nói.
“Đại sư tổ bọn họ đâu?” Liễu Thư Sinh nhìn sau lưng Cơ Toàn.
“Bọn họ tới Mạc Bắc đảo rồi, một tháng sau mới trở về cốc!” Cơ Toàn ôm Chu Tài tới tòa trúc lâu.
Lâu Ngọc trong lòng lo lắng cho Chu Tài, vội đi theo.
Liễu Thư Sinh ngẩng đầu nhìn trời, lầm bầm nói, “Không cần phải vội vã như vậy chứ? Không ổn rồi!”
....
Trở lại trúc lâu, Cơ Toàn đặt Chu Tài lên sập trúc, xoay người rời đi.
Lâu Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy cởi bỏ tấm vải thô bọc trên người Chu Tài, dù đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nhưng thấy bộ dạng Chu Tài trước mặt, trong lòng vẫn đột nhiên xiết lại.
Đôi môi máu thịt mơ hồ không nhìn thấy được hình dạng vốn có, da thịt nơi cổ tay, cổ chân rách ra lộ cả xương trắng bên trong...
“Nên nhanh chóng thay y phục mới cho Chu đại ca, rồi băng bó vết thương lại!” Liễu Thư Sinh vỗ bả vai hơi run của Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc gật đầu đã biết.
Liễu Thư Sinh ra ngoài, quay đầu lại nói, “Đệ ở ngoài cửa chờ, cần gì giúp đỡ cứ gọi một tiếng!”
Lâu Ngọc đi ra sau tấm bình phong lấy một chậu nước rửa mặt mang ra, đặt trên ghế tròn bên giường trúc. Cầm kéo cắt hết lớp y phục trên người Chu Tài xuống, dùng khăn ướt tẩm dược lau toàn thân Chu Tài hai ba lần, lúc này mới cẩn thận bôi dược có hiệu quả tái tạo da thịt lên vết thương Chu Tài, rồi mặc cho Chu Tài một bộ y phục ngắn...
Chuẩn bị tốt hết thảy, Lâu Ngọc mới gọi Liễu Thư Sinh bên ngoài cửa, “Liễu sư đệ, giúp ta đỡ Chu Tài lên giường!”
“Được!” Liễu Thư Sinh đáp lời đẩy cửa đi vào, ôm lấy Chu Tài trên sập trúc, đưa đến bên giường.
Bởi vì Lâu Ngọc trời sinh thể hàn, cho nên trong tòa trúc lâu của y luôn có rất nhiều noãn ngọc. Giờ Chu Tài mặc dù mặc rất ít, nhưng noãn ngọc đặt khắp giường lớn cho nên chỉ cần đắp một tấm chăn mỏng thôi cũng đủ.
Dược hiệu đã có tác dụng, cộng thêm được đặt ở nơi thoải mái, Chu Tài được nằm ở trên giường không lâu sau đã mở mắt.
Liễu Thư Sinh thức thời lặng lẽ lui ra ngoài phòng!
“Chu Tài!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng đặt tay vuốt trán Chu Tài, cúi xuống mặt Chu Tài nhẹ giọng kêu.
“V… Vợ… Ta…” Giọng nói đứt quãng của Chu Tài khẽ thoát ra từ đôi môi được bôi dược.
Lâu Ngọc sửng sốt, giọt lệ lặng lẽ từ hốc mắt xinh đẹp chảy xuống, rơi xuống gương mặt Chu Tài…
Lúc này Chu Tài đã hoàn toàn mở mắt, thần trí thanh tỉnh hơn rất nhiều, thấy Lâu Ngọc đang rơi lệ, vẻ mặt kích động muốn giơ cánh tay đang ở trong chăn lên…
“Đừng động!” Lâu Ngọc vội đè bả vai Chu Tài xuống, “Vết thương của ngươi vừa mới được bôi dược!”.
“Đừng… khóc… nữa…!”
“Ừ!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng nghiêng đầu đặt lên ***g ngực Chu Tài, rầu rĩ đáp.
“Chu Tài dùng cái cằm còn nguyên vẹn xoa đỉnh đầu Lâu Ngọc, “Nhớ… Ngươi…”
“Ta cũng nhớ ngươi!”
Chu Tài nghe được giọng nói mềm mại của Lâu Ngọc, tia sáng trong mắt càng đậm, vui vẻ tới mức muốn nhếch miệng cười ha ha. Chẳng qua miệng mới khẽ động chút, đã bị rách đau đến nhíu mày.
Hai người không nói gì thêm, dựa vào lẫn nhau, cho đến khi Liễu Thư Sinh ở bên ngoài gõ cửa, Lâu Ngọc bấy giờ mới đứng lên.
“Cơ gia gia bảo ta mang lên cho Chu đại ca!” Liễu Thư Sinh cầm theo giỏ trúc đi vào, bên trong để khá nhiều chai chai lọ lọ đựng dược dùng để dưỡng thân thể. Chó trắng Tiểu Hồ Ly và Thổ cẩu sáng sớm đã bị Cơ Toàn dùng dây trói đi ngâm thuốc, cũng chạy vào theo Liễu Thư Sinh.
Chó trắng Tiểu Hồ Ly đầu tiên là cọ cọ bên chân Lâu Ngọc, ngay sau đó đến bên giường nơi Chu Tài đang nằm, dùng đầu cọ cọ ngực Chu Tài.
Lâu Ngọc tới nhấc chó trắng Tiểu Hồ Ly xuống đất, dùng dược dịch Cơ Toàn đưa tới đút cho Chu Tài.
Liễu Thư Sinh túm lấy chó trắng Tiểu Hồ Ly còn muốn nhảy lên giường lần nữa, đi ra ngoài phòng, “Chân sư huynh mới nuôi con Sáo mỏ vàng(1), hôm nay hắn xuất quan vừa hay chúng ta đi thăm hắn một chút, tiện nhìn con chim hắn nuôi!”
Chó trắng Tiểu Hồ Ly ngồi trên bả vai Liễu Thư Sinh nghiêng đầu, thấy Lâu Ngọc và Chu Tài đang dùng ánh mắt yêu thương nhìn nhau. “Ô” một tiếng rụt đầu nhỏ lại: Vẫn là theo Liễu Thư Sinh đi ngắm chim thú vị hơn.
Liễu Thư Sinh và Vệ Chân đều là đệ tử của Hư Niễu tiên sinh. Vị Hư Niễu tiên sinh này bình sinh thích nhất nuôi chim, võ công tầm tầm không có gì đặc biệt, y thuật cũng tạm được, chỉ có kỹ thuật nuôi chim tốt đến lạ thường. Liễu Thư Sinh và Vệ Chân tiến vào Y Tiên cốc, vừa theo vị sư phụ trên danh nghĩa của mình học kỹ thuật nuôi chim, vừa theo các sư thúc sư bá khác luyện võ công và y thuật. Bản thân Liễu Thư Sinh lười biếng, ngoại trừ nuôi chim rất lợi hại giống sư phụ hắn Hư Niễu tiên sinh ra, thì võ công tầm trung, y thuật cực kỳ kém, còn không đáng tin hơn cả đám lang băm. Mặc dù kỹ thuật nuôi chim của Vệ Chân không bằng Liễu Thư Sinh, y thuật cũng kém như Liễu Thư Sinh, nhưng võ công luyện được lại vô cùng tốt!
Một người hai cẩu nhàn rỗi tới nhà tranh nơi Vệ Chân ở, đã thấy một con chim lông đen bóng, chân sáng mỏ vàng đứng bằng một chân trên cửa gỗ vuốt lông.
Con chim kia thấy Liễu Thư Sinh, lập tức để cái chân còn lại xuống, nghiêm nghị nói với Liễu Thư Sinh, “Đang dùng cơm, miễn tiếp khách!”
“Phì!” Liễu Thư Sinh vỗ ngực, ngồi xổm trên mặt đất cười lớn, “Ha ha… Thật thú vị!”
“Tiểu Tứ, ăn cơm!” Một thanh niên cao lớn từ trong gian nhà tranh đi ra, mày rậm mắt to vừa nhìn đã biết đây là một người đàng hoàng thật thà. Hắn vừa ra đã thấy Liễu Thư Sinh ngoài sân, liền đi tới mở cổng tre, “Liễu sư đệ, sao ngươi lại tới đây?”
“Xin cơm! Ăn mày!” Con chim đậu lên vai người trẻ tuổi cao lớn —— Vệ Chân, trước khi Liễu Thư Sinh kịp trả lời đã mở miệng xem thường.
“Hửm?” Liễu Thư Sinh ngừng cười, đứng dậy, làm bộ muốn đi tới nhổ lông chim.
“Liễu sư đệ!” Vệ Chân vội đưa tay ngăn Liễu Thư Sinh lại, “Tiểu Tứ chỉ là một con chim, ngươi đừng so đo với nó!”
(1) Sáo mỏ vàng (Crested Myna – Acridotheres cristatellus)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất