Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 51: Ngươi chính là lười

Trước Sau
Phu phu Lục Duy lại đi đến khe núi lần trước, ở con suốt nhỏ bên cạnh rửa trôi hết bùn đất trên người, rồi lại dựa vào nhau ngồi trong một góc nghỉ ngơi.

"Hi Nhi, có còn muốn bắt cá hay không? Lần này đi lâu như vậy vẫn chưa thấy con thỏ nào, có phải ngươi rất thất vọng không?" Lục Duy nắm lấy bàn tay nhỏ của tiểu phu lang thưởng thức ngắm nhìn, tay của y cũng giống như y, nho nhỏ, không có bao nhiêu thịt, nhưng lại thon dài, móng tay được cắt chỉnh tề, ngón tay tròn tròn mềm mềm, lòng bàn tay có chỗ còn mang theo vết chai mỏng. Nếu như thích một người, bất luận là nhìn gi của người đó cũng cảm thấy đáng yêu.

"Không có, Hi Nhi rất vui nha, đi cùng phu quân bất luận làm cái gì cũng đều vui vẻ." Lưu Hi nhẹ nhàng cười nói, tay phu quân gãi nhẹ vào lòng bàn tay y làm y có chút ngứa, nhưng y cũng không né tránh, tay phu quân có độ ấm làm y thực thoải mái, đồng thời cũng có cảm giác an toàn.

Tiểu phu lang đem đầu nhỏ dựa vào trên vai phu quân, ngáp một cái, thần sắc cũng có chút mệt mỏi. Trước kia dù không ngủ trưa cũng không cảm thấy mệt, trong khoảng thời gian này ngủ trưa đã thành thói quen, một ngày không ngủ liền thấy mệt.

"Thật vậy sao? Làm mấy chuyện xấu hổ cũng vui vẻ sao?" Lục Duy hài hước mà nói, nhìn y ngáp, duỗi tay đem y kéo lại ôm, để y tựa vào lòng ngực mình.

Lưu Hi nghe thấy được, trên mặt đỏ lự xấu hổ, khuôn mặt vẫn luôn hồng hồng, ngẩng đầu nhìn phu quân, rất là nghiêm túc gật đầu: "Phu quân làm cái gì Hi Nhi cũng đều vui vẻ."

Lục Duy rũ mắt liền có thể dễ dàng thấy được lông mi dài xinh đẹp của Tiểu phu lang, trong con ngươi kia tất thẩy đều là bóng dáng của chính hắn, mang theo một tia tin cậy hoàn toàn, hắn cúi đầu trên môi tiểu phu lang mổ một ngụm, một cái tay khác mang theo ý vị trấn an mà vỗ nhẹ lưng y.

"Ừm, vậy ngồi nghỉ một chút rồi trở về, dựa vào ta, nhắm mắt nghỉ ngơi đi." Lục Duy lại cười nói, trong khoảng thời gian này Tiểu phu lang trở nên rộng rãi hoạt bát hẳn, nhưng vẫn cứ ngốc manh như vậy.

Thật chất Lục Duy dự định sẽ nghỉ ngơi một chút sau đó sẽ đến dòng suối nhỏ bắt cá, khó có thể đi một chuyến, có thể bắt được gi cứ bắt. Nhưng không nghĩ tới chính là, Tiểu phu lang cứ như vậy mà dựa vào hắn ngủ, hô hấp nhẹ nhàng, tay nhỏ còn túm ống tay áo của hắn, trên mặt không có một tia phòng bị, ngược lại trên mặt lại có một chút trẻ con.

Cả một buổi trưa đều bị bọn họ dành ra để đào dược liệu, cũng khiến cả thân thể mỏi, sắc trời cũng không còn sớm, nhìn Tiểu phu lang đang ngủ say, Lục Duy cũng không nỡ kêu y dậy, bản thân tự thu rổ cùng dụng cụ vào không gian, cõng tiểu phu lang lên, để y nằm trên lưng tiếp tục ngủ, đôi tay vòng qua chân y, từng bước một an ổn mà đi xuống núi.

Đây cũng xem như là cảm giác của y, ngày thường không cần ngủ, nhưng chỉ cần gặp được phu quân liền tự động ngủ say, tuy là như vậy, tay nhỏ của y vẫn gắt gao ôm cổ phu quân, đầu nhỏ cũng dựa vào hõm vai hắn, việc này cũng đã thành thói quen, quen cảm nhận được hơi thở của người kia trong lúc ngủ.

Không có đồ vật khác, chỉ đơn giản là cõng phu lang, Lục Duy cõng y cũng không cảm thấy mệt, Tiểu phu lang vốn dĩ mảnh khảnh, nếu không phải lúc sờ có thịt, hắn lo lắng có phải tiểu phu lang bị suy dinh dưỡng hay không, thật nhìn qua thì quá gầy, làm hắn luôn phiền não, nuôi thế nào cũng không nuôi ra một phu lang béo tròn.

Tiếng lòng của Lục Duy, Tiểu phu lang đương nhiên không biết, nếu y biết cũng không có biện pháp giải quyết, rõ ràng ngày nào cũng ăn, mà không hiểu sao vẫn không mập.

Dọc đường Lưu Hi vẫn ngủ say, thẳng đến khi về đến nhà, Lục Duy đem nhân nhi đặt trên giường, cởi y phục cho y, chỉ chừa một cái áo trong, thuận tiện giúp y lau mặt, sau đó cứ như vậy mà đắp chăn cho y tiếp tục ngủ.



Giây phút ấm áp chỉ tồn tại được một lúc, sắc trời càng ngày càng âm trầm, sợ là muốn mưa to rồi.

Lục Duy nhìn thời tiết, đến viện thu tất cả đồ đã phơi khô vào không gian, nấm mộc nhĩ Cam Lãm dược liệu đều được hắn thu vào, mấy thứ này một khi đã ướt sẽ bị mốc, như vậy thì thật lãng phí, sau đó lại đem gà vịt đuổi về lồng, Tiểu Hoàng cũng ngoan ngoãn theo sát bên người hắn, sắc trời đột biến, tiểu cẩu cũng nhận thấy được.

Một lát sau mưa to trút xuống, Lục Duy cũng không vội đem đồ vật ra, trực tiếp đi đến cách gian, mang tới củi lửa để lên giường đất, tức khắc toàn bộ phòng đều nóng hôi hổi, ấm áp vô cùng.

Bởi vì nơi này nhiệt độ không khí lặp lại,cách một đoạn thời gian sẽ có sấm chớp mưa bão, cho nên các gia các hộ đều có đối sách xử lí, loại giường đất này chuyên dùng để hong khô đồ vật, bằng không mưa thế này, đồ của thôn dân chắc chắn sẽ bị hỏng.

Cũng không phải không nghĩ tới thu toàn bộ vào không gian,mà bên trong đã cất một bộ phận đồ vật, rất loạn, Lục Duy cũng không muốn hoàn toàn toàn dựa vào không gian, nếu không có biện pháp xử lí, liền có thể dùng không gian như biện pháp cuối cùng, mà hiện tại hắn có biện pháp, hắn cũng không thể ở không mãi được, nơi này chính là nơi hắn sống, bất quá không gian chỉ là cái " nhà kho".

Chờ đến khi lấy ra hết đồ trong không gian, toàn bộ đều để bên gian phòng cách vách, bảo đảm sẽ không bị ẩm dột, Lục Duy mới yên tâm. Thời gian cũng qua đi không ít, hắn đứng nhìn giọt mưa dưới mái hiên, vẫn còn mưa, bất quá tốt hơn ban nãy, cũng không có sấm chớp ầm ầm.

Mạ vừa gieo không biết thế nào rồi, tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, Lục Duy rối rắm một chút, có nên xuống ruộng xem xét hay không, trong đầu thiện ác giao chiến, hiện tại sắc trời không còn sớm, xuống ruộng lầy lội không nói, hơn nữa cũng giúp không được thì gấp cái gì, nhiều nhất thì ngày mai liền ra hỗ trợ một chút? Còn chưa nói đến, mưa thế kia có thể mạ đã bị úng chết cũng không chừng.

Thời điểm Lục Duy đang rối rắm, nói trắng ra là do hắn lười, ngày mưa làm biếng ra cửa, thế nhưng lại có người tới gõ cửa.

Lục Duy cầm ô xuyên qua đình viện đi mở cửa, âm thầm buồn bực tự hỏi lúc này mà còn ai tới.

Gõ cửa chính là Lục Duyên, hắn mặc một thân áo tơi, mang theo mũ rơm, còn ôm một bó thấu bố xám xịt, thấy Lục Duy còn nhàn nhã ở nhà, lời muốn nói ra cứ như vậy nghẹn ở trong họng. Hắn thừa biết tiểu tử này sẽ không ra cửa, đúng là đồ lười.

Cái gọi là thấu bố chính là người dệt vải cố ý giữ lại một khe hở ở giữa bao bố, bởi vì khâu rỗng, không thích hợp may quần áo, nhưng ở nơi này lại là vật tốt, bởi vì nơi này ngày mưa nhiều, nếu thời điểm hoa màu vừa nảy mầm trời đã mưa to, vậy cái này có thể sử dụng được, tốt xấu cũng có thể chắn mưa, không để mưa trực tiếp làm úng cây, hơn nữa nguyên liệu may thấu bố lại đơn giản, tất cả mọi người đều mua nổi.

Lục Duyên chính là cố ý tới kêu Lục Duy xuống ruộng, mỗi lần kêu thì tiểu tử này đều là dây dưa dây cà, nói ngày mưa không muốn ra cửa, ngại phiền toái, quả thực làm người ta muốn đánh hắn một phát.

Nguyên thân cùng Lục Duy hiện tại nếu nói giống thì cũng không sai, đối với cái gi cũng đều làm cho xong, có thì xài, không có thì nghĩ biện pháp xử lí, không tranh không đoạt, lương thực trong ruộng đủ ăn là được, mấy thứ khác thì tùy duyên, còn chưa ai gặp qua nông dân nào giống hắn.

Nói trắng ra chính là không thèm để ý, còn không thì chính là do lười, nếu không bất đắc dĩ, hắn chắc chắn lười chết trong nhà, lần trước còn khen hắn hiền huệ, xem ra đã lầm, Lục Duyên bất đắc dĩ đỡ trán.



Nếu không phải vì kiếm tiền ăn mặc, có đôi khi hắn có thể cả ngày không ra khỏi cửa, với lại hơn phân nửa là tự mình đi ra sau núi, độc lai độc vãng, mỗi lần gặp thời tiết xấu hắn cũng đều như vậy, cái gi mà nói ngày mưa ra cửa rất phiền, thật là có đôi khi hắn bị làm cho tức chết, mỗi lần mưa bão gió lũ vừa đến, Lục Duyên liền vội vàng vội qua đây kéo hắn xuống ruộng, nếu như không bảo hộ mạ vượt qua mùa mưa cho tốt, chắc chắn sẽ mất mùa.

"Lục Duyên, có chuyện gấp gi sao?" Lục Duy đứng ở mái hiên vội hỏi nói.

"Tiểu tử thúi, mau mặc áo tơi vào rồi cùng ta xuống ruộng, mạ vừa gieo không lâu,nay mưa lớn, ngươi mau đến nhìn chút." Lục Duyên nhìn cái người bình tĩnh đang đứng bên kia, thật là không biết nói cái gì cho tốt.

"Rồi rồi, ngươi cứ từ từ." Lục Duy bĩu môi, đi vào buồng trong lấy cái áo tơi mặc vào, lại đội lên mũ rơm, liền đi theo Lục Duyên, haizzz, vốn dĩ hắn không nghĩ đến,dự tính làm cơm chiều, nếu như Lục Duyên không tới, hắn cũng quên mất rồi.

"Nếu như ta không tới kêu thì ngươi chắc chắn sẽ không làm đúng không?" Lục Duyên dọc đường đi nghiến răng nghiến lợi, bất quá bước chân lại gấp gáp.

Trên đường cũng có rất nhiều người giống bọn họ, tốp năm tốp ba chạy vào trong ruộng, thậm chí còn có người kéo cả một nhà đến. Nông dân rất để ý thành quả thu hoạch, bởi vì đó chính là nguồn thức ăn kiếm sống suy nhất của họ.

Lục Duy cười cười, thực đúng lý hợp tình mà trả lời: "khà khà, cũng không phải nhà thiếu ăn, mấy ngày mưa thế này ra ngoài thì phiền, không bằng ở nhà ngủ mới tốt".

"Đồ lười." Lục Duyên vừa buồn cười vừa tức giận.

Đã có rất nhiều người xuống ruộng,sôi nổi dùng bao bố che mưa, một ít người đào mương dẫn nước, nước quá nhiều, đều ngập chết mạ, nếu không tát nước ra, ước chừng không thể nảy mầm, tóm lại chính là toàn lực cứu mùa.

Hai người đều không có mang theo phu lang, cho nên cũng chỉ có hai phần sức người, cũng may mắn Lục Duyên cùng Lục Duy ăn ý, tay chân hai người rất nhanh, mau chóng đem bao bố cùng gậy gọc tới, đào mương khai thông, đem nước dẫn đi.

Nhiều hán tử khác vẫn còn ở trong ruộng, cả nhà từ trên xuống dưới đều bận, riêng hai người đã làm xong.

Bên ngoài gió cũng không còn lớn, mưa trên mái nhà phát ra tiếng nước " tí tách", cũng may mắn là hàng năm có mưa to, cho nên thôn dân nơi này cũng biết trước mà làm phòng óc vững chắc, ít nhất Lục Duy cũng không cần lo lắng việc nhà bị bão thổi sập, hắn nhìn căn phòng tỏ vẻ thật sự vừa lòng.

Thời điểm Lục Duy ra cửa, còn cố ý đem cửa sổ trong phòng đóng lại, châm một ngọn đèn dầu nhỏ, lo lắng tiểu phu lang sẽ bị giật mình tỉnh lại, cũng hên là dạng nhà này cách âm, cho nên dù có mưa tiểu phu lang cũng không bị tiếng mưa rơi đánh thức, có lẽ y thật sự rất mệt, nằm ở nơi không có quá nhiều thanh âm hỗn tạp, trong lòng cũng an tâm, Tiểu phu lang vẫn như cũ lặng lặng nằm trên giường nhẹ nhàng chìm vào giấc mộng.

Mà thời điểm Tiểu phu lang tỉnh lại, sắc trời đã đen, trong phòng không có người. Tiểu phu lang xốc chăn lên xuống giường, có chút mơ hồ mà đi đến tủ lấy quần áo mặc vào, nhìn thời gian có thể y đã ngủ hơn hai canh giờ rồi, mà phu quân cũng không ngại phu lang lười nhát như y. Nhưng mà, phu quân đâu mất rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau