Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 138

Trước Sau
Ông chủ ngạc nhiên hỏi: "Hở? Bộ đó? Đạo trưởng ngài không lầm chứ?"

Tạ Liên quả quyết: "Đúng, chính là bộ đó!"

Nói đoạn tự mình xông lên túm lấy bộ đồ đó, xốc Hoa Thành lủi ra sau tiệm, chui vào trong rèm. Tiệm bán quần áo này vô cùng bạo dạn, tư tưởng mới lạ, xây hẳn một phòng nhỏ để thay đồ ở trong tiệm, khách hàng có thể mặc thử tại chỗ. Mọi người ngơ ngác, lát sau, chỉ thấy một đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ đi ngang qua cửa tiệm, vừa đi vừa làu bàu vừa lau trán, theo sau lão là một đám hòa thượng đạo sĩ hung thần ác sát, hình thù quái dị, thấy trong tiệm tụ tập đông người quá bèn bất mãn quát: "Nhìn gì mà nhìn?!"

"Hầy, thôi kệ nó, đi nhanh lên, ta lại muốn đi nhà xí rồi!"

"Chờ đã, Thiên Nhãn huynh, bên này nhiều người, chi bằng hỏi xem các nàng có nhìn thấy không."

"Các vị nữ thí chủ có thấy một đạo sĩ áo trắng dẫn một đứa nhóc mặt quấn băng vải đi ngang qua đây không?"

Ai nấy đều im re, nhưng có người lại vô ý liếc mắt về phía gian phòng sau tiệm. Đám tăng đạo tỏ vẻ cảnh giác, ra hiệu "qua xem thử đi". Thiên Nhãn Khai bước nhanh đến đó, nín thở chậm rãi nhích tới gần bức rèm. Qua giây lát, lão thình lình giật ra, một tiếng hét chói tai tức thì vang lên.

Chỉ thấy một cô gái ngồi sau bức rèm, tóc dài đen óng buộc thành búi lỏng lẻo, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần đeo một chiếc vòng màu đen rộng cỡ một ngón tay, cùng với một sợi dây bạc cực mảnh, áo đơn cởi hơn phần nửa, đầu vai trắng muốt và gần nửa tấm lưng trần trụi lộ ra, chực rơi mà không rơi, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Sau khi rèm bị giật ra, thân hình của nàng run bắn, dùng tay áo che mặt, kêu khẽ một tiếng, như thể bị hành động đường đột lỗ mãng này dọa sợ. Thiên Nhãn Khai hớt hải buông rèm, nói: "Xin xin xin xin xin lỗi!!!"

Một loạt hòa thượng đạo sĩ xông lên chung với Thiên Nhãn Khai cũng la toáng lên: "Tội lỗi tội lỗi!" Sau đó đua nhau che kín mắt mình. Thừa dịp này, "cô gái" kia xoay phắt người lại, không phải Tạ Liên thì còn ai vào đây? Hoa Thành đang ngồi trong ngực y, chẳng qua đã được thân hình y che chắn. Tuy Tạ Liên là đàn ông, vai rộng hơn phụ nữ bình thường nhiều, nhưng y chỉ kéo áo xuống phân nửa, để lộ vừa mức, hiệu quả rất tuyệt. Một tay bế Hoa Thành, một tay nhấc làn váy, Tạ Liên vội vã chạy ào qua đám tăng đạo đang che mắt kêu la. Ông chủ tiệm quần áo và các cô nương nhìn mà sững sờ, thấy Tạ Liên vắt giò chạy trốn, ông chủ vốn định đưa tay ngăn cản, mồm há ra rồi lại cúi đầu nhìn mảnh lá vàng, mua thêm hai bộ cũng còn dư nên nhún vai mặc kệ.

Tạ Liên bế Hoa Thành chạy băng băng một mạch, lao nhanh như lốc. Người đi đường trên phố chỉ loáng thoáng thấy được một "cô gái" bế một đứa nhóc lướt qua như bay, nhanh nhẹn dũng mãnh như báo săn, khiến cho bụi đất bay đầy trời, ai cũng sặc đến ho khù khụ, quả thật khó mà tin nổi. Quán ăn vặt ven đường dính cả nồi bụi, thế là mắng té tát: "Ngươi có lộn không vậy!"

Trong lúc cấp bách, Tạ Liên vẫn dành thời gian quay đầu lại lớn tiếng nói xin lỗi: "Làm bậy rồi! Xin lỗi! Xin lỗi nha!" Lúc này, lại nghe phía sau truyền đến tiếng hô lồng lộn: "Đứng lại --!!!"

Ngoảnh đầu lại nhìn, thế mà lại là đám tăng đạo vọt ra từ tiệm quần áo. Tạ Liên nghĩ bụng: "Thiệt không hiểu rốt cuộc mấy người chạy đằng sau hô "đứng lại" vào những lúc như thế này nghĩ gì nữa, nghĩ thôi cũng biết người bị gọi sẽ chẳng đời nào đứng lại rồi. Chi bằng tập trung tinh thần, nín hơi tập trung chạy cho lẹ!" Sau đó cắm đầu chạy nhanh hơn. Một đám người ồ ạt như thế chạy qua, bụi đất tung bay khắp trời, lần này quán ăn vặt chẳng còn mắng nên lời, giận đến mức ném phăng cái nồi: "Mẹ nó có còn để người ta buôn bán không!"

Sau khi đuổi hai canh giờ, quả nhiên đám hòa thượng vừa đuổi vừa la làng bắt đầu đau sốc hông, càng chạy càng chậm. Mà Tạ Liên có kinh nghiệm chạy trốn phong phú không than tiếng nào, kiên trì đến cùng. Sau khi bỏ xa truy binh, y thả Hoa Thành xuống, đứng ven đường thở hổn hển từng hơi. Hoa Thành vịn hai vai y, trầm giọng nói: "Đừng hít mau quá, coi chừng bị thương."

Tạ Liên ngẩng đầu lên, thấy Hoa Thành khẽ chau đôi mày, nhưng gương mặt vẫn non choèn choẹt, nhịn không được phá lên cười: "Ha ha, ha ha ha ha... Ui da!"

Đang cười tự dưng xương sườn đau nhói, Tạ Liên đưa tay che ngực, thấy Hoa Thành biến sắc bèn xua tay nói: "Không sao cả... Ơ, bên kia có quán trọ hả?"

Đúng là thế thật, phía trước cách đó không xa, giữa màn đêm xanh thăm thẳm, có một quán trọ đang lập lòe ánh vàng ấm áp, dường như đang dẫn dắt người qua đường ghé vào. Tạ Liên đứng thẳng dậy, nói: "Chúng ta vào nghỉ chân chút đi."

Hoa Thành đáp: "Được."

Tạ Liên bèn dắt Hoa Thành bước cao bước thấp đi về phía trước. Đến trước quán trọ, Tạ Liên mới phát hiện quán trọ này có hai lầu trên dưới, trông xa hoa rộng thoáng hơn lúc nhìn từ xa. Cửa chính đóng chặt, Tạ Liên nhấc tay gõ nhẹ mấy cái, hỏi: "Tìm nơi ngủ trọ, có ai ở đó không?"

Không lâu sau, có người ở trong đáp: "Tới ngay tới ngay!"

Lát sau, cửa mở ra, vài tiểu nhị mặt mày niềm nở đón chào: "Vị khách này..."

Xem ra định gọi khách quan, nhưng thấy người đến mặc đồ nữ nên vội sửa lời: "Vị cô nương này..."

Còn chưa nói ra miệng, Hoa Thành được Tạ Liên dắt tay cũng chậm rãi bước ra từ bóng tối. Dẫn theo con nít, vậy coi bộ không phải cô nương chưa lấy chồng rồi, thế là lại sửa lời: "Vị phu..."

Chữ "nhân" của "phu nhân" còn nấn ná trong miệng, gương mặt của Tạ Liên đã bị ánh vàng trong quán trọ rọi sáng. Tuy rằng người này mặc đồ nữ, dung mạo thanh tú trang nhã, nhưng thành thật mà nói, gương mặt này nhìn kiểu nào cũng thấy giống đàn ông hơn. Mấy gã tiểu nhị nhất thời nghẹn họng, hồi lâu sau mới ngoan ngoãn gọi lại xưng hô ban đầu: "Vị khách quan này, mời vào trong."

Tạ Liên mỉm cười gật đầu. Bây giờ y mặc loại quần áo nào cũng thuần thục miễn chê, không hề có cảm giác khó chịu trên tâm lý hoặc sinh lý. Y dẫn Hoa Thành bước qua bậc cửa thấp chủm, chọn một chỗ trong góc sảnh mà ngồi. Ngoại trừ mấy gã tiểu nhị, trong quán trọ chẳng có lấy một bóng người. Bọn họ vừa đến, cả bọn tiểu nhị lập tức đóng cửa lại, xun xoe vây sang đây, mặt cười tươi rói, trái lại những nụ cười ấy chỉ khiến Tạ Liên thấy khó chịu.

Y nhận thực đơn, nói: "Chốn hoang vu dã ngoại, tìm được một quán trọ quả thật chẳng dễ gì."

Tiểu nhị cũng hùa theo: "Còn phải nói à? Chốn hoang vu dã ngoại, vất vả lắm mới có khách, cũng chẳng dễ gì đâu!"

Chẳng hiểu tại sao, tuy bọn tiểu nhị đều đang cười niềm nở, nhưng nụ cười ấy hệt như được vẽ lên vậy, giả tạo vô cùng. Tạ Liên không tỏ thái độ gì, lật lật thực đơn, chọn vài món ăn, lúc này bọn tiểu nhị mới cười toe toét xuống phòng bếp bảo người nấu.

Hoa Thành ngắm nghía chiếc đũa, nói: "Ca ca, vào trúng hắc điếm mà yêu ma quỷ quái mở rồi."



*Hắc điếm: Ý nói mấy quán trọ giết người cướp của, hoặc mấy cửa hiệu bán hàng gian dối.

Tạ Liên nói: "Ừ."

Nếu không thì lạ quá, trong quán trọ một tầng ở nơi rừng núi hoang vu thế này, một hai tiểu nhị là nhiều lắm rồi, làm sao có đông tiểu nhị vậy được, lại còn rộng rãi thế nữa?

Dĩ nhiên, những điều trên cũng không phải minh chứng đanh thép gì. Nguyên nhân chủ yếu là ngay sau khi vào quán trọ, Tạ Liên lập tức ngửi được mùi máu tanh nồng nặc tươi mới.

Mùi máu tanh này, chỉ e người bình thường không phát hiện được, nhưng với người sở hữu năm giác quan bén nhạy và kinh nghiệm đầy mình như Tạ Liên, mùi này đã nồng đến mức không thể nào bỏ qua. Tạ Liên nói: "Lầu hai còn có người, nghe được tiếng bước chân, chẳng biết có phải cũng là lữ khách đến tìm nơi ngủ trọ không."

Nếu đúng là thế, vậy nhất định phải cứu ra. Hai người ngồi đối diện, thấp giọng trò chuyện hồi lâu, cuối cùng bọn tiểu nhị mới bưng đồ ăn lên, nói: "Tới rồi!"

Tạ Liên đang định mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng động khe khẽ truyền đến từ bên ngoài, lập tức đứng dậy nói: "Chủ quán, chúng ta muốn vào phòng nghỉ ngơi, phiền ngươi đưa đồ ăn lên lầu nhé."

"Được được!"

Tạ Liên chìa một tay dắt Hoa Thành, tay còn lại thành thạo xách váy lên lầu, đoạn quay đầu dặn: "À phải, nếu có ai hỏi có nhìn thấy chúng ta không, làm phiền các ngươi nói không nhìn thấy."

"Được được!"

Tạ Liên vội vàng lên lầu. Vừa lên chưa bao lâu đã nghe có người gõ cửa "rầm rầm rầm", quát lớn: "Mở cửa mở cửa!"

Bọn tiểu nhị tươi cười mở cửa. Loạt người xông vào rõ ràng chính là đám hòa thượng đạo sĩ Thiên Nhãn Khai quyết truy đuổi đến cùng!

Bấy giờ Tạ Liên và Hoa Thành đã vào gian phòng ở lầu hai, trở tay đóng cửa lại. Chỉ nghe bên dưới có người vừa vào quán trọ đã la lối: "Nhà xí nhà xí nhà xí!" rồi chạy vội qua, có người hỏi ngay: "Ông chủ! Có nước không!"

Thấy thoắt cái đến đông người như thế, bọn tiểu nhị mừng húm đáp: "Có có, ngài chờ chút, ra ngay!"

Thiên Nhãn Khai nói: "Ôi, nốc chết ta luôn! Lý nào lại thế, cái "viên Ngọc Khiết Băng Thanh" kia đúng là kịch độc nhân gian. Ta mới uống hai chục chén hà, chừng nào mới uống đủ chín chín tám mốt chén đây?"

"......"

Tạ Liên thật sự không ngờ đám hòa thượng đạo sĩ này lại chân chất như thế, bảo bọn họ uống chín chín tám mốt chén là bọn họ định uống thật. Một tăng nhân còn nói: "A di đà Phật, bần tăng đã uống hai mươi lăm chén, không thể không nói, thuốc giải cũng hiệu quả quá chứ, bây giờ bần tăng xác thực cảm thấy đỡ hơn nhiều."

Nghe vậy, Tạ Liên dở khóc dở cười, lần mò khắp nơi định tìm xem có chỗ nào có khe có lỗ để ngó trộm không. Chỉ thấy Hoa Thành ngồi xổm ở mặt đất cạnh bên, nói: "Ca ca, nhìn chỗ này nè."

Tạ Liên cũng ngồi xổm xuống, nhìn chỗ Hoa Thành chỉ nhưng chẳng thấy gì khác thường, bèn hỏi: "Chỗ này thì sao?"

Hoa Thành đột nhiên chọt một ngón tay xuống, mặt đất cứng ngắc tức thì xuất hiện một lỗ nhỏ, từng tia ánh vàng rọi lên. Hoa Thành nói: "Chỗ này nhìn được nè."

"......"

Tạ Liên cúi người, rình trộm bên dưới thông qua cái lỗ kia. Đám đạo sĩ ngồi quanh bàn dài giữa sảnh, Thiên Nhãn Khai đập bàn mắng: "Hừ! Lần này là chúng ta khinh suất, lần sau gặp lại tên đạo sĩ tà quái đó, tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội lợi dụng nữa, nhất định phải một mẻ tóm gọn Hoa, Hoa, Hoa thành chủ, thay trời hành đạo!"

Tạ Liên nói nhỏ: "Tam Lang, rốt cuộc đệ đắc tội bọn họ thế nào vậy?"

Hoa Thành vẫn chưa trả lời, đã có người hỏi giúp Tạ Liên: "À phải quên hỏi, sao các huynh cũng đến bắt tên Quỷ vương này vậy? Kết thù gì với hắn?"

Thế là cả bọn bắt đầu mở đại hội giao lưu phê phán:

"Nhắc tới thật đáng hận! Hai mươi năm trước, trong một thôn trang, có một con heo tinh nổi cơn điên tông sập nhà chủ nhân, nhà sập chết cả hộ. Con heo đó chạy trốn đến chợ Quỷ, lúc ấy ta vừa nhập đạo, định đi bắt nó thì bị một bầy quỷ vơ gậy đánh đuổi, đúng là mối nhục lớn mà. Hắn còn phái thuộc hạ nói với ta cớ gì ngươi có thể ăn sạch cả nhà heo mà heo không thể báo thù giết cả nhà ngươi.

Không báo là ngươi gặp may, báo là đáng đời ngươi. Các huynh nói thử xem, trên đời làm gì có đạo lý nào ngược ngạo như thế!"

"Trùng hợp vậy, tình huống của bản phái cũng tương tự, có điều là vì một con gà tinh."



"Cũng đơn giản thôi, vì bản phái thờ phụng thần quan mà hắn chỉ đích danh muốn đánh đổ, nên bọn ta xây bao nhiêu quán hắn đốt bấy nhiêu quán, đúng là tức sôi ruột mà! Vô lý quá thể đáng."

"Còn nữa còn nữa. Các ngươi biết sư huynh của ta chứ, kỳ tài trời sinh, tiền đồ vô lượng! Mỗi tội có một tật xấu nhỏ là mê gái như mạng. Mười mấy năm trước, một ả kỹ nữ quỷ dụ dỗ sư huynh của ta, hút huynh ấy thành người khô, Hoa, Hoa, tên Quỷ vương đó thế mà lại bao che cho ả."

Bên dưới phê phán sôi nổi, bên trên Hoa Thành lại tỏ vẻ chán chường, thậm chí chẳng thèm cười nhạo. Lúc này, Thiên Nhãn Khai nói: "Hình như ta từng nghe về sư huynh của ngươi rồi, có phải cái vị năm xưa mượn danh nghĩa làm pháp sự, cưỡng bức vài phụ nhân có chồng, bị giam ba tháng rồi được thả ra không?"

*Nguyên văn là mê gian, ý nói là cưỡng bức trong tình trạng người ta không biết như bị bỏ thuốc bất tỉnh này nọ.

"Khụ khụ khụ!"

Đúng lúc này, bọn tiểu nhị bưng đồ ăn lên, mọi người vội nói: "Đồ ăn lên rồi đồ ăn lên rồi, nào nào nào, Thiên Nhãn huynh đừng nói nữa, dùng cơm thôi."

Tạ Liên nhổm dậy, nhìn lướt qua đồ ăn đặt trên bàn do bọn tiểu nhị đưa tới, Hoa Thành nói: "Khỏi cần nhìn. Vào miệng là ngã ngay."

Tạ Liên nói khẽ: "Vậy phiền phức rồi."

Tuy đám hòa thượng đạo sĩ này bám riết không buông, đáng ghét miễn chê, nhưng cũng không thể để bọn họ bỏ mạng tại hắc điếm quỷ dị này, nhưng lại không tiện lên tiếng nhắc nhở. Bấy giờ, Thiên Nhãn Khai chợt lên tiếng: "Chờ đã!"

Lão nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn, ngăn cản những người khác, ánh mắt sắc lẻm. Tạ Liên thầm khen: "Quả nhiên có vài phần đạo hạnh!"

Mọi người hỏi: "Thiên Nhãn huynh sao thế?"

Thiên Nhãn Khai duỗi một ngón tay quệt mép dĩa, đoạn giơ ngón tay lên cao, mắng: "Ta quệt có một ngón tay mà nhiều dầu thế này! Đĩa cũng không rửa sạch, các ngươi làm ăn thế mà coi được à?!"

"......"

Tạ Liên còn tưởng lão phát hiện manh mối gì, ngờ đâu lại là manh mối theo nghĩa khác. Mặc dù cảm thấy hơi cạn lời, nhưng kết quả tương tự là tốt rồi. Thiên Nhãn Khai vừa nói, đám tăng đạo đua nhau kêu lên: "Ối trời ơi đúng rồi, cái gì dính dớp thế này, cứ như nước bọt vậy... Gượm đã! Trong món này có tóc!"

Có người chọt đũa vào khuấy vài cái, quả nhiên khuấy lên mấy cọng tóc đen: "Ôi mẹ ơi, phòng bếp của các ngươi bị sao thế, ai ở trong đó vậy?"

Tiểu nhị chà tay cười xòa: "Cái này... gần đây mới làm thịt vài con heo, chắc là lông bờm heo!"

Ngặt nỗi mấy cọng tóc đen mà đũa gắp càng kéo càng dài, càng kéo càng dài: "Có lông bờm heo nào dài vậy à? Có phải mẹ của ông chủ các ngươi đang gội đầu trong bếp không?"

"Còn không mau cút xuống làm lại!"

Tiểu nhị vội nói: "Vâng vâng vâng, chúng ta làm lại ngay, làm lại ngay, các vị đại gia uống nước đi, uống nước đi."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Uống nước cũng không được, chắc chắn trong nước đó cũng bỏ đồ!"

Nhưng tiểu nhị còn chưa xuống phía dưới, mọi người vừa đưa nước đến bên miệng, Thiên Nhãn Khai chợt quát: "Quay lại đây!"

Tiểu nhị lại lủi về, cười xun xoe: "Đạo gia còn gì phân phó?"

Thiên Nhãn Khai hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy một ả đàn bà thoạt nhìn rất quái đản dẫn một đứa con nít đi ngang qua đây không?"

Quả nhiên lão đã hỏi. Tạ Liên nhủ thầm: "May là mình đã sớm dặn đừng nói cho lão biết." Nào ngờ vừa nhủ xong, chợt nghe gã tiểu nhị đáp ngay tắp lự: "Ồ, có ạ!"

Tạ Liên: "???"

Mọi người kinh hãi, đặt nước xuống, hạ giọng hỏi: "Ở đâu?"

Tiểu nhị cũng hạ giọng đáp: "Ngay trên lầu á!"

Đám tăng đạo nhất thời đề cao cảnh giác, ánh mắt đồng loạt ngước lên. Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt chặn lỗ đen mà Hoa Thành chọc ra. Lát sau chỉ nghe lục cà lục cục, dường như có một đám người chạy lên lầu. Tạ Liên lẳng lặng áp sát cạnh cửa, nghe tiếng bước chân, là tiểu nhị dẫn đám người kia rón rén lên đây. Tạ Liên tay trái bế Hoa Thành, tay phải cầm kiếm, Nhược Da che chắn bên người, võ trang đầy đủ, đang đề phòng mười hai vạn phần, chợt nghe tiếng bước chân đó lướt qua trước phòng mình, đi sâu vào hành lang. Y không khỏi thấy lạ, bèn nhích đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, không ngờ đám người kia lại lướt qua căn phòng này, bao vây trước cửa một gian phòng khác.

Hình như trong gian phòng đó có người, ánh sáng mờ ảo xuyên qua giấy che cửa sổ, phản chiếu ảnh cắt bóng đen kịt của một cô gái ngồi cạnh bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau