Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây
Chương 39: Tuyệt vọng 2
Lâm Tiêu Dương vừa nghĩ, tâm trạng cũng không hiểu sao lại nặng nề hơn. Cậu liếc mắt nhìn bộ dạng hiện tại của bản thân, rõ ràng là cơ thể đã gầy gò đến dọa người. Nếu cậu không nhờ vào cơ duyên xảo hợp, được trói chặt theo hệ thống 007 tiền vào thế giới này, vậy thì Lâm Tiêu Dương chân chính của thế giới này... Hiện tại chỉ sợ đã sớm nhập thổ vi an.
Không biết đến lúc nào, nếu khi đó Lương Húc Nhiên biết cậu đã chết, trong lòng hắn không biết có thể xuất hiện dù chỉ là một chút bi thương.
Lương Húc Nhiên nhìn thần sắc vô cùng thê ai của cậu, trong lòng như là bị thứ gì nặng nề đánh một phát. Trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt kia mơ hồ mang theo chút trống rỗng tuyệt vọng, tựa như cậu đang rơi vào vực sâu, chìm vào đáy biển vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời.
Hắn bước nhanh tới. Lâm Tiêu Dương nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hôm nay anh... Có cần đến công ty không?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, hỏi ngược lại: "Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"... Không có gì." Hình như cậu hơi tự giễu cười một tiếng, "Dù sao vốn đã bị lâu lắm rồi, không muốn quen... Cũng sớm phải quen."
Trong lòng Lương Húc Nhiên run lên.
Lâm Tiêu Dương cuộn mình trên ghế sa lon trong chốc lát, cuối cùng vẫn cố gắng nâng người ngồi dậy. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Húc Nhiên, hiện tại cậu vẫn không rõ hắn đang nghĩ gì. Cậu lên tiếng nói: "Nếu anh thật sự có việc... Thì đi giải quyết trước đi. Dù sao em cũng đi bệnh viện rồi, anh..."
Lương Húc Nhiên lại không chờ cậu nói xong, chỉ đưa tay nhấc cậu lên, "Anh dìu em về phòng."
Bên trong gian phòng, ga giường có vẻ hơi lộn xộn, Lâm Tiêu Dương lại không để ý, cậu xoay người nằm xuống, nép vào một bên không có nói gì tiếp. Cảm giác Lương Húc Nhiên hình như đứng bên cạnh nhìn cậu hồi lâu, bấy giờ mới rời đi.
Nằm một lúc Lâm Tiêu Dương lại cầm điện thoại di động lên, vô cùng buồn chán lướt xem. Âm thanh của 007 tại lúc này lại truyền đến,
[ Kí chủ ~]
Nó gọi một tiếng sau đó không nói thêm gì, khiến Lâm Tiêu Dương vô cùng sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"
[ Bây giờ mắt thấy tình trạng của ngài tương đối ổn định, tui muốn tốt bụng nhắc nhở ~ có thể nhân đây tăng tiến độ công lược nha ~]
"Hóa ra là việc này?"
[ Hả? ]
"Mày đám nói với tao như thế??"
007 tủi thân, [ Có thể tui chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, với lại không phải tui làm mọi thứ đều vì kí chủ sao, dù sao thời gian sống còn lại của ngài... ]
"Dừng dừng dừng!" Lâm Tiêu Dương vốn thật sự không muốn nghe chuyện đó, vừa thấy có điềm lại giật mình, "Nếu tao có thể rõ ràng làm sao để tăng tiến độ công lược, còn cần mày nói à?"
[ Tui đây không thể trả lời nha! ] 007 càng thêm tủi thân, [ Nếu tui trực tiếp nói cho ngài biết, sẽ bị xử lý vì gian lận. Chính ngạch đã từng dặn chúng tui tuyệt đối không thể can thiệp vào tất cả những quyết định của kí chủ, nếu còn chưa nói đến chẳng ai muốn bị trừ hết tất cả điểm kinh nghiệm, ngay cả bản thân tui cũng dễ bị tiêu hủy triệt để ấy. ]
Lâm Tiêu Dương như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, sau một lúc lâu, cậu rất là chân thành nói: "Cho nên tào còn cần mày để làm gì?"
007 không nói.
007 cạn lời.
Lâm Tiêu Dương trở mình, bây giờ 007 cũng coi như yên tĩnh, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng lại đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vang, Lương Húc Nhiên bưng nước và thuốc, đẩy cửa bước vào.
Lâm Tiêu Dương vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy, cậu nhìn hắn đặt chất đầy những thứ này trên tủ đầu giường, vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Dù sao thuốc cũng có ba phần độc, mà bắt cậu uống những thứ này để chữa xuất huyết dạ dày... Mà bản thân cậu nửa điểm xuất huyết dạ dày cũng không có.
Không biết đến lúc nào, nếu khi đó Lương Húc Nhiên biết cậu đã chết, trong lòng hắn không biết có thể xuất hiện dù chỉ là một chút bi thương.
Lương Húc Nhiên nhìn thần sắc vô cùng thê ai của cậu, trong lòng như là bị thứ gì nặng nề đánh một phát. Trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt kia mơ hồ mang theo chút trống rỗng tuyệt vọng, tựa như cậu đang rơi vào vực sâu, chìm vào đáy biển vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời.
Hắn bước nhanh tới. Lâm Tiêu Dương nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hôm nay anh... Có cần đến công ty không?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, hỏi ngược lại: "Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"... Không có gì." Hình như cậu hơi tự giễu cười một tiếng, "Dù sao vốn đã bị lâu lắm rồi, không muốn quen... Cũng sớm phải quen."
Trong lòng Lương Húc Nhiên run lên.
Lâm Tiêu Dương cuộn mình trên ghế sa lon trong chốc lát, cuối cùng vẫn cố gắng nâng người ngồi dậy. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Húc Nhiên, hiện tại cậu vẫn không rõ hắn đang nghĩ gì. Cậu lên tiếng nói: "Nếu anh thật sự có việc... Thì đi giải quyết trước đi. Dù sao em cũng đi bệnh viện rồi, anh..."
Lương Húc Nhiên lại không chờ cậu nói xong, chỉ đưa tay nhấc cậu lên, "Anh dìu em về phòng."
Bên trong gian phòng, ga giường có vẻ hơi lộn xộn, Lâm Tiêu Dương lại không để ý, cậu xoay người nằm xuống, nép vào một bên không có nói gì tiếp. Cảm giác Lương Húc Nhiên hình như đứng bên cạnh nhìn cậu hồi lâu, bấy giờ mới rời đi.
Nằm một lúc Lâm Tiêu Dương lại cầm điện thoại di động lên, vô cùng buồn chán lướt xem. Âm thanh của 007 tại lúc này lại truyền đến,
[ Kí chủ ~]
Nó gọi một tiếng sau đó không nói thêm gì, khiến Lâm Tiêu Dương vô cùng sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"
[ Bây giờ mắt thấy tình trạng của ngài tương đối ổn định, tui muốn tốt bụng nhắc nhở ~ có thể nhân đây tăng tiến độ công lược nha ~]
"Hóa ra là việc này?"
[ Hả? ]
"Mày đám nói với tao như thế??"
007 tủi thân, [ Có thể tui chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, với lại không phải tui làm mọi thứ đều vì kí chủ sao, dù sao thời gian sống còn lại của ngài... ]
"Dừng dừng dừng!" Lâm Tiêu Dương vốn thật sự không muốn nghe chuyện đó, vừa thấy có điềm lại giật mình, "Nếu tao có thể rõ ràng làm sao để tăng tiến độ công lược, còn cần mày nói à?"
[ Tui đây không thể trả lời nha! ] 007 càng thêm tủi thân, [ Nếu tui trực tiếp nói cho ngài biết, sẽ bị xử lý vì gian lận. Chính ngạch đã từng dặn chúng tui tuyệt đối không thể can thiệp vào tất cả những quyết định của kí chủ, nếu còn chưa nói đến chẳng ai muốn bị trừ hết tất cả điểm kinh nghiệm, ngay cả bản thân tui cũng dễ bị tiêu hủy triệt để ấy. ]
Lâm Tiêu Dương như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, sau một lúc lâu, cậu rất là chân thành nói: "Cho nên tào còn cần mày để làm gì?"
007 không nói.
007 cạn lời.
Lâm Tiêu Dương trở mình, bây giờ 007 cũng coi như yên tĩnh, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng lại đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vang, Lương Húc Nhiên bưng nước và thuốc, đẩy cửa bước vào.
Lâm Tiêu Dương vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy, cậu nhìn hắn đặt chất đầy những thứ này trên tủ đầu giường, vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Dù sao thuốc cũng có ba phần độc, mà bắt cậu uống những thứ này để chữa xuất huyết dạ dày... Mà bản thân cậu nửa điểm xuất huyết dạ dày cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất