Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 52: Chân thành, tin tưởng

Trước Sau
Trái tim Kiều Cảnh Nam như thắt lại theo từng tiếng nấc của cậu.

"Không phải, Thần Thần, em đừng khóc, trước tiên em bình tĩnh lại đã. Ngoan nào, ngoan... mọi chuyện còn có tôi ở đây, không cần phải khóc, ngoan nào..."

Hắn ôm cậu trong lòng, dịu dàng dỗ dành, một tay nhẹ lau nước mắt cho cậu, một tay vuốt dọc theo sống lưng của cậu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tất cả những lời trấn an mà hắn có thể nghĩ ra.

Cậu có cảm giác mình giống như bạn nhỏ đang tủi thân nhưng lại được người lớn hết mực an ủi, nhẹ nhàng dỗ ngọt, hứa sẽ mua kẹo, hứa sẽ tặng quà vậy. Dù có bao nhiêu tủi thân cũng bị đánh bay sạch sẽ.

Hóa ra được được dỗ dành là cảm giác như thế này.

Dỗ mãi cậu mới dừng khóc, thiếu niên vẫn ngồi trên đùi Kiều Cảnh Nam, yên lặng tựa đầu vào vai hắn, trái tim hắn như đang bị treo ngược lên, cả lòng dạ đều đau.

"Đã khóc thỏa thích hay chưa?"

Người trong lòng khẽ gật đầu, giọng vẫn còn vương chút nghẹn ngào, "Em cũng không biết sao bỗng nhiên lại muốn khóc như vậy."

"Là vì tôi không tốt."

"Không phải, không phải lại anh, là lỗi của em, em xin... ưm..."

Hắn nghiêng đầu, chặn lại hai từ "xin lỗi" mà cậu sắp thốt ra bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, mãi đến khi cậu thở không thông hắn mới tách ra.

Từ trong ánh mắt của Kiều Cảnh Nam, cậu biết mình vừa làm sai. Hắn đã từng nói, cậu không được phép nói "xin lỗi".

"Em khóc... tôi rất đau lòng, sau này em có đánh tôi, mắng tôi thế nào cũng được, chỉ cần em đừng khóc nữa là được."

"Em cũng không phải là cố ý khóc như vậy, chỉ là vì em... vì em..."

"Tủi thân sao? Em nghĩ là tôi không muốn chính thức giới thiệu em với mọi người, nghĩ là tôi không cho em một danh phận đường hoàng, cũng không để cho ai biết em là ba ba của Tiểu Vũ, cho nên em đã rất buồn sao?"

Cậu tự hỏi lòng mình, liệu có phải cậu thật sự giống như hắn nói, liệu có phải cậu đang tủi thân hay không... cậu nhìn vào mắt hắn, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng tín nhiệm, cậu không bao giờ muốn nói dối Kiều Cảnh Nam.

"Có... một chút."

Trái với suy nghĩ của cậu, hắn không tức giận, cũng không khó chịu, hắn vuốt tóc cậu, xoa nhẹ đầu đầu, cười khẽ, "Ngoan lắm... Sau này chỉ cần như vậy, bất kể em cảm thấy như thế nào, hay là em muốn gì đều có thể trực tiếp nói với tôi."

Nói ra rồi, cuối cùng cậu cũng không cần che giấu cảm xúc của mình nữa, hóa ra nói ra mọi thứ cũng không khó khăn đến vậy. Và phản ứng của Kiều Cảnh Nam cũng không tệ như là cậu tưởng tượng.



Rõ ràng hắn không giống những người khác, sẽ không cảm thấy cậu đòi hỏi quá nhiều, sẽ không tức giận với cậu, cũng sẽ luôn nhẫn nại với cậu.

"Anh... không tức giận thật sao?"

"Lúc nãy thì có một chút, nhưng bây giờ thì đỡ nhiều rồi."

Thấy cậu mím môi, hai vai rụt lại, hắn lại hôn lên mặt cậu, thì thầm vào tai cậu, "Tôi giận bản thân mình làm cho Thần Thần của tôi phải buồn, tôi giận bản thân mình không nói rõ ràng với em để cho em phải hoang mang suy nghĩ như vậy. Xin lỗi em..."

"Là do em tự suy nghĩ nhiều... đáng ra em nên tự biết rõ vị trí của mình ở đâu."

"Ừm, em nên sớm biết điều như vậy." Hắn hôn lên mặt cậu vài cái rồi mới nói tiếp, "Vị trí của em là đứng bên cạnh tôi, ngồi lên đùi tôi, ngủ trên giường của tôi... Em nên tự nhận thức cho đúng một chút."

"Còn nữa, hôm nay đúng là tôi định giới thiệu Tiểu Vũ cho mọi người chính thức gặp mặt, vì là chuyện của con trai nên tôi mới muốn nói trước cho em một tiếng. Còn không nhắc tới việc giới thiệu em là vì tôi nghĩ em sẽ tự biết chuyện em xuất hiện chính là điều hiển nhiên. Chung quy cũng là do tôi không chu đáo, không nói rõ ràng nên khiến em phải bận lòng."

Thiếu niên có chút mờ mịt, "Chuyện hiển nhiên sao?"

"Không thì sao? Em nghĩ em ở bên cạnh tôi không có ai biết hay sao. Chị hai đã sớm thông báo với người nhà họ Kiều rồi, bạn bè của tôi em cũng đã gặp qua, vậy thì em còn nghĩ tôi sẽ không để em gặp người khác sao?"

"Em không dám nghĩ như vậy..."

Không dám nghĩ rằng hắn sẽ để mọi người biết đến sự tồn tại của cậu, không dám nghĩ rằng có thể đường hoàng đứng sánh vai cùng hắn.

"Em không dám nghĩ như vậy mà lại dám nghĩ xấu về tôi?"

Thiếu niên hơi hốt hoảng, "Em nghĩ xấu về anh lúc nào chứ!"

"Năm năm trước em nghĩ lời tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với em là nói suông, sau đó ôm con của chúng ta rời xa tôi, trốn tránh tôi. Bây giờ vất vả lắm tôi mới tìm được em, em lại xem lời hứa sẽ che chở em một đời, đối tốt với em, trân trọng em của tôi là lời nói cho vui thôi sao?"

Lần này Thẩm Tư Thần đã nhìn rõ, Kiều Cảnh Nam không phải đang tức giận, trên khuôn mặt của hắn chỉ có bất lực, tự trách cùng đau lòng đan xen.

Chẳng lẽ trước nay đều là do cậu nghĩ nhiều, đều là tại cậu tự mình suy diễn rồi hiểu lầm hắn sao? Hắn một lòng một dạ muốn đối tốt với cậu, vậy mà cậu lại rào trước đoán sau làm cho hắn phải phiền lòng...

Nếu bản thân cậu không dám thẳng thắn đối diện, có chuyện gì cũng tự giấu trong lòng, vậy thì cậu làm gì có tư cách mong muốn Kiều Cảnh Nam cũng sẽ dùng chân thành đối đãi với cậu đây.

"Em tin anh, nhưng mà em còn có chuyện muốn hỏi..."

Hắn thích thú nhìn cậu, "Tôi đang lắng nghe đây."



"Anh... lần trước... lúc ở nhà hàng em đứng ở ngoài cửa, nghe thấy Âu thiếu hỏi anh muốn chơi đùa với em trong bao lâu, lúc ấy anh không có phủ nhận."

Kiều Cảnh Nam hoài nghi nhìn cậu, "Em có nghe đến đoạn tôi muốn đánh gãy chân cậu ta không?"

Cậu có chút ấp úng, "Vậy thì chưa..."

"Lần sau em nên nghe cả câu chuyện, nhưng tôi đề nghị em sau này cứ như thế mà mở cửa đi vào đối chất với tôi. Tránh cho em lại hiểu lầm." Hắn thở dài một hơi, "Nhưng tới bây giờ em vẫn nghĩ... tôi chỉ muốn chơi đùa với em sao? Thần Thần, tôi rất nghiêm túc, cũng rất cố gắng, em không nhìn thấy chút gì sao?"

Cậu mím môi, "Là em không tin bản thân mình..." Cậu không tin rằng bản thân có thể khiến hắn lưu luyến, khiến hắn đắm say, khiến hắn bỏ qua hết thảy hoa thơm cỏ lạ mà nhất nhất chung tình với một người bình thường như cậu.

Vốn dĩ cậu luôn tự nhắc mình rằng hãy tự hài lòng với những gì đang có, trước nay cậu đều rất dễ mãn nguyện, không cầu ăn ngon chỉ cầu no bụng, không cần quần áo đẹp chỉ cầu đủ ấm, không cần nhà cao cửa rộng chỉ cầu có chỗ che nắng che mưa, không cần cuộc sống quá suôn sẻ, chỉ cầu đừng rơi vào đường cùng là được...

Một người từng không mưu cầu, không tranh giành với đời như cậu, hiện tại lại đang có một khao khát từ sâu tận trong đáy lòng, khát khao ấy lớn đến nổi vài lần suýt nhấn chìm lý trí của cậu.

Cậu khát khao cùng người đàn ông trước mặt này và cả Tiểu Vũ cùng nhau xây dựng một gia đình, cậu muốn là người duy nhất ở bên cạnh chăm sóc cho hai cha con họ...

"Tôi tin là đủ, tôi tin em, tin rằng em đủ mị lực để khiến tôi say mê cả một đời. Tình yêu của tôi cũng giống như thẻ của tôi vậy, không có thời hạn, cũng không có giới hạn, em có hiểu không?"

Chung quy thì hắn làm phép so sánh như vậy là để cậu dễ hiểu hơn, nhưng mà, cậu thật sự rất thắc mắc, người có tiền nói chuyện yêu đương đều dùng thẻ không hạn mức để so sánh sao?

"Em tin anh. Là em hiểu lầm anh rồi."

"Lần sau có gì cứ nói thẳng với tôi, em đừng hiểu lầm rồi im lặng tự mình buồn bã như vậy nữa, em như vậy tôi sẽ rất đau lòng."

"Anh sẽ không gạt em sao?"

Hắn gật đầu khẳng định, "Nếu em hỏi, tôi nhất định sẽ không gạt em."

Thẩm Tư Thần nhìn vào mắt hắn, cậu do dự một hồi, cuối cùng cũng gom hết dũng khí để lên tiếng.

"Vậy lần trước thuốc anh đưa em uống... là vitamin thật sao?"

Kiều Cảnh Nam đã cho cậu rất nhiều ấm áp, rất nhiều yêu thương, cho nên từ bây giờ cậu sẽ chọn tin tưởng hắn, cho dù bây giờ hắn có gật đầu thì cậu cũng vẫn sẽ tin.

Bởi vì hắn nguyện ý vô điều kiện nuông chiều cậu, cho nên cậu cũng nguyện ý toàn tâm toàn ý giao phó cho hắn.

Kiều Cảnh Nam nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu niên, trong lòng có chút khó xử, càng nhiều hơn là cảm giác đau lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau