Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta
Chương 21
Kim tổng đầu óc tạm dừng hoạt động mấy giây, không khỏi mắng: "Một căn biệt thự tốt như vậy bán có hai ngàn?! Bây giờ một cái điện thoại Iphone đã tới bảy, tám ngàn đây! Tôi...! Tính toán một chút, cho cậu ta, có hai ngàn cũng cho cậu ta!"
Chuyện đã đáp ứng rồi, khóc lóc cũng phải đồng ý.
Chu trợ lý: "... Vâng "
Cúp điện thoại, hắn cảm thấy ông chủ sắp điên rồi, hắn cũng sắp điên rồi.
Cái này cùng với cho không khác nhau ở chỗ nào hả Lê đại sư!
Thử tục xong xuôi, Lê Hoặc không hiểu sao giám đốc bộ phận môi giới rơi lệ vẫy tay tạm biệt, vỗ vỗ vai Chu trợ lý, cười như một tiểu thiên sứ, "Tiểu Chu à, khi nào rảnh rỗi tới nhà tôi chơi."
Chu trợ lý: "... Được."
Hạ Dương huấn luyện xong về đến nhà, vừa nghe chuẩn bị chuyển nhà, hào hứng như một đứa nhỏ, vì muốn cảm ơn, hắn thừa dịp lúc này báo đáp Lê Hoặc thật tốt.
Hạ Dương nuốt xương sườn trong miệng xuống, nghiêm túc hỏi: "Lê ca, biệt thự này mua lại giá bao nhiêu, em trả một nửa đi, coi như là tiền thuê nhà với học phí."
Lê Hoặc ăn thịt bầm xào ớt xanh, thỏa mãn, "Không cần, không tốn bao nhiêu tiền."
Biệt thự Hoa phủ lớn như vậy thật sự không chỉ vài đồng tiền thôi!
Hạ Dương ít nhiều biết tình huống của Lê Hoặc, tiểu minh tinh tuyến mười tám, vẫn ở trong nhà trọ nhỏ công ty cấp, có thể để dành được bao nhiêu chứ? Tất nhiên vì để cho hắn thoải mái một chút, âm thầm mua nhà lớn.
Chính là mạnh miệng nhẹ dạ, làm người ta đau lòng quá rồi!
Hạ Dương hít hít mũi, tưởng tượng đến nỗi tự mình cảm động, kì kèo hỏi Lê Hoặc giá nhà.
Lê Hoặc không có cách nào, thuận miệng nói: "Có hai ngàn, không nhiều."
Hạ Dương khóe mắt ướt át đột nhiên khô rang, "Hai ngàn... Vạn?"
"Hai ngàn." Lê Hoặc uống nước trà thấm giọng nói, "Vốn là hơn 50 triệu, trừ đi tiền công của tôi."
Hạ Dương: "..." Này là tiền công nghiêm túc sao? Giết lợn hả?
Tổng bộ tập đoàn Lê thị, Triệu tổng và ba người khác ngồi uống trà cùng Lê Vĩnh Xương.
Một đám người lớn tuổi tán gẫu xong trong lĩnh vực kinh doanh bắt đầu chuyển qua kể về con cái từng người.
"Thằng con trai nhà tôi đã ba mươi nhưng chẳng được tích sự gì! Cho hắn làm cái hạng mục, hắn ngược lại giỏi lắm, mới kiếm lời được một hai trăm triệu đã từ bỏ không làm nữa, tôi muốn một phát quất chết hắn."
"Nhà ai không như vậy đây, đứa lớn nhà tôi kế thừa gia nghiệp mới hai năm liền muốn trả lại cho ta, nói coi thường chút gia sản ấy, ngại phiền phức."
"Con trai của tôi còn kém hơn, không có tiền đồ, từ nhỏ đã không thích chơi, cả ngày đọc sách, đuổi hắn ra ngoài không chịu đi, tháng trước mới nhận một hạng mục bảy, tám trăm triệu gì đó."
Lê Vĩnh Xương uống trà, nghe mấy công già khoác lác, quả thực tức giận tới nghiến răng.
Hắn cũng có một nhi tử ưu tú, đã sớm kế thừa gia nghiệp, công ty công trạng cũng vững bước phát triển, nhưng đứa còn lại chỉ một từ, phế vật! Mỗi lần nói đến đề tài con cái, hắn đều muốn lảng tránh, thật sự không muốn bị xem là chuyện cười!
"Ôi chao, lão Lê, tôi mấy ngày trước có gặp con trai út nhà ông." Nói tới việc này, Triệu tổng nhớ lại chuyện ngày đó tại Hoa phủ, "Hắn hiện tại..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Lê Vĩnh Xương cắt đứt, "Tôi chỉ có một đứa con trai!"
Mấy người thấy hắn tức giận cũng không kiêng kỵ gì, trái lại một mặt xem kịch vui nở nụ cười.
"Lão Lê, cái này ông không đúng, dù sao cũng là con ruột, có sai trái thế nào cũng không thể bỏ mặc nó."
"Nói đúng lắm, ai còn trẻ mà không phạm sai lầm, qua mấy lần răng dạy liền hiểu chuyện, ông phải cho nó cơ hội."
"Nhớ năm đó chúng ta chẳng phải cũng từng phạm sai lầm sao? Nếu không cũng chẳng có thành tựu ngày hôm nay?"
"Ngồi nói chuyện không đau eo!" Lê Vĩnh Xương nhắc tới liền đau đầu, "Sao có thể so sánh mới chúng ta hồi đó?! Nó là bùn nhão, không trát nổi tường!"
Mấy người cười cười nói nói, nhưng khiến Lê Vĩnh Xương tức giận gần chết, mặt mũi đứa lớn cấp cho cha mẹ đều bị đứa út ném hết rồi!
"Chẳng nhẽ ông cũng không biết?" Triệu tổng sắc mặt quái dị.
Lê Vĩnh Xương ngữ khí không tốt hỏi: "Biết cái gì? Nó lại gây họa?"
Triệu tổng dừng tay, "Các ông nghe tin chưa? Mấy ngày nay biệt thự Hoa phủ bán hết rồi."
"Đương nhiên là biết, con lớn của tôi mua một căn, còn phải xếp hàng, thiếu chút nữa không cướp được." Lê Vĩnh Xương nói, "Nhưng mà liên quan gì đến thằng nhóc kia?"
"Tất nhiên liên quan!" Triệu tổng đưa mặt lại gần, âm thanh đè thấp, thần thần bí bí, "Hung trạch kia không phải là rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ quái, sao đột nhiên lại bán nhanh như vậy?"
"Tôi vốn cũng định mua cho con trai một căn, chính là lo lắng hung trạch kia, do dự nửa ngày, kết quả ngày thứ hai đã không còn."
"Không phải như vậy sao? Tôi nghĩ có hung trạch, biệt thự không không thể bán nhanh, không ngờ... Haiz!"
"Hung trạch kia... Đã hóa giải!" Triệu tổng kể lại chuyện ngày đó, "Các ông nói có đúng hay không thần? Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, căn bản không tin được!"
Lê Vĩnh Xương nghe thấy huyền ảo, "Ông nói thằng nhóc kia đi hóa giải hung trạch?"
"Đúng vậy!" Triệu tổng sợ hắn không tin, lại cường điệu, "Tôi tận mắt nhìn thấy hắn đi ra, không tới hai phút đã bán hai căn biệt thự! Trước kia hơn nửa năm một căn cũng không bán được!"
Hắn thấy những người khác đều một biểu tình nghe cố sự, Triệu tổng lại kể tiếp: "Con trai ông nhận lời ba ngày ít nhất bán được mười căn, ai mà tin! Tiểu Kim phỏng chừng cũng không tin, kết quả thế nào, không tới ba ngày toàn bộ bán xong!"
"Tà môn như vậy?"
"Nghe thật mơ hồ."
"Các ông ngẫm lại, hung trạch này vốn đã rất mơ hồ, nói không chừng hắn thật sự dùng thuật quỷ thần gì!"
Triệu tổng sờ cằm cân nhắc, "Ngày đó cậu ta còn nói muốn xem phong thủy có thể tìm cậu ta, sách, hai ngày nay tôi muốn đi xem trong nhà thử."
Người ngồi đối diện Triệu tổng lại gần, "Ai, ông xem xong nếu thấy hữu dụng phải báo cho tôi biết đó."
Một người khác cũng lại gần, "Đừng quên tôi! Tôi cũng muốn xem cách bố trí trong nhà mới."
Ai cũng tin, chỉ có cha đẻ Lê Vĩnh Xương cả đầu mê man.
Đức hạnh con mình như thế nào ông ta quá rõ ràng, từ nhỏ thành tích nát bét, sợ thi đại học mất mặt, ông ta sớm đưa người ra nước ngoài, kết quả không tới một năm tông xe bỏ trốn, khiến đứa con lớn phải tốn công qua đó tìm người đem về nước.
Đống bùn nhão như vậy có thể xem phong thủy? Đây không phải là trò cười sao?
Một bên khác, Lê Hoặc thừa dịp thời gian nghỉ ngơi đóng gói đồ vật, chuẩn bị dọn nhà.
Mới giải quyết xong chuyện nhà cửa, lại tới một chuyện phiền phức khác ——
Hắn bị lan truyền scandal với tình địch, lên cả đầu đề hot search.
Trong hình bị chuyển phát điên cuồng, bọn họ cùng nhau ngồi ăn thịt nướng, đứng bên lề đường hai người ôm nhau, Bùi đại tổng tài đỡ hắn lên xe. ngôn tình hay
Bức ảnh có hiện thời gian chụp, không cần nhìn văn tự liền đoán được xảy ra chuyện gì.
Vốn là một nghệ sĩ nhỏ nhoi không tác phẩm chắc chắn không có nhiều người để ý như vậy, có thể vấn đề nằm ở Bùi đại tổng tài, mặc dù không phải người trong vòng giải trí, nhưng nhiệt độ lại không thua gì lưu lượng minh tinh.
Ai thấy bá đạo tổng tài nhiều tiền lại đẹp trai mà không nhìn thêm mấy lần đây?
Thêm chyện đại ca Hạ Dương kia, nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn tản đi, gộp tất cả nhân tố lại, liền triệt để bùng nổ.
【 ngày đó trao giải đã nhìn ra bọn họ có cơ tình rồi! 】
【 đại ca bị Bùi tổng bắt cóc, Dương Thần khóc ngất trong nhà vệ sinh (đầu chó) 】
【 Dương Thần: Chớ cue. 】
【 nhìn sao cũng không giống quan hệ bình thường. Coi như là bạn bè cũng sẽ không ôm nhau a. 】
【 trời ạ, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nên ước ao ai? 】
【có kim chủ sau lưng đủ mạnh mẽ, xem ra đại ca sắp gặp may. 】
Ngoại trừ trêu chọc cùng rít gào, cũng có một lượng lớn chửi bới nhục mạ, dù sao cũng là hai nam nhân, coi như xã hội đã thoải mái, vẫn như cũ có rất lớn một nhóm người không thể nào tiếp thu được.
Lê Hoặc phóng lớn bức ảnh trong điện thoại, có chút đau đầu.
Hóa ra hắn uống say sẽ ôm người chắc như thế? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có?
Màn hình lóe lên, Đường Mộ đột nhiên gọi điện thoại tới đây.
Nhanh đến hưng binh vấn tội như vậy, Lê Hoặc khinh thường cười gằn một tiếng, nhận.
Không chờ hắn nói chuyện, điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng gào của Đường Mộ tức đến nổ phổi, như lề sách bị xe rách.
"Tại sao anh quen biết Bùi tổng mà không nói với tôi?!"
Lê Hoặc nhàn nhàn mà dựa trên ghế sa lon, kéo giọng chậm rãi mở miệng, "Tôi quen biết ai còn phải báo cáo với anh?"
Đường Mộ âm lượng lần thứ hai cất cao, "Anh có biết tôi có bao nhiêu... Sùng bái Bùi tổng?! Ngày mai... Không, ngày hôm nay, anh hẹn Bùi tổng ra gặp mặt, tôi muốn thấy hắn!"
Nghe hắn nói việc này, Lê Hoặc từ trong trí nhớ nguyên thân đào được một chút thông tin.
Bùi đại tổng tài từ nhỏ đã là con của người khác, thời điểm cấp ba là giáo thảo nổi tiếng nhất, thanh danh rất lớn, người ái mộ vô số, Đường Mộ chính là một trong số đó.
*giáo thảo: người đẹp trai, học giỏi, tốt tính,....nổi tiếng trong trường
Chỉ tiếc Bùi đại tổng tài trời sinh chỉ thích học tập, cấp ba tốt nghiệp một cái liền lựa chọn du học, để lại một đống người ái mộ buồn bã ủ rũ.
Nguyên nội dung vở kịch, Đường Mộ gặp lại Bùi tổng gặp mặt là hai năm sau, khi đó Đường Mộ đã leo lên vòng phú hào đỉnh cao ở Kinh Châu, trong một buổi tiệc rượu cao cấp chạm mặt Bùi Dực Thần, sau đó dung tài nghệ phi phàm tấn công đối phươngg, thành công gả vào hào môn.
Nghe giọng điệu ra lệnh của đối phương, Lê Hoặc bật cười một tiếng, "Xin lỗi, hai ngày nay dọn nhà, không có thời gian."
Đường Mộ một quyền nện lên bàn trang điểm, "Mày có phải là yêu thích Bùi tổng?! Tao không cho mày yêu thích hắn!"
Lỗ tai Lê Hoặc bị hét tới vang ong ong, lấy điện thoại ra xa một chút, "Tôi yêu thích ai không có quan hệ gì với anh, anh muốn tiếp cận ai thì tự mình nỗ lực, lời tôi nói như vậy, đừng có suy nghĩ ép buộc tôi, nếu không ngay cả tôi anh cũng không còn."
Đường Mộ ngẩn ra, còn muốn nói thêm cái gì, điện thoại đã treo.
Sauk hi tỉnh táo, hắn mới phát giác cú điện thoại này làm cho tình hình căng thẳng hơn, tin tức trên Hot search khiến hắn triệt đánh mất lý trí, qua nhiều năm nỗ lực trèo lên trên như vậy, chịu đựng những giao dịch dơ bẩn, nằm dưới thân các kim chủ, chính là vì một ngày có thể đứng cùng tầng lớp với Bùi Dực Thần.
Chỉ cần như thế, là có thể chạm được hắn.
Nhưng bây giờ, một công tử bột bùn nhão không trát được tường mà hắn xem thường dĩ nhiên dễ dàng tiếp xúc với Bùi Dực Thần, còn công khai ôm đối phương! Điều này bảo hắn làm sao nhịn!
"Thật đề cao bản thân." Lê Hoặc bật cười một tiếng.
Vừa vặn Đại Công đi ngang qua liếc mắt nhìn hắn, liền chậm rãi đi xa.
Mới vừa cúp điện thoại, lại có một cú điện thoại nữa, không ngờ là đại ca hắn - Lê Diệu.
Hắn dừng lại hai giây, nhận, "Này?"
Đối phương không quanh co lòng vòng, vừa bắt máy liền hỏi: "Mày quen biết Bùi tổng?"
Quả nhiên là hỏi cái này. Lê Hoặc chậm rãi nói: "Phải, làm sao vậy?"
Lê Diệu: "Mấy ngày nay rảnh rỗi hẹn đối phương ăn một bữa cơm."
Nhanh định ngày gặp mặt như vậy, Lê Hoặc cười nhạo, "Anh thật sự cho rằng tôi quan trọng với người ta vậy sao?"
"Mày mau tranh thủ." Lê Diệu âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ, "Nếu như thúc đẩy Lê thị hợp tác cùng Bùi thị, tiền tiêu vặt của mày có thể tăng gấp đôi."
Còn dùng tiền uy hiếp hắn! Không hổ là thương nhân.
Bất kể thế nào, tiền là vô tội.
Trước khi cúp điện thoại, Lê Diệu bồi thêm một câu, "Cuối tuần này về nhà ăn cơm đi."
Lê Hoặc muốn cự tuyệt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đồng ý.
Rất có thể Lê gia có thể mang đến cho hắn vài SVIP khách hàng đây.
Chuyện đã đáp ứng rồi, khóc lóc cũng phải đồng ý.
Chu trợ lý: "... Vâng "
Cúp điện thoại, hắn cảm thấy ông chủ sắp điên rồi, hắn cũng sắp điên rồi.
Cái này cùng với cho không khác nhau ở chỗ nào hả Lê đại sư!
Thử tục xong xuôi, Lê Hoặc không hiểu sao giám đốc bộ phận môi giới rơi lệ vẫy tay tạm biệt, vỗ vỗ vai Chu trợ lý, cười như một tiểu thiên sứ, "Tiểu Chu à, khi nào rảnh rỗi tới nhà tôi chơi."
Chu trợ lý: "... Được."
Hạ Dương huấn luyện xong về đến nhà, vừa nghe chuẩn bị chuyển nhà, hào hứng như một đứa nhỏ, vì muốn cảm ơn, hắn thừa dịp lúc này báo đáp Lê Hoặc thật tốt.
Hạ Dương nuốt xương sườn trong miệng xuống, nghiêm túc hỏi: "Lê ca, biệt thự này mua lại giá bao nhiêu, em trả một nửa đi, coi như là tiền thuê nhà với học phí."
Lê Hoặc ăn thịt bầm xào ớt xanh, thỏa mãn, "Không cần, không tốn bao nhiêu tiền."
Biệt thự Hoa phủ lớn như vậy thật sự không chỉ vài đồng tiền thôi!
Hạ Dương ít nhiều biết tình huống của Lê Hoặc, tiểu minh tinh tuyến mười tám, vẫn ở trong nhà trọ nhỏ công ty cấp, có thể để dành được bao nhiêu chứ? Tất nhiên vì để cho hắn thoải mái một chút, âm thầm mua nhà lớn.
Chính là mạnh miệng nhẹ dạ, làm người ta đau lòng quá rồi!
Hạ Dương hít hít mũi, tưởng tượng đến nỗi tự mình cảm động, kì kèo hỏi Lê Hoặc giá nhà.
Lê Hoặc không có cách nào, thuận miệng nói: "Có hai ngàn, không nhiều."
Hạ Dương khóe mắt ướt át đột nhiên khô rang, "Hai ngàn... Vạn?"
"Hai ngàn." Lê Hoặc uống nước trà thấm giọng nói, "Vốn là hơn 50 triệu, trừ đi tiền công của tôi."
Hạ Dương: "..." Này là tiền công nghiêm túc sao? Giết lợn hả?
Tổng bộ tập đoàn Lê thị, Triệu tổng và ba người khác ngồi uống trà cùng Lê Vĩnh Xương.
Một đám người lớn tuổi tán gẫu xong trong lĩnh vực kinh doanh bắt đầu chuyển qua kể về con cái từng người.
"Thằng con trai nhà tôi đã ba mươi nhưng chẳng được tích sự gì! Cho hắn làm cái hạng mục, hắn ngược lại giỏi lắm, mới kiếm lời được một hai trăm triệu đã từ bỏ không làm nữa, tôi muốn một phát quất chết hắn."
"Nhà ai không như vậy đây, đứa lớn nhà tôi kế thừa gia nghiệp mới hai năm liền muốn trả lại cho ta, nói coi thường chút gia sản ấy, ngại phiền phức."
"Con trai của tôi còn kém hơn, không có tiền đồ, từ nhỏ đã không thích chơi, cả ngày đọc sách, đuổi hắn ra ngoài không chịu đi, tháng trước mới nhận một hạng mục bảy, tám trăm triệu gì đó."
Lê Vĩnh Xương uống trà, nghe mấy công già khoác lác, quả thực tức giận tới nghiến răng.
Hắn cũng có một nhi tử ưu tú, đã sớm kế thừa gia nghiệp, công ty công trạng cũng vững bước phát triển, nhưng đứa còn lại chỉ một từ, phế vật! Mỗi lần nói đến đề tài con cái, hắn đều muốn lảng tránh, thật sự không muốn bị xem là chuyện cười!
"Ôi chao, lão Lê, tôi mấy ngày trước có gặp con trai út nhà ông." Nói tới việc này, Triệu tổng nhớ lại chuyện ngày đó tại Hoa phủ, "Hắn hiện tại..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Lê Vĩnh Xương cắt đứt, "Tôi chỉ có một đứa con trai!"
Mấy người thấy hắn tức giận cũng không kiêng kỵ gì, trái lại một mặt xem kịch vui nở nụ cười.
"Lão Lê, cái này ông không đúng, dù sao cũng là con ruột, có sai trái thế nào cũng không thể bỏ mặc nó."
"Nói đúng lắm, ai còn trẻ mà không phạm sai lầm, qua mấy lần răng dạy liền hiểu chuyện, ông phải cho nó cơ hội."
"Nhớ năm đó chúng ta chẳng phải cũng từng phạm sai lầm sao? Nếu không cũng chẳng có thành tựu ngày hôm nay?"
"Ngồi nói chuyện không đau eo!" Lê Vĩnh Xương nhắc tới liền đau đầu, "Sao có thể so sánh mới chúng ta hồi đó?! Nó là bùn nhão, không trát nổi tường!"
Mấy người cười cười nói nói, nhưng khiến Lê Vĩnh Xương tức giận gần chết, mặt mũi đứa lớn cấp cho cha mẹ đều bị đứa út ném hết rồi!
"Chẳng nhẽ ông cũng không biết?" Triệu tổng sắc mặt quái dị.
Lê Vĩnh Xương ngữ khí không tốt hỏi: "Biết cái gì? Nó lại gây họa?"
Triệu tổng dừng tay, "Các ông nghe tin chưa? Mấy ngày nay biệt thự Hoa phủ bán hết rồi."
"Đương nhiên là biết, con lớn của tôi mua một căn, còn phải xếp hàng, thiếu chút nữa không cướp được." Lê Vĩnh Xương nói, "Nhưng mà liên quan gì đến thằng nhóc kia?"
"Tất nhiên liên quan!" Triệu tổng đưa mặt lại gần, âm thanh đè thấp, thần thần bí bí, "Hung trạch kia không phải là rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ quái, sao đột nhiên lại bán nhanh như vậy?"
"Tôi vốn cũng định mua cho con trai một căn, chính là lo lắng hung trạch kia, do dự nửa ngày, kết quả ngày thứ hai đã không còn."
"Không phải như vậy sao? Tôi nghĩ có hung trạch, biệt thự không không thể bán nhanh, không ngờ... Haiz!"
"Hung trạch kia... Đã hóa giải!" Triệu tổng kể lại chuyện ngày đó, "Các ông nói có đúng hay không thần? Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, căn bản không tin được!"
Lê Vĩnh Xương nghe thấy huyền ảo, "Ông nói thằng nhóc kia đi hóa giải hung trạch?"
"Đúng vậy!" Triệu tổng sợ hắn không tin, lại cường điệu, "Tôi tận mắt nhìn thấy hắn đi ra, không tới hai phút đã bán hai căn biệt thự! Trước kia hơn nửa năm một căn cũng không bán được!"
Hắn thấy những người khác đều một biểu tình nghe cố sự, Triệu tổng lại kể tiếp: "Con trai ông nhận lời ba ngày ít nhất bán được mười căn, ai mà tin! Tiểu Kim phỏng chừng cũng không tin, kết quả thế nào, không tới ba ngày toàn bộ bán xong!"
"Tà môn như vậy?"
"Nghe thật mơ hồ."
"Các ông ngẫm lại, hung trạch này vốn đã rất mơ hồ, nói không chừng hắn thật sự dùng thuật quỷ thần gì!"
Triệu tổng sờ cằm cân nhắc, "Ngày đó cậu ta còn nói muốn xem phong thủy có thể tìm cậu ta, sách, hai ngày nay tôi muốn đi xem trong nhà thử."
Người ngồi đối diện Triệu tổng lại gần, "Ai, ông xem xong nếu thấy hữu dụng phải báo cho tôi biết đó."
Một người khác cũng lại gần, "Đừng quên tôi! Tôi cũng muốn xem cách bố trí trong nhà mới."
Ai cũng tin, chỉ có cha đẻ Lê Vĩnh Xương cả đầu mê man.
Đức hạnh con mình như thế nào ông ta quá rõ ràng, từ nhỏ thành tích nát bét, sợ thi đại học mất mặt, ông ta sớm đưa người ra nước ngoài, kết quả không tới một năm tông xe bỏ trốn, khiến đứa con lớn phải tốn công qua đó tìm người đem về nước.
Đống bùn nhão như vậy có thể xem phong thủy? Đây không phải là trò cười sao?
Một bên khác, Lê Hoặc thừa dịp thời gian nghỉ ngơi đóng gói đồ vật, chuẩn bị dọn nhà.
Mới giải quyết xong chuyện nhà cửa, lại tới một chuyện phiền phức khác ——
Hắn bị lan truyền scandal với tình địch, lên cả đầu đề hot search.
Trong hình bị chuyển phát điên cuồng, bọn họ cùng nhau ngồi ăn thịt nướng, đứng bên lề đường hai người ôm nhau, Bùi đại tổng tài đỡ hắn lên xe. ngôn tình hay
Bức ảnh có hiện thời gian chụp, không cần nhìn văn tự liền đoán được xảy ra chuyện gì.
Vốn là một nghệ sĩ nhỏ nhoi không tác phẩm chắc chắn không có nhiều người để ý như vậy, có thể vấn đề nằm ở Bùi đại tổng tài, mặc dù không phải người trong vòng giải trí, nhưng nhiệt độ lại không thua gì lưu lượng minh tinh.
Ai thấy bá đạo tổng tài nhiều tiền lại đẹp trai mà không nhìn thêm mấy lần đây?
Thêm chyện đại ca Hạ Dương kia, nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn tản đi, gộp tất cả nhân tố lại, liền triệt để bùng nổ.
【 ngày đó trao giải đã nhìn ra bọn họ có cơ tình rồi! 】
【 đại ca bị Bùi tổng bắt cóc, Dương Thần khóc ngất trong nhà vệ sinh (đầu chó) 】
【 Dương Thần: Chớ cue. 】
【 nhìn sao cũng không giống quan hệ bình thường. Coi như là bạn bè cũng sẽ không ôm nhau a. 】
【 trời ạ, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nên ước ao ai? 】
【có kim chủ sau lưng đủ mạnh mẽ, xem ra đại ca sắp gặp may. 】
Ngoại trừ trêu chọc cùng rít gào, cũng có một lượng lớn chửi bới nhục mạ, dù sao cũng là hai nam nhân, coi như xã hội đã thoải mái, vẫn như cũ có rất lớn một nhóm người không thể nào tiếp thu được.
Lê Hoặc phóng lớn bức ảnh trong điện thoại, có chút đau đầu.
Hóa ra hắn uống say sẽ ôm người chắc như thế? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có?
Màn hình lóe lên, Đường Mộ đột nhiên gọi điện thoại tới đây.
Nhanh đến hưng binh vấn tội như vậy, Lê Hoặc khinh thường cười gằn một tiếng, nhận.
Không chờ hắn nói chuyện, điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng gào của Đường Mộ tức đến nổ phổi, như lề sách bị xe rách.
"Tại sao anh quen biết Bùi tổng mà không nói với tôi?!"
Lê Hoặc nhàn nhàn mà dựa trên ghế sa lon, kéo giọng chậm rãi mở miệng, "Tôi quen biết ai còn phải báo cáo với anh?"
Đường Mộ âm lượng lần thứ hai cất cao, "Anh có biết tôi có bao nhiêu... Sùng bái Bùi tổng?! Ngày mai... Không, ngày hôm nay, anh hẹn Bùi tổng ra gặp mặt, tôi muốn thấy hắn!"
Nghe hắn nói việc này, Lê Hoặc từ trong trí nhớ nguyên thân đào được một chút thông tin.
Bùi đại tổng tài từ nhỏ đã là con của người khác, thời điểm cấp ba là giáo thảo nổi tiếng nhất, thanh danh rất lớn, người ái mộ vô số, Đường Mộ chính là một trong số đó.
*giáo thảo: người đẹp trai, học giỏi, tốt tính,....nổi tiếng trong trường
Chỉ tiếc Bùi đại tổng tài trời sinh chỉ thích học tập, cấp ba tốt nghiệp một cái liền lựa chọn du học, để lại một đống người ái mộ buồn bã ủ rũ.
Nguyên nội dung vở kịch, Đường Mộ gặp lại Bùi tổng gặp mặt là hai năm sau, khi đó Đường Mộ đã leo lên vòng phú hào đỉnh cao ở Kinh Châu, trong một buổi tiệc rượu cao cấp chạm mặt Bùi Dực Thần, sau đó dung tài nghệ phi phàm tấn công đối phươngg, thành công gả vào hào môn.
Nghe giọng điệu ra lệnh của đối phương, Lê Hoặc bật cười một tiếng, "Xin lỗi, hai ngày nay dọn nhà, không có thời gian."
Đường Mộ một quyền nện lên bàn trang điểm, "Mày có phải là yêu thích Bùi tổng?! Tao không cho mày yêu thích hắn!"
Lỗ tai Lê Hoặc bị hét tới vang ong ong, lấy điện thoại ra xa một chút, "Tôi yêu thích ai không có quan hệ gì với anh, anh muốn tiếp cận ai thì tự mình nỗ lực, lời tôi nói như vậy, đừng có suy nghĩ ép buộc tôi, nếu không ngay cả tôi anh cũng không còn."
Đường Mộ ngẩn ra, còn muốn nói thêm cái gì, điện thoại đã treo.
Sauk hi tỉnh táo, hắn mới phát giác cú điện thoại này làm cho tình hình căng thẳng hơn, tin tức trên Hot search khiến hắn triệt đánh mất lý trí, qua nhiều năm nỗ lực trèo lên trên như vậy, chịu đựng những giao dịch dơ bẩn, nằm dưới thân các kim chủ, chính là vì một ngày có thể đứng cùng tầng lớp với Bùi Dực Thần.
Chỉ cần như thế, là có thể chạm được hắn.
Nhưng bây giờ, một công tử bột bùn nhão không trát được tường mà hắn xem thường dĩ nhiên dễ dàng tiếp xúc với Bùi Dực Thần, còn công khai ôm đối phương! Điều này bảo hắn làm sao nhịn!
"Thật đề cao bản thân." Lê Hoặc bật cười một tiếng.
Vừa vặn Đại Công đi ngang qua liếc mắt nhìn hắn, liền chậm rãi đi xa.
Mới vừa cúp điện thoại, lại có một cú điện thoại nữa, không ngờ là đại ca hắn - Lê Diệu.
Hắn dừng lại hai giây, nhận, "Này?"
Đối phương không quanh co lòng vòng, vừa bắt máy liền hỏi: "Mày quen biết Bùi tổng?"
Quả nhiên là hỏi cái này. Lê Hoặc chậm rãi nói: "Phải, làm sao vậy?"
Lê Diệu: "Mấy ngày nay rảnh rỗi hẹn đối phương ăn một bữa cơm."
Nhanh định ngày gặp mặt như vậy, Lê Hoặc cười nhạo, "Anh thật sự cho rằng tôi quan trọng với người ta vậy sao?"
"Mày mau tranh thủ." Lê Diệu âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ, "Nếu như thúc đẩy Lê thị hợp tác cùng Bùi thị, tiền tiêu vặt của mày có thể tăng gấp đôi."
Còn dùng tiền uy hiếp hắn! Không hổ là thương nhân.
Bất kể thế nào, tiền là vô tội.
Trước khi cúp điện thoại, Lê Diệu bồi thêm một câu, "Cuối tuần này về nhà ăn cơm đi."
Lê Hoặc muốn cự tuyệt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đồng ý.
Rất có thể Lê gia có thể mang đến cho hắn vài SVIP khách hàng đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất