Chương 112
“Ít nói mấy lời ngụy biện này với tôi đi…” Giọng nói Lâm Phỉ ngày càng nhỏ, bởi cậu nghe được gần như đồng thời Bùi Cảnh Hành nói ra những câu y chang mình.
“Ít nói mấy lời ngụy biện với tôi, cậu mẹ nó giữ khoảng cách với tôi? Cậu muốn nói như vậy đúng không?”
Lâm Phỉ hé môi nhưng lại không thốt ra được lời nào bởi những lời Bùi Cảnh Hành vừa nói đều là lời cậu muốn nói.
Tại sao lại có người…
“Tại sao lại có người biết tôi muốn nói gì?” Bùi Cảnh Hành tiếp tục nói.
Trong lòng Lâm Phỉ giật mình.
Qua vài giây, cậu lại nghe Bùi Cảnh Hành nói: “Sao cậu ta lại biết mình muốn nói gì? Không muốn nghĩ nữa! Đúng không? Phỉ ca?”
Lâm Phỉ rất muốn hỏi rằng có phải hắn được buff cho thứ như đọc được suy nghĩ của ai đó hay không, trong lòng gào lên một câu “Nhân vật thụ chính?”.
“Cậu đang suy nghĩ xem có phải tôi biết đọc suy nghĩ của người khác đúng không? Tiếc ghê, tôi không biết. Không biết vừa rồi cậu lại suy nghĩ điều kỳ lạ gì nữa.”
Lâm Phỉ khó thở, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó diễn tả.
Cuối cùng Bùi Cảnh Hành cũng nhấc đầu ra khỏi cổ của Lâm Phỉ, quay mặt nhìn cậu: “Vậy cậu đoán thử xem, tôi đang nghĩ sẽ làm chuyện gì?”
Khuôn mặt hắn tựa rất gần, mỗi lần mở miệng nói chuyện, bờ môi sẽ quét qua môi của cậu.
Hơi thở của hắn thấm vào môi Lâm Phỉ mang theo mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng đen.
Hơi thở nóng bỏng cùng hương hoa hồng đen thấm sâu vào cơ thể khiến cả người nổi lên từng đợt sóng nóng ran.
Lâm Phỉ mơ màng suy nghĩ, Bùi Cảnh Hành thả chất dẫn dụ ra từ lúc nào? Sơ suất quá vậy!
“Tôi đoán cậu muốn đi ngủ.” Lâm Phỉ cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.
“Sai rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thì ra không phải hắn nghĩ như thế, Lâm Phỉ xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai. Hy vọng Bùi Cảnh Hành sẽ không đoán được cậu vừa rồi mới hoang tưởng vài thứ cấm trẻ em trong đầu.
Chuyện Bùi Cảnh Hành muốn hỏi chắc chắn không đơn giản, Lâm Phỉ sốc lại tinh thần tự hứa phải đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Bùi Cảnh Hành chầm chậm hỏi: “Tôi với Ứng Thần, ai hát hay hơn?”
“Hả?”
“Bài “Halo”, tôi với cậu ta, ai hát hay hơn?”
Lâm Phỉ: “…”
Hỏi cái chuyện này có cần quanh co lòng vòng đến mức đó không? Hại cậu nãy giờ lo sợ lâu như thế?
“Tôi nói rồi mà? Hay hết, mỗi người mỗi phong cách nên không thể so sánh.”
“Vậy thì cậu thích phong cách nào hơn? Tôi muốn cậu chọn một cái cơ.”
Cuộc đời của Lâm Phỉ có một nguyên tắc, chính là làm đàn ông phải biết tránh cái hại trước mắt*, cậu trả lời không chút do dự: “Phong cách của cậu, thích của cậu hơn.”
(*)
“Vậy tại sao cậu không dám nói thật ở trước mặt Ứng Thần? Hay cậu chỉ đang nói qua loa với tôi thôi?”
“Đều là bạn học, nói thẳng mặt sẽ ảnh hưởng tình cảm của nhau.”
“Vậy sau khi gặp cậu ta cậu liền chuyển nhà, không sợ làm tổn thương tình cảm của tôi sao?”
“Sợ chứ, nhưng chẳng qua đây lại là vấn đề thời gian, đau dài không bằng đau ngắn.”
“Câu này, sao cậu lại có thể nói một cách thẳng thừng như thế? Chuyện gì cậu cũng không nói với tôi, cũng không cho tôi cơ hội lựa chọn. Trong mắt cậu, tôi chính là con rối không có tình cảm, chỉ có thể để cậu tùy ý sắp đặt đúng không?”
Ngón tay Bùi Cảnh Hành siết chặt, bấm vào người Lâm Phỉ khiến cậu thấy đau: “Cậu một chút cũng không cảm thấy bản thân mình có lỗi sao?”
“Tôi luôn luôn chờ đợi cậu. Dù cho cậu tùy tiện đưa ra một lý do dỗ dành lừa gạt tôi, tôi cũng làm ngơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Thế nhưng chuyện gì cậu cũng không nói, thậm chí đến một ánh mắt dành cho tôi cũng là thứ hiếm hoi!”
Lời nói của Bùi Cảnh Hành mang theo sự chất vấn, thế nhưng giọng điệu lại mang theo sự trầm thấp hèn mọn.
Mỗi một câu nói giống như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào lòng Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ nghĩ thầm thật kỳ lạ, cậu là người thích Bùi Cảnh Hành nhất nhưng lại là người khiến hắn tổn thương nhất.
“Xin lỗi.” Mặc dù cảm thấy câu nói này không có ích gì nhưng Lâm Phỉ cũng không biết bản thân còn có thể nói điều gì: “Tôi chẳng có lựa chọn nào khác.”
“Được…”
Bùi Cảnh Hành mỉm cười gật đầu, nước mắt rơi lên má Lâm Phỉ: “Vậy cũng xin cậu hiểu rằng, tôi cũng chẳng có sự chọn lựa nào cả.”
Nói rồi hắn buông Lâm Phỉ ra, cuộn người sang một bên.
Lâm Phỉ nhặt áo thun lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Bùi Cảnh Hành ngồi dậy, khóe môi cong lên nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Vẫn là đi rồi…
Hắn và Ứng Thần đều sai rồi, quá cố chấp sẽ khiến Lâm Phỉ sợ hãi nhưng quá nhu nhược lại chỉ khiến cậu được nước lấn tới.
Lâm Phỉ sống trong thế giới của riêng mình, căn bản không nghĩ tới sẽ chấp nhận bất kỳ ai.
Chính vì không vào được thế giới ấy nên hắn chỉ có thể kéo Lâm Phỉ ra ngoài.
Sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ nghĩ lại lời nói của Bùi Cảnh Hành vô số lần.
Trong thâm tâm cậu có hai giọng nói, một cái bảo cậu chẳng qua chỉ muốn về nhà, trở lại nơi mà ai cũng biết cậu thực sự là ai.
Giọng nói kia lại đáp, Bùi Cảnh Hành nói rất đúng. Cậu chỉ vì mong muốn ích kỷ của bản thân, lật lọng đủ điều khiến hắn buồn bã như thế.
Thế nhưng cậu không thể vì để Bùi Cảnh Hành không buồn nữa mà ở lại chỗ này.
Sau này Bùi Cảnh Hành ở bên Ứng Thần, nói không chừng sẽ chẳng liên lạc với cậu nữa. Nếu lúc đó cậu không thể quay về được nữa nhất định hối hận cả đời.
Khi Bùi Cảnh Hành bị tổn thương sẽ có Ứng Thần đứng ra giải quyết.
Còn cậu chỉ có một mình.
Cậu thực sự là một người rất ích kỷ…
Cả một đêm đều là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sáng sớm ngày hôm sau lúc chuông báo thức reo lên, Lâm Phỉ nhìn trần nhà hồi lâu vẫn chẳng có tinh thần gì.
Theo thói quen cậu nhấp vào thanh tiến độ nhìn một cái, cơn buồn ngủ gật gù đều bị đánh bay sạch sẽ.
Cậu vừa nhìn thấy cái gì!
Thanh tiến độ đang bị tụt ngược lại?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ủa? Ủa? Alo?
Lâm Phỉ gần như chết trân tại chỗ.
Cậu suy nghĩ mình cần vào nhà vệ sinh trước, táp nước lạnh lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn. Cậu bấm ngón tay bắt đầu suy xét vì sao thanh tiến độ lại tụt xuống.
Theo cốt truyện ban đầu, cậu và Ứng Thần đều thích nhân vật thụ chính, không ngừng ghen tuông triền miên. Cảm tình giữa Ứng Thần và nhân vật thụ chính càng lúc càng vững chắc, cuối cùng họ ở bên nhau.
Mãi đến khi nhân vật phản diện xuất hiện, mới dẫn đến kết cục BE.
Đấy, có vấn đề gì à?
Làm sao mà thanh tiến độ chạy ngược lại thế?
Lâm Phỉ cẩn thận nhớ lại những sự việc gần đây một lần nữa, nghĩ đến những câu nói của Bùi Cảnh Hành vào tối qua, trong đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Nếu nghĩ theo hướng này không được, cậu có thể đổi sang phương diện khác để xem xét đúng không?
Giả như cốt truyện không đi sai, vậy thì vấn đề xuất hiện ở đâu?
Nhân vật thụ chính là người bị bắt nạt do phân hóa muộn nên phân hóa thành Omega…
Tại sao Bùi Cảnh Hành lại phân hóa thành Alpha?
Tại sao hắn phân hóa thành Alpha rồi thanh tiến độ không có phản ứng gì cả?
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối cậu đều nhận sai người à?
Một khi nghĩ theo hướng này, khá nhiều việc đều có lời giải thích hợp lý.
Lâm Phỉ nhớ rằng trong nguyên tác, tên của nhân vật chính thụ gồm ba chữ rất hiếm gặp. Cậu lười đi tra từ điển nên đã đọc qua quýt lúc xem tiểu thuyết.
Sau khi chọn Bùi Cảnh Hành là nhân vật chính, cậu tự nhiên xem cách phát âm của ba chữ ấy là “Bùi Tinh Tính*”, bởi chưa bao giờ nghi ngờ nên cậu cũng không đi tra cứu ba chữ Bùi Cảnh Hành nghĩa là gì nữa.
(*)
Quả nhiên con người không nên lười biếng!
Không có căn cứ, Lâm Phỉ cũng chẳng thể viết ra tên nhân vật chính thụ, chỉ có thể bắt đầu từ phía Bùi Cảnh Hành.
Cậu vội vàng gọi điện cho Bùi Cảnh Hành, muốn hắn gửi tên cho cậu.
Điện thoại reo chuông nửa ngày nhưng bên kia không ai bắt máy.
Lúc này Lâm Phỉ chẳng suy xét được gì nhiều, mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
Hôm nay cậu nhất định phải làm rõ chuyện này!
Cậu còn chưa rửa mặt vệ sinh gì đã co giò chạy đến nhà Bùi Cảnh Hành.
Ngắn ngủi có nửa tiếng đồng hồ vậy mà đối với cậu nó giống như đã trôi qua nửa năm. Vừa đến nơi, cậu đã lao ra khỏi xe và chạy lên lầu.
Ít nhất Lâm Phỉ vẫn nhớ đến nền giáo dục mà mình đã được dạy, không bất lịch sự gõ cửa dồn dập. Cậu cố gắng hết sức kìm nén sự nóng nảy, gõ cửa ba lần rồi chờ đợi.
Sau cánh cửa vang lên tiếng sột soạt, một lúc sau Bùi Cảnh Hành mới mở cửa ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa là Lâm Phỉ làm hắn trợn tròn mắt.
Lâm Phỉ chẳng có nhiều thời gian giải thích, trực tiếp hỏi: “Tên của cậu gồm ba chữ gì?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chuyện này cậu đừng quan tâm, trả lời tôi trước đi.”
“Đã có lần nào cậu giải đáp thắc mắc của tôi chưa?”
“Đừng vướng mắc điều này nữa, tôi có chuyện rất quan trọng.”
“Việc của cậu quan trọng còn của người khác thì không đúng không?”
Lâm Phỉ biết một khi tranh luận vấn đề này với Bùi Cảnh Hành sẽ chẳng đi đến đâu, cậu rất đau đầu.
Bùi Cảnh Hành tránh qua nửa bước: “Vào trước đi.”
Lâm Phỉ cũng không muốn để người khác hít drama, chỉ có thể đi vào trong.
Nhìn một vòng căn phòng, cậu thấy trên bàn có một chồng sách, đột nhiên nghĩ tới không phải Bùi Cảnh Hành bảo rằng không thể tự mình xem sách à?
Lâm Phỉ tùy tiện cầm quyển sách đầu tiên mở ra, trước mắt cậu lộ ra một trang đã được kẹp thẻ đánh dấu.
Cậu muốn lật sang trang tiếp theo nhưng khóe mắt lại nhìn thấy vài dòng chữ quen thuộc khiến cậu không thể không dừng lại:
“Bạn có biết tình yêu cần phải bắt đầu như thế nào không?
Một cái cây.
Một hòn đá.
Một đám mây.”
Bùi Cảnh Hành thích cậu?
Tay Lâm Phỉ khẽ run, cầm thẻ đánh dấu trang lên, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau có ba chữ rồng bay phượng múa: Bùi Cảnh Hành.
Thật sự nhận sai người rồi…
“Nhận sai người rồi?”
“Sao cậu lại…” Còn chưa nói hết câu, Lâm Phỉ bỗng sững người.
Bùi Cảnh Hành hiện tại đã cao hơn cậu, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như thế nhưng lại mang theo vẻ sắc bén có thể giết người. Lúc hắn lạnh lùng nhìn cậu, so với Ứng Thần còn gây áp lực lớn hơn.
“Sao cậu biết được?” Bùi Cảnh Hành chế nhạo, giọng điệu mỉa mai: “Bởi vì tôi có đôi mắt, tôi biết nhìn. Còn cậu? Có từng nhìn tôi không? Cậu nhìn thấy là người cậu đang nghĩ tới hay là Bùi Cảnh Hành?”
Lâm Phỉ bị hỏi đến câm nín bởi vì cậu chẳng có cách nào phủ nhận. Cậu đã luôn áp đặt khuôn khổ của nhân vật chính thụ lên người Bùi Cảnh Hành.
Rõ ràng cậu có vô số lần nhận ra điều không ổn nhưng lại chỉ biết viện cớ thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, chẳng hề tìm hiểu nguồn gốc vấn đề.
Bùi Cảnh Hành lấy lại quyển sách đặt về chỗ cũ. Trước khi bước vào phòng tắm chỉ nói một câu: “Cậu vẫn luôn chỉ sống trong thế giới của riêng mình thôi.”
Lâm Phỉ ngồi một mình một lúc rồi rời đi.
Cậu cũng cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.
Bây giờ thanh tiến độ đã trở lại vạch số ba trước đó, sau đó tạm thời đặt nó qua một bên. Vấn đề đặt ra là, nếu như cậu nhận sai nhân vật chính vậy thì làm cách nào để thanh tiến độ nhảy lên rồi lại tụt ngược lại?
Còn cậu và Bùi Cảnh Hành phải làm sao đây?
Lâm Phỉ thở dài, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường. Lần đầu tiên cậu cảm thấy mờ mịt đến thế.
Từ lúc biết Bùi Cảnh Hành thích mình, trái tim cậu lại rung động rồi.
Thế nhưng nó không đủ để níu chân cậu lại.
Cậu nên làm gì đây?
“Ít nói mấy lời ngụy biện với tôi, cậu mẹ nó giữ khoảng cách với tôi? Cậu muốn nói như vậy đúng không?”
Lâm Phỉ hé môi nhưng lại không thốt ra được lời nào bởi những lời Bùi Cảnh Hành vừa nói đều là lời cậu muốn nói.
Tại sao lại có người…
“Tại sao lại có người biết tôi muốn nói gì?” Bùi Cảnh Hành tiếp tục nói.
Trong lòng Lâm Phỉ giật mình.
Qua vài giây, cậu lại nghe Bùi Cảnh Hành nói: “Sao cậu ta lại biết mình muốn nói gì? Không muốn nghĩ nữa! Đúng không? Phỉ ca?”
Lâm Phỉ rất muốn hỏi rằng có phải hắn được buff cho thứ như đọc được suy nghĩ của ai đó hay không, trong lòng gào lên một câu “Nhân vật thụ chính?”.
“Cậu đang suy nghĩ xem có phải tôi biết đọc suy nghĩ của người khác đúng không? Tiếc ghê, tôi không biết. Không biết vừa rồi cậu lại suy nghĩ điều kỳ lạ gì nữa.”
Lâm Phỉ khó thở, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó diễn tả.
Cuối cùng Bùi Cảnh Hành cũng nhấc đầu ra khỏi cổ của Lâm Phỉ, quay mặt nhìn cậu: “Vậy cậu đoán thử xem, tôi đang nghĩ sẽ làm chuyện gì?”
Khuôn mặt hắn tựa rất gần, mỗi lần mở miệng nói chuyện, bờ môi sẽ quét qua môi của cậu.
Hơi thở của hắn thấm vào môi Lâm Phỉ mang theo mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng đen.
Hơi thở nóng bỏng cùng hương hoa hồng đen thấm sâu vào cơ thể khiến cả người nổi lên từng đợt sóng nóng ran.
Lâm Phỉ mơ màng suy nghĩ, Bùi Cảnh Hành thả chất dẫn dụ ra từ lúc nào? Sơ suất quá vậy!
“Tôi đoán cậu muốn đi ngủ.” Lâm Phỉ cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.
“Sai rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thì ra không phải hắn nghĩ như thế, Lâm Phỉ xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai. Hy vọng Bùi Cảnh Hành sẽ không đoán được cậu vừa rồi mới hoang tưởng vài thứ cấm trẻ em trong đầu.
Chuyện Bùi Cảnh Hành muốn hỏi chắc chắn không đơn giản, Lâm Phỉ sốc lại tinh thần tự hứa phải đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Bùi Cảnh Hành chầm chậm hỏi: “Tôi với Ứng Thần, ai hát hay hơn?”
“Hả?”
“Bài “Halo”, tôi với cậu ta, ai hát hay hơn?”
Lâm Phỉ: “…”
Hỏi cái chuyện này có cần quanh co lòng vòng đến mức đó không? Hại cậu nãy giờ lo sợ lâu như thế?
“Tôi nói rồi mà? Hay hết, mỗi người mỗi phong cách nên không thể so sánh.”
“Vậy thì cậu thích phong cách nào hơn? Tôi muốn cậu chọn một cái cơ.”
Cuộc đời của Lâm Phỉ có một nguyên tắc, chính là làm đàn ông phải biết tránh cái hại trước mắt*, cậu trả lời không chút do dự: “Phong cách của cậu, thích của cậu hơn.”
(*)
“Vậy tại sao cậu không dám nói thật ở trước mặt Ứng Thần? Hay cậu chỉ đang nói qua loa với tôi thôi?”
“Đều là bạn học, nói thẳng mặt sẽ ảnh hưởng tình cảm của nhau.”
“Vậy sau khi gặp cậu ta cậu liền chuyển nhà, không sợ làm tổn thương tình cảm của tôi sao?”
“Sợ chứ, nhưng chẳng qua đây lại là vấn đề thời gian, đau dài không bằng đau ngắn.”
“Câu này, sao cậu lại có thể nói một cách thẳng thừng như thế? Chuyện gì cậu cũng không nói với tôi, cũng không cho tôi cơ hội lựa chọn. Trong mắt cậu, tôi chính là con rối không có tình cảm, chỉ có thể để cậu tùy ý sắp đặt đúng không?”
Ngón tay Bùi Cảnh Hành siết chặt, bấm vào người Lâm Phỉ khiến cậu thấy đau: “Cậu một chút cũng không cảm thấy bản thân mình có lỗi sao?”
“Tôi luôn luôn chờ đợi cậu. Dù cho cậu tùy tiện đưa ra một lý do dỗ dành lừa gạt tôi, tôi cũng làm ngơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Thế nhưng chuyện gì cậu cũng không nói, thậm chí đến một ánh mắt dành cho tôi cũng là thứ hiếm hoi!”
Lời nói của Bùi Cảnh Hành mang theo sự chất vấn, thế nhưng giọng điệu lại mang theo sự trầm thấp hèn mọn.
Mỗi một câu nói giống như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào lòng Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ nghĩ thầm thật kỳ lạ, cậu là người thích Bùi Cảnh Hành nhất nhưng lại là người khiến hắn tổn thương nhất.
“Xin lỗi.” Mặc dù cảm thấy câu nói này không có ích gì nhưng Lâm Phỉ cũng không biết bản thân còn có thể nói điều gì: “Tôi chẳng có lựa chọn nào khác.”
“Được…”
Bùi Cảnh Hành mỉm cười gật đầu, nước mắt rơi lên má Lâm Phỉ: “Vậy cũng xin cậu hiểu rằng, tôi cũng chẳng có sự chọn lựa nào cả.”
Nói rồi hắn buông Lâm Phỉ ra, cuộn người sang một bên.
Lâm Phỉ nhặt áo thun lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Bùi Cảnh Hành ngồi dậy, khóe môi cong lên nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Vẫn là đi rồi…
Hắn và Ứng Thần đều sai rồi, quá cố chấp sẽ khiến Lâm Phỉ sợ hãi nhưng quá nhu nhược lại chỉ khiến cậu được nước lấn tới.
Lâm Phỉ sống trong thế giới của riêng mình, căn bản không nghĩ tới sẽ chấp nhận bất kỳ ai.
Chính vì không vào được thế giới ấy nên hắn chỉ có thể kéo Lâm Phỉ ra ngoài.
Sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ nghĩ lại lời nói của Bùi Cảnh Hành vô số lần.
Trong thâm tâm cậu có hai giọng nói, một cái bảo cậu chẳng qua chỉ muốn về nhà, trở lại nơi mà ai cũng biết cậu thực sự là ai.
Giọng nói kia lại đáp, Bùi Cảnh Hành nói rất đúng. Cậu chỉ vì mong muốn ích kỷ của bản thân, lật lọng đủ điều khiến hắn buồn bã như thế.
Thế nhưng cậu không thể vì để Bùi Cảnh Hành không buồn nữa mà ở lại chỗ này.
Sau này Bùi Cảnh Hành ở bên Ứng Thần, nói không chừng sẽ chẳng liên lạc với cậu nữa. Nếu lúc đó cậu không thể quay về được nữa nhất định hối hận cả đời.
Khi Bùi Cảnh Hành bị tổn thương sẽ có Ứng Thần đứng ra giải quyết.
Còn cậu chỉ có một mình.
Cậu thực sự là một người rất ích kỷ…
Cả một đêm đều là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sáng sớm ngày hôm sau lúc chuông báo thức reo lên, Lâm Phỉ nhìn trần nhà hồi lâu vẫn chẳng có tinh thần gì.
Theo thói quen cậu nhấp vào thanh tiến độ nhìn một cái, cơn buồn ngủ gật gù đều bị đánh bay sạch sẽ.
Cậu vừa nhìn thấy cái gì!
Thanh tiến độ đang bị tụt ngược lại?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ủa? Ủa? Alo?
Lâm Phỉ gần như chết trân tại chỗ.
Cậu suy nghĩ mình cần vào nhà vệ sinh trước, táp nước lạnh lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn. Cậu bấm ngón tay bắt đầu suy xét vì sao thanh tiến độ lại tụt xuống.
Theo cốt truyện ban đầu, cậu và Ứng Thần đều thích nhân vật thụ chính, không ngừng ghen tuông triền miên. Cảm tình giữa Ứng Thần và nhân vật thụ chính càng lúc càng vững chắc, cuối cùng họ ở bên nhau.
Mãi đến khi nhân vật phản diện xuất hiện, mới dẫn đến kết cục BE.
Đấy, có vấn đề gì à?
Làm sao mà thanh tiến độ chạy ngược lại thế?
Lâm Phỉ cẩn thận nhớ lại những sự việc gần đây một lần nữa, nghĩ đến những câu nói của Bùi Cảnh Hành vào tối qua, trong đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Nếu nghĩ theo hướng này không được, cậu có thể đổi sang phương diện khác để xem xét đúng không?
Giả như cốt truyện không đi sai, vậy thì vấn đề xuất hiện ở đâu?
Nhân vật thụ chính là người bị bắt nạt do phân hóa muộn nên phân hóa thành Omega…
Tại sao Bùi Cảnh Hành lại phân hóa thành Alpha?
Tại sao hắn phân hóa thành Alpha rồi thanh tiến độ không có phản ứng gì cả?
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối cậu đều nhận sai người à?
Một khi nghĩ theo hướng này, khá nhiều việc đều có lời giải thích hợp lý.
Lâm Phỉ nhớ rằng trong nguyên tác, tên của nhân vật chính thụ gồm ba chữ rất hiếm gặp. Cậu lười đi tra từ điển nên đã đọc qua quýt lúc xem tiểu thuyết.
Sau khi chọn Bùi Cảnh Hành là nhân vật chính, cậu tự nhiên xem cách phát âm của ba chữ ấy là “Bùi Tinh Tính*”, bởi chưa bao giờ nghi ngờ nên cậu cũng không đi tra cứu ba chữ Bùi Cảnh Hành nghĩa là gì nữa.
(*)
Quả nhiên con người không nên lười biếng!
Không có căn cứ, Lâm Phỉ cũng chẳng thể viết ra tên nhân vật chính thụ, chỉ có thể bắt đầu từ phía Bùi Cảnh Hành.
Cậu vội vàng gọi điện cho Bùi Cảnh Hành, muốn hắn gửi tên cho cậu.
Điện thoại reo chuông nửa ngày nhưng bên kia không ai bắt máy.
Lúc này Lâm Phỉ chẳng suy xét được gì nhiều, mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
Hôm nay cậu nhất định phải làm rõ chuyện này!
Cậu còn chưa rửa mặt vệ sinh gì đã co giò chạy đến nhà Bùi Cảnh Hành.
Ngắn ngủi có nửa tiếng đồng hồ vậy mà đối với cậu nó giống như đã trôi qua nửa năm. Vừa đến nơi, cậu đã lao ra khỏi xe và chạy lên lầu.
Ít nhất Lâm Phỉ vẫn nhớ đến nền giáo dục mà mình đã được dạy, không bất lịch sự gõ cửa dồn dập. Cậu cố gắng hết sức kìm nén sự nóng nảy, gõ cửa ba lần rồi chờ đợi.
Sau cánh cửa vang lên tiếng sột soạt, một lúc sau Bùi Cảnh Hành mới mở cửa ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa là Lâm Phỉ làm hắn trợn tròn mắt.
Lâm Phỉ chẳng có nhiều thời gian giải thích, trực tiếp hỏi: “Tên của cậu gồm ba chữ gì?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chuyện này cậu đừng quan tâm, trả lời tôi trước đi.”
“Đã có lần nào cậu giải đáp thắc mắc của tôi chưa?”
“Đừng vướng mắc điều này nữa, tôi có chuyện rất quan trọng.”
“Việc của cậu quan trọng còn của người khác thì không đúng không?”
Lâm Phỉ biết một khi tranh luận vấn đề này với Bùi Cảnh Hành sẽ chẳng đi đến đâu, cậu rất đau đầu.
Bùi Cảnh Hành tránh qua nửa bước: “Vào trước đi.”
Lâm Phỉ cũng không muốn để người khác hít drama, chỉ có thể đi vào trong.
Nhìn một vòng căn phòng, cậu thấy trên bàn có một chồng sách, đột nhiên nghĩ tới không phải Bùi Cảnh Hành bảo rằng không thể tự mình xem sách à?
Lâm Phỉ tùy tiện cầm quyển sách đầu tiên mở ra, trước mắt cậu lộ ra một trang đã được kẹp thẻ đánh dấu.
Cậu muốn lật sang trang tiếp theo nhưng khóe mắt lại nhìn thấy vài dòng chữ quen thuộc khiến cậu không thể không dừng lại:
“Bạn có biết tình yêu cần phải bắt đầu như thế nào không?
Một cái cây.
Một hòn đá.
Một đám mây.”
Bùi Cảnh Hành thích cậu?
Tay Lâm Phỉ khẽ run, cầm thẻ đánh dấu trang lên, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau có ba chữ rồng bay phượng múa: Bùi Cảnh Hành.
Thật sự nhận sai người rồi…
“Nhận sai người rồi?”
“Sao cậu lại…” Còn chưa nói hết câu, Lâm Phỉ bỗng sững người.
Bùi Cảnh Hành hiện tại đã cao hơn cậu, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như thế nhưng lại mang theo vẻ sắc bén có thể giết người. Lúc hắn lạnh lùng nhìn cậu, so với Ứng Thần còn gây áp lực lớn hơn.
“Sao cậu biết được?” Bùi Cảnh Hành chế nhạo, giọng điệu mỉa mai: “Bởi vì tôi có đôi mắt, tôi biết nhìn. Còn cậu? Có từng nhìn tôi không? Cậu nhìn thấy là người cậu đang nghĩ tới hay là Bùi Cảnh Hành?”
Lâm Phỉ bị hỏi đến câm nín bởi vì cậu chẳng có cách nào phủ nhận. Cậu đã luôn áp đặt khuôn khổ của nhân vật chính thụ lên người Bùi Cảnh Hành.
Rõ ràng cậu có vô số lần nhận ra điều không ổn nhưng lại chỉ biết viện cớ thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, chẳng hề tìm hiểu nguồn gốc vấn đề.
Bùi Cảnh Hành lấy lại quyển sách đặt về chỗ cũ. Trước khi bước vào phòng tắm chỉ nói một câu: “Cậu vẫn luôn chỉ sống trong thế giới của riêng mình thôi.”
Lâm Phỉ ngồi một mình một lúc rồi rời đi.
Cậu cũng cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.
Bây giờ thanh tiến độ đã trở lại vạch số ba trước đó, sau đó tạm thời đặt nó qua một bên. Vấn đề đặt ra là, nếu như cậu nhận sai nhân vật chính vậy thì làm cách nào để thanh tiến độ nhảy lên rồi lại tụt ngược lại?
Còn cậu và Bùi Cảnh Hành phải làm sao đây?
Lâm Phỉ thở dài, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường. Lần đầu tiên cậu cảm thấy mờ mịt đến thế.
Từ lúc biết Bùi Cảnh Hành thích mình, trái tim cậu lại rung động rồi.
Thế nhưng nó không đủ để níu chân cậu lại.
Cậu nên làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất