Chương 38: Điểm Quái Dị.
Lần này, tiếng bước chân hỗn loạn của y ở khoảng cách gần như vậy, đã không che giấu được Quân Du Ninh nữa.
Sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, trên trán vẫn còn vương đầy mồ hôi. Nhẹ liếc qua bóng lưng hối hả của y, cũng chỉ khẽ mím môi. Rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, buộc bản thân không để tâm đến nữa.
Cùng lúc đó, Dạ Minh đã chạy khỏi Thính Phong Các. Y cứ không có mục đích chạy nhanh như thế, tư tưởng loạn thành một đống tơ vò.
Lúc này, y lại bất tri bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện đã phủ lên một lớp mụi dày ở kiếp trước.
Tỷ như có một buổi tối, y vô tình nghe thấy tiếng 'lụp cụp' cùng mùi thuốc nồng nặc trên người sư tỷ phát ra. Khi đó, y đã từ trong chăn bò ra, dò hỏi nàng bị gì.
Y vẫn còn nhớ rõ từng nét chữ sư tỷ họa trên tay y. Nàng bảo y đừng lo lắng, chỉ là trên vai có vết thương cũ do năm xưa bị ma tộc đánh trúng, bây giờ khi thời tiết trở lạnh, sẽ bắt đầu đau.
Lúc đó, y đã đau lòng rất lâu, nằn nặc đòi sư tỷ để bản thân sờ lên vết thương.
Mất sức chín trâu mười hổ, sư tỷ mới đồng ý cho y sờ. Mặc dù khi đó hai mắt đã không nhìn thấy gì, nhưng xúc cảm trên tay, vẫn khiến y có thể chắc chắn, vết sẹo trên vai sư tỷ ở kiếp trước, cùng vết thương của Quân Du Ninh hiện tại, từ vị trí đến kích thước, đều là nhất quán.
Đang suy tư, chợt nghĩ tới nơ con bướm trên băng vải của Quân Du Ninh, Dạ Minh liền bắt đầu cảm thấy khó thở.
Cũng ở kiếp trước, bởi vì y mù, còn thường xuyên bị thương. Cho nên, vì để y có thể tự mình thay thuốc, đi tắm. Sư tỷ đã chuyên môn ở trên chỗ băng bó cột ra một cái nơ bướm, để y có thể dễ dàng tìm tới nó, đem nó mở ra.
Loại nơ bướm này không tính là đặc thù, dù là một đứa trẻ ba tuổi, được chỉ dạy nhiều lần cũng đều sẽ có thể làm được.
Nhưng một người trưởng thành, lại sẽ rất ít khi có thói quen đem băng vải cột thành như vậy.
Cho nên, việc này cũng không có khả năng là trùng hợp. Hay là vì sư tỷ yêu thích Quân Du Ninh nên cố tình bắt chước hắn.
Thế nhưng, vì sao lại xảy ra loại chuyện kỳ dị như vậy? Rốt cuộc là phát sinh sai sót ở đâu?
Vắt óc suy nghĩ, bước chân Dạ Minh lại từ từ chậm dần. Cuối cùng, cũng hoàn toàn dừng lại.
Y ngây người đứng ở nguyên địa, hai mắt thơ thẩn nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt mình. Nhưng nơi đáy mắt, lại là một mảnh trống không.
Y nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra được, rốt cuộc là quái lạ ở chỗ nào.
Lần đầu tiên Dạ Minh gặp lại sư tỷ sau biến cố, y có thể chắc chắn đó chính là sư tỷ thật sự. Bởi vì khi đó, nàng vẫn còn mở miệng nói chuyện với y, giọng nói mềm mại ngọt ngào, không chút sai lệch.
Nàng bồi ở cạnh y gần một tháng trời, trải qua quãng thời gian y bị Lâm Thần đào mắt.
Nhớ tới chuyện độc bị thoa lên trên lưỡi đao của ma tộc. Sợ nàng phát độc, nên trong lúc thâm nhập một tòa di tích, lấy được một viên Cửu Chuyển Tiên Đan có thể trị được bách bệnh, y đã không chút do dự đem nó đưa cho nàng.
Dù rõ ràng, hai mắt đã bị hủy của mình lại càng cần nó hơn.
Nhận được tiên đan, sư tỷ giống như còn rất cảm động. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ôm lấy y, dùng giọng nói nhu tình mật ý đến cảm tạ :"A Minh, đệ thật tốt với ta...Đan này ta nhận, thật sự rất cảm ơn đệ."
Bởi vì ánh mắt hư hại, bị người vu oan, mỗi ngày lại phải chịu đựng vô số tra tấn, trạng thái tinh thần của Dạ Minh trong khoảng thời gian đó xác thực là tồi tệ đến cực điểm. Ngoại trừ sư tỷ ra, y thậm chí còn không tin tưởng được bất kì kẻ nào.
Cho đến một ngày, có người tìm ra y và sư tỷ.
Sư tỷ bỏ y lại trong phòng, một mình ra gặp kẻ kia.
Hai bên không nói lời nào liền đã lao vào đánh nhau. Y tựa hồ còn nghe thấy tiếng hô đau của sư tỷ, cùng âm thanh binh khí va chạm.
Cuối cùng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, trận chiến bên ngoài mới dần dần lắng lại. Theo tiếmg xé gió truyền tới, một trong hai, đã có người trốn thoát.
"Sư tỷ...sư tỷ..." Bên ngoài truyền tới cát bụi, Dạ Minh liền che miệng mũi, thất tha thất thểu vịn lấy vách tường đi ra.
Lúc này, trên người y đã không còn mặc tông phục Ngự Kiếm Tông như trước kia, mà chỉ là một bộ đoản bào lam sắc vô cùng bình thường.
Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sa sút, tựa như một viên ngọc bị nhúng vào vũng bùn, dính đầy nhơ bẩn u ám. Trên mắt quấn lấy một sợi dây vải trắng. Nhưng hai bên lúc này đã bị hai vết máu nhiễm đỏ.
"Sư tỷ...sư tỷ..."
Đi đường không thuận tiện, Dạ Minh liền vấp phải ngạch cửa ngã sấp xuống đất. Nhưng dù vậy, y vẫn cố chấp muốn nâng người dậy, bò ra ngoài.
Chỉ là, lúc này, bàn tay y lại vô tình quét qua mũi chân của một người. Ngay tức khắc liền dọa y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng dùng hai tay lùi về sau.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ, gần như là không tài nào nắm bắt được. Dưới sự kinh hoảng của Dạ Minh, thân thể y đã bị một vòng tay ghì chặt, ôm vào lòng.
Tựa vào lòng đối phương, Dạ Minh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chỉ có thể lắng nghe tiếng tim đập liên thanh của đối phương. Theo bản năng, thấp giọng gọi một tiếng :"Sư tỷ?"
"Là ngươi sao, sư tỷ?"
**Lý do A Minh dựa vào lòng A Ninh nhưng vẫn không phát hiện hắn là nam nhân : Trạng thái tinh thần của y đang rất tồi tệ. Cộng với hoảng loạn, nên đã mất đi khả năng phán đoán và phân tích.
Sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, trên trán vẫn còn vương đầy mồ hôi. Nhẹ liếc qua bóng lưng hối hả của y, cũng chỉ khẽ mím môi. Rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, buộc bản thân không để tâm đến nữa.
Cùng lúc đó, Dạ Minh đã chạy khỏi Thính Phong Các. Y cứ không có mục đích chạy nhanh như thế, tư tưởng loạn thành một đống tơ vò.
Lúc này, y lại bất tri bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện đã phủ lên một lớp mụi dày ở kiếp trước.
Tỷ như có một buổi tối, y vô tình nghe thấy tiếng 'lụp cụp' cùng mùi thuốc nồng nặc trên người sư tỷ phát ra. Khi đó, y đã từ trong chăn bò ra, dò hỏi nàng bị gì.
Y vẫn còn nhớ rõ từng nét chữ sư tỷ họa trên tay y. Nàng bảo y đừng lo lắng, chỉ là trên vai có vết thương cũ do năm xưa bị ma tộc đánh trúng, bây giờ khi thời tiết trở lạnh, sẽ bắt đầu đau.
Lúc đó, y đã đau lòng rất lâu, nằn nặc đòi sư tỷ để bản thân sờ lên vết thương.
Mất sức chín trâu mười hổ, sư tỷ mới đồng ý cho y sờ. Mặc dù khi đó hai mắt đã không nhìn thấy gì, nhưng xúc cảm trên tay, vẫn khiến y có thể chắc chắn, vết sẹo trên vai sư tỷ ở kiếp trước, cùng vết thương của Quân Du Ninh hiện tại, từ vị trí đến kích thước, đều là nhất quán.
Đang suy tư, chợt nghĩ tới nơ con bướm trên băng vải của Quân Du Ninh, Dạ Minh liền bắt đầu cảm thấy khó thở.
Cũng ở kiếp trước, bởi vì y mù, còn thường xuyên bị thương. Cho nên, vì để y có thể tự mình thay thuốc, đi tắm. Sư tỷ đã chuyên môn ở trên chỗ băng bó cột ra một cái nơ bướm, để y có thể dễ dàng tìm tới nó, đem nó mở ra.
Loại nơ bướm này không tính là đặc thù, dù là một đứa trẻ ba tuổi, được chỉ dạy nhiều lần cũng đều sẽ có thể làm được.
Nhưng một người trưởng thành, lại sẽ rất ít khi có thói quen đem băng vải cột thành như vậy.
Cho nên, việc này cũng không có khả năng là trùng hợp. Hay là vì sư tỷ yêu thích Quân Du Ninh nên cố tình bắt chước hắn.
Thế nhưng, vì sao lại xảy ra loại chuyện kỳ dị như vậy? Rốt cuộc là phát sinh sai sót ở đâu?
Vắt óc suy nghĩ, bước chân Dạ Minh lại từ từ chậm dần. Cuối cùng, cũng hoàn toàn dừng lại.
Y ngây người đứng ở nguyên địa, hai mắt thơ thẩn nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt mình. Nhưng nơi đáy mắt, lại là một mảnh trống không.
Y nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra được, rốt cuộc là quái lạ ở chỗ nào.
Lần đầu tiên Dạ Minh gặp lại sư tỷ sau biến cố, y có thể chắc chắn đó chính là sư tỷ thật sự. Bởi vì khi đó, nàng vẫn còn mở miệng nói chuyện với y, giọng nói mềm mại ngọt ngào, không chút sai lệch.
Nàng bồi ở cạnh y gần một tháng trời, trải qua quãng thời gian y bị Lâm Thần đào mắt.
Nhớ tới chuyện độc bị thoa lên trên lưỡi đao của ma tộc. Sợ nàng phát độc, nên trong lúc thâm nhập một tòa di tích, lấy được một viên Cửu Chuyển Tiên Đan có thể trị được bách bệnh, y đã không chút do dự đem nó đưa cho nàng.
Dù rõ ràng, hai mắt đã bị hủy của mình lại càng cần nó hơn.
Nhận được tiên đan, sư tỷ giống như còn rất cảm động. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ôm lấy y, dùng giọng nói nhu tình mật ý đến cảm tạ :"A Minh, đệ thật tốt với ta...Đan này ta nhận, thật sự rất cảm ơn đệ."
Bởi vì ánh mắt hư hại, bị người vu oan, mỗi ngày lại phải chịu đựng vô số tra tấn, trạng thái tinh thần của Dạ Minh trong khoảng thời gian đó xác thực là tồi tệ đến cực điểm. Ngoại trừ sư tỷ ra, y thậm chí còn không tin tưởng được bất kì kẻ nào.
Cho đến một ngày, có người tìm ra y và sư tỷ.
Sư tỷ bỏ y lại trong phòng, một mình ra gặp kẻ kia.
Hai bên không nói lời nào liền đã lao vào đánh nhau. Y tựa hồ còn nghe thấy tiếng hô đau của sư tỷ, cùng âm thanh binh khí va chạm.
Cuối cùng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, trận chiến bên ngoài mới dần dần lắng lại. Theo tiếmg xé gió truyền tới, một trong hai, đã có người trốn thoát.
"Sư tỷ...sư tỷ..." Bên ngoài truyền tới cát bụi, Dạ Minh liền che miệng mũi, thất tha thất thểu vịn lấy vách tường đi ra.
Lúc này, trên người y đã không còn mặc tông phục Ngự Kiếm Tông như trước kia, mà chỉ là một bộ đoản bào lam sắc vô cùng bình thường.
Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sa sút, tựa như một viên ngọc bị nhúng vào vũng bùn, dính đầy nhơ bẩn u ám. Trên mắt quấn lấy một sợi dây vải trắng. Nhưng hai bên lúc này đã bị hai vết máu nhiễm đỏ.
"Sư tỷ...sư tỷ..."
Đi đường không thuận tiện, Dạ Minh liền vấp phải ngạch cửa ngã sấp xuống đất. Nhưng dù vậy, y vẫn cố chấp muốn nâng người dậy, bò ra ngoài.
Chỉ là, lúc này, bàn tay y lại vô tình quét qua mũi chân của một người. Ngay tức khắc liền dọa y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng dùng hai tay lùi về sau.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ, gần như là không tài nào nắm bắt được. Dưới sự kinh hoảng của Dạ Minh, thân thể y đã bị một vòng tay ghì chặt, ôm vào lòng.
Tựa vào lòng đối phương, Dạ Minh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chỉ có thể lắng nghe tiếng tim đập liên thanh của đối phương. Theo bản năng, thấp giọng gọi một tiếng :"Sư tỷ?"
"Là ngươi sao, sư tỷ?"
**Lý do A Minh dựa vào lòng A Ninh nhưng vẫn không phát hiện hắn là nam nhân : Trạng thái tinh thần của y đang rất tồi tệ. Cộng với hoảng loạn, nên đã mất đi khả năng phán đoán và phân tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất