Chương 121: Nữ Tử Thần Bí.
Chỉ là, Doãn Thiên Vũ lại ngàn vạn không ngờ được rằng, đợi đến khi tới nơi, ánh vào mắt bản thân lại sẽ là một hình ảnh như vậy…
Mộ đá của mẫu thân hắn, không biết từ khi nào đã bị người đào lên. Đất đá ở hai bên mộ chất thành một đống cao, mộ bia đều hoàn toàn bị lật ngược, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy chữ ‘Uyển Dư chi mộ’ ở bên trêи.
Quan trọng nhất là, không chỉ riêng phần mộ bên ngoài, ngay cả quan tài của nàng cũng đều không thoát được khỏi tai hoạ, bị người lật lên. Khiến thi hài trắng xám đều trơ trọi trong không khí.
Nhìn thấy thi thể của mẫu thân bị đối xử như vậy, đôi mắt Doãn Thiên Vũ liền trừng đến muốn nứt ra. Trực tiếp xoay người, nhấc tay đấm mạnh lên mặt của An Hạo, đồng thời, lại trở tay nắm lấy cổ áo của gã.
“An Hạo! Các ngươi cư nhiên lại dám đào mộ của mẫu thân ta! Các ngươi đám súc sinh này, là ai cho các ngươi lá gan như vậy. Nàng đều đã chết rồi, các ngươi cũng không chịu buông tha, để nàng an lành ra đi sao?!!”
Đối diện với lửa giận trùng thiên của Doãn Thiên Vũ, trêи mặt vì một cú đấm vừa rồi mà có chút đau đớn, song, An Hạo cũng không có ý định truy cứu, nhún nhún vai :“Chuyện này không liên quan tới ta.”
“Lúc ta biết được tin, thì bọn họ cũng đã làm xong mọi thứ rồi. Đây là chủ ý của cha ta, ngươi có gì liền đi tìm ông ấy nói đi.”
“Ban đầu, ông ấy chỉ là hoài nghi, vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng không ngờ, suy đoán này cư nhiên lại là thật. Mẫu thân của ngươi trước khi chết đã lựa chọn đem chìa khóa nuốt vào bụng, mà không phải lưu lại trêи người của nhi tử là ngươi.”
An Hạo không nói thì thôi, vừa nói, lại càng khiến Doãn Thiên Vũ muốn phát điên :“Cái gì? Các ngươi thậm chí còn không dám chắc chắn, liền đã trước đi đào mộ của mẫu thân ta.”
“Lỡ như chìa khóa không ở bên trong thì thế nào? Có phải hay không các ngươi sẽ đem chuyện này giấu đi, tiếp tục lừa gạt ta, xem ta như thằng hề?”
“Doãn Thiên Vũ, đủ!” Hơi dùng sức, đem bàn tay của Doãn Thiên Vũ hất ra, sắc mặt An Hạo thoáng chốc liền trầm xuống, lạnh giọng uy hϊế͙p͙ :“Chuyện cũng đã xảy ra, ngươi còn chít chít chóe chóe như vậy làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn vì chuyện này mà trở mặt với mọi người hay sao?”
“Nhân cơ hội này, ngươi đi qua xem mẫu thân của mình một chút đi, cùng nàng nói vài câu, sau đó liền đem nắp quan tài che lại. Ta sẽ sai người đem nàng hạ táng một lần nữa.”
Căm phẫn liếc nhìn An Hạo, bàn tay đều siết chặt thành nắm đấm, song, Doãn Thiên Vũ vẫn là đè xuống cảm giác uất hận, nhanh chóng đi đến, sửa sang lại y phục đã sớm vàng úa của thi thể.
Khi còn sống không phải người bình thường, mà là tu sĩ có tu vi không thấp, nên khoảng thời gian gần 20 năm cũng không khiến thi hài của Uyển Dư hóa thành xương trắng.
Thi thể chỉ là héo rũ lại, nhưng chung quy vẫn còn nhìn ra được một chút nhân dạng.
Chỉ là lúc này, bởi vì đám người An gia đã ở trong quan tài lục lọi, nên thi thể của nàng vẫn không khỏi bị xê dịch một chút, y phục đều bị xốc lên. Đặc biệt là vùng bụng, đều bị moi ra một cái lỗ.
Con ngươi co rút lại, Doãn Thiên Vũ chỉ cảm thấy tâm can quặn thắt, thống khổ khiến thân thể hắn đều không khống chế được mà run lên bần bật.
Hai mắt đỏ bừng, bàn tay Doãn Thiên Vũ liền vươn tới, cũng không chê bẩn, cẩn thận sờ vào trêи sườn mặt khô quắt của mỹ nhân năm nào, có chút hít thở không thông mà thều thào :“Nương…”
Chỉ là, người mẫu thân hiền huệ này, đã sớm không thể đáp lại tiếng gọi của nhi tử.
Tự dày vò chính mình, song, trong lúc sửa lại tóc rối trêи vai thi hài, động tác của Doãn Thiên Vũ lại có hơi ngưng lại một chút. Lần nữa lật lại mái tóc lộn xộn của nàng.
“Cái này là…” Trang sức của nữ tử?
Bởi vì giả dạng làm nữ nhân bao năm qua, nên chỉ cần một cái liếc mắt, Doãn Thiên Vũ liền đã có thể đoán được vật bị vướng vào trêи tóc của mẫu thân mình là gì.
Đây là một sợi tua rua dài khoảng hai đốt ngón tay, đính lên vài viên đá quý màu trắng ngà, tựa hồ là phần đuôi của trâm cài tóc, vô cùng mảnh khảnh.
Nếu không phải ánh mắt tinh tường, lại tỉ mỉ sửa tóc cho Uyển Dư, Doãn Thiên Vũ khả năng rất cao cũng sẽ không phát hiện ra nó.
Cầm lấy sợi tua ngọc này, lại nhìn những trang sức đã hoen ố trêи đầu Uyển Dư, đôi bên rõ ràng không phải là vật cùng một thời đại, đáy lòng Doãn Thiên Vũ liền có phần dao động không yên.
Nhìn thấy hắn ngẩn người hồi lâu, An Hạo liền nhíu mày, vòng tới sau lưng của hắn, trầm giọng hỏi :“Thế nào?”
“Hả? Không có gì…Ta chỉ là đang hồi tưởng lại dung nhan của nàng khi xưa thôi.” Lập tức dùng ngón trỏ đem tua rua đẩy vào trong ống tay áo, Doãn Thiên Vũ vừa giải thích, lại vừa không quên dò hỏi.
“Khi nãy là kẻ nào ở đây tìm kiếm chìa khóa? Là nam nhân hay nữ nhân?”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Cảm thấy ngữ điệu của Doãn Thiên Vũ có chút khác thường, An Hạo không hề trả lời, mà lựa chọn hỏi ngược lại.
Chỉ là, đã nghĩ xong cách ứng đối, Doãn Thiên Vũ cũng không hoảng không hốt, vô cùng bình tĩnh trần thuật :“Mẫu thân ta đã từng là danh môn khuê nữ, sau khi gả cho phụ thân ta, lại càng giữ gìn phụ đạo, vô cùng xem trọng danh tiết.”
“Ta không muốn sau khi nàng chết, thi thể còn bị nam nhân xa lạ chạm vào, đó là một chuyện đại bất kính. Nàng sẽ không thể nào tiếp thu được…”
Bởi vì Doãn Thiên Vũ cúi đầu, nên An Hạo chỉ có thể thông qua giọng nói uất nghẹn của hắn, cùng với bàn tay đang siết chặt vách quan tài kia mà làm ra phán đoán.
Vì thế, hắn cũng không khỏi trầm mặc :“Người kiểm tra quan tài của mẫu thân ngươi, là ám vệ của An gia ta. Toàn bộ…đều là nam nhân.”
Dứt lời, An Hạo liền phát hiện, bóng lưng của nam nhân đang quỳ gối trêи đất kia đã run rẩy càng thêm lợi hại. Nhưng gã cũng chỉ cho rằng, hắn là đang quá mức kϊƈɦ động.
Chỉ là, gã căn bản sẽ không biết được, hiện tại, trong lòng Doãn Thiên Vũ đã nhấc lên bao nhiêu sóng to gió lớn.
Ám vệ đều là nam nhân, như vậy, sợi tua rua có kiểu dáng mới tinh này lại là của ai?
Cũng không có khả năng là có ám vệ lén lút mua sắm, tình cờ đánh rơi được. Dù sao, ám vệ trước khi thi hành nhiệm vụ, đều sẽ bị xoát người lại một lần.
Cho nên, chỉ có thể nói, trước hoặc sau khi bọn họ tìm được chìa khóa, đã từng có một nữ tử tới qua nơi này, đụng vào thi thể của mẫu thân hắn. Thậm chí, còn khiến sợi tua của trâm cài vướng vào tóc nàng khi nào cũng không hay.
Mộ đá của mẫu thân hắn, không biết từ khi nào đã bị người đào lên. Đất đá ở hai bên mộ chất thành một đống cao, mộ bia đều hoàn toàn bị lật ngược, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy chữ ‘Uyển Dư chi mộ’ ở bên trêи.
Quan trọng nhất là, không chỉ riêng phần mộ bên ngoài, ngay cả quan tài của nàng cũng đều không thoát được khỏi tai hoạ, bị người lật lên. Khiến thi hài trắng xám đều trơ trọi trong không khí.
Nhìn thấy thi thể của mẫu thân bị đối xử như vậy, đôi mắt Doãn Thiên Vũ liền trừng đến muốn nứt ra. Trực tiếp xoay người, nhấc tay đấm mạnh lên mặt của An Hạo, đồng thời, lại trở tay nắm lấy cổ áo của gã.
“An Hạo! Các ngươi cư nhiên lại dám đào mộ của mẫu thân ta! Các ngươi đám súc sinh này, là ai cho các ngươi lá gan như vậy. Nàng đều đã chết rồi, các ngươi cũng không chịu buông tha, để nàng an lành ra đi sao?!!”
Đối diện với lửa giận trùng thiên của Doãn Thiên Vũ, trêи mặt vì một cú đấm vừa rồi mà có chút đau đớn, song, An Hạo cũng không có ý định truy cứu, nhún nhún vai :“Chuyện này không liên quan tới ta.”
“Lúc ta biết được tin, thì bọn họ cũng đã làm xong mọi thứ rồi. Đây là chủ ý của cha ta, ngươi có gì liền đi tìm ông ấy nói đi.”
“Ban đầu, ông ấy chỉ là hoài nghi, vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng không ngờ, suy đoán này cư nhiên lại là thật. Mẫu thân của ngươi trước khi chết đã lựa chọn đem chìa khóa nuốt vào bụng, mà không phải lưu lại trêи người của nhi tử là ngươi.”
An Hạo không nói thì thôi, vừa nói, lại càng khiến Doãn Thiên Vũ muốn phát điên :“Cái gì? Các ngươi thậm chí còn không dám chắc chắn, liền đã trước đi đào mộ của mẫu thân ta.”
“Lỡ như chìa khóa không ở bên trong thì thế nào? Có phải hay không các ngươi sẽ đem chuyện này giấu đi, tiếp tục lừa gạt ta, xem ta như thằng hề?”
“Doãn Thiên Vũ, đủ!” Hơi dùng sức, đem bàn tay của Doãn Thiên Vũ hất ra, sắc mặt An Hạo thoáng chốc liền trầm xuống, lạnh giọng uy hϊế͙p͙ :“Chuyện cũng đã xảy ra, ngươi còn chít chít chóe chóe như vậy làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn vì chuyện này mà trở mặt với mọi người hay sao?”
“Nhân cơ hội này, ngươi đi qua xem mẫu thân của mình một chút đi, cùng nàng nói vài câu, sau đó liền đem nắp quan tài che lại. Ta sẽ sai người đem nàng hạ táng một lần nữa.”
Căm phẫn liếc nhìn An Hạo, bàn tay đều siết chặt thành nắm đấm, song, Doãn Thiên Vũ vẫn là đè xuống cảm giác uất hận, nhanh chóng đi đến, sửa sang lại y phục đã sớm vàng úa của thi thể.
Khi còn sống không phải người bình thường, mà là tu sĩ có tu vi không thấp, nên khoảng thời gian gần 20 năm cũng không khiến thi hài của Uyển Dư hóa thành xương trắng.
Thi thể chỉ là héo rũ lại, nhưng chung quy vẫn còn nhìn ra được một chút nhân dạng.
Chỉ là lúc này, bởi vì đám người An gia đã ở trong quan tài lục lọi, nên thi thể của nàng vẫn không khỏi bị xê dịch một chút, y phục đều bị xốc lên. Đặc biệt là vùng bụng, đều bị moi ra một cái lỗ.
Con ngươi co rút lại, Doãn Thiên Vũ chỉ cảm thấy tâm can quặn thắt, thống khổ khiến thân thể hắn đều không khống chế được mà run lên bần bật.
Hai mắt đỏ bừng, bàn tay Doãn Thiên Vũ liền vươn tới, cũng không chê bẩn, cẩn thận sờ vào trêи sườn mặt khô quắt của mỹ nhân năm nào, có chút hít thở không thông mà thều thào :“Nương…”
Chỉ là, người mẫu thân hiền huệ này, đã sớm không thể đáp lại tiếng gọi của nhi tử.
Tự dày vò chính mình, song, trong lúc sửa lại tóc rối trêи vai thi hài, động tác của Doãn Thiên Vũ lại có hơi ngưng lại một chút. Lần nữa lật lại mái tóc lộn xộn của nàng.
“Cái này là…” Trang sức của nữ tử?
Bởi vì giả dạng làm nữ nhân bao năm qua, nên chỉ cần một cái liếc mắt, Doãn Thiên Vũ liền đã có thể đoán được vật bị vướng vào trêи tóc của mẫu thân mình là gì.
Đây là một sợi tua rua dài khoảng hai đốt ngón tay, đính lên vài viên đá quý màu trắng ngà, tựa hồ là phần đuôi của trâm cài tóc, vô cùng mảnh khảnh.
Nếu không phải ánh mắt tinh tường, lại tỉ mỉ sửa tóc cho Uyển Dư, Doãn Thiên Vũ khả năng rất cao cũng sẽ không phát hiện ra nó.
Cầm lấy sợi tua ngọc này, lại nhìn những trang sức đã hoen ố trêи đầu Uyển Dư, đôi bên rõ ràng không phải là vật cùng một thời đại, đáy lòng Doãn Thiên Vũ liền có phần dao động không yên.
Nhìn thấy hắn ngẩn người hồi lâu, An Hạo liền nhíu mày, vòng tới sau lưng của hắn, trầm giọng hỏi :“Thế nào?”
“Hả? Không có gì…Ta chỉ là đang hồi tưởng lại dung nhan của nàng khi xưa thôi.” Lập tức dùng ngón trỏ đem tua rua đẩy vào trong ống tay áo, Doãn Thiên Vũ vừa giải thích, lại vừa không quên dò hỏi.
“Khi nãy là kẻ nào ở đây tìm kiếm chìa khóa? Là nam nhân hay nữ nhân?”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Cảm thấy ngữ điệu của Doãn Thiên Vũ có chút khác thường, An Hạo không hề trả lời, mà lựa chọn hỏi ngược lại.
Chỉ là, đã nghĩ xong cách ứng đối, Doãn Thiên Vũ cũng không hoảng không hốt, vô cùng bình tĩnh trần thuật :“Mẫu thân ta đã từng là danh môn khuê nữ, sau khi gả cho phụ thân ta, lại càng giữ gìn phụ đạo, vô cùng xem trọng danh tiết.”
“Ta không muốn sau khi nàng chết, thi thể còn bị nam nhân xa lạ chạm vào, đó là một chuyện đại bất kính. Nàng sẽ không thể nào tiếp thu được…”
Bởi vì Doãn Thiên Vũ cúi đầu, nên An Hạo chỉ có thể thông qua giọng nói uất nghẹn của hắn, cùng với bàn tay đang siết chặt vách quan tài kia mà làm ra phán đoán.
Vì thế, hắn cũng không khỏi trầm mặc :“Người kiểm tra quan tài của mẫu thân ngươi, là ám vệ của An gia ta. Toàn bộ…đều là nam nhân.”
Dứt lời, An Hạo liền phát hiện, bóng lưng của nam nhân đang quỳ gối trêи đất kia đã run rẩy càng thêm lợi hại. Nhưng gã cũng chỉ cho rằng, hắn là đang quá mức kϊƈɦ động.
Chỉ là, gã căn bản sẽ không biết được, hiện tại, trong lòng Doãn Thiên Vũ đã nhấc lên bao nhiêu sóng to gió lớn.
Ám vệ đều là nam nhân, như vậy, sợi tua rua có kiểu dáng mới tinh này lại là của ai?
Cũng không có khả năng là có ám vệ lén lút mua sắm, tình cờ đánh rơi được. Dù sao, ám vệ trước khi thi hành nhiệm vụ, đều sẽ bị xoát người lại một lần.
Cho nên, chỉ có thể nói, trước hoặc sau khi bọn họ tìm được chìa khóa, đã từng có một nữ tử tới qua nơi này, đụng vào thi thể của mẫu thân hắn. Thậm chí, còn khiến sợi tua của trâm cài vướng vào tóc nàng khi nào cũng không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất