Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 210

Trước Sau
Tạ Liên mấy trăm năm qua tựa như đã quên mất loại cảm giác sởn tóc gáy này.

Mai Niệm Khanh nói Bạch Vô Tướng đang đứng trước mặt hắn, y liền mang chính mình xem là người đó, chính là y đã quên, đứng trước mặt Mai Niệm Khanh, ngoài y ra, phía sau y còn có Quân Ngô!

Chỉ là, y chưa từng nghi ngờ người này dù chỉ một chút, cho nên giờ phút này bỗng nhiên kinh động tột độ, khắp toàn thân lông tóc dựng đứng. Tạ Liên tránh ra một chút, nhưng bàn tay pháp lực cường đại kia vẵn chặt chẽ giữ lấy y, không chút dịch chuyển. Y kiềm lòng không được, nói: “Ngươi…… Mặt ngươi……”

Nghe y nói, Quân Ngô cũng không để bụng, chỉ cất giọng phảng phất như tự trách: “A, nhất thời sơ sẩy, lại làm chúng hiện hình.”

Cổ tay Tạ Liên truyền tới một trận đau nhức, cuối cùng cầm không nổi chuôi kiếm nữa, buông lỏng rồi rơi xuống.

Trường kiếm ngã xuống trên mặt đất, ở trong đại điện phát ra một tiếng “Leng keng”. Nhưng, đã muộn rồi.

Quanh đó đã có rất nhiều Thần Quan, cũng giống y, thấy được hình ảnh mặt người đáng sợ phản chiếu trong Hồng Kính!

Toàn Đại điện trở thành một mảnh tĩnh mịch. Cơ hồ đám Thần Quan đều sợ ngây người, bao gồm cả Phong Tín, kẻ đứng gần nhất, xem đến cực kì sắc nét rõ ràng. Mai Niệm Khanh nhân cơ hội thoát khỏi chống chế của Phong tín, nhặt Hồng kính lên, hướng thẳng trước mặt Quân Ngô, nói: “Tất cả nhìn cho rõ đi!! Xem rõ khuôn mặt của hắn!!!”

Một vài Võ Thần bấy giờ mới hoàn hồn, Bùi Minh rút kiếm hướng thẳng đến, quát: “Ngươi là ai?!”

Nhóm Thần Quan phía xa còn chưa rõ chuyện gì, sôi nổi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Bùi tướng quân đang hỏi ai?” “Sao lại chĩa kiếm về phía đế quân chứ?”

Mai Niệm Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ngô, gằn từng chữ: “Hắn ta chính là Bạch Vô Tướng!”

Mộ Tình kinh ngạc nói: “Làm sao y có thể là Bạch Vô Tướng được? Bạch Vô Tướng giả mạo Đế Quân?! Vậy Đế Quân thật đang ở đâu?”

Tạ Liên cũng có suy nghĩ đến việc Quân Ngô bị đánh tráo, nhưng chuyện này bắt đầu từ khi nào? Vì sao ngay cả một chút sơ hở y cũng không hề phát hiện ra? Thần võ đại đế cũng không phải hoàn toàn là kẻ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*thâm tàng bất lộ), vô luận như thế nào, cũng không có khả năng bị giả mạo, toàn bộ thượng thiên đình lại không một ai phát giác!

Mai Niệm Khanh đang định mở miệng, Quân Ngô lại giơ tay lên, thở dài: “Ngươi lại làm ta thất vọng rồi.”

Mai Niệm Khanh sắc mặt đại biến, như thể bị ai siết chặt yết hầu. Lang Thiên Thu nhấc cao trọng kiếm, “Hô hô” đem Kiếm Phong chém tới, Quân Ngô quay đầu lại nhìn lướt qua, Lang Thiên Thu lập tức bị dội ngược ra ngoài.

Ngay sau đó, Bùi Minh, Lang Thiên Thu, Phong Tín, Mộ Tình, Quyền Nhất Chân cùng hầu hết mọi Võ Thần tại Thần Võ Điện đều tiến đến bao vây Quân Ngô.

Nhưng chỉ một nén nhang sau, trong đại điện, Quân Ngô một tay giữ chặt cổ tay Tạ Liên, những Võ Thần vừa rồi đi đến bao vây hắn toàn bộ đều ngã sạp trên đất.

Trên Đại Điện, tứ tung ngang dọc là những Võ Thần mất hết chiến lực, chỉ còn duy nhất Quân Ngô và Tạ Liên là đứng vững. Mộ Tình phun ra một bụng máu, hướng Tạ Liên đang đứng bất động cả giận quát: “Ngươi làm gì đi chứ! Ở đó thất thần làm gì?! Chờ chết sao?!”

Hắn không biết, Tạ Liên không phải không muốn động đậy, mà là y căn bản không thể cử động!

Quân Ngô chỉ dùng một bàn tay nắm lấy Tạ Liên, nhưng y cảm thấy dù một ngón tay khẽ động cũng khiến hắn phát giác, nghĩ vậy y liền không dám manh động, càng không bàn đến việc muốn phản kích! Vô luận phán đoán đúng hay sai, không hành động thiếu suy nghĩ mới là lựa chọn tốt nhất!

Đây là đệ nhất Võ Thần tam giới đấy!

Nhóm Thần Quan ở bên ngoài hoảng loạn, lộn xộn một hồi lâu mới nhớ ra mình cần trốn khỏi đây, mặt mày tái nhợt mà hướng cửa Thần Võ Điện phóng đi. Nhưng vừa mới vọt tới cửa, mười hai phiến trọng môn liền đột nhiên tự động khép lại. Phí công đập cửa, thượng điện gần trăm vị Thần Quan, hoặc là không ra được, hoặc là không đứng dậy nổi, đúng là thiên hạ đại loạn. Mà thân thể Mai Niệm Khanh tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình kéo thẳng về phía trước, Quân Ngô bắt được cổ áo y, mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng tình thế sẽ lật chuyển nếu vạch trần ta trước mặt bọn chúng? Ngươi nghĩ bọn chúng biết chuyện liền liên hợp lại là có thể uy hiếp đến ta? Ta cho ngươi biết, ta chỉ một bàn tay liền có thể khiến đám thần quan vô dụng này toàn diệt.”

Xem ra, lúc trước Quân Ngô có ý đưa Mai Niệm Khanh lên Tiên Kinh trước, cũng không đơn thuần là muốn cho Tạ Liên cùng Hoa Thành có thời gian từ biệt. Hắn giữa đường thỏa thuận hoặc là uy hiếp Mai Niệm Khanh việc gì, cho nên mới yên tâm ở trên Thần Võ Điện thẩm vấn y. Nhưng ai ngờ cuối cùng, y lại đổi ý.

Hai tay Mai Niệm Khanh bắt lấy tay áo Quân Ngô, đối Tạ Liên quát: “Thái Tử điện hạ đi mau! Hắn điên rồi!”

Tạ Liên nói: “Quốc sư!”



Ngay sau đó, Mai Niệm Khanh liền nói không ra lời, phảng phất như bị thứ gì xiết chặt cổ. Nhưng y xưa nay cứ khăng khăng ăn mặc phải che cổ, Tạ Liên căn bản không thấy rõ yết hầu y nơi đó bị sao. Quân Ngô thở dài: “Đồ ngốc, ngươi đây là đang đem bọn chúng đẩy vào hố lửa. Vốn dĩ ta định mặc kệ bọn chúng sống chết, nhưng hiện tại, nơi này một kẻ cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót mà bước ra khỏi Tiên Kinh.”

Cấp tốc, Tạ Liên lập tức thông linh: “Tam Lang!”

Y trước nay đều không chủ động niệm khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành, hiện tại vì sự việc vạn phần nguy cấp, lại là căn bản không rảnh lo đến chuyện thẹn thùng, trong đầu liên tiếp niệm đi niệm lại mấy lần, nhưng mà đáp lại y chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không một lời hồi đáp.

Loại cảm giác thông linh bị chặn lúc này cùng thời điểm ở Đồng Lô giống nhau như đúc!

Quân Ngô liếc mắt một cái liền nhìn thấu trong lòng y đang nghĩ gì, nói: “Không cần thử nữa. Chỉ cần ta không cho phép, ngươi tuyệt đối không thể thông linh.”

Tiên Kinh căn bản là lấy pháp lực của Quân Ngô làm bệ đỡ, nơi này chính là địa bàn của hắn, hắn là kẻ mạnh nhất, đương nhiên muốn thế nào liền có thế ấy. Nói cách khác, hiện tại, toàn bộ thượng thiên đình, cả Tiên Kinh, đã hoàn toàn bị cách ly với nơi khác. Thiên chân vạn xác (*Thật đúng y chang) “Kêu trời không thấu, kêu đất không nghe”!

Bỗng nhiên, trọng môn Thần Võ Điện mở toang, chúng thần quan cả người run lên, mừng như điên, nhưng vừa hướng tầm mắt ra sau đại môn thần điện, đồng loạt sửng sốt. Bên ngoài đại điện, một hắc y nam tử cao gầy, khí thế ngùn ngụt, nhìn là biết không có ý tốt, muốn ngăn cản đường lui của họ. Chính là cẩm y tiên trên người Linh Văn!

Chúng thần quan càng không biết làm sao, lại thấy Linh Văn bước vào trong điện, quỳ một gối về phía Quân Ngô, cung kính tôn thờ thưa: “Đế quân.”

Quân Ngô nói: “Giải quyết việc này đi. Ngươi hẳn là biết nên xử lý như thế nào.”

Linh Văn gật đầu, mỉm cười nói: “Đương nhiên ta hiểu.”

Mộ Tình nỗ lực vịn tường đứng lên, thấy thế kinh ngạc: “Linh Văn không phải còn đang trốn ở núi Đồng Lô sao?”

Quân Ngô đáp: “Đáng lẽ vậy. Nhưng mà, ta cảm thấy Linh Văn, so với đa số chúng đại Thần Quan hữu dụng, là hữu dụng nhất, thật khó mà tìm được một nhân tài như vậy. Cuối cùng lại phạm vào một sai lầm nhỏ không đáng kể, cho nên, ta lại đem hắn trở về.”

Nói thật, so với Bạch Y họa thế, chuyện Linh Văn tạo ra cẩm y tiên thật là “sai lầm nhỏ không đáng kể”. Hiện tại Linh Văn cùng cẩm y tiên, đều là cấp dưới của”Quân Ngô” này. Lúc này, một bóng trắng chợt lóe, lại thêm một vật nhảy đến bên chân Quân Ngô, thân mật cọ cọ giày hắn. Phong Tín vừa thấy, cả giận mắng: “Ngươi làm gì vậy hả? Còn không mau trở về!”

Nhi tử nhà mình gặp cha thì ra sức đánh đấm, thấy địch nhân thì cặm cụi ôm đùi không chịu buông, quả thực không biết ai mới đúng là cha nó, tức đến hận không thể hộc ra một chậu máu. Ngay sau đó, lại một tên Võ Thần quan mặt liệt vô cảm vọt vào.

Những Võ Thần này quan tất cả đều do Quân Ngô điểm tướng đi lên, trước nay chỉ nghe mệnh lệnh của một hắn. Linh Văn được Quân Ngô sai khiến, nói: “Đem các Thần Quan từng người áp giải về tư điện, trông chừng cẩn thận.”

Bùi Minh ở gần đó, thần sắc phức tạp, nói: “Linh Văn, ngươi thật đúng là vô lương tâm.”

Linh Văn vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta vô lương tâm, điểm này ngươi chẳng phải đã biết từ lâu rồi à? Ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”

Bùi Minh ha hả cười gượng vài tiếng, không nói câu nào.

Tạ Liên lại lần nữa nhận được đãi ngộ đặc biệt từ Quân Ngô. Hắn tự mình đem y đưa về Tiên Lạc cung. Quân Ngô nói: “Đi thôi.”

Tạ Liên quay đầu nhìn thoáng qua Mai Niệm Khanh. Rốt cuộc chuyện này là sao? Y là ai? Y muốn làm gì? Còn kẻ này là ai? Rốt cuộc hắn là Quân Ngô hay Bạch Vô Tướng? Hắn muốn cái gì?

Y có quá nhiều quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhất định phải hỏi từng câu, hỏi thật rõ. Những nghi vấn này chỉ Mai Niệm Khanh mới có thể giải đáp, nhưng Quân Ngô nhất định sẽ không cho y cơ hội này.

Bước ra khỏi Thần Võ Điện, Tạ Liên nao núng. Đường lớn Tiên Kinh toàn bộ bị bao trùm bởi sắc trời u ám, mây sóng quỷ dị, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cùng ánh sáng rực rỡ khi xưa hoàn toàn không giống. Chỉ có Quân Ngô và đám thuộc hạ được an bài áp giải các Võ Thần là biểu tình trầm ổn như thường, còn lại đều là một mảnh tiêu điều bất an. Nhóm tiểu Thần Quan vừa rồi còn vội vàng (là cái bọn vừa nãy thấy cửa mở mừng như điên ý), hiện tại tất cả đều ngã trái ngã phải, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Không cần phải nói, tất nhiên là Quân Ngô đã động tay chân, từ phía xa còn truyền đến âm thanh “Đinh đoong____” chuông vang. Xem ra đến cả tiếng chuông cũng có vấn đề.

Hai người dọc theo đường lớn Tiên Kinh, chậm rãi hướng Tiên Lạc cung bước vào. Trên đường, Tạ Liên tự nhủ phải nhanh chóng tìm được kế sách thoát thân, nhưng một tên khỏe chấp mười tên khôn, y dù có khả năng nghĩ ra những kế sách mưu trí, nhưng ở trước mặt kẻ vũ lực mạnh mẽ như Quân Ngô, đều không có cơ hội dùng được. Huống chi Quân Ngô cũng không phải là kẻ chỉ có vũ lực, hắn là người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu trong lòng Tạ Liên đang nghĩ gì.

Vào Tiên Lạc cung, Tạ Liên như cũ không nghĩ ra được biện pháp, thầm nghĩ thôi, nghĩ không ra biện pháp cũng không sao, chỉ cần y cùng Hoa Thành trong thời gian dài không thể thông linh, Hoa Thành nhất định sẽ nghi ngờ mà lần ra manh mối. Chỉ cần không phát sinh thêm điều gì, mọi chuyện sẽ thuận lợi. Ai ngờ, vừa đóng cửa lại, Quân Ngô bỗng nhiên hỏi: “Ngươi đang nghĩ đến Huyết Vũ Thám Hoa sao?”

“……”



Một câu này của Quân Ngô liền khiến tim y đột nhiên sinh ra một trận hoảng loạn, dồn dập đập thình thịch.

Tạ Liên không biết trả lời như thế nào. “Phải”? Quân Ngô kia liệu có thể gây bất lợi cho Hoa Thành không? “Không phải”? Quân Ngô chưa chắc sẽ tin.

Thấy hắn không đáp, Quân Ngô mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, ta biết, ngươi nhất định đang nghĩ đến hắn. Ngươi hẳn là rất muốn cùng hắn thông linh nhỉ.”

Hắn cùng Tạ Liên ngữ khí nói chuyện cũng không khác trước kia, ôn hòa, bao dung, ổn trọng, đáng tin cậy, không có bất kì thay đổi gì. Nhưng càng như vậy, Tạ Liên liền càng thấy kinh hãi.

Lại nghe Quân Ngô nói: “Nếu rất muốn, vậy cứ cùng hắn thông linh, trò chuyện đi.”

“……”

Hắn đã đoán được Tạ Liên vừa rồi khi bước vào cửa suy nghĩ cái gì. Hắn căn bản rõ y như lòng bàn tay!

Quân Ngô mỉm cười bất biến, nói: “Tiên Lạc, ngươi hẳn là biết nên nói như thế nào, đừng làm hắn quá lo lắng. Vị Huyết Vũ Thám Hoa kia nhất định rất cao hứng khi ngươi tự tìm hắn thông linh.”

Nói rồi, hắn đặt tay lên vai Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy một trận biến động vi diệu, trong lòng y biết rõ Quân Ngô sử dụng thuật pháp gì, đó là loại có thể giúp hắn(Quân Ngô) thám thính trong thông linh trận. Có thể xem là không cần nói cũng tự nghe được (ý là không tham gia vào thông linh trận giữa Hoa và Liên mà cũng biết họ nói gì á). Mà Tạ Liên tự mình hiểu được, thứ Quân Ngô muốn nghe là gì.

Dừng một chút, y căng da đầu, niệm ra khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành.

Nghe được khẩu lệnh, Quân Ngô dường như cảm thấy rất thú vị, còn cười cười. Tạ Liên lại không có biểu tình gì giống như đang quẫn bách hay ngượng ngùng. Gần như ngay lập tức, giọng Hoa Thành liền vang bên tai Tạ Liên. Hắn thở dài: “Ca ca, ca ca, đã lâu như vậy, huynh cuối cùng cũng nhớ tới Tam Lang ta.”

Tạ Liên cùng Quân Ngô giao tiếp ánh mắt. Y đáp: “Tam Lang, ta mới rời đi chưa đến một canh giờ mà.”

Hoa Thành lại nói: “Ta chỉ quan tâm chuyện huynh ‘rời đi’, chứ không phải rời đi ‘một canh giờ’. Dù chỉ rời đi trong nháy mắt thì cũng là rời."

Quân Ngô ở ngay bên cạnh đã nghe hết đấy!

Tình hình trước mắt rõ ràng đang cực kì nguy hiểm, vậy mà Tạ Liên vẫn sinh ra vài phần thẹn thùng. Quân Ngô nói: “Đáng tiếc, hắn phải đợi không chỉ một canh giờ thôi đâu. Tiếp đi. Nói với hắn, phải xử lý hết lũ oán linh dưới kia mới có thể gặp được ngươi. Đừng cố vòng vo ám chỉ lung tung, cái gì ta cũng đều nghe được."

Muốn xử trí hết đám oán linh thì cũng phải mất bảy ngày bảy đêm. Dừng lại một lúc, Tạ Liên nói: “Một canh giờ đệ cũng không chờ nổi, lỡ như lần này ta phải ở lại đây lâu hơn thì phải làm sao?"

Hoa Thành nói: “Quân Ngô giao cho huynh nhiều nhiệm vụ lắm sao?”

Tạ Liên nói: “Ừ. “

Hoa Thành nói: “Vậy để ta giúp huynh! “

Quân Ngô nói: “Nói cho hắn biết, nhiệm vụ lần này xử trí xong, ta sẽ cho ngươi nghỉ phép ba năm"

Tạ Liên nói: “Đừng mà, Tam Lang, đệ bảo vệ trận pháp là đã giúp ta rất nhiều rồi, chuyện khác cứ để ta lo. Đế Quân nói rằng, xử trí xong đống nhiệm vụ này, ta có thể được nghỉ ngơi ba năm, cái gì cũng không cần làm. “

Hoa Thành hỏi lại: “Chỉ có ba năm?”

Tạ Liên đáp: “Ba năm còn chưa dủ dài sao? Như vậy là được thưởng nhiều rồi mà.”

“Cứ coi là vậy đi. Nhưng mà… "

Hắn vòng vo nói: “Ca ca, đây là phần thưởng của huynh, còn của ta đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau