Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 63: Biến Khéo Thành Vụng

Trước Sau
Chương 63 biến khéo thành vụng

Tần Duệ lòng nóng như lửa đốt lao ra cửa đi tìm Lục Vân Sơ, phát hiện thân ảnh Lục Vân Sơ ở một cái đình hóng gió bên trong sơn trang suối nước nóng. 

Lục Vân Sơ ngồi dựa vào ghế đỡ trong đình hóng gió, chán nản vứt mồi câu xuống hồ.

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ thần thái nhàn nhã, nỗi lo trong lòng dần dần thả lỏng.

“Em không sao chứ?” Tần Duệ đi đến bên người Lục Vân Sơ hỏi.

“Ta hẳn là nên bị sao mới đúng phải không?” Lục Vân Sơ nghiêng đầu nhìn Tần Duệ khó hiểu hỏi.

“Ta không phải có ý này.” Tần Duệ có chút xấu hổ địa đạo.

“Ta nghe nói anh gửi vài thứ cho Phương Vân Kiệt.” Lục Vân Sơ buông mồi câu trong tay mồi hỏi.

Tần Duệ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Không phải ta……”

Lục Vân Sơ lấy ra một đống ảnh chụp, tùy tay thả trên bàn tròn.

Lục Vân Sơ dùng hai ngón tay, kẹp lấy một bức ảnh chụp, đưa tới trước mắt Tần Duệ nói: “Anh nói xem anh đem ảnh chụp giữa ta cùng Trác Hàm gửi cho Phương Vân Kiệt thì thôi đi, tốt xấu gì người ta lớn lên đủ soái, cảnh đẹp ý vui, anh đem ảnh chụp của anh đưa tới trước mặt một nam thần đẳng cấp như Phương Vân Kiệt làm gì? Không mất mặt xấu hổ sao?”

“Tại sao ta phải mất mặt xấu hổ?” Tần Duệ vốn dĩ còn có chút áy náy nhưng khi nghe được lời Lục Vân Sơ nói, không khỏi có chút bực mình.

Lục Vân Sơ xoắn một bức ảnh chụp lắc lắc, “Bức ảnh này, anh muốn biết Phương Vân Kiệt đánh giá như thế nào không?”

Tần Duệ nhăn chặt mày, nói: “Đánh giá như thế nào?”

“Anh ấy hỏi ta, sắc mặt anh khó coi như vậy có phải bị hư thận rồi hay không?” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ xanh mặt, ánh mắt hung ác mà nhìn Lục Vân Sơ đang cười nhạo mình.

“Em trả lời thế nào?” Tần Duệ hỏi.

Lục Vân Sơ nhún vai, nói: “Ta nói đại khái là có chút hư đi.”

“Sao em lại nói như vậy?” Tần Duệ xanh mặt nói.

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Ta có thể nói như thế nào, Phương Vân Kiệt hiện tại là kim chủ của ta, ta đương nhiên phải phụ họa anh ấy, chẳng lẽ lại chống đối anh ấy?”

Tần Duệ: “……”

Lục Vân Sơ chống cằm nhìn Tần Duệ, thần thần bí bí nói: “Tần thiếu, ta nghe nói anh cùng Đan Vũ Hạo mấy năm nay không có lăn giường, một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy đứng trước mặt anh, anh cư nhiên có thể ngồi không mà trong lòng vẫn không loạn, ta nói có phải lúc anh đi chiến đấu bị thương thân mình phế đi rồi không!”

Tần Duệ đè bả vai Lục Vân Sơ, đem Lục Vân Sơ đẩy lên mộc trụ, “Em muốn thử một chút sao?”

Lục Vân Sơ mỉm cười với Tần Duệ nói: “Không cần, Tần thiếu công phu trên giường của anh không phải ta chưa từng kiến thức qua, chậc chậc, thật là kinh khủng, nghe nói Tần thiếu mấy năm nay tu thân dưỡng tính, phỏng chừng công phu trên giường cũng không có tiến bộ chút nào.”

Tần Duệ mặt đỏ bừng, “Chẳng lẽ em thích Phương Vân Kiệt như vậy.”

Lục Vân Sơ thầm nghĩ: Lão ca nhà mình có thể làm tất cả, làʍ ŧìиɦ nhân của anh ấy nhất định phải trốn càng xa càng tốt, những thủ đoạn bạo lực đó không phải thứ người bình thường có thể chịu được.

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Bàn tay Tần Duệ ấn trên vai Lục Vân Sơ bỗng nhiên siết chặt, Lục Vân Sơ nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: “Buông tay, anh làm đau ta.”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Lục Vân Sơ ngồi trên ghế dựa nói: “Tần thiếu, anh không cần uổng phí tâm cơ, Phương Vân Kiệt căn bản không ngại ta có bao nhiêu người, tình nhân càng nhiều, anh ấy càng cao hứng, anh có gửi cho anh ấy bao nhiêu tấm hình đi nữa cũng như vậy thôi……”

“Hắn ta biếи ŧɦái như vậy, em còn không nhanh rời khỏi hắn, cùng hắn chặt đứt quan hệ.” Tần Duệ khó thở nói.

Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nói: “Biếи ŧɦái sao? Ta không cảm thấy a! Người theo đuổi ta càng nhiều chứng tỏ ta rất có mị lực, anh ấy thật tinh mắt, cao hứng cũng bình thường mà!”

Tần Duệ: “……”

Tần Duệ gắt gao trừng mắt Lục Vân Sơ, hai mắt đỏ bừng.

Một vị giám đốc sơn trang suối nước nóng tìm lại đây, “Lục thiếu, có người tìm ngài.”



Tần Duệ không khỏi nhăn mày, Lục Vân Sơ hỏi: “Người nào a!”

“Đan Vũ Hạo, một đại minh tinh.” Giám đốc nói.

Lục Vân Sơ phụt một tiếng bật cười, “Ta hiện tại thật đúng là chạm tay là bỏng, ngay cả Đan đại minh tinh cũng phải hu tôn hàng quý* tới gặp ta, ngươi nói có phải hay không a? Tần thiếu.” tên Đan Vũ Hạo kia chưa từng cho cậu sắc mặt gì, người này có thói quen làm lơ cậu, giống như Lục Vân Sơ chính là không khí.

(*Hu tôn hàng quý: hạ mình)

Tần Duệ: “……”

“Lục thiếu, ngài gặp hay là không gặp.” Giám đốc hỏi.

Đan đại minh tinh đã tự mình tới, ta có thể không gặp sao?” Lục Vân Sơ dừng một chút, quay đầu nhìn Tần Duệ lại nói: “Tần thiếu, anh muốn cùng ta cùng đi gặp tình nhân trong mộng của anh sao?”

“Ta cùng hắn đã kết thúc……”

Lục Vân Sơ vẫy vẫy tay, đánh gãy lời Tần Duệ nói, “Được rồi, chuyện của anh với hắn, ta một chút hứng thú cũng không có, Đan Vũ Hạo ở nơi nào?”

“Lục thiếu, mời bên này.” Giám đốc lập tức tiến lên dẫn đường.

Lục Vân Sơ đi theo giám đốc rời đi, Tần Duệ suy nghĩ một chút cũng đi theo.

Đan Vũ Hạo ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Tần Duệ theo sau Lục Vân Sơ hơi sửng sốt một lúc.

“Đan đại minh tinh, không nghĩ tới người bận rộn như vậy ngươi lại tới tìm ta? Có chuyện gì sao?” Lục Vân Sơ tùy ý ngồi ở một bên hỏi.

“Ta là tới cầu Lục thiếu giơ cao đánh khẽ.” Đan Vũ Hạo cắn răng nói.

Lục Vân Sơ mỉm cười nhìn Đan Vũ Hạo nhẫn nhục phụ trọng, nói: “Đan thiếu đang chiết sát ta à, ta có tài đức gì để Đan thiếu tới cầu ta?”

Đan Vũ Hạo nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Lấy giao tình giữa Lục thiếu cùng Phương Vân Kiệt, chỉ cần ngươi nói một câu, Thi Huyền có thể xoay người.”

“Đúng vậy!” Đan Vũ Hạo nói giống như cậu là đại yêu mị hoặc quân vương vậy. “Nhưng tại sao ta phải giúp Thi Huyền.”

Đan Vũ Hạo ngây ra một lúc, tràn đầy khó hiểu mà nhìn Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ trong lòng không khỏi cười nhạo, Đan Vũ Hạo là Đan gia tiểu thiếu gia, bên người có không ít hộ hoa sứ giả, trước nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đại khái chưa bao giờ bị trực tiếp cự tuyệt như vậy. 

Tên ngốc này đại khái là bị sủng hư, cảm thấy ai cũng nên với đối hắn nói gì nghe nấy, cư nhiên đến cầu trên đầu tình địch cũ còn làm bộ dạng đương nhiên.

“Lục thiếu, không thể võng khai nhất diện*  sao?” Đan Vũ Hạo nói.

(*võng khai nhất diện: lưới mở một mặt. Thành ngữ này được dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.)

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Hiếm khi người đó xuất đầu vì ta, nếu ta ngăn cản không phải quá làm kiêu sao, lần này dừng lại chỉ sợ người đời đều cho ta là quả hồng mềm, giáo huấn một chút cũng không có hậu quả gì, hơn nữa Thi Huyền cùng ta đâu có giao tình gì ta đâu cần giúp hắn.”

Đan Vũ Hạo nhìn tới Tần Duệ phía sau Lục Vân Sơ, Tần Duệ lảng tránh ánh mắt Đan Vũ Hạo.

“Lục thiếu, lúc trước Thi Huyền có làm chuyện gì không phải, còn thỉnh ngươi võng khai nhất diện, ngươi hiện tại muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hà tất phải bận tâm đến Thi Huyền.” Đan Vũ Hạo nói.

Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, “Ta bụng dạ hẹp hòi, thích làm phiền hắn.”

Đan Vũ Hạo bị thái độ Lục Vân Sơ làm cho vừa thẹn lại vừa giận.

Lục Vân Sơ đứng lên, nói: “Nếu là Đan thiếu không còn chuyện gì khác ta liền đi trước, kỳ nghỉ phép của ta sắp hết rồi nên trở lại bên người đại sư, kỳ thật chính bản thân Thi Huyền còn không vội Đan thiếu hà tất vì hắn nhọc lòng.”

Tần Duệ đứng lên, nói: “Tinh xe của ta còn ở bên ngoài, ta đưa em đi.”

Lục Vân Sơ đứng lên, nhìn Tần Duệ vài lần, nói: “Cũng được.”

Đan Vũ Hạo nhìn Tần Duệ cùng Lục Vân Sơ rời đi, trái tim hắn đau nhói, thiếu chút nữa thì khóc vì ủy khuất. 

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ ở bên cạnh nói: “Anh cũng thật đủ tuyệt tình, để đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy ở lại.”

Tần Duệ cười cười, nói: “Dây dưa ướŧ áŧ, đối với ai cũng không tốt.”

Lục Vân Sơ đánh giá Tần Duệ, nói: “Đúng vậy! Anh luôn luôn dứt khoát, gọn gàng.”



Trước kia Tần Duệ luôn bỏ cậu đi bồi Đan Vũ Hạo, hiện tại hắn lại bỏ Đan Vũ Hạo đi theo cậu, đều nói phong thuỷ thay phiên hiện tại chuyển tới cậu, không biết sau này còn có thể chuyển lại hay không. 

Tần Duệ nhìn nụ cười châm chọc trên mặt Lục Vân Sơ, nghẹn ngào nói “Lên xe đi.”

……

Hồ Hiên nhìn Đan Vũ Hạo thất hồn lạc phách đi ra, lập tức đi lên trước.

“Ngươi ra rồi, Lục Vân Sơ nói như thế nào? Hắn cho ngươi mặt mũi không?” Hồ Hiên hỏi.

Đan Vũ Hạo lắc đầu, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi nói: “Hắn không chịu.”

“Hắn không chịu?” Hồ Hiên có chút nghi hoặc nói.

Đan Vũ Hạo gật đầu, Lục Vân Sơ một chút mặt mũi cũng không cho hắn.

Lúc trước Đan Vũ Hạo không ngờ tới có lúc hắn cầu đến trên đầu Lục Vân Sơ, càng không nghĩ tới Lục Vân Sơ sẽ khắc nghiệt như vậy. 

Hồ Hiên thở ra một hơi, có chút phẫn nộ nói: “Cái tên Lục Vân Sơ đến tột cùng muốn làm gì? Cư nhiên một chút mặt mũi cũng không cho.”

Đan Vũ Hạo nắm chặt nắm tay, nhớ tới nụ cười trào phúng trên mặt Lục Vân Sơ, Đan Vũ Hạo chỉ cảm thấy ngực lạnh căm căm.

Tần Duệ ngồi ở một bên không có nói câu nào, trơ mắt nhìn Lục Vân Sơ lời nói lạnh nhạt với hắn.

“Ta cũng không biết hắn muốn làm gì.” Đan Vũ Hạo nói.

Hồ Hiên phẫn uất nói: “Lục Vân Sơ đến tột cùng muốn thế nào? Phương Vân Kiệt không phải loại người yêu lâu dài, bây giờ hắn bừa bãi như vậy không sợ sau khi Phương Vân Kiệt vứt bỏ hắn bị người thu sau tính sổ sao?”

“Hắn đại khái là không nghĩ tới sau này.” Đan Vũ Hạo nói.

Hồ Hiên nhìn Đan Vũ Hạo, nói: “Nếu cầu tình không được, ngươi không cần lo cho Thi Huyền.”

Đan Vũ Hạo mím môi, Tần Duệ đã không để ý tới hắn, nếu Thi Huyền tinh thần sa sút như vậy, bên người hắn ngay cả mấy trợ thủ đắc lực cũng không có.

Chỉ là nếu Phương Vân Kiệt đã quyết định muốn xử lý Thi Huyền, hắn tiêu hao nhiều tâm tư trên người Thi Huyền cũng không làm nên chuyện gì.

Theo hắn biết, Tần Khả Dao đã gửi những bức ảnh riêng tư giữa Lục Vân Sơ cùng Tần Duệ, Lục Vân Sơ cùng Lâm Trác Hàm cho Phương Vân Kiệt, Phương Vân Kiệt biết tin tức cư nhiên một chút tức giận không có, không biết là không để bụng hay là không quan tâm.

……

Phim trường.

Lâm Trác Hàm nhìn kịch bản, yên lặng đọc thuộc lòng lời thoại.

Người đại diện Trương Vân của Lâm Trác Hàm tràn đầy kích động đi tới.

“Có việc?” Lâm Trác Hàm hỏi.

“Hợp đồng giữa tập đoàn Phương thị cùng siêu sao Nghiêm Thành xảy ra vấn đề, đây là cơ hội tốt của ngươi a!” Trương Vân sắc mặt ửng hồng mà nhìn chằm chằm Lâm Trác Hàm nói.

“Hợp đồng giữa tập đoàn Phương thị cùng siêu sao Nghiêm Thành xảy ra vấn đề, có chuyện gì à?” Lâm Trác Hàm hỏi.

“Hợp đồng giữa Nghiêm Thành cùng tập đoàn Phương thị đã hết hạn, thời điểm gia hạn hợp đồng Nghiêm Thành ngại phí đại ngôn thấp muốn tăng giá, Nghiêm Thành cũng thật là, không biết bao nhiêu người tranh đoạt nứt đầu vị trí đại ngôn tập đoàn Phương thị, cơ hội ở ngay trước mặt hắn, hắn còn làm bộ làm tịch ngại chi phí đại ngôn quá thấp, tập đoàn Phương thị có ý kiến với hắn, muốn thay đổi người.”

Lâm Trác Hàm cười khổ một chút, “Dù tập đoàn Phương thị muốn thay đổi người, cũng không tới phiên ta a!”

Trương Vân cười cười, nói: “Vốn dĩ là thế, nhưng chính Phương Vân Kiệt tự mình điểm danh, hắn cảm thấy ngươi không tồi.”

Lâm Trác Hàm nhíu mày, “Phương Vân Kiệt? Phương tổng sao lại nghĩ đến ta?” Phương đại thiếu gia trăm công ngàn việc, cho dù bây giờ danh khí của hắn đang tăng cao nhưng còn rất nhiều người nổi tiếng hơn hắn.

“Ta vốn tưởng Lục Vân Sơ Lục thiếu tiến cử ngươi, nhưng sau đó ta nghe nói là có người đem ảnh chụp ngươi cùng Lục thiếu gửi cho Phương Vân Kiệt, Phương Vân Kiệt mới cảm thấy ngươi không tồi.” Trương Vân nói.

Lâm Trác Hàm có chút không nói nên lời: “Có người đem ảnh chụp ta cùng Lục Vân Sơ gửi cho Phương Vân Kiệt? Phương Vân Kiệt không ăn dấm sao?”

Trương Vân lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, ngươi tốt nhất tìm một cơ hội hỏi Lục thiếu một chút, nếu như bị Phương thiếu gia theo dõi cũng không phải là chuyện tốt lành gì.”

Lâm Trác Hàm gật đầu, nói: “Hảo.”

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau