Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công
Chương 3: Ngọc bội
Nhân sinh có tám cái khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, ái tình ly biệt, cừu hận, cầu mà không được, không thể buông bỏ.
Tám cái khổ này, Tạ Trản y chiếm quá nửa.
Sau khi chết xuống địa ngục, đi qua Hoàng Tuyền lộ tới cầu Nại Hà, Tạ Trản sẽ không chút do dự uống chén canh Mạnh bà. Đối với y mà nói, lãng quên chính là cách giải thoát tốt nhất.
Nhưng mà Tạ Trản sau khi chết đi lại không gặp phải những thứ này. Đâu đâu cũng là một mảnh hỗn độn, y trôi nổi bồng bềnh trong mớ hỗn độn đó, linh hồn của y tựa hồ được bao bọc bởi những đám mây mềm mại, cảm thấy vô cùng ấm áp và thư thích, chung quanh tràn ngập hương hoa, phảng phất như đang trôi tới thiên đường. Linh hồn của y trở nên lười biếng, tản mát ra bên ngoài là niềm vui từ sâu bên trong nội tâm.
Không biết qua bao lâu, một trận hơi lạnh kéo tới trước mặt, Tạ Trản đột nhiên từ trên đám mây rơi xuống, sa vào đất bùn lầy lội. Tạ Trản một trận đầu óc choáng váng, tới khi bình tĩnh lại liền phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Đó là một gian phòng rộng lớn, bên trong trang trí hoa lệ huy hoàng, mang theo một cỗ thanh cao quý khí tự nhiên kèm theo khí chất võ giả khó có thể che giấu, trong sự xa lạ len lỏi cảm giác quen thuộc. Tạ Trản đột nhiên nhớ ra nơi này chính là Thái Cực điện trong hoàng cung, cũng là nơi ở của các Hoàng đế tiền triều.
Y rõ ràng đã uống chén rượu độc, không phải nên chết rồi sao? Tại sao lại ở trong hoàng cung? Lẽ nào y không chết? Trong lòng Tạ Trản quay cuồng, muốn đứng dậy nhìn xung quanh, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy. Tạ Trản cảm thấy thập phần quái dị, y có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng, nhưng lại không nhìn thấy thân thể của mình.
Tạ Trản ngơ ngẩn nằm đó, đột nhiên cửa phòng được đẩy ra. Đương lúc khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ rơi vào trong mắt, Tạ Trản liền giật mình hoảng sợ.
Đó chính là Hoàn Lẫm, 28 tuổi, cũng là tân đế vừa mới đăng cơ. Y và Hoàn Lẫm đã năm năm không gặp. Năm năm sau, khí thế Hoàn Lẫm càng thêm trầm ổn thành thục, gương mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, một đôi song mâu tối tăm sâu thẳm, trên người tự nhiên tản ra khí tức của đế vương.
Gặp lại, nguyên lai hắn đã trở nên xa lạ như vậy.
Tạ Trản đột nhiên nhớ lại Hoàn Lẫm năm mười lăm tuổi. Bọn họ quen biết nhau đã được mười ba năm. Cuộc đời của y vỏn vẹn chỉ có hai mươi tám năm, quá nửa là gắn liền với Hoàn Lẫm.
Thời điểm gặp gỡ Hoàn Lẫm, cả hai đều mới mười lăm tuổi. Hoàn Lẫm lúc đó bởi vì mối quan hệ của phụ thân mà phải vào quân doanh rèn luyện từ sớm. Quân doanh kia cùng biệt viện ngoại thành phía đông của Tạ Trản vừa vặn cách nhau một ngọn núi. Lúc đầu, Tạ Trản không thích hắn, thiếu niên thoạt nhìn như một tiểu hầu tử, suốt ngày chỉ biết trêu chọc và cười nhạo y. Hoàn Lẫm mặc dù mười lăm tuổi lại không khác gì một hài tử, tinh lực lúc nào cũng tràn đầy, cả ngày đều là nhảy nhót tưng bừng. Có lúc Tạ Trản tự hỏi không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy. Sau đó Hoàn Lẫm liền cứ thế mà từ từ xâm nhập vào sinh hoạt hằng ngày của y.
Hoàn Lẫm đối với y rất tốt, đôi khi y vừa bảo mình thích thứ gì, hắn liền cưỡi ngựa ngàn dặm xa xôi mà tìm về cho y. Thành Kiến Khang hội đủ hoa quế bánh ngọt, sản tự phương Bắc là bút lông, Hoàn Lẫm liền thu về một đống rồi ném tới trước mặt y. Để khiến y vui vẻ, Hoàn Lẫm lên trời xuống đất, thậm chí còn tìm thấy cầm khúc đã thất lạc từ lâu “Phượng cầu hoàng”.
Mùa đông trời trở lạnh, tay cầm bút của y bị nứt nẻ, Hoàn Lẫm thay y thoa thuốc rồi dùng đôi tay đầy vết chai sạn của mình bao bọc lấy tay y thật chặt. Rõ ràng là cùng tuổi, vóc dáng Hoàn Lẫm lại cao lớn hơn y rất nhiều, đôi bàn tay cũng to hơn, hoàn toàn có thể bao trọn tay y trong lòng bàn tay hắn.
Tạ Trản chưa bao giờ cảm nhận được tư vị ấm áp này. Lúc ban đầu, y đem chính mình phong bế, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàn Lẫm. Càng về sau, Hoàn Lẫm rốt cục thành công phá vỡ vỏ bọc phòng vệ của y. Trừ phi không ai đối xử tốt với y, thế nhưng một khi có người đối tốt với y bằng cả chân tâm, y sẽ tựa như một kẻ lạc bước trong sa mạc gặp được nguồn nước, tâm tâm niệm niệm mà quý trọng nâng niu, nhưng cũng sợ sệt sẽ mất đi phần ấm áp này.
Cho nên lúc Hoàn Lẫm nói hắn thích y, trái tim Tạ Trản đang lơ lửng trên không trung đột nhiên rớt xuống. Trong thời đại nam phong thịnh hành này, việc nam nam kết thân cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Con cháu thế gia đều nuôi dưỡng rất nhiều nam sủng bên người, khi đó Tạ Trản cũng không suy nghĩ gì nhiều. Y chỉ cầu, nếu như là hảo bằng hữu, thêm được người nào thì tốt người ấy, còn giả như là phu thê, vậy thì chỉ có hai người bọn họ.
Bất tri bất giác, Tạ Trản đã quá tham lam.
Hai năm đó đối với Tạ Trản mà nói có lẽ là khoảng thời gian vui sướng nhất cuộc đời y.
Y cơ hồ mỗi ngày đều chờ đợi, mà Hoàn Lẫm mỗi giờ mỗi khắc đều mang đến cho y kinh hỷ.
Thế nhưng, khi đó Tạ Trản không biết rằng, có vài thứ cả đời không nên chạm vào. Bởi một khi đã rơi vào đó liền không bao giờ thoát ra được mà rơi vào kiếp trầm luân.
Tạ Trản hoàn hồn, thân thủ theo bản năng muốn chạm vào hắn rồi lại vội vã thu hồi.
Không niệm không nghĩ, chớ giận chớ ký (nhớ).
Tạ Trản vốn không muốn tái kiến Hoàn Lẫm, lại không nghĩ tới thế nhưng cả tân hoàng lẫn tân hậu y đều thấy qua một lần. Đối với việc chết mà như không chết, trái lại còn ở bên trong Thái Cực điện, Tạ Trản cũng không tự mình ngây thơ phỏng đoán rằng Hoàn Lẫm đối với y vẫn còn tình cảm mà có thể lại là một âm mưu khác.
Hoàn Lẫm nhìn Tạ Trản, y cũng ngước nhìn hắn.
Đột nhiên Hoàn Lẫm xoay người, hắn cởi ngoại bào rồi ngồi xuống ghế, gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ uể oải. Tạ Trản chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, trong dĩ vãng Hoàn Lẫm luôn đeo một lớp ngụy trang, mà lúc này y mới thấy được dáng vẻ chân thật nhất của hắn.
Tạ Trản vẫn mơ hồ không hiểu tại sao mình lại ở bên trong Thái Cực điện. Y há miệng muốn nói, lại phát hiện một chữ cũng không thể nói được, không phải vì ách trong cuống họng mà dường như là do y không có được khả năng này.
Không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, y cứ thế ngốc lăng nằm trong Thái Cực điện. Điều kỳ lạ hơn nữa, ánh mắt Hoàn Lẫm lúc nhìn y có chút kỳ quái, tựa hồ không phải đang nhìn một người sống, mà như nhìn một vật đã chết.
Trong đầu Tạ Trản chợt lóe lên một ý nghĩ, y vội vã nhìn vào gương đồng, thời điểm nhìn hình phản chiếu từ trong gương, y có chút sửng sốt. Trong gương hoàn toàn trống rỗng, nào có phản chiếu người nào? Trong lòng Tạ Trản mờ mịt, một ý nghĩ quái đản lại chợt lóe lên. Lẽ nào y đã chết, trở thành cô hồn dã quỷ, thế nên trong gương mới không thấy ai?
Y càng nghĩ càng thấy chính là khả năng này.
Nhưng mà rất nhanh, Tạ Trản liền phủ nhận suy nghĩ của chính mình, bởi vì Hoàn Lẫm đi tới cầm lên một vật, mà thân thể Tạ Trản cũng hẫng lên theo!
Xuyên qua tấm gương nhìn thấy Hoàn Lẫm đang cầm ngọc bội trong tay, Tạ Trản rốt cục hiểu rõ chân tướng.
Y xác thực đã chết rồi, thế nhưng hồn phách lại bám vào ngọc bội.
Y đã biến thành một miếng ngọc bội, chính là ngọc bội của Hoàn Lẫm.
Y không hề nghĩ tới, đến lúc chết vẫn không thể thoát khỏi tay người nam nhân này.
Tám cái khổ này, Tạ Trản y chiếm quá nửa.
Sau khi chết xuống địa ngục, đi qua Hoàng Tuyền lộ tới cầu Nại Hà, Tạ Trản sẽ không chút do dự uống chén canh Mạnh bà. Đối với y mà nói, lãng quên chính là cách giải thoát tốt nhất.
Nhưng mà Tạ Trản sau khi chết đi lại không gặp phải những thứ này. Đâu đâu cũng là một mảnh hỗn độn, y trôi nổi bồng bềnh trong mớ hỗn độn đó, linh hồn của y tựa hồ được bao bọc bởi những đám mây mềm mại, cảm thấy vô cùng ấm áp và thư thích, chung quanh tràn ngập hương hoa, phảng phất như đang trôi tới thiên đường. Linh hồn của y trở nên lười biếng, tản mát ra bên ngoài là niềm vui từ sâu bên trong nội tâm.
Không biết qua bao lâu, một trận hơi lạnh kéo tới trước mặt, Tạ Trản đột nhiên từ trên đám mây rơi xuống, sa vào đất bùn lầy lội. Tạ Trản một trận đầu óc choáng váng, tới khi bình tĩnh lại liền phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Đó là một gian phòng rộng lớn, bên trong trang trí hoa lệ huy hoàng, mang theo một cỗ thanh cao quý khí tự nhiên kèm theo khí chất võ giả khó có thể che giấu, trong sự xa lạ len lỏi cảm giác quen thuộc. Tạ Trản đột nhiên nhớ ra nơi này chính là Thái Cực điện trong hoàng cung, cũng là nơi ở của các Hoàng đế tiền triều.
Y rõ ràng đã uống chén rượu độc, không phải nên chết rồi sao? Tại sao lại ở trong hoàng cung? Lẽ nào y không chết? Trong lòng Tạ Trản quay cuồng, muốn đứng dậy nhìn xung quanh, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy. Tạ Trản cảm thấy thập phần quái dị, y có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng, nhưng lại không nhìn thấy thân thể của mình.
Tạ Trản ngơ ngẩn nằm đó, đột nhiên cửa phòng được đẩy ra. Đương lúc khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ rơi vào trong mắt, Tạ Trản liền giật mình hoảng sợ.
Đó chính là Hoàn Lẫm, 28 tuổi, cũng là tân đế vừa mới đăng cơ. Y và Hoàn Lẫm đã năm năm không gặp. Năm năm sau, khí thế Hoàn Lẫm càng thêm trầm ổn thành thục, gương mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, một đôi song mâu tối tăm sâu thẳm, trên người tự nhiên tản ra khí tức của đế vương.
Gặp lại, nguyên lai hắn đã trở nên xa lạ như vậy.
Tạ Trản đột nhiên nhớ lại Hoàn Lẫm năm mười lăm tuổi. Bọn họ quen biết nhau đã được mười ba năm. Cuộc đời của y vỏn vẹn chỉ có hai mươi tám năm, quá nửa là gắn liền với Hoàn Lẫm.
Thời điểm gặp gỡ Hoàn Lẫm, cả hai đều mới mười lăm tuổi. Hoàn Lẫm lúc đó bởi vì mối quan hệ của phụ thân mà phải vào quân doanh rèn luyện từ sớm. Quân doanh kia cùng biệt viện ngoại thành phía đông của Tạ Trản vừa vặn cách nhau một ngọn núi. Lúc đầu, Tạ Trản không thích hắn, thiếu niên thoạt nhìn như một tiểu hầu tử, suốt ngày chỉ biết trêu chọc và cười nhạo y. Hoàn Lẫm mặc dù mười lăm tuổi lại không khác gì một hài tử, tinh lực lúc nào cũng tràn đầy, cả ngày đều là nhảy nhót tưng bừng. Có lúc Tạ Trản tự hỏi không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy. Sau đó Hoàn Lẫm liền cứ thế mà từ từ xâm nhập vào sinh hoạt hằng ngày của y.
Hoàn Lẫm đối với y rất tốt, đôi khi y vừa bảo mình thích thứ gì, hắn liền cưỡi ngựa ngàn dặm xa xôi mà tìm về cho y. Thành Kiến Khang hội đủ hoa quế bánh ngọt, sản tự phương Bắc là bút lông, Hoàn Lẫm liền thu về một đống rồi ném tới trước mặt y. Để khiến y vui vẻ, Hoàn Lẫm lên trời xuống đất, thậm chí còn tìm thấy cầm khúc đã thất lạc từ lâu “Phượng cầu hoàng”.
Mùa đông trời trở lạnh, tay cầm bút của y bị nứt nẻ, Hoàn Lẫm thay y thoa thuốc rồi dùng đôi tay đầy vết chai sạn của mình bao bọc lấy tay y thật chặt. Rõ ràng là cùng tuổi, vóc dáng Hoàn Lẫm lại cao lớn hơn y rất nhiều, đôi bàn tay cũng to hơn, hoàn toàn có thể bao trọn tay y trong lòng bàn tay hắn.
Tạ Trản chưa bao giờ cảm nhận được tư vị ấm áp này. Lúc ban đầu, y đem chính mình phong bế, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàn Lẫm. Càng về sau, Hoàn Lẫm rốt cục thành công phá vỡ vỏ bọc phòng vệ của y. Trừ phi không ai đối xử tốt với y, thế nhưng một khi có người đối tốt với y bằng cả chân tâm, y sẽ tựa như một kẻ lạc bước trong sa mạc gặp được nguồn nước, tâm tâm niệm niệm mà quý trọng nâng niu, nhưng cũng sợ sệt sẽ mất đi phần ấm áp này.
Cho nên lúc Hoàn Lẫm nói hắn thích y, trái tim Tạ Trản đang lơ lửng trên không trung đột nhiên rớt xuống. Trong thời đại nam phong thịnh hành này, việc nam nam kết thân cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Con cháu thế gia đều nuôi dưỡng rất nhiều nam sủng bên người, khi đó Tạ Trản cũng không suy nghĩ gì nhiều. Y chỉ cầu, nếu như là hảo bằng hữu, thêm được người nào thì tốt người ấy, còn giả như là phu thê, vậy thì chỉ có hai người bọn họ.
Bất tri bất giác, Tạ Trản đã quá tham lam.
Hai năm đó đối với Tạ Trản mà nói có lẽ là khoảng thời gian vui sướng nhất cuộc đời y.
Y cơ hồ mỗi ngày đều chờ đợi, mà Hoàn Lẫm mỗi giờ mỗi khắc đều mang đến cho y kinh hỷ.
Thế nhưng, khi đó Tạ Trản không biết rằng, có vài thứ cả đời không nên chạm vào. Bởi một khi đã rơi vào đó liền không bao giờ thoát ra được mà rơi vào kiếp trầm luân.
Tạ Trản hoàn hồn, thân thủ theo bản năng muốn chạm vào hắn rồi lại vội vã thu hồi.
Không niệm không nghĩ, chớ giận chớ ký (nhớ).
Tạ Trản vốn không muốn tái kiến Hoàn Lẫm, lại không nghĩ tới thế nhưng cả tân hoàng lẫn tân hậu y đều thấy qua một lần. Đối với việc chết mà như không chết, trái lại còn ở bên trong Thái Cực điện, Tạ Trản cũng không tự mình ngây thơ phỏng đoán rằng Hoàn Lẫm đối với y vẫn còn tình cảm mà có thể lại là một âm mưu khác.
Hoàn Lẫm nhìn Tạ Trản, y cũng ngước nhìn hắn.
Đột nhiên Hoàn Lẫm xoay người, hắn cởi ngoại bào rồi ngồi xuống ghế, gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ uể oải. Tạ Trản chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, trong dĩ vãng Hoàn Lẫm luôn đeo một lớp ngụy trang, mà lúc này y mới thấy được dáng vẻ chân thật nhất của hắn.
Tạ Trản vẫn mơ hồ không hiểu tại sao mình lại ở bên trong Thái Cực điện. Y há miệng muốn nói, lại phát hiện một chữ cũng không thể nói được, không phải vì ách trong cuống họng mà dường như là do y không có được khả năng này.
Không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, y cứ thế ngốc lăng nằm trong Thái Cực điện. Điều kỳ lạ hơn nữa, ánh mắt Hoàn Lẫm lúc nhìn y có chút kỳ quái, tựa hồ không phải đang nhìn một người sống, mà như nhìn một vật đã chết.
Trong đầu Tạ Trản chợt lóe lên một ý nghĩ, y vội vã nhìn vào gương đồng, thời điểm nhìn hình phản chiếu từ trong gương, y có chút sửng sốt. Trong gương hoàn toàn trống rỗng, nào có phản chiếu người nào? Trong lòng Tạ Trản mờ mịt, một ý nghĩ quái đản lại chợt lóe lên. Lẽ nào y đã chết, trở thành cô hồn dã quỷ, thế nên trong gương mới không thấy ai?
Y càng nghĩ càng thấy chính là khả năng này.
Nhưng mà rất nhanh, Tạ Trản liền phủ nhận suy nghĩ của chính mình, bởi vì Hoàn Lẫm đi tới cầm lên một vật, mà thân thể Tạ Trản cũng hẫng lên theo!
Xuyên qua tấm gương nhìn thấy Hoàn Lẫm đang cầm ngọc bội trong tay, Tạ Trản rốt cục hiểu rõ chân tướng.
Y xác thực đã chết rồi, thế nhưng hồn phách lại bám vào ngọc bội.
Y đã biến thành một miếng ngọc bội, chính là ngọc bội của Hoàn Lẫm.
Y không hề nghĩ tới, đến lúc chết vẫn không thể thoát khỏi tay người nam nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất