Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công
Chương 47: Thất ức
Trừ bỏ thời điểm mê man trong mộng, bên ngoài A Trản đối với hắn rất tốt, còn lại biểu tình của y trong mộng đều không có gì khác biệt, tựa như ngày đó, thời điểm hồn phách A Trản rời đi, băng lãnh cùng xa lạ. Mà A Trản trước mặt hắn lúc này, ngoại trừ biểu tình lạnh lùng, còn có thêm chán ghét.
A Trản chán ghét hắn.
Trong lòng Hoàn Lẫm cứng lại, không khỏi muốn lui bước.
Tại sao hắn vẫn không tỉnh lại từ giấc mộng? Nếu đã tỉnh, A Trản sẽ không chán ghét hắn.
Nhưng mà mộng cảnh này lại phá lệ kéo dài, A Trản vẫn luôn đứng trước mặt hắn, nhìn hắn đầy chán ghét.
Trong lòng Hoàn Lẫm chợt lóe lên rất nhiều ý nghĩ, hắn bước về trước một bước, đột nhiên bắt lấy tay y.
Thanh niên vốn yên lặng kịch liệt giãy giụa, trên mặt y đều là tức giận, gương mặt thanh tú có chút vặn vẹo, nơi cổ họng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, thân thể không ngừng giãy giụa, còn có chút hơi run rẩy.
Hoàn Lẫm buông y ra.
Sắc mặt y vốn trắng bệch càng thêm trắng, y lui về sau hai bước, không ngừng dùng y phục lau chùi tay mình, đó là nơi Hoàn Lẫm đã chạm qua. Từng chút từng chút, tựa như chạm vào vật gì dơ bẩn.
Sắc mặt Hoàn Lẫm tái nhợt, không ngờ y lại chán ghét hắn đến thế.
Hoàn Lẫm xoay người rời đi. Hắn nhốt mình ở trong phòng, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh trống rỗng. Đột nhiên hắn ngồi dậy, đầu hướng về phía vách tường đập vào.
Kia là cảm giác đau đớn chân thật. Hắn đưa tay ra sờ đầu của mình, liền cảm nhận được cảm giác dính nhớp.
Biểu tình Hoàn Lẫm đột nhiên ngưng trệ. Rất đau, đau đến mức không giống như đang nằm mơ, quá đỗi chân thật. Nếu như là dĩ vãng, hắn sớm nên tỉnh lại, song lần này, cảnh trí xung quanh không một chút biến hoá, hắn như trước nằm ở trên giường.
Không phải là mộng?
Hắn vươn mình xuống giường, lần thứ hai đi đến gian phòng kia, trên giường băng vẫn trống rỗng. Hắn quay đầu liền va phải Lý Đắc Thanh, lão thái giám nhìn Hoàng đế máu me đầy mặt, không khỏi kinh hãi.
“A Trản thật sự tỉnh rồi?” Âm thanh Hoàng đế khàn khàn đến lợi hại.
Lý Đắc Thanh cũng kinh sợ, người chết lâu rồi đột nhiên sống lại, vẫn là lần đầu tiên lão thái giám gặp phải. Song lần này, chuyện đó xác thực xảy đến, còn là một người sống sờ sờ.
“Bệ hạ, Tạ Tam công tử tỉnh rồi.”
Lý Đắc Thanh đã lặp đi lặp lại câu nói này bên tai Hoàn Lẫm rất nhiều lần, Hoàn Lẫm mới có cảm giác chân thực một chút. Một khắc kia, hắn giống như người bước ra từ trong bóng tối âm lãnh, cảm nhận được một chút ấm áp.
“Ở đâu?”
“Mấy nô tài đang hầu hạ Tạ Tam công tử ở hậu điện.”
Lý Đắc Thanh vừa dứt lời, Hoàn Lẫm liền đi về phía hậu điện. Thời điểm hắn đi tới cửa, đột nhiên dừng lại bước chân.
Hắn tựa hồ cũng cần dũng khí để đẩy ra cánh cửa kia. Một hồi lâu sau, hắn mới đưa tay ra, tay hắn theo bản năng run rẩy, chậm rãi đẩy cửa.
Đập vào mắt là một thân ảnh màu trắng, tóc đen buông xõa, bóng lưng tinh tế, phảng phất gió thổi liền chao đảo. Nhãn tình Hoàn Lẫm không chớp nhìn y, thấy thái giám thay y vấn tóc, gương mặt sạch sẽ, phủ thêm ngoại bào màu trắng, y nghiêng đầu, bởi vì ấm áp nên gương mặt tái nhợt có thêm chút huyết sắc, lông mi rất dài, ánh mắt hơi rũ, vô cùng phối hợp với động tĩnh của thái giám, đặc biệt ngoan ngoãn. Trong trí nhớ của hắn, A Trản là trầm tịch, an tĩnh, nhưng tuyệt đối không phải là loại khiến người khác có thể bỏ qua. A Trản lúc này lại có chút bất đồng.
Nhưng cho dù thế nào đều là A Trản của hắn.
Hoàn Lẫm đi vào, nhận lấy chiếc khăn từ tay thái giám, thay y lau chùi gương mặt.
Trong mắt thái giám chợt lóe lên kinh hoảng, thời điểm nhìn thấy ánh mắt Hoàn Lẫm, không khỏi có chút há hốc mồm. Hoàng đế vốn có chút âm trầm, khoảng thời gian này càng là hỉ nộ vô thường, mà loại ôn nhu lúc này, tựa như dương quang, vừa hi hữu, lại như ảo giác.
Ngón tay Hoàn Lẫm cách chiếc khăn hơi mỏng chạm vào gương mặt A Trản, da thịt không còn cứng ngắc băng lãnh mà có chút mềm mại. Thế nhưng trong nháy mắt hắn chạm vào, A Trản như là cảm giác được cái gì, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, quang mang trong mắt biến thành sợ hãi, y đột nhiên bật dậy, vung ngã chậu nước trên mặt đất, thân thể lùi về sau đến tận góc tường, đến lúc không thể lui được nữa, mới rúc vào trong đó. Ánh mắt A Trản, giống như con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ, vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
Tay Hoàn Lẫm cứng lại, nguyên lai trước khi hắn tới đây không phải ảo giác. A Trản sợ hắn, chán ghét hắn.
“Lý Đắc Thanh, đi truyền Trần thái y.” Hoàn Lẫm cứng người một hồi mới mở miệng nói.
Toàn bộ Thái y viện đều là của Hoàng đế, nhưng người mà Hoàng đế tin cẩn bất quá chỉ có một hai người. Trần thái y năm đó không phải là thái y, mà là quân y trong quân đội của Hoàn gia, còn hiểu một ít huyền thuật*, theo Hoàn Lẫm vào Kiến Khang, rồi tiến cung, tự nhiên là người Hoàn Lẫm tin tưởng nhất.
( *Huyền thuật là sự kết hợp giữa các phương pháp bí truyền của Bon Pa, một tôn giáo cổ xưa của người Tây Tạng, và thiền định của Phật giáo. Người tu luyện huyền thuật có thể làm ra nhiều bùa phép thần thông kỳ lạ.)
Mà trong lúc này, Hoàn Lẫm phát hiện so với hắn, A Trản càng yêu thích các tiểu thái giám hơn. Hoàn Lẫm lùi tới ngoài cửa, các tiểu thái giám cũng phải van nài hồi lâu, A Trản mới trở lại ngồi vào ghế để bọn họ tiếp tục thay y rửa mặt.
Chờ rửa mặt xong, Trần thái y cũng đã đến.
Nhìn về phía Trần thái y, A Trản cũng vô cùng ngoan ngoãn để Trần thái y bắt mạch kiểm tra thân thể. Ánh mắt A Trản thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn những người kia, nhưng trong đôi mắt không có háo hức, ngược lại đều là lạnh như băng, tựa như Quỷ Hồn núp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát người qua lại.
Nghĩ tới đây, Hoàn Lẫm sợ hãi cả kinh, hắn sợ đây chỉ là một loại hồi quang phản chiếu, thái y còn chưa kiểm tra xong, hắn đã có chút không chờ đợi được. Nhưng mà hắn không dám tiến vào.
Đương lúc hắn còn đang lo lắng, Trần thái y rốt cục đi ra.
“Chứng bệnh trên người rất nhiều, nhưng không trí mạng, phải cẩn thận điều dưỡng. Thần làm nghề y nhiều năm, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Năm đó khi thần còn chưa gia nhập đội quân của Hoàn gia, thời điểm chữa bệnh vân du bốn phương khắp thiên hạ, cũng đã gặp qua rất nhiều tình huống kỳ dị. Khởi tử hoàn sinh, hoạt tử nhân sống mà bất tỉnh, nhưng những người thể chất như vậy có thể sống lại… cũng chỉ có thể quy về câu chuyện của quỷ thần. Ngã Phật từ bi, coi trọng nhân quả, cho nên những việc này không phải là không có căn cứ. Thần năm đó ở thành Kiến Khang từng nghe qua một ít lời đồn đãi như vậy, La gia có người con, bảy ngày sau khi chết, thân thể không bị hủ hóa, sắc mặt hồng hào, không khác gì người sống, gần tới ngày chôn cất không hề có dấu hiệu của người chết, tới lúc hạ táng đột nhiên mở mắt ra sống lại. Lúc đó thần cảm thấy thật hoang đường, nhưng mà toàn bộ chuyện này đều đã lan truyền khắp trong thành, những người chứng kiến thuật lại không có chút nào làm bộ, bây giờ nghĩ lại cũng không phải tất cả đều là giả.”
Trần thái y cảm khái một phen, nhìn thanh niên yên tĩnh ngồi trên ghế, lại nói: “Chỉ là tâm trí đã mất.”
Trần thái y nói xong cũng không làm cho Hoàn Lẫm quá mức kinh ngạc. Bộ dáng A Trản, hắn đã mơ hồ đoán được. Nhưng là A Trản đã quên hết thảy, chỉ còn lại sợ hãi cùng chán ghét đối với hắn. Nguyên lai A Trản hận hắn như vậy.
Hoàn Lẫm chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn A Trản ngẩn người ngồi đó, Hoàn Lẫm có lúc nghĩ, thời điểm A Trản ngẩn người đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? A Trản trở nên thập phần thích ngủ, y ngồi ở đó, gật gà gật gù, đôi mắt nhắm lại, đầu chốc chốc ngã xuống, Hoàn Lẫm chỉ có thể trông mong mà nhìn, không dám tới gần nửa bước. Chỉ có thời điểm A Trản ngủ, hắn mới có thể len lén đi vào, ngồi ở bên giường nhìn y. Gầy, hai má lõm xuống, cau mày, cho dù mất đi ký ức, A Trản vẫn luôn không vui.
Từ lúc A Trản khởi tử hoàn sinh, tính tình Hoàng đế tốt hơn rất nhiều, toàn bộ Tây điện giống như hiện ra dương quang. Bất quá chuyện A Trản tỉnh lại, chỉ có Trần thái y, Lý Đắc Thanh cùng vài thái giám thân cận biết được, còn người bên ngoài nửa phần cũng không hay.
A Trản tỉnh lại, Hoàn Lẫm từ bên trong ngơ ngơ ngác ngác tỉnh táo lại, thế cuộc triều đình bây giờ phức tạp, rất nhiều người đối với hắn bất mãn, mối uy hiếp từ Tống Nghiễn và Hà Dũng vẫn còn đó, mà thân phận của A Trản quá mức phức tạp, tất cả những thứ này đều phải cẩn thận làm rõ. Phương thức đơn giản nhất chính là rời khỏi hoàng cung, nhưng mà mất đi quyền thế, hắn sống được sẽ vô cùng gian nan. Hắn cơ bản không để ý sinh tử, càng chẳng nói gì đến quyền thế, thế nhưng bây giờ A Trản đã tỉnh lại, hết thảy đều không giống như trước.
Hoàn Lẫm ngồi trong sân, thấy được một góc A Trản, suy tư không biết nên xử lý thế nào.
Nhóm triều thần xác thực đã rục rà rục rịch. Đặt biệt là khi Tư Mã gia còn chưa diệt trừ được Vương gia, trong khi đó Vương gia còn là triều thần, sau khi Hoàn Lẫm đăng cơ, thủ đoạn lôi lệ phong hành, có ý định đề bạt hàn môn tử đệ (lớp con cháu thuộc tầng lớp nghèo hèn), ý đồ làm dao động gốc rễ đám Sĩ tộc, so với Nguyên Hi đế ôn hòa độ lượng, nhóm thế gia hằng ngày gian nan hơn rất nhiều, bởi vậy bọn họ càng yêu thích Tư Mã gia hơn, ít nhất Tư Mã thị cũng là tầng lớp Sĩ tộc giống như bọn họ.
Nhất là bây giờ, tin tức Hoàng đế thổ huyết suốt đêm ở Tây điện vẫn chưa tỉnh lại, đến khi tin tức Hoàng đế lâm bệnh đến giai đoạn cuối truyền ra ngoài, ý chí của nhóm thế gia kiên quyết thay đổi quân vương càng mạnh mẽ hơn. Đã vậy trong quãng thời gian này, Hoàng đế suốt ngày tránh mặt càng khiến cho mọi người tin tưởng bệnh tình của hắn đã đến giai đoạn cuối. Lúc này toàn bộ triều đình, trung thành với Hoàng đế chỉ còn một vài quan lại hàn môn cùng Lục gia, tuy Lục gia không phải hàn môn, nhưng căn cơ bên trong Sĩ tộc cũng không quá vững vàng, chỉ là nắm binh quyền, mà thái độ của Tạ gia cũng không rõ ràng, lấy lý do nhằm về phía Hoàng hậu Tư Mã thị của Tạ gia, nhóm thế gia đã tự động xem Tạ gia là người cùng phe với mình. Vương Tạ là hai thế gia đứng đâu, bây giờ muốn thay đổi triều đại, đám Sĩ tộc cơ hồ là ôm ý nghĩ tất thắng.
Cho nên vừa mới sáng sớm, bên ngoài Tây điện đã quỳ rất nhiều người, tất cả bọn họ đều thề sống chết, nhất quyết phải gặp mặt Hoàng đế mới thôi. Nếu như Hoàng đế không xuất hiện, bọn họ sẽ trực tiếp xông vào, thừa dịp Hoàng đế lâm trọng bệnh, trực tiếp lấy lý do Hoàng đế không còn sức lực để quản lý triều chính, lập tức đưa con trai của Nguyên Hi đế Tư Mã Ấm lên nắm quyền.
Nhóm thế gia sớm đã đưa ra dự định.
“Chính sự tích lũy, nền tảng lập quốc dao động, chúng ta là thần tử, liền muốn vì quốc phân ưu, hôm nay nhất định phải nhìn thấy bệ hạ.”
“Bệ hạ nếu không muốn đi ra nhìn chúng ta, vậy chúng ta liền vào xem bệ hạ.”
“Lục thống lĩnh, ngươi ngăn cản chúng ta, chẳng lẽ là ngươi ôm mưu đồ phản nghịch, muốn ra tay với bệ hạ?”
Sắc mặt Lục Thanh Đồng có chút khó coi.
Nhóm thế gia cũng không phải là không chuẩn bị mà đến, bọn họ đem theo thị vệ cường tráng, lời vừa dứt, bọn chúng liền muốn ra sức xông vào.
Tại thời khắc hỗn loạn, cửa đại điện đột nhiên mở ra, Hoàn Lẫm đứng đó, một thân mãng bào* màu đen, phi thường khí thế, mà trên tay hắn, đang bế ấu tử của Nguyên Hi đế.
( *Mãng phục, mãng bào: một thứ phẩm phục nhà Thanh, thêu như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt.
A Trản chán ghét hắn.
Trong lòng Hoàn Lẫm cứng lại, không khỏi muốn lui bước.
Tại sao hắn vẫn không tỉnh lại từ giấc mộng? Nếu đã tỉnh, A Trản sẽ không chán ghét hắn.
Nhưng mà mộng cảnh này lại phá lệ kéo dài, A Trản vẫn luôn đứng trước mặt hắn, nhìn hắn đầy chán ghét.
Trong lòng Hoàn Lẫm chợt lóe lên rất nhiều ý nghĩ, hắn bước về trước một bước, đột nhiên bắt lấy tay y.
Thanh niên vốn yên lặng kịch liệt giãy giụa, trên mặt y đều là tức giận, gương mặt thanh tú có chút vặn vẹo, nơi cổ họng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, thân thể không ngừng giãy giụa, còn có chút hơi run rẩy.
Hoàn Lẫm buông y ra.
Sắc mặt y vốn trắng bệch càng thêm trắng, y lui về sau hai bước, không ngừng dùng y phục lau chùi tay mình, đó là nơi Hoàn Lẫm đã chạm qua. Từng chút từng chút, tựa như chạm vào vật gì dơ bẩn.
Sắc mặt Hoàn Lẫm tái nhợt, không ngờ y lại chán ghét hắn đến thế.
Hoàn Lẫm xoay người rời đi. Hắn nhốt mình ở trong phòng, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh trống rỗng. Đột nhiên hắn ngồi dậy, đầu hướng về phía vách tường đập vào.
Kia là cảm giác đau đớn chân thật. Hắn đưa tay ra sờ đầu của mình, liền cảm nhận được cảm giác dính nhớp.
Biểu tình Hoàn Lẫm đột nhiên ngưng trệ. Rất đau, đau đến mức không giống như đang nằm mơ, quá đỗi chân thật. Nếu như là dĩ vãng, hắn sớm nên tỉnh lại, song lần này, cảnh trí xung quanh không một chút biến hoá, hắn như trước nằm ở trên giường.
Không phải là mộng?
Hắn vươn mình xuống giường, lần thứ hai đi đến gian phòng kia, trên giường băng vẫn trống rỗng. Hắn quay đầu liền va phải Lý Đắc Thanh, lão thái giám nhìn Hoàng đế máu me đầy mặt, không khỏi kinh hãi.
“A Trản thật sự tỉnh rồi?” Âm thanh Hoàng đế khàn khàn đến lợi hại.
Lý Đắc Thanh cũng kinh sợ, người chết lâu rồi đột nhiên sống lại, vẫn là lần đầu tiên lão thái giám gặp phải. Song lần này, chuyện đó xác thực xảy đến, còn là một người sống sờ sờ.
“Bệ hạ, Tạ Tam công tử tỉnh rồi.”
Lý Đắc Thanh đã lặp đi lặp lại câu nói này bên tai Hoàn Lẫm rất nhiều lần, Hoàn Lẫm mới có cảm giác chân thực một chút. Một khắc kia, hắn giống như người bước ra từ trong bóng tối âm lãnh, cảm nhận được một chút ấm áp.
“Ở đâu?”
“Mấy nô tài đang hầu hạ Tạ Tam công tử ở hậu điện.”
Lý Đắc Thanh vừa dứt lời, Hoàn Lẫm liền đi về phía hậu điện. Thời điểm hắn đi tới cửa, đột nhiên dừng lại bước chân.
Hắn tựa hồ cũng cần dũng khí để đẩy ra cánh cửa kia. Một hồi lâu sau, hắn mới đưa tay ra, tay hắn theo bản năng run rẩy, chậm rãi đẩy cửa.
Đập vào mắt là một thân ảnh màu trắng, tóc đen buông xõa, bóng lưng tinh tế, phảng phất gió thổi liền chao đảo. Nhãn tình Hoàn Lẫm không chớp nhìn y, thấy thái giám thay y vấn tóc, gương mặt sạch sẽ, phủ thêm ngoại bào màu trắng, y nghiêng đầu, bởi vì ấm áp nên gương mặt tái nhợt có thêm chút huyết sắc, lông mi rất dài, ánh mắt hơi rũ, vô cùng phối hợp với động tĩnh của thái giám, đặc biệt ngoan ngoãn. Trong trí nhớ của hắn, A Trản là trầm tịch, an tĩnh, nhưng tuyệt đối không phải là loại khiến người khác có thể bỏ qua. A Trản lúc này lại có chút bất đồng.
Nhưng cho dù thế nào đều là A Trản của hắn.
Hoàn Lẫm đi vào, nhận lấy chiếc khăn từ tay thái giám, thay y lau chùi gương mặt.
Trong mắt thái giám chợt lóe lên kinh hoảng, thời điểm nhìn thấy ánh mắt Hoàn Lẫm, không khỏi có chút há hốc mồm. Hoàng đế vốn có chút âm trầm, khoảng thời gian này càng là hỉ nộ vô thường, mà loại ôn nhu lúc này, tựa như dương quang, vừa hi hữu, lại như ảo giác.
Ngón tay Hoàn Lẫm cách chiếc khăn hơi mỏng chạm vào gương mặt A Trản, da thịt không còn cứng ngắc băng lãnh mà có chút mềm mại. Thế nhưng trong nháy mắt hắn chạm vào, A Trản như là cảm giác được cái gì, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, quang mang trong mắt biến thành sợ hãi, y đột nhiên bật dậy, vung ngã chậu nước trên mặt đất, thân thể lùi về sau đến tận góc tường, đến lúc không thể lui được nữa, mới rúc vào trong đó. Ánh mắt A Trản, giống như con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ, vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
Tay Hoàn Lẫm cứng lại, nguyên lai trước khi hắn tới đây không phải ảo giác. A Trản sợ hắn, chán ghét hắn.
“Lý Đắc Thanh, đi truyền Trần thái y.” Hoàn Lẫm cứng người một hồi mới mở miệng nói.
Toàn bộ Thái y viện đều là của Hoàng đế, nhưng người mà Hoàng đế tin cẩn bất quá chỉ có một hai người. Trần thái y năm đó không phải là thái y, mà là quân y trong quân đội của Hoàn gia, còn hiểu một ít huyền thuật*, theo Hoàn Lẫm vào Kiến Khang, rồi tiến cung, tự nhiên là người Hoàn Lẫm tin tưởng nhất.
( *Huyền thuật là sự kết hợp giữa các phương pháp bí truyền của Bon Pa, một tôn giáo cổ xưa của người Tây Tạng, và thiền định của Phật giáo. Người tu luyện huyền thuật có thể làm ra nhiều bùa phép thần thông kỳ lạ.)
Mà trong lúc này, Hoàn Lẫm phát hiện so với hắn, A Trản càng yêu thích các tiểu thái giám hơn. Hoàn Lẫm lùi tới ngoài cửa, các tiểu thái giám cũng phải van nài hồi lâu, A Trản mới trở lại ngồi vào ghế để bọn họ tiếp tục thay y rửa mặt.
Chờ rửa mặt xong, Trần thái y cũng đã đến.
Nhìn về phía Trần thái y, A Trản cũng vô cùng ngoan ngoãn để Trần thái y bắt mạch kiểm tra thân thể. Ánh mắt A Trản thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn những người kia, nhưng trong đôi mắt không có háo hức, ngược lại đều là lạnh như băng, tựa như Quỷ Hồn núp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát người qua lại.
Nghĩ tới đây, Hoàn Lẫm sợ hãi cả kinh, hắn sợ đây chỉ là một loại hồi quang phản chiếu, thái y còn chưa kiểm tra xong, hắn đã có chút không chờ đợi được. Nhưng mà hắn không dám tiến vào.
Đương lúc hắn còn đang lo lắng, Trần thái y rốt cục đi ra.
“Chứng bệnh trên người rất nhiều, nhưng không trí mạng, phải cẩn thận điều dưỡng. Thần làm nghề y nhiều năm, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Năm đó khi thần còn chưa gia nhập đội quân của Hoàn gia, thời điểm chữa bệnh vân du bốn phương khắp thiên hạ, cũng đã gặp qua rất nhiều tình huống kỳ dị. Khởi tử hoàn sinh, hoạt tử nhân sống mà bất tỉnh, nhưng những người thể chất như vậy có thể sống lại… cũng chỉ có thể quy về câu chuyện của quỷ thần. Ngã Phật từ bi, coi trọng nhân quả, cho nên những việc này không phải là không có căn cứ. Thần năm đó ở thành Kiến Khang từng nghe qua một ít lời đồn đãi như vậy, La gia có người con, bảy ngày sau khi chết, thân thể không bị hủ hóa, sắc mặt hồng hào, không khác gì người sống, gần tới ngày chôn cất không hề có dấu hiệu của người chết, tới lúc hạ táng đột nhiên mở mắt ra sống lại. Lúc đó thần cảm thấy thật hoang đường, nhưng mà toàn bộ chuyện này đều đã lan truyền khắp trong thành, những người chứng kiến thuật lại không có chút nào làm bộ, bây giờ nghĩ lại cũng không phải tất cả đều là giả.”
Trần thái y cảm khái một phen, nhìn thanh niên yên tĩnh ngồi trên ghế, lại nói: “Chỉ là tâm trí đã mất.”
Trần thái y nói xong cũng không làm cho Hoàn Lẫm quá mức kinh ngạc. Bộ dáng A Trản, hắn đã mơ hồ đoán được. Nhưng là A Trản đã quên hết thảy, chỉ còn lại sợ hãi cùng chán ghét đối với hắn. Nguyên lai A Trản hận hắn như vậy.
Hoàn Lẫm chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn A Trản ngẩn người ngồi đó, Hoàn Lẫm có lúc nghĩ, thời điểm A Trản ngẩn người đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? A Trản trở nên thập phần thích ngủ, y ngồi ở đó, gật gà gật gù, đôi mắt nhắm lại, đầu chốc chốc ngã xuống, Hoàn Lẫm chỉ có thể trông mong mà nhìn, không dám tới gần nửa bước. Chỉ có thời điểm A Trản ngủ, hắn mới có thể len lén đi vào, ngồi ở bên giường nhìn y. Gầy, hai má lõm xuống, cau mày, cho dù mất đi ký ức, A Trản vẫn luôn không vui.
Từ lúc A Trản khởi tử hoàn sinh, tính tình Hoàng đế tốt hơn rất nhiều, toàn bộ Tây điện giống như hiện ra dương quang. Bất quá chuyện A Trản tỉnh lại, chỉ có Trần thái y, Lý Đắc Thanh cùng vài thái giám thân cận biết được, còn người bên ngoài nửa phần cũng không hay.
A Trản tỉnh lại, Hoàn Lẫm từ bên trong ngơ ngơ ngác ngác tỉnh táo lại, thế cuộc triều đình bây giờ phức tạp, rất nhiều người đối với hắn bất mãn, mối uy hiếp từ Tống Nghiễn và Hà Dũng vẫn còn đó, mà thân phận của A Trản quá mức phức tạp, tất cả những thứ này đều phải cẩn thận làm rõ. Phương thức đơn giản nhất chính là rời khỏi hoàng cung, nhưng mà mất đi quyền thế, hắn sống được sẽ vô cùng gian nan. Hắn cơ bản không để ý sinh tử, càng chẳng nói gì đến quyền thế, thế nhưng bây giờ A Trản đã tỉnh lại, hết thảy đều không giống như trước.
Hoàn Lẫm ngồi trong sân, thấy được một góc A Trản, suy tư không biết nên xử lý thế nào.
Nhóm triều thần xác thực đã rục rà rục rịch. Đặt biệt là khi Tư Mã gia còn chưa diệt trừ được Vương gia, trong khi đó Vương gia còn là triều thần, sau khi Hoàn Lẫm đăng cơ, thủ đoạn lôi lệ phong hành, có ý định đề bạt hàn môn tử đệ (lớp con cháu thuộc tầng lớp nghèo hèn), ý đồ làm dao động gốc rễ đám Sĩ tộc, so với Nguyên Hi đế ôn hòa độ lượng, nhóm thế gia hằng ngày gian nan hơn rất nhiều, bởi vậy bọn họ càng yêu thích Tư Mã gia hơn, ít nhất Tư Mã thị cũng là tầng lớp Sĩ tộc giống như bọn họ.
Nhất là bây giờ, tin tức Hoàng đế thổ huyết suốt đêm ở Tây điện vẫn chưa tỉnh lại, đến khi tin tức Hoàng đế lâm bệnh đến giai đoạn cuối truyền ra ngoài, ý chí của nhóm thế gia kiên quyết thay đổi quân vương càng mạnh mẽ hơn. Đã vậy trong quãng thời gian này, Hoàng đế suốt ngày tránh mặt càng khiến cho mọi người tin tưởng bệnh tình của hắn đã đến giai đoạn cuối. Lúc này toàn bộ triều đình, trung thành với Hoàng đế chỉ còn một vài quan lại hàn môn cùng Lục gia, tuy Lục gia không phải hàn môn, nhưng căn cơ bên trong Sĩ tộc cũng không quá vững vàng, chỉ là nắm binh quyền, mà thái độ của Tạ gia cũng không rõ ràng, lấy lý do nhằm về phía Hoàng hậu Tư Mã thị của Tạ gia, nhóm thế gia đã tự động xem Tạ gia là người cùng phe với mình. Vương Tạ là hai thế gia đứng đâu, bây giờ muốn thay đổi triều đại, đám Sĩ tộc cơ hồ là ôm ý nghĩ tất thắng.
Cho nên vừa mới sáng sớm, bên ngoài Tây điện đã quỳ rất nhiều người, tất cả bọn họ đều thề sống chết, nhất quyết phải gặp mặt Hoàng đế mới thôi. Nếu như Hoàng đế không xuất hiện, bọn họ sẽ trực tiếp xông vào, thừa dịp Hoàng đế lâm trọng bệnh, trực tiếp lấy lý do Hoàng đế không còn sức lực để quản lý triều chính, lập tức đưa con trai của Nguyên Hi đế Tư Mã Ấm lên nắm quyền.
Nhóm thế gia sớm đã đưa ra dự định.
“Chính sự tích lũy, nền tảng lập quốc dao động, chúng ta là thần tử, liền muốn vì quốc phân ưu, hôm nay nhất định phải nhìn thấy bệ hạ.”
“Bệ hạ nếu không muốn đi ra nhìn chúng ta, vậy chúng ta liền vào xem bệ hạ.”
“Lục thống lĩnh, ngươi ngăn cản chúng ta, chẳng lẽ là ngươi ôm mưu đồ phản nghịch, muốn ra tay với bệ hạ?”
Sắc mặt Lục Thanh Đồng có chút khó coi.
Nhóm thế gia cũng không phải là không chuẩn bị mà đến, bọn họ đem theo thị vệ cường tráng, lời vừa dứt, bọn chúng liền muốn ra sức xông vào.
Tại thời khắc hỗn loạn, cửa đại điện đột nhiên mở ra, Hoàn Lẫm đứng đó, một thân mãng bào* màu đen, phi thường khí thế, mà trên tay hắn, đang bế ấu tử của Nguyên Hi đế.
( *Mãng phục, mãng bào: một thứ phẩm phục nhà Thanh, thêu như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất