Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
Chương 104: Anh muốn tiêm cho Tinh Tinh
Editor: Đậu
Tên lừa đảo, Lộ Tinh chưa bao giờ nói Phó Thâm như vậy.
Phâm nhìn Lộ Tinh rụt ở góc giường vừa khóc vừa phát run, cực kỳ yếu ớt.
Anh có thể hiểu được biểu hiện phản cảm dữ dội của Lô Tinh.
Tựa như một người bị rắn độc cắn, vết thương khó khăn mãi mới khỏi hẳn, nhưng lại bị người ta đẩy vào hang rắn tiếp.
"Tinh Tinh, chồng tiêm cùng em, đừng sợ được không, bé con". Phó Thâm cố gắng đến gần Lộ Tinh, nhưng Lộ Tinh vừa nhìn thấy Phó Thâm đến gần thì cả người lập tức co lại như quả bóng.
"Không cần". Lộ Tinh lắc đầu, sợi tóc dính lộn xộn trên mặt cậu, đáng thương.
"Tinh Tinh không cần tiêm, không cần".
Lộ Tinh khóc đến thở hổn hển, lần đầu tiên Phó Thâm thấy trong mắt Lộ Tinh lóe lên tia đề phòng anh, cho dù là lúc trước Lộ Tinh bị nhốt trong nhà tù nước chợ đen, khi nhìn thấy Phó Thâm cũng chưa từng có cảm xúc như vậy.
Phó Thâm tiếp tục áp sát Lộ Tinh, triệt để ôm lấy cậu.
"Tinh Tinh, anh sẽ không hại em, càng sẽ không tổn thương đến em".
"Em là thịt trong lòng anh, nếu không phải là biện pháp cuối cùng, anh cũng sẽ không nghe theo lời bác sĩ tiêm cho em".
Lộ Tinh rụt vào trong quần áo Phó Thâm, ôm lấy eo anh.
"Chồng ơi, Tinh Tinh không cần tiêm, không muốn tiêm".
"Tinh Tinh sẽ rất ngoan ngoãn uống thuốc, thuốc gì cũng uống được".
"Sợ Tiêm, Tinh Tinh sợ". Lộ Tinh giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cầu xin Phó Thâm.
Phó Thâm không thích Lộ Tinh hèn mọn như vậy, trong lòng anh đau đớn như bị dao đâm.
"Không tiêm". Lộ Tinh không ngừng lẩm bẩm, cả người run rẩy không ngừng.
"Tinh Tinh sẽ không ăn kẹo nữa, không ăn".
Lộ Tinh khóc mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Phó Thâm ổn định người, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, liên lạc với bác sĩ, muốn hỏi thật sự không có biện pháp điều trị khác ngoài tiêm sao.
"Phó thiếu, thật sự là không còn biện pháp nào khác". Trong lòng bác sĩ thắc mắc tại sao Phó Thâm không chịu tiêm cho Lộ Tinh, lại không dám hỏi ra miệng.
"Được". Phó Thâm quay người nhìn về phòng: "Cứ theo biện pháp của ông".
"Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị trước".
Sau khi kết thúc cuộc gọi với bác sĩ, Phó Thâm quay lại phòng.
Mặc dù Lộ Tinh đã ngủ say trong giấc mộng như vẫn ư ư ư ư nói: "Chồng ơi, Tinh Tinh không tiêm".
"Đồ ngốc nhỏ". Giọng Phó Thâm như muỗi kêu: "Không tiêm thì sao có thể tốt lên được".
Phó Thâm lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Lộ Tinh.
Lộ Tinh sợ tiêm, Phó Thâm nghĩ biện pháp duy nhất bây giờ chính là để cho cậu không biết mình bị tiêm.
Nửa đêm, Lộ Tinh bừng tỉnh, vừa mở mắt ra thì sợ hãi liếc nhìn xung quanh, sợ có người cầm kim tiêm chuẩn bị đâm mình.
Giấc ngủ của Phó Thâm cũng nông, Lộ Tinh vừa động đậy vài cái thì anh đã tỉnh lại.
Phó Thâm quay đầu nhìn chỗ Lộ Tinh nằm ngủ, nhưng lại trống rỗng. Phó Thâm lập tức đứng dậy, chỉ thấy Lộ Tinh đang ngồi xổm dưới giường, trong tay còn cầm nửa viên kẹo còn thừa, trong miệng đang nhai một nửa, vừa ăn vừa lau nước mắt.
Phó Thâm đau lòng lại muốn cười.
Động tác Phó Thâm nhẹ nhàng xuống giường, không quấy nhiễu Lộ Tinh.
Anh từng chút từng chút lại gần hơn ngồi nép đằng sau Lộ Tinh.
Trên người Lộ Tinh, vị kẹo nhàn nhạt ngọt ngào, vẫn là mùi hương quen thuộc của Phó Thâm.
Lộ Tinh nhai xong miếng kẹo cuối cùng, bóp vỏ kẹo trong tay thành một quả bóng.
"Phó Thâm là tên lừa đảo, tên lừa đảo Phó Thâm".
"Tinh Tinh không muốn thích Phó Thâm nữa".
Phó Thâm ngơ luôn, hóa ra Lộ Tinh coi anh như cái vỏ kẹo bóp thành quả bóng kia.
Có điều khi nghe Lộ Tinh nói không muốn thích anh nữa, nói thật trong lòng Phó Thâm cảm thấy thấy khó chịu, mặc dù biết Lộ Tinh chỉ là tức giận rồi nói, Phó Thâm vẫn thấy khó chịu.
"Thế nhưng, Tinh Tinh vẫn rất thích Phó Thâm".
Sau đó Phó Thâm lại nghe thấy Lộ Tinh nói mấy câu này.
Hai mắt Phó Thâm chua xót, không nhịn được từ phía sau vòng qua người Lộ Tinh, tự đầu vào bờ vai đơn bạc của cậu.
Bỗng nhiên bị ôm lấy, Lộ Tinh giật nảy mình, nhưng nhiệt độ cơ thể, hơi thở của Phó Thâm cậu đều rất quen thuộc, cậu biết người đang ôm lấy cậu là Phó Thâm.
"Tinh Tinh". Phó Thâm vùi đầu vào cổ Lộ Tinh.
"Không được không thích anh". Phó Thâm khàn giọng nói.
Mặt Lộ Tinh trong nháy mắt nóng lên, lời nói của cậu bị Phó Thâm nghe thấy.
Nhưng Lộ Tinh vẫn rất tủi thân, không muốn để ý đến Phó Thâm, không muốn nói chuyện với Phó Thâm.
"Không tiêm nữa, chúng ta không tiêm nữa". Phó Thâm hôn vành tai nhỏ nhắn của Lộ Tinh: "Bé con không muốn tiêm, vậy chúng ta sẽ không tiêm".
"Thật ư?" Cuối cùng Lộ Tinh cũng quay đầu nhìn Phó Thâm.
Vẻ mặt Lộ Tinh chân thành tha thiết, Phó Thâm bị cậu nhìn đến nghẹn họng, nhưng Phó Thâm vẫn nói dối.
"Thật đấy bé con đừng buồn nữa". Phó Thâm lau đôi mắt ướŧ áŧ của Lộ Tinh.
Ngay lập tức Lộ Tinh nín khóc cười lên, nhưng cười rồi lại càng khóc dữ hơn, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt oan uổng.
"Hu hu hu Tinh Tinh vẫn thích Phó Thâm".
Lộ Tinh lắp bắp nói nhỏ một tiếng.
"Không khóc nào". Phó Thâm chỉ vào đống trân châu chất đầy dưới đất, :Bình trong nhà không đựng được nữa rồi".
"Túi khóc nhỏ".
"Hu hu, không dừng được".
"Tinh Tinh còn có thể nhặt được rất nhiều bình cho chồng".
Lộ Tinh oan ức bò lên đùi Phó Thâm, bĩu môi nói: "Sàn nhà cứng quá chồng ơi".
Phó Thâm cười cười, thật sự là không có biện pháp với đứa nhỏ này.
Phó Thâm ôm người vào phòng tắm đánh răng. Nửa đêm nửa hôm còn ăn kẹo, sau này sâu răng lại nháo lên, người đau lòng cũng vẫn là mình.
Lộ Tinh vểnh chân nhỏ ngồi trên bàn rửa mặt, hay tay vịn trên mặt bàn đá cẩm thạch, chỉ cần há miệng.
Phó Thâm cúi người xuống, tập trung đánh răng cho cậu, thỉnh thoảng lại sờ đầu cậu để cậu ngẩng đầu hoặc cúi đầu, bận đến từng ngóc ngách.
Lộ Tinh nhìn Phó Thâm chằm chằm, càng nhìn càng thích, người cậu thích nhất trên đời, chính là người đàn ông ôn nhu lại cẩn thận này.
"Oke rồi, nhổ bọt ra". Phó Thâm ôm người từ trên bồn rửa mặt xuống, đưa cốc nước đến trước mặt Lộ Tinh.
Bàn chải đánh răng sạch sẽ, Lộ Tinh quay lại giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo Phó Thâm nằm xuống.
Phó Thâm cười, theo ý cậu nằm xuống, Lộ Tinh nhanh chóng chui lại, hai tay ấm áp luồn vào trong quần áo Phó Thâm, không kiêng nể gì đặt trên cơ bụng anh.
Vẻ mặt Lộ Tinh thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, Lộ Tinh đã ngủ thiếp đi, ngay cả mơ cũng không có.
Nhưng Phó Thâm lại không ngủ được.
Việc tiêm, vẫn phải tiêm.
Hôm sau, dì đưa canh bổ với thuốc đắng đến theo thường lệ.
Lộ Tinh không nói hai lời, nhắm mắt lại, trong lòng chìm xuống trực tiếp nuốt sạch sẽ, giống như đang biểu hiện trước mặt Phó Thâm, để cho anh nhìn thấy mình thật sự rất nghe lời.
"Chồng ơi, Tinh Tinh uống xong rồi". Lộ Tinh úp bát lại, để Phó Thâm thấy không còn một giọt.
"Được". Phó Thâm nhìn con cá nhỏ đang quỳ trên giường, trong lòng có chút áy náy.
Lộ Tinh quỳ gối như vậy, tóc gần như chạm vào ga giường, tựa như một làn sương trắng.
"Chồng ơi, Tinh Tinh muốn gội đầu". Lộ Tinh giật giật tóc mình, mấy ngày nay không xuống nước, tóc cậu có chút khô bết không thoải mái.
"Để anh chuẩn bị nước nóng".
Việc gội đầu của Lộ Tinh từ trước đến nay là Phó Thâm tự mình làm, Phó Thâm cực kì không vui khi có người khác chạm vào tóc Lộ Tinh, thậm chí là bất kỳ một bộ phận cơ thể khác trên người.
Trong bồn tắm đã được đổ đầy nước, Lộ Tinh đi vào bồn tắm, thoải mái lộ ra nguyên hình.
Cậu lao nhanh vào trong nước, tóc tai ướt đẫm, sau đó lại bơi đến trước mặt Phó Thâm rồi nhảy ra.
Trên tay Phó Thâm đổ đầy bọt, bôi lên tóc Lộ Tinh.
Thật ra con người Phó Thâm, bình thường mình đầu toàn là đi câu lạc bộ, người khác phục vụ cho anh. Từ khi có Lộ Tinh, Phó tổng cũng học được cách phục vụ người khác.
Sức lực Phó Thâm vừa phải, Lộ Tinh thoải mái nheo mắt lại, đuôi cá lắc lư trong nước.
"Chồng ơi, có phải tóc Lộ Tinh quá dài nên phiền phức không?" Lộ Tinh không tự mình gội đầu đương nhiên là không hiểu khó khăn trong đó.
"Không". Phó Thâm luôn rất kiên nhẫn: "Đẹp lắm".
Mỗi lần được Phó Thâm khen ngợi, Lộ Tinh có thể vui vẻ thật lâu, cười khúc khích không ngừng.
Một lần Lộ Tinh gội đầu là nguyên cả một giờ coi như là nhanh, tay Phó Thâm dừng lại, Lộ Tinh ngâm trong nước cũng ngâm thoải mái.
Mọi thứ dường như đều khôi phục lại bình thường giống như trước kia, đề phòng của Lộ Tinh cũng biến mất không thấy tăm tích.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Phó Thâm không nhắc đến chuyện tiêm chích, nỗi sợ hãi tiềm ẩn của Lộ Tinh bị xua tan.
"Chồng ơi, tối nay ăn gì?" Trong bụng Lộ Tinh lòi lên con sâu thèm ăn, mấy ngày nay không ăn những món có khẩu vị nặng, miệng cậu nhạt nhẽo không chịu nổi.
"Thịt nướng nhé?" Phó Thâm đoán tên nhóc này nhất định sẽ thích.
"Vâng!" Lộ Tinh mừng đến mức thiếu chút nữa vểnh cái đuôi lên trời.
Dì đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nướng thịt mà Phó Thâm nói, ở sân sau cũng đã đặt một cái kệ, Phó Thâm với Lộ Tinh xuống là có thể bắt đầu.
Vài ngày nay Lộ Tinh không xuống đất, bây giờ còn chưa kịp nhảy nhót, đã ngồi chảy nước miếng canh giữ món thịt nước đầy dầu mỡ.
Dì thấy cậu thèm ăn, liền nướng một xiên thịt ba chỉ thỏa cơn thèm ăn cho cậu.
Lộ Tinh rất vội cắn một miếng, miệng nóng đến mức thở ra, nhưng lại không nỡ nhổ đi.
"Tiểu thiếu gia, đừng nóng vội vẫn còn rất nhiều". Dì sợ cậu bị phỏng miệng, buồn cười.
Phó Thâm kịp thời đút Lộ Tinh uống một ngụm nước, nếu không da thịt mỏng mềm của Lộ Tinh chắc chắn sẽ bị phồng rộp.
"Chồng ơi, lần sau chúng ta rủ Ôn Ngôn cùng nhau ăn thịt nước được không?"
Nhắc đến Ôn Ngôn, Lộ Tinh đúng là có chút nhớ cậu.
"Nghe theo em hết". Phó Thâm bảo dì đi nghỉ ngơi, tự mình lên tay nước đồ cho Lộ Tinh.
Lộ Tinh cảm thấy mới lạ, chủ động đi lại hỗ trợ, thật ra thay vì nói cậu hỗ trợ, thì càng giống như quấy rối hơn, cánh gà đều bị cậu nướng thành cánh gà bóng đêm.
Không biết có phải cậu đang chọc Phó Thâm hay không, cánh gà bóng đêm kia Lộ Tinh còn nhét cho Lộ Tinh, nói là cậu đặc biệt làm riêng cho anh.
Phó Thâm nhìn cánh gà bóng đêm hai giây, nhưng lại bị Lộ Tinh ngăn lại.
"Ăn cái này sẽ bị tiêu chảy". Lộ Tinh cầm lấy cánh gà, giấu sau lưng.
Kết thúc bữa tối, Lộ Tinh ăn no nê, chơi cũng mệt nên đi ngủ sớm.
Phó Thâm không vội đi ngủ, chờ Lộ Tinh ngủ say, anh liên lạc với bác sĩ, có thể đến tiêm.
"Lộ Tinh, Lộ Tinh?" Phó Thâm dán bên tai Lộ Tinh gọi hai tiếng.
Lộ Tinh không động đậy, xem ra là rất mệt mỏi.
Bác sĩ nhanh chóng đến, Phó Thâm xuống tầng đón ông, dặn động tĩnh bác sĩ nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức người khác.
Phó Thâm và bác sĩ rón rén giống như tên trộm đột nhập vào nhà người khác.
Bác sĩ lấy thuốc với ống tiêm ra khỏi hộp thuốc, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, hai mắt Lộ Tinh vẫn nhắm nghiền.
"Phó thiếu, phiền ngài hãy vén chăn của tiểu thiếu gia lên một chút". Bác sĩ thì thầm.
Phó Thâm hiểu, từng chút từng chút xốc chăn trên tay Lộ Tinh ra.
Bác sĩ cầm ống tiêm đầy thuốc lại gần, từ từ cúi người xuống.
Trái tim Phó Thâm vọt lên cổ họng.
Đúng lúc này, Lộ Tinh đột nhiên mở mắt ra.
Ba người có mặt đồng thời như bị bao vây, bác sĩ càng sững người, sau khi hoàn hồn thì vội vàng giấu kim tiêm ở đằng sau, đáng tiếc là vẫn muộn.
Lộ Tinh thấy rồi.
Thịt nướng tối nay rất ngon, nhưng ăn nhiều quá dễ khát nước, Lộ Tinh là bị khát tỉnh, ai biết cậu vừa mở mắt ra thì nhìn thấy kim tiêm sáng ngời.
Thôi xong, trong đầu Phó Thâm lóe lên mấy câu này.
______________________
#Đậu: Hết tết rồi giờ lo thi kết thúc học phần :(( hơi chậm trễ ra chương nha mấy bồ
Tên lừa đảo, Lộ Tinh chưa bao giờ nói Phó Thâm như vậy.
Phâm nhìn Lộ Tinh rụt ở góc giường vừa khóc vừa phát run, cực kỳ yếu ớt.
Anh có thể hiểu được biểu hiện phản cảm dữ dội của Lô Tinh.
Tựa như một người bị rắn độc cắn, vết thương khó khăn mãi mới khỏi hẳn, nhưng lại bị người ta đẩy vào hang rắn tiếp.
"Tinh Tinh, chồng tiêm cùng em, đừng sợ được không, bé con". Phó Thâm cố gắng đến gần Lộ Tinh, nhưng Lộ Tinh vừa nhìn thấy Phó Thâm đến gần thì cả người lập tức co lại như quả bóng.
"Không cần". Lộ Tinh lắc đầu, sợi tóc dính lộn xộn trên mặt cậu, đáng thương.
"Tinh Tinh không cần tiêm, không cần".
Lộ Tinh khóc đến thở hổn hển, lần đầu tiên Phó Thâm thấy trong mắt Lộ Tinh lóe lên tia đề phòng anh, cho dù là lúc trước Lộ Tinh bị nhốt trong nhà tù nước chợ đen, khi nhìn thấy Phó Thâm cũng chưa từng có cảm xúc như vậy.
Phó Thâm tiếp tục áp sát Lộ Tinh, triệt để ôm lấy cậu.
"Tinh Tinh, anh sẽ không hại em, càng sẽ không tổn thương đến em".
"Em là thịt trong lòng anh, nếu không phải là biện pháp cuối cùng, anh cũng sẽ không nghe theo lời bác sĩ tiêm cho em".
Lộ Tinh rụt vào trong quần áo Phó Thâm, ôm lấy eo anh.
"Chồng ơi, Tinh Tinh không cần tiêm, không muốn tiêm".
"Tinh Tinh sẽ rất ngoan ngoãn uống thuốc, thuốc gì cũng uống được".
"Sợ Tiêm, Tinh Tinh sợ". Lộ Tinh giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cầu xin Phó Thâm.
Phó Thâm không thích Lộ Tinh hèn mọn như vậy, trong lòng anh đau đớn như bị dao đâm.
"Không tiêm". Lộ Tinh không ngừng lẩm bẩm, cả người run rẩy không ngừng.
"Tinh Tinh sẽ không ăn kẹo nữa, không ăn".
Lộ Tinh khóc mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Phó Thâm ổn định người, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, liên lạc với bác sĩ, muốn hỏi thật sự không có biện pháp điều trị khác ngoài tiêm sao.
"Phó thiếu, thật sự là không còn biện pháp nào khác". Trong lòng bác sĩ thắc mắc tại sao Phó Thâm không chịu tiêm cho Lộ Tinh, lại không dám hỏi ra miệng.
"Được". Phó Thâm quay người nhìn về phòng: "Cứ theo biện pháp của ông".
"Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị trước".
Sau khi kết thúc cuộc gọi với bác sĩ, Phó Thâm quay lại phòng.
Mặc dù Lộ Tinh đã ngủ say trong giấc mộng như vẫn ư ư ư ư nói: "Chồng ơi, Tinh Tinh không tiêm".
"Đồ ngốc nhỏ". Giọng Phó Thâm như muỗi kêu: "Không tiêm thì sao có thể tốt lên được".
Phó Thâm lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Lộ Tinh.
Lộ Tinh sợ tiêm, Phó Thâm nghĩ biện pháp duy nhất bây giờ chính là để cho cậu không biết mình bị tiêm.
Nửa đêm, Lộ Tinh bừng tỉnh, vừa mở mắt ra thì sợ hãi liếc nhìn xung quanh, sợ có người cầm kim tiêm chuẩn bị đâm mình.
Giấc ngủ của Phó Thâm cũng nông, Lộ Tinh vừa động đậy vài cái thì anh đã tỉnh lại.
Phó Thâm quay đầu nhìn chỗ Lộ Tinh nằm ngủ, nhưng lại trống rỗng. Phó Thâm lập tức đứng dậy, chỉ thấy Lộ Tinh đang ngồi xổm dưới giường, trong tay còn cầm nửa viên kẹo còn thừa, trong miệng đang nhai một nửa, vừa ăn vừa lau nước mắt.
Phó Thâm đau lòng lại muốn cười.
Động tác Phó Thâm nhẹ nhàng xuống giường, không quấy nhiễu Lộ Tinh.
Anh từng chút từng chút lại gần hơn ngồi nép đằng sau Lộ Tinh.
Trên người Lộ Tinh, vị kẹo nhàn nhạt ngọt ngào, vẫn là mùi hương quen thuộc của Phó Thâm.
Lộ Tinh nhai xong miếng kẹo cuối cùng, bóp vỏ kẹo trong tay thành một quả bóng.
"Phó Thâm là tên lừa đảo, tên lừa đảo Phó Thâm".
"Tinh Tinh không muốn thích Phó Thâm nữa".
Phó Thâm ngơ luôn, hóa ra Lộ Tinh coi anh như cái vỏ kẹo bóp thành quả bóng kia.
Có điều khi nghe Lộ Tinh nói không muốn thích anh nữa, nói thật trong lòng Phó Thâm cảm thấy thấy khó chịu, mặc dù biết Lộ Tinh chỉ là tức giận rồi nói, Phó Thâm vẫn thấy khó chịu.
"Thế nhưng, Tinh Tinh vẫn rất thích Phó Thâm".
Sau đó Phó Thâm lại nghe thấy Lộ Tinh nói mấy câu này.
Hai mắt Phó Thâm chua xót, không nhịn được từ phía sau vòng qua người Lộ Tinh, tự đầu vào bờ vai đơn bạc của cậu.
Bỗng nhiên bị ôm lấy, Lộ Tinh giật nảy mình, nhưng nhiệt độ cơ thể, hơi thở của Phó Thâm cậu đều rất quen thuộc, cậu biết người đang ôm lấy cậu là Phó Thâm.
"Tinh Tinh". Phó Thâm vùi đầu vào cổ Lộ Tinh.
"Không được không thích anh". Phó Thâm khàn giọng nói.
Mặt Lộ Tinh trong nháy mắt nóng lên, lời nói của cậu bị Phó Thâm nghe thấy.
Nhưng Lộ Tinh vẫn rất tủi thân, không muốn để ý đến Phó Thâm, không muốn nói chuyện với Phó Thâm.
"Không tiêm nữa, chúng ta không tiêm nữa". Phó Thâm hôn vành tai nhỏ nhắn của Lộ Tinh: "Bé con không muốn tiêm, vậy chúng ta sẽ không tiêm".
"Thật ư?" Cuối cùng Lộ Tinh cũng quay đầu nhìn Phó Thâm.
Vẻ mặt Lộ Tinh chân thành tha thiết, Phó Thâm bị cậu nhìn đến nghẹn họng, nhưng Phó Thâm vẫn nói dối.
"Thật đấy bé con đừng buồn nữa". Phó Thâm lau đôi mắt ướŧ áŧ của Lộ Tinh.
Ngay lập tức Lộ Tinh nín khóc cười lên, nhưng cười rồi lại càng khóc dữ hơn, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt oan uổng.
"Hu hu hu Tinh Tinh vẫn thích Phó Thâm".
Lộ Tinh lắp bắp nói nhỏ một tiếng.
"Không khóc nào". Phó Thâm chỉ vào đống trân châu chất đầy dưới đất, :Bình trong nhà không đựng được nữa rồi".
"Túi khóc nhỏ".
"Hu hu, không dừng được".
"Tinh Tinh còn có thể nhặt được rất nhiều bình cho chồng".
Lộ Tinh oan ức bò lên đùi Phó Thâm, bĩu môi nói: "Sàn nhà cứng quá chồng ơi".
Phó Thâm cười cười, thật sự là không có biện pháp với đứa nhỏ này.
Phó Thâm ôm người vào phòng tắm đánh răng. Nửa đêm nửa hôm còn ăn kẹo, sau này sâu răng lại nháo lên, người đau lòng cũng vẫn là mình.
Lộ Tinh vểnh chân nhỏ ngồi trên bàn rửa mặt, hay tay vịn trên mặt bàn đá cẩm thạch, chỉ cần há miệng.
Phó Thâm cúi người xuống, tập trung đánh răng cho cậu, thỉnh thoảng lại sờ đầu cậu để cậu ngẩng đầu hoặc cúi đầu, bận đến từng ngóc ngách.
Lộ Tinh nhìn Phó Thâm chằm chằm, càng nhìn càng thích, người cậu thích nhất trên đời, chính là người đàn ông ôn nhu lại cẩn thận này.
"Oke rồi, nhổ bọt ra". Phó Thâm ôm người từ trên bồn rửa mặt xuống, đưa cốc nước đến trước mặt Lộ Tinh.
Bàn chải đánh răng sạch sẽ, Lộ Tinh quay lại giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo Phó Thâm nằm xuống.
Phó Thâm cười, theo ý cậu nằm xuống, Lộ Tinh nhanh chóng chui lại, hai tay ấm áp luồn vào trong quần áo Phó Thâm, không kiêng nể gì đặt trên cơ bụng anh.
Vẻ mặt Lộ Tinh thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, Lộ Tinh đã ngủ thiếp đi, ngay cả mơ cũng không có.
Nhưng Phó Thâm lại không ngủ được.
Việc tiêm, vẫn phải tiêm.
Hôm sau, dì đưa canh bổ với thuốc đắng đến theo thường lệ.
Lộ Tinh không nói hai lời, nhắm mắt lại, trong lòng chìm xuống trực tiếp nuốt sạch sẽ, giống như đang biểu hiện trước mặt Phó Thâm, để cho anh nhìn thấy mình thật sự rất nghe lời.
"Chồng ơi, Tinh Tinh uống xong rồi". Lộ Tinh úp bát lại, để Phó Thâm thấy không còn một giọt.
"Được". Phó Thâm nhìn con cá nhỏ đang quỳ trên giường, trong lòng có chút áy náy.
Lộ Tinh quỳ gối như vậy, tóc gần như chạm vào ga giường, tựa như một làn sương trắng.
"Chồng ơi, Tinh Tinh muốn gội đầu". Lộ Tinh giật giật tóc mình, mấy ngày nay không xuống nước, tóc cậu có chút khô bết không thoải mái.
"Để anh chuẩn bị nước nóng".
Việc gội đầu của Lộ Tinh từ trước đến nay là Phó Thâm tự mình làm, Phó Thâm cực kì không vui khi có người khác chạm vào tóc Lộ Tinh, thậm chí là bất kỳ một bộ phận cơ thể khác trên người.
Trong bồn tắm đã được đổ đầy nước, Lộ Tinh đi vào bồn tắm, thoải mái lộ ra nguyên hình.
Cậu lao nhanh vào trong nước, tóc tai ướt đẫm, sau đó lại bơi đến trước mặt Phó Thâm rồi nhảy ra.
Trên tay Phó Thâm đổ đầy bọt, bôi lên tóc Lộ Tinh.
Thật ra con người Phó Thâm, bình thường mình đầu toàn là đi câu lạc bộ, người khác phục vụ cho anh. Từ khi có Lộ Tinh, Phó tổng cũng học được cách phục vụ người khác.
Sức lực Phó Thâm vừa phải, Lộ Tinh thoải mái nheo mắt lại, đuôi cá lắc lư trong nước.
"Chồng ơi, có phải tóc Lộ Tinh quá dài nên phiền phức không?" Lộ Tinh không tự mình gội đầu đương nhiên là không hiểu khó khăn trong đó.
"Không". Phó Thâm luôn rất kiên nhẫn: "Đẹp lắm".
Mỗi lần được Phó Thâm khen ngợi, Lộ Tinh có thể vui vẻ thật lâu, cười khúc khích không ngừng.
Một lần Lộ Tinh gội đầu là nguyên cả một giờ coi như là nhanh, tay Phó Thâm dừng lại, Lộ Tinh ngâm trong nước cũng ngâm thoải mái.
Mọi thứ dường như đều khôi phục lại bình thường giống như trước kia, đề phòng của Lộ Tinh cũng biến mất không thấy tăm tích.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Phó Thâm không nhắc đến chuyện tiêm chích, nỗi sợ hãi tiềm ẩn của Lộ Tinh bị xua tan.
"Chồng ơi, tối nay ăn gì?" Trong bụng Lộ Tinh lòi lên con sâu thèm ăn, mấy ngày nay không ăn những món có khẩu vị nặng, miệng cậu nhạt nhẽo không chịu nổi.
"Thịt nướng nhé?" Phó Thâm đoán tên nhóc này nhất định sẽ thích.
"Vâng!" Lộ Tinh mừng đến mức thiếu chút nữa vểnh cái đuôi lên trời.
Dì đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nướng thịt mà Phó Thâm nói, ở sân sau cũng đã đặt một cái kệ, Phó Thâm với Lộ Tinh xuống là có thể bắt đầu.
Vài ngày nay Lộ Tinh không xuống đất, bây giờ còn chưa kịp nhảy nhót, đã ngồi chảy nước miếng canh giữ món thịt nước đầy dầu mỡ.
Dì thấy cậu thèm ăn, liền nướng một xiên thịt ba chỉ thỏa cơn thèm ăn cho cậu.
Lộ Tinh rất vội cắn một miếng, miệng nóng đến mức thở ra, nhưng lại không nỡ nhổ đi.
"Tiểu thiếu gia, đừng nóng vội vẫn còn rất nhiều". Dì sợ cậu bị phỏng miệng, buồn cười.
Phó Thâm kịp thời đút Lộ Tinh uống một ngụm nước, nếu không da thịt mỏng mềm của Lộ Tinh chắc chắn sẽ bị phồng rộp.
"Chồng ơi, lần sau chúng ta rủ Ôn Ngôn cùng nhau ăn thịt nước được không?"
Nhắc đến Ôn Ngôn, Lộ Tinh đúng là có chút nhớ cậu.
"Nghe theo em hết". Phó Thâm bảo dì đi nghỉ ngơi, tự mình lên tay nước đồ cho Lộ Tinh.
Lộ Tinh cảm thấy mới lạ, chủ động đi lại hỗ trợ, thật ra thay vì nói cậu hỗ trợ, thì càng giống như quấy rối hơn, cánh gà đều bị cậu nướng thành cánh gà bóng đêm.
Không biết có phải cậu đang chọc Phó Thâm hay không, cánh gà bóng đêm kia Lộ Tinh còn nhét cho Lộ Tinh, nói là cậu đặc biệt làm riêng cho anh.
Phó Thâm nhìn cánh gà bóng đêm hai giây, nhưng lại bị Lộ Tinh ngăn lại.
"Ăn cái này sẽ bị tiêu chảy". Lộ Tinh cầm lấy cánh gà, giấu sau lưng.
Kết thúc bữa tối, Lộ Tinh ăn no nê, chơi cũng mệt nên đi ngủ sớm.
Phó Thâm không vội đi ngủ, chờ Lộ Tinh ngủ say, anh liên lạc với bác sĩ, có thể đến tiêm.
"Lộ Tinh, Lộ Tinh?" Phó Thâm dán bên tai Lộ Tinh gọi hai tiếng.
Lộ Tinh không động đậy, xem ra là rất mệt mỏi.
Bác sĩ nhanh chóng đến, Phó Thâm xuống tầng đón ông, dặn động tĩnh bác sĩ nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức người khác.
Phó Thâm và bác sĩ rón rén giống như tên trộm đột nhập vào nhà người khác.
Bác sĩ lấy thuốc với ống tiêm ra khỏi hộp thuốc, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, hai mắt Lộ Tinh vẫn nhắm nghiền.
"Phó thiếu, phiền ngài hãy vén chăn của tiểu thiếu gia lên một chút". Bác sĩ thì thầm.
Phó Thâm hiểu, từng chút từng chút xốc chăn trên tay Lộ Tinh ra.
Bác sĩ cầm ống tiêm đầy thuốc lại gần, từ từ cúi người xuống.
Trái tim Phó Thâm vọt lên cổ họng.
Đúng lúc này, Lộ Tinh đột nhiên mở mắt ra.
Ba người có mặt đồng thời như bị bao vây, bác sĩ càng sững người, sau khi hoàn hồn thì vội vàng giấu kim tiêm ở đằng sau, đáng tiếc là vẫn muộn.
Lộ Tinh thấy rồi.
Thịt nướng tối nay rất ngon, nhưng ăn nhiều quá dễ khát nước, Lộ Tinh là bị khát tỉnh, ai biết cậu vừa mở mắt ra thì nhìn thấy kim tiêm sáng ngời.
Thôi xong, trong đầu Phó Thâm lóe lên mấy câu này.
______________________
#Đậu: Hết tết rồi giờ lo thi kết thúc học phần :(( hơi chậm trễ ra chương nha mấy bồ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất