Chương 53
“Cá nấu ớt băm, cá kho ngũ sắc, cá thái lát…”
“Cá kho niêu, cá om dưa, đầu cá om ăn chung với bánh bột ngô…”
Quản gia mặt không biến sắc giới thiệu món ăn, chờ tới khi người/cá đều an tĩnh ngẩng lên nhìn ông mới mỉm cười: “Thưa các vị tiên sinh và nữ sĩ, chúng ta nếm thử chứ ạ?”
Trái tim lạnh lẽo của Trì Bỉnh được sưởi ấm, còn đốt pháo hoa ăn mừng.
Lão Hà một năm vài trăm vạn, đáng tiền!
Trì Yến Hành cũng biết tình huống hiện tại kì lạ thế nào, chủ động đứng dậy múc món cá hầm ớt rực rỡ nhất đặt trang trọng giữa bàn ăn cho gia trưởng, mở miệng nói: “Hôm nay thật sự vừa khéo, cháu và Tiểu Ngư đều có chuyện muốn thưa với cha Ngư Ngư và mẹ Ngư Ngư ạ.”
Ngu Tố trợn mắt.
Ai cơ?
Cha mẹ của ai? Cái bệnh ăn nói linh tinh của Trì Yến Hành sao lại tái phát vào lúc này cơ chứ?
Bạch Hồi cũng ngẩn người, sau đó không chút sơ hở mỉm cười nhận chén canh của Trì Yến Hành.
Ngu Diễm lạch cạch đặt tay lên bàn, Trì Yến Hành cũng đưa một bát canh vào tay ông.
Chủ tịch Trì ngẩng lên, tuy có chút kì lạ nhưng không sao, chỉ cảm thấy móng tay vị thông gia đẹp mã này hơi dài mà thôi.
Còn có chút sắc nhọn.
Chủ tịch Trì mắc chứng cưỡng bách nghĩ ngay tới cái bấm móng tay nạm đá quý vài chục vạn để trên xe, lặng lẽ đưa cho vị này cũng coi như giảm bớt chút xấu hổ.
A Ninh thừa dịp Trì Yến Hành tiếp đãi người lớn bắt đầu chẹp miệng: “Nhóc con này, con người ai cũng vô sỉ không biết xấu hổ vậy hả?”
Ngu Tố: “…”
A Ninh vẫn có chỗ đáng khen, trong vòng mười mấy phút tiếp xúc đã đánh hơi ra skill da mặt dày như tường thành của Trì Yến Hành, bị hố không biết bao nhiêu lần mới đâm thủng được.
Ngu Tố nghiêng đầu nhìn A Ninh nhếch miệng cười: “Anh ăn đi, nguội rồi.”
A Ninh giật mình, không hiểu sao cái câu “nguội rồi” của Ngu Tố cứ thiếu thiếu cái gì.
Cậu ta không trêu Ngu Tố nữa, một lần nữa quay về vai diễn anh trai tốt nghiêm nghị.
Sau đó anh ta nhìn cái người đẹp trai kia múc từng muỗng canh cá cho Ngu Tố, còn cúi đầu xuống thì thầm bên tai cậu: “Uống canh đi rồi ăn cơm, tốt cho em và con.”
Ngu Tố đáp lại, Trì Yến Hành thuận tay đút cho Ngu Tố một thìa canh rồi về chỗ của mình, A Ninh trợn mắt há mồm.
… Giọng điệu và thái độ kiểu này, nhãi con như Ngu Tố thoát sao nổi.
Với tính cách của chú Ngu Diễm, nếu Ngu Tố không mang bầu thì còn lâu mới nhân nhượng tới nước này.
Cái khác không nói, nếu ở trong biển… Đuổi giết ít nhất 5km.
A Ninh chậc chậc hai tiếng trong lòng, khuấy khuấy canh trong bát của mình, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. Ừm, sự cô đơn…
Ai cũng thưởng thức đồ ăn ngon, Ngu Tố còn mỉm cười với người đàn ông kia. A Ninh đảo mắt một vòng, giờ mới nhận ra chẳng ai buồn phục vụ mình!
Trì Bỉnh và Dung Vân không rõ nhưng Trì Yến Hành thì có. Người đối diện không phải anh em ruột của Ngu Tố mà là bạn thân nối khố chơi từ bé của cậu, lần này lên bờ chỉ giúp cha Ngu Tố, nhưng…
Cái gì nên để ý thì cần phải để ý.
Anh ta không phải người thích được phục vụ tận chân răng.
Một bàn thức ăn đánh vỡ cục diện bế tắc, Dung Vân xoa xoa khóe miệng nhìn Bạch Hồi ngồi đối diện: “Mẹ Tố Tố rất xinh đẹp.”
Bạch Hồi cũng buông đũa: “Chị cũng vậy, con giống mẹ.”
Đề tài của phụ nữ nào tách khỏi ngoại hình. Mẹ Ngu Tố là con út trong nhà toàn anh trai, ít tuổi hơn Dung Vân nhưng cũng may Dung Vân là phu nhân nhà quyền quý, chăm chút nhìn không ra dấu tích của thời gian.
“Đôi mắt Yến Hành giống mẹ nhưng cái khác đều y như cha nó, không như Tố Tố giống chị y như từ một khuôn đúc.”
Bạch Hồi bật cười: “Vẻ ngoài Tố Tố giống em thật nhưng tính cách cũng y như cha nó, đôi khi rất cứng đầu.”
Đại mãnh cá quật cường vẫn ngồi đó. Dung Vân liếc nhìn Ngu Diễm rồi nhìn qua Ngu Tố đang vui vẻ ăn uống, không hiểu hai cha con nhà này giống nhau chỗ nào.
Rất muốn nói đây chính là thỏ con được nuôi trong ổ sói, thỏ này không ăn cỏ mà ăn thịt…
Dung Vân quan tâm hỏi han: “Ban nãy em thấy chị được cha Tố Tố ôm vào, trên đùi bị thương hay làm sao ạ?”
Ngu Tố dừng tay, cha Trì Yến Hành cũng nhìn qua đầy quan tâm. Cậu nuốt nước miếng, Trì Yến Hành chưa kịp lên tiếng giải thích thì Ngu Diễm đã mở lời trước.
“Vợ của tôi rất khỏe, tôi không muốn để vợ mình đi vì cát quá cộm.”
Trì Yến Hành như được khai sáng, Ngu Tố cũng lần đầu tiên nghe cha nói mấy lời kiểu này.
Ánh mắt Dung Vân dành cho thông gia nhà mình dần thay đổi hoàn toàn.
Trước thì nhìn người ta với ánh mắt lão đại, giờ thì là lão đại yêu vợ, phủ lên một lớp lăng kính màu hồng phấn.
“Trời ơi, anh chị lãng mạn quá!”
“Trách không được Tố Tố ngọt ngào đáng yêu như vậy, đều từ cha mẹ hết.”
“Yến Hành mau học tập, trước kia nghe nói mỗi ngày con đều để Tố Tố ngồi xe lăn…”
Trì Bỉnh vẻ mặt thả lỏng may mà không dính đạn, Ngu Diễm thì nhíu mày.
Cũng may lần này Ngu Tố tỉnh táo hơn nhiều, nhìn thoáng qua vẻ mặt của cha rồi xua tay: “Không phải đâu ạ. Cháu và Trì Yến Hành lúc ấy mới quen biết nhau, mới gặp đã ôm ôm ấp ấp thì không ổn chút nào hết… Về sau Trì Yến Hành tốt lắm, xe lăn cháu cũng không biết bị anh ấy ném đi đâu rồi.”
A Ninh nghe xong đáy lòng bật ngón cái, đây là một con cá tốt dốc lòng bảo vệ chồng!
Ngu Diễm không tiếp tục truy cứu.
Dung Vân không hề biết mình vừa đào cho con trai một cái hố siêu to khổng lồ, không biết tại sao Ngu Tố lại trở thành người lấp hố.
Đúng lúc quản gia mang món chính lên.
Trên khay là sáu phần beefsteak cao cấp, bên cạnh trang trí bông cải xanh và cà chua bi nướng, thơm lừng mùi tiêu và tiếng xèo xèo của bơ, làm ngón cái không khỏi bật lên.
Không khí dần hài hòa, quản gia âm thầm quan sát không thấy biến gì mới dọn dao nĩa lên.
“…Hai đứa đã phát triển tới bước này rồi, du thuyền Yến Hành tính dùng cho hôn lễ cũng đã hạ thủy. Ý của chúng tôi là hai đứa chúng nó nên tìm một ngày thông báo cho tất cả cùng biết, tương lai khi đứa bé sinh ra cũng hơi gấp gáp, hơn nữa còn có cổ phần nhà họ Trì và danh phận người thừa kế, tất cả đều cần giấy tờ thông qua.” Dung Vân vừa cắt beefsteak vừa ra dấu cho Trì Bỉnh, “Cha Yến Hành thấy sao?”
Trì Bỉnh buông nĩa, sắc mặt trầm ổn lên tiếng: “Tiểu Ngu đã có con rồi, việc này nên làm càng sớm càng tốt.”
Đứa bé càng lớn càng rủi ro, kéo dài tới sau sinh thì quá dài.
Hiện chính là thời gian tốt nhất.
Bạch Hồi mỉm cười, tận lực thay đổi sóng âm nói: “Hết thảy đều vì hai đứa chúng nó, chờ thêm hai tháng cũng không sao đâu anh chị ạ.”
Chồng bà có nói về chuyện cho Trì Yến Hành nửa năm thử thách, nếu pheromone con người không thể trấn an đứa bé thì hôn lễ phải hoãn lại, Ngu Tố cần phải về biển nuôi con.
Dung Vân cho rằng Bạch Hồi đã đồng ý thì mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Tiếng dao nĩa đụng chạm vang lên. Trì Yến Hành cắt thịt thành miếng nhỏ cho Ngu Tố, sau đó đổi khay trước mặt thành khay thịt cho cậu.
Dung Vân được an ủi không ít, cũng may đứa con trai này không đứt xích vào những phút quan trọng.
“Đã tới nước này rồi thì những chuyện rườm rà cứ để chúng tôi lo. Cha Tố Tố cho chúng tôi một danh sách rồi chúng tôi sẽ tính toán, gửi thiếp mời qua bưu điện để anh chị có thể trao cho người thân tham dự…”
Trì Yến Hành xen vào: “Cái này mẹ để cho con là được rồi, con giúp chú ấy làm.”
Dung Vân đương nhiên sẽ không bác bỏ, vui vẻ nhìn Trì Yến Hành hăng hái nhận việc: “Được rồi, để con phụ trách.”
Trì Yến Hành gật đầu.
Ngu Tố im lặng cắn cắn miếng thịt, nhìn nhìn mọi người sắp xếp ổn thỏa.
A Ninh cũng choáng theo.
“Nhãi con này, anh có phần không? Anh cũng muốn tham gia…”
Dùng đuôi cá là biết!
A Ninh đương nhiên biết bạn bè Ngu Diễm trải rộng ngũ hồ tứ hải, ông ấy chính là loài siêu cấp tiến hóa. Nhà Bạch Hồi ôn hòa hơn một chút nhưng cũng không dễ gạt, một đàn cá này ở chung với con người…
Kích thích ghê.
Ngu Tố trừng mắt liếc xéo, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ai chả biết anh đang nghĩ gì? Mấy cô dì chú bác ấy đều là người cá, người cá đấy! Là người cá khi gặp con người đều cong vòng lên! Gọi được bốn năm người tới đã coi như may mắn…”
A Ninh vẻ mặt phức tạp nhìn Ngu Tố: “Chú em đừng xem nhẹ mị lực của người cá. Nể mặt mũi chú Ngu cũng không ít người tới, người cá hiếu thắng sao có thể để con người vượt mặt? Còn có du thuyền gì đó, đây chính là thuyền lớn anh từng gặp khi ra biển! Chú em đợi đấy.”
Ngu Tố giật mình: “Cái gì?”
A Ninh im ỉm không nói gì thêm.
Ngu Tố: “…Nói được một nửa rồi thôi, tất cả đều là đám không xứng có bạn đời!”
A Ninh ngược lại cực kì bình tĩnh: “Ngư Ngư ngoan, anh trai đã bao giờ lừa bé chưa?”
Trì Yến Hành nhìn hai con cá càng ngày càng cúi sát dán vào nhau, dao ăn kéo một đường chói tai trên đĩa thức ăn.
Ngu Tố ngẩng lên. Alpha kia không hề nhìn cậu, khuôn mặt đen sì của anh đang nhìn chằm chằm A Ninh bên cạnh mới đúng.
…Suýt thì quên Alpha này có dục vọng chiếm hữu kinh khủng cỡ nào!
Ngu Tố vội dịch mông, kéo dãn khoảng cách với A Ninh.
Trì Yến Hành giờ mới mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến Ngu Tố hơi nổi da gà.
Cậu dứt khoát đứng dậy, tự giác mang đĩa thức anh của mình qua chỗ Trì Yến Hành. Cha mẹ hai nhà đều sửng sốt.
Bạch Hồi quan tâm hỏi: “Tố Tố, con sao thế?”
Ngu Tố rất tự nhiên: “Con không sao, con ổn lắm nhưng con không muốn để Trì Yến Hành cô đơn ngồi một mình, con qua với anh ấy.”
Trì Bỉnh nghe vậy quay qua nhìn Ngu Diễm, lại nghĩ tới cha mẹ đứa bé này hòa hợp cỡ nào còn có câu nói ban nãy, cuối cùng cũng hiểu ra đứa bé này có tính cách nào giống cha.
Câu chữ rồi cử chỉ cưng chiều kia, nếu không phải con mình đẻ ra là Alpha, Ngu Tố lại đang bầu cháu nội, ông còn tưởng con trai mình mới là Omega mỏng manh thỉnh thoảng hay hờn dỗi cần được dỗ dành.
Một bữa cơm ăn đến long trời lở đất, quản gia thu dọn xong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tịch và phu nhân không hiểu Tu La tràng này là sao, chỉ nghĩ đây là hoàn cảnh hơi xấu hổ mà thôi, không hề nghĩ vị trước mặt có thể chọc thủng một lỗ trên bàn bằng tay.
Bữa tối qua đi, sắc trời cũng tối dần. Cha mẹ Trì không tiện ở lại nơi này lắm, cũng may có tài xế đi chung.
“Hôm nay thật sự rất vui khi gặp anh chị. Ngu Tố là một đứa bé ngoan, Trì Yến Hành cũng rất yêu nó, xin anh chị yên tâm.”
Trì Bỉnh khó có lúc cười nói thế này.
Ngu Diễm đứng ở cửa, gió thổi bay mái tóc đen lộ ra đôi mắt sắc bén.
“Chúng tôi cũng rất vui khi được gặp anh chị.”
Trì Bỉnh trong lòng nghĩ nghĩ vị gia chủ này mang phong cách thật sự rất lạnh lùng nhưng không biết làm sao lại nuôi ra được đứa con hoạt bát như con dâu.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, Trì Bỉnh không tiện hỏi nhiều, nhân lúc Dung Vân còn đang hỏi han tạm biệt mẹ con Ngu Tố: “Vừa rồi có nhắc tới danh sách khách mời, Ngu tiên sinh có thể nói vài cái tên để tài xế ghi lại, sau khi quay về cũng tiện làm việc hơn.”
Ngu Diễm im lặng một lúc mới nói: “Có bốn cái tên này phiền anh ghi lại, người khác thì không cần để ý nhiều. Bọn họ suốt ngày ru rú trong nhà khó gặp, tự tôi sẽ tới tận cửa tìm.”
Tìm hay không tính sau, phụ thuộc vào tình trạng cơ thể Ngu Tố nữa.
Trì Bỉnh không có lý do gì để từ chối, xoa xoa tai thì thầm với tài xế, người nọ sau đó đi ra xe lấy một món đồ và một cuốn note đi ra.
Ngu Diễm nhìn họ chuẩn bị xong mới đọc tên.
“Bốn người này là họ hàng bên nhà vợ tôi, đều họ Bạch. Bạch Anh, Bạch Tuấn, Bạch Tiêu và Bạch Sái, đều là bác ruột họ ngoại của Ngu Tố.
Tiểu Lý đang ghi chép ngu cả người, Chủ tịch Trì cũng phải hỏi lại: “Bốn người họ tên gì cơ ạ?”
Ngu Diễm nhíu mày: “Anh – Tuấn – Tiêu – Sái, không phải các vị có thành ngữ này sao? Bọn họ tên vậy đấy, khó nhớ lắm ư?”
Tiểu Lý máy móc note lại.
Trì Bỉnh nhanh chóng bình tĩnh lại: “À vâng… Dễ nhớ, bốn vị này nghe tên đã thấy đẹp rồi.”
Không phải nghe, chính xác bọn họ ai cũng đẹp theo một cách riêng.
Ngu Diễm nhớ lại ký ức đau thương theo đuổi bạn đời bị tổ hợp “đẹp trai lai láng” này chà đạp, thế nhưng cũng có chút vui vẻ khi cả nhà cùng nhau đoàn tụ dịp này.
“Còn chuyện này nữa.” Ngu Diễm vẫn quan tâm nhắc nhở, “Trì tiên sinh nhớ kỹ chuyện này, bọn họ rất thích những thứ đẹp mã.”
Trì Bỉnh gật đầu. Dung Vân cũng tạm biệt Bạch Hồi xong xuôi, ông để ý thời gian không còn nhiều lắm đưa chiếc hộp trong tay tài xế cho Ngu Diễm, còn đưa lý do rất chính đáng.
“Đây là sản phẩm cao cấp trên thị trường, giá trị cũng vài chục vạn. Tôi tính mua về dùng, chưa kịp gỡ seal, hôm nay thực sự quá đường đột nên mong Ngu tiên sinh nhận trước món này, không chừng còn hữu dụng… Chờ tới lần sau gặp mặt tôi sẽ chuẩn bị quà cáp cẩn thận sau.”
Ngu Diễm không hề nhíu mi nhăn mày, tuy không hiểu lắm nhưng cứ nhận thành ý của người ta trước đã.
Trì Yến Hành đi ra vừa lúc thấy cha mình cười cười đưa một hộp quà vào tay cha vợ, nhìn xa xa thì giống một viên dạ minh châu.
Thoạt nhìn cha đang lén tặng quà cho thông gia, cũng là quà đáp lễ.
Hai người quan hệ không tồi thì Trì Yến Hành cũng yên tâm. Alpha tiễn mẹ rồi quay lại, đúng lúc thấy Ngu Diễm mở hộp quà nhỏ kia ra, sau đó lấy ra một thứ lóng lánh nạm đá…
Cắt móng tay.
Trì Yến Hành: “….”
Ầu mai gót!!!!
(TBC)
“Cá kho niêu, cá om dưa, đầu cá om ăn chung với bánh bột ngô…”
Quản gia mặt không biến sắc giới thiệu món ăn, chờ tới khi người/cá đều an tĩnh ngẩng lên nhìn ông mới mỉm cười: “Thưa các vị tiên sinh và nữ sĩ, chúng ta nếm thử chứ ạ?”
Trái tim lạnh lẽo của Trì Bỉnh được sưởi ấm, còn đốt pháo hoa ăn mừng.
Lão Hà một năm vài trăm vạn, đáng tiền!
Trì Yến Hành cũng biết tình huống hiện tại kì lạ thế nào, chủ động đứng dậy múc món cá hầm ớt rực rỡ nhất đặt trang trọng giữa bàn ăn cho gia trưởng, mở miệng nói: “Hôm nay thật sự vừa khéo, cháu và Tiểu Ngư đều có chuyện muốn thưa với cha Ngư Ngư và mẹ Ngư Ngư ạ.”
Ngu Tố trợn mắt.
Ai cơ?
Cha mẹ của ai? Cái bệnh ăn nói linh tinh của Trì Yến Hành sao lại tái phát vào lúc này cơ chứ?
Bạch Hồi cũng ngẩn người, sau đó không chút sơ hở mỉm cười nhận chén canh của Trì Yến Hành.
Ngu Diễm lạch cạch đặt tay lên bàn, Trì Yến Hành cũng đưa một bát canh vào tay ông.
Chủ tịch Trì ngẩng lên, tuy có chút kì lạ nhưng không sao, chỉ cảm thấy móng tay vị thông gia đẹp mã này hơi dài mà thôi.
Còn có chút sắc nhọn.
Chủ tịch Trì mắc chứng cưỡng bách nghĩ ngay tới cái bấm móng tay nạm đá quý vài chục vạn để trên xe, lặng lẽ đưa cho vị này cũng coi như giảm bớt chút xấu hổ.
A Ninh thừa dịp Trì Yến Hành tiếp đãi người lớn bắt đầu chẹp miệng: “Nhóc con này, con người ai cũng vô sỉ không biết xấu hổ vậy hả?”
Ngu Tố: “…”
A Ninh vẫn có chỗ đáng khen, trong vòng mười mấy phút tiếp xúc đã đánh hơi ra skill da mặt dày như tường thành của Trì Yến Hành, bị hố không biết bao nhiêu lần mới đâm thủng được.
Ngu Tố nghiêng đầu nhìn A Ninh nhếch miệng cười: “Anh ăn đi, nguội rồi.”
A Ninh giật mình, không hiểu sao cái câu “nguội rồi” của Ngu Tố cứ thiếu thiếu cái gì.
Cậu ta không trêu Ngu Tố nữa, một lần nữa quay về vai diễn anh trai tốt nghiêm nghị.
Sau đó anh ta nhìn cái người đẹp trai kia múc từng muỗng canh cá cho Ngu Tố, còn cúi đầu xuống thì thầm bên tai cậu: “Uống canh đi rồi ăn cơm, tốt cho em và con.”
Ngu Tố đáp lại, Trì Yến Hành thuận tay đút cho Ngu Tố một thìa canh rồi về chỗ của mình, A Ninh trợn mắt há mồm.
… Giọng điệu và thái độ kiểu này, nhãi con như Ngu Tố thoát sao nổi.
Với tính cách của chú Ngu Diễm, nếu Ngu Tố không mang bầu thì còn lâu mới nhân nhượng tới nước này.
Cái khác không nói, nếu ở trong biển… Đuổi giết ít nhất 5km.
A Ninh chậc chậc hai tiếng trong lòng, khuấy khuấy canh trong bát của mình, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. Ừm, sự cô đơn…
Ai cũng thưởng thức đồ ăn ngon, Ngu Tố còn mỉm cười với người đàn ông kia. A Ninh đảo mắt một vòng, giờ mới nhận ra chẳng ai buồn phục vụ mình!
Trì Bỉnh và Dung Vân không rõ nhưng Trì Yến Hành thì có. Người đối diện không phải anh em ruột của Ngu Tố mà là bạn thân nối khố chơi từ bé của cậu, lần này lên bờ chỉ giúp cha Ngu Tố, nhưng…
Cái gì nên để ý thì cần phải để ý.
Anh ta không phải người thích được phục vụ tận chân răng.
Một bàn thức ăn đánh vỡ cục diện bế tắc, Dung Vân xoa xoa khóe miệng nhìn Bạch Hồi ngồi đối diện: “Mẹ Tố Tố rất xinh đẹp.”
Bạch Hồi cũng buông đũa: “Chị cũng vậy, con giống mẹ.”
Đề tài của phụ nữ nào tách khỏi ngoại hình. Mẹ Ngu Tố là con út trong nhà toàn anh trai, ít tuổi hơn Dung Vân nhưng cũng may Dung Vân là phu nhân nhà quyền quý, chăm chút nhìn không ra dấu tích của thời gian.
“Đôi mắt Yến Hành giống mẹ nhưng cái khác đều y như cha nó, không như Tố Tố giống chị y như từ một khuôn đúc.”
Bạch Hồi bật cười: “Vẻ ngoài Tố Tố giống em thật nhưng tính cách cũng y như cha nó, đôi khi rất cứng đầu.”
Đại mãnh cá quật cường vẫn ngồi đó. Dung Vân liếc nhìn Ngu Diễm rồi nhìn qua Ngu Tố đang vui vẻ ăn uống, không hiểu hai cha con nhà này giống nhau chỗ nào.
Rất muốn nói đây chính là thỏ con được nuôi trong ổ sói, thỏ này không ăn cỏ mà ăn thịt…
Dung Vân quan tâm hỏi han: “Ban nãy em thấy chị được cha Tố Tố ôm vào, trên đùi bị thương hay làm sao ạ?”
Ngu Tố dừng tay, cha Trì Yến Hành cũng nhìn qua đầy quan tâm. Cậu nuốt nước miếng, Trì Yến Hành chưa kịp lên tiếng giải thích thì Ngu Diễm đã mở lời trước.
“Vợ của tôi rất khỏe, tôi không muốn để vợ mình đi vì cát quá cộm.”
Trì Yến Hành như được khai sáng, Ngu Tố cũng lần đầu tiên nghe cha nói mấy lời kiểu này.
Ánh mắt Dung Vân dành cho thông gia nhà mình dần thay đổi hoàn toàn.
Trước thì nhìn người ta với ánh mắt lão đại, giờ thì là lão đại yêu vợ, phủ lên một lớp lăng kính màu hồng phấn.
“Trời ơi, anh chị lãng mạn quá!”
“Trách không được Tố Tố ngọt ngào đáng yêu như vậy, đều từ cha mẹ hết.”
“Yến Hành mau học tập, trước kia nghe nói mỗi ngày con đều để Tố Tố ngồi xe lăn…”
Trì Bỉnh vẻ mặt thả lỏng may mà không dính đạn, Ngu Diễm thì nhíu mày.
Cũng may lần này Ngu Tố tỉnh táo hơn nhiều, nhìn thoáng qua vẻ mặt của cha rồi xua tay: “Không phải đâu ạ. Cháu và Trì Yến Hành lúc ấy mới quen biết nhau, mới gặp đã ôm ôm ấp ấp thì không ổn chút nào hết… Về sau Trì Yến Hành tốt lắm, xe lăn cháu cũng không biết bị anh ấy ném đi đâu rồi.”
A Ninh nghe xong đáy lòng bật ngón cái, đây là một con cá tốt dốc lòng bảo vệ chồng!
Ngu Diễm không tiếp tục truy cứu.
Dung Vân không hề biết mình vừa đào cho con trai một cái hố siêu to khổng lồ, không biết tại sao Ngu Tố lại trở thành người lấp hố.
Đúng lúc quản gia mang món chính lên.
Trên khay là sáu phần beefsteak cao cấp, bên cạnh trang trí bông cải xanh và cà chua bi nướng, thơm lừng mùi tiêu và tiếng xèo xèo của bơ, làm ngón cái không khỏi bật lên.
Không khí dần hài hòa, quản gia âm thầm quan sát không thấy biến gì mới dọn dao nĩa lên.
“…Hai đứa đã phát triển tới bước này rồi, du thuyền Yến Hành tính dùng cho hôn lễ cũng đã hạ thủy. Ý của chúng tôi là hai đứa chúng nó nên tìm một ngày thông báo cho tất cả cùng biết, tương lai khi đứa bé sinh ra cũng hơi gấp gáp, hơn nữa còn có cổ phần nhà họ Trì và danh phận người thừa kế, tất cả đều cần giấy tờ thông qua.” Dung Vân vừa cắt beefsteak vừa ra dấu cho Trì Bỉnh, “Cha Yến Hành thấy sao?”
Trì Bỉnh buông nĩa, sắc mặt trầm ổn lên tiếng: “Tiểu Ngu đã có con rồi, việc này nên làm càng sớm càng tốt.”
Đứa bé càng lớn càng rủi ro, kéo dài tới sau sinh thì quá dài.
Hiện chính là thời gian tốt nhất.
Bạch Hồi mỉm cười, tận lực thay đổi sóng âm nói: “Hết thảy đều vì hai đứa chúng nó, chờ thêm hai tháng cũng không sao đâu anh chị ạ.”
Chồng bà có nói về chuyện cho Trì Yến Hành nửa năm thử thách, nếu pheromone con người không thể trấn an đứa bé thì hôn lễ phải hoãn lại, Ngu Tố cần phải về biển nuôi con.
Dung Vân cho rằng Bạch Hồi đã đồng ý thì mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Tiếng dao nĩa đụng chạm vang lên. Trì Yến Hành cắt thịt thành miếng nhỏ cho Ngu Tố, sau đó đổi khay trước mặt thành khay thịt cho cậu.
Dung Vân được an ủi không ít, cũng may đứa con trai này không đứt xích vào những phút quan trọng.
“Đã tới nước này rồi thì những chuyện rườm rà cứ để chúng tôi lo. Cha Tố Tố cho chúng tôi một danh sách rồi chúng tôi sẽ tính toán, gửi thiếp mời qua bưu điện để anh chị có thể trao cho người thân tham dự…”
Trì Yến Hành xen vào: “Cái này mẹ để cho con là được rồi, con giúp chú ấy làm.”
Dung Vân đương nhiên sẽ không bác bỏ, vui vẻ nhìn Trì Yến Hành hăng hái nhận việc: “Được rồi, để con phụ trách.”
Trì Yến Hành gật đầu.
Ngu Tố im lặng cắn cắn miếng thịt, nhìn nhìn mọi người sắp xếp ổn thỏa.
A Ninh cũng choáng theo.
“Nhãi con này, anh có phần không? Anh cũng muốn tham gia…”
Dùng đuôi cá là biết!
A Ninh đương nhiên biết bạn bè Ngu Diễm trải rộng ngũ hồ tứ hải, ông ấy chính là loài siêu cấp tiến hóa. Nhà Bạch Hồi ôn hòa hơn một chút nhưng cũng không dễ gạt, một đàn cá này ở chung với con người…
Kích thích ghê.
Ngu Tố trừng mắt liếc xéo, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ai chả biết anh đang nghĩ gì? Mấy cô dì chú bác ấy đều là người cá, người cá đấy! Là người cá khi gặp con người đều cong vòng lên! Gọi được bốn năm người tới đã coi như may mắn…”
A Ninh vẻ mặt phức tạp nhìn Ngu Tố: “Chú em đừng xem nhẹ mị lực của người cá. Nể mặt mũi chú Ngu cũng không ít người tới, người cá hiếu thắng sao có thể để con người vượt mặt? Còn có du thuyền gì đó, đây chính là thuyền lớn anh từng gặp khi ra biển! Chú em đợi đấy.”
Ngu Tố giật mình: “Cái gì?”
A Ninh im ỉm không nói gì thêm.
Ngu Tố: “…Nói được một nửa rồi thôi, tất cả đều là đám không xứng có bạn đời!”
A Ninh ngược lại cực kì bình tĩnh: “Ngư Ngư ngoan, anh trai đã bao giờ lừa bé chưa?”
Trì Yến Hành nhìn hai con cá càng ngày càng cúi sát dán vào nhau, dao ăn kéo một đường chói tai trên đĩa thức ăn.
Ngu Tố ngẩng lên. Alpha kia không hề nhìn cậu, khuôn mặt đen sì của anh đang nhìn chằm chằm A Ninh bên cạnh mới đúng.
…Suýt thì quên Alpha này có dục vọng chiếm hữu kinh khủng cỡ nào!
Ngu Tố vội dịch mông, kéo dãn khoảng cách với A Ninh.
Trì Yến Hành giờ mới mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến Ngu Tố hơi nổi da gà.
Cậu dứt khoát đứng dậy, tự giác mang đĩa thức anh của mình qua chỗ Trì Yến Hành. Cha mẹ hai nhà đều sửng sốt.
Bạch Hồi quan tâm hỏi: “Tố Tố, con sao thế?”
Ngu Tố rất tự nhiên: “Con không sao, con ổn lắm nhưng con không muốn để Trì Yến Hành cô đơn ngồi một mình, con qua với anh ấy.”
Trì Bỉnh nghe vậy quay qua nhìn Ngu Diễm, lại nghĩ tới cha mẹ đứa bé này hòa hợp cỡ nào còn có câu nói ban nãy, cuối cùng cũng hiểu ra đứa bé này có tính cách nào giống cha.
Câu chữ rồi cử chỉ cưng chiều kia, nếu không phải con mình đẻ ra là Alpha, Ngu Tố lại đang bầu cháu nội, ông còn tưởng con trai mình mới là Omega mỏng manh thỉnh thoảng hay hờn dỗi cần được dỗ dành.
Một bữa cơm ăn đến long trời lở đất, quản gia thu dọn xong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tịch và phu nhân không hiểu Tu La tràng này là sao, chỉ nghĩ đây là hoàn cảnh hơi xấu hổ mà thôi, không hề nghĩ vị trước mặt có thể chọc thủng một lỗ trên bàn bằng tay.
Bữa tối qua đi, sắc trời cũng tối dần. Cha mẹ Trì không tiện ở lại nơi này lắm, cũng may có tài xế đi chung.
“Hôm nay thật sự rất vui khi gặp anh chị. Ngu Tố là một đứa bé ngoan, Trì Yến Hành cũng rất yêu nó, xin anh chị yên tâm.”
Trì Bỉnh khó có lúc cười nói thế này.
Ngu Diễm đứng ở cửa, gió thổi bay mái tóc đen lộ ra đôi mắt sắc bén.
“Chúng tôi cũng rất vui khi được gặp anh chị.”
Trì Bỉnh trong lòng nghĩ nghĩ vị gia chủ này mang phong cách thật sự rất lạnh lùng nhưng không biết làm sao lại nuôi ra được đứa con hoạt bát như con dâu.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, Trì Bỉnh không tiện hỏi nhiều, nhân lúc Dung Vân còn đang hỏi han tạm biệt mẹ con Ngu Tố: “Vừa rồi có nhắc tới danh sách khách mời, Ngu tiên sinh có thể nói vài cái tên để tài xế ghi lại, sau khi quay về cũng tiện làm việc hơn.”
Ngu Diễm im lặng một lúc mới nói: “Có bốn cái tên này phiền anh ghi lại, người khác thì không cần để ý nhiều. Bọn họ suốt ngày ru rú trong nhà khó gặp, tự tôi sẽ tới tận cửa tìm.”
Tìm hay không tính sau, phụ thuộc vào tình trạng cơ thể Ngu Tố nữa.
Trì Bỉnh không có lý do gì để từ chối, xoa xoa tai thì thầm với tài xế, người nọ sau đó đi ra xe lấy một món đồ và một cuốn note đi ra.
Ngu Diễm nhìn họ chuẩn bị xong mới đọc tên.
“Bốn người này là họ hàng bên nhà vợ tôi, đều họ Bạch. Bạch Anh, Bạch Tuấn, Bạch Tiêu và Bạch Sái, đều là bác ruột họ ngoại của Ngu Tố.
Tiểu Lý đang ghi chép ngu cả người, Chủ tịch Trì cũng phải hỏi lại: “Bốn người họ tên gì cơ ạ?”
Ngu Diễm nhíu mày: “Anh – Tuấn – Tiêu – Sái, không phải các vị có thành ngữ này sao? Bọn họ tên vậy đấy, khó nhớ lắm ư?”
Tiểu Lý máy móc note lại.
Trì Bỉnh nhanh chóng bình tĩnh lại: “À vâng… Dễ nhớ, bốn vị này nghe tên đã thấy đẹp rồi.”
Không phải nghe, chính xác bọn họ ai cũng đẹp theo một cách riêng.
Ngu Diễm nhớ lại ký ức đau thương theo đuổi bạn đời bị tổ hợp “đẹp trai lai láng” này chà đạp, thế nhưng cũng có chút vui vẻ khi cả nhà cùng nhau đoàn tụ dịp này.
“Còn chuyện này nữa.” Ngu Diễm vẫn quan tâm nhắc nhở, “Trì tiên sinh nhớ kỹ chuyện này, bọn họ rất thích những thứ đẹp mã.”
Trì Bỉnh gật đầu. Dung Vân cũng tạm biệt Bạch Hồi xong xuôi, ông để ý thời gian không còn nhiều lắm đưa chiếc hộp trong tay tài xế cho Ngu Diễm, còn đưa lý do rất chính đáng.
“Đây là sản phẩm cao cấp trên thị trường, giá trị cũng vài chục vạn. Tôi tính mua về dùng, chưa kịp gỡ seal, hôm nay thực sự quá đường đột nên mong Ngu tiên sinh nhận trước món này, không chừng còn hữu dụng… Chờ tới lần sau gặp mặt tôi sẽ chuẩn bị quà cáp cẩn thận sau.”
Ngu Diễm không hề nhíu mi nhăn mày, tuy không hiểu lắm nhưng cứ nhận thành ý của người ta trước đã.
Trì Yến Hành đi ra vừa lúc thấy cha mình cười cười đưa một hộp quà vào tay cha vợ, nhìn xa xa thì giống một viên dạ minh châu.
Thoạt nhìn cha đang lén tặng quà cho thông gia, cũng là quà đáp lễ.
Hai người quan hệ không tồi thì Trì Yến Hành cũng yên tâm. Alpha tiễn mẹ rồi quay lại, đúng lúc thấy Ngu Diễm mở hộp quà nhỏ kia ra, sau đó lấy ra một thứ lóng lánh nạm đá…
Cắt móng tay.
Trì Yến Hành: “….”
Ầu mai gót!!!!
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất