Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
Chương 24: Thôi miên
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
____________________________
Giữa trưa ngày hôm sau, vị chuyên gia người Mĩ kia rốt cuộc cũng tới rồi. Vốn còn tính ra sân bay để đón người, nhưng cuối cùng bị người ta cự tuyệt.
Tôi giải thích sơ qua về tình hình của Muộn Du Bình cho ông nghe, nghe xong ông ta lại bảo tôi kể cặn kẽ một chút những việc Muộn Du Bình nhớ rõ, khắc sâu trong kí ức cho ông nghe.
Tôi đành kể lại chuyện thiết tam giác chúng tôi lần đó ở ngọc vẫn và lần náo loạn khách sạn Tân Nguyệt ở Bắc Kinh. Kì thật ở đâu tôi cũng cảm thấy nó thật ấn tượng sâu sắc, mỗi chỗ Thất Tinh Lỗ Vương cũng đã đủ làm tâm trí tôi in sâu lắm rồi. Chỉ là tôi cảm thấy với Muộn Du Bình thì hai lần đó là sâu sắc nhất.
Tôi biết Muộn Du Bình cũng đang nghe, tôi cỡ nào mong muốn có thể nhìn thấy từ trong ánh hắn ấy nhìn ra chút gì đó khác lạ. Nhưng trừ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc lắng nghe, bên trong vẫn đạm nhiên như cũ.
Tôi nhìn chuyên gia nọ, thấy được ông ta từ trong bao lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, nhìn hình dáng, niên đại chắc cũng tầm 20 đến 30 năm. Ông ta để Muộn Du Bình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư nhìn vào đồng hồ quả quýt đung đưa qua lại trước mặt hắn. Làm trò nửa ngày, hóa ra là muốn thôi miên, còn nói cái gì mà chuyên gia.
Lúc nãy tôi vẫn tưởng là ông ta sẽ lấy ra một dụng cụ đặc biệt tiên tiến gì đó để kiểm tra này nọ, làm hại tôi phải tốn không ít công sức dọn dẹp vệ sinh phòng khách này.
Bất quá mấy loại như kí ức này có thể thông qua thôi miên mà nhớ lại.
Lúc mới bắt đầu tôi còn ôm hy vọng rất lớn, nhưng lát sau tôi liền tuyệt vọng. Chuyên gia thôi miên người Mĩ kia, ông ta nói mình chưa từng gặp qua người nào ý chí kiên cường như vậy, ông lặp lại thôi miên nhiều lần nhưng đều không có hiệu quả. Thời điểm ông ta đi có nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho Ngô tiên sinh, nhưng các cậu có thể thử một ít liệu pháp kích thích, tỷ như cùng trở lại những nơi cậu ta có kí ức sâu sắc, hoặc là cho cậu ta xem những vật kỷ niệm đặc biệt quý trọng, nếu như có yêu cầu gì liên quan cũng có thể gọi điện cho tôi, hẹn gặp lại, Ngô tiên sinh, Trương tiên sinh."
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên Muộn Du Bình là ở mộ dưới đáy biển nhớ tói, sau đó là Trương gia cổ lâu. Nhưng Muộn Du Bình ở những nơi đó gặp được cái gì, tôi hoàn toàn không hay biết. Hay là hắn cần đi đến cổ mộ mới có thể nhớ lại? Nếu không vào cổ mộ, vậy có cái gì mà hắn đặc biệt quý trọng đâu?
Sau khi tiễn chuyên gia thôi miên đi tôi liền gọi cho Bàn Tử, đem chuyện vừa rồi kể cho hắn nghe.
"Thiên Chân, nếu nói đến hạ mộ, hai chỗ này chúng ta tuy đều đã đi qua, nhưng bên trong đấy nguy hiểm cỡ nào không phải cậu không biết, Tiểu Ca lại mất trí nhớ, xuống đấu căn bản không phải là ý hay. Còn cái vụ đồ vật cậu ấy quý trọng thì thật, tôi không biết. Cơ mà người cậu ấy quý trọng, vừa hay, chúng ta có một cái."
"Ai?"
"Tôi nói cậu thiếu tâm nhãn cậu còn không tin, còn không phải xa cuối chân trời, gần ngay đầu điện thoại sao."
"Nói gì a, chúng tôi ngày ngày ở chung một chỗ, một chút hắn cũng không nhớ ra được, cho nên nha, tôi tuyệt đối không phải như anh nghĩ, người quan trọng trong lòng hắn đâu."
"Thiên Chân, cậu nghe Bàn gia nói hết cái có được không."
"Ok, anh nói tiếp đi."
"Thật là, ngày thường cậu cơ trí như vậy mà, sao cứ dính đến Tiểu Ca là cậu không còn năng lực suy luận nữa vậy?"
"Có rắm thì mau phóng đi."
"Cậu nghe Bàn gia phân tích cái a, sở dĩ hai lần trước Tiểu Ca có thể nhớ lại là do đã từng trải qua cái gì đó kích thích đúng hay không?"
"Ờm."
"Thì đồ vật với người cũng giống nhau a, ví như khoảng thời gian cậu cùng cậu ấy ở bên nhau này đi, các cậu căn bản không hề gặp qua cái gì quá kích thích đến cậu ấy. Đương nhiên đến nỗi cậu cùng Tiểu ca hai người cùng nhau trải qua những kích thích gì đó, tất nhiên tôi không biết. Nhưng chuyện này đúng là chỉ có mình cậu có thể làm."
Mẹ nó, nói cứ như chúng tôi "cái đó" vậy. Nhưng mà mọi phương pháp đều chỉ có thể thử một chút.
"Ờm, để tôi suy nghĩ."
"Vậy Bàn gia không quấy rầy cậu suy nghĩ nữa." Nói xong Bàn Tử liền treo máy.
Tôi cẩn thận phân tích mấy lời Bàn Tử nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý. Giữa tôi và Tiểu ca rốt cuộc có dạng kí ức chung gì, cũng không biết có thể kích thích trí nhớ hắn hay không. Tôi không biết cái kí ức mà tôi khắc sâu nhất có giống của hắn hay không.
Còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì điện thoại đổ chuông, nhìn đến là Tiểu Hoa.
"Alo, Tiểu Hoa."
"Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ Phí Nam Đức."
"Như cậu biết đấy."
"Vậy bước tiếp theo đây cậu tính như thế nào?"
"Đi lại con đường cũ."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một lát sau tôi nghe Tiểu Hoa nói: "Nếu muốn hạ mộ, nhất định phải nói cho tôi một tiếng."
Ngô Tà tôi kiếp này có tài đức gì, có được những huynh đệ như thế này, có bọn họ ở sau lưng là có được sự ủng hộ kiên cường nhất.
"Được."
"Tiểu tử cậu đừng có mà không biết điều, được cái gì mà được, hơn nữa còn phải suy nghĩ tận nữa ngày mới nặng ra chữ."
"Ai cmn không biết điều chứ, cậu yên tâm đi, nếu mà đi ba cái chỗ hung hiểm như này, lão tử nhất định sẽ lôi cậu theo làm đệm lưng."
"Ha ha, nếu có việc cần nhớ liên lạc tôi, bây giờ gia còn có việc, cúp đây."
Ngắt điện thoại với Tiểu Hoa xong, tôi liền bắt tay lên kế hoạch trợ giúp Muộn Du Bình tìm kí ức. Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu muốn tìm kí ức cho Muộn Du Bình, tốt nhất nên là đứng ở góc độ của hắn mà xem xét.
Giả dụ nếu hiện tại tôi là Muộn Du Bình, mà đối với một người cô độc không có nhà ở, nếu có một hoặc hai người bạn, có lẽ trên đường sẽ không cô độc như vậy nữa. Đối với ý tưởng này mấy năm nay tôi đã triệt để lĩnh hội, nhưng cũng không phải là vấn đề quá mức quan trọng.
Như vậy lúc trước Muộn Du Bình dung túng tôi cùng Bàn Tử quậy ở bên người hắn, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này. Mà để chúng tôi có thể chân chính bộc lộ tình cảm như thế là lần ở Xà Chiểu.
Như thế lúc đó tôi không hề nghĩ ngợi nói lời hứa hẹn "Nếu anh biến mất, ít nhất vẫn còn có tôi phát hiện." Có phải hay không cũng đã đánh động đến nội tâm đầy cô độc của hắn. Cùng với việc chúng tôi vẫn luôn ở bên ngoài vẫn ngọc đợi hắn, như vậy càng khẳng định với hắn quyết tâm không từ bỏ của tôi.
Chẳng lẽ, thật sự phải đi con đường kia?
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ gian nguy như thế nào. Chỉ cần hắn muốn, tôi đều sẽ giúp hắn.
Còn về việc một thời gian sau tôi sẽ quên đi chung cực, may là vẫn còn bút ký của tôi. Lần trước Vương Minh nói cái chỗ phong thủy không được tốt ấy tôi có cho người tra qua, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Xem ra tôi vẫn phải tiến hành phân tích một lần nữa, bất quá vẫn còn may, vẫn còn có thời gian 10 năm. Chỉ là tôi không biết mình có thể kiên trì đến 10 năm hay không.
Đây là một chủ ý tuyệt vời, tôi dựa lưng ra phía sau, lười biếng duỗi người. Không biết từ khi nào mà Muộn Du Bình xuất hiện sau lưng tôi. Hắn duỗi tay chụp vai tôi, sau đó chỉ chỉ hộp cơm trên bàn, nói: "Đi ăn cơm."
Tôi nhìn nhìn hộp cơm, quả thật có chút đói, cgir là tôi rất tò mò khồn biết có vài là Muộn Du Bình gọi cơm hộp hay không. Hắn giống như là nhìn thấu tôi suy nghĩ cái gì, nói: "Là tôi kêu Lê Thốc gọi cơm hộp, cậu ngày thờng thích nhất nhà kia."
Tôi quay lại hướng hắn mỉm cười: "Tiểu ca, cảm ơn."
Hắn nghi hoặc nhìn tôi: "Không phải câun nói với quan hệ giữa chúng ta không cần nói 'cảm ơn' sao?"
Tay tôi để trên tay vịnh của ghế, dùng lực mười phần gõ gõ, nói: "À,.... còn phải xem đối với chuyện gì." Muộn Du Bình này trí nhớ thế mà tốt như vậy, tôi đây chỉ là nhiều lời với anh hai câu mà thôi. Anh thế mà bức đến nổi tôi hành động theo thói quen. Động tác này là do lúc trước tôi đối phó mấy thuộc hạ dưỡng thành. Chỉ là lúc ấy nghiêng đầu nhìn người phía dưới, còn bây giờ thì là nhìn tay vịn.
Cảm giác cơm hôm nay đặc biệt thơm, hai ba lần động đũa đã bị tôi gôm hết xuống dạ dày. Mới vừa ăn xong trước mắt liền xuất hiện một tờ giấy, là Muộn Du Bình đưa đến. Tôi nghĩ muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi nên thôi. Trược tiếp nhận lấy lau miệng.
Tôi giương mắt nhìn hắn, thấy khóe môi hắn cong cong lên, hắn đang cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười kể từ khi sinh bệnh. Hắn nhìn đến phát hiện tôi nhìn hắn cười thế mà lại khôi phục nét mặt ban đầu. Vô biểu tình trở lại sofa tiếp tục ngồi nhìn trần nhà. Hay là hồi nãy tôi ăn có cơm dính trên mặt? Vì thế tôi lau mặt thêm hai cái.
Hai ngày sau, ngoại trừ lúc Muộn Du Bình rèn luyện buổi sáng, thời gian còn lại đều dành để lập kế hoạch.
Thời gian xuất phát được định là tiếp sau hai ngày.
Edit + Beta: 苏諴
____________________________
Giữa trưa ngày hôm sau, vị chuyên gia người Mĩ kia rốt cuộc cũng tới rồi. Vốn còn tính ra sân bay để đón người, nhưng cuối cùng bị người ta cự tuyệt.
Tôi giải thích sơ qua về tình hình của Muộn Du Bình cho ông nghe, nghe xong ông ta lại bảo tôi kể cặn kẽ một chút những việc Muộn Du Bình nhớ rõ, khắc sâu trong kí ức cho ông nghe.
Tôi đành kể lại chuyện thiết tam giác chúng tôi lần đó ở ngọc vẫn và lần náo loạn khách sạn Tân Nguyệt ở Bắc Kinh. Kì thật ở đâu tôi cũng cảm thấy nó thật ấn tượng sâu sắc, mỗi chỗ Thất Tinh Lỗ Vương cũng đã đủ làm tâm trí tôi in sâu lắm rồi. Chỉ là tôi cảm thấy với Muộn Du Bình thì hai lần đó là sâu sắc nhất.
Tôi biết Muộn Du Bình cũng đang nghe, tôi cỡ nào mong muốn có thể nhìn thấy từ trong ánh hắn ấy nhìn ra chút gì đó khác lạ. Nhưng trừ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc lắng nghe, bên trong vẫn đạm nhiên như cũ.
Tôi nhìn chuyên gia nọ, thấy được ông ta từ trong bao lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, nhìn hình dáng, niên đại chắc cũng tầm 20 đến 30 năm. Ông ta để Muộn Du Bình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư nhìn vào đồng hồ quả quýt đung đưa qua lại trước mặt hắn. Làm trò nửa ngày, hóa ra là muốn thôi miên, còn nói cái gì mà chuyên gia.
Lúc nãy tôi vẫn tưởng là ông ta sẽ lấy ra một dụng cụ đặc biệt tiên tiến gì đó để kiểm tra này nọ, làm hại tôi phải tốn không ít công sức dọn dẹp vệ sinh phòng khách này.
Bất quá mấy loại như kí ức này có thể thông qua thôi miên mà nhớ lại.
Lúc mới bắt đầu tôi còn ôm hy vọng rất lớn, nhưng lát sau tôi liền tuyệt vọng. Chuyên gia thôi miên người Mĩ kia, ông ta nói mình chưa từng gặp qua người nào ý chí kiên cường như vậy, ông lặp lại thôi miên nhiều lần nhưng đều không có hiệu quả. Thời điểm ông ta đi có nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho Ngô tiên sinh, nhưng các cậu có thể thử một ít liệu pháp kích thích, tỷ như cùng trở lại những nơi cậu ta có kí ức sâu sắc, hoặc là cho cậu ta xem những vật kỷ niệm đặc biệt quý trọng, nếu như có yêu cầu gì liên quan cũng có thể gọi điện cho tôi, hẹn gặp lại, Ngô tiên sinh, Trương tiên sinh."
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên Muộn Du Bình là ở mộ dưới đáy biển nhớ tói, sau đó là Trương gia cổ lâu. Nhưng Muộn Du Bình ở những nơi đó gặp được cái gì, tôi hoàn toàn không hay biết. Hay là hắn cần đi đến cổ mộ mới có thể nhớ lại? Nếu không vào cổ mộ, vậy có cái gì mà hắn đặc biệt quý trọng đâu?
Sau khi tiễn chuyên gia thôi miên đi tôi liền gọi cho Bàn Tử, đem chuyện vừa rồi kể cho hắn nghe.
"Thiên Chân, nếu nói đến hạ mộ, hai chỗ này chúng ta tuy đều đã đi qua, nhưng bên trong đấy nguy hiểm cỡ nào không phải cậu không biết, Tiểu Ca lại mất trí nhớ, xuống đấu căn bản không phải là ý hay. Còn cái vụ đồ vật cậu ấy quý trọng thì thật, tôi không biết. Cơ mà người cậu ấy quý trọng, vừa hay, chúng ta có một cái."
"Ai?"
"Tôi nói cậu thiếu tâm nhãn cậu còn không tin, còn không phải xa cuối chân trời, gần ngay đầu điện thoại sao."
"Nói gì a, chúng tôi ngày ngày ở chung một chỗ, một chút hắn cũng không nhớ ra được, cho nên nha, tôi tuyệt đối không phải như anh nghĩ, người quan trọng trong lòng hắn đâu."
"Thiên Chân, cậu nghe Bàn gia nói hết cái có được không."
"Ok, anh nói tiếp đi."
"Thật là, ngày thường cậu cơ trí như vậy mà, sao cứ dính đến Tiểu Ca là cậu không còn năng lực suy luận nữa vậy?"
"Có rắm thì mau phóng đi."
"Cậu nghe Bàn gia phân tích cái a, sở dĩ hai lần trước Tiểu Ca có thể nhớ lại là do đã từng trải qua cái gì đó kích thích đúng hay không?"
"Ờm."
"Thì đồ vật với người cũng giống nhau a, ví như khoảng thời gian cậu cùng cậu ấy ở bên nhau này đi, các cậu căn bản không hề gặp qua cái gì quá kích thích đến cậu ấy. Đương nhiên đến nỗi cậu cùng Tiểu ca hai người cùng nhau trải qua những kích thích gì đó, tất nhiên tôi không biết. Nhưng chuyện này đúng là chỉ có mình cậu có thể làm."
Mẹ nó, nói cứ như chúng tôi "cái đó" vậy. Nhưng mà mọi phương pháp đều chỉ có thể thử một chút.
"Ờm, để tôi suy nghĩ."
"Vậy Bàn gia không quấy rầy cậu suy nghĩ nữa." Nói xong Bàn Tử liền treo máy.
Tôi cẩn thận phân tích mấy lời Bàn Tử nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý. Giữa tôi và Tiểu ca rốt cuộc có dạng kí ức chung gì, cũng không biết có thể kích thích trí nhớ hắn hay không. Tôi không biết cái kí ức mà tôi khắc sâu nhất có giống của hắn hay không.
Còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì điện thoại đổ chuông, nhìn đến là Tiểu Hoa.
"Alo, Tiểu Hoa."
"Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ Phí Nam Đức."
"Như cậu biết đấy."
"Vậy bước tiếp theo đây cậu tính như thế nào?"
"Đi lại con đường cũ."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một lát sau tôi nghe Tiểu Hoa nói: "Nếu muốn hạ mộ, nhất định phải nói cho tôi một tiếng."
Ngô Tà tôi kiếp này có tài đức gì, có được những huynh đệ như thế này, có bọn họ ở sau lưng là có được sự ủng hộ kiên cường nhất.
"Được."
"Tiểu tử cậu đừng có mà không biết điều, được cái gì mà được, hơn nữa còn phải suy nghĩ tận nữa ngày mới nặng ra chữ."
"Ai cmn không biết điều chứ, cậu yên tâm đi, nếu mà đi ba cái chỗ hung hiểm như này, lão tử nhất định sẽ lôi cậu theo làm đệm lưng."
"Ha ha, nếu có việc cần nhớ liên lạc tôi, bây giờ gia còn có việc, cúp đây."
Ngắt điện thoại với Tiểu Hoa xong, tôi liền bắt tay lên kế hoạch trợ giúp Muộn Du Bình tìm kí ức. Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu muốn tìm kí ức cho Muộn Du Bình, tốt nhất nên là đứng ở góc độ của hắn mà xem xét.
Giả dụ nếu hiện tại tôi là Muộn Du Bình, mà đối với một người cô độc không có nhà ở, nếu có một hoặc hai người bạn, có lẽ trên đường sẽ không cô độc như vậy nữa. Đối với ý tưởng này mấy năm nay tôi đã triệt để lĩnh hội, nhưng cũng không phải là vấn đề quá mức quan trọng.
Như vậy lúc trước Muộn Du Bình dung túng tôi cùng Bàn Tử quậy ở bên người hắn, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này. Mà để chúng tôi có thể chân chính bộc lộ tình cảm như thế là lần ở Xà Chiểu.
Như thế lúc đó tôi không hề nghĩ ngợi nói lời hứa hẹn "Nếu anh biến mất, ít nhất vẫn còn có tôi phát hiện." Có phải hay không cũng đã đánh động đến nội tâm đầy cô độc của hắn. Cùng với việc chúng tôi vẫn luôn ở bên ngoài vẫn ngọc đợi hắn, như vậy càng khẳng định với hắn quyết tâm không từ bỏ của tôi.
Chẳng lẽ, thật sự phải đi con đường kia?
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ gian nguy như thế nào. Chỉ cần hắn muốn, tôi đều sẽ giúp hắn.
Còn về việc một thời gian sau tôi sẽ quên đi chung cực, may là vẫn còn bút ký của tôi. Lần trước Vương Minh nói cái chỗ phong thủy không được tốt ấy tôi có cho người tra qua, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Xem ra tôi vẫn phải tiến hành phân tích một lần nữa, bất quá vẫn còn may, vẫn còn có thời gian 10 năm. Chỉ là tôi không biết mình có thể kiên trì đến 10 năm hay không.
Đây là một chủ ý tuyệt vời, tôi dựa lưng ra phía sau, lười biếng duỗi người. Không biết từ khi nào mà Muộn Du Bình xuất hiện sau lưng tôi. Hắn duỗi tay chụp vai tôi, sau đó chỉ chỉ hộp cơm trên bàn, nói: "Đi ăn cơm."
Tôi nhìn nhìn hộp cơm, quả thật có chút đói, cgir là tôi rất tò mò khồn biết có vài là Muộn Du Bình gọi cơm hộp hay không. Hắn giống như là nhìn thấu tôi suy nghĩ cái gì, nói: "Là tôi kêu Lê Thốc gọi cơm hộp, cậu ngày thờng thích nhất nhà kia."
Tôi quay lại hướng hắn mỉm cười: "Tiểu ca, cảm ơn."
Hắn nghi hoặc nhìn tôi: "Không phải câun nói với quan hệ giữa chúng ta không cần nói 'cảm ơn' sao?"
Tay tôi để trên tay vịnh của ghế, dùng lực mười phần gõ gõ, nói: "À,.... còn phải xem đối với chuyện gì." Muộn Du Bình này trí nhớ thế mà tốt như vậy, tôi đây chỉ là nhiều lời với anh hai câu mà thôi. Anh thế mà bức đến nổi tôi hành động theo thói quen. Động tác này là do lúc trước tôi đối phó mấy thuộc hạ dưỡng thành. Chỉ là lúc ấy nghiêng đầu nhìn người phía dưới, còn bây giờ thì là nhìn tay vịn.
Cảm giác cơm hôm nay đặc biệt thơm, hai ba lần động đũa đã bị tôi gôm hết xuống dạ dày. Mới vừa ăn xong trước mắt liền xuất hiện một tờ giấy, là Muộn Du Bình đưa đến. Tôi nghĩ muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi nên thôi. Trược tiếp nhận lấy lau miệng.
Tôi giương mắt nhìn hắn, thấy khóe môi hắn cong cong lên, hắn đang cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười kể từ khi sinh bệnh. Hắn nhìn đến phát hiện tôi nhìn hắn cười thế mà lại khôi phục nét mặt ban đầu. Vô biểu tình trở lại sofa tiếp tục ngồi nhìn trần nhà. Hay là hồi nãy tôi ăn có cơm dính trên mặt? Vì thế tôi lau mặt thêm hai cái.
Hai ngày sau, ngoại trừ lúc Muộn Du Bình rèn luyện buổi sáng, thời gian còn lại đều dành để lập kế hoạch.
Thời gian xuất phát được định là tiếp sau hai ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất