Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 56: Giáo sư Trương

Trước Sau
Sau khi tắm rửa xong tôi mang theo Muộn Du Bình, Bao Da và Tiểu Thất đi tới phòng Bàn Tử.

"Cốc cốc!"

"Đang buổi tối, ai vậy a?" Tiếng Bàn Tử từ trong phòng vọng ra.

"Ông chủ ngươi." Tôi nói.

Bàn Tử một bên mở cửa một bên nói: "Hóa ra là Tiểu Thiên Chân, còn muốn làm ông chủ." Bàn Tử vừa nói vừa nhìn đám người đông nghìn nghịt chúng tôi, "Tôi nói mấy ca hôm nay là muốn làm cái gì?"

"Chơi bài." Tôi nói.

"Thật sự? Vậy mau mau tới đây!" Bàn Tử hưng phấn kêu to.

"Anh không mở cửa cho vào thì vào thế nào hả?" Tôi nói.

"Ôi, không chú ý." Bàn Tử nói xong đi qua một bên tránh xa khỏi cửa.

Mấy người chúng tôi vừa ngồi xuống, Bàn Tử đã cầm bài chạy ra tới.

"A, mấy lão nam nhân chúng ta chơi bài nàng một nữ nhân vào đây làm gì?" Bàn Tử chỉ vào Tiểu Thất nói.

"Ngươi nói ai? Mẹ nó ai quy định nữ thì không thể chơi bài?" Tiểu Thất nói.

"Tôi...." Bàn Tử ấp úng.

"Dừng dừng dừng! Có cái gì mà ồn ào? Tiểu Thất bớt giận, Bàn Tử lại đây tiểu gia có chuyện muốn cùng anh nói này." Tôi nói.

"Chuyện gì a? Thần bí như vậy." Bàn Tử nói.

Tôi một phen kéo Bàn Tử lại, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đang làm gì mẹ nó không phải anh không biết? Ngươi chú ý một chút cho gia, chúng ta đêm nay có việc cần thương lượng."

"Đã biết, tới tới, chơi bài trước đã." Bàn Tử đẩy tôi ra hướng những người khác nói.

"Tiểu 8."

"9! Qua."

"2! Mẹ nó toàn bị nghiền ép tới chết." Bàn Tử nói.

"Ai, địa chất chỗ này không dễ thăm dò đâu." Tôi nói.

"Có ba huynh đệ chúng ta ở đây, không có việc gì là không giải quyết được, lo lắng cái gì?" Bàn Tử nói.

"Bàn gia nói đúng, lần này có giáo sư Trương ở đây, Ngô ca sợ cái gì?" Bao Da nói.

Tôi nghiêng qua nhìn Muộn Du Bình, thầm trộm cười chuyện Bao Da gọi "giáo sư Trương".



"Tiểu Thiên Chân này, cậu rốt cuộc có ra bài hay không?"

Tôi nhìn lại thì thấy tất cả mọi người đều nhìn tôi.

"Tôi đang nghĩ ra cái gì mà."

"Không phải cậu nghĩ trực tiếp chạy xong hả? Nhìn cậu cười gian chưa kìa, liền biết trong tay có bài tốt."

Đệt, Bàn Tử là cái logic quỷ gì, nhưng tôi lại không thể nói tôi cười chuyện "giáo sư Trương" a.

"Anh quá thông minh." Tôi vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ở trên đó viết ra chuyện ngày mai cần thương lượng.

"4 đến A, thuận tử." Tôi nói, tiếp sau đó viết đến cái sơn động lớn kia, cũng chính là mục đích của chúng tôi. Tôi hoài nghi ở nơi đó là chỗ của người thủ lăng.

"Qua." Muộn Du Bình đón lấy cuốn sổ và bút viết, có phương án nào không?

"Tiểu 2." Tôi nói. Sau đó viết vào sổ, trước mắt có hai phương án, hiện tại chính là muốn mọi người cùng nhau thương lượng.

"...."

Chúng tôi vẫn luôn nói chuyện, cuối cùng đến hai giờ chót mới định đoạt xong.

Nói xong tôi và Muộn Du Bình quay trở lại phòng, có người gõ cửa ngay sau đó.

"Ai vậy?" Tôi hỏi.

"Tam gia, tôi là lão Trần, là Hoa gia phái tôi tới cùng các cậu nghiêng cứu. Hoa gia nhờ tôi mang tới một câu. Cậu có thể đi ra không?" Bên ngoài là giọng nói của một lão nhân 50 tuổi.

"Đợi chút." Tôi khoác áo lên người đi ra ngoài, Muộn Du Bình từ đầu đến cuối đề mặc kệ, chính mình nằm trên giường ngủ.

"Tiểu Tam gia đi với tôi." Lão Trần nói, tiếp theo hắn hướng tới gian phòng bên cạnh đi, tôi cũng theo hắn đi qua.

Lão Trần đem tôi kéo vào phòng, sau đó còn đưa đầu ra ngoài dòm mấy cái mới lui vào.

"Rốt cuộc là như thế nào? Sao lại làm ra vẻ thần bí như vậy?" Tôi hỏi.

"Tiểu Tam gia, cậu trước nghe tôi nói, thời gian không còn nhiều. Tôi phải giúp Hoa gia làm một việc, đến lúc đó sẽ có một người khác vào thay tôi cùng mọi người xuống đấu, là người một nhà, cậu không cần lo." Lão Trần nói rõ.

"Hắn là ai?" Tôi hỏi.

Tôi thấy lão Trần đưa tay vào túi sờ sờ, sau đó lấy ra một phong thư giao cho tôi, nói: "Hoa gia nói chỉ cần đem thư này giao cho cậu, cậu đọc sẽ tin."

Tôi và Tiểu Hoa không có kế hoạch dùng thư từ tiếng lóng qua lại a, tiếp nhận phong thư, tôi đáp: "Ừm."

"Vậy Tiểu Tam gia, tôi đi trước." Nói xong lão trực tiếp rời đi.

Lão Trần đi rồi, tôi trộm mở phong thư ra xem, mẹ nó, cái gì cũng không có viết, xem ra đúng là Tiểu Hoa an bày rồi. Tôi dùng bậc lửa đốt đi lá thư, trong lòng thầm nói một câu, các ngươi chậm rãi đoán đi.



Trở lại phòng, Muộn Du Bình còn chưa ngủ, bây giờ đang ngồi trên giường nhìn tôi. Vừa nhìn biểu tình kia của hắn, tôi liền biết, hắn là có việc muốn nói với tôi. Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh người đang cười, tôi cũng không tin không trị được hắn.

"Sao còn chưa ngủ vậy Tiểu ca?" Tôi mỉm cười nói.

"...."

"Ai nha! Đi một ngày đường, mệt mỏi quá a! Tôi đi ngủ trước đây." Nói xong tôi liền nằm ngay đơ trên giường.

Kết quả hắn một phen đem tôi nhấc lên, cmn quá dã man rồi!

"Đừng làm bộ." Thanh âm Muộn Du Bình vang lên bên tai tôi.

"Làm bộ cái gì mà làm bộ! Lão nhân gia ngài có cái gì không thể để mai hẳn nói sao?" Tôi nói.

"Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?"

"Nào có làm cái gì đâu? Còn không phải là tới chỗ mấy người hạ đấu lấy đồ vật đổi hắc kim cổ đao sao?"

"Tôi là nói cậu với Giải Vũ Thần đang làm cái gì."

"Như thế nào? Anh ghen hả?"

Muộn Du Bình nhẹ "hừ" một tiếng: "Ngô Tà! Tôi cảm thấy việc cậu làm rất nguy hiểm." Muộn Du Bình nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hắn dùng là một câu trần thuật.

Song mâu đen nhánh này như có thể dìm chết tất thảy mọi vật sống, tiếp tục nhìn vào đôi mắt dò hỏi kia của hắn, tôi tưởng mình đã ngay lặp tức đầu hàng, hai tay tôi gối lên đầu, ngã xuống giường.

"Tiểu ca! Anh yên tâm, Ngô Tà tôi làm bất cứ việc gì đều là vì ở cùng anh, cho nên là, tôi sẽ không làm việc nguy hiểm đến tính mạng. Tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ lời này, bất kể thời điểm, bất kể tình huống." Tôi phi thường nghiêm túc nói.

Vì để đánh lừa mọi người, mấu chốt là không thể để Muộn Du Bình biết đến, việc này đối với hắn có chút tàn nhẫn, chỉ là tôi không có biện pháp nào tốt hơn.

"Được." Muộn Du Bình nói xong liền bằm xuống, nắm lấy tay tôi.

Tôi nghiêng mặt nhìn hắn, vừa lúc hắn cũng quay qua tới, tim tôi liền đập gia tốc. Nói thật, ngủ bên cạnh người mình thích, dù có thanh tâm quả dục đến đâu cũng sẽ suy nghĩ bậy bạ, hơn nữa tôi vốn dĩ không phải người thanh tâm quả dục.

"Cậu lại loạn tưởng cái gì?" Muộn Du Bình mặt mang ý cười nhìn tôi.

"Giống anh đấy." Tôi cười đáp trả.

"Cậu chắc chứ?"

"Chẳng lẽ anh không muốn?"

"Được, ngủ." Muộn Du Bình nói xong liền quay đầu đi giả bộ ngủ.

Tên muộn tao này, lần nào cũng đều chơi chiêu này, bắt tôi vào thế chủ động. Đệt, tôi xoay người nhào về phía hắn.

Sau khi xong việc, tôi nằm liệt trên giường, cảm giác cả người hữu khí vô lực, xương cốt rã rời. Còn hắn thế mà còn ghé cả người lên mình tôi, làm tôi hít thở không thông. Bất quá tôi thật thích khoảng cách như vầy, hắn ở bên tôi, cả người chúng tôi đều thuộc về nhau. Tôi duỗi tay ôm lấy eo hắn, trong lòng thầm nói một câu "Cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh, Muộn Du Bình của tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau