Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
Chương 72: Bằng Các
Buổi sáng ngày hôm sau.
Sau khi cùng Muộn Du Bình rèn luyện buổi sáng trở về, tôi tính đi đến chỗ cổng chào trong khi Muộn Du Bình chuẩn bị ngủ tiếp.
Tôi đi thẳng lên phòng thứ tư ở lầu ba, đang định nhấc tay gõ, cửa liền mở ra.
"Thượng quân thỉnh." Tới mở cửa là người đưa đao cho tôi.
Tôi đi thẳng vào, nơi này xem như là một nhã gian khá độc đáo, bày biện đơn giản mà tinh xảo. Tôi vốn tưởng ông lão kia sẽ ở bên trong chờ tôi, nhưng thật đáng tiếc, bên trong không có ông lão nào cả.
"Người đâu?" Tôi hỏi.
"Quân phụ một lát sau liền tới." Ông ta đáp trả.
Quân phụ!! Này mẹ nó là tình huống gì? Chẳng lẽ người đó là ông già tôi hồi tôi còn ở Ma tộc!?
Có thể ông ta nhìn thấy biểu tình quá mức kinh ngạc của tôi, vì thế giải thích: "Quân phụ là quân sư của Ma tộc, mà ngài là do ông ấy nuôi nấng từ nhỏ, nên ngài mới gọi ông ấy là quân phụ. Chúng tôi cũng xưng hô theo như thế."
"Ừ." Vì thế tôi hiểu rõ, ừ một tiếng trả lời.
Tôi mới vừa ngồi xuống, cửa mở ra. Bước vào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, giữa mày hiện lên nét uy nghiêm, làm người ta vô cớ kính sợ ba phần.
"Gặp qua thượng quân!" Người đàn ông đi đến trước mặt tôi, ôm quyền nửa quỳ nói. Trong lòng tôi thấp thỏm, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống theo y. Cũng không chờ tôi nói bình thân gì đó, y đã tự mình đứng dậy.
"Thượng quân không cần câu nệ, nơi này là sản nghiệp Ma tộc chúng ta, ta đã phân phó xuống dưới, nói muốn thu mua hai khối ngọc kỳ lân trên người ngài, cho nên hãy yên tâm."
"Ừ." Tôi sửa sang quần áo lại một chút, đè xuống nội râm thấp thỏm, tiếp tục duy trì bộ dáng công tử khiêm tốn.
"Ha hả! Nhiều năm không gặp, quân thần hai người chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy." Y dừng lại một chút nói: "Như vậy đi, ta giới thiệu một chút. Ta là Bằng Các, là quân sư của Ma tộc, mà ngài chính là thượng quân của Ma tộc chúng ta, Bằng Vũ."
"Chuyện này,.... nhất thời hơi khó tiếp thu chút."
"Ngài không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn đem ước định năm đó nói rõ cho ngài. Còn nữa là, Ma tộc mới là tộc nhân của ngài, chúng ta vĩnh viễn nghe lệnh và phục tùng ngài."
Xem ra cũng không tệ lắm, có thể cung cấp thêm nhiều người cho tôi điều phối, có điều, ở trong lòng tôi bọn họ vẫn là những người xa lạ. Tôi nên dùng thân phận gì đối đãi bọn họ đây? Nhìn bộ dáng chân thành của bọn họ, cũng không giống nói dối.
"Đúng rồi, ngài năm đó đã để lại đây một thứ, nhưng đồ vật kia ngài chỉ có thể tự mình đi lấy."
"Thứ gì?"
"Ngài hẳn đã đoán được, kỳ thật những cái đó đều không phải trọng điểm, chủ yếu là, hiện tại cùng ba mươi năm trước không giống nhau. Chúng ta tra được rất nhiều đồ vật hữu ích."
"Thứ gì?"
"Ta nhớ rõ lúc trước ngài có nói qua, muốn giải quyết Chung Cực, nhất định phải tìm đủ Tứ Linh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
"Nói thế nào?"
"Khởi động Thần khí cần có khế tử."
"Khế tử là cái gì?" Tôi có chút vội vàng hỏi.
"Cần máu của tứ đại linh tộc để dung hợp."
"A! Làm sao bây giờ? Là tứ đại linh tộc kia?" Tôi có chút rối loạn nói, phải biết rằng, cái kế hoạch nguyên bản mà tôi đã chuẩn bị tốt nháy mắt bị đánh đổ. Bây giờ có yêu cầu đã định ra này, đối với việc làm mấy ngày vừa rồi của tôi, chả khác nào sét đánh giữa trời quang.
"Tộc Chu Tước, tộc Kỳ Lân, Long tộc, và một tộc khác. Chỉ có điều tộc này ta làm thế nào cũng không thể tra ra. Đáng lẽ phải đi thành đôi, nhưng tộc Kỳ Lân chỉ đi chung với Kỳ Lân, ta thật sự không thể biết bí ẩn nào trong chuyện này."
"Long tộc là tộc nào?"
"Hẳn là tộc Hiên Viên."
"Hiện tại chỉ có thể thu thập Tứ Linh trước."
"Ừ."
........
Sau đó y lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia, bất quá, tôi chỉ như nghe một câu chuyện xưa, suy cho cùng tôi đã không còn nửa điểm ký ức của Bằng Vũ, đối với tôi mà nói đều sớm đã là một người xa lạ.
Chờ khi tôi trở lại cửa hàng đã là một giờ chiều. Lê Thốc vẫn đang chơi trò chơi, cũng không biết Muộn Du Bình có chịu ăn cơm hay không. Tôi vốn muốn trở về mới ăn cơm, nhưng Bằng Các cường ngạnh muốn tôi bồi y ăn cơm, cái gì mà tình cảm trước kia sâu nặng biết bao, hy vọng có thể bồi dưỡng tốt trở lại. Tôi lúc ấy nghĩ, y được xưng là quân phụ, tình cảm lúc trươcd hẳn rất sâu đậm. Chỉ là tạo hóa trêu ngươi a, cái gì thay đổi chính là đã thay đổi rồi.
"Tiểu quỷ, Trương gia ăn cơm chưa?" Tôi hỏi Lê Thốc.
"Ai, ông chủ à, tôi rốt cuộc là đến đây làm hay đến đây giúp anh trông người vậy?"
"Việc phụ thôi, cậu có khả năng mà." Nói xong tôi bước lên lầu.
"Anh yên tâm đi, lúc anh không ở đây thì tôi chính là bảo mẫu của Trương gia, đảm bảo người sẽ không đói chết." Tiếp theo liền nghe tiếng Lê Thốc thở dài: "Hai, không nghĩ ra được tên bệnh thần kinh cũng có khắc tinh."
"Này! Lỗ tai ông đây chưa có điếc đâu, sau lưng tôi khua môi múa mép coi chừng vị cắt lưỡi đấy!" Tôi lớn tiếng nói.
Biết được Muộn Du Bình đã ăn cơm rồi, tôi hí ha hí hửng đi trở lại phòng khách.
Muộn Du Bình đang ngồi trên ghế thái sư nhìn bầu trời, tôi không muốn làm phiền hắn, vì thế quay đầu trở lại phòng, đi nghiên cứu chuyện của mình.
"Ngô Tà!" Thanh âm tràn đầy từ tính của Muộn Du Bình truyền đến, tôi đành phải cười cười xoay người đi về phía hắn hỏi có chuyện gì.
"Có việc gì sao Tiểu ca?"
"An bày sớm một chút, hai ngày sau chúng ta liền đi đến Trương gia."
"Ò."
Nhìn bộ dạng hắn lười biếng ngồi trên ghế, bỗng nhiên cảm thấy lâu rồi không có thân thiết, rất muốn đi qua ôm một cái, thuận tiện hôn một cái cũng không tồi.
"Tiểu ca!"
"Ừ, làm sao vậy?" Muộn Du Bình lười nhác nhìn bầu trời, hỏi một câu. Tôi thật sự không phát hiện bầu trời kia đẹp hơn tôi chỗ nào a.
Tôi cũng mặc kệ, trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn hỏi: "Bầu trời kia thật sự đẹp vậy sao?"
"Bây giờ đến trời cũng ăn giấm rồi, tôi tưởng cậu chỉ ghen với trần nhà thôi chứ."
"Nếu anh mẹ nó đã biết, có phải nên chiếu cố tâm tình tôi nhiều chút không, làm đến tiểu gia một chút cảm giác tồn tại cũng không có."
Khóe miệng Muộn Du Bình hơi giương lên một chút, đem tôi kéo vào lòng ngực hắn.
"Ngô Tà! Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện."
"Vô nghĩa, tôi làm sao mà có chuyện, tôi còn luyến tiếc thế giới tốt đẹp này lắm."
Tôi cảm thấy hô hấp hắn đột nhiên giống như trở nên trầm trọng hơn. Tôi ngẩng đầu lên, thật nghiêm túc nhìn hắn nói: "Từ nay về sau không được nhìn chằm chằm trần nhà cùng bầu trời, chỉ có thể nhìn chằm chằm tôi, có nghe hay không?"
"Nghe được."
"Nhớ rõ đấy, đây chính là hứa hẹn cả đời, tôi sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh, đến lúc đó anh không được nói nhìn chán."
"Sau cậu lại giống hệt nữ hài thế."
"Cái gì mà nữ hài chứ?" Tôi lập tức từ trên đùi bò ngồi đậy, tiếp tục nói: "Sao anh một chút cũng không hiểu chuyện lãng mạn vậy? Anh xem trên thế gian này trừ tiểu gia ra, có ai chịu ở bên cục đá như anh không hả?"
Một phút không cẩn thận tôi liền bị Muộn Du Bình kéo lại, miệng đối miệng, ôn nhu trai nhau một nụ hôn. Nhẹ nhàng hôn môi không được bao lâu, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt. Chủ yếu là do hai chúng tôi đều là nam nhân, không hiểu cái gì là từ từ đến.
Hôn môi với Muộn Du Bình là một việc cực kỳ tốn sức, không được bao lâu tôi liền thở dốc.
Tôi vừa thở dốc vừa bám vào eo Muộn Du Bình: "Tiểu tử anh làm sao lợi hại như vậy, thở cũng không mạnh đi, có phải còn chưa tận hứng không?" Tôi thật sự thích cảm giác ôm eo Muộn Du Bình, tinh tế mềm dẻo, hệt đang ôm tiểu kiều nương.
"Chờ tôi tận hứng, cậu chịu nổi sao?" Muộn Du Bình mở miệng khiêu khích.
Đệt, tiểu tử này nói chuyện luôn đáng ghét như vậy, tôi dùng hai tay ôm mặt hắn: "Hôm nay gia chơi với anh tới cùng." Nói rồi trực tiếp hôn lên môi Muộn Du Bình, không ngừng ở trong miệng hắn công thành đoạt đất.
Cuối cùng vẫn chính mình đầu hàng trước, nhưng tiểu tử này vẫn không chịu buông tha tôi. Tôi biết chứ, trêu chọc hắn chỉ có một con đường chết, cuối cùng tôi ở trên giường ngủc thẳng đến bảy giờ mới ra ngoài ăn chút gì.
Sau khi cùng Muộn Du Bình rèn luyện buổi sáng trở về, tôi tính đi đến chỗ cổng chào trong khi Muộn Du Bình chuẩn bị ngủ tiếp.
Tôi đi thẳng lên phòng thứ tư ở lầu ba, đang định nhấc tay gõ, cửa liền mở ra.
"Thượng quân thỉnh." Tới mở cửa là người đưa đao cho tôi.
Tôi đi thẳng vào, nơi này xem như là một nhã gian khá độc đáo, bày biện đơn giản mà tinh xảo. Tôi vốn tưởng ông lão kia sẽ ở bên trong chờ tôi, nhưng thật đáng tiếc, bên trong không có ông lão nào cả.
"Người đâu?" Tôi hỏi.
"Quân phụ một lát sau liền tới." Ông ta đáp trả.
Quân phụ!! Này mẹ nó là tình huống gì? Chẳng lẽ người đó là ông già tôi hồi tôi còn ở Ma tộc!?
Có thể ông ta nhìn thấy biểu tình quá mức kinh ngạc của tôi, vì thế giải thích: "Quân phụ là quân sư của Ma tộc, mà ngài là do ông ấy nuôi nấng từ nhỏ, nên ngài mới gọi ông ấy là quân phụ. Chúng tôi cũng xưng hô theo như thế."
"Ừ." Vì thế tôi hiểu rõ, ừ một tiếng trả lời.
Tôi mới vừa ngồi xuống, cửa mở ra. Bước vào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, giữa mày hiện lên nét uy nghiêm, làm người ta vô cớ kính sợ ba phần.
"Gặp qua thượng quân!" Người đàn ông đi đến trước mặt tôi, ôm quyền nửa quỳ nói. Trong lòng tôi thấp thỏm, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống theo y. Cũng không chờ tôi nói bình thân gì đó, y đã tự mình đứng dậy.
"Thượng quân không cần câu nệ, nơi này là sản nghiệp Ma tộc chúng ta, ta đã phân phó xuống dưới, nói muốn thu mua hai khối ngọc kỳ lân trên người ngài, cho nên hãy yên tâm."
"Ừ." Tôi sửa sang quần áo lại một chút, đè xuống nội râm thấp thỏm, tiếp tục duy trì bộ dáng công tử khiêm tốn.
"Ha hả! Nhiều năm không gặp, quân thần hai người chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy." Y dừng lại một chút nói: "Như vậy đi, ta giới thiệu một chút. Ta là Bằng Các, là quân sư của Ma tộc, mà ngài chính là thượng quân của Ma tộc chúng ta, Bằng Vũ."
"Chuyện này,.... nhất thời hơi khó tiếp thu chút."
"Ngài không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn đem ước định năm đó nói rõ cho ngài. Còn nữa là, Ma tộc mới là tộc nhân của ngài, chúng ta vĩnh viễn nghe lệnh và phục tùng ngài."
Xem ra cũng không tệ lắm, có thể cung cấp thêm nhiều người cho tôi điều phối, có điều, ở trong lòng tôi bọn họ vẫn là những người xa lạ. Tôi nên dùng thân phận gì đối đãi bọn họ đây? Nhìn bộ dáng chân thành của bọn họ, cũng không giống nói dối.
"Đúng rồi, ngài năm đó đã để lại đây một thứ, nhưng đồ vật kia ngài chỉ có thể tự mình đi lấy."
"Thứ gì?"
"Ngài hẳn đã đoán được, kỳ thật những cái đó đều không phải trọng điểm, chủ yếu là, hiện tại cùng ba mươi năm trước không giống nhau. Chúng ta tra được rất nhiều đồ vật hữu ích."
"Thứ gì?"
"Ta nhớ rõ lúc trước ngài có nói qua, muốn giải quyết Chung Cực, nhất định phải tìm đủ Tứ Linh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
"Nói thế nào?"
"Khởi động Thần khí cần có khế tử."
"Khế tử là cái gì?" Tôi có chút vội vàng hỏi.
"Cần máu của tứ đại linh tộc để dung hợp."
"A! Làm sao bây giờ? Là tứ đại linh tộc kia?" Tôi có chút rối loạn nói, phải biết rằng, cái kế hoạch nguyên bản mà tôi đã chuẩn bị tốt nháy mắt bị đánh đổ. Bây giờ có yêu cầu đã định ra này, đối với việc làm mấy ngày vừa rồi của tôi, chả khác nào sét đánh giữa trời quang.
"Tộc Chu Tước, tộc Kỳ Lân, Long tộc, và một tộc khác. Chỉ có điều tộc này ta làm thế nào cũng không thể tra ra. Đáng lẽ phải đi thành đôi, nhưng tộc Kỳ Lân chỉ đi chung với Kỳ Lân, ta thật sự không thể biết bí ẩn nào trong chuyện này."
"Long tộc là tộc nào?"
"Hẳn là tộc Hiên Viên."
"Hiện tại chỉ có thể thu thập Tứ Linh trước."
"Ừ."
........
Sau đó y lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia, bất quá, tôi chỉ như nghe một câu chuyện xưa, suy cho cùng tôi đã không còn nửa điểm ký ức của Bằng Vũ, đối với tôi mà nói đều sớm đã là một người xa lạ.
Chờ khi tôi trở lại cửa hàng đã là một giờ chiều. Lê Thốc vẫn đang chơi trò chơi, cũng không biết Muộn Du Bình có chịu ăn cơm hay không. Tôi vốn muốn trở về mới ăn cơm, nhưng Bằng Các cường ngạnh muốn tôi bồi y ăn cơm, cái gì mà tình cảm trước kia sâu nặng biết bao, hy vọng có thể bồi dưỡng tốt trở lại. Tôi lúc ấy nghĩ, y được xưng là quân phụ, tình cảm lúc trươcd hẳn rất sâu đậm. Chỉ là tạo hóa trêu ngươi a, cái gì thay đổi chính là đã thay đổi rồi.
"Tiểu quỷ, Trương gia ăn cơm chưa?" Tôi hỏi Lê Thốc.
"Ai, ông chủ à, tôi rốt cuộc là đến đây làm hay đến đây giúp anh trông người vậy?"
"Việc phụ thôi, cậu có khả năng mà." Nói xong tôi bước lên lầu.
"Anh yên tâm đi, lúc anh không ở đây thì tôi chính là bảo mẫu của Trương gia, đảm bảo người sẽ không đói chết." Tiếp theo liền nghe tiếng Lê Thốc thở dài: "Hai, không nghĩ ra được tên bệnh thần kinh cũng có khắc tinh."
"Này! Lỗ tai ông đây chưa có điếc đâu, sau lưng tôi khua môi múa mép coi chừng vị cắt lưỡi đấy!" Tôi lớn tiếng nói.
Biết được Muộn Du Bình đã ăn cơm rồi, tôi hí ha hí hửng đi trở lại phòng khách.
Muộn Du Bình đang ngồi trên ghế thái sư nhìn bầu trời, tôi không muốn làm phiền hắn, vì thế quay đầu trở lại phòng, đi nghiên cứu chuyện của mình.
"Ngô Tà!" Thanh âm tràn đầy từ tính của Muộn Du Bình truyền đến, tôi đành phải cười cười xoay người đi về phía hắn hỏi có chuyện gì.
"Có việc gì sao Tiểu ca?"
"An bày sớm một chút, hai ngày sau chúng ta liền đi đến Trương gia."
"Ò."
Nhìn bộ dạng hắn lười biếng ngồi trên ghế, bỗng nhiên cảm thấy lâu rồi không có thân thiết, rất muốn đi qua ôm một cái, thuận tiện hôn một cái cũng không tồi.
"Tiểu ca!"
"Ừ, làm sao vậy?" Muộn Du Bình lười nhác nhìn bầu trời, hỏi một câu. Tôi thật sự không phát hiện bầu trời kia đẹp hơn tôi chỗ nào a.
Tôi cũng mặc kệ, trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn hỏi: "Bầu trời kia thật sự đẹp vậy sao?"
"Bây giờ đến trời cũng ăn giấm rồi, tôi tưởng cậu chỉ ghen với trần nhà thôi chứ."
"Nếu anh mẹ nó đã biết, có phải nên chiếu cố tâm tình tôi nhiều chút không, làm đến tiểu gia một chút cảm giác tồn tại cũng không có."
Khóe miệng Muộn Du Bình hơi giương lên một chút, đem tôi kéo vào lòng ngực hắn.
"Ngô Tà! Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện."
"Vô nghĩa, tôi làm sao mà có chuyện, tôi còn luyến tiếc thế giới tốt đẹp này lắm."
Tôi cảm thấy hô hấp hắn đột nhiên giống như trở nên trầm trọng hơn. Tôi ngẩng đầu lên, thật nghiêm túc nhìn hắn nói: "Từ nay về sau không được nhìn chằm chằm trần nhà cùng bầu trời, chỉ có thể nhìn chằm chằm tôi, có nghe hay không?"
"Nghe được."
"Nhớ rõ đấy, đây chính là hứa hẹn cả đời, tôi sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh, đến lúc đó anh không được nói nhìn chán."
"Sau cậu lại giống hệt nữ hài thế."
"Cái gì mà nữ hài chứ?" Tôi lập tức từ trên đùi bò ngồi đậy, tiếp tục nói: "Sao anh một chút cũng không hiểu chuyện lãng mạn vậy? Anh xem trên thế gian này trừ tiểu gia ra, có ai chịu ở bên cục đá như anh không hả?"
Một phút không cẩn thận tôi liền bị Muộn Du Bình kéo lại, miệng đối miệng, ôn nhu trai nhau một nụ hôn. Nhẹ nhàng hôn môi không được bao lâu, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt. Chủ yếu là do hai chúng tôi đều là nam nhân, không hiểu cái gì là từ từ đến.
Hôn môi với Muộn Du Bình là một việc cực kỳ tốn sức, không được bao lâu tôi liền thở dốc.
Tôi vừa thở dốc vừa bám vào eo Muộn Du Bình: "Tiểu tử anh làm sao lợi hại như vậy, thở cũng không mạnh đi, có phải còn chưa tận hứng không?" Tôi thật sự thích cảm giác ôm eo Muộn Du Bình, tinh tế mềm dẻo, hệt đang ôm tiểu kiều nương.
"Chờ tôi tận hứng, cậu chịu nổi sao?" Muộn Du Bình mở miệng khiêu khích.
Đệt, tiểu tử này nói chuyện luôn đáng ghét như vậy, tôi dùng hai tay ôm mặt hắn: "Hôm nay gia chơi với anh tới cùng." Nói rồi trực tiếp hôn lên môi Muộn Du Bình, không ngừng ở trong miệng hắn công thành đoạt đất.
Cuối cùng vẫn chính mình đầu hàng trước, nhưng tiểu tử này vẫn không chịu buông tha tôi. Tôi biết chứ, trêu chọc hắn chỉ có một con đường chết, cuối cùng tôi ở trên giường ngủc thẳng đến bảy giờ mới ra ngoài ăn chút gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất