Sau Đó Cậu Ta Trở Thành Siêu Sao Giả Gái
Chương 12
Thành Chích cũng không bị thương nặng gì, chỉ là mạn sườn bị va đập một chút mà thôi.
Cậu vẫn luôn chịu đựng không nói ra để diễn tiếp cũng không phải lấy công việc làm trọng như Đào Ngữ Vọng vẫn nghĩ, trên thực tế, ngay cả cậu cũng giật mình sau khi nhìn thấy mảng bầm dưới lớp quần áo.
Quả nhiên thân thể này non mịn vô cùng luôn!
Chính cậu cũng không nghĩ sau khi mình đổi thân thể lại sợ đau như vậy, chỉ một vết thương nhỏ bé không đáng kể cũng khiến cậu phải lộ ra dáng vẻ đau đớn, bởi vì thân thể mẫn cảm đến thế nên bản thân Thành Chích cũng hơi xấu hổ, bởi vậy mới nhịn nhục không la lên.
Đương nhiên cậu sẽ nói ra nếu có chuyện thật, một người diễn viên ngay cả thân thể mình còn chăm sóc không được thì lấy tư cách gì ở lại vòng giải trí này, cậu sẽ không làm mấy chuyện kiểu đau dạ dày nhưng vẫn cố gắng chắn rượu rồi dẫn đến dạ dày xuất huyết như nguyên chủ, cậu biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ mà.
Cơ mà hậu quả của việc xấu hổ này của cậu chính là được Đào Ngữ Vọng và Tào Vĩ mang đến phòng khám gần trường quay, vốn dĩ nói muốn đi bệnh viện, thế nhưng trước sự nhấn mạnh mình không sao của Thành Chích mới dời xuống phòng khám.
Đương nhiên chuẩn đoán bệnh cũng không có cái khỉ gì, thế nhưng vẫn khiến Đào Ngữ Vọng áy náy như cũ.
"May mắn là không sao, lăn lộn cậu một hồi, thôi, anh thật là, không nói tào lao nữa, hôm sau anh mời cậu ăn, để nhận lỗi với cậu."
Đây không chỉ là một lời khách sáo, hai ngày sau sau khi Thành Chích diễn xong cảnh của mình đã được Đào Ngữ Vọng mời thật.
Lúc đó đúng 9 giờ, trời cũng đã tối rồi, không khí cũng lạnh xuống nhiều, sau khi Đào Ngữ Vọng cởi trang phục diễn đổi lại đồ bình thường mới đi tìm Thành Chích, mời cậu ra ngoài ăn chút gì đó.
Thành Chích đổi xong quần áo cũng nói với Tào Vĩ một tiếng, hai ngày này Tào Vĩ cũng theo đoàn phim, cơ mà kể từ ngày mai, anh phải trở về với công việc của mình.
"Hai người muốn ra ngoài ăn à? Tôi lái xe mang hai người đi."
Thành Chích cười: "Vậy cũng tốt, vừa lúc mệt mỏi, lười bắt xe."
Quán cơm mà Đào Ngữ Vọng chọn là tiệm cơm ở sát công ty, đó là một quán cơm bình dân, Đào Ngữ Vọng cố ý giới thiệu, tuy quán này nhìn bình thường, nhưng hương vị rất ngon. Thành Chích và Đào Ngữ Vọng tám một hồi trên xe, rất nhanh cũng đã đến nơi cần đến.
"Tiểu Chích, dạ dày không tốt, đừng ăn lạnh hay cay."
"Anh Vĩ, đừng nói anh đưa em đi chỉ vì nói câu này thôi nha?"
Lúc Thành Chích trêu ghẹo Tào Vĩ, Đào Ngữ Vọng đã cười cười xen chuyện: "Yên tâm, tôi ở đây mà, chắc chắn sẽ chiếu cố người đẹp thật tốt."
Cái xưng hô người đẹp này là do lúc Đào Ngữ Vọng gọi khi gặp Thành Chích lần đầu tiên, mấy ngày nay sau khi thân với nhau hơn mới lấy nó ra làm nickname luôn.
Không biết tại sao Tào Vĩ vốn luôn phản ứng nhanh giờ lại thất thần, Thành Chích gọi anh mấy lần mới khiến anh hoàn hồn lại: "Được rồi, vậy chúc hai người ăn ngon miệng, lúc về thì chạy chậm chút, chú ý an toàn."
Đợi Tào Vĩ mang theo gương mặt như đang gánh cả bầu trời tâm sự lái xe rời đi, Đào Ngữ Vọng mới vừa cười vừa nói với Thành Chích: "Đi thôi, người đẹp ~"
Hôm nay Thành Chích mặc đồ thường, quần lửng ngang đùi, để lộ hai cái đùi mảnh khảnh trắng nõn ra bên ngoài, mịn màng không có sợi lông nào, như thường lệ, rất xứng với gương mặt ngụy nương như này. Đối mặt với trêu chọc, cậu cố tình chớp chớp mắt, thay đổi thành giọng nữ: "Ai nha, ghét quá đi~ người ta không phải người tùy tiện thế mà~"
Đào Ngữ Vọng nghe cậu nói xong thì nổi da gà toàn thân, duỗi tay ôm chặt rồi kéo cổ cậu xuống.
Thành Chích tiếp tục nói với giọng điệu yêu kiều: "Ai nha, thật đáng ghét, không thể đối xử dịu dàng với con gái một chút hay sao?"
Đào Ngữ Vọng giữ tư thế ôn kéo này mà kéo Thành Chích vào trong, Thành Chích một mặt la làng một mặt giãy giụa kiểu ai nha, interesting, hai ngày trước lúc ôm cậu có chút quá sức, lúc này ngược lại dùng sức rất lớn.
Thành Chích âm thầm chế nhạo, đột nhiên tầm mắt bắt đến một chút kỳ lạ, ở chỗ kia có bóng người, trong tay cầm thứ mà Thành Chích vô cùng quen thuộc —— máy chụp ảnh.
Thành Chích liền nói ngay: "Có người chụp lén." Đào Ngữ Vọng nhanh chóng buông cậu ra, biểu tình ngay lập tức trở nên âm trầm. "Ở đâu."
Thành Chích chỉ về phía sau, Đào Ngữ Vọng cũng phát hiện nơi đó có người, tên paparazzi kia thấy nhóm Thành Chích thấy hắn thì cũng không hoảng hốt chút nào, ngược lại còn đứng ra chụp hai người một cách quang minh chính đại. Không sai, hắn ta theo cả nửa ngày, cuối cùng cũng chụp được gương mặt chính diện của Đào Ngữ Vọng, bị phát hiện thì sao chứ, không gì có giá trị hơn mấy tấm ảnh mà hắn mới chụp này đâu.
Đào Ngữ Vọng mắng nhỏ một tiếng, thấy paparazzi còn đang chụp tiếp, cậu liền tháo mũ chụp lên đầu Thành Chích giúp Thành Chích che khuất mặt, sau đó chạy chậm về hướng paparazzi kia. "Anh thuộc tòa soạn nào! Không được chụp loạn!"
Cậu vừa động, paparazzi cũng động, nhưng không phải chạy về phía sau, mà là vòng về hướng Thành Chích, vừa chạy vừa chụp.
Quần áo của Thành Chích không có chỗ nào để che, mà cậu cũng đâu có nổi tiếng đâu, nên cũng không bận tâm là người ta sẽ nhận ra mình, lúc này lại là mùa hè, đúng thật cậu chẳng có món gì để che lại hết. Nguyên bản cậu không để ý người ta chụp lén mình, thế nhưng tình hình bây giờ thì không giống lúc trước.
Thành Chích không lo lắng cho mình trước, mà ngược lại sợ ảnh Đào Ngữ Vọng dính vào ảnh chụp của mình, sợ tai tiếng này sẽ khiến 《 Phượng Tê Ngô 》 chịu nhiều ảnh hưởng.
Tai tiếng —— không sai, Thành Chích lo lắng chính lại tai tiếng, ậy, đúng là cái nam sinh nữ tướng chết tiệt.
Đào Ngữ Vọng ở bên cạnh cũng toát ra ý nghĩ giống thế, trừ cái đó ra, cậu còn lo cho Thành Chích, là do cậu chủ động mời người ta ăn cơm, ngược lại lại làm hại người ta bị chụp lén, đây là sao đây chứ? Cậu nhanh chóng chạy về bên cạnh Thành Chích rồi dùng thân người che lấy cậu ta, đồng thời xua đuổi tên paparazzi vẫn đang chụp lén ở kia.
Lại nói dù sự việc diễn ra đã một đoạn, nhưng trên thực tế cũng mới hơn một phút mà thôi.
Sau khi chụp được cảnh Đào Ngữ Vọng khẩn trương che người kia vào sau mình, paparazzi càng thêm vừa lòng, nhân lúc Đào Ngữ Vọng chưa chạy lại đây liền xoay người vọt thẳng. Đào Ngữ Vọng không đuổi theo kịp, hung hăng xuy một cái, cậu chuyển người đẩy Thành Chích vào tiệm cơm trước, sau đó nhanh chóng rút điện thoại thông báo với người đại diện của mình.
"Có chút việc nhỏ, có một tên paparazzi đi theo tụi em chụp lén...... Ừm, đúng, là đồng nghiệp trong đoàn phim của em...... Anh hỏi nam hay nữ hả, vô nghĩa, nếu là nam thì em khẩn trương vậy sao? Ai! Ngọa tào, đau!" Đang lúc Đào Ngữ Vọng nghiêm túc báo cáo với người đại diện thì đột nhiên trên đùi bị đá một phát, Thành Chích trừng mắt nhìn cậu, bộ mặt lại hiện ra nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Đào Ngữ Vọng có chút ngây ngốc khi đối diện với Thành Chích, đột nhiên cậu xuất ra biểu tình như bừng tỉnh, lớn tiếng trả lời với người trong điện thoại: "Ai! Anh! Không phải nữ không phải nữ, thiếu chút em quên luôn rồi, cậu ta là nam, đúng đúng đúng, người bị chụp là một cậu bạn diễn viên đi theo em ăn cơm."
Người đại diện bên kia điện thoại bị Đào Ngữ Vọng dọa đến cạn lời, ngay cả Thành Chích cũng nghe thấy tiếng mắng của người đại diện kia: "Bị chụp lén khi đi ăn cơm với đàn ông thì cậu khẩn trương cái gì chứ! Muốn hù chết tôi có đúng không! Có phải tối nay chuyên môn tới chọc điên tôi không hả? Cút sang một bên cho lão tử ngay!"
Bang một cái điện thoại bị mất liên lạc, Đào Ngữ Vọng cầm di động mà trợn mắt há mồm: "Này......"
Thành Chích lập tức vui vẻ, đúng là cậu không nghĩ tới người đại diện của Đào Ngữ Vọng lại lợi hại như vậy, nói đi nói lại cậu cũng sợ bóng sợ gió giống Đào Ngữ Vọng quá rồi, cho dù bị chụp, chỉ cần lấy giới tính của Thành Chích ra nói, cái gọi là tai tiếng kia đương nhiên sẽ bị đá bay.
Đào Ngữ nhìn về hướng di động mà cười ngượng hai tiếng, người đai diện kia chính là anh của cậu, trong giới rất ít người biết chuyện này, bị mắng xong giờ cũng bình tĩnh lại rồi. Nói lại, rõ ràng có xem Thành Chích là một người đàn ông bình thường mà, nhưng sao gặp chuyện lại đột nhiên quên Thành Chích là nam chứ, lúc đó chỉ nhớ được cái mặt mềm yếu kia. Đột nhiên cậu hiểu rõ tâm tình khi nói mấy lời răn dạy không ôm nổi Thành Chích của Diêu đạo lúc trước, chậc chậc, đúng là không nên chỉ nhìn mặt ngoài mà!
"Hôm nay anh lại liên lụy cậu, đừng nói gì cả, cứ chọn tùy ý đi, chọn xong thì đóng gói lại, nếu không ra chút máu thì lòng vẫn còn băn khoăn lắm."
Thành Chích bị Đào Ngữ Vọng chọc cười, cậu vốn dĩ là người thích cười, nên lúc này càng bị chọc thành cười lớn. Không thể không nói, tính cách của cậu Đào Ngữ Vọng này đúng thật y chang với những gì báo chí nói, và hào sảng vừa chính nghĩa, Thành Chích rất rất hợp mắt với người như thế.
"Vậy em sẽ không khách khí, chút nữa kêu cả phần cho mấy nhân viên đang tăng ca luôn."
Đào Ngữ Vọng cười, bữa cơm này hai người ăn cũng còn tính là vui vẻ, tuy rằng có khúc nhạc đệm phía trước, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến tâm trạng.
Thế nhưng, Thành Chích cũng phải nói chuyện này cho Diêu đạo, bên Diêu đạo cũng chưa nói gì, có thể là đoán được việc làm diễn viên ai cũng có thể bị dính đến chuyện này, nên chỉ dặn dò Thành Chích rằng nên đóng phim cho tốt, ngoài ra không nói gì thêm.
"Người đẹp, mấy ngày nữa là quay xong rồi, kêu người đại diện của cậu phối hợp chút thời gian được không, anh có một phần chụp ảnh bìa, yêu cầu hợp tác với một mẫu nữ, không bằng cậu đến chụp luôn hen."
Cùng tản bộ với Đào Ngữ Vọng trên đường, Đào Ngữ Vọng mang theo bao lớn bao nhỏ, nói tốt là đang ga lăng. Tâm trạng của Thành Chích rất tốt: "Không cần phiền toái như thế, em ăn nhiều, đủ rồi."
Thành Chích biết rõ ý tứ của Đào Ngữ Vọng, cái kiểu minh tinh hạng A như Đào Ngữ Vọng thế này, sao lại thiếu mẫu nữ khi chụp bìa được chứ? Sợ là vì việc diễn ra mấy ngày trước, nên chắc nghĩ cách bồi thường đây. Thành Chích âm thầm phun tào cái câu yêu cầu hợp tác với một mẫu nữ kia, cho dù cậu lớn lên giống nữ, nhưng xác thật không phải phụ nữ, cởi quần áo không mông không ngực, nên không thể nói vậy được.
Đào Ngữ Vọng cũng cười, cậu và Thành Chích rất hợp duyên, nói hợp mà đùa nhau cũng hợp, "Cậu nghĩ nhiều làm gì, giúp đỡ nhau thì sao chứ, nói không chừng về sau anh phải thường xuyên nhờ cậu giúp ấy, không phải anh đã nhận lời xem cậu là khuê mật nam sao?"
Thành Chích nhếch miệng cười, xem nhẹ ba chữ khuê mật nam, sau khi cậu cười xong, trả lời: "Được, em đây không khách khí, tụi mình vui vẻ cùng làm gay nào."
Đào Ngữ Vọng run cả người, bị ánh mắt ngập tràn hài hước của Thành Chích dọa cho nổi da gà toàn thân.
Câu không khách khí này chính là lời cảm ơn từ tận đáy lòng của Thành Chích, giúp cậu ngay lúc cậu chỉ là một minh tinh hạng F không có chút danh tiếng nào, có thể thấy được con người Đào Ngữ Vọng rất nhiệt tình, người bạn này, xác thật Thành Chích nguyện ý tương giao.
Sau khi dùng cơm khuya mà đoàn phim chia cho với Đào Ngữ Vọng, Thành Chích xách theo phần cơm cuối đi lại chỗ Tào Vĩ, cậu còn muốn nói chút chuyện nhân lúc Tào Vĩ chuẩn bị đồ để sáng mai rời đi.
"Ngủ hả?" Thành Chích gõ cửa vào nhà, lại thấy bộ dáng Tào Vĩ có chút mệt mỏi.
"Không ngủ, đang gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại làm gì, nhờ người ta làm mờ mặt em hả?"
Câu này của Thành Chích khiến Tào Vĩ vực chút tinh thần, anh quay lại nhìn, lại thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Thành Chích, Tào Vĩ nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Không làm mờ, chỉ dặn họ giấu một chút, đừng đưa mặt chính, đưa mấy tấm nửa bên mặt là được, bây giờ duy trì dáng vẻ thần bí chút, thế sẽ càng tốt khi em lộ diện sau này hơn. Nói đi nói lại, thì ra em cũng để ý nha."
Thành Chích gật gật đầu, trước lúc xuống xe cậu đã cảm thấy Tào Vĩ có chút không thích hợp, chắc là lúc ấy cũng đã phát hiện có người chụp lén, thế nhưng Tào Vĩ cũng không nói ra, ngược lại để nó tùy ý phát triển, chắc là muốn mượn danh tiếng của Đào Ngữ Vọng, gia tăng tỉ lệ lộ diện cho Thành Chích.
"Anh Vĩ, đừng nói tên paparazzi kia là do anh tìm nha?"
Tào Vĩ cũng cười: "Anh còn chưa có năng lực như thế đâu, vừa lúc đụng phải, cũng là quyết đinh lâm thời. Đây cũng là cơ hội lăng xê cho em, cớ sao mà không làm, Tiểu Chích, có phải em cảm thấy làm vậy là không tốt không? Vòng giải trí này đục lắm, đây chẳng tính gì cả, em nghe anh nói......"
"Anh Vĩ." Thành Chích cắt gãy Tào Vĩ, chớp chớp mắt, "Cảm ơn anh Vĩ, em có người đại diện như anh, đúng thật là quá may mắn rồi."
Tào Vĩ nuốt mấy lời giải thích vốn dùng để khuyên Thành Chích trở vào, vẻ mặt của anh khựng lại, hệt như bị xúc động, nhưng anh nhấp trụ môi, cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ. Không cần nói mấy lời dư thừa, Thành Chích đã cho anh lời an ủi cộng với quyết định của em ấy.
Tào Vĩ nhìn về phía Thành Chích, ánh đèn hắt lên gương mặt tinh xảo đang với nụ cười bình tĩnh của Thành Chích, thoạt nhìn cậu rất trưởng thành, thế nhưng cũng rất non nớt. Đột nhiên Tào Vĩ cảm thấy, Thành Chích rất rộng lớn, con người của cậu, có lẽ không có giới hạn nào.
Đêm nay, Tào Vĩ không ngủ được, khoảng bốn giờ sáng, Weibo truyền thông nổi danh nào đó dẫn đầu tuồn ra tin tức ——Tiểu sinh nổi tiếng Đào Ngữ Vọng ra ngoài với một cô gái thần bí, quan hệ thân mật khăng khít chọc người ganh tỵ, ảnh minh họa là tấm Đào Ngữ Vọng đang ôm đùa giỡn với Thành Chích.
Rất nhanh, mấy nick truyền thông khác cũng tuồn ra tin giống vậy, ngay lập tức tag Đào Ngữ Vọng, cô gái thần bí nằm trong hot search, trong Weibo thì bị nhắc đến như triều dâng.
Cậu vẫn luôn chịu đựng không nói ra để diễn tiếp cũng không phải lấy công việc làm trọng như Đào Ngữ Vọng vẫn nghĩ, trên thực tế, ngay cả cậu cũng giật mình sau khi nhìn thấy mảng bầm dưới lớp quần áo.
Quả nhiên thân thể này non mịn vô cùng luôn!
Chính cậu cũng không nghĩ sau khi mình đổi thân thể lại sợ đau như vậy, chỉ một vết thương nhỏ bé không đáng kể cũng khiến cậu phải lộ ra dáng vẻ đau đớn, bởi vì thân thể mẫn cảm đến thế nên bản thân Thành Chích cũng hơi xấu hổ, bởi vậy mới nhịn nhục không la lên.
Đương nhiên cậu sẽ nói ra nếu có chuyện thật, một người diễn viên ngay cả thân thể mình còn chăm sóc không được thì lấy tư cách gì ở lại vòng giải trí này, cậu sẽ không làm mấy chuyện kiểu đau dạ dày nhưng vẫn cố gắng chắn rượu rồi dẫn đến dạ dày xuất huyết như nguyên chủ, cậu biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ mà.
Cơ mà hậu quả của việc xấu hổ này của cậu chính là được Đào Ngữ Vọng và Tào Vĩ mang đến phòng khám gần trường quay, vốn dĩ nói muốn đi bệnh viện, thế nhưng trước sự nhấn mạnh mình không sao của Thành Chích mới dời xuống phòng khám.
Đương nhiên chuẩn đoán bệnh cũng không có cái khỉ gì, thế nhưng vẫn khiến Đào Ngữ Vọng áy náy như cũ.
"May mắn là không sao, lăn lộn cậu một hồi, thôi, anh thật là, không nói tào lao nữa, hôm sau anh mời cậu ăn, để nhận lỗi với cậu."
Đây không chỉ là một lời khách sáo, hai ngày sau sau khi Thành Chích diễn xong cảnh của mình đã được Đào Ngữ Vọng mời thật.
Lúc đó đúng 9 giờ, trời cũng đã tối rồi, không khí cũng lạnh xuống nhiều, sau khi Đào Ngữ Vọng cởi trang phục diễn đổi lại đồ bình thường mới đi tìm Thành Chích, mời cậu ra ngoài ăn chút gì đó.
Thành Chích đổi xong quần áo cũng nói với Tào Vĩ một tiếng, hai ngày này Tào Vĩ cũng theo đoàn phim, cơ mà kể từ ngày mai, anh phải trở về với công việc của mình.
"Hai người muốn ra ngoài ăn à? Tôi lái xe mang hai người đi."
Thành Chích cười: "Vậy cũng tốt, vừa lúc mệt mỏi, lười bắt xe."
Quán cơm mà Đào Ngữ Vọng chọn là tiệm cơm ở sát công ty, đó là một quán cơm bình dân, Đào Ngữ Vọng cố ý giới thiệu, tuy quán này nhìn bình thường, nhưng hương vị rất ngon. Thành Chích và Đào Ngữ Vọng tám một hồi trên xe, rất nhanh cũng đã đến nơi cần đến.
"Tiểu Chích, dạ dày không tốt, đừng ăn lạnh hay cay."
"Anh Vĩ, đừng nói anh đưa em đi chỉ vì nói câu này thôi nha?"
Lúc Thành Chích trêu ghẹo Tào Vĩ, Đào Ngữ Vọng đã cười cười xen chuyện: "Yên tâm, tôi ở đây mà, chắc chắn sẽ chiếu cố người đẹp thật tốt."
Cái xưng hô người đẹp này là do lúc Đào Ngữ Vọng gọi khi gặp Thành Chích lần đầu tiên, mấy ngày nay sau khi thân với nhau hơn mới lấy nó ra làm nickname luôn.
Không biết tại sao Tào Vĩ vốn luôn phản ứng nhanh giờ lại thất thần, Thành Chích gọi anh mấy lần mới khiến anh hoàn hồn lại: "Được rồi, vậy chúc hai người ăn ngon miệng, lúc về thì chạy chậm chút, chú ý an toàn."
Đợi Tào Vĩ mang theo gương mặt như đang gánh cả bầu trời tâm sự lái xe rời đi, Đào Ngữ Vọng mới vừa cười vừa nói với Thành Chích: "Đi thôi, người đẹp ~"
Hôm nay Thành Chích mặc đồ thường, quần lửng ngang đùi, để lộ hai cái đùi mảnh khảnh trắng nõn ra bên ngoài, mịn màng không có sợi lông nào, như thường lệ, rất xứng với gương mặt ngụy nương như này. Đối mặt với trêu chọc, cậu cố tình chớp chớp mắt, thay đổi thành giọng nữ: "Ai nha, ghét quá đi~ người ta không phải người tùy tiện thế mà~"
Đào Ngữ Vọng nghe cậu nói xong thì nổi da gà toàn thân, duỗi tay ôm chặt rồi kéo cổ cậu xuống.
Thành Chích tiếp tục nói với giọng điệu yêu kiều: "Ai nha, thật đáng ghét, không thể đối xử dịu dàng với con gái một chút hay sao?"
Đào Ngữ Vọng giữ tư thế ôn kéo này mà kéo Thành Chích vào trong, Thành Chích một mặt la làng một mặt giãy giụa kiểu ai nha, interesting, hai ngày trước lúc ôm cậu có chút quá sức, lúc này ngược lại dùng sức rất lớn.
Thành Chích âm thầm chế nhạo, đột nhiên tầm mắt bắt đến một chút kỳ lạ, ở chỗ kia có bóng người, trong tay cầm thứ mà Thành Chích vô cùng quen thuộc —— máy chụp ảnh.
Thành Chích liền nói ngay: "Có người chụp lén." Đào Ngữ Vọng nhanh chóng buông cậu ra, biểu tình ngay lập tức trở nên âm trầm. "Ở đâu."
Thành Chích chỉ về phía sau, Đào Ngữ Vọng cũng phát hiện nơi đó có người, tên paparazzi kia thấy nhóm Thành Chích thấy hắn thì cũng không hoảng hốt chút nào, ngược lại còn đứng ra chụp hai người một cách quang minh chính đại. Không sai, hắn ta theo cả nửa ngày, cuối cùng cũng chụp được gương mặt chính diện của Đào Ngữ Vọng, bị phát hiện thì sao chứ, không gì có giá trị hơn mấy tấm ảnh mà hắn mới chụp này đâu.
Đào Ngữ Vọng mắng nhỏ một tiếng, thấy paparazzi còn đang chụp tiếp, cậu liền tháo mũ chụp lên đầu Thành Chích giúp Thành Chích che khuất mặt, sau đó chạy chậm về hướng paparazzi kia. "Anh thuộc tòa soạn nào! Không được chụp loạn!"
Cậu vừa động, paparazzi cũng động, nhưng không phải chạy về phía sau, mà là vòng về hướng Thành Chích, vừa chạy vừa chụp.
Quần áo của Thành Chích không có chỗ nào để che, mà cậu cũng đâu có nổi tiếng đâu, nên cũng không bận tâm là người ta sẽ nhận ra mình, lúc này lại là mùa hè, đúng thật cậu chẳng có món gì để che lại hết. Nguyên bản cậu không để ý người ta chụp lén mình, thế nhưng tình hình bây giờ thì không giống lúc trước.
Thành Chích không lo lắng cho mình trước, mà ngược lại sợ ảnh Đào Ngữ Vọng dính vào ảnh chụp của mình, sợ tai tiếng này sẽ khiến 《 Phượng Tê Ngô 》 chịu nhiều ảnh hưởng.
Tai tiếng —— không sai, Thành Chích lo lắng chính lại tai tiếng, ậy, đúng là cái nam sinh nữ tướng chết tiệt.
Đào Ngữ Vọng ở bên cạnh cũng toát ra ý nghĩ giống thế, trừ cái đó ra, cậu còn lo cho Thành Chích, là do cậu chủ động mời người ta ăn cơm, ngược lại lại làm hại người ta bị chụp lén, đây là sao đây chứ? Cậu nhanh chóng chạy về bên cạnh Thành Chích rồi dùng thân người che lấy cậu ta, đồng thời xua đuổi tên paparazzi vẫn đang chụp lén ở kia.
Lại nói dù sự việc diễn ra đã một đoạn, nhưng trên thực tế cũng mới hơn một phút mà thôi.
Sau khi chụp được cảnh Đào Ngữ Vọng khẩn trương che người kia vào sau mình, paparazzi càng thêm vừa lòng, nhân lúc Đào Ngữ Vọng chưa chạy lại đây liền xoay người vọt thẳng. Đào Ngữ Vọng không đuổi theo kịp, hung hăng xuy một cái, cậu chuyển người đẩy Thành Chích vào tiệm cơm trước, sau đó nhanh chóng rút điện thoại thông báo với người đại diện của mình.
"Có chút việc nhỏ, có một tên paparazzi đi theo tụi em chụp lén...... Ừm, đúng, là đồng nghiệp trong đoàn phim của em...... Anh hỏi nam hay nữ hả, vô nghĩa, nếu là nam thì em khẩn trương vậy sao? Ai! Ngọa tào, đau!" Đang lúc Đào Ngữ Vọng nghiêm túc báo cáo với người đại diện thì đột nhiên trên đùi bị đá một phát, Thành Chích trừng mắt nhìn cậu, bộ mặt lại hiện ra nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Đào Ngữ Vọng có chút ngây ngốc khi đối diện với Thành Chích, đột nhiên cậu xuất ra biểu tình như bừng tỉnh, lớn tiếng trả lời với người trong điện thoại: "Ai! Anh! Không phải nữ không phải nữ, thiếu chút em quên luôn rồi, cậu ta là nam, đúng đúng đúng, người bị chụp là một cậu bạn diễn viên đi theo em ăn cơm."
Người đại diện bên kia điện thoại bị Đào Ngữ Vọng dọa đến cạn lời, ngay cả Thành Chích cũng nghe thấy tiếng mắng của người đại diện kia: "Bị chụp lén khi đi ăn cơm với đàn ông thì cậu khẩn trương cái gì chứ! Muốn hù chết tôi có đúng không! Có phải tối nay chuyên môn tới chọc điên tôi không hả? Cút sang một bên cho lão tử ngay!"
Bang một cái điện thoại bị mất liên lạc, Đào Ngữ Vọng cầm di động mà trợn mắt há mồm: "Này......"
Thành Chích lập tức vui vẻ, đúng là cậu không nghĩ tới người đại diện của Đào Ngữ Vọng lại lợi hại như vậy, nói đi nói lại cậu cũng sợ bóng sợ gió giống Đào Ngữ Vọng quá rồi, cho dù bị chụp, chỉ cần lấy giới tính của Thành Chích ra nói, cái gọi là tai tiếng kia đương nhiên sẽ bị đá bay.
Đào Ngữ nhìn về hướng di động mà cười ngượng hai tiếng, người đai diện kia chính là anh của cậu, trong giới rất ít người biết chuyện này, bị mắng xong giờ cũng bình tĩnh lại rồi. Nói lại, rõ ràng có xem Thành Chích là một người đàn ông bình thường mà, nhưng sao gặp chuyện lại đột nhiên quên Thành Chích là nam chứ, lúc đó chỉ nhớ được cái mặt mềm yếu kia. Đột nhiên cậu hiểu rõ tâm tình khi nói mấy lời răn dạy không ôm nổi Thành Chích của Diêu đạo lúc trước, chậc chậc, đúng là không nên chỉ nhìn mặt ngoài mà!
"Hôm nay anh lại liên lụy cậu, đừng nói gì cả, cứ chọn tùy ý đi, chọn xong thì đóng gói lại, nếu không ra chút máu thì lòng vẫn còn băn khoăn lắm."
Thành Chích bị Đào Ngữ Vọng chọc cười, cậu vốn dĩ là người thích cười, nên lúc này càng bị chọc thành cười lớn. Không thể không nói, tính cách của cậu Đào Ngữ Vọng này đúng thật y chang với những gì báo chí nói, và hào sảng vừa chính nghĩa, Thành Chích rất rất hợp mắt với người như thế.
"Vậy em sẽ không khách khí, chút nữa kêu cả phần cho mấy nhân viên đang tăng ca luôn."
Đào Ngữ Vọng cười, bữa cơm này hai người ăn cũng còn tính là vui vẻ, tuy rằng có khúc nhạc đệm phía trước, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến tâm trạng.
Thế nhưng, Thành Chích cũng phải nói chuyện này cho Diêu đạo, bên Diêu đạo cũng chưa nói gì, có thể là đoán được việc làm diễn viên ai cũng có thể bị dính đến chuyện này, nên chỉ dặn dò Thành Chích rằng nên đóng phim cho tốt, ngoài ra không nói gì thêm.
"Người đẹp, mấy ngày nữa là quay xong rồi, kêu người đại diện của cậu phối hợp chút thời gian được không, anh có một phần chụp ảnh bìa, yêu cầu hợp tác với một mẫu nữ, không bằng cậu đến chụp luôn hen."
Cùng tản bộ với Đào Ngữ Vọng trên đường, Đào Ngữ Vọng mang theo bao lớn bao nhỏ, nói tốt là đang ga lăng. Tâm trạng của Thành Chích rất tốt: "Không cần phiền toái như thế, em ăn nhiều, đủ rồi."
Thành Chích biết rõ ý tứ của Đào Ngữ Vọng, cái kiểu minh tinh hạng A như Đào Ngữ Vọng thế này, sao lại thiếu mẫu nữ khi chụp bìa được chứ? Sợ là vì việc diễn ra mấy ngày trước, nên chắc nghĩ cách bồi thường đây. Thành Chích âm thầm phun tào cái câu yêu cầu hợp tác với một mẫu nữ kia, cho dù cậu lớn lên giống nữ, nhưng xác thật không phải phụ nữ, cởi quần áo không mông không ngực, nên không thể nói vậy được.
Đào Ngữ Vọng cũng cười, cậu và Thành Chích rất hợp duyên, nói hợp mà đùa nhau cũng hợp, "Cậu nghĩ nhiều làm gì, giúp đỡ nhau thì sao chứ, nói không chừng về sau anh phải thường xuyên nhờ cậu giúp ấy, không phải anh đã nhận lời xem cậu là khuê mật nam sao?"
Thành Chích nhếch miệng cười, xem nhẹ ba chữ khuê mật nam, sau khi cậu cười xong, trả lời: "Được, em đây không khách khí, tụi mình vui vẻ cùng làm gay nào."
Đào Ngữ Vọng run cả người, bị ánh mắt ngập tràn hài hước của Thành Chích dọa cho nổi da gà toàn thân.
Câu không khách khí này chính là lời cảm ơn từ tận đáy lòng của Thành Chích, giúp cậu ngay lúc cậu chỉ là một minh tinh hạng F không có chút danh tiếng nào, có thể thấy được con người Đào Ngữ Vọng rất nhiệt tình, người bạn này, xác thật Thành Chích nguyện ý tương giao.
Sau khi dùng cơm khuya mà đoàn phim chia cho với Đào Ngữ Vọng, Thành Chích xách theo phần cơm cuối đi lại chỗ Tào Vĩ, cậu còn muốn nói chút chuyện nhân lúc Tào Vĩ chuẩn bị đồ để sáng mai rời đi.
"Ngủ hả?" Thành Chích gõ cửa vào nhà, lại thấy bộ dáng Tào Vĩ có chút mệt mỏi.
"Không ngủ, đang gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại làm gì, nhờ người ta làm mờ mặt em hả?"
Câu này của Thành Chích khiến Tào Vĩ vực chút tinh thần, anh quay lại nhìn, lại thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Thành Chích, Tào Vĩ nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Không làm mờ, chỉ dặn họ giấu một chút, đừng đưa mặt chính, đưa mấy tấm nửa bên mặt là được, bây giờ duy trì dáng vẻ thần bí chút, thế sẽ càng tốt khi em lộ diện sau này hơn. Nói đi nói lại, thì ra em cũng để ý nha."
Thành Chích gật gật đầu, trước lúc xuống xe cậu đã cảm thấy Tào Vĩ có chút không thích hợp, chắc là lúc ấy cũng đã phát hiện có người chụp lén, thế nhưng Tào Vĩ cũng không nói ra, ngược lại để nó tùy ý phát triển, chắc là muốn mượn danh tiếng của Đào Ngữ Vọng, gia tăng tỉ lệ lộ diện cho Thành Chích.
"Anh Vĩ, đừng nói tên paparazzi kia là do anh tìm nha?"
Tào Vĩ cũng cười: "Anh còn chưa có năng lực như thế đâu, vừa lúc đụng phải, cũng là quyết đinh lâm thời. Đây cũng là cơ hội lăng xê cho em, cớ sao mà không làm, Tiểu Chích, có phải em cảm thấy làm vậy là không tốt không? Vòng giải trí này đục lắm, đây chẳng tính gì cả, em nghe anh nói......"
"Anh Vĩ." Thành Chích cắt gãy Tào Vĩ, chớp chớp mắt, "Cảm ơn anh Vĩ, em có người đại diện như anh, đúng thật là quá may mắn rồi."
Tào Vĩ nuốt mấy lời giải thích vốn dùng để khuyên Thành Chích trở vào, vẻ mặt của anh khựng lại, hệt như bị xúc động, nhưng anh nhấp trụ môi, cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ. Không cần nói mấy lời dư thừa, Thành Chích đã cho anh lời an ủi cộng với quyết định của em ấy.
Tào Vĩ nhìn về phía Thành Chích, ánh đèn hắt lên gương mặt tinh xảo đang với nụ cười bình tĩnh của Thành Chích, thoạt nhìn cậu rất trưởng thành, thế nhưng cũng rất non nớt. Đột nhiên Tào Vĩ cảm thấy, Thành Chích rất rộng lớn, con người của cậu, có lẽ không có giới hạn nào.
Đêm nay, Tào Vĩ không ngủ được, khoảng bốn giờ sáng, Weibo truyền thông nổi danh nào đó dẫn đầu tuồn ra tin tức ——Tiểu sinh nổi tiếng Đào Ngữ Vọng ra ngoài với một cô gái thần bí, quan hệ thân mật khăng khít chọc người ganh tỵ, ảnh minh họa là tấm Đào Ngữ Vọng đang ôm đùa giỡn với Thành Chích.
Rất nhanh, mấy nick truyền thông khác cũng tuồn ra tin giống vậy, ngay lập tức tag Đào Ngữ Vọng, cô gái thần bí nằm trong hot search, trong Weibo thì bị nhắc đến như triều dâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất