Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 6: Ngài tranh đua một chút
Xế chiều, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, như phủ thêm một vầng hào quang màu vàng kim cho khu rừng.
Quý Vô Tu ngủ cho tới lúc tự nhiên tỉnh, giật giật thân thể mềm mại như không xương, vươn người, lúc này mới chậm rãi rầm rì, theo bản năng liếc mắt nhìn ngọn cây, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của báo đen, cũng không biết là đi đâu.
Còn thịt lợn rừng, cũng không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại một vài côn trùng bay trên không, giống như đang hút máu thịt còn lại từ trên ngọn cây chảy xuống.
Quý Vô Tu nhanh chóng thu lại tầm mắt, bò dậy chuẩn bị ăn cơm chiều.
Gần khu vực này y đã sớm đi hết, cho nên lúc này Quý Vô Tu cũng không lãng phí thời gian, tuần hoàn theo con đường trong trí nhớ, về tới chỗ gặp con nhím, ngửi ngửi mùi trong không khí.
Ừm......
Con nhím kia tựa hồ không tới.
Quý Vô Tu có chút thất vọng thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Cách đó không xa truyền tới một tiếng loạt xoạt, Quý Vô Tu vểnh tai nghe, lập tức bị hấp dẫn, bước chân chậm rãi lắc lư đi qua, sau đó vén bụi cỏ ra —— đối diện với một đôi mắt cũng to bằng hạt đậu, nhìn nhau vài giây.
Quý Vô Tu còn chưa phản ứng lại, sinh vật nhỏ đối diện suy nghĩ vài giây, yên lặng co thành đoàn, tròng mắt như hiện lên bi phẫn.
Quý Vô Tu nhìn có chút ngượng ngùng.
Buổi trưa y cũng đã đánh cướp của con nhím này, hiện tại đánh cướp tiếp thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng ai bảo y......đói.
Quý Vô Tu yên lặng dùng phương pháp phía trước, lấy đi một trái cây, còn tri kỷ để lại một nửa, cũng không thể khiến con nhím này đói bụng về nhà được, nếu không cũng quá tàn nhẫn.
Chờ tới khi Quý Vô Tu rời đi, con nhím rất nhanh duỗi thân thể, cảm nhận trái cây cõng trên lưng, rất dễ dàng phán đoán ra trên lưng còn lại bao nhiêu trái cây.
Im lặng hồi lâu, đáy mắt con nhím hiện lên một tia thương hại.
—— Sinh vật nhìn qua rất xấu kia, nhất định là một tên ngốc, cư nhiên đồ vật còn lại cũng không biết cướp đi, thật là ngốc.
Nghĩ tới trên lưng mình còn dư lại nhiều trái cây như vậy, con nhím lắc lư thân thể, vui vẻ rạo rực bò đi.
Quý Vô Tu hoàn toàn không biết bản thân bị con nhím cười nhạo, như cũ cảm thán mình thật hiền lành, y trở lại chỗ ban đầu, ôm trái cây gặm, tiếng kẽo kẹt vang lên trong rừng rậm, cảm giác rất rõ ràng trong khu rừng yên tĩnh.
Trong bụi cỏ truyền đến một hồi sột xoạt.
Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, mang theo khuôn mặt giống như thận hư quá nặng, trơ mắt nhìn bụi cỏ lại lần nữa lộ ra một cái đuôi màu đen quen thuộc.
Quý Vô Tu cúi đầu, chuyên tâm gặm trái cây.
Rất nhanh, báo đen không cố tình ẩn nấp bước tới gần, Quý Vô Tu nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt lập tức mờ mịt.
Báo đen kia không biết lại bắt được một con mồi khi nào, vẫn là một kích trí mạng, chết đến không thể chết hơn.
Báo đen buông con mồi, ở trước mặt Quý Vô Tu bắt đầu gặm.
Quý Vô Tu: "......"
Con báo đen này chẳng lẽ đang chế nhạo mình?
Trong xương cốt của y vốn là một con người, tự nhiên không chịu nổi hình ảnh ăn thịt sống.
Nhưng nghĩ tới chỉ số thông mình của con báo đen này, y lập tức đánh mất suy nghĩ này, tiếp tục cúi đầu gặm táo, nỗ lực làm lơ báo đen ở bên cạnh.
Nhưng cũng không biết tại sao, báo đen vẫn luôn không ngừng phát ra thanh âm chóp chép.
Quý Vô Tu ngẩng đầu, trên khuôn mặt vô hồn hiện lên một tia phẫn nộ.
Còn có để yên cho người ta ăn cơm không?
Báo đen học đi đôi với hành, hơi hơi nhếch miệng giống Quý Vô Tu ngày hôm qua, lộ ra nụ cười chế giễu, sau đó móng vuốt tiếp tục vỗ vỗ con mồi mà mình giết chết, cái đuôi lắc lư.
Quý Vô Tu trừng lớn mắt.
Con báo này đang khoe khoang với mình sao?
Nhìn đôi mắt nho nhỏ rụt rè mà lại kiêu ngạo của con báo, Quý Vô Tu cảm thấy bản thân suy đoán chính xác.
Thì ra con báo này lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, cư nhiên còn nhớ tới việc hôm qua.
Nhưng Quý Vô Tu vẫn nhịn không được cảm khái, thời buổi này, chỉ số thông minh của loài báo đã cao như vậy sao?
Báo đen cũng không biết trong đầu Quý Vô Tu suy nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ biết mình được hả giận, lập tức cảm thấy thịt trước mặt càng ngon hơn! Ăn cũng càng ngon.
Quý Vô Tu yên lặng lại lần nữa làm lơ.
Nhưng mỗi khi Quý Vô Tu làm lơ, con báo đen kia liền nhịn không được phát ra âm thanh, một hai muốn Quý Vô Tu nhìn nó ăn gì đó.
Một con báo đen ăn có cái gì mà đẹp?
Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán nhảy vài cái, quyết định cho con báo đen này một bài học.
Báo đen tựa hồ đã sớm phòng bị Quý Vô Tu đánh lén, vội vàng vận động cơ bắp, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ý đồ tìm ra nhược điểm một kích mất mạng.
Quý Vô Tu càng nhìn càng ngứa răng.
Con báo này cư nhiên còn muốn công kích mình nữa.
Quả thực không thể nhịn.
Lông tơ báo đen dựng lên, bằng vào trực giác động vật, nó đã nhận ra một cảm giác nguy hiểm khó giải thích, móng vuốt khó phát hiện giật giật.
Quý Vô Tu chậm rãi lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Chắc chắn sẽ không đánh nhau.
Trừ khi sức chiến đấu của mình đề cao, mới có thể đánh nhau với bộ dáng này được.
Y siêu thích bán manh.
Giống như là bản năng của mình.
Rất vui vẻ.
Báo đen gừ gừ gầm nhẹ, trong lòng càng thêm bất an.
Quý Vô Tu xoa xoa bụng, dưới ánh mắt khẩn trương của báo đen trình diễn kỹ thuật bán manh của gấu trúc—— lăn qua lăn lại!
Lăn lộn xong, Quý Vô Tu còn run run chân, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
"......" Báo đen.
Hệ thống đã lâu không online không thể tin nổi: [Ký chủ ngài làm gì vậy?]
Quý Vô Tu không nói chuyện, cứng đờ vứt cho báo đen một cái mị nhãn.
"........" Báo đen.
Tiếng nhắc nhở run rẩy của hệ thống vang lên: [Tinh! Ngài bán manh khiến báo tia chớp cảm thấy không khỏe, sức chiến đấu của báo tia chớp -1, buff 3 giây nôn mửa gia tăng +1]
Tiếng nói vừa dứt, báo đen dựng thẳng cái đuôi, ngơ ngác run rẩy, cuối cùng dạ dày cồn cào, từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận qua.....trào lên cổ họng.
Báo đen cứ như vậy nôn.....nôn ra.....
Quý Vô Tu hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, ngữ khí không biết là khiếp sợ hay là đang xem trò đùa: "Khoa trương như vậy?"
Hệ thống cũng không biết phải nói như thế nào, im lặng hồi lâu: [Đại khái con báo này có thẩm mỹ thật sự khác với những động vật khác chăng.]
Báo đen không ngừng nôn khan, nước mắt như mưa bão, sau lưng mộ trận kích thích, ánh mắt vốn dĩ cực kỳ sắc bén lãnh khốc lập tức trở nên uể oải thống khổ, lỗ tai vô lực run run, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Game over.
Báo đen —— nằm liệt giữa đường.
Quý Vô Tu lắc lư nện bước, nhìn có vẻ đang xem kịch vui.
Giờ đã biết kỹ năng bán manh tất sát của gấu trúc đại nhân có bao nhiêu lợi hại chưa?
Báo đen qua 3 giây buff, lại như cũ không đứng dậy nổi, hai tròng mắt lập lòe sợ hãi đến từ gấu trúc, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
Nhưng thanh âm này so với lúc trước có vẻ yếu hơn nhiều.
Quý Vô Tu đột nhiên cảm thấy cái sự dễ thương này của mình, bán đúng là rất sáng tạo, rất đổi mới.
Trước mắt không phải có con báo bị sự dễ thương của mình mà nôn ra sao.
Báo đen tiếp tục hữu khí vô lực nằm bò, cái đuôi cũng không thèm nhấc lên.
Quý Vô Tu đi theo hình chữ bát đi qua, vỗ vỗ đầu báo đen, da lông mềm mại trơn trượt cực kỳ có cảm xúc, khiến Quý Vô Tu kinh ngạc cảm thán.
Hai mắt báo đen trợn tròn, biểu tình dữ tợn.
Quý Vô Tu, dùng khuôn mặt vô cảm đối diện với báo đen.
Không biết tại sao, báo đen bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, ủy khuất cúi đầu, không giãy giụa nữa.
Quý Vô Tu vội vàng vuốt thêm mấy lần nữa, da lông vốn dĩ bóng loáng nhu thuận trở nên lộn xộn, khiến báo đen đang hậm hực tâm tình càng thêm cáu kỉnh.
Tay gấu của Quý Vô Tu không chút lưu tình đánh, trực tiếp đánh cho báo đen lại lần nữa ủy khuất gầm lên một tiếng.
"Ngươi cáu kỉnh cái gì! Bổn gấu trúc đại nhân còn chưa cáu đâu."
Báo đen buồn bực ném cái đuôi, ngoan ngoãn nằm yên.
Sờ đủ rồi, Quý Vô Tu mới đình chỉ tay gấu tội ác, đắc ý xoa xoa đầu báo đen.
Báo đen bị xoa đầu không ngừng lắc lư, khuôn mặt tràn đầy buồn bực, tần suất vỗ đuôi lên mặt đất càng thường xuyên.
Từ xưa tới này, y hẳn là người đầu tiên có thể sờ đầu con báo trong tình trạng không có phòng bị bảo hộ gì.
Cũng không biết khi nào hệ thống lại xông ra, nói lời thấm thía: [Ký chủ, ngài tranh đua một chút, ngài hiện tại chính là gấu trúc dễ thương không có một ai trên thế giới có thể chống lại được, nói thân phận, nói tính cách, nói bề ngoài, mọi thứ của nó không bằng ngài, ngài đừng kiến thức hạn hẹp như vậy.]
Quý Vô Tu: "Ngươi nói rất có lý, ta thế nhưng không có lời gì để nói."
Cho dù báo đen có hung tàn, chỉ cần có tiền, là có thể sờ được, nhưng gấu trúc thì....cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện sờ.
Nghĩ như vậy, y mỗi ngày tùy ý sờ lông của mình, chẳng phải khiến những người chăm sóc gấu trúc hâm mộ ghen tị đến chết sao.
Trời lúc này cũng hơi tối, Quý Vô Tu cân nhắc lúc này cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian, lập tức bò dậy rời đi, còn báo đen, đã sớm bị y ném ra sau đầu.
Báo đen có được tự do không còn bị chà đạp nữa, lăn lóc bò dậy, con ngươi xanh biếc mang theo cảm xúc phẫn nộ sâu kín, nó nghiến răng, rất muốn rít gào về phía sinh vật có bề ngoài xấu xí kia.
Nhưng lại sợ sinh vật kia xấu lây sang mình.
Hắc báo buồn bực lắc lắc cái đuôi, ngậm miếng thịt còn chưa ăn xong rời đi.
Trời tối, nó phải nhanh chóng về động ngủ.
Quý Vô Tu đi được một lát, cuối cùng lại lần nữa thở dài một hơi.
Thôi, vẫn là leo cây đi.
Ban đêm, không khí mát mẻ pha chút ẩm ướt.
Đối với Quý Vô Tu đã trở thành tộc có lông mà nói, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Y nằm trên cành cây, nửa người trên cơ hồ đều ghé vào thân cây, chân treo trên không không chút để ý đong đưa.
Giờ phút này, Quý Vô Tu cực kỳ an tĩnh, hơi nghiêng đầu lót tay gấu dưới cằm, mắt rũ xuống giống như có rất nhiều tâm sự.
Nhưng trên thực tế lúc này Quý Vô Tu chả nghĩ cái mịa gì cả.
Quý Vô Tu ngủ cho tới lúc tự nhiên tỉnh, giật giật thân thể mềm mại như không xương, vươn người, lúc này mới chậm rãi rầm rì, theo bản năng liếc mắt nhìn ngọn cây, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của báo đen, cũng không biết là đi đâu.
Còn thịt lợn rừng, cũng không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại một vài côn trùng bay trên không, giống như đang hút máu thịt còn lại từ trên ngọn cây chảy xuống.
Quý Vô Tu nhanh chóng thu lại tầm mắt, bò dậy chuẩn bị ăn cơm chiều.
Gần khu vực này y đã sớm đi hết, cho nên lúc này Quý Vô Tu cũng không lãng phí thời gian, tuần hoàn theo con đường trong trí nhớ, về tới chỗ gặp con nhím, ngửi ngửi mùi trong không khí.
Ừm......
Con nhím kia tựa hồ không tới.
Quý Vô Tu có chút thất vọng thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Cách đó không xa truyền tới một tiếng loạt xoạt, Quý Vô Tu vểnh tai nghe, lập tức bị hấp dẫn, bước chân chậm rãi lắc lư đi qua, sau đó vén bụi cỏ ra —— đối diện với một đôi mắt cũng to bằng hạt đậu, nhìn nhau vài giây.
Quý Vô Tu còn chưa phản ứng lại, sinh vật nhỏ đối diện suy nghĩ vài giây, yên lặng co thành đoàn, tròng mắt như hiện lên bi phẫn.
Quý Vô Tu nhìn có chút ngượng ngùng.
Buổi trưa y cũng đã đánh cướp của con nhím này, hiện tại đánh cướp tiếp thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng ai bảo y......đói.
Quý Vô Tu yên lặng dùng phương pháp phía trước, lấy đi một trái cây, còn tri kỷ để lại một nửa, cũng không thể khiến con nhím này đói bụng về nhà được, nếu không cũng quá tàn nhẫn.
Chờ tới khi Quý Vô Tu rời đi, con nhím rất nhanh duỗi thân thể, cảm nhận trái cây cõng trên lưng, rất dễ dàng phán đoán ra trên lưng còn lại bao nhiêu trái cây.
Im lặng hồi lâu, đáy mắt con nhím hiện lên một tia thương hại.
—— Sinh vật nhìn qua rất xấu kia, nhất định là một tên ngốc, cư nhiên đồ vật còn lại cũng không biết cướp đi, thật là ngốc.
Nghĩ tới trên lưng mình còn dư lại nhiều trái cây như vậy, con nhím lắc lư thân thể, vui vẻ rạo rực bò đi.
Quý Vô Tu hoàn toàn không biết bản thân bị con nhím cười nhạo, như cũ cảm thán mình thật hiền lành, y trở lại chỗ ban đầu, ôm trái cây gặm, tiếng kẽo kẹt vang lên trong rừng rậm, cảm giác rất rõ ràng trong khu rừng yên tĩnh.
Trong bụi cỏ truyền đến một hồi sột xoạt.
Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, mang theo khuôn mặt giống như thận hư quá nặng, trơ mắt nhìn bụi cỏ lại lần nữa lộ ra một cái đuôi màu đen quen thuộc.
Quý Vô Tu cúi đầu, chuyên tâm gặm trái cây.
Rất nhanh, báo đen không cố tình ẩn nấp bước tới gần, Quý Vô Tu nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt lập tức mờ mịt.
Báo đen kia không biết lại bắt được một con mồi khi nào, vẫn là một kích trí mạng, chết đến không thể chết hơn.
Báo đen buông con mồi, ở trước mặt Quý Vô Tu bắt đầu gặm.
Quý Vô Tu: "......"
Con báo đen này chẳng lẽ đang chế nhạo mình?
Trong xương cốt của y vốn là một con người, tự nhiên không chịu nổi hình ảnh ăn thịt sống.
Nhưng nghĩ tới chỉ số thông mình của con báo đen này, y lập tức đánh mất suy nghĩ này, tiếp tục cúi đầu gặm táo, nỗ lực làm lơ báo đen ở bên cạnh.
Nhưng cũng không biết tại sao, báo đen vẫn luôn không ngừng phát ra thanh âm chóp chép.
Quý Vô Tu ngẩng đầu, trên khuôn mặt vô hồn hiện lên một tia phẫn nộ.
Còn có để yên cho người ta ăn cơm không?
Báo đen học đi đôi với hành, hơi hơi nhếch miệng giống Quý Vô Tu ngày hôm qua, lộ ra nụ cười chế giễu, sau đó móng vuốt tiếp tục vỗ vỗ con mồi mà mình giết chết, cái đuôi lắc lư.
Quý Vô Tu trừng lớn mắt.
Con báo này đang khoe khoang với mình sao?
Nhìn đôi mắt nho nhỏ rụt rè mà lại kiêu ngạo của con báo, Quý Vô Tu cảm thấy bản thân suy đoán chính xác.
Thì ra con báo này lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, cư nhiên còn nhớ tới việc hôm qua.
Nhưng Quý Vô Tu vẫn nhịn không được cảm khái, thời buổi này, chỉ số thông minh của loài báo đã cao như vậy sao?
Báo đen cũng không biết trong đầu Quý Vô Tu suy nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ biết mình được hả giận, lập tức cảm thấy thịt trước mặt càng ngon hơn! Ăn cũng càng ngon.
Quý Vô Tu yên lặng lại lần nữa làm lơ.
Nhưng mỗi khi Quý Vô Tu làm lơ, con báo đen kia liền nhịn không được phát ra âm thanh, một hai muốn Quý Vô Tu nhìn nó ăn gì đó.
Một con báo đen ăn có cái gì mà đẹp?
Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán nhảy vài cái, quyết định cho con báo đen này một bài học.
Báo đen tựa hồ đã sớm phòng bị Quý Vô Tu đánh lén, vội vàng vận động cơ bắp, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ý đồ tìm ra nhược điểm một kích mất mạng.
Quý Vô Tu càng nhìn càng ngứa răng.
Con báo này cư nhiên còn muốn công kích mình nữa.
Quả thực không thể nhịn.
Lông tơ báo đen dựng lên, bằng vào trực giác động vật, nó đã nhận ra một cảm giác nguy hiểm khó giải thích, móng vuốt khó phát hiện giật giật.
Quý Vô Tu chậm rãi lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Chắc chắn sẽ không đánh nhau.
Trừ khi sức chiến đấu của mình đề cao, mới có thể đánh nhau với bộ dáng này được.
Y siêu thích bán manh.
Giống như là bản năng của mình.
Rất vui vẻ.
Báo đen gừ gừ gầm nhẹ, trong lòng càng thêm bất an.
Quý Vô Tu xoa xoa bụng, dưới ánh mắt khẩn trương của báo đen trình diễn kỹ thuật bán manh của gấu trúc—— lăn qua lăn lại!
Lăn lộn xong, Quý Vô Tu còn run run chân, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
"......" Báo đen.
Hệ thống đã lâu không online không thể tin nổi: [Ký chủ ngài làm gì vậy?]
Quý Vô Tu không nói chuyện, cứng đờ vứt cho báo đen một cái mị nhãn.
"........" Báo đen.
Tiếng nhắc nhở run rẩy của hệ thống vang lên: [Tinh! Ngài bán manh khiến báo tia chớp cảm thấy không khỏe, sức chiến đấu của báo tia chớp -1, buff 3 giây nôn mửa gia tăng +1]
Tiếng nói vừa dứt, báo đen dựng thẳng cái đuôi, ngơ ngác run rẩy, cuối cùng dạ dày cồn cào, từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận qua.....trào lên cổ họng.
Báo đen cứ như vậy nôn.....nôn ra.....
Quý Vô Tu hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, ngữ khí không biết là khiếp sợ hay là đang xem trò đùa: "Khoa trương như vậy?"
Hệ thống cũng không biết phải nói như thế nào, im lặng hồi lâu: [Đại khái con báo này có thẩm mỹ thật sự khác với những động vật khác chăng.]
Báo đen không ngừng nôn khan, nước mắt như mưa bão, sau lưng mộ trận kích thích, ánh mắt vốn dĩ cực kỳ sắc bén lãnh khốc lập tức trở nên uể oải thống khổ, lỗ tai vô lực run run, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Game over.
Báo đen —— nằm liệt giữa đường.
Quý Vô Tu lắc lư nện bước, nhìn có vẻ đang xem kịch vui.
Giờ đã biết kỹ năng bán manh tất sát của gấu trúc đại nhân có bao nhiêu lợi hại chưa?
Báo đen qua 3 giây buff, lại như cũ không đứng dậy nổi, hai tròng mắt lập lòe sợ hãi đến từ gấu trúc, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
Nhưng thanh âm này so với lúc trước có vẻ yếu hơn nhiều.
Quý Vô Tu đột nhiên cảm thấy cái sự dễ thương này của mình, bán đúng là rất sáng tạo, rất đổi mới.
Trước mắt không phải có con báo bị sự dễ thương của mình mà nôn ra sao.
Báo đen tiếp tục hữu khí vô lực nằm bò, cái đuôi cũng không thèm nhấc lên.
Quý Vô Tu đi theo hình chữ bát đi qua, vỗ vỗ đầu báo đen, da lông mềm mại trơn trượt cực kỳ có cảm xúc, khiến Quý Vô Tu kinh ngạc cảm thán.
Hai mắt báo đen trợn tròn, biểu tình dữ tợn.
Quý Vô Tu, dùng khuôn mặt vô cảm đối diện với báo đen.
Không biết tại sao, báo đen bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, ủy khuất cúi đầu, không giãy giụa nữa.
Quý Vô Tu vội vàng vuốt thêm mấy lần nữa, da lông vốn dĩ bóng loáng nhu thuận trở nên lộn xộn, khiến báo đen đang hậm hực tâm tình càng thêm cáu kỉnh.
Tay gấu của Quý Vô Tu không chút lưu tình đánh, trực tiếp đánh cho báo đen lại lần nữa ủy khuất gầm lên một tiếng.
"Ngươi cáu kỉnh cái gì! Bổn gấu trúc đại nhân còn chưa cáu đâu."
Báo đen buồn bực ném cái đuôi, ngoan ngoãn nằm yên.
Sờ đủ rồi, Quý Vô Tu mới đình chỉ tay gấu tội ác, đắc ý xoa xoa đầu báo đen.
Báo đen bị xoa đầu không ngừng lắc lư, khuôn mặt tràn đầy buồn bực, tần suất vỗ đuôi lên mặt đất càng thường xuyên.
Từ xưa tới này, y hẳn là người đầu tiên có thể sờ đầu con báo trong tình trạng không có phòng bị bảo hộ gì.
Cũng không biết khi nào hệ thống lại xông ra, nói lời thấm thía: [Ký chủ, ngài tranh đua một chút, ngài hiện tại chính là gấu trúc dễ thương không có một ai trên thế giới có thể chống lại được, nói thân phận, nói tính cách, nói bề ngoài, mọi thứ của nó không bằng ngài, ngài đừng kiến thức hạn hẹp như vậy.]
Quý Vô Tu: "Ngươi nói rất có lý, ta thế nhưng không có lời gì để nói."
Cho dù báo đen có hung tàn, chỉ cần có tiền, là có thể sờ được, nhưng gấu trúc thì....cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện sờ.
Nghĩ như vậy, y mỗi ngày tùy ý sờ lông của mình, chẳng phải khiến những người chăm sóc gấu trúc hâm mộ ghen tị đến chết sao.
Trời lúc này cũng hơi tối, Quý Vô Tu cân nhắc lúc này cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian, lập tức bò dậy rời đi, còn báo đen, đã sớm bị y ném ra sau đầu.
Báo đen có được tự do không còn bị chà đạp nữa, lăn lóc bò dậy, con ngươi xanh biếc mang theo cảm xúc phẫn nộ sâu kín, nó nghiến răng, rất muốn rít gào về phía sinh vật có bề ngoài xấu xí kia.
Nhưng lại sợ sinh vật kia xấu lây sang mình.
Hắc báo buồn bực lắc lắc cái đuôi, ngậm miếng thịt còn chưa ăn xong rời đi.
Trời tối, nó phải nhanh chóng về động ngủ.
Quý Vô Tu đi được một lát, cuối cùng lại lần nữa thở dài một hơi.
Thôi, vẫn là leo cây đi.
Ban đêm, không khí mát mẻ pha chút ẩm ướt.
Đối với Quý Vô Tu đã trở thành tộc có lông mà nói, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Y nằm trên cành cây, nửa người trên cơ hồ đều ghé vào thân cây, chân treo trên không không chút để ý đong đưa.
Giờ phút này, Quý Vô Tu cực kỳ an tĩnh, hơi nghiêng đầu lót tay gấu dưới cằm, mắt rũ xuống giống như có rất nhiều tâm sự.
Nhưng trên thực tế lúc này Quý Vô Tu chả nghĩ cái mịa gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất