Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 144

Trước Sau
Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Trên đường về.

Mọi người mang sắc mặt khác nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn con sâu lông bị con gà kia đạp lên, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Có người cúi đầu, mặt đau đớn kịch liệt nhìn cánh tay đã bị sưng thành bánh bao của mình.

Đau tới mức hai mắt không ngăn được rơi lệ.

Người khác nhìn không nhịn được nói: "Đau như vậy sao?"

Người nọ run rẩy đôi tay, gần như nức nở nói: "Nếu không ngươi thử xem?"

Có thể khiến một người đàn ông đổ máu cũng không rơi lệ khóc như một đứa trẻ như này.

Có thể nhận ra giờ phút này hắn có bao nhiêu đau đớn.

"Nén bi thương......" Đối phương vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Nhưng tâm lý lại không phúc hậu bật cười ha ha ha.

Bộ dáng này thật là quá khôi hài.

Lại qua vài giây, người nọ lại lần nữa đau khóc thành tiếng: "Không có loại thuốc nào có thể giảm đau hoặc hóa giải chất độc sao, ta nhất định là bị trúng độc."

Hắn đã đau tới mức hận không thể băm đứt hai cái tay này của mình.

Đương nhiên.

Ngoại trừ cánh tay có khả năng sử dụng thì cần phải lưu lại.

Ngô Hữu Vi hơi đau đầu nói: "Lúc ấy ta vốn muốn ngăn ngươi lại....."

Ai biết người này quá nhanh tay.

Người nọ vừa nghe thấy lời này, càng thêm bi phẫn hơn.

Thời gian quay lại nửa giờ trước.

Ngô Hữu Vi quyết định mang theo con sâu lông này cùng về khu an toàn.

Vừa vặn lúc này trời cũng sắp sáng.

Ngô Hữu Vi nhanh chóng triệu tập mọi người lại.

Tầm mắt của đám binh lĩnh lập tức tụ tập trên người con sâu lông kia, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc và kinh ngạc.

"Đây là?" Có người chần chừ suy đoán nói: "Sâu lông biến dị?"

Nếu không sao lại to như vậy.

Thoạt nhìn khiến cho người ta cảm giác nổi hết da gà.

Đặc biệt là màu sắc sặc sỡ kia, kết hợp với thân thể mềm mại, có vẻ càng thêm ghê rợn và phản cảm.

"Thượng úy, đây....." Hạ sĩ nào đó không nhịn được hỏi.

Ngô Hữu Vi xoa xoa cái trán, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Đây là sâu lông lông, nhưng bị Hoa Hoa mổ bị thương, cần được chữa trị."

Mọi người lập tức bừng tỉnh, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Con gà nổi tiếng thịt ăn ngon ở trong quân khu, lại có thể mổ thương sâu biến dị.



Thật không nhìn ra nha.

Trong thân thể nhỏ bé bình thường của nó, lại cất giấu một mặt bất phàm như vậy.

Ngô Hữu Vi tàn nhẫn ngắt đứt liên tưởng của mọi người: "Đừng nghĩ nhiều, con sâu lông này không có bất cứ dị năng nào, hơn nữa vì đặc điểm tương sinh tương khắc của tự nhiên, mới có thể bị Hoa Hoa mổ bị thương."

Nói rồi, hắn lại hỏi: "Có ai muốn nhận nuôi con sâu lông này không? Dù sao cũng là sinh vật biến dị."

Nói không trừng sau khi hóa thành nhộng, còn có thể lột xác biến thành bướm biến dị.

Mọi người: "......"

Con sâu này thực sự quá xấu, thật sự không chấp nhận nổi.

Nhưng nó có xấu thế nào.

Thì tốt xấu cũng là một sinh vật biến dị!

Nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ ghét bỏ của mọi người, Ngô Hữu Vi cảm giác đầu mình càng đau.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nói: "Trước mang nó trở về rồi tính tiếp."

Mọi người lên tiếng đồng ý.

Một binh lính trong đó chủ động xin ra trận: "Ta ôm nó lên xe."

Ngô Hữu Vi lập tức nhớ tới đặc tính của lông sâu, rất nhanh liền liên tưởng tới có lẽ con sâu lông này cũng kế thừa đặc tính này, lập tức ngăn cản nói: "Đừng......"

Nhưng mà lời nói còn chưa nói xong, một tiếng hét thảm lập tức vang vọng cả bầu trời.

Tay của binh lính kia vừa mới chạm vào sâu lông, liền nhanh chóng bị đám lông cứng trải rộng bên trên đâm một chút.

Sâu biến dị cấp 7 chưa kịp thúc giục dị năng, làm giảm cấp bậc của hắn......

Hắn liền nhanh chóng thu tay về.

Sâu biến dị cấp 7 tức tới nỗi không nhịn được lắc lư cái đuôi.

Thiếu chút nữa thôi, nó đã có thể khiến đối phương dính đòn.

Giờ phút này mọi người nhanh chóng xông tới, nâng binh lính bị đau đớn lăn lộn trên mặt đất lên, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Đầu binh lính đầy mồ hôi, thậm chí còn bật khóc ngay tại chỗ: "Ta.....tay phải của ta còn dùng được không."

Mọi người nhanh chóng rời mắt xuống đôi tay kia, lập tức hít vào một hơi.

Không thể tin nổi.

Một đôi tay khỏe mạnh, lại tự dưng sưng thành bánh bao!

Hơn nữa còn là loại bánh bao thoạt nhìn da mỏng nhân thịt nhiều, lộ ra một loại ánh sáng ôn nhuận.

Nhìn qua —— có vẻ ăn rất ngon.

Nhưng từ phương diện khác tới nói, đúng là sưng rất đáng sợ.

Cũng may khi ra ngoài quân đội mang theo không ít thuốc phun, nhanh chóng tìm thuốc giải độc phun lên đôi tay kia.

Nhưng một lát sau.

Đôi tay kia vẫn sưng như bánh bao, không hề giảm bớt một chút nào.

Mọi người: "......"



Độc này cũng quá đáng sợ rồi?

"Ngươi có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?" Người quân y nào đó vội vàng hỏi.

Sưng thành như vậy thật không ổn.

Người nọ run rẩy chân, chịu đựng đau nhức nức nở nói: "Đau......"

Quân y tiếp tục hỏi: "Sao nữa?"

Người nọ tiếp tục nức nở nói: "Rất đau......"

Quân y âm thầm trợn trắng mắt: "Còn gì nữa?"

Người nọ mới yếu ớt lắc đầu: "Không có."

Quân y nhẹ nhàng thở ra, lập tức lộ ra ánh mắt thương hại: "Chỉ sưng tay thôi, không có việc gì lớn, cùng lắm chỉ đau rất lâu mà thôi."

Người nọ vừa nghe, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đau một lúc đã hận không thể muốn tự sát.

Nếu đau rất lâu....

Vậy chỉ sợ sống không bằng chết!

Sâu biến dị cấp 7 co thành quả cầu, hai tròng mắt tràn đầy ác ý.

Nhưng đáng tiếc mặt nó thoạt nhìn giống như phim hoạt hình, giống như một 【 囧 】.

Căn bản không thể khiến mọi người cảnh giác và sợ hãi.

Hoa Hoa luyến tiếc nhìn đồ ăn của mình bị nhân loại lấy đi, nhanh chóng vùng vẫy cánh ngậm lấy sâu lông, một đường kéo lên xe huyền phù.

Cuối cùng đạp lên trên người sâu lông, vênh váo tự đắc phát ra tiếng kêu ò ó o o o.

Sâu lông bị dẫm không nhịn được phun ra một ngụm máu màu xanh lúc, khuôn mặt 囧 tràn đầy hận ý.

Chờ xem.

Đại quân trùng triều của nó sẽ giết chết tất cả gà!

Mọi người thật ra có ý định muốn giải cứu sâu lông ra, nhưng lại không ai dám chạm vào nó, đừng quên tay của người lính kia đã sưng thành bánh bao rồi.

********

Trời đã sáng.

Khu vực trùng động vẫn đang chiến đấu.

Trên mặt đất cơ hồ trải đầy xác sâu, máu nhuộm mặt cỏ thành màu đỏ.

Thoạt nhìn giống như địa ngục đẫm máu đầy đáng sợ.

Nhưng tất cả chiến sĩ đều đã chết lặng, chỉ máy móc giết chết sâu biến dị, quyết không cho một con sâu biến dị nào thoát khỏi nơi này.

Ngay cả mùi máu tươi gay mũi kia, cũng khó có thể khiến bọn họ khó chịu.

Chiến đấu có lẽ giằng co mấy tiếng đồng hồ.

Tận đến giữa trưa.

Khu vực trùng động không còn trùng triều tồn tại nữa.

Trải qua cuộc chiến đấu gian khổ như vậy, quân đội cũng chỉ giết chết không đến mấy triệu đại quân trùng triều, còn dư lại hơn một triệu trùng triều đã thoát khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau