Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
[Ta sắp não bổ ra hình ảnh những người này hạ vũ khí, trực tiếp quỳ gối trước mặt nó hô to đáng yêu quá.]
[Ha ha ha ha.]
Bình luận tựa hồ trở nên sung sướng, đồng thời không khí ở hiện trường cũng có vẻ không khẩn trương như trước.
Nhưng rất nhanh, khán giả xem phát sóng trực tiếp liền không cười nổi, bởi vì bọn họ đã bị hình ảnh kế tiếp hù dọa, bốn phương tám hướng của trấn nhỏ toát ra rất nhiều cái đầu lông xù, cuối cùng lộ ra toàn bộ cơ thể, cùng với móng vuốt trắng mà chỉ có sinh vật họ mèo mới có.
Một đám mèo đột kích......
Có tam thể, mèo trắng, mèo cam, tuy từ hiện trạng của những con mèo này có thể thấy chúng nó sống không tệ, nhưng từ những vết sẹo còn lưu lại trên người vĩnh viễn không thể khôi phục tỏ rõ chúng nó rất có thể đã bị ngược đãi.
[Thật quá đáng!!! Những còn mèo này cư nhiên bị ngược đãi thành cái dạng này!]
[Trời ạ, đám người ngoài hành tinh đã làm gì với đám mèo con đáng yêu này vậy?!!]
[Nực cười, các ngươi cư nhiên còn trách người ngoài hành tinh người ta, nghĩ lại các ngươi trước kia đi, những điều mà đám thú biến dị đã từng gặp phải, thậm chí còn đáng thương hơn đám mèo này nhiều, khi đó ai thương cho chúng nó? Nếu không phải do con thú biến dị kia liều mạng bảo hộ nhân loại, chỉ hi vọng các ngươi có thể thay đổi cái nhìn đối với thú biến dị, tất cả những việc nó làm, còn đáng khâm phục hơn mấy câu nói thật đáng thương ngoài miệng của các ngươi nhiều.]
[Lầu trên, ngươi nói như vậy có quá đáng lắm không, quá khứ đã có người làm sai, nhưng mỗi người đều biết mình không đúng, đồng thời cũng đã nỗ lực bồi thường, tuy phần bồi thường này có hơi muộn, có lẽ không đủ bù đắp những tội lỗi đã phạm phải, nhưng ít nhất, chúng ta đã biết sai, nhưng những người ngoài hành tinh đó thì không, đây là điểm khác nhau, hiểu chưa?]
Quý Vô Tu đã nhìn đủ những người này vì chuyện này mà cãi vã, huống hồ, chân tướng sự việc căn bản không giống như trong bình luận, y túm lấy camera, nói với màn hình: "Đừng ồn nữa, nếu còn muốn xem phát sóng trực tiếp thì ngoan ngoãn xem cho ta."
Bình luận lập tức yên lặng.
Quý Vô Tu vừa lòng ném camera đi, y biết ngay lời mình nói có tác dụng, dù sao hiện tại y là tồn tại có thể đánh bại sâu biến dị cấp 7, hiện tại còn ai dám chọc cho mình tức giận chứ?
Trên thực tế, khán giả xem phát sóng trực tiếp thực sự không còn cãi nhau nữa, nhưng nguyên nhân cũng không phải vì sợ hãi thực lực của con thú khế ước này, càng đừng nói tới kiêng kị, ngược lại bọn họ hoàn toàn là vì ——
[Nhỏ giọng lên tiếng: Lúc nó tức giận thật đáng yêu, nhưng vì không để bé đáng yêu tức giận phiền não, ta sẽ không tranh luận chuyện này với đám người các ngươi nữa.]
[Đúng là thật quá đáng yêu ha ha, ta nhanh tay chụp hình.]
[Đều yên tĩnh hết đi, các ngươi còn muốn chọc cho nó tức giận à?]
[Được rồi, ta câm miệng.]
[Trước cứ an tĩnh xem phát sóng trực tiếp đi, hi vọng Otis bọn họ có thể cứu vớt những con mèo này, thật sự quá đáng thương.]
Đám mèo được khán giả xem phát sóng trực tiếp thương xót lúc này chậm rãi tới gần, cuối cùng nhìn chằm chằm vào con mèo thoạt nhìn to béo mập mạp kia, rất lâu sau mới phát ra tiếng kêu có hơi chần chừ: "Meo meo?"
Những con mèo khác lập tức phản bác: "Meo!"
Từ trước tới nay Louis Edgehallu cũng chưa từng tức giận như bây giờ, đám mèo thuộc hạ rõ ràng đã nhìn thấy tôn quý vô song mình rồi, cư nhiên còn nghi ngờ mình có phải quốc vương mèo hay không.
Quả thực tức chết mèo.
Louis Edgehallu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, phát ra tiếng kêu meo meo, thân hình lập tức trở thành một con mèo to như con báo, bộ lông đen nhánh dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng, tôn quý và khó lường.
Nhưng như vậy cũng chưa hết.
Louis Edgehallu dùng móng vuốt xoa xoa cái trán, bên trên cư nhiên chậm rãi hiện ra một cái vương miện nhỏ màu vàng kim, phụ trợ cho con mèo vốn đã vô cùng tôn quý kiêu hãnh càng thêm ngạo nghễ, khiến tất cả đám mèo lập tức trợn mắt há mồm, nằm sấp xuống ngũ thể đầu địa, phát ra tiếng kêu meo meo.
Hết con này đến con khác đều phủ phục xuống.
Louis Edgehallu cứ như vậy ngẩng cao đầu, khí phách hết chỗ nói, trực tiếp khiến mọi người nhìn ngây người.
"Đệch...." Quý Vô Tu lẩm bẩm.
Dáng vẻ này của Louis Edgehallu quả thực giống như Long Ngạo Thiên, nếu không phải biết mình có bàn tay vàng, nếu không phải biết Otis cũng rất trâu bò, y thực sự sẽ cảm thấy Louis Edgehallu chính là đứa con của số phận!
Người ở hành tinh mèo nhìn thấy cảnh tượng này, sao còn không rõ chuyện gì, con mèo kia, thực sự là Louis Edgehallu đã chết cách đây nửa năm của bọn họ sao?!!!
Quốc vương của hành tinh mèo?
"Meo meo meo!" Louis Edgehallu rụt rè nhấc miêu trảo, dùng ánh mắt sắc bén khí phách nhìn đám người đang trợn mắt há mồm này.
Một người ở hành tinh mèo trong đó thật cẩn thận nói với Louis Edgehallu: "Louis Edgehallu?"
Louis Edgehallu lập tức bắn cho đôi mắt hình viên đạn.
Ai biết người của hành tinh mèo kia không những không sợ hãi, mà lập tức lão lệ tung hoành: "Đúng là ngươi, đúng là ngươi rồi!"
Quốc vương của bọn họ, ghét nhất bị người khác gọi thẳng tên nó, lại còn cực kỳ thù dai, mỗi lần đều trộm ị k.ứ.c trước cửa nhà những người lén nói xấu nó, để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Nhưng mà, con mèo béo này, thật sự hoàn toàn không giống với Louis Edgehallu trong trí nhớ.
Quốc vương mèo của bọn họ, rất gầy, rất xấu, lông tóc xỉn màu.
Nhưng con mèo trước mắt này, quả thực vừa xinh đẹp vừa tôn quý, là con mèo đẹp đẽ sang trọng cao ngạo nhất mà hắn từng gặp.
Phải biết rằng trong nửa năm nay Louis Edgehallu được ăn ngon uống tốt, ăn cá tươi ngon mềm mại nhất, uống nước tinh khiết, mỗi ngày đều có người chải lông đút các loại bánh dinh dưỡng cho nó, nuôi đến bộ lông mượt mà sáng bóng, quả thực cao quý khí phách ngất trời, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng gầy gò ốm yếu của con mèo lúc trước.
Sau khi xác định con mèo này Louis Edgehallu, người của hành tinh mèo cũng không rảnh lo đám người Otis, trực tiếp nửa quỳ xuống, cực kỳ đều nhịp cúi đầu.
[Đệch! Chúa tể mèo xuất hiện!]
[Không phải, có ai nói cho ta đây là kiểu triển khai thần thánh gì không? Từ khi Oits bọn họ đi tới hành tinh này, ta phát hiện chỉ số thông mình của ta không đủ dùng cho lắm, ngay cả trái tim cũng có hơi không chịu nổi, trong mấy tiếng đồng hồ này ta đã bị kích thích vài lần QAQ]
[Cho nên con mèo này, thực sự là mèo ngoài hành tinh? Hơn nữa còn là một vị vua?]
[Ta có chút không hiểu lắm, vì sao một con mèo lại là vua của bọn họ? Có chút khó hiểu.]
[Ta cũng không hiểu.]
Khi khán giả xem phát sóng trực tiếp bình luận, giờ phút này Lý Chu Hiến đang phát ngốc nhìn Louis Edgehallu, nói thật, từ trước tới nay hắn không biết mèo nhà mình có thể trâu bò như vậy, thậm chí hắn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ.
Con mèo ị k.ứ.c cực kỳ thối, còn rất thù dai và lười biếng, cư nhiên là một vị vua của một hành tinh khác, xưng hô sáng chói đầy quý tộc như vậy, quả thực trái ngược cực lớn với con người bình thường như mình.
Louis Edgehallu nhẹ nhàng meo một tiếng.
Người của hành tinh mèo lúc này mới đứng lên, dùng ánh mắt chứa đầy kích động nhìn Louis Edgehallu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng bọn họ cũng không quên những vị khách lạ đứng bên kia, còn có con thú biến dị có vẻ ngoài cực kỳ mềm mại đáng yêu kia nữa.
Một người trong đó có vẻ có địa vị cao ở hành tinh mèo đi ra, hắn nhìn lướt qua đám người Otis, trực tiếp đi tới trước mặt Otis, dùng ngữ khí thật cẩn thận hỏi: "Là các vị đã cứu quốc vương của chúng ta sao?"
Otis không trả lời, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí sâu nhất trong trấn nhỏ, lập tức nói với đám người Triệu Lợi Binh: "Toàn thể đề phòng, có nguy hiểm."
Dường như muốn xác minh lời Otis nói, chỗ sâu nhất của trấn nhỏ truyền tới tiếng rống giận đáng sợ, tiếng gầm kia thậm chí khiến mặt đất rung lên nhè nhẹ, cùng với tiếng bước chân thịch thịch thịch vang lên, một sinh vật khổng lồ dần dần xuất hiện.......
Nó cơ hồ cao hơn 10 mét, cả người được bao trùm bởi bộ lông đen nhánh, phản xạ dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, hai tròng mắt cơ hồ lập lòe lạnh lẽo mà tàn nhẫn, đặc biệt là cái trán của nó, có một biểu tượng như hình tia chớp màu xanh thẳm.
Đó là một con thú biến dị có ngoại hình rất giống báo đen.....
Người của trấn nhỏ dường như không muốn để hai bên đánh nhau, gom đủ dũng khí chạy tới trước mặt con báo đen cầu xin: "Đại vương, có thể xin ngài đừng tấn công bọn họ không? Xin ngài!"
Những người còn lại của hành tinh mèo sôi nổi cầu xin, con báo đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào những nhân loại này, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo: "Các ngươi đang coi ta là kẻ ngốc sao?"
Người của hành tinh mèo lập tức sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy: "Không, không phải, chúng tôi chỉ phát hiện đây là một sự hiểu lầm, chúng tôi không nên gọi ngài tới đây, thực xin lỗi, chúng tôi nguyện ý trả giá bằng mọi thứ, cầu xin ngài đừng tức giận."
Giọng nói của con báo đen rất lạnh lùng, nó nhìn trên cao xuống những nhân loại đáng thương này: "Ngươi biết.....ta ghét nhất người khác lừa ta."
Nói lên chữ lừa này.
Nó không tự chủ tản ra tia chớp lập lòe đáng sợ, tiếng bùm bùm vang lên giống như có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ.
Nó hận nhất có người lừa nó.
Người của hành tinh mèo quay đầu nhìn về phía Otis, nét mặt như sắp khóc đến nơi.
Hiển nhiên chuyện này, đã phát triển tới tình trạng bọn họ không thể khống chế.
[QAQ con thú biến dị thật đáng sợ!!!]
[Cảm giác nó có vẻ rất nguy hiểm, chắc là bé đáng yêu có thể đánh thắng được nó nhỉ?]
[Chắc chắn có thể, chỉ cần bé đáng yêu liên thủ với Otis, chắc chắn có thể đánh bại được con báo đen này.]
[Cho dù ta đang xem phát sóng trực tiếp, vẫn có thể cảm giác được uy áp nó phát ra, hự a QAQ]
[Nhưng nó thật khí phách.....muốn trộm về nuôi QAQ]
[Lầu trên nếu ngươi không sợ nó dùng một ánh mắt giết chết, ngươi cứ đi trộm đi, tết Thanh Minh ta sẽ tới thăm mộ ngươi.]
Uy áp che trời lấp đất lập tức khiến trấn nhỏ yên tĩnh không tiếng động, đám quái vật mao cầu màu đen đối diện với sâu biến dị cũng chưa từng sợ hãi bắt đầu không chịu nổi run lên bần bật, thậm chí theo bản năng còn tụ tập lại với nhau, phát ra tiếng kêu hu hu hu.
Sắc mặt Otis nghiêm túc chưa từng có, hắn rất chắc chắn thực lực của con báo đen này không hề kém con sâu biến dị cấp 7 kia.
Trận này, chỉ sợ sẽ đánh rất vất vả.
Quý Vô Tu ngây người, nhìn con báo đen có tia chớp bám trên trán kia, ký ức lại lần nữa trở về rất lâu trước kia, ở trong một khu rừng rậm có một con báo đen, nó liều mạng muốn bảo vệ mình.....
Con báo đen này, có vẻ ngoài giống với nó......
Khi người ở hành tinh mèo không thể cầu xin thành công, trận chiến sắp khai hỏa, một giọng nói run rẩy vang lên.
"Đại Hắc, là ngươi sao?"
Con báo đen đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh băng lập tức khóa chặt vào sinh vật màu đen trắng ở cách đó không xa, thân thể của nó tròn vo, thoạt nhìn yếu ớt không hề có lực sát thương cần phải có người bảo vệ.
Con báo đen ngây dại, đầu óc nó trống rỗng, uy áp bao phủ trấn nhỏ lập tức biến mất, tất cả người ở hành tinh mèo không biết có chuyện gì, có chút không hiểu hiện tại là tình huống gì cho lắm.
Otis khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Nước mắt của Quý Vô Tu không nhịn được chảy ra, lại cố chấp hỏi lại: "Đại Hắc, là ngươi sao?"
Nhưng lần này, giọng nói nghẹn ngào hơn.
Con báo đen vẫn ngây ngốc, qua vài giây nó mới tìm lại ý thức, ánh mắt nó bỗng trở nên lạnh lùng, móng vuốt cắm chặt vào mặt đất, lại không nói một lời.
Quý Vô Tu chậm rãi đi qua đi, tận đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đừng qua đây."
Thân thể Quý Vô Tu run lên, cố gắng ngẩng đầu nhìn vào con báo đen vô cùng cao lớn kia, đôi mắt ngập nước tràn đầy vui mừng khi gặp lại, còn mang theo một chút bất an.
Con báo đen hơi cúi đầu, tựa hồ che khuất cảm xúc trong mắt nó, giọng nói của nó rất bình tĩnh: "Ngươi đang chột dạ sao? Bởi vì ngươi lừa ta, đúng không?"
Nhưng không ai biết đáy lòng nó có bao nhiêu hỗn loạn.
Trái tim Quý Vô Tu căng thẳng, ký ức dường như bị kéo về cái ngày chia xa kia.
Y nói với báo đen muốn chơi một trò chơi.
Khi đó báo đen vô cùng vui vẻ nhảy nhót, ném cái đuôi kêu lên ngao ngao, nó ngây ngốc tin lời Quý Vô Tu nói, mang theo Hắc Mao Cầu biến mất ở trong rừng rậm.
Sau đó thì sao......
Quý Vô Tu mờ mịt.
"Đồ xấu xí, ngươi lừa ta, kia không phải chơi trốn tìm, đúng không?" Báo đen chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt lạnh băng tựa hồ hiện lên một chút ướt át.
Nửa năm qua, không có thời khắc nào nó không nhớ tới việc đồ xấu xí lừa dối mình.
Quý Vô Tu lui về phía sau vài bước, thấp thỏm lo âu muốn giải thích chút gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt báo đen, y phát hiện mình không thể nói nên lời, vô lực gục đầu xuống: "Thực xin lỗi......"
Mặc kệ sự thực đằng sau lời nói là gì, nhưng lừa dối chính là lừa dối.
Giống như pha lê bị đập vỡ, mọi thứ đều không trở lại nguyên vẹn như trước được.
Nhưng Quý Vô Tu không hối hận, nếu lại một lần nữa cho y một cơ hội khác, y vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, bởi vì khi đó y căn bản không thể bảo vệ báo đen.
Báo đen lại tiếp tục nói: "Ngươi làm như vậy, là bởi vì muốn bảo hộ ta cùng Hắc Mao Cầu đúng không?"
Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin.
Báo đen lập tức đen mặt, nó hỏi với giọng điệu có chút khó chịu: "Ở trong lòng ngươi, ta thoạt nhìn còn ngốc giống như trước đây sao?"
Quý Vô Tu vội vã lắc đầu, báo đen lúc này mới vừa lòng gật đầu, cất bước mạnh mẽ mà ưu nhã chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bé lại xấu xí này, giọng nói thâm trầm: "Đồ xấu xí, ngươi vẫn yếu ớt giống như trước kia."
Lần này đến lượt Quý Vô Tu mặt đen, tất cả cảm xúc bi thương của y đều bị những lời này của báo đen làm cho biến mất hầu như không còn.
Y căn bản không hề yếu có được không?
Báo đen lắc lắc cái đuôi, nhìn chăm chú vào sinh vật xấu xí trước mắt, rất lâu sau đó, nó bình tĩnh nói: "Ta hiện tại rất mạnh mẽ."
Quý Vô Tu sửng sốt: "Ta biết."
Báo đen hơi hơi lắc lắc cái đuôi, tựa hồ đang che giấu cảm xúc trong lòng, hơi cúi đầu: "Ta có thể bảo vệ ngươi."
Quý Vô Tu không cốt khí đỏ hốc mắt: "Ta biết."
Báo đen thật cẩn thận vươn móng vuốt, dường như muốn đụng vào Quý Vô Tu, cuối cùng lại lùi lại, tựa hồ có chút thật cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi còn lừa ta không?"
Quý Vô Tu đột nhiên lắc đầu, cũng hỏi đối phương: "Vậy ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?"
Báo đen lẳng lặng nhìn Quý Vô Tu, chậm rãi trở nên bình tĩnh lại, nói: "Ngươi biết đấy, những chuyện ngươi làm khiến trái tim của ta bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên hiện tại ta rất khó có thể lập tức liền tha thứ cho ngươi."
"Vô nghĩa, báo đen từ trước tới nay cũng chưa từng hận ngươi, kỉ kỉ." Giọng nói non nớt rất nhỏ dường như vang lên từ trên người báo đen.
Quý Vô Tu sửng sốt, tận đến khi lông trên người báo đen bắt đầu mấp máy, một mao cầu màu đen từ bên trong nhảy ra, nó chật vật lăn vài vòng, cuối cùng lộ ra —— khuôn mặt không có ngũ quan, phát ra tiếng kêu kỉ kỉ.
Quý Vô Tu lập tức ngây người, rồi sau đó mừng như điên hỏi: "Hắc Mao Cầu?"
Mao cầu màu đen lăn một vòng: "Kỉ kỉ, đúng rồi! Ta chính Hắc Mao Cầu nửa năm trước bị ngươi lừa chơi trốn tìm, đừng quên ngươi còn thiếu ta rất nhiều thịt nướng đấy!"
Quý Vô Tu nghẹn ngào, không nhịn được nói: "Không ngờ ngươi cư nhiên có thể nói chuyện."
Phải biết rằng Hắc Mao Cầu trước kia chỉ biết kêu kỉ kỉ, còn hay bị báo đen bắt nạt, nhưng vẫn thiếu đánh thích dính lấy báo đen, cho dù bị ngược cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Quý Vô Tu cho rằng đây có lẽ chính là thành phần thích bị chà đạp.
Hắc Mao Cầu hơi đắc ý kêu lên hai tiếng kỉ kỉ, dường như còn muốn nói điều gì: "Kỳ thực từ trước tới nay chúng ta đều chưa từng hận ngươi, chúng ta vẫn luôn......"
Nhưng mà một cái móng vuốt khổng lồ rơi xuống, đè dẹp lép Hắc Mao Cầu, thậm chí báo đen còn ác liệt xoa đi xoa lại hai lần, cuối cùng mới vô cùng quen thuộc nhặt Hắc Mao Cầu lên ném lên trên lưng của mình, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, giống như đã làm hàng trăm hàng nghìn lần.
Đám hắc cầu xung quanh bắt đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn kỉ kỉ, lại lần nữa bắt đầu run lên bần bật, quả thực sợ hãi con báo đen tàn bạo này từ trong xương cốt.
Quý Vô Tu đột nhiên liền hiểu đám hắc cầu này vì sao lại sợ hãi Louis Edgehallu, bởi vì khi Louis Edgehallu biến lớn, thoạt nhìn rất giống báo đen.
Thật không ngờ đám hắc cầu khi đối diện với sâu biến dị thì vô cùng bưu hãn, mà cư nhiên lại sợ báo đen như vậy, đại khái đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết nhỉ?
"Nó toàn nói linh tinh, đừng tin." Vẻ mặt báo đen khá nghiêm túc nói, cái đuôi lại hơi chột dạ đong đưa.
Quý Vô Tu hết chỗ nói rồi nửa ngày, ngoài miệng lập tức đáp: "Được."
Trong lòng thì nói không tin mới là lạ.
Giờ phút này, bình luận vẫn đang không ngừng đổi mới.
[Wao, cốt truyện này thật khiến ta mơ hồ.]
[Cho nên, con báo đen thoạt nhìn rất hung tàn rất lợi hại này, kỳ thực là bạn cũ của bé đáng yêu nhà chúng ta? Lại còn bởi vì hiểu lầm mà tách ra nửa năm?]
[Thật cảm động, ta đại khái đã hiểu vì sao, chính là con thú khế ước này vì bảo vệ báo đen và cái thứ tròn tròn đen đen quỷ gì kia, liền lừa chúng nó chơi trốn tìm, mục đích là để bảo vệ hai đứa nó, nhưng báo đen bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, sau đó nửa năm qua đi, nó lăn lộn thành lão đại.]
[Suy đoán này rất hợp lý, cảm giác phù hợp với cố sự nhất, nhưng như vậy là nói bé đáng yêu của chúng ta kỳ thực cũng là sinh vật ngoài hành tinh sao?]
[Ai mà biết, ta hiện tại còn chưa có cách nào phân biệt nhân loại và người ngoài hành tinh khác nhau ở đâu, dù sao người ngoài hành tinh rất giống chúng ta, ngay cả ngôn ngữ cũng giống nhau.]
Những người may mắn sống sót ở hành tinh mèo hai mặt nhìn nhau, có chút chưa phục hồi lại tinh thần từ hướng đi kỳ dị này.
Tận đến khi một tiếng mèo kêu meo meo vang lên, người ở hành tinh mèo lúc này mới chợt tỉnh táo lại, lập tức thông báo việc Louis Edgehallu còn sống cho người bên cạnh, càng ngày càng nhiều người ở hành tinh mèo tụ tập tới đây, nhìn con mèo to béo mượt mà từ xa, trong lòng họ nổi lên kích động và các loại cảm xúc khác nhau, nhưng lại e sợ con báo đen trước mắt, khiến bọn họ nôn nóng không thôi.
Otis tiến lên, yên lặng cắt ngang ánh mắt thâm tình nhìn nhau của báo đen và cục cưng nhỏ, hắn bế cục cưng nhỏ vẫn còn chưa bình ổn lại cảm xúc, lấy tư thế người bảo vệ xoa xoa trán nó, hơi bất đắc dĩ nói: "Sao lại thích khóc như vậy."
Báo đen nheo mắt, cẩn thận đánh giá nhân loại mạnh mẽ trước mặt, cuối cùng nói: "Ngươi là nhân loại mạnh nhất mà ta từng thấy."
Cho dù thân hình báo đen cao lớn hơn Otis rất nhiều, nhưng khí thế trên người Otis lại không thua kém báo đen, lạnh lùng gật đầu nói: "Ngươi cũng là con thú biến dị mạnh nhất ta từng thấy."
Báo đen lập tức lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Vậy sao? Nhưng ta bảo đảm, nếu ngươi không đem đồ xấu xí trả lại cho ta, ta nhất định sẽ dùng hàm răng sắc bén nhất cắn đứt cổ ngươi, để máu tươi hiến tế linh hồn dơ bẩn kia của ngươi."
Quý Vô Tu hắc tuyến.
Nửa năm qua, rốt cục báo đen đã trải qua thế nào, vì sao cư nhiên đã học được nói năng lưu loát, thậm chí mơ hồ có chút drama, đặc biệt là lời nói tàn nhẫn, cư nhiên cũng ra hình ra dạng, dường như đã từng nói qua vài lần.
Giờ phút này bình luận đã lên đến cực điểm.
[Có ai nói cho ta vì sao con báo đen này có thể nói tiếng người? Ngơ ngác.]
[Nhưng vừa rồi nói gọi bé đáng yêu là......đồ xấu xí sao? Mặt khiếp sợ, vì sao ta không nhìn ra nó xấu ở đâu?]
[Đại khái là nói nhầm chăng? Bé đáng yêu mặc kệ ở điểm nào cũng đáng yêu ngất trời, trên đời nào sao có thể có người cảm thấy nó xấu được chứ?]
[Nhưng báo đen cũng không phải con người mà?]
[Ta không nghe ta không nghe.]
Một màn này quả thực cực kỳ giống phim tình cảm cẩu huyết! Chắc chắn là ta bị ảo giác rồi QAQ, ta cư nhiên cảm thấy Otis đang ghen, con báo đen kia cũng vậy, chỉ có bé đáng yêu của chúng ta còn vẻ mặt vô tội, đáng thương giống như bông hoa trắng nhỏ.]
[Có phải lầu trên hiểu lầm điều gì không? Ngươi không thể vì bé đáng yêu đáng yêu mà quên mất sức chiến đấu của nó kỳ thực còn mạnh hơn cả báo đen và Otis đấy chứ?]
[Chẳng may báo đen lợi hại hơn bé đáng yêu thì sao? Hai đứa nó cũng chưa thực sự chiến đấu với nhau bao giờ.]
Dường như khi cái từ bé đáng yêu xuất hiện thường xuyên, càng ngày càng nhiều khán giả có vẻ cũng tiếp nhận cách gọi này, thậm chí còn học đi đôi với hành, sử dụng cái nick name này thay cách gọi thú khế ước của nhà Otis.
Người ở hành tinh mèo không muốn chiến tranh, vì thế gom đủ dũng khí khuyên can báo đen, nhưng báo đen không nói một câu, chỉ cần lia ánh mắt sắc bén qua, lập tức khiến người ở hành tinh mèo sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.
"Kỉ kỉ." Một đám hắc cầu lại lần nữa run lẩy bẩy.
Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, trực tiếp giãy giụa thoát ra khỏi lòng ngực Otis, sau đó đá một cái vào cẳng chân báo đen, mắt trừng lên: "Đừng có bắt nạt người khác."
Báo đen lập tức nhe răng trợn mắt, ánh mắt sắc bén nhìn đồ xấu xí nho nhỏ: "Ngao, đồ xấu xí ngươi lại đánh ta?"
Quý Vô Tu hồn nhiên không sợ, ngược lại lập tức vung một cái tát qua: "Ngươi bây giờ gọi ta là gì?"
Không khí trở nên khẩn trương.
Người ở hành tinh mèo sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, có người thậm chí còn không nhịn được hô lên: "Đừng cãi lại báo đen, ngươi không đánh lại được nó đâu."
Nhìn nó đáng yêu, bụ bẫm tròn vo như vậy, một cái tát của đối phương cũng đủ khiến nó không chết thì tàn phế.
Báo đen theo bản năng co rúm lại, dường như nhớ tới cảm giác sợ hãi bị sinh vật xấu xí này chi phối vào nửa năm trước, rõ ràng nó hiện tại đã rất mạnh, còn có thể xưng vương xưng bá ở thế giới này, nhưng chỉ cần nó nhìn thấy đồ xấu xí trừng mắt một cái, liền theo bản năng gào lên: "Ta sai rồi lão đại, ngao ngao."
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Người ở hành tinh mèo trợn mắt há mồm nhìn con báo đen vô cùng lợi hại này, cư nhiên bị sinh vật bé nhỏ mềm mại đáng yêu kia đuổi đánh, còn thảm thiết kêu gào, hoàn toàn không còn khí phách khí thế đáng sợ trước kia.
Không biết vì sao, thậm chí trong lòng bọn họ còn trào lên cảm giác cực kỳ hoang đường.
Loại cảm giác này hoang đường không khoa học giống như một tồn tại vô cùng trâu bò, kết quả bị một sinh vật yếu ớt đánh cho không có sức phản kháng.
Đừng nói là người ở hành tinh mèo, ngay cả đám người Triệu Lợi Binh cũng không nhịn được giật mình rớt cả cằm.
Bọn họ biết thú khế ước nhà Otis rất lợi hại, nó chưa từng sợ bất cứ sâu biến dị nào, cũng chưa từng thất bại bao giờ, thậm chí dựa vào năng lực bản thân thay đổi toàn bộ cái nhìn của con người đối với thú biến dị, hiện giờ con người đừng nói tới thương tổn ngược đãi thú biến dị, hiện tại chỉ hận không thể đặt thú biến dị ở đầu quả tim mà cưng chiều.
Tất cả những điều này là vì ai?
Đáp án đương nhiên là con thú khế ước có những chiến thắng liên tiếp, chân chính điếu tạc thiên, nhưng cho tới nay còn chưa có ai biết nó rốt cục gọi là gì, bởi vì hình như Otis còn chưa đặt tên cho nó.
(Điếu tạc thiên (吊炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)
Còn vì sao không đặt tên, thì đó là vấn đề không liên quan tới người ngoài.
[Nhìn đi, nhìn đi, ta biết ngay thực lực bé đáng yêu của chúng ta mạnh hơn con báo đen kia mà, các ngươi nhìn nó sợ tới mức không dám đánh trả, còn gọi bé đáng yêu là lão đại nữa!]
Đúng lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp hiện bình luận cực kỳ bắt mắt.
[Ta phát hiện ta hoàn toàn không biết gì về thực lực chân chính của bé đáng yêu QAQ, ta đã từng cho rằng nó có thể đánh bại sâu biến dị cấp ba, cũng đã rất trâu bò, sau đó nó lại tay không xé xác sâu biến dị cấp bốn.....]
[Ta vẫn ngây thơ cho rằng đây đã là cực hạn của nó, nhưng sau đó nó lại tay không xé xác sâu biến dị cấp năm, ra tay vô cùng tàn nhẫn.]
[Ta cho rằng đây đã là đỉnh cao nhất của nó, tận đến khi nó có thể đánh bại sâu biến dị cấp sáu, ta mới phát hiện ta thực sự ngây thơ đến ngu ngốc.]
[Hiện tại, nó lại trở thành lão đại của lão đại của người ngoài hành tinh, tư tưởng và tầm nhìn của ta thật sự quá thấp, ta xin lỗi vì sự ngây thơ của mình.]
Bình luận này nhanh chóng khiến rất nhiều người xem ha ha ha ha, thậm chí có khán giả xem phát sóng trực tiếp còn trêu chọc: [Buông tha cho mấy chữ ngây thơ ngốc nghếch này đi, dù sao giá trị nhan sắc của ngươi thật sự không xứng với mấy chữ này.]
[Đương nhiên, nếu ngươi khẳng định giá trị nhan sắc của ngươi xứng với mấy chữ này, như vậy hãy nhìn bé đáng yêu một cái, ngươi có dễ thương như nó không, có khí chất ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu từ trong xương cốt như nó không?]
[Được rồi, ta thừa nhận ta không xứng.]
[Ha ha ha ha, bình luận phát sóng trực tiếp thật sự là suối nguồn hoan nhạc, ta sắp cười đến chết không cần đền mạng rồi.]
Đối với những bình luận này, Quý Vô Tu căn bản không rảnh bận tâm, y tiếp tục trừng mắt hỏi "Về sau gọi ta là gì?"
Báo đen kêu rên: "Lão đại ngao ngao ta sai rồi, lão đại lão đại ngươi đừng đánh ta nữa, ta thật sự biết sai rồi, về sau ngươi chính là lão đại!"
Giờ phút này báo đen đã hoàn toàn không có khí phách như lúc trước, ngược lại khiến người cảm giác nó thật buồn cười, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra con thú biến dị có vẻ ngoài thật dễ thương căn bản không dùng sức, cố tình con báo này lại liên tục kêu la, giống như bị đánh rất đau vậy, đặc biệt là lời xin tha, phát ra vô cùng trơn tru, quả thực khiến người xem được mở rộng tầm mắt.
Quan trọng là bộ dáng kêu la thảm thiết của nó, quả thực kỹ năng diễn xuất đạt tới trình độ bùng nổ.
[Màn diễn kêu la thảm thiết này diễn rất tốt, rất thật! Ta cho 10 điểm!]
[Thời buổi này ngay cả thú biến dị cũng có kỹ năng diễn xuất như vậy, ta cảm thấy hổ thẹn thay cho những blogger diễn kịch.]
[Nói linh tinh, những blogger đã diễn rất tốt, kỹ năng diễn xuất bùng nổ.]
Vốn Quý Vô Tu cũng không định đánh báo đen, cho nên sau khi đánh tượng trưng vài cái liền thu tay lại.
Nếu cái gọi là nguy cơ đã được giải trừ, Otis tỏ vẻ muốn hòa giải và giới thiệu hiểu biết lẫn nhau.
Mà điều này, cũng là điều mà người ở hành tinh mèo tính toán hiện tại, hai bên tạm thời đạt thành hòa giải, người ở thành tinh mèo tránh ra một lối đi, để cho những người đến từ thế giới khác này tiến vào trong trấn nhỏ.
Đừng thấy trấn nhỏ được xây dựng bằng những mảnh rách nát của chiến tranh, tuy lộn xộn nhưng không hề dơ bẩn, mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ, không có bất cứ rác rưởi bụi bẩn nào, một vài đứa trẻ trốn ở bên trong, lại lộ ra ánh mắt tò mò.
Hiển nhiên bọn chúng cũng biết có một nhóm khách ngoài hành tinh tới trấn nhỏ.
Sự tồn tại của đám người Otis, hình thành tương phản mãnh liệt với những người trong cái xóm nghèo ở hành tinh mèo này, ăn mặc đẹp đẽ và khí chất chưa từng bị tận thế tàn phá, thậm chí khiến không ít người ở hành tinh mèo cảm thấy xấu hổ, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Nhưng đại đa số người lại không nhịn được nhìn trộm Quý Vô Tu, thậm chí còn có người cả kinh há hốc miệng, lập tức cống hiến một đợt điểm bán manh cho Quý Vô Tu, khiến y theo bản năng vẫy vẫy tay với người ở hành tinh mèo đang đứng hai bên, cố gắng bày ra sự thân thiện của mình.
Có lẽ sức mạnh của những thứ đáng yêu là không thể kháng cự, cũng không thể ngăn cản.
Rất nhiều người ở hành tinh mèo vì hành động vừa rồi của Quý Vô Tu, mà không nhịn được che lại ngực, một bộ bị manh đến hồn bay phách lạc.
Camera phát sóng trực tiếp có vẻ vô cùng am hiểu lúc này nên quay chụp cái gì, nó bay lên hạ xuống, màn ảnh không buông tha bất cứ biểu tình dù rất nhỏ nào của người ở hành tinh mèo, giật mình, chấn động, còn có bị manh đến tim gan run rẩy, hết màn này đến màn khác đều bị khán giả xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng, rành mạch.
Sau khi trải qua tận thế, tình hình của người ở hành tinh mèo đã trở nên tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, bọn họ rất khó lấy ra được những đồ tốt để chiêu đãi những vị khách ngoài hành tinh này, cho nên có vẻ rất xấu hổ: "Xin lỗi, chúng tôi mới vừa tu sửa trấn nhỏ, thật sự không có cách nào để tiếp đãi các vị."
Nhìn một bàn đồ ăn cố hết sức được bày ra, Quý Vô Tu cũng không có ghét bỏ, bởi vì người ở hành tinh mèo đã cố hết sức.
Hình thể báo đen tương đối lớn, nó chỉ ngồi một chỗ, đã chiếm không ít không gian và diện tích, một người già ở hành tinh mèo xoa xoa tay: "Đại vương, có thể thu nhỏ một chút không?"
Nói xong liền bắt đầu thấp thỏm bất an, thậm chí lòng bàn tay còn toát mồ hồ.
Báo đen nhìn đối phương từ trên cao, râu hơi vểnh lên, bộ dáng này lập tức khiến người ở hành tinh mèo và đám hắc mao cầu im như ve sầu mùa đông, Quý Vô Tu lại lần nữa cho một cái tát: "Mau thu nhỏ lại!"
Báo đen im lặng hồi lâu, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành bộ dáng ban đầu, nhưng khí thế trên người lại không hề giảm, nó nện bước ưu nhã mạnh mẽ đi tới trước mặt Quý Vô Tu, ánh mắt bễ nghễ nói: "Lão đại, như này ngươi đã vừa lòng chưa...."
Quý Vô Tu lại lần nữa cho một cái tát, ấn báo đen trên mặt đất chà đạp một trận: "Nói chuyện với lão đại của ngươi cho tử tế."
"Ngao! Lão đại ta sai rồi, ngươi đừng đánh vào khuôn mặt và bộ râu đẹp trai của ta." Báo đen kêu lên thảm thiết, giả mô giả dạng giãy giụa, kỳ thực sức lực nhỏ tới mức Quý Vô Tu không cần dùng đến một phần sức lực.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, trái tim tan nát.
Nửa năm!
Mới nửa năm mà thôi......
Rốt cục báo đen đã trải qua những việc gì?
Vì sao nó lại có bộ dáng thiếu đánh và diễn xuất tài tình như thế này???
Quý Vô Tu thực sự rất tò mò.
[Ha ha ha ha.]
Bình luận tựa hồ trở nên sung sướng, đồng thời không khí ở hiện trường cũng có vẻ không khẩn trương như trước.
Nhưng rất nhanh, khán giả xem phát sóng trực tiếp liền không cười nổi, bởi vì bọn họ đã bị hình ảnh kế tiếp hù dọa, bốn phương tám hướng của trấn nhỏ toát ra rất nhiều cái đầu lông xù, cuối cùng lộ ra toàn bộ cơ thể, cùng với móng vuốt trắng mà chỉ có sinh vật họ mèo mới có.
Một đám mèo đột kích......
Có tam thể, mèo trắng, mèo cam, tuy từ hiện trạng của những con mèo này có thể thấy chúng nó sống không tệ, nhưng từ những vết sẹo còn lưu lại trên người vĩnh viễn không thể khôi phục tỏ rõ chúng nó rất có thể đã bị ngược đãi.
[Thật quá đáng!!! Những còn mèo này cư nhiên bị ngược đãi thành cái dạng này!]
[Trời ạ, đám người ngoài hành tinh đã làm gì với đám mèo con đáng yêu này vậy?!!]
[Nực cười, các ngươi cư nhiên còn trách người ngoài hành tinh người ta, nghĩ lại các ngươi trước kia đi, những điều mà đám thú biến dị đã từng gặp phải, thậm chí còn đáng thương hơn đám mèo này nhiều, khi đó ai thương cho chúng nó? Nếu không phải do con thú biến dị kia liều mạng bảo hộ nhân loại, chỉ hi vọng các ngươi có thể thay đổi cái nhìn đối với thú biến dị, tất cả những việc nó làm, còn đáng khâm phục hơn mấy câu nói thật đáng thương ngoài miệng của các ngươi nhiều.]
[Lầu trên, ngươi nói như vậy có quá đáng lắm không, quá khứ đã có người làm sai, nhưng mỗi người đều biết mình không đúng, đồng thời cũng đã nỗ lực bồi thường, tuy phần bồi thường này có hơi muộn, có lẽ không đủ bù đắp những tội lỗi đã phạm phải, nhưng ít nhất, chúng ta đã biết sai, nhưng những người ngoài hành tinh đó thì không, đây là điểm khác nhau, hiểu chưa?]
Quý Vô Tu đã nhìn đủ những người này vì chuyện này mà cãi vã, huống hồ, chân tướng sự việc căn bản không giống như trong bình luận, y túm lấy camera, nói với màn hình: "Đừng ồn nữa, nếu còn muốn xem phát sóng trực tiếp thì ngoan ngoãn xem cho ta."
Bình luận lập tức yên lặng.
Quý Vô Tu vừa lòng ném camera đi, y biết ngay lời mình nói có tác dụng, dù sao hiện tại y là tồn tại có thể đánh bại sâu biến dị cấp 7, hiện tại còn ai dám chọc cho mình tức giận chứ?
Trên thực tế, khán giả xem phát sóng trực tiếp thực sự không còn cãi nhau nữa, nhưng nguyên nhân cũng không phải vì sợ hãi thực lực của con thú khế ước này, càng đừng nói tới kiêng kị, ngược lại bọn họ hoàn toàn là vì ——
[Nhỏ giọng lên tiếng: Lúc nó tức giận thật đáng yêu, nhưng vì không để bé đáng yêu tức giận phiền não, ta sẽ không tranh luận chuyện này với đám người các ngươi nữa.]
[Đúng là thật quá đáng yêu ha ha, ta nhanh tay chụp hình.]
[Đều yên tĩnh hết đi, các ngươi còn muốn chọc cho nó tức giận à?]
[Được rồi, ta câm miệng.]
[Trước cứ an tĩnh xem phát sóng trực tiếp đi, hi vọng Otis bọn họ có thể cứu vớt những con mèo này, thật sự quá đáng thương.]
Đám mèo được khán giả xem phát sóng trực tiếp thương xót lúc này chậm rãi tới gần, cuối cùng nhìn chằm chằm vào con mèo thoạt nhìn to béo mập mạp kia, rất lâu sau mới phát ra tiếng kêu có hơi chần chừ: "Meo meo?"
Những con mèo khác lập tức phản bác: "Meo!"
Từ trước tới nay Louis Edgehallu cũng chưa từng tức giận như bây giờ, đám mèo thuộc hạ rõ ràng đã nhìn thấy tôn quý vô song mình rồi, cư nhiên còn nghi ngờ mình có phải quốc vương mèo hay không.
Quả thực tức chết mèo.
Louis Edgehallu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, phát ra tiếng kêu meo meo, thân hình lập tức trở thành một con mèo to như con báo, bộ lông đen nhánh dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng, tôn quý và khó lường.
Nhưng như vậy cũng chưa hết.
Louis Edgehallu dùng móng vuốt xoa xoa cái trán, bên trên cư nhiên chậm rãi hiện ra một cái vương miện nhỏ màu vàng kim, phụ trợ cho con mèo vốn đã vô cùng tôn quý kiêu hãnh càng thêm ngạo nghễ, khiến tất cả đám mèo lập tức trợn mắt há mồm, nằm sấp xuống ngũ thể đầu địa, phát ra tiếng kêu meo meo.
Hết con này đến con khác đều phủ phục xuống.
Louis Edgehallu cứ như vậy ngẩng cao đầu, khí phách hết chỗ nói, trực tiếp khiến mọi người nhìn ngây người.
"Đệch...." Quý Vô Tu lẩm bẩm.
Dáng vẻ này của Louis Edgehallu quả thực giống như Long Ngạo Thiên, nếu không phải biết mình có bàn tay vàng, nếu không phải biết Otis cũng rất trâu bò, y thực sự sẽ cảm thấy Louis Edgehallu chính là đứa con của số phận!
Người ở hành tinh mèo nhìn thấy cảnh tượng này, sao còn không rõ chuyện gì, con mèo kia, thực sự là Louis Edgehallu đã chết cách đây nửa năm của bọn họ sao?!!!
Quốc vương của hành tinh mèo?
"Meo meo meo!" Louis Edgehallu rụt rè nhấc miêu trảo, dùng ánh mắt sắc bén khí phách nhìn đám người đang trợn mắt há mồm này.
Một người ở hành tinh mèo trong đó thật cẩn thận nói với Louis Edgehallu: "Louis Edgehallu?"
Louis Edgehallu lập tức bắn cho đôi mắt hình viên đạn.
Ai biết người của hành tinh mèo kia không những không sợ hãi, mà lập tức lão lệ tung hoành: "Đúng là ngươi, đúng là ngươi rồi!"
Quốc vương của bọn họ, ghét nhất bị người khác gọi thẳng tên nó, lại còn cực kỳ thù dai, mỗi lần đều trộm ị k.ứ.c trước cửa nhà những người lén nói xấu nó, để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Nhưng mà, con mèo béo này, thật sự hoàn toàn không giống với Louis Edgehallu trong trí nhớ.
Quốc vương mèo của bọn họ, rất gầy, rất xấu, lông tóc xỉn màu.
Nhưng con mèo trước mắt này, quả thực vừa xinh đẹp vừa tôn quý, là con mèo đẹp đẽ sang trọng cao ngạo nhất mà hắn từng gặp.
Phải biết rằng trong nửa năm nay Louis Edgehallu được ăn ngon uống tốt, ăn cá tươi ngon mềm mại nhất, uống nước tinh khiết, mỗi ngày đều có người chải lông đút các loại bánh dinh dưỡng cho nó, nuôi đến bộ lông mượt mà sáng bóng, quả thực cao quý khí phách ngất trời, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng gầy gò ốm yếu của con mèo lúc trước.
Sau khi xác định con mèo này Louis Edgehallu, người của hành tinh mèo cũng không rảnh lo đám người Otis, trực tiếp nửa quỳ xuống, cực kỳ đều nhịp cúi đầu.
[Đệch! Chúa tể mèo xuất hiện!]
[Không phải, có ai nói cho ta đây là kiểu triển khai thần thánh gì không? Từ khi Oits bọn họ đi tới hành tinh này, ta phát hiện chỉ số thông mình của ta không đủ dùng cho lắm, ngay cả trái tim cũng có hơi không chịu nổi, trong mấy tiếng đồng hồ này ta đã bị kích thích vài lần QAQ]
[Cho nên con mèo này, thực sự là mèo ngoài hành tinh? Hơn nữa còn là một vị vua?]
[Ta có chút không hiểu lắm, vì sao một con mèo lại là vua của bọn họ? Có chút khó hiểu.]
[Ta cũng không hiểu.]
Khi khán giả xem phát sóng trực tiếp bình luận, giờ phút này Lý Chu Hiến đang phát ngốc nhìn Louis Edgehallu, nói thật, từ trước tới nay hắn không biết mèo nhà mình có thể trâu bò như vậy, thậm chí hắn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ.
Con mèo ị k.ứ.c cực kỳ thối, còn rất thù dai và lười biếng, cư nhiên là một vị vua của một hành tinh khác, xưng hô sáng chói đầy quý tộc như vậy, quả thực trái ngược cực lớn với con người bình thường như mình.
Louis Edgehallu nhẹ nhàng meo một tiếng.
Người của hành tinh mèo lúc này mới đứng lên, dùng ánh mắt chứa đầy kích động nhìn Louis Edgehallu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng bọn họ cũng không quên những vị khách lạ đứng bên kia, còn có con thú biến dị có vẻ ngoài cực kỳ mềm mại đáng yêu kia nữa.
Một người trong đó có vẻ có địa vị cao ở hành tinh mèo đi ra, hắn nhìn lướt qua đám người Otis, trực tiếp đi tới trước mặt Otis, dùng ngữ khí thật cẩn thận hỏi: "Là các vị đã cứu quốc vương của chúng ta sao?"
Otis không trả lời, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí sâu nhất trong trấn nhỏ, lập tức nói với đám người Triệu Lợi Binh: "Toàn thể đề phòng, có nguy hiểm."
Dường như muốn xác minh lời Otis nói, chỗ sâu nhất của trấn nhỏ truyền tới tiếng rống giận đáng sợ, tiếng gầm kia thậm chí khiến mặt đất rung lên nhè nhẹ, cùng với tiếng bước chân thịch thịch thịch vang lên, một sinh vật khổng lồ dần dần xuất hiện.......
Nó cơ hồ cao hơn 10 mét, cả người được bao trùm bởi bộ lông đen nhánh, phản xạ dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, hai tròng mắt cơ hồ lập lòe lạnh lẽo mà tàn nhẫn, đặc biệt là cái trán của nó, có một biểu tượng như hình tia chớp màu xanh thẳm.
Đó là một con thú biến dị có ngoại hình rất giống báo đen.....
Người của trấn nhỏ dường như không muốn để hai bên đánh nhau, gom đủ dũng khí chạy tới trước mặt con báo đen cầu xin: "Đại vương, có thể xin ngài đừng tấn công bọn họ không? Xin ngài!"
Những người còn lại của hành tinh mèo sôi nổi cầu xin, con báo đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào những nhân loại này, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo: "Các ngươi đang coi ta là kẻ ngốc sao?"
Người của hành tinh mèo lập tức sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy: "Không, không phải, chúng tôi chỉ phát hiện đây là một sự hiểu lầm, chúng tôi không nên gọi ngài tới đây, thực xin lỗi, chúng tôi nguyện ý trả giá bằng mọi thứ, cầu xin ngài đừng tức giận."
Giọng nói của con báo đen rất lạnh lùng, nó nhìn trên cao xuống những nhân loại đáng thương này: "Ngươi biết.....ta ghét nhất người khác lừa ta."
Nói lên chữ lừa này.
Nó không tự chủ tản ra tia chớp lập lòe đáng sợ, tiếng bùm bùm vang lên giống như có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ.
Nó hận nhất có người lừa nó.
Người của hành tinh mèo quay đầu nhìn về phía Otis, nét mặt như sắp khóc đến nơi.
Hiển nhiên chuyện này, đã phát triển tới tình trạng bọn họ không thể khống chế.
[QAQ con thú biến dị thật đáng sợ!!!]
[Cảm giác nó có vẻ rất nguy hiểm, chắc là bé đáng yêu có thể đánh thắng được nó nhỉ?]
[Chắc chắn có thể, chỉ cần bé đáng yêu liên thủ với Otis, chắc chắn có thể đánh bại được con báo đen này.]
[Cho dù ta đang xem phát sóng trực tiếp, vẫn có thể cảm giác được uy áp nó phát ra, hự a QAQ]
[Nhưng nó thật khí phách.....muốn trộm về nuôi QAQ]
[Lầu trên nếu ngươi không sợ nó dùng một ánh mắt giết chết, ngươi cứ đi trộm đi, tết Thanh Minh ta sẽ tới thăm mộ ngươi.]
Uy áp che trời lấp đất lập tức khiến trấn nhỏ yên tĩnh không tiếng động, đám quái vật mao cầu màu đen đối diện với sâu biến dị cũng chưa từng sợ hãi bắt đầu không chịu nổi run lên bần bật, thậm chí theo bản năng còn tụ tập lại với nhau, phát ra tiếng kêu hu hu hu.
Sắc mặt Otis nghiêm túc chưa từng có, hắn rất chắc chắn thực lực của con báo đen này không hề kém con sâu biến dị cấp 7 kia.
Trận này, chỉ sợ sẽ đánh rất vất vả.
Quý Vô Tu ngây người, nhìn con báo đen có tia chớp bám trên trán kia, ký ức lại lần nữa trở về rất lâu trước kia, ở trong một khu rừng rậm có một con báo đen, nó liều mạng muốn bảo vệ mình.....
Con báo đen này, có vẻ ngoài giống với nó......
Khi người ở hành tinh mèo không thể cầu xin thành công, trận chiến sắp khai hỏa, một giọng nói run rẩy vang lên.
"Đại Hắc, là ngươi sao?"
Con báo đen đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh băng lập tức khóa chặt vào sinh vật màu đen trắng ở cách đó không xa, thân thể của nó tròn vo, thoạt nhìn yếu ớt không hề có lực sát thương cần phải có người bảo vệ.
Con báo đen ngây dại, đầu óc nó trống rỗng, uy áp bao phủ trấn nhỏ lập tức biến mất, tất cả người ở hành tinh mèo không biết có chuyện gì, có chút không hiểu hiện tại là tình huống gì cho lắm.
Otis khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Nước mắt của Quý Vô Tu không nhịn được chảy ra, lại cố chấp hỏi lại: "Đại Hắc, là ngươi sao?"
Nhưng lần này, giọng nói nghẹn ngào hơn.
Con báo đen vẫn ngây ngốc, qua vài giây nó mới tìm lại ý thức, ánh mắt nó bỗng trở nên lạnh lùng, móng vuốt cắm chặt vào mặt đất, lại không nói một lời.
Quý Vô Tu chậm rãi đi qua đi, tận đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đừng qua đây."
Thân thể Quý Vô Tu run lên, cố gắng ngẩng đầu nhìn vào con báo đen vô cùng cao lớn kia, đôi mắt ngập nước tràn đầy vui mừng khi gặp lại, còn mang theo một chút bất an.
Con báo đen hơi cúi đầu, tựa hồ che khuất cảm xúc trong mắt nó, giọng nói của nó rất bình tĩnh: "Ngươi đang chột dạ sao? Bởi vì ngươi lừa ta, đúng không?"
Nhưng không ai biết đáy lòng nó có bao nhiêu hỗn loạn.
Trái tim Quý Vô Tu căng thẳng, ký ức dường như bị kéo về cái ngày chia xa kia.
Y nói với báo đen muốn chơi một trò chơi.
Khi đó báo đen vô cùng vui vẻ nhảy nhót, ném cái đuôi kêu lên ngao ngao, nó ngây ngốc tin lời Quý Vô Tu nói, mang theo Hắc Mao Cầu biến mất ở trong rừng rậm.
Sau đó thì sao......
Quý Vô Tu mờ mịt.
"Đồ xấu xí, ngươi lừa ta, kia không phải chơi trốn tìm, đúng không?" Báo đen chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt lạnh băng tựa hồ hiện lên một chút ướt át.
Nửa năm qua, không có thời khắc nào nó không nhớ tới việc đồ xấu xí lừa dối mình.
Quý Vô Tu lui về phía sau vài bước, thấp thỏm lo âu muốn giải thích chút gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt báo đen, y phát hiện mình không thể nói nên lời, vô lực gục đầu xuống: "Thực xin lỗi......"
Mặc kệ sự thực đằng sau lời nói là gì, nhưng lừa dối chính là lừa dối.
Giống như pha lê bị đập vỡ, mọi thứ đều không trở lại nguyên vẹn như trước được.
Nhưng Quý Vô Tu không hối hận, nếu lại một lần nữa cho y một cơ hội khác, y vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, bởi vì khi đó y căn bản không thể bảo vệ báo đen.
Báo đen lại tiếp tục nói: "Ngươi làm như vậy, là bởi vì muốn bảo hộ ta cùng Hắc Mao Cầu đúng không?"
Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin.
Báo đen lập tức đen mặt, nó hỏi với giọng điệu có chút khó chịu: "Ở trong lòng ngươi, ta thoạt nhìn còn ngốc giống như trước đây sao?"
Quý Vô Tu vội vã lắc đầu, báo đen lúc này mới vừa lòng gật đầu, cất bước mạnh mẽ mà ưu nhã chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bé lại xấu xí này, giọng nói thâm trầm: "Đồ xấu xí, ngươi vẫn yếu ớt giống như trước kia."
Lần này đến lượt Quý Vô Tu mặt đen, tất cả cảm xúc bi thương của y đều bị những lời này của báo đen làm cho biến mất hầu như không còn.
Y căn bản không hề yếu có được không?
Báo đen lắc lắc cái đuôi, nhìn chăm chú vào sinh vật xấu xí trước mắt, rất lâu sau đó, nó bình tĩnh nói: "Ta hiện tại rất mạnh mẽ."
Quý Vô Tu sửng sốt: "Ta biết."
Báo đen hơi hơi lắc lắc cái đuôi, tựa hồ đang che giấu cảm xúc trong lòng, hơi cúi đầu: "Ta có thể bảo vệ ngươi."
Quý Vô Tu không cốt khí đỏ hốc mắt: "Ta biết."
Báo đen thật cẩn thận vươn móng vuốt, dường như muốn đụng vào Quý Vô Tu, cuối cùng lại lùi lại, tựa hồ có chút thật cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi còn lừa ta không?"
Quý Vô Tu đột nhiên lắc đầu, cũng hỏi đối phương: "Vậy ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?"
Báo đen lẳng lặng nhìn Quý Vô Tu, chậm rãi trở nên bình tĩnh lại, nói: "Ngươi biết đấy, những chuyện ngươi làm khiến trái tim của ta bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên hiện tại ta rất khó có thể lập tức liền tha thứ cho ngươi."
"Vô nghĩa, báo đen từ trước tới nay cũng chưa từng hận ngươi, kỉ kỉ." Giọng nói non nớt rất nhỏ dường như vang lên từ trên người báo đen.
Quý Vô Tu sửng sốt, tận đến khi lông trên người báo đen bắt đầu mấp máy, một mao cầu màu đen từ bên trong nhảy ra, nó chật vật lăn vài vòng, cuối cùng lộ ra —— khuôn mặt không có ngũ quan, phát ra tiếng kêu kỉ kỉ.
Quý Vô Tu lập tức ngây người, rồi sau đó mừng như điên hỏi: "Hắc Mao Cầu?"
Mao cầu màu đen lăn một vòng: "Kỉ kỉ, đúng rồi! Ta chính Hắc Mao Cầu nửa năm trước bị ngươi lừa chơi trốn tìm, đừng quên ngươi còn thiếu ta rất nhiều thịt nướng đấy!"
Quý Vô Tu nghẹn ngào, không nhịn được nói: "Không ngờ ngươi cư nhiên có thể nói chuyện."
Phải biết rằng Hắc Mao Cầu trước kia chỉ biết kêu kỉ kỉ, còn hay bị báo đen bắt nạt, nhưng vẫn thiếu đánh thích dính lấy báo đen, cho dù bị ngược cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Quý Vô Tu cho rằng đây có lẽ chính là thành phần thích bị chà đạp.
Hắc Mao Cầu hơi đắc ý kêu lên hai tiếng kỉ kỉ, dường như còn muốn nói điều gì: "Kỳ thực từ trước tới nay chúng ta đều chưa từng hận ngươi, chúng ta vẫn luôn......"
Nhưng mà một cái móng vuốt khổng lồ rơi xuống, đè dẹp lép Hắc Mao Cầu, thậm chí báo đen còn ác liệt xoa đi xoa lại hai lần, cuối cùng mới vô cùng quen thuộc nhặt Hắc Mao Cầu lên ném lên trên lưng của mình, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, giống như đã làm hàng trăm hàng nghìn lần.
Đám hắc cầu xung quanh bắt đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn kỉ kỉ, lại lần nữa bắt đầu run lên bần bật, quả thực sợ hãi con báo đen tàn bạo này từ trong xương cốt.
Quý Vô Tu đột nhiên liền hiểu đám hắc cầu này vì sao lại sợ hãi Louis Edgehallu, bởi vì khi Louis Edgehallu biến lớn, thoạt nhìn rất giống báo đen.
Thật không ngờ đám hắc cầu khi đối diện với sâu biến dị thì vô cùng bưu hãn, mà cư nhiên lại sợ báo đen như vậy, đại khái đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết nhỉ?
"Nó toàn nói linh tinh, đừng tin." Vẻ mặt báo đen khá nghiêm túc nói, cái đuôi lại hơi chột dạ đong đưa.
Quý Vô Tu hết chỗ nói rồi nửa ngày, ngoài miệng lập tức đáp: "Được."
Trong lòng thì nói không tin mới là lạ.
Giờ phút này, bình luận vẫn đang không ngừng đổi mới.
[Wao, cốt truyện này thật khiến ta mơ hồ.]
[Cho nên, con báo đen thoạt nhìn rất hung tàn rất lợi hại này, kỳ thực là bạn cũ của bé đáng yêu nhà chúng ta? Lại còn bởi vì hiểu lầm mà tách ra nửa năm?]
[Thật cảm động, ta đại khái đã hiểu vì sao, chính là con thú khế ước này vì bảo vệ báo đen và cái thứ tròn tròn đen đen quỷ gì kia, liền lừa chúng nó chơi trốn tìm, mục đích là để bảo vệ hai đứa nó, nhưng báo đen bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, sau đó nửa năm qua đi, nó lăn lộn thành lão đại.]
[Suy đoán này rất hợp lý, cảm giác phù hợp với cố sự nhất, nhưng như vậy là nói bé đáng yêu của chúng ta kỳ thực cũng là sinh vật ngoài hành tinh sao?]
[Ai mà biết, ta hiện tại còn chưa có cách nào phân biệt nhân loại và người ngoài hành tinh khác nhau ở đâu, dù sao người ngoài hành tinh rất giống chúng ta, ngay cả ngôn ngữ cũng giống nhau.]
Những người may mắn sống sót ở hành tinh mèo hai mặt nhìn nhau, có chút chưa phục hồi lại tinh thần từ hướng đi kỳ dị này.
Tận đến khi một tiếng mèo kêu meo meo vang lên, người ở hành tinh mèo lúc này mới chợt tỉnh táo lại, lập tức thông báo việc Louis Edgehallu còn sống cho người bên cạnh, càng ngày càng nhiều người ở hành tinh mèo tụ tập tới đây, nhìn con mèo to béo mượt mà từ xa, trong lòng họ nổi lên kích động và các loại cảm xúc khác nhau, nhưng lại e sợ con báo đen trước mắt, khiến bọn họ nôn nóng không thôi.
Otis tiến lên, yên lặng cắt ngang ánh mắt thâm tình nhìn nhau của báo đen và cục cưng nhỏ, hắn bế cục cưng nhỏ vẫn còn chưa bình ổn lại cảm xúc, lấy tư thế người bảo vệ xoa xoa trán nó, hơi bất đắc dĩ nói: "Sao lại thích khóc như vậy."
Báo đen nheo mắt, cẩn thận đánh giá nhân loại mạnh mẽ trước mặt, cuối cùng nói: "Ngươi là nhân loại mạnh nhất mà ta từng thấy."
Cho dù thân hình báo đen cao lớn hơn Otis rất nhiều, nhưng khí thế trên người Otis lại không thua kém báo đen, lạnh lùng gật đầu nói: "Ngươi cũng là con thú biến dị mạnh nhất ta từng thấy."
Báo đen lập tức lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Vậy sao? Nhưng ta bảo đảm, nếu ngươi không đem đồ xấu xí trả lại cho ta, ta nhất định sẽ dùng hàm răng sắc bén nhất cắn đứt cổ ngươi, để máu tươi hiến tế linh hồn dơ bẩn kia của ngươi."
Quý Vô Tu hắc tuyến.
Nửa năm qua, rốt cục báo đen đã trải qua thế nào, vì sao cư nhiên đã học được nói năng lưu loát, thậm chí mơ hồ có chút drama, đặc biệt là lời nói tàn nhẫn, cư nhiên cũng ra hình ra dạng, dường như đã từng nói qua vài lần.
Giờ phút này bình luận đã lên đến cực điểm.
[Có ai nói cho ta vì sao con báo đen này có thể nói tiếng người? Ngơ ngác.]
[Nhưng vừa rồi nói gọi bé đáng yêu là......đồ xấu xí sao? Mặt khiếp sợ, vì sao ta không nhìn ra nó xấu ở đâu?]
[Đại khái là nói nhầm chăng? Bé đáng yêu mặc kệ ở điểm nào cũng đáng yêu ngất trời, trên đời nào sao có thể có người cảm thấy nó xấu được chứ?]
[Nhưng báo đen cũng không phải con người mà?]
[Ta không nghe ta không nghe.]
Một màn này quả thực cực kỳ giống phim tình cảm cẩu huyết! Chắc chắn là ta bị ảo giác rồi QAQ, ta cư nhiên cảm thấy Otis đang ghen, con báo đen kia cũng vậy, chỉ có bé đáng yêu của chúng ta còn vẻ mặt vô tội, đáng thương giống như bông hoa trắng nhỏ.]
[Có phải lầu trên hiểu lầm điều gì không? Ngươi không thể vì bé đáng yêu đáng yêu mà quên mất sức chiến đấu của nó kỳ thực còn mạnh hơn cả báo đen và Otis đấy chứ?]
[Chẳng may báo đen lợi hại hơn bé đáng yêu thì sao? Hai đứa nó cũng chưa thực sự chiến đấu với nhau bao giờ.]
Dường như khi cái từ bé đáng yêu xuất hiện thường xuyên, càng ngày càng nhiều khán giả có vẻ cũng tiếp nhận cách gọi này, thậm chí còn học đi đôi với hành, sử dụng cái nick name này thay cách gọi thú khế ước của nhà Otis.
Người ở hành tinh mèo không muốn chiến tranh, vì thế gom đủ dũng khí khuyên can báo đen, nhưng báo đen không nói một câu, chỉ cần lia ánh mắt sắc bén qua, lập tức khiến người ở hành tinh mèo sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.
"Kỉ kỉ." Một đám hắc cầu lại lần nữa run lẩy bẩy.
Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, trực tiếp giãy giụa thoát ra khỏi lòng ngực Otis, sau đó đá một cái vào cẳng chân báo đen, mắt trừng lên: "Đừng có bắt nạt người khác."
Báo đen lập tức nhe răng trợn mắt, ánh mắt sắc bén nhìn đồ xấu xí nho nhỏ: "Ngao, đồ xấu xí ngươi lại đánh ta?"
Quý Vô Tu hồn nhiên không sợ, ngược lại lập tức vung một cái tát qua: "Ngươi bây giờ gọi ta là gì?"
Không khí trở nên khẩn trương.
Người ở hành tinh mèo sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, có người thậm chí còn không nhịn được hô lên: "Đừng cãi lại báo đen, ngươi không đánh lại được nó đâu."
Nhìn nó đáng yêu, bụ bẫm tròn vo như vậy, một cái tát của đối phương cũng đủ khiến nó không chết thì tàn phế.
Báo đen theo bản năng co rúm lại, dường như nhớ tới cảm giác sợ hãi bị sinh vật xấu xí này chi phối vào nửa năm trước, rõ ràng nó hiện tại đã rất mạnh, còn có thể xưng vương xưng bá ở thế giới này, nhưng chỉ cần nó nhìn thấy đồ xấu xí trừng mắt một cái, liền theo bản năng gào lên: "Ta sai rồi lão đại, ngao ngao."
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Người ở hành tinh mèo trợn mắt há mồm nhìn con báo đen vô cùng lợi hại này, cư nhiên bị sinh vật bé nhỏ mềm mại đáng yêu kia đuổi đánh, còn thảm thiết kêu gào, hoàn toàn không còn khí phách khí thế đáng sợ trước kia.
Không biết vì sao, thậm chí trong lòng bọn họ còn trào lên cảm giác cực kỳ hoang đường.
Loại cảm giác này hoang đường không khoa học giống như một tồn tại vô cùng trâu bò, kết quả bị một sinh vật yếu ớt đánh cho không có sức phản kháng.
Đừng nói là người ở hành tinh mèo, ngay cả đám người Triệu Lợi Binh cũng không nhịn được giật mình rớt cả cằm.
Bọn họ biết thú khế ước nhà Otis rất lợi hại, nó chưa từng sợ bất cứ sâu biến dị nào, cũng chưa từng thất bại bao giờ, thậm chí dựa vào năng lực bản thân thay đổi toàn bộ cái nhìn của con người đối với thú biến dị, hiện giờ con người đừng nói tới thương tổn ngược đãi thú biến dị, hiện tại chỉ hận không thể đặt thú biến dị ở đầu quả tim mà cưng chiều.
Tất cả những điều này là vì ai?
Đáp án đương nhiên là con thú khế ước có những chiến thắng liên tiếp, chân chính điếu tạc thiên, nhưng cho tới nay còn chưa có ai biết nó rốt cục gọi là gì, bởi vì hình như Otis còn chưa đặt tên cho nó.
(Điếu tạc thiên (吊炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)
Còn vì sao không đặt tên, thì đó là vấn đề không liên quan tới người ngoài.
[Nhìn đi, nhìn đi, ta biết ngay thực lực bé đáng yêu của chúng ta mạnh hơn con báo đen kia mà, các ngươi nhìn nó sợ tới mức không dám đánh trả, còn gọi bé đáng yêu là lão đại nữa!]
Đúng lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp hiện bình luận cực kỳ bắt mắt.
[Ta phát hiện ta hoàn toàn không biết gì về thực lực chân chính của bé đáng yêu QAQ, ta đã từng cho rằng nó có thể đánh bại sâu biến dị cấp ba, cũng đã rất trâu bò, sau đó nó lại tay không xé xác sâu biến dị cấp bốn.....]
[Ta vẫn ngây thơ cho rằng đây đã là cực hạn của nó, nhưng sau đó nó lại tay không xé xác sâu biến dị cấp năm, ra tay vô cùng tàn nhẫn.]
[Ta cho rằng đây đã là đỉnh cao nhất của nó, tận đến khi nó có thể đánh bại sâu biến dị cấp sáu, ta mới phát hiện ta thực sự ngây thơ đến ngu ngốc.]
[Hiện tại, nó lại trở thành lão đại của lão đại của người ngoài hành tinh, tư tưởng và tầm nhìn của ta thật sự quá thấp, ta xin lỗi vì sự ngây thơ của mình.]
Bình luận này nhanh chóng khiến rất nhiều người xem ha ha ha ha, thậm chí có khán giả xem phát sóng trực tiếp còn trêu chọc: [Buông tha cho mấy chữ ngây thơ ngốc nghếch này đi, dù sao giá trị nhan sắc của ngươi thật sự không xứng với mấy chữ này.]
[Đương nhiên, nếu ngươi khẳng định giá trị nhan sắc của ngươi xứng với mấy chữ này, như vậy hãy nhìn bé đáng yêu một cái, ngươi có dễ thương như nó không, có khí chất ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu từ trong xương cốt như nó không?]
[Được rồi, ta thừa nhận ta không xứng.]
[Ha ha ha ha, bình luận phát sóng trực tiếp thật sự là suối nguồn hoan nhạc, ta sắp cười đến chết không cần đền mạng rồi.]
Đối với những bình luận này, Quý Vô Tu căn bản không rảnh bận tâm, y tiếp tục trừng mắt hỏi "Về sau gọi ta là gì?"
Báo đen kêu rên: "Lão đại ngao ngao ta sai rồi, lão đại lão đại ngươi đừng đánh ta nữa, ta thật sự biết sai rồi, về sau ngươi chính là lão đại!"
Giờ phút này báo đen đã hoàn toàn không có khí phách như lúc trước, ngược lại khiến người cảm giác nó thật buồn cười, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra con thú biến dị có vẻ ngoài thật dễ thương căn bản không dùng sức, cố tình con báo này lại liên tục kêu la, giống như bị đánh rất đau vậy, đặc biệt là lời xin tha, phát ra vô cùng trơn tru, quả thực khiến người xem được mở rộng tầm mắt.
Quan trọng là bộ dáng kêu la thảm thiết của nó, quả thực kỹ năng diễn xuất đạt tới trình độ bùng nổ.
[Màn diễn kêu la thảm thiết này diễn rất tốt, rất thật! Ta cho 10 điểm!]
[Thời buổi này ngay cả thú biến dị cũng có kỹ năng diễn xuất như vậy, ta cảm thấy hổ thẹn thay cho những blogger diễn kịch.]
[Nói linh tinh, những blogger đã diễn rất tốt, kỹ năng diễn xuất bùng nổ.]
Vốn Quý Vô Tu cũng không định đánh báo đen, cho nên sau khi đánh tượng trưng vài cái liền thu tay lại.
Nếu cái gọi là nguy cơ đã được giải trừ, Otis tỏ vẻ muốn hòa giải và giới thiệu hiểu biết lẫn nhau.
Mà điều này, cũng là điều mà người ở hành tinh mèo tính toán hiện tại, hai bên tạm thời đạt thành hòa giải, người ở thành tinh mèo tránh ra một lối đi, để cho những người đến từ thế giới khác này tiến vào trong trấn nhỏ.
Đừng thấy trấn nhỏ được xây dựng bằng những mảnh rách nát của chiến tranh, tuy lộn xộn nhưng không hề dơ bẩn, mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ, không có bất cứ rác rưởi bụi bẩn nào, một vài đứa trẻ trốn ở bên trong, lại lộ ra ánh mắt tò mò.
Hiển nhiên bọn chúng cũng biết có một nhóm khách ngoài hành tinh tới trấn nhỏ.
Sự tồn tại của đám người Otis, hình thành tương phản mãnh liệt với những người trong cái xóm nghèo ở hành tinh mèo này, ăn mặc đẹp đẽ và khí chất chưa từng bị tận thế tàn phá, thậm chí khiến không ít người ở hành tinh mèo cảm thấy xấu hổ, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Nhưng đại đa số người lại không nhịn được nhìn trộm Quý Vô Tu, thậm chí còn có người cả kinh há hốc miệng, lập tức cống hiến một đợt điểm bán manh cho Quý Vô Tu, khiến y theo bản năng vẫy vẫy tay với người ở hành tinh mèo đang đứng hai bên, cố gắng bày ra sự thân thiện của mình.
Có lẽ sức mạnh của những thứ đáng yêu là không thể kháng cự, cũng không thể ngăn cản.
Rất nhiều người ở hành tinh mèo vì hành động vừa rồi của Quý Vô Tu, mà không nhịn được che lại ngực, một bộ bị manh đến hồn bay phách lạc.
Camera phát sóng trực tiếp có vẻ vô cùng am hiểu lúc này nên quay chụp cái gì, nó bay lên hạ xuống, màn ảnh không buông tha bất cứ biểu tình dù rất nhỏ nào của người ở hành tinh mèo, giật mình, chấn động, còn có bị manh đến tim gan run rẩy, hết màn này đến màn khác đều bị khán giả xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng, rành mạch.
Sau khi trải qua tận thế, tình hình của người ở hành tinh mèo đã trở nên tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, bọn họ rất khó lấy ra được những đồ tốt để chiêu đãi những vị khách ngoài hành tinh này, cho nên có vẻ rất xấu hổ: "Xin lỗi, chúng tôi mới vừa tu sửa trấn nhỏ, thật sự không có cách nào để tiếp đãi các vị."
Nhìn một bàn đồ ăn cố hết sức được bày ra, Quý Vô Tu cũng không có ghét bỏ, bởi vì người ở hành tinh mèo đã cố hết sức.
Hình thể báo đen tương đối lớn, nó chỉ ngồi một chỗ, đã chiếm không ít không gian và diện tích, một người già ở hành tinh mèo xoa xoa tay: "Đại vương, có thể thu nhỏ một chút không?"
Nói xong liền bắt đầu thấp thỏm bất an, thậm chí lòng bàn tay còn toát mồ hồ.
Báo đen nhìn đối phương từ trên cao, râu hơi vểnh lên, bộ dáng này lập tức khiến người ở hành tinh mèo và đám hắc mao cầu im như ve sầu mùa đông, Quý Vô Tu lại lần nữa cho một cái tát: "Mau thu nhỏ lại!"
Báo đen im lặng hồi lâu, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành bộ dáng ban đầu, nhưng khí thế trên người lại không hề giảm, nó nện bước ưu nhã mạnh mẽ đi tới trước mặt Quý Vô Tu, ánh mắt bễ nghễ nói: "Lão đại, như này ngươi đã vừa lòng chưa...."
Quý Vô Tu lại lần nữa cho một cái tát, ấn báo đen trên mặt đất chà đạp một trận: "Nói chuyện với lão đại của ngươi cho tử tế."
"Ngao! Lão đại ta sai rồi, ngươi đừng đánh vào khuôn mặt và bộ râu đẹp trai của ta." Báo đen kêu lên thảm thiết, giả mô giả dạng giãy giụa, kỳ thực sức lực nhỏ tới mức Quý Vô Tu không cần dùng đến một phần sức lực.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, trái tim tan nát.
Nửa năm!
Mới nửa năm mà thôi......
Rốt cục báo đen đã trải qua những việc gì?
Vì sao nó lại có bộ dáng thiếu đánh và diễn xuất tài tình như thế này???
Quý Vô Tu thực sự rất tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất