Đào Mềm

Chương 33

Trước Sau
Lúc Hàn Mạc về nhà thì mưa có hơi ngừng, nhưng lúc hai người ra ngoài thì đột nhiên to lên.

Có lẽ là vì nguyên nhân thời tiết, đêm nay ngoài đường cũng hơi ít người, trong rạp chiếu phim thì càng vắng vẻ.

Hai người xem một bộ phim hiện tại đang hot, trong phòng cơ hồ đã chật kín người, Nguyễn Đào phát huy bản lĩnh dính người của mình, chủ động dắt tay Hàn Mạc dán sát về phía hắn, thời điểm cười đến vô cùng vui vẻ thì dựa đầu lên vai hắn, thế là được hắn cưng nựng vỗ về rồi hôn lên.

Sau khi xem phim xong thì đi kiếm ăn, hai người quyết định đi ăn lẩu gà, Nguyễn Đào rất thích ăn canh, nửa nồi nước đều vào trong bụng cậu, lúc tính tiền thì tiện thể hỏi phục vụ chỗ nào có tiệm thuốc, cậu muốn đi mua thuốc tiêu hóa.

Quẩy thuốc ở dưới lầu 1, bọn họ đang ở lầu 5, Hàn Mạc nhìn Nguyễn Đào vừa nấc vừa xoa bụng, dẫn cậu đi dạo dạo từng cửa hàng, lúc lựa được quần áo thuận mắt thì đưa cho cậu đi thử, áo quần rồi giày, vô cửa hàng nào thì Nguyễn Đào cũng phải bận túi bụi trong phòng thử đồ, cuối cùng không nói đến mua được bao nhiêu món, nhưng thật ra tay chân cậu đã rã rời mất rồi.

Lúc dạo đến lầu 2, cuối cùng Nguyễn Đào không chịu nghe lời nữa, cậu xách túi đồ đáng thương nhìn Hàn Mạc: "Tiên sinh."

Hàn Mạc 'ừ' một tiếng, ngậm cười: "Sao lại bày ra vẻ mặt đau khổ thế hả, không vui sao?"

Vui chứ, đồ đôi mua tới vài bộ, sao lại không vui chứ, cậu có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại, nhưng Nguyễn Đào thật sự đã mệt chết rồi, đáng thương xin hắn về khách sạn.

"Dạ dày còn đau không?"

"Không đau, buồn ngủ cơ."

Mới nói xong đã ngáp một cái.

Hàn Mạc chê cười cậu: "Làm sao bây giờ, không về được, một người say rượu, một người mệt mỏi sao có thể lái xe."

Đêm nay lúc xuất phát, hai người thuê xe của khách sạn, buổi chiều Hàn Mạc dự tiệc rượu cho nên để cho Nguyễn Đào – người đã thi được bằng lái xe nhiều năm nhưng bây giờ mới có cơ hội chạm vào tay lái – trở thành tài xế lái xe ra đường, vận tốc 30km, Hàn Mạc ngồi ghế phó lái dở khóc dở cười, muốn giục cậu đi nhanh, nhưng nhìn thấy gương mặt vừa khẩn trương vừa hưng phấn của cậu, quyết định không giục nữa, ngày mưa đi chậm chút cũng không sao.

"Có lẽ..." Nguyễn Đào muốn thể hiện lại không dám: "Có lẽ lúc lên xe thì em sẽ không buồn ngủ nữa."

Hàn Mạc nhéo mặt cậu một cái, sau đó lấy điện thoại gọi người lái thay.

Người được thuê thấy giá cao vội vàng chạy tới.

Nguyễn Đào dựa vào ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, nỗi lòng cũng xáo động giống như cơn mưa to ngoài kia, chóp mũi có chút chua xót, đột nhiên lại bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, Hàn Mạc dán sát lại lặng lẽ hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Nhớ ba mẹ, cũng nhớ lại buổi hẹn hò hạnh phúc hôm nay.

Nguyễn Đào khẽ lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, trở về rồi có làm không ạ?"

Hàn Mạc bị hỏi đến mỉm cười: "Không phải em nói mệt sao?"

"...Em nguyện ý cùng với ngài."

"Vậy sao, thế sáng nay là ai uy hiếp tôi, nói rằng chân trước tôi vừa đi thì chân sau em ấy sẽ biến mất sau lưng tôi không thấy bóng dáng, để cho tôi - - "

Hàn Mạc dán lên lỗ tai cậu, đầu tiên hôn một cái mới cười nhẹ: "... để cho tôi từ nay phải cai sữa."

Đỉnh đầu Nguyễn Đào giống như đang bốc khói, bắt đầu hóa thân thành đào hồng.

Sao cậu lại không có chút ấn tượng nào thế nhỉ? Chỉ nhớ rõ mình bị thao đến mơ hồ, bị thao đến khóc lớn, cuối cùng bị dùng tư thế xi tiểu vừa chịu thao vừa mất khống chế xấu hổ giận dữ, ngay cả xin tha cũng không kịp, sao có thể mở miệng uy hiếp?

Hơn nữa, cai sữa... Nguyễn Đào đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng bật cười lúc đó của kim chủ, cười xong chắc chắn sẽ thao cậu ác hơn nữa.

Cậu nắm lấy tay Hàn Mạc nhận tội: "Tiên sinh, em sai rồi, là do em mê sảng."

Hàn Mạc làm khó dễ: "Người ta nói nửa mơ nửa tỉnh sẽ nói lời thật lòng."

Nguyễn Đào cứng đờ, ảnh ngược của bóng đèn lưu chuyển trong mắt khiến cậu càng có vẻ nhu nhược động lòng người, cậu lấy lòng: "Không phải đâu, em, em... lần sau em sẽ tặng ngài một món quà lớn."

"Có giống như lần trước hay không?"



"Có."

Cuối cùng Hàn Mạc cũng ngồi thẳng, bọc bàn tay Nguyễn Đào trong lòng bàn tay mình, vừa nhấc mắt lên liền đụng phải ánh mắt của cậu trai lái xe đang tò mò nghe lén, dọa người ta sợ tới mức vội vàng nhìn về trước.

Bàn tay nhỏ kia lại không thành thật chút nào, tránh thoát tay hắn còn muốn chơi trò đoán chữ.

Nguyễn Đào lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay Hàn Mạc, chậm rãi vẽ từng nét, viết xong, Hàn Mạc đã đoán được, là chữ 'còn'.

Nguyễn Đào viết chữ tiếp theo 'có', Hàn Mạc không chớp mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang chuyển động, rất dễ đoán, chờ đến khi viết từ thứ ba thì Hàn Mạc đã biết bảo bối của hắn muốn nói cái gì, nhưng hắn chơi xấu giả vờ không đoán được, muốn Nguyễn Đào viết đi viết lại nhiều lần. . Ngôn Tình Hài

Còn có sữa uống.

Cho đến khi xe dừng trong bãi đỗ xe, Hàn Mạc mới bắt lấy tay nhỏ thưởng cho Nguyễn Đào một chữ: Ngốc.

Sáng ngày mai lên máy bay, đêm nay phải ngủ sớm.

Hàn Mạc rất đàng hoàng, tắm uyên ương cũng không động tay động chân, tắm xong mới bọc cậu lại ôm ra ngoài, lại đi lấy thuốc mỡ thoa thuốc cho cậu: "Chu mông lên."

Nguyễn Đào liền vùi vào gối sụp eo dẩu mông, cửa huyệt còn lộ ra một vòng thịt mềm non hồng chưa lùi về, thuốc mỡ trơn trượt, ngón tay Hàn Mạc ra ra vào vào, hỏi: "Lúc sáng đã bôi chưa?"

"Ưm... bôi rồi."

Thoa thuốc rồi mà vẫn không hết sưng, xem ra hắn đã chà đạp người ta quá tàn nhẫn rồi.

Hàn Mạc rút tay ra, cúi đầu hôn một cái lên thịt đùi cậu: "Được rồi, nằm đi."

"Còn chưa thu dọn hành lý." Nguyễn Đào muốn bò dậy: "Em sợ sáng mai không kịp."

Hàn Mạc đè cậu lại vào trong chăn, đứng lên rút giấy lau lau tay, lại tắt đèn đi, chỉ để lại hai ngọn đèn nhỏ đầu giường: "Ngày mai tôi thu dọn với em, sẽ kịp thôi."

Nói xong liền dẫm lên giường, bắt lấy Nguyễn Đào trơn bóng vừa mềm vừa thơm vào trong ngực: "Có mệt hay không?"

Nguyễn Đào thành thật nói: "Có, nhưng vẫn còn sức mát xa cho ngài."

Dường như muốn chứng minh, cậu vòng tay ra sau lưng nam nhân xoa qua xoa lại, không giống mát xa, ngược lại giống đang ăn đậu hủ hơn.

Hàn Mạc sung sướng nói: "Cho em nợ, còn có nhiều cơ hội."

Hai người nhìn nhau, dưới ánh đèn càng thêm dụ hoặc, Nguyễn Đào mê mẩn ngây ngốc, lúc hai cánh môi quần lấy nhau, cậu không nhớ được là ai đã chủ động bắt đầu, là cậu sao? Cậu chu môi? Hay là tiên sinh hôn chóp mũi cậu trước, sau đó lại hôn lên môi?

Ôn nhu, mềm mại, mềm như bông.

Đẹp đẽ đến mức muốn thở dài.

Nguyễn Đào lẩm bẩm: "Tiên sinh."

"Ừ?"

"Em thật sự là món đồ chơi của ngài ạ?"

Lúc đầu đương nhiên là như vậy, nhưng đến bây giờ thì tất nhiên không phải.

Hàn Mạc nhẹ nhàng cong môi, hắn chưa kịp đáp đã nghe Nguyễn Đào buồn bã cầu xin: "Tiên sinh, nếu... nếu như ngài có thích món đồ chơi khác thì đừng đuổi em đi, được không?"

Hàn Mạc lại hôn cậu, hôn đến cậu nước mắt lưng tròng, đáp ứng cậu: "Được."

Đôi mắt Nguyễn Đào càng ướt át, đây vốn không phải là đáp án mà cậu muốn nghe, cậu quay mặt đi vùi đầu vào gối cọ cọ nước mắt, một bên mắng chính mình không được tham lam, một bên tiếp tục cầu xin: "Có thể cho em hai ngày sau mới đi làm không ạ? Em muốn sắp xếp cho Tự Nhiên trước, cậu ấy còn ở trong khách sạn phải dưỡng thương, còn phải thuê nhà."



Hàn Mạc 'ừ' nói: "Được, chậm rãi tìm."

"Em... ngày mai em sẽ đem thuốc đến cho cậu ấy."

"Được, lái xe của tôi đi, đưa tôi đến công ty trước, buổi tối lại đến đón tôi có được không?"

Nguyễn Đào có chút ngốc: "Ngài yên tâm em sao?"

Hàn Mạc cười: "Lái xe vận tốc 30 km thì tôi còn gì mà không yên tâm nữa, lái nhiều lần sẽ thuận tay thôi."

Nguyễn Đào nhớ lại con xe Porsche màu trắng kia, tưởng tượng đến lúc nó xảy ra chuyện gì, tức khắc vô cùng đau lòng: "Em không được, em, em... lỡ như - -"

"Cuối năm tranh thủ lấy cái bằng nhân viên ưu tú." Hàn Mạc không nghe cậu từ chối: "Đến lúc đó sẽ thưởng một con xe."

Nguyễn Đào nhấp môi, giống như là học trò được tiếp thêm hy vọng, cậu gật gật đầu, lại nói: "Vậy em có thể bán nó rồi đổi thành tiền được không ạ?"

Hàn Mạc: "..."

Hàn Mạc bật cười nói: "Hử, chướng mắt xe nhỏ, muốn SUV sao?"

"Không phải! Em, em..."

"Vậy em biểu hiện cho tốt, nếu đạt được nhân viên ưu tú thì sẽ có SUV, muốn kiểu nào cũng có, như vậy được chưa?"

Nguyễn Đào sốt ruột, bộ ngực cọ lên cơ ngực nóng rực, toát ra chút sữa, cậu gấp đến độ khuôn mặt đỏ ửng, trực tiếp hỏi: "Vậy em muốn cái xe Posrche bây giờ của ngài có được không ạ?"

Hàn Mạc không chút do dự: "Được."

Cái xe này nhìn thế nào cũng hơn 60 vạn.

Nguyễn Đào ngẩng cổ thừa nhận hôn môi, xuống chút nữa, thịt vú phồng lên bị xoa nắn, núm vú phun ra một cổ chất lỏng trắng sữa, lại bị môi lưỡi ấm áp bao lấy mút vào, Nguyễn Đào lập tức sảng khoái đến mức ngân nga.

Cậu thương lượng bằng bất cứ giá nào: "Vậy em có thể coi nó thành tiền chuộc thân không ạ?"

Nếu có thể thì ba năm trả nợ sẽ rút ngắn còn một năm!

Tay chân Nguyễn Đào dùng sức quấn chặt trên người Hàn Mạc, cho dù bây giờ kim chủ đại nhân giận dữ phát hỏa, đẩy cậu ra ném xuống đất thì cậu sẽ không dám nói thêm câu nào nữa.

Được một tấc lại muốn tiến một thước, quả thật là nên ném vào trong phòng tối sửa chữa một phen!

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng vang hút sữa rất nhỏ, Nguyễn Đào sợ đến ngừng thở, cho dù khoái cảm đánh úp lại cậu cũng cắn môi cố nén rên rỉ, trong lòng yên lặng cầu nguyện kim chủ đại nhân đừng tức giận, tốt xấu gì cũng nể tình cậu cho hắn uống sữa mà xử lý nhẹ một chút.

Hôn môi lại từ núm vú chuyển đến cánh môi.

Trong mắt Hàn Mạc đầy ý cười: "Tôi phát hiện em - - "

Nói chuyện sao cứ nói một nửa vậy chứ!

Nguyễn Đào dùng đôi mắt thành khẩn run sợ nhìn hắn, chờ đợi nửa câu cuối.

" - - có phải là cậy sủng sinh kiêu hay không?"

Nguyễn Đào không cách nào phủ nhận tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Đúng vậy."

Hàn Mạc hừ cười: "Nghĩ đến xa như vậy, xem ra em rất có niềm tin."

Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu.

Hàn Mạc coi như không nhìn thấy, hắn giả vờ nói lời hung dữ: "Tốt nhất là em nên biểu hiện cho tốt, nếu không được bình chọn nhân viên ưu tú, em cứ chờ xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau