Nhân Cách Hung Dữ

Chương 5: Thị Trấn Trật Tự(5)

Trước Sau
[Cậu có biết xấu hổ không? Cậu có thấy đáng xấu hổ không? Lừa gạt tình cảm của phụ nữ như thế này tốt lắm sao? ]

[Người chơi này có thể giành được giải Oscar cho kỹ năng diễn xuất của mình rồi đúng không? Thật khó chịu! ]

[Là một con người, sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy? ]

[Nhìn Chu mỹ nhân cảm động biết bao, cô gái tội nghiệp. ]

[Ai nói rằng người chơi Chu mỹ nhân vô tâm? Ra ngay! ]

[Tôi nghe thấy tiếng bốp bốp đâu đây...]

[Một Người chơi tốt bụng, thông minh và đẹp trai như vậy, tôi thích cậu ta, tôi sẽ theo dõi! ]

[Lầu trên, bạn có chắc không? ]

Diệp Thần đã làm cái quái gì mà khiến cho phòng phát sóng trực tiếp phẫn nộ và bất bình như thế?

Kỳ thực cậu cũng không làm gì sai, thật sự không có làm gì nhiều, chỉ là chuẩn bị trước một ít.

Chia sẻ nhiệm vụ phụ với Chu Thiến là điều mà cậu đã nghĩ đến sớm.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nhìn thấy tầng một, nhưng trên thực tế mục đích của cậu là tầng hai, thậm chí là tầng ba.

Cậu không có kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ phụ nào cả, tất cả những gì cậu muốn là 5 điểm mà cậu sẽ nhận được sau khi kịch bản kết thúc. Chu Thiến có thất hứa với cậu hay không cũng không sao, mục đích thực sự của cậu là làm cho cô luật sư xinh đẹp kia áy náy và tín nhiệm mình.

Tính cách 'tốt bụng và vị tha' của cậu đã hoàn toàn được hình thành trong trái tim của Chu Thiến. Diệp Thần tin Chu Thiến lần sau nhất định sẽ giúp cậu khi gặp khó khăn với điều kiện là nó không gây nguy hiểm cho tính mạng của cô ấy.

Nghề luật sư rõ ràng rất hữu ích hơn trong 'thị trấn trật tự'. Vào thời điểm tế nhị này, Diệp Thần đã lấy nhiệm vụ phụ ra trao đổi nó với một đồng minh mạnh mẽ, kiếm lợi nhuận ổn định.

Đương nhiên, là một người thận trọng, biết rằng mình sẽ bị tấn công, làm sao mà cậu có thể không chuẩn bị trước một số thứ?

Trước khi rời khỏi sở cảnh sát, Diệp Thần đã cố tình tìm Sử Triết và nói nhỏ với cậu ta rằng.

Cậu đã lên kế hoạch đặt một cái bẫy nhỏ, sử dụng bản thân mình làm mồi nhử, để dụ con chó đầu người kia ra ngoài. Và Sử Triết, người được xếp vào hàng 'Tuyến Nhân Chứng Thư', sẽ ngay lập tức thông báo và đến nơi. Khi đó, cả hai sẽ phối hợp với nhau để hạ gục con chó đầu người.

Tất nhiên, chủ lực vẫn là Sử Triết, điều duy nhất Diệp Thần phải làm là cứu mạng mình trước khi bị con chó đó tấn công và đợi Sử Triết đến.

Chà, đây chỉ là lời ngụy biện của cậu để đánh lừa Sử Triết thôi, chỉ để đánh lừa, và rất có thể nó sẽ không được sử dụng.

Thật ra, việc cậu khiêu khích chó đầu người, không phải là muốn thoát khỏi nó, mục đích thực sự là...

Không biết từ bao giờ, một làn sương mờ ảo tràn ra trên con phố hoang vắng. Mặt trời dần lặn xuống lại đang cố gắng níu lại chút ánh sáng rực rỡ muốn xuyên qua những đám mây.

Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, Diệp Thần đã cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng như có gì đó đang cố gắng thoát ra ngoài.

Người khác khó phát hiện, nhưng cậu có một năng lực khá đặc biệt, nhưng khả năng này lại rất vô vị, cũng là mấu chốt sinh ra nhân cách phụ.

"Tất cả đều đang nhắc nhở tôi không được ra ngoài. Chẳng lẽ nó có liên quan gì đến màn sương mù kỳ lạ này?"

Không thể đoán ra được, Diệp Thần đi về phía con hẻm nhỏ.

Đến khúc cua, cậu dừng lại;

Nước thải đường phố bẩn thỉu chảy khắp phố, sang cả bãi rác góc phố. Có lẽ dưới màn đêm ngũ quan càng thêm sắc bén, mùi ôi thiu khó ngửi lại càng ngày càng không thể chịu nổi.

"Trên người của nó tanh như vậy, hiển nhiên có thể nhanh chóng luồn lách qua cái mũi của mình, cách ba dãy nhà cũng có thể ngửi thấy."

Ngay khi rời khỏi khách sạn, Diệp Thần đã sớm nhận ra rằng mình đang là mục tiêu của con chó đó.

Tiếng sột soạt trong đống rác vang lên, con chó đầu người bước ra với chiếc xương chân chó đẫm máu trên tay, "Tao... tao sẽ đập xương của mày thành nhiều mảnh!"

Giọng nó áp bức và thâm thúy hơn ban ngày, như thể bóng tối đã ăn mòn sự tỉnh táo của nó. Và xương chân của con chó, không hiểu sao lại sáng chói đến đáng sợ.

"Không vội, tao muốn cùng mày nói chuyện, kết bạn thì sao?"

Lần đầu tiên đối mặt với một tên biến thái, Diệp Thần sống lưng vốn đã lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu.

"Không phải nói chuyện, tao... ác, tao có chứng cứ."

Chó đầu người lấy ra từ cánh tay một tờ giấy đen nhàu nát, Diệp Thần mơ hồ nhìn thấy dòng chữ ' Hương Diệp Quán Bar, Mafia ', v.v... Đây là giấy chứng nhận giết người một lần được chó đầu người mua với giá 'cao ngất ngưởng'.

"Em có vẻ đang sốt ruột?"

Chó đầu người rõ ràng so với ban ngày mạnh hơn, nhưng Diệp Thần lại tinh tường ý thức được nó có hơi háo sắc, "Mày sợ cái gì? Buổi tối? Hay là, màn sương mù kỳ quái này?"

Diệp Thần mở rộng vòng tay, hít thở một hơi...

"Ọe!!"

Chó đầu người dừng lại, không thể giải thích được nhìn vào cậu chàng đang cúi xuống mà nôn mửa, như muốn nhổ ra cả lục ngũ phủ tạng khỏi bụng mình. Nhưng thị lực của nó không tốt lắm, trí não uể oải cũng hơi chệch choạc.

"Khụ, khụ, khụ!"

Diệp Thần ho khan một tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại.

Hai tai có chút đỏ lên - muốn lõm xuống một cái hình dạng để đeo chữ B, nhưng mùi khói tanh tưởi từ mũi xông vào phổi, suýt nữa làm cậu muốn chết đi sống lại.

"Tên chó kia, đã bao ngày không tắm rồi?"

Chó đầu người này đúng là một quả bom khí di động nha!

"Không, đi tắm."

Chó đầu người rất có lễ phép, trả lời xong liền giơ xương chân chó lao về phía Diệp Thần gầm lên một tiếng!

Nhưng Diệp Thần đã sớm đề phòng!

Thể lực của cậu không đủ linh hoạt, nên việc chọn vị trí đứng cậu đã cố ý tính toán. Không chỉ dễ dàng thoát khỏi chỗ khúc xương đập xuống, còn nhân lúc đang nôn ói cậu đã lấy ra một đoạn giây thừng.

Con chó đầu người không thể né tránh, không những bị vấp ngã mà còn lao xuống rãnh nước bốc mùi bên cạnh.

"Tắm thường xuyên là một thói quen tốt. Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Bạn chó, đừng khách sáo."

Ngoài miệng chiếm tiện nghi, Diệp Thần lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng cho dù cậu có nhanh đến đâu, cậu cũng không thể nhanh hơn một con chó đầu người đã rơi vào trạng thái điên loạn!



Bị Diệp Thần, lý trí của chó đầu người hoàn toàn sụp đổ, trèo ra khỏi mương nước hôi thối, còn không có lấy xương chân của con chó.

Ba phút, đến ba phút.

Chứng chỉ 'Tuyến Nhân Chứng Thư' sẽ không hoạt động, cậu chỉ cần giữ chân thêm ba phút nữa, Sử Triết sẽ đến.

Nhưng Diệp Thần không mong đợi điều này.

Chết tiệt, ông đây đã bị tấn công rồi, tại sao tên đó còn chưa xuất hiện?

Nhận định của mình có sai không?

"Con chó ngu ngốc chết tiệt kia, dừng lại ngay, ông đây cũng là người được chứng nhận nha!"

Trong khi né tránh, Diệp Thần lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong tay cậu, "Mày có nhìn thấy nó không? Tao hiện tại là cảnh sát. Giấy chứng nhận giết người của mày có bao gồm hành hung cảnh sát không?"

Diệp Thần nói nhảm đình trệ thời gian, chó đầu người lại đột ngột dừng lại.

Đôi mắt hung dữ ban đầu đó bùng lên ngọn lửa sợ hãi không thể kiểm soát!

Chuyện gì đã xảy ra?

'Tuyến Nhân Chứng Thư' có đủ sức răn đe nó không?

Không, chó đầu người thậm chí không thèm nhìn vào giấy chứng nhận, thậm chí còn không nhìn Diệp Thần, mà nhìn thẳng vào con hẻm sâu và im ắng phía sau cậu!

Diệp Thần cũng cảm giác được điều gì đó liền đột ngột quay người lại, không quan tâm chút nào để lộ lưng về phía đối phương.

Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa vui mừng, trong đầu cậu chỉ còn lại một câu: Tôi đợi anh lâu lắm rồi nha!

Có gì trong con hẻm đó?

Không có gì ngoài tiếng mèo hoang thỉnh thoảng kêu lên trong sự trống trải.

Nhưng cả Diệp Thần và chó đầu người đều cảm nhận được sát ý nguy hiểm và cực kỳ điên cuồng.

Trong số đó, đặc biệt là chó đầu người. Nó nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, mặc dù Diệp Thần không còn lải nhải nữa, nó cũng không dám công kích, cũng không dám hành động hấp tấp.

Cơ thể nó run lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, vảy máu trên đầu con chó thối rữa đã ngưng tụ, cũng bởi vì căng thẳng quá mức mà có dấu hiệu nứt ra mờ nhạt, còn có chất lỏng màu đen sẫm không ngừng chảy ra.

Đây là phản ứng sinh lý khi buộc phải đối mặt với một thiên địch nguy hiểm.

Diệp Thần không quá kinh hãi, tâm tình giờ này rất phức tạp.

Dù không nhìn thấy gì trong hẻm sâu, nhưng cậu hiểu rõ hơn ai khác chuyện gì đang xảy ra - 'người' cậu chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, nhân cách phụ!

Diệp Thần từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích, đó là dẫn ra nhân cách phụ thông qua Chó Đầu Người.

Cậu không chắc là mình có thể thành công hay không, nhưng vì nhân cách phụ muốn 'chơi trò chơi' với cậu, thì cậu cũng không thể bị giết bởi một con chó đầu người trước khi họ gặp nhau, phải không?

Trên thực tế, theo kế hoạch ban đầu, thời điểm thích hợp nhất là hai ngày sau. Nhân cách phụ không chỉ giết người, còn úp nồi lên đầu cậu, với tình thế như vậy, phải lập trước kế hoạch là điều đương nhiên.

Mặc dù quá trình này rất nguy hiểm, nhưng kết quả vẫn là tốt nhất.

"Cũng tốt, nhưng là không quá tốt." Diệp Thần trong lòng thở dài, Nhân cách phụ chỉ lộ ra một chút sát khí, liền có thể răn đe được con Chó Đầu Người kia, cũng quá lợi hại rồi.

[Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu ta không chiến đấu? ]

[Chó Đầu Người sợ hãi, nhìn kìa, nó sợ đến mức tiểu luôn rồi! ]

[Có gì trong ngõ, sao tôi không nhìn thấy gì? ]

[Chết tiệt, chúng ta rõ ràng là đang nhìn từ góc nhìn của Thượng Đế mà..]

Những nhịp tim đập nhanh đến rợn người nhanh chóng bình thường trở lại. Tiếng bước chân vội vã từ một con phố khác vang lên, sự quái đản trong con hẻm cũng biến mất.

"Ầm ầm..."

Với một tiếng hú, Chó Đầu Người thực sự đã bỏ lại Diệp Thần và chạy đi hướng khác!

Khi Sử TRiết đến, Diệp Thần là người duy nhất còn lại trong con hẽm hôi thối.

Diệp Thần liếc nhìn xương chân chó nổi trên mương nước bẩn, sau khi Chó Đầu Người rời đi, máu trên xương chậm rãi tiêu tán, một lúc sau hoàn toàn biến thành một mảnh xương trắng bình thường.

"Đáng tiếc, thứ này cũng vô dụng rồi."

Cậu từ lồng ngực lấy ra một lọ nước hoa, cái này cậu lấy từ phòng khách sạn, cũng là một biện pháp bảo vệ mình chống lại mùi hôi trên Chó Đầu Người - loài chó thường rất nhạy cảm với những mùi khó chịu.

Khứu giác của chó gấp 1.000 lần so với con người và Chó Đầu Người rõ ràng có 'sự tiến hóa' về mặt này. Diệp Thần vốn muốn định tìm cơ hội kiểm chứng, nhưng năng lúc của nhân cách phụ quá mạnh, vừa xuất hiện đã khiến anh bạn kia sỡ hại.

Lần sau, cậu có thể chuẩn bị tinh dầu... uh, như vậy cũng không quá ác phải không?

"Diệp Thần!"

Diệp Thần nghĩ đến đây, liền thấy Sử Triết cầm dùi cui, thở hổn hển chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu xen lẫn vui mừng, "Thực xin lỗi, tôi đến muộn, nhưng thật may là cậu vẫn không sao... Không có chuyện gì chứ? "

"Nó... ừm, bỏ chạy rồi."

Diệp Thần muốn nói dối, nhưng nghĩ đến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu vẫn nói thật: "Trong con hẻm đó xuất hiện một thứ rất đáng sợ, làm cho Chó Đầu Người sợ hãi."

"Một thứ đáng sợ?"

Sử Triết nhanh chóng quay đầu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm con hẻm, suy nghĩ một chút rồi hạ giọng: "Trời tối rồi, chúng ta ra khỏi đây đi!"

"Mà cậu biết đó là gì không?" Diệp Thần cố ý hỏi.

"Không biết, ban đêm ở quê hương lý tưởng xuất hiện mấy thứ này cũng không có gì lạ."

Nói rồi, Sử Triết kéo Diệp Thần đứng dậy, bất giác đi về phía con đường khác, "Chó Đầu Người còn có thể tấn công, vậy tôi sẽ đưa cậu về khách sạn trước."

"Từ từ, từ từ!"

Sử Triết sức lực rất lớn, Diệp Thần phải mất rất nhiều nỗ lực để làm cho cậu ta dừng lại, "Quán bar Hương Diệp ở đâu? Chó Đầu Người đã mua giấy phép giết người ở đó."

"Ồ, cũng không có gì lạ."



Chức năng duy nhất của 'Tuyến Nhân Chứng Thư' là phát hiện tội phạm trong vòng 50 mét, nhưng Chó Đầu Người có chứng chỉ giết người, và việc tấn công Diệp Thần cũng không phạm pháp.

"Quán bar Hương Diệp là cái mẹ gì vậy? Nó bán chứng chỉ giết người? Thì ai cũng có thể mua nó?"

Nếu vậy, cái gọi là quy tắc và trật tự cũng đều là trò đùa. Mặc dù toàn bộ 'Thị trấn Trật tự' chỉ toàn là những trò đùa vặn vẹo.

"Dĩ nhiên là không."

Sử Triết giải thích: "Quán bar Hương Diệp là cứ điểm quan trọng của Mafia. Tất cả giấy chứng chỉ phạm tội trong thị trấn đều do Mafia cấp. Chó Đầu Người có thể mua nó vì cậu đã từng ngăn hắn 'phạm tội giết người"

"Tuy nhiên, chứng chỉ giết người của nó chỉ có thể được cấp một lần, có thời hạn và tốn kém."

Vậy thì Mafia và đồn cảnh sát là đen trắng, đại diện cho hai mặt của trật tự, không can thiệp vào nhau mà bổ sung cho nhau?

"Nó bao nhiêu tiền?"

"Tiền? Thứ ít giá trị nhất ở Vùng Đất lý tưởng này chính là tiền. Thôi, đừng hỏi nữa, mau đi thôi!"

Sử Triết nhìn trời có chút nóng nảy, nhưng Diệp Thần đã thoát khỏi tay cậu ta, nghiêm túc nói: "Tôi muốn đến Quán bar Hương Diệp, bây giờ tôi phải đi ngay!"

"Cậu tính làm gì ở quán Hương Diệp đó?" Sử Triết cau mày, "Dù có đi thì cũng có thể đợi đến ngày mai".

Nhưng ngày mai sẽ quá muộn!

Diệp Thần trong lòng cười khổ, mọi người đều nhắc nhở hắn Thị trấn ban đêm rất nguy hiểm, vì cái gì lại muốn đi ngay bây giờ?

Không phải Nhân Cách phụ đáng chết đó à!

Sau khi hù Chó Đầu Người bỏ đi, Nhân Cách phụ còn để lại trong đầu Diệp Thần bốn chữ:

"Quán bar Hương Diệp."

"Vì là quán bar nên càng về đêm càng sôi động. Có lẽ chúng ta có thể tìm ra tên tội phạm giả danh tôi. Mặt khác, vạn nhất hắn mua chứng chỉ giết người, thì không phải là không thể trừng phạt hắn nữa sao? "

Diệp Thần phẫn nộ nói: "Tên đáng ghét kia, ta sẽ không bao giờ cho phép hắn ra tay không bị trừng phạt!"

Diệp Thần đưa ra lời giải thích rất phù hợp với tính cách của Sử Triết, trong mắt khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu cũng là vì nhiệm vụ phụ mà chấp nhận rủi ro, tuy rằng quá mức gấp gáp cũng có thể gây ra nhiều nghi ngờ.

"Cậu nói đúng, nhưng mà..."

Vị cảnh sát có tinh thần công lý lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy trên mặt, "Trời sắp tối rồi, tôi không thể ở trong đêm đen quá lâu, cậu cũng vậy, trừ phi uống thuốc."

"Công dụng của nó là gì?"

Diệp Thần từ trong tay lấy ra một lọ nhỏ chất lỏng màu xanh lá cây đậm mà cảnh sát Lý đưa cho cậu, "Có liên quan đến sương mù sao?"

"Nói tóm lại là đừng hỏi, nhớ rằng khi màn đêm buông xuống mà không tự chủ được thì đừng chần chừ mà uống ngay lập tức!"

Sử Triết nghiến răng nói: "Tôi sẽ cùng cậu đến quán bar!"

"Không, cậu chỉ cần nói cho tôi cách đến đó thôi, uh..."

Sử Triết đối sử với cậu rất tốt, sau này nhất định còn có thể bảo vệ cậu, nhưng Diệp Thần không muốn giết cậu ta. Sau khi nghĩ ra điều gì đó, cậu có hơi ngượng ngùng nói:

"Hừ, tôi không có mục đích tốt khi đến đó đâu. Nên cậu đưa tôi tới cửa quán bar là được rồi."

Xém nữa đã quên còn có thếp lập 'mù đường' trong thiếp lập cá nhân.

Trước đây cậu không nghĩ đó là một vấn đề lớn, nhưng bây giờ lại thấy, mù đường ở Thị Trấn lý tưởng cũng là một thảm họa.

'Lỗi' này phải sẽ được giải quyết bằng cách mua một cái la bàn không?

Chao ôi, giá mà cậu có thể biến Chó Đầu Người thành 'con chó dẫn đường' của mình...

Quán Bar Hương Diệp nằm ở đường Hương Tạ, cách đây hai con phố. Nếu cả hai tăng tốc, có thể đến nơi sau chưa đầy mười phút.

"Cậu thật sự không cần tôi đi cùng?"

Nhìn về phía cửa quán bar đang náo nhiệt, Sử Triết có hơi do dự: "Tuy rằng đây là lãnh địa của Mafia, ít người dám gây chuyện, nhưng lại có không ít kẻ điên vào ban đêm. Cậu trờ xa đất lạ, đề phòng...". "

"Đừng lo!"

Diệp Thần nhìn bầu trời, sương mù chung quanh dày đặc, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu vẫn luôn cảm thấy trong sương mù có mùi đó khó giải thích được.

"Trời tối rồi, cậu mau về đi. Đừng lo lắng, tôi biết phải làm sao, sẽ không gây chuyện."

"Chà, nếu cậu gặp rắc rối, thì nhớ nói cho tôi bằng 'Tuyến NHân Chứng Thư'. Ngoài ra, trước 9 giờ tối, dù sao thì cậu cũng phải về khách sạn! Nếu về không kịp thì tìm chõ nào đó trốn 1 đêm, ngàn vạn lần không thể ở ngoài trời!"

Lần này Sử Triết uy nghiêm chưa từng có, thậm chí cậu ta còn bí mật quyết định rằng nếu Diệp Thần bị tấn công, cho dù cậu ta có 'sa đọa', cậu ta cũng phải cứu người.

Diệp Thần càng ngày càng hài lòng với người anh em trẻ tuổi này, thậm chí còn có chút cảm động.

Tạm biệt cậu bạn trẻ, cậu nhìn lên tấm biển quảng cáo mang đầu hơi thở nghệ thuật 'lá phong nâu', chỉnh đốn quần áo, nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi từ từ mở cửa quán bar.

Nội thất của quán lấy tông màu tối làm chủ đạo, khác hẳn với những gì cậu tưởng tượng.

Nơi này cũng không ồn ào náo động, không có nhóm trai gái lẫn lộn, tựa hồ từng người đều có mục đích riêng.

Thời điểm Diệp Thần bước vào quán bar, có ít nhất mười mấy luồng tầm mắt đặt lên trên người cậu. Có kinh ngạc nhiên, có tò mò và thậm chí là một vài ánh nhìn ác ý.

Những người mới đến Thị Trấn lý tưởng, thì sẽ có rất ít người đến Quán bar Hương Diệp này, nhất là vào thời điểm này. Ngoài ra, cậu còn thực sự rất ưa nhìn, ở một nơi trật tự hỗn loạn như nơi này việc bị nhìn 'chằm chằm' là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, Diệp Thần không thèm để ý đến những ánh mắt này.

Cậu đứng ở cửa, cơ thể bất giác cứng đờ.

Tất cả sự chú ý của cậu đều bị thu hút bởi một người u sầu, mâu thuẫn, nhưng lại cực kì hấp dẫn ở rìa quầy bar - Nhân Cách phụ.

Hắn ngồi ngay ngắn ở quầy bar, vận bộ vest mạ vàng cùng dáng người hoàn hảo khiến hắn lại càng thêm cấm dục, chiếc nơ cùng chiếc mũ đội đầu tinh tế hắn mang càng khiến hắn giống như một quý ông đẹp trai song hành cùng sự duyên dáng và quyến rũ.

Lắc lắc ly rượu, khóe miệng hơi nhếch, nét u sầu xen lẫn với ánh mắt điên cuồng....

Suy nghĩ của Diệp Thần bắt đầu bay bổng: Nếu mình là một người phụ nữ, thậm chí là một quý cô, có lẽ mình cũng sẽ bị chinh phục ngay lần đầu tiên khi thấy hắn, phải không?

Editor có chuyện muốn nói: Đừng mê trai nha bạn Diệp~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau