Chương 15: Thị Trấn Trật Tự (15)
Con rối Diệu Kỳ rất nhanh, Lệ tỷ vừa đóng cửa đã chạy xuống lầu, ôm chặt lấy đùi Diệp Thần.
Diệp Thần thân thể cứng ngắc, đụng phải thứ trơn bóng vướng víu dưới chân liền khiến cậu không dám cử động.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú và ngây thơ, lại nhìn thấy một đôi con ngươi đen không có tròng trắng, tràn đầy hoài niệm...
"Em gái, có thể em ngửi nhầm rồi."
Kìm nén dòng cảm xúc, Diệp Thần nghiến răng nói: "Hơn nữa, tôi là đàn ông."
"Mẹ!"
Con búp bê tên Diệu Kỳ rất cứng đầu, cô bé tin rằng Diệp Thần chính là mụ mụ, kiên định và không hề thay đổi.
Mỗi lần cô bé hét lên, dấu ấn tinh thần của Diệp Thần càng thêm sâu đậm.
Cũng không chỉ có Diệp Thần...
"Mụ Mụ, đừng bỏ, rơi con, con yêu, mụ mụ...."
Chó Đầu Người mắt đỏ sẫm, rõ ràng là đang muốn đánh, nhưng chỉ nói tiếp: "Mày không có, cha mẹ, mày chỉ có..."
Chị gái!
Trong toàn bộ biệt thự, người duy nhất không bị ảnh hưởng dường như là Lệ tỷ.
Diệp Thần vội vàng ra tiếng hiệu SOS, nhưng cậu lại chỉ nhìn thấy ánh mắt càng thêm phức tạp, phức tạp đến mức Diệp Thần có thể gọi là tệ.
"Diệu Kỳ sẽ không thừa nhận sai lầm, cậu chính là mẹ con bé."
Đựu!
Diệp Thần rất muốn chửi bậy, nhưng hệ thống lại đột nhiên nhắc nhở khiến cậu phải câm miệng;
【Xin chúc mừng, Người chơi Diệp Thần, vì sự không sợ hãi của bạn trước Diệu Kỳ, đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn duy nhất của Thị Trấn lý tưởng, nhiệm vụ ẩn đang load... Đã load xong: Vui lòng vào Bãi phế liệu, định hình lại Trật Tự mới cho Thị Trấn lý tưởng, và cứu vớt những người thất vọng】
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật đang được thêm... Đã thêm thành công. Xin chúc mừng người chơi, bạn đã thành công mở khóa nhân vật thứ hai: Mẹ Diệu Kỳ.】
【Thiết lập nhân vật Mẹ Diệu Kỳ: Mẹ Diệu Kỳ là một hiệp sĩ, cô ấy yêu trẻ con và cũng yêu Thị Trấn lý tưởng. Cô ấy có thể hy sinh bản thân không chút do dự vì lợi ích của con cái và tổ ấm của mình.】
【Gợi ý: Người chơi không được vi phạm tính cách 'mẹ', nếu không Diệu Kỳ sẽ tiếp tục đi tìm mẹ khác.】
(Trời má cái thiết lập đi tìm chết này!)
[Nhiệm vụ ẩn thực sự được kích hoạt! ]
[Ba điều kiện thật kỳ lạ, nhưng cũng chúc mừng người chơi đã làm mẹ nam. ]
['Diệu Kỳ' thật dễ thương, tôi cũng muốn có một cô con gái như thế này...]
[Dễ thương? Nó cũng không đáng sợ? 'Mẹ' của con bé chỉ là một định lượng, và nó có thể thay đổi bất cứ lúc nào nếu nó không hài lòng đấy. ]
[Tại sao mấy người lại không lạc quan chút nào vậy? Người chơi là một người tốt bụng và vị tha, uh, mặc dù cậu ấy có một chút tự luyến, còn có chút bướng bỉnh, một chút độc đáo trong sở thích của mình, thỉnh thoảng cũng có hơi điên...]
[Mau xem, thông báo trong hội trường phát sóng trực tiếp! Người chơi đã lấy thân mình, khiến Trật Tự của Thị Trấn thay đổi..]
[Ngu ngốc? Aiya, theo dõi, theo dõi...]
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở lần lượt khiến lưng Diệp Thần lạnh đi.
Cậu không cảm thấy hạnh phúc chút nào, ngược lại trực giác cho cậu biết rằng là cậu đã chọc vào mớ phiền phức lớn - Diệu Kỳ đáng sợ này, có Thượng Đế mới biết điều gì đã khiến cậu trở thành 'mẹ' của con bé trước khi tìm thấy người mẹ tiếp theo.
"Trung thực, công bằng, vị tha, nhân ái, khiêm tốn, anh dũng, hy sinh..."
Lệ tỷ nhàn nhạt nói, nhìn Diệp Thần ánh mắt càng thêm phức tạp, "Thực xin lỗi, là tôi lúc trước đã đã trách lầm cậu, cậu đúng là một dũng sĩ."
Diệp Thần: Tôi không, không có, đừng có nói nhảm!
"Tôi cũng đã hiểu lầm cậu."
Không ngờ phản ứng của Chó Đầu Người lại càng mạnh hơn, trực tiếp quỳ một chân xuống, nhìn Diệp Thần thành tâm cầu khẩn, "Cậu lúc trước không phải đang làm nhục tôi, mà là đang cứu tôi! Thân thể tóc tai, nhận làm cha làm mẹ, tôi, nguyện ý trở thành, con chó trung thành nhất của cậu."
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật người chơi đã được đánh giá cao bởi hai NPC trong cốt truyện, vai diễn này rất thành công, hãy cố gắng kiên trì ~】
Đồ điên!
Trong toàn bộ biệt thự, trừ cậu ra không còn một người nào bình thường cả.
Ngoài ra, đừng có lúc nào cũng tổng kết lại là 'Hãy cố gắng kiên trì', như thế cũng không thể kiếm được điểm vào túi nha?
"Được rồi......"
Đánh không lại thì gia nhập, sống lưng đổ mồ hôi lạnh cảnh báo Diệp Thần phải nghe theo, "Trước giờ tôi không để ý đến việc bị hiểu lầm. Bị người đời chỉ trích tôi sẽ càng thêm cứng rắn. Tôi là, một dũng sĩ thật sự. Tuy nhiên, trước sự đồng tình và yêu mến của các bạn, tôi vẫn rất xúc động ".
Cơ mặt của Lệ tỷ run lên, chính vì hành vi tự luyến và kiêu ngạo kia của Diệp Thần, mới làm cô sinh ra ' hiểu lầm ', không chỉ một lần.
"Mẹ......"
Tình yêu và sự ngưỡng mộ từ mọi phương hướng khiến Diệp Thần đau não.
Mặc dù đã chấp nhận lời sắp đặt, nhưng cậu vẫn rất mong chờ hỏi: "Em không thấy tôi là đàn ông sao? Lúc nói chuyện phải gọi là 'Bố' nhé?"
"Mẹ!"
"Được thôi... thôi, tôi là mẹ."
Diệp Thần thật sự muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt, trẻ con là thứ khó chiều nhất!
Đặc biệt là loli.
" Diệu Kỳ ngoan, mẹ sẽ không rời đi, con buông tay trước, được không?" Vẻ mặt Diệp Thần méo mó đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói ra từ 'mẹ'.
An ủi có tác dụng, Diệu Kỳ buông tay ra, cảm giác trơn trượt biến mất, trái tim muốn nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
"Diệu Kỳ ngoan, ngủ tiếp đi, mẹ em có chị chăm sóc, sẽ không có chuyện gì."
Lúc này, Lệ tỷ lại giống như một người mẹ hơn, nhẫn nại và dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngoan, bệnh sẽ khỏi, lớn lên có thể giúp đỡ chị và mẹ."
"Em có mẹ, em không còn sợ hắn ta nữa!"
Diệu Kỳ nhảy tới trước mặt Diệp Thần, nắm lấy tay cậu, giọng nói của cô bé lại vang vọng xung quanh,
"Mẹ, khi nào con tỉnh lại, con sẽ cùng mẹ đi chơi."
Nói xong Diệu Kỳ nhảy lên lầu hai, cô bé đứng ở trong góc, vẫy tay với Diệp Thần, rồi vui vẻ trở về phòng.
Diệp Thần xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn Lệ tỷ, lịch sự và kiên quyết hỏi: "Tôi cần một lời giải thích, bao gồm xuất thân và năng lực của con bé. Đừng nói với tôi, đây cũng là 'Trật Tự'."
"Tôi cũng không biết."
... Trên đời còn có câu trả lời nào lãng xẹt hơn bốn chữ này?
"Tôi không biết nguồn gốc của con bé, huống chi năng lực của con bé, con bé có thuộc về Trật Tự hay không." Nhận thấy sự không hài lòng của Diệp Trần, Lệ tỷ giải thích cặn kẽ, "Đừng lo lắng, khi Diệu Kỳ cho rằng cậu thật sự là mẹ con bé. Thì tôi sẽ không giấu cậu bất cứ điều gì nữa. "
Hehe, cảm ơn rất nhiều.
"Cảm ơn sự chân thành của cô, cô có thể giải thích cặn kẽ cho tôi được không? Giọng con bé hình như... ừm, có thể tác động đến tinh thần? Khi con bé gọi tôi là mẹ, tôi bất giác bị đưa vào vai diễn. Giống như con bé thật sự là con của tôi vậy. "Nhưng huống chi là con cái, cậu thậm chí còn không có vợ.
"Đúng, đó là khả năng của Diều Kỳ."
Lệ Tỷ thở dài một hơi, "So với Tác đông tinh thần, thứ đáng sợ nhất chính là giọng nói bản thân."
"Không gian?"
Diệp Thần đưa ra phỏng đoán, Lệ tỷ gật gật đầu, "Nó gần như, hay đúng hơn, là khái niệm trừu tượng về 'Không gian'."
"Có ý gì?"
"... Nói một cách đơn giản thì, nếu Diệu Kỳ ở trong phòng ngủ, cho dù con bé có hét to thế nào, hay cho dù cậu muốn nghe trộm bằng những camera tiên tiến nhất, thì cậu cũng sẽ không nghe thể thấy một âm thanh nào."
Điều này thật đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất không phải là điều này.
"Nếu con bé rời khỏi biệt thự và đi ra đường, giọng nói của con bé sẽ được nghe thấy ở khắp mọi nơi trong Thị Trấn. Dù cậu ở đâu, cậu cũng sẽ nghe thấy rõ ràng. Thêm vào đó, âm lượng sẽ tăng gấp đôi khi không gian tăng lên!"
"Đây......"
Diệp Thần kinh ngạc đến không nói nên lời, bởi vì cậu nghĩ tới nhiều hơn - nếu như Diệu Kỳ rời đi Thị Trấn lý tưởng thì sao?
Dựa trên khái niệm trừu tượng về 'không gian', nếu Diệu Kỳ ở trong một thành phố lớn, chỉ cần bản thân 'âm thanh' cũng có thể khiến màng nhĩ của người và động vật trong thành phố bị đâm thủng, thậm chí cả não!
Tiến thêm một bước, nếu Diệu Kỳ rời khỏi thành phố, con bé sẽ đến nơi hoang dã. Hơn nữa, đưa con bé ra biển, bên 'bức xạ' của con bé, sẽ là cả trái đất?
Âm lượng lúc đó...
Ngay cả khi trái đất không bị xóa sổ vì điều này, nhưng đất đá sẽ sập lở, sông cạn đá mòn là việc khó tránh khỏi. Tất cả các sinh vật trên trái đất, bao gồm cả vi sinh vật, sẽ bị diệt vong trong 'làn sóng âm thanh' đáng sợ này!
Diệp Thần thậm chí còn nghĩ đến việc đưa Ma Lực thoát khỏi trái đất tiến vào vũ trụ để đến không gian bên ngoài...
Vũ trụ là vô hạn, theo 'quy tắc' hoặc 'trật tự', âm thanh Ma Lực cũng sẽ là vô hạn...
Điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Vũ trụ sẽ đứng trên bờ vực sụp đổ, trở về một mảnh hư không?
Diệp Thần không dám nghĩ tới, nỗi sợ hãi không kìm chế được từ đáy lòng lan ra từng tế bào trong cơ thể. Cậu trong tiềm thức nín thở, cậu sợ thứ không khí mình hít vào, ngay cả tiếng 'thở'.
[Tôi sốc...]
[Suỵt, đừng nói chuyện! ]
[Thảo nào Lệ tỷ lại căng thẳng như vậy, chỉ là... tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào. ]
[Một kịch bản không dành cho người mới vậy mà lại thực sự ẩn chứa một con quái vật đáng sợ như vậy. ]
"Cậu căng thẳng quá rồi."
Nhìn thấy Diệp Thần không dám nhúc nhích, Lệ tỷ cười nói: "Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú! Thư giản đi, Diệp Thần, Diệu Kỳ là một đứa bé ngoan, không đáng sợ như cậu nghĩ đâu."
"Ha ha......"
Một sự tồn tại đáng sợ như vậy có thể hủy diệt thế giới chỉ với một từ bất đồng, không phải là rất đáng sợ sao?
Không quan trọng là con bé có nghe lời hay sao, bản thân gần một sự tồn tại như vậy, liền đại biểu cho mất đi.?
Sự tồn tại như vậy, là lưu trữ ăn tết sao?
Phải bị tiêu diệt!
Chà, Diệp Thần thừa nhận rằng cậu đã quá lo lắng...
"Cô còn muốn nói gì với tôi không?"
Lệ tỷ suy nghĩ một chút rồi nói: "Thời gian Bãi phế liệu hoạt động là sau chín giờ tối. Ngoại trừ muốn dọn dẹp, không có sinh vật nào có thể vào được."
Huh? Có lẽ nào Tiêu Khi Ức không được coi là một sinh vật 'sống'?
Hay, hắn hack được Chuông Trật Tự nhưng lại không vào bãi phế liệu?
"Và chỉ có một con đường để người sống bước vào." Lệ tỷ mím môi, phức tạp và buồn bã, "Cậu và những người như cậu, phải dùng linh hồn để hiến tế mới có thể còn sống vào được. Càng nhiều, càng an toàn."
Lệ tỷ lúc trước có lẽ đã có ý định, đợi sau khi tìm được Bãi Phế Liệu, chị ta sẽ dùng Diệp Trần và những người khác hiến tế đúng không?
[Hệ thống nhắc nhở: Xin hãy tìm một người có tinh thần của kỵ sĩ, đây là chìa khóa để mở ra Nhiệm Vụ ẩn. 】
Diệp Thần lắc đầu phủ nhận mà không cần suy nghĩ nhiều, cho dù hệ thống có nhắc nhở.
Đương nhiên cậu sẽ không hy sinh bản thân mình, cho dù là hy sinh tính mạng của người khác, đặc biệt là một sinh mệnh vô tội, cho dù không có thiết lập nhân vật, cậu cũng không thể làm được.
Tất nhiên, tiền đề là cậu không ở trong tình huống tuyệt vọng...
"Có thể có những cách khác, nhưng tôi không biết. Chỉ là xin cậu nhớ rằng, cho dù là bằng cách gì, cậu cũng phải hiến tế những người không bị sa đọa, đau khổ, tham lam và dục vọng."
Diệp Thần gật đầu, biểu thị là đã nhớ rõ, lúc chuẩn bị rời đi, Lệ tỷ lại ngăn cản.
"Lấy máu, không phải một lít, mà là nửa lít."
"Đây là Trật Tự?" Diệp Thần mặt nổi gân xanh.
"Đương nhiên, đừng nhìn tôi như thế này." Lệ tỷ cười nửa miệng, "Tôi vốn dĩ muốn dạy cho cậu một bài học, nhưng bây giờ đối mặt với Diệu Kỳ, tôi quyết định sẽ bỏ qua cho cậu."
"Hehe cảm ơn!"
Diệp Thần bất lực không còn cách nào khác ngoài việc bị lấy máu, ánh mắt vô thức quét tới con búp bê trong góc phòng khách.
Có một ý tưởng, cậu nói với vẻ hứng thú: "Nếu chúng ta giải quyết rắc rối một cách êm đẹp, tôi muốn nhờ cô làm cho tôi một việc."
"Gấp cái gì?" Lệ tỷ cảnh giác.
"Hình như con búp bê của cô có thể mang linh hồn? Cô có thể làm cho tôi một cái được không? Kích thước... à, so với kích thước của Diệu Kỳ cũng không chênh lệch lớn lắm. Nhân tiện, không muốn Loli, muốn Shota*."
(Nếu đã xem anime thì các bạn có lẽ sẽ biết Shota là Shotacon, viết tắt của phức cảm Shōtarō nó là một loại hình dáng của nhân vật nam trước tuổi dậy thì, trong truyện này nghĩ là hình dáng của một đứa trẻ khoảng tầm từ 7-14 tuổi, khiêu gợi. Cục cưng à, anh thâm lắm)
Nhân cách phụ cũng là một 'linh hồn', vì vậy có thể nó có thể được gắn vào một con búp bê.
Đối với kích thước, nhỏ hơn một chút chẳng phải là tiện mang đi hơn sao?
Ừm, đây là suy nghĩ vì đại cục, không phải để thỏa mãn sở thích xấu của ai đó...
Lấy máu xong, Chó Đầu Người cõng Lữ Kiệt trên lưng, và cả ba rời biệt thự của Lệ tỷ
"Cẩu huynh, trước đưa cậu ta về khách sạn, sau đó đến quán bar tìm tôi."
Trước khi Cẩu huynh rời đi, Diệp Thần lại nhìn thấy Sử Triết, người dường như luôn tràn đầy sức sống và năng lượng trong bộ đồng phục cảnh sát, đang sải bước về phía mình.
"Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
"Có chuyện gì sao?"
"Chà, Chuông Trật Tự thật đáng ghét, bên ngoài đã hỗn loạn không ra cái dạng gì rồi!"
Mặc dù thắc mắc tại sao Chó Đầu Người lại ở bên cạnh Diệp Thần, nhưng Sử Triết vẫn là chú ý tới Lữ Kiệt trước tiên, "Tay của cậu ta cũng bị chặt?"
"Tại sao, nhiều người cũng bị chặt?"
"Đương nhiên, toàn bộ Thị trấn, ít nhất 200 người đã bị chặt tay! Nhân tiện, bạn bác sĩ của cậu được tuyển vào phòng khám, tốt hơn hết cậu nên trực tiếp đưa y đến đó."
Diệp Thần gật đầu, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Nó rất quan trọng!"
Khuôn mặt tức giận của Sử Triết lộ ra một chút kích động, "Cảnh sát đã nhốt được kẻ sát nhân giả dạng cậu rồi, lần này hắn ta nhất định không thể trốn thoát!"
Editor có chuyện muốn nói: Anh đau đầu em đau lưng TvTT
Diệp Thần thân thể cứng ngắc, đụng phải thứ trơn bóng vướng víu dưới chân liền khiến cậu không dám cử động.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú và ngây thơ, lại nhìn thấy một đôi con ngươi đen không có tròng trắng, tràn đầy hoài niệm...
"Em gái, có thể em ngửi nhầm rồi."
Kìm nén dòng cảm xúc, Diệp Thần nghiến răng nói: "Hơn nữa, tôi là đàn ông."
"Mẹ!"
Con búp bê tên Diệu Kỳ rất cứng đầu, cô bé tin rằng Diệp Thần chính là mụ mụ, kiên định và không hề thay đổi.
Mỗi lần cô bé hét lên, dấu ấn tinh thần của Diệp Thần càng thêm sâu đậm.
Cũng không chỉ có Diệp Thần...
"Mụ Mụ, đừng bỏ, rơi con, con yêu, mụ mụ...."
Chó Đầu Người mắt đỏ sẫm, rõ ràng là đang muốn đánh, nhưng chỉ nói tiếp: "Mày không có, cha mẹ, mày chỉ có..."
Chị gái!
Trong toàn bộ biệt thự, người duy nhất không bị ảnh hưởng dường như là Lệ tỷ.
Diệp Thần vội vàng ra tiếng hiệu SOS, nhưng cậu lại chỉ nhìn thấy ánh mắt càng thêm phức tạp, phức tạp đến mức Diệp Thần có thể gọi là tệ.
"Diệu Kỳ sẽ không thừa nhận sai lầm, cậu chính là mẹ con bé."
Đựu!
Diệp Thần rất muốn chửi bậy, nhưng hệ thống lại đột nhiên nhắc nhở khiến cậu phải câm miệng;
【Xin chúc mừng, Người chơi Diệp Thần, vì sự không sợ hãi của bạn trước Diệu Kỳ, đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn duy nhất của Thị Trấn lý tưởng, nhiệm vụ ẩn đang load... Đã load xong: Vui lòng vào Bãi phế liệu, định hình lại Trật Tự mới cho Thị Trấn lý tưởng, và cứu vớt những người thất vọng】
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật đang được thêm... Đã thêm thành công. Xin chúc mừng người chơi, bạn đã thành công mở khóa nhân vật thứ hai: Mẹ Diệu Kỳ.】
【Thiết lập nhân vật Mẹ Diệu Kỳ: Mẹ Diệu Kỳ là một hiệp sĩ, cô ấy yêu trẻ con và cũng yêu Thị Trấn lý tưởng. Cô ấy có thể hy sinh bản thân không chút do dự vì lợi ích của con cái và tổ ấm của mình.】
【Gợi ý: Người chơi không được vi phạm tính cách 'mẹ', nếu không Diệu Kỳ sẽ tiếp tục đi tìm mẹ khác.】
(Trời má cái thiết lập đi tìm chết này!)
[Nhiệm vụ ẩn thực sự được kích hoạt! ]
[Ba điều kiện thật kỳ lạ, nhưng cũng chúc mừng người chơi đã làm mẹ nam. ]
['Diệu Kỳ' thật dễ thương, tôi cũng muốn có một cô con gái như thế này...]
[Dễ thương? Nó cũng không đáng sợ? 'Mẹ' của con bé chỉ là một định lượng, và nó có thể thay đổi bất cứ lúc nào nếu nó không hài lòng đấy. ]
[Tại sao mấy người lại không lạc quan chút nào vậy? Người chơi là một người tốt bụng và vị tha, uh, mặc dù cậu ấy có một chút tự luyến, còn có chút bướng bỉnh, một chút độc đáo trong sở thích của mình, thỉnh thoảng cũng có hơi điên...]
[Mau xem, thông báo trong hội trường phát sóng trực tiếp! Người chơi đã lấy thân mình, khiến Trật Tự của Thị Trấn thay đổi..]
[Ngu ngốc? Aiya, theo dõi, theo dõi...]
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở lần lượt khiến lưng Diệp Thần lạnh đi.
Cậu không cảm thấy hạnh phúc chút nào, ngược lại trực giác cho cậu biết rằng là cậu đã chọc vào mớ phiền phức lớn - Diệu Kỳ đáng sợ này, có Thượng Đế mới biết điều gì đã khiến cậu trở thành 'mẹ' của con bé trước khi tìm thấy người mẹ tiếp theo.
"Trung thực, công bằng, vị tha, nhân ái, khiêm tốn, anh dũng, hy sinh..."
Lệ tỷ nhàn nhạt nói, nhìn Diệp Thần ánh mắt càng thêm phức tạp, "Thực xin lỗi, là tôi lúc trước đã đã trách lầm cậu, cậu đúng là một dũng sĩ."
Diệp Thần: Tôi không, không có, đừng có nói nhảm!
"Tôi cũng đã hiểu lầm cậu."
Không ngờ phản ứng của Chó Đầu Người lại càng mạnh hơn, trực tiếp quỳ một chân xuống, nhìn Diệp Thần thành tâm cầu khẩn, "Cậu lúc trước không phải đang làm nhục tôi, mà là đang cứu tôi! Thân thể tóc tai, nhận làm cha làm mẹ, tôi, nguyện ý trở thành, con chó trung thành nhất của cậu."
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật người chơi đã được đánh giá cao bởi hai NPC trong cốt truyện, vai diễn này rất thành công, hãy cố gắng kiên trì ~】
Đồ điên!
Trong toàn bộ biệt thự, trừ cậu ra không còn một người nào bình thường cả.
Ngoài ra, đừng có lúc nào cũng tổng kết lại là 'Hãy cố gắng kiên trì', như thế cũng không thể kiếm được điểm vào túi nha?
"Được rồi......"
Đánh không lại thì gia nhập, sống lưng đổ mồ hôi lạnh cảnh báo Diệp Thần phải nghe theo, "Trước giờ tôi không để ý đến việc bị hiểu lầm. Bị người đời chỉ trích tôi sẽ càng thêm cứng rắn. Tôi là, một dũng sĩ thật sự. Tuy nhiên, trước sự đồng tình và yêu mến của các bạn, tôi vẫn rất xúc động ".
Cơ mặt của Lệ tỷ run lên, chính vì hành vi tự luyến và kiêu ngạo kia của Diệp Thần, mới làm cô sinh ra ' hiểu lầm ', không chỉ một lần.
"Mẹ......"
Tình yêu và sự ngưỡng mộ từ mọi phương hướng khiến Diệp Thần đau não.
Mặc dù đã chấp nhận lời sắp đặt, nhưng cậu vẫn rất mong chờ hỏi: "Em không thấy tôi là đàn ông sao? Lúc nói chuyện phải gọi là 'Bố' nhé?"
"Mẹ!"
"Được thôi... thôi, tôi là mẹ."
Diệp Thần thật sự muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt, trẻ con là thứ khó chiều nhất!
Đặc biệt là loli.
" Diệu Kỳ ngoan, mẹ sẽ không rời đi, con buông tay trước, được không?" Vẻ mặt Diệp Thần méo mó đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói ra từ 'mẹ'.
An ủi có tác dụng, Diệu Kỳ buông tay ra, cảm giác trơn trượt biến mất, trái tim muốn nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
"Diệu Kỳ ngoan, ngủ tiếp đi, mẹ em có chị chăm sóc, sẽ không có chuyện gì."
Lúc này, Lệ tỷ lại giống như một người mẹ hơn, nhẫn nại và dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngoan, bệnh sẽ khỏi, lớn lên có thể giúp đỡ chị và mẹ."
"Em có mẹ, em không còn sợ hắn ta nữa!"
Diệu Kỳ nhảy tới trước mặt Diệp Thần, nắm lấy tay cậu, giọng nói của cô bé lại vang vọng xung quanh,
"Mẹ, khi nào con tỉnh lại, con sẽ cùng mẹ đi chơi."
Nói xong Diệu Kỳ nhảy lên lầu hai, cô bé đứng ở trong góc, vẫy tay với Diệp Thần, rồi vui vẻ trở về phòng.
Diệp Thần xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn Lệ tỷ, lịch sự và kiên quyết hỏi: "Tôi cần một lời giải thích, bao gồm xuất thân và năng lực của con bé. Đừng nói với tôi, đây cũng là 'Trật Tự'."
"Tôi cũng không biết."
... Trên đời còn có câu trả lời nào lãng xẹt hơn bốn chữ này?
"Tôi không biết nguồn gốc của con bé, huống chi năng lực của con bé, con bé có thuộc về Trật Tự hay không." Nhận thấy sự không hài lòng của Diệp Trần, Lệ tỷ giải thích cặn kẽ, "Đừng lo lắng, khi Diệu Kỳ cho rằng cậu thật sự là mẹ con bé. Thì tôi sẽ không giấu cậu bất cứ điều gì nữa. "
Hehe, cảm ơn rất nhiều.
"Cảm ơn sự chân thành của cô, cô có thể giải thích cặn kẽ cho tôi được không? Giọng con bé hình như... ừm, có thể tác động đến tinh thần? Khi con bé gọi tôi là mẹ, tôi bất giác bị đưa vào vai diễn. Giống như con bé thật sự là con của tôi vậy. "Nhưng huống chi là con cái, cậu thậm chí còn không có vợ.
"Đúng, đó là khả năng của Diều Kỳ."
Lệ Tỷ thở dài một hơi, "So với Tác đông tinh thần, thứ đáng sợ nhất chính là giọng nói bản thân."
"Không gian?"
Diệp Thần đưa ra phỏng đoán, Lệ tỷ gật gật đầu, "Nó gần như, hay đúng hơn, là khái niệm trừu tượng về 'Không gian'."
"Có ý gì?"
"... Nói một cách đơn giản thì, nếu Diệu Kỳ ở trong phòng ngủ, cho dù con bé có hét to thế nào, hay cho dù cậu muốn nghe trộm bằng những camera tiên tiến nhất, thì cậu cũng sẽ không nghe thể thấy một âm thanh nào."
Điều này thật đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất không phải là điều này.
"Nếu con bé rời khỏi biệt thự và đi ra đường, giọng nói của con bé sẽ được nghe thấy ở khắp mọi nơi trong Thị Trấn. Dù cậu ở đâu, cậu cũng sẽ nghe thấy rõ ràng. Thêm vào đó, âm lượng sẽ tăng gấp đôi khi không gian tăng lên!"
"Đây......"
Diệp Thần kinh ngạc đến không nói nên lời, bởi vì cậu nghĩ tới nhiều hơn - nếu như Diệu Kỳ rời đi Thị Trấn lý tưởng thì sao?
Dựa trên khái niệm trừu tượng về 'không gian', nếu Diệu Kỳ ở trong một thành phố lớn, chỉ cần bản thân 'âm thanh' cũng có thể khiến màng nhĩ của người và động vật trong thành phố bị đâm thủng, thậm chí cả não!
Tiến thêm một bước, nếu Diệu Kỳ rời khỏi thành phố, con bé sẽ đến nơi hoang dã. Hơn nữa, đưa con bé ra biển, bên 'bức xạ' của con bé, sẽ là cả trái đất?
Âm lượng lúc đó...
Ngay cả khi trái đất không bị xóa sổ vì điều này, nhưng đất đá sẽ sập lở, sông cạn đá mòn là việc khó tránh khỏi. Tất cả các sinh vật trên trái đất, bao gồm cả vi sinh vật, sẽ bị diệt vong trong 'làn sóng âm thanh' đáng sợ này!
Diệp Thần thậm chí còn nghĩ đến việc đưa Ma Lực thoát khỏi trái đất tiến vào vũ trụ để đến không gian bên ngoài...
Vũ trụ là vô hạn, theo 'quy tắc' hoặc 'trật tự', âm thanh Ma Lực cũng sẽ là vô hạn...
Điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Vũ trụ sẽ đứng trên bờ vực sụp đổ, trở về một mảnh hư không?
Diệp Thần không dám nghĩ tới, nỗi sợ hãi không kìm chế được từ đáy lòng lan ra từng tế bào trong cơ thể. Cậu trong tiềm thức nín thở, cậu sợ thứ không khí mình hít vào, ngay cả tiếng 'thở'.
[Tôi sốc...]
[Suỵt, đừng nói chuyện! ]
[Thảo nào Lệ tỷ lại căng thẳng như vậy, chỉ là... tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào. ]
[Một kịch bản không dành cho người mới vậy mà lại thực sự ẩn chứa một con quái vật đáng sợ như vậy. ]
"Cậu căng thẳng quá rồi."
Nhìn thấy Diệp Thần không dám nhúc nhích, Lệ tỷ cười nói: "Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú! Thư giản đi, Diệp Thần, Diệu Kỳ là một đứa bé ngoan, không đáng sợ như cậu nghĩ đâu."
"Ha ha......"
Một sự tồn tại đáng sợ như vậy có thể hủy diệt thế giới chỉ với một từ bất đồng, không phải là rất đáng sợ sao?
Không quan trọng là con bé có nghe lời hay sao, bản thân gần một sự tồn tại như vậy, liền đại biểu cho mất đi.?
Sự tồn tại như vậy, là lưu trữ ăn tết sao?
Phải bị tiêu diệt!
Chà, Diệp Thần thừa nhận rằng cậu đã quá lo lắng...
"Cô còn muốn nói gì với tôi không?"
Lệ tỷ suy nghĩ một chút rồi nói: "Thời gian Bãi phế liệu hoạt động là sau chín giờ tối. Ngoại trừ muốn dọn dẹp, không có sinh vật nào có thể vào được."
Huh? Có lẽ nào Tiêu Khi Ức không được coi là một sinh vật 'sống'?
Hay, hắn hack được Chuông Trật Tự nhưng lại không vào bãi phế liệu?
"Và chỉ có một con đường để người sống bước vào." Lệ tỷ mím môi, phức tạp và buồn bã, "Cậu và những người như cậu, phải dùng linh hồn để hiến tế mới có thể còn sống vào được. Càng nhiều, càng an toàn."
Lệ tỷ lúc trước có lẽ đã có ý định, đợi sau khi tìm được Bãi Phế Liệu, chị ta sẽ dùng Diệp Trần và những người khác hiến tế đúng không?
[Hệ thống nhắc nhở: Xin hãy tìm một người có tinh thần của kỵ sĩ, đây là chìa khóa để mở ra Nhiệm Vụ ẩn. 】
Diệp Thần lắc đầu phủ nhận mà không cần suy nghĩ nhiều, cho dù hệ thống có nhắc nhở.
Đương nhiên cậu sẽ không hy sinh bản thân mình, cho dù là hy sinh tính mạng của người khác, đặc biệt là một sinh mệnh vô tội, cho dù không có thiết lập nhân vật, cậu cũng không thể làm được.
Tất nhiên, tiền đề là cậu không ở trong tình huống tuyệt vọng...
"Có thể có những cách khác, nhưng tôi không biết. Chỉ là xin cậu nhớ rằng, cho dù là bằng cách gì, cậu cũng phải hiến tế những người không bị sa đọa, đau khổ, tham lam và dục vọng."
Diệp Thần gật đầu, biểu thị là đã nhớ rõ, lúc chuẩn bị rời đi, Lệ tỷ lại ngăn cản.
"Lấy máu, không phải một lít, mà là nửa lít."
"Đây là Trật Tự?" Diệp Thần mặt nổi gân xanh.
"Đương nhiên, đừng nhìn tôi như thế này." Lệ tỷ cười nửa miệng, "Tôi vốn dĩ muốn dạy cho cậu một bài học, nhưng bây giờ đối mặt với Diệu Kỳ, tôi quyết định sẽ bỏ qua cho cậu."
"Hehe cảm ơn!"
Diệp Thần bất lực không còn cách nào khác ngoài việc bị lấy máu, ánh mắt vô thức quét tới con búp bê trong góc phòng khách.
Có một ý tưởng, cậu nói với vẻ hứng thú: "Nếu chúng ta giải quyết rắc rối một cách êm đẹp, tôi muốn nhờ cô làm cho tôi một việc."
"Gấp cái gì?" Lệ tỷ cảnh giác.
"Hình như con búp bê của cô có thể mang linh hồn? Cô có thể làm cho tôi một cái được không? Kích thước... à, so với kích thước của Diệu Kỳ cũng không chênh lệch lớn lắm. Nhân tiện, không muốn Loli, muốn Shota*."
(Nếu đã xem anime thì các bạn có lẽ sẽ biết Shota là Shotacon, viết tắt của phức cảm Shōtarō nó là một loại hình dáng của nhân vật nam trước tuổi dậy thì, trong truyện này nghĩ là hình dáng của một đứa trẻ khoảng tầm từ 7-14 tuổi, khiêu gợi. Cục cưng à, anh thâm lắm)
Nhân cách phụ cũng là một 'linh hồn', vì vậy có thể nó có thể được gắn vào một con búp bê.
Đối với kích thước, nhỏ hơn một chút chẳng phải là tiện mang đi hơn sao?
Ừm, đây là suy nghĩ vì đại cục, không phải để thỏa mãn sở thích xấu của ai đó...
Lấy máu xong, Chó Đầu Người cõng Lữ Kiệt trên lưng, và cả ba rời biệt thự của Lệ tỷ
"Cẩu huynh, trước đưa cậu ta về khách sạn, sau đó đến quán bar tìm tôi."
Trước khi Cẩu huynh rời đi, Diệp Thần lại nhìn thấy Sử Triết, người dường như luôn tràn đầy sức sống và năng lượng trong bộ đồng phục cảnh sát, đang sải bước về phía mình.
"Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
"Có chuyện gì sao?"
"Chà, Chuông Trật Tự thật đáng ghét, bên ngoài đã hỗn loạn không ra cái dạng gì rồi!"
Mặc dù thắc mắc tại sao Chó Đầu Người lại ở bên cạnh Diệp Thần, nhưng Sử Triết vẫn là chú ý tới Lữ Kiệt trước tiên, "Tay của cậu ta cũng bị chặt?"
"Tại sao, nhiều người cũng bị chặt?"
"Đương nhiên, toàn bộ Thị trấn, ít nhất 200 người đã bị chặt tay! Nhân tiện, bạn bác sĩ của cậu được tuyển vào phòng khám, tốt hơn hết cậu nên trực tiếp đưa y đến đó."
Diệp Thần gật đầu, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Nó rất quan trọng!"
Khuôn mặt tức giận của Sử Triết lộ ra một chút kích động, "Cảnh sát đã nhốt được kẻ sát nhân giả dạng cậu rồi, lần này hắn ta nhất định không thể trốn thoát!"
Editor có chuyện muốn nói: Anh đau đầu em đau lưng TvTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất