Chương 6
Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh cho rằng ngày hôm nay quả thực vô cùng xui xẻo, liên tiếp bị những người lòng dạ khó lường bắt nạt, tâm trạng dồn nén tiêu cực giờ khắc này như thủy triều dâng trào, nhấn chìm đến đỉnh điểm khiến cho cậu ngạt đến không thở nổi.
Cảm giác đau đớn mơ hồ ở chân trái xâm nhập vào thần kinh đại não, huyệt thái dương thịch thịch nổi lên, tất cả chuyện xấu xa liên tiếp tập kích, sắc mặt cậu tái nhợt, cụp mi giấu đi ánh mắt chán ghét và lạnh lùng.
"Này nhóc què, đi uống với chúng tôi một chén đi, thế nào hả?"
Chân trái Diệp Hà Thanh khẽ run lùi lại phía sau, muốn tránh khỏi cảnh tay đối phương đang duỗi tới, đến giả bộ còn thấy mệt mỏi, trạng thái tràn ngập kháng cự.
Khu đèn đỏ vốn dĩ phồn vinh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là có đông bảo kê. Chỉ cần giao nộp một khoản nhất định cho bên bảo kê, không gây ra chết người thì khu vực đó sẽ được tự do phát triển, hạng người nào cũng có thể gặp phải.
Diệp Hà Thanh cố gắng vội vàng rời khỏi khu vực này, ai ngờ lại bị hỏng xe, gặp phải một đám khách làng chơi tới quấy nhiễu.
Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, trong không khí tràn ngập một mùi hương ẩm mốc, bốn phía phát ra ánh sáng lóng lánh từ ánh điện của đèn neon trên biển quảng cáo lớn, ánh điện tỏa ra khắp đường cái, phản quang chiếu sáng một chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng của một hãng nổi tiếng. (đoạn dịch xe thể thao này t k chắc lắm)
Rõ ràng có rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm lên người Diệp Hà Thanh nhưng kỳ quái chính là ngay lập tức lúc đó cậu bị hút vào đôi mắt của một người, hờ hững nhưng lại trói chặt tầm mắt cậu.
Người con trai mặc áo đỏ kia.
Một anh chàng thiếu gia ngồi cạnh tài xế quay ra cười ha ha với một người trong nhóm đang bắt nạt Diệp Hà Thanh, gọi đủ danh tính, hỏi xem bọn họ muốn làm gì với Diệp Hà Thanh.
Trong giới thượng lưu những gương mặt nào không thể đắc tội ít nhiều những người này đều biết được.
Nhóm người bắt nạt Diệp Hà Thanh dồn dập nể mặt Hoắc Kiệt mà tản ra, Diệp Hà Thanh đỡ cái đèn, nói cảm ơn với những người ngồi trong xe thể thao, sau khi khom người xong thì mới ngồi xổm xuống, dựng chiếc xe điện vừa bị đám người kia đánh đổ.
Anh chàng thiếu gia kia thấy ánh mắt của Hoắc Kiệt vẫn chăm chú nhìn về phía cậu nhóc què, cân nhắc không biết hắn có ý gì liền đơn giản thấy trò vui mà ở lại tiếp tục hóng.
Hoắc Kiệt đá đá chiếc chân thon dài lên ghế đằng trước, ý bảo người phía trước: "Đi giúp cậu ấy."
Anh chàng thiếu gia ngượng ngùng cười, theo sự sai khiến của Hoắc Kiệt ra ngoài.
Tên này mới lúc trước chê người ta là người què xong, giờ phút này đã phải cười lộ ra tám cái răng trắng muốt với cậu: "Để tôi giúp cậu."
Diệp Hà Thanh chưa kịp nói "không cần" thì thiếu gia đã rất nhanh nhẹn mà giúp cậu nâng xe dậy, tiện tay nhặt chiếc đèn rụng dưới đất lên nói: "Hỏng xe à?"
Diệp Hà Thanh gật đầu, một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ với thiếu gia.
Anh chàng liền quay trở lại trong xe nói với Hoắc Kiệt: "Xe cậu nhóc ấy hỏng rồi."
Đèn xe hơi chiếu sáng, nhóc què khập khiễng đẩy xe điện đi bộ phía trước. Hoắc Kiệt yên lặng nhìn qua, lại nhìn thêm vài lần, nhíu mày càng sâu, móc ra từ túi quần viên kẹo năm màu sặc sỡ, ngón tay vuốt nhẹ bên ngoài gói bọc.
Bọn họ không nhanh không chậm đi theo phía sau nhóc què, đèn xe vẫn sáng, cậu nhóc khập khiễng đi trái rồi lại đi phải, tốc độ đi bộ vô cùng chậm rãi.
Khả năng là do chân cậu bị đau, còn chưa đi khuất khỏi tầm mắt của Hoắc Kiệt đã dừng xe lại ở vỉa hè, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hoắc Kiệt nhìn cậu không chớp mắt, trong lòng tự hỏi có nên gọi cái thằng nhóc Từ Tư Lễ kia đến hay không thì nhìn thấy cậu nhóc què lặng lẽ lấy tay che mắt, đang khóc sao?
Một cơn gió nổi lên, thổi cát bụi bay phần phật lên mặt Diệp Hà Thanh, cậu chớp chớp đôi mắt, bị bụi mắt không mở to ra được, vì vậy mới chậm rãi ngồi xuống được.
Bên cạnh vang lên tiếng động, xe thể thao màu đỏ lóa mắt dừng lại ở vỉa hè, một chiếc kẹo năm màu sặc sỡ tạo thành đường parabol rơi lên đầu cậu, đầu cậu vội khựng lại rồi chớp chớp mắt.
Sờ sờ lên đầu tóc mềm như nhung thì thấy một viên kẹo, Diệp Hà Thanh nắm trong lòng bàn tay, nghĩ xem viên kẹo này sẽ có hương vị gì?
Hoắc Kiệt không hỏi cậu xem vì sao cậu khóc: "Xe hỏng rồi."
Hốc mắt Diệp Hà Thanh đỏ lên, bình tĩnh trả lời: "Xe hỏng rồi."
Anh chàng thiếu gia nọ liền chịu trách nhiệm ra mặt, xung phong đưa ra kiến nghị: "Để chúng tôi đưa cậu về."
Diệp Hà Thanh rất biết tự lượng sức mình mà lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
Hoắc Kiệt hơi nhíu mày, Diệp Hà Thanh phát hiện cậu không dám cãi lời người con trai mặc áo đỏ này một chút nào.
Cậu lo sợ bất an mà ngồi bên cạnh người con trai áo đỏ, xe đạp điện đã được anh chàng thiếu gia gọi một cú điện thoại cho người kéo về rồi.
Diệp Hà Thanh nắm chặt giấy gói kẹo, lòng bàn tay tiết ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Thiếu gia hỏi cậu: "Nhà cậu ở đâu?"
Diệp Hà Thanh nhìn nhìn một cái rồi mới chậm rì rì nói địa chỉ của mình, cuối cùng còn nói thêm vài lần cảm ơn nữa.
Mưa nhỏ khẽ bay bay mát lạnh, chiếc xe thể thao thẳng tiến về phía con hẻm dài tối tăm, ven đường còn có mấy đám rêu xanh nhấp nhô gập ghềnh, ánh sáng mơ hồ chiếu lên những dây thường xuân, vừa u ám lại yên tĩnh.
Anh chàng thiếu gia nói: "Khu vực này không phải gần đây đang đấu thầu sao, sắp phá bỏ và di dời rồi, nghe nói tranh đoạt rất lợi hại."
Diệp Hà Thanh như đi vào cõi tiên mơ hồ bắt được trọng điểm: "Phá bỏ và di dời?"
Thiếu gia không tiết lộ quá nhiều tin tức, đành ứng phó vài câu qua loa. Cảm xúc của Diệp Hà Thanh trùng xuống, hàng lông mi đen dài nghiêng qua, tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía hẻm xa xôi.
Những dân ngoại lai như bọn họ giống như lục bình phiêu dạt, con sông trôi tới nơi nào, bọn họ làm gì còn cách nào ngoài việc chịu đựng xuôi theo dòng, không hề có sự lựa chọn. Căn nhà một khi phá dỡ thì phải đi tìm một nơi khác để đặt chân.
Lúc xuống xe, cảm xúc của Diệp Hà Thanh không tốt, trên người hắn không biết mang theo bao nhiêu viên kẹo, nhưng lại không lấy ra cùng một lúc mà cứ từng chiếc từng chiếc một, trong lòng bàn tay lại Diệp Hà Thanh có hai viên kẹo, tiện tay bỏ vào túi áo.
Xe điện đã được kéo đến dưới nhà, trước ánh mắt không hề cấm kỵ của Hoắc Kiệt, Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi.
"Đi." Lời này không biết là hắn muốn nói với Diệp Hà Thanh hay nói với tài xế, đã gần mười rưỡi rồi, Diệp Tiểu Chiếu cũng đã gọi cho Diệp Hà Thanh mấy cú điện thoại.
Chấn động từ chiếc điện thoại khiến Diệp Hà Thanh bình tĩnh lại: "Anh."
Cậu từ dưới lầu ngước mắt lên nhìn ánh sáng trên lầu ba, nước mưa từng giọt, từng giọt từng giọt lọt vào đôi mắt, ánh sáng chiếu vào đáy lòng. Cảm xúc bất an và lo lắng thời khắc này đã bình tĩnh trở lại, cậu thả từng bước trên hàng hiên, trầm thấp miên man nói: "Em đã về rồi, đang ở dưới lầu."
Ngoài hàng hiên, tia sáng lọt qua khe cửa, Diệp Tiểu Chiếu đang đứng ở cửa chờ Diệp Hà Thanh trở về.
Diệp Hà Thanh loại bỏ mệt mỏi trên khuôn mặt, thay vào đó là nụ cười, đẩy cửa bước vào đồng thời hơi run run: "Mùi gì thế này, là nước hoa sao?"
Diệp Tiểu Chiếu thấy cậu đã về liền nói: "Trong phòng ngộp mùi mưa đất nên anh có dùng một ít nước hoa."
Diệp Hà Thanh gật đầu, Diệp Tiểu Chiếu đánh giá cậu: "Sao hôm nay em về muộn vậy?"
Các tiết cuối tuần thường chín giờ hai mươi là kết thúc, trở về chỉ mất khoảng nửa tiếng. Diệp Hà Thanh hồi xồm trước mặt anh trai mình, ngước mắt nhìn đối phương: "Lão Chu có việc phải đến viện chăm bà xã, em giúp anh ấy giao nốt mấy đơn nên mới về muộn thế này."
Diệp Hà Thanh vừa nhấc tay đụng vào hai má của Diệp Tiểu Chiếu, đôi lông mày thanh trí sạch sẽ khẽ nhăn lại tạo thành nếp: "Tiểu Chiếu, sắc mặt anh trắng quá."
Nắm lấy tay Diệp Tiểu Chiếu, mười ngón đan xen, hai anh em một người thì tái, một người thì vừa gầy vừa trắng bệch, dựa sát vào nhau, anh trai dựa trên sô pha, em trai không dám dùng sức, nhẹ nhàng kề sát người anh, ánh đèn chiếu ra bóng hai thân ảnh trùng điệp, dựa vào an ủi lẫn nhau.
Diệp Hà Thanh lại lo lắng oán giận nói: "Tay cũng lạnh băng."
Diệp Tiểu Chiếu liền cười, một cái tay chuyển qua xoa đầu Diệp Hà Thanh.
"Sao em lúc nào cũng để tâm lắm thế hả, ngộ nhỡ..."
Ngộ nhỡ anh trai một ngày nào đó mất đi thì em phải làm thế nào bây giờ? Nỗi lòng Diệp Tiểu Chiếu trở nên hoảng hốt trong chốc lát, anh thật sự không phải là người anh trai tốt, chỉ biết mang tới cho Diệp Hà Thanh bao liên lụy.
Ngón tay nhéo lên hai má Diệp Hà Thanh nhiều thịt mềm mại, Diệp Tiểu Chiếu làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, thông thường đúng mười giờ tối sẽ đi ngủ. Anh sờ mặt Diệp Hà Thanh một chút rồi nói: "Anh đi ngủ, trên bàn có đồ ăn nóng, em ăn xong rồi nghỉ ngơi đi."
Diệp Hà Thanh nhắc anh cẩn thận, đưa anh về phòng, đợi chưa tới năm phút thì Diệp Tiểu Chiếu đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Chiếu ăn rất ít nên để lại cho Diệp Hà Thanh rất nhiều đồ ăn, cậu cho vào miệng từng muỗng cơm, tâm tình có chút không yên.
Giỏ trong phòng vệ sinh không có quần áo, khả năng là Diệp Tiểu Chiếu đã giặt sạch rồi. Diệp Hà Thanh càng nhíu mày sâu hơn, sau khi tắm rửa rồi giặt quần áo liền mang lên sân thượng phơi.
Trên đó đã ướt nhẹp, phía trên đã căng một tấm bạt nhựa thành một khu vực, chuyên để phơi quần áo những ngày mưa.
Dưới tấm bạt nhựa hai chiếc quần cộc bay bay, là quần áo Diệp Tiểu Chiếu thay ra rồi giặt sạch.
Diệp Tiểu Chiếu thích trồng cây, nhưng điều kiện ánh sáng trong phòng không tốt lắm, Diệp Hà Thanh mua về cho anh mấy chậu cây nhỏ đặt chỉnh tề trên sân thượng để tắm nắng, nếu có mưa thì sẽ đem mấy cây nhỏ này đặt dưới bạt nhựa, nhìn kỹ trong số đó đã có mấy chậu cây ngã trái ngã phải.
Diệp Hà Thanh ngồi xổm xuống chỉnh sửa lại mấy chậu cây xong, bình tĩnh nhìn gió thổi qua quần áo, từ từ đem mặt giấu vào đầu gối.
Đêm đen mưa không hề ngớt, y hệt như năm đó cậu được cha nuôi nhặt về trong đêm. Sự tồn tại của cậu ở Diệp gia là vì Diệp Tiểu Chiếu, nhưng Diệp Tiểu Chiếu lại là người duy nhất nhiệt tình thật lòng đối xử tốt với cậu.
Dù cho mục đích ban đầu của cha mẹ nuôi chỉ là muốn nuôi cậu lớn cung cấp một quả thận cho Diệp Tiểu Chiếu chữa bệnh. Nhưng anh lại đối xử với cậu thật tốt, thậm chí không muốn quả thận đó của cậu.
Ai có thể tìm được hai người có thân thể không trọn vẹn sống chung với nhau lâu như vậy đây.
Diệp Hà Thanh mơ mơ màng màng nghĩ, Diệp Tiểu Chiếu xưa nay vốn không hề thích mùi hương quá nồng, đặc biệt là nước hoa, anh đã nói dối cậu.
Diệp Tiểu Chiếu khinh thường nói dối.
—————————–
1. T có thay đổi một số xưng hô (đã sửa lại từ chương 1): ví dụ như "tiểu qua tử" t sẽ thay bằng "nhóc què" nghe cho nó thuần việt hơn chút vì tính ra tuổi của Diệp Hà Thanh gần như là nhỏ nhất trong các nhân vật trong truyện. Ai có góp ý thì cứ cmt trực tiếp nhé.
2. Truyện này có nhiều từ khó nên t edit tương đối chậm, không thể đảm bảo chính xác 100% được nhưng sẽ cố gắng truyền đạt đúng ý của tác giả tới mọi người.
3. Lý do mà anh trai nói dối Diệp Hà Thanh thực sự rất đau lòng, hồi sau sẽ rõ. Đọc truyện này thương hai anh em thực sự.
Diệp Hà Thanh cho rằng ngày hôm nay quả thực vô cùng xui xẻo, liên tiếp bị những người lòng dạ khó lường bắt nạt, tâm trạng dồn nén tiêu cực giờ khắc này như thủy triều dâng trào, nhấn chìm đến đỉnh điểm khiến cho cậu ngạt đến không thở nổi.
Cảm giác đau đớn mơ hồ ở chân trái xâm nhập vào thần kinh đại não, huyệt thái dương thịch thịch nổi lên, tất cả chuyện xấu xa liên tiếp tập kích, sắc mặt cậu tái nhợt, cụp mi giấu đi ánh mắt chán ghét và lạnh lùng.
"Này nhóc què, đi uống với chúng tôi một chén đi, thế nào hả?"
Chân trái Diệp Hà Thanh khẽ run lùi lại phía sau, muốn tránh khỏi cảnh tay đối phương đang duỗi tới, đến giả bộ còn thấy mệt mỏi, trạng thái tràn ngập kháng cự.
Khu đèn đỏ vốn dĩ phồn vinh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là có đông bảo kê. Chỉ cần giao nộp một khoản nhất định cho bên bảo kê, không gây ra chết người thì khu vực đó sẽ được tự do phát triển, hạng người nào cũng có thể gặp phải.
Diệp Hà Thanh cố gắng vội vàng rời khỏi khu vực này, ai ngờ lại bị hỏng xe, gặp phải một đám khách làng chơi tới quấy nhiễu.
Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, trong không khí tràn ngập một mùi hương ẩm mốc, bốn phía phát ra ánh sáng lóng lánh từ ánh điện của đèn neon trên biển quảng cáo lớn, ánh điện tỏa ra khắp đường cái, phản quang chiếu sáng một chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng của một hãng nổi tiếng. (đoạn dịch xe thể thao này t k chắc lắm)
Rõ ràng có rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm lên người Diệp Hà Thanh nhưng kỳ quái chính là ngay lập tức lúc đó cậu bị hút vào đôi mắt của một người, hờ hững nhưng lại trói chặt tầm mắt cậu.
Người con trai mặc áo đỏ kia.
Một anh chàng thiếu gia ngồi cạnh tài xế quay ra cười ha ha với một người trong nhóm đang bắt nạt Diệp Hà Thanh, gọi đủ danh tính, hỏi xem bọn họ muốn làm gì với Diệp Hà Thanh.
Trong giới thượng lưu những gương mặt nào không thể đắc tội ít nhiều những người này đều biết được.
Nhóm người bắt nạt Diệp Hà Thanh dồn dập nể mặt Hoắc Kiệt mà tản ra, Diệp Hà Thanh đỡ cái đèn, nói cảm ơn với những người ngồi trong xe thể thao, sau khi khom người xong thì mới ngồi xổm xuống, dựng chiếc xe điện vừa bị đám người kia đánh đổ.
Anh chàng thiếu gia kia thấy ánh mắt của Hoắc Kiệt vẫn chăm chú nhìn về phía cậu nhóc què, cân nhắc không biết hắn có ý gì liền đơn giản thấy trò vui mà ở lại tiếp tục hóng.
Hoắc Kiệt đá đá chiếc chân thon dài lên ghế đằng trước, ý bảo người phía trước: "Đi giúp cậu ấy."
Anh chàng thiếu gia ngượng ngùng cười, theo sự sai khiến của Hoắc Kiệt ra ngoài.
Tên này mới lúc trước chê người ta là người què xong, giờ phút này đã phải cười lộ ra tám cái răng trắng muốt với cậu: "Để tôi giúp cậu."
Diệp Hà Thanh chưa kịp nói "không cần" thì thiếu gia đã rất nhanh nhẹn mà giúp cậu nâng xe dậy, tiện tay nhặt chiếc đèn rụng dưới đất lên nói: "Hỏng xe à?"
Diệp Hà Thanh gật đầu, một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ với thiếu gia.
Anh chàng liền quay trở lại trong xe nói với Hoắc Kiệt: "Xe cậu nhóc ấy hỏng rồi."
Đèn xe hơi chiếu sáng, nhóc què khập khiễng đẩy xe điện đi bộ phía trước. Hoắc Kiệt yên lặng nhìn qua, lại nhìn thêm vài lần, nhíu mày càng sâu, móc ra từ túi quần viên kẹo năm màu sặc sỡ, ngón tay vuốt nhẹ bên ngoài gói bọc.
Bọn họ không nhanh không chậm đi theo phía sau nhóc què, đèn xe vẫn sáng, cậu nhóc khập khiễng đi trái rồi lại đi phải, tốc độ đi bộ vô cùng chậm rãi.
Khả năng là do chân cậu bị đau, còn chưa đi khuất khỏi tầm mắt của Hoắc Kiệt đã dừng xe lại ở vỉa hè, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hoắc Kiệt nhìn cậu không chớp mắt, trong lòng tự hỏi có nên gọi cái thằng nhóc Từ Tư Lễ kia đến hay không thì nhìn thấy cậu nhóc què lặng lẽ lấy tay che mắt, đang khóc sao?
Một cơn gió nổi lên, thổi cát bụi bay phần phật lên mặt Diệp Hà Thanh, cậu chớp chớp đôi mắt, bị bụi mắt không mở to ra được, vì vậy mới chậm rãi ngồi xuống được.
Bên cạnh vang lên tiếng động, xe thể thao màu đỏ lóa mắt dừng lại ở vỉa hè, một chiếc kẹo năm màu sặc sỡ tạo thành đường parabol rơi lên đầu cậu, đầu cậu vội khựng lại rồi chớp chớp mắt.
Sờ sờ lên đầu tóc mềm như nhung thì thấy một viên kẹo, Diệp Hà Thanh nắm trong lòng bàn tay, nghĩ xem viên kẹo này sẽ có hương vị gì?
Hoắc Kiệt không hỏi cậu xem vì sao cậu khóc: "Xe hỏng rồi."
Hốc mắt Diệp Hà Thanh đỏ lên, bình tĩnh trả lời: "Xe hỏng rồi."
Anh chàng thiếu gia nọ liền chịu trách nhiệm ra mặt, xung phong đưa ra kiến nghị: "Để chúng tôi đưa cậu về."
Diệp Hà Thanh rất biết tự lượng sức mình mà lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
Hoắc Kiệt hơi nhíu mày, Diệp Hà Thanh phát hiện cậu không dám cãi lời người con trai mặc áo đỏ này một chút nào.
Cậu lo sợ bất an mà ngồi bên cạnh người con trai áo đỏ, xe đạp điện đã được anh chàng thiếu gia gọi một cú điện thoại cho người kéo về rồi.
Diệp Hà Thanh nắm chặt giấy gói kẹo, lòng bàn tay tiết ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Thiếu gia hỏi cậu: "Nhà cậu ở đâu?"
Diệp Hà Thanh nhìn nhìn một cái rồi mới chậm rì rì nói địa chỉ của mình, cuối cùng còn nói thêm vài lần cảm ơn nữa.
Mưa nhỏ khẽ bay bay mát lạnh, chiếc xe thể thao thẳng tiến về phía con hẻm dài tối tăm, ven đường còn có mấy đám rêu xanh nhấp nhô gập ghềnh, ánh sáng mơ hồ chiếu lên những dây thường xuân, vừa u ám lại yên tĩnh.
Anh chàng thiếu gia nói: "Khu vực này không phải gần đây đang đấu thầu sao, sắp phá bỏ và di dời rồi, nghe nói tranh đoạt rất lợi hại."
Diệp Hà Thanh như đi vào cõi tiên mơ hồ bắt được trọng điểm: "Phá bỏ và di dời?"
Thiếu gia không tiết lộ quá nhiều tin tức, đành ứng phó vài câu qua loa. Cảm xúc của Diệp Hà Thanh trùng xuống, hàng lông mi đen dài nghiêng qua, tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía hẻm xa xôi.
Những dân ngoại lai như bọn họ giống như lục bình phiêu dạt, con sông trôi tới nơi nào, bọn họ làm gì còn cách nào ngoài việc chịu đựng xuôi theo dòng, không hề có sự lựa chọn. Căn nhà một khi phá dỡ thì phải đi tìm một nơi khác để đặt chân.
Lúc xuống xe, cảm xúc của Diệp Hà Thanh không tốt, trên người hắn không biết mang theo bao nhiêu viên kẹo, nhưng lại không lấy ra cùng một lúc mà cứ từng chiếc từng chiếc một, trong lòng bàn tay lại Diệp Hà Thanh có hai viên kẹo, tiện tay bỏ vào túi áo.
Xe điện đã được kéo đến dưới nhà, trước ánh mắt không hề cấm kỵ của Hoắc Kiệt, Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi.
"Đi." Lời này không biết là hắn muốn nói với Diệp Hà Thanh hay nói với tài xế, đã gần mười rưỡi rồi, Diệp Tiểu Chiếu cũng đã gọi cho Diệp Hà Thanh mấy cú điện thoại.
Chấn động từ chiếc điện thoại khiến Diệp Hà Thanh bình tĩnh lại: "Anh."
Cậu từ dưới lầu ngước mắt lên nhìn ánh sáng trên lầu ba, nước mưa từng giọt, từng giọt từng giọt lọt vào đôi mắt, ánh sáng chiếu vào đáy lòng. Cảm xúc bất an và lo lắng thời khắc này đã bình tĩnh trở lại, cậu thả từng bước trên hàng hiên, trầm thấp miên man nói: "Em đã về rồi, đang ở dưới lầu."
Ngoài hàng hiên, tia sáng lọt qua khe cửa, Diệp Tiểu Chiếu đang đứng ở cửa chờ Diệp Hà Thanh trở về.
Diệp Hà Thanh loại bỏ mệt mỏi trên khuôn mặt, thay vào đó là nụ cười, đẩy cửa bước vào đồng thời hơi run run: "Mùi gì thế này, là nước hoa sao?"
Diệp Tiểu Chiếu thấy cậu đã về liền nói: "Trong phòng ngộp mùi mưa đất nên anh có dùng một ít nước hoa."
Diệp Hà Thanh gật đầu, Diệp Tiểu Chiếu đánh giá cậu: "Sao hôm nay em về muộn vậy?"
Các tiết cuối tuần thường chín giờ hai mươi là kết thúc, trở về chỉ mất khoảng nửa tiếng. Diệp Hà Thanh hồi xồm trước mặt anh trai mình, ngước mắt nhìn đối phương: "Lão Chu có việc phải đến viện chăm bà xã, em giúp anh ấy giao nốt mấy đơn nên mới về muộn thế này."
Diệp Hà Thanh vừa nhấc tay đụng vào hai má của Diệp Tiểu Chiếu, đôi lông mày thanh trí sạch sẽ khẽ nhăn lại tạo thành nếp: "Tiểu Chiếu, sắc mặt anh trắng quá."
Nắm lấy tay Diệp Tiểu Chiếu, mười ngón đan xen, hai anh em một người thì tái, một người thì vừa gầy vừa trắng bệch, dựa sát vào nhau, anh trai dựa trên sô pha, em trai không dám dùng sức, nhẹ nhàng kề sát người anh, ánh đèn chiếu ra bóng hai thân ảnh trùng điệp, dựa vào an ủi lẫn nhau.
Diệp Hà Thanh lại lo lắng oán giận nói: "Tay cũng lạnh băng."
Diệp Tiểu Chiếu liền cười, một cái tay chuyển qua xoa đầu Diệp Hà Thanh.
"Sao em lúc nào cũng để tâm lắm thế hả, ngộ nhỡ..."
Ngộ nhỡ anh trai một ngày nào đó mất đi thì em phải làm thế nào bây giờ? Nỗi lòng Diệp Tiểu Chiếu trở nên hoảng hốt trong chốc lát, anh thật sự không phải là người anh trai tốt, chỉ biết mang tới cho Diệp Hà Thanh bao liên lụy.
Ngón tay nhéo lên hai má Diệp Hà Thanh nhiều thịt mềm mại, Diệp Tiểu Chiếu làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, thông thường đúng mười giờ tối sẽ đi ngủ. Anh sờ mặt Diệp Hà Thanh một chút rồi nói: "Anh đi ngủ, trên bàn có đồ ăn nóng, em ăn xong rồi nghỉ ngơi đi."
Diệp Hà Thanh nhắc anh cẩn thận, đưa anh về phòng, đợi chưa tới năm phút thì Diệp Tiểu Chiếu đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Chiếu ăn rất ít nên để lại cho Diệp Hà Thanh rất nhiều đồ ăn, cậu cho vào miệng từng muỗng cơm, tâm tình có chút không yên.
Giỏ trong phòng vệ sinh không có quần áo, khả năng là Diệp Tiểu Chiếu đã giặt sạch rồi. Diệp Hà Thanh càng nhíu mày sâu hơn, sau khi tắm rửa rồi giặt quần áo liền mang lên sân thượng phơi.
Trên đó đã ướt nhẹp, phía trên đã căng một tấm bạt nhựa thành một khu vực, chuyên để phơi quần áo những ngày mưa.
Dưới tấm bạt nhựa hai chiếc quần cộc bay bay, là quần áo Diệp Tiểu Chiếu thay ra rồi giặt sạch.
Diệp Tiểu Chiếu thích trồng cây, nhưng điều kiện ánh sáng trong phòng không tốt lắm, Diệp Hà Thanh mua về cho anh mấy chậu cây nhỏ đặt chỉnh tề trên sân thượng để tắm nắng, nếu có mưa thì sẽ đem mấy cây nhỏ này đặt dưới bạt nhựa, nhìn kỹ trong số đó đã có mấy chậu cây ngã trái ngã phải.
Diệp Hà Thanh ngồi xổm xuống chỉnh sửa lại mấy chậu cây xong, bình tĩnh nhìn gió thổi qua quần áo, từ từ đem mặt giấu vào đầu gối.
Đêm đen mưa không hề ngớt, y hệt như năm đó cậu được cha nuôi nhặt về trong đêm. Sự tồn tại của cậu ở Diệp gia là vì Diệp Tiểu Chiếu, nhưng Diệp Tiểu Chiếu lại là người duy nhất nhiệt tình thật lòng đối xử tốt với cậu.
Dù cho mục đích ban đầu của cha mẹ nuôi chỉ là muốn nuôi cậu lớn cung cấp một quả thận cho Diệp Tiểu Chiếu chữa bệnh. Nhưng anh lại đối xử với cậu thật tốt, thậm chí không muốn quả thận đó của cậu.
Ai có thể tìm được hai người có thân thể không trọn vẹn sống chung với nhau lâu như vậy đây.
Diệp Hà Thanh mơ mơ màng màng nghĩ, Diệp Tiểu Chiếu xưa nay vốn không hề thích mùi hương quá nồng, đặc biệt là nước hoa, anh đã nói dối cậu.
Diệp Tiểu Chiếu khinh thường nói dối.
—————————–
1. T có thay đổi một số xưng hô (đã sửa lại từ chương 1): ví dụ như "tiểu qua tử" t sẽ thay bằng "nhóc què" nghe cho nó thuần việt hơn chút vì tính ra tuổi của Diệp Hà Thanh gần như là nhỏ nhất trong các nhân vật trong truyện. Ai có góp ý thì cứ cmt trực tiếp nhé.
2. Truyện này có nhiều từ khó nên t edit tương đối chậm, không thể đảm bảo chính xác 100% được nhưng sẽ cố gắng truyền đạt đúng ý của tác giả tới mọi người.
3. Lý do mà anh trai nói dối Diệp Hà Thanh thực sự rất đau lòng, hồi sau sẽ rõ. Đọc truyện này thương hai anh em thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất