Chương 34
Editor & Beta: Calcium
Diệp Hà Thanh đứng trước gương soi đi soi lại mấy lần liền, một chốc sửa sửa lại mái tóc, chốc chốc lại dí sát vào kiểm tra cái trán có bị mụn hay không, nhìn đi nhìn lại cũng giống dáng vẻ tâm tư quay lại thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ mà phun trào, nhưng tự bản thân lại không nhận ra điều đó.
Diệp Tiểu Chiếu thầm lặng đứng bên cạnh quan sát mà đánh giá, nhìn cái là biết ngay. Anh nhớ ra rằng vừa rồi chắc chắn có người đưa em trai mình về nhà.
Diệp Hà Thanh chăm chỉ giặt đồ của mình và anh trai, ôm chậu nhỏ lên sân thượng phơi đồ. Cậu thuận theo chiếc thang mà leo xuống thì lúc này Diệp Tiểu Chiếu đã đứng dưới đó chờ cậu.
"Anh."
Diệp Tiểu Chiếu hơi mỉm cười: "Cẩn thận chút."
Thang gỗ đã hơi cũ rồi, cạnh thang còn gồ lên chút vụn gỗ. Mấy tháng trước còn mưa liên tục, giờ thì lại phơi dưới ánh mặt trời gặt gao nên gỗ trên chiếc thang đã dần trở nên giòn hơn rồi.
Diệp Tiểu Chiếu suy nghĩ xem có nên thương lượng với chủ nhà đổi một chiếc thang khác hay không, tránh cho sau này tiếp tục dùng lại xảy ra chuyện không mong muốn. Chân em trai anh vốn không tiện, leo lên leo xuống mỗi ngày, xảy ra chuyện thì anh biết tìm ai mà bắt đền?
"Mai phơi quần áo ngoài cửa sổ đi, chờ chủ trọ bảo người thay thang mới rồi hãy lên sân thượng phơi tiếp."
"Biết rồi." Diệp Hà Thanh đóng cửa vào nhà, TV đang chiếu quảng cáo, thời gian cũng chẳng còn sớm. Cậu bước qua tắt TV, nhìn lại thì thấy vẻ mặt Diệp Tiểu Chiếu như đang có chuyện muốn nói với cậu.
Diệp Tiểu Chiếu chủ động ngồi xuống sô pha, tiện tay kéo cổ tay cậu tỏ ý ngồi xuống cùng.
"Tiểu Chiếu", Diệp Hà Thanh nghiêm túc gợi chuyện, "Hôm nay em gặp một người rất rất lợi hại, người đó anh cũng biết đó, là Dư Thanh Châu đại sư!"
Đúng là Diệp Tiểu Chiếu biết người này, trước đây Diệp Hà Thanh thường xuyên xem buổi diễn thuyết của người đó trên TV, tâm tình kích động quá mức, thậm chí còn rơi nước mắt khi ngồi xem.
Diệp Tiểu Chiếu hỏi: "Có người đưa em đến gặp người đó sao?" Về phần người đó là ai, trong mối quan hệ gần đây của Diệp Hà Thanh thì chỉ có vị công tử nhà họ Hoắc kia là có bản lĩnh làm việc này. Không cần đoán cũng biết người vừa đưa em trai mình về là ai.
Thần sắc anh trở nên phức tạp, suốt mấy năm nay Diệp Hà Thanh làm công ở bên ngoài, anh chưa từng cảm thấy em trai mình lớn lên, nhưng giờ nhìn kỹ đúng là em trai đã trưởng thành lên không ít mà mắt thường anh không thể rõ được, khiến anh cảm khái vô cùng.
"Anh", Diệp Hà Thanh hạ quyết tâm nói với Diệp Tiểu Chiếu "Em định thôi học buổi tối ở trường học, sau đó đi học vẽ."
"Dư Thanh Châu tiên sinh có thành lập một quỹ hội, trong hội đó có rất nhiều người giống em, bọn họ đều ở đó vẽ tranh, nếu như tranh được bán thì sẽ nhận được thù lao. Dư Thanh Châu tiên sinh mời rất nhiều thầy giáo giỏi, thậm chí có cả những sinh viên chuyên ngành tự nguyện đến đó dạy mọi người vẽ, tiên sinh nói chỉ cần có ước mơ, không cần biết xuất phát sớm hay chậm, đây là sự kiên trì cả một đời."
Ngọn lửa được nhen nhóm từ thuở ấu thơ chung quy vẫn không bị dập tắt, khi cậu nói về chuyện bản thân muốn làm, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu vui vẻ. Đây là lần đầu tiên sau khi cậu đưa anh trai tới Phiền Thành trở nên chủ động tích cực nói ra điều mình muốn làm như vậy, nhiệt tình đưa ra kết hoạch tương lai cho mình.
Diệp Hà Thanh nói xong, nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Chiếu, giọng điệu hơi thấp thỏm lấy lòng: "Tiểu Chiếu, anh sẽ ủng hộ em chứ?"
"Đương nhiên." Diệp Tiểu Chiếu nở nụ cười: "Anh còn lo rằng em vì anh mà quên mất điều chân chính em muốn làm."
Diệp Tiểu Chiếu bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nổi sóng lớn, bao lần anh cảm thấy bản thân đã liên lụy đến Diệp Hà Thanh. Anh thậm chí còn lo lắng, ngộ nhỡ bệnh của anh cứ kéo dài như thế mà chết lại không chết được sẽ khiến cho đứa em trai nhỏ tuổi này của anh phải làm công cho người khác cả đời, thậm chí cả đời giao thức ăn, vĩnh viễn là một người làm công trong cái thành phố này.
Những người làm công xung quanh đa số đều lớn tuổi, đối với người ngoài tính cách Diệp Hà Thanh vẫn luôn ngại ngùng, đến ngay cả anh cũng không hoàn toàn hòa hợp, không có nhiều chủ đề giao lưu.
Hoàn cảnh ảnh hưởng tới sự trưởng thành của một con người, Diệp Tiểu Chiếu hi vọng em trai có thể sống trong một môi trường giáo dục tốt hơn.
Diệp Tiểu Chiếu đồng ý nhanh hơn Diệp Hà Thanh tưởng, cậu thở phào một cái, nắm lấy tay anh, thoạt nhìn có một số lời ngại ngùng không dám nói ra.
Cậu nói: "Ban ngày tất cả mọi người đều luyện vẽ, buổi chiều hơn năm giờ mới tan. Em sợ tranh mình không bán được, cho nên muốn tìm thêm công việc làm buổi tối làm thêm trước."
Cậu căng thẳng chờ phản ứng của anh, cậu muốn học, nhưng học vẽ và trách nhiệm trên vai không thể bỏ cái nào được. Việc trị liệu của Diệp Tiểu Chiếu không thể ngừng, hai người còn phải ăn cơm. Cậu cảm thấy thiệt thòi, nắm tay Diệp Tiểu Chiếu: "Khả năng về sau em sẽ về rất muộn."
Vô luận từ góc độ nào mà nói thì người bệnh cần có người nhà ở bên chăm sóc và bầu bạn.
Diệp Tiểu Chiếu buồn cười: "Cái này thì có gì mà khổ não, anh của em đã hai mươi tư tuổi rồi, không phải trẻ con bốn tuổi, có năng lực làm việc của người trưởng thành, tự chăm sóc chính mình được. Làm sao mà một thằng nhóc choai choai mới mười chín tuổi như em lại có một trái tim như ông già chín mươi tuổi thế hả."
Diệp Hà Thanh ngoan ngoãn nhìn anh, Diệp Tiểu Chiếu nói tiếp: "Không cần biết em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, quan trọng em phải chú ý an toàn." Dừng một lát lại nói, "Trước khi anh rời đi, em không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được."
Đã từng có một lần Diệp Hà Thanh đi đưa hàng bị tai nạn giao thông, tay bị gãy xương. Lúc đó vì không muốn anh trai mình lo lắng mà cậu liều mình kiếm cớ, chạy sang ở nhờ nhà đồng nghiệp. Sau đó Diệp Tiểu Chiếu biết chuyện, tức giận tới mức ba ngày không nói với cậu lấy nửa chữ, Diệp Hà Thanh không dám che giấu anh điều gì nữa.
Tin tốt bất ngờ đến liên tiếp, buổi sáng Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến viện kiểm tra, thừa dịp anh đang ngồi nghỉ ngơi, bác sĩ Nguy Lan gọi Diệp Hà Thanh vào nói chuyện riêng, đẩy về phía cậu một phần văn kiện.
Diệp Hà Thanh tiện tay mở ra, sau đó kinh ngạc không thôi.
"Bác, bác sĩ Nguy, đây là có ý gì..."
Bác sĩ Nguy Lan đưa cho cậu xem một phần văn kiện liên quan đến quỹ hội chữa bệnh, trong đó có không ít bệnh nhân nhận được sự trợ giúp, nhận được một khoản tiền từ trên trời rớt xuống. Diệp Hà Thanh cần cù thành thật, không đi đến cùng đường, chỉ cần bản thân vẫn có thể nỗ lực thì cậu sẽ không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt như vậy.
Bác sĩ Nguy Lan nói: "Trước tiên cậu điền đầy đủ mẫu đơn này, sau đó chuẩn bị tư liệu kỹ càng. Hiện tại khi tôi đã tiếp nhận bệnh án của anh trai cậu, mỗi phương diện tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp."
Diệp Hà Thanh cầm tập văn kiện mà cảm thấy mông lung, không ngờ còn có bác sĩ sẽ cố hết sức làm việc ngoài việc trị bệnh để giúp cho bệnh nhân.
Nhưng vẻ mặt của bác sĩ Nguy Lan không có gì bất thường, sau đó anh ta còn nói về tình trạng trước mắt của Diệp Tiểu Chiếu cho Diệp Hà Thanh nghe. Cậu liên tiếp nói cảm ơn: "Cảm tạ bác sĩ Nguy."
Diệp Hà Thanh trở về phòng bệnh chăm Diệp Tiểu Chiếu, ngày mai cậu đi học vẽ, có kỳ ngộ thế này tất cả là nhờ Hoắc Kiệt trợ giúp. Nhớ tới đêm hôm đó Hoắc Kiệt cõng cậu chạy một đoạn đó, đáy lỏng bất chợt nổi lên thấp thỏm cùng căng thẳng.
Bất kể như thế nào, cậu cũng nên mời hắn một bữa cơm.
Diệp Tiểu Chiếu vẫn đang ngủ say, Diệp Hà Thanh liền đến phòng nghỉ gửi tin cho Hoắc Kiệt, lập tức nhận được tin hồi đáp, hắn bảo cậu gửi hắn thời gian và địa điểm là được.
Đem tài liệu đến phòng thư ký hắn chần chờ một lát rồi nói: "Để trống lịch chiều nay và chiều mai cho tôi."
Thư ký yên lặng gật đầu chỉnh sửa và sắp xếp lại lịch trình.
Hoắc Kiệt ký tên xong, nhìn chằm chằm tin nhắn Diệp Hà Thanh gửi tới suy đoán hẳn là cậu đã nhận được tin.
Chú Nguy Lan khiến hắn ngạc nhiên, bệnh nhân vừa mới tiếp nhận không bao lâu, thậm chí mới chỉ gặp một lần, lại có hành động dùng danh nghĩa cá nhân để trợ giúp. Hai anh em nhà họ Diệp có lòng tự trọng, chú ấy vì muốn để hai anh em họ thoải mái tiếp nhận mà dùng cả quỹ chữa bệnh có tên tuổi, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Hoắc Kiệt cảm thấy việc này tốt nhất tạm thời không để lộ cho Diệp Hà Thanh biết là tốt nhất.
Diệp Hà Thanh đứng trước gương soi đi soi lại mấy lần liền, một chốc sửa sửa lại mái tóc, chốc chốc lại dí sát vào kiểm tra cái trán có bị mụn hay không, nhìn đi nhìn lại cũng giống dáng vẻ tâm tư quay lại thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ mà phun trào, nhưng tự bản thân lại không nhận ra điều đó.
Diệp Tiểu Chiếu thầm lặng đứng bên cạnh quan sát mà đánh giá, nhìn cái là biết ngay. Anh nhớ ra rằng vừa rồi chắc chắn có người đưa em trai mình về nhà.
Diệp Hà Thanh chăm chỉ giặt đồ của mình và anh trai, ôm chậu nhỏ lên sân thượng phơi đồ. Cậu thuận theo chiếc thang mà leo xuống thì lúc này Diệp Tiểu Chiếu đã đứng dưới đó chờ cậu.
"Anh."
Diệp Tiểu Chiếu hơi mỉm cười: "Cẩn thận chút."
Thang gỗ đã hơi cũ rồi, cạnh thang còn gồ lên chút vụn gỗ. Mấy tháng trước còn mưa liên tục, giờ thì lại phơi dưới ánh mặt trời gặt gao nên gỗ trên chiếc thang đã dần trở nên giòn hơn rồi.
Diệp Tiểu Chiếu suy nghĩ xem có nên thương lượng với chủ nhà đổi một chiếc thang khác hay không, tránh cho sau này tiếp tục dùng lại xảy ra chuyện không mong muốn. Chân em trai anh vốn không tiện, leo lên leo xuống mỗi ngày, xảy ra chuyện thì anh biết tìm ai mà bắt đền?
"Mai phơi quần áo ngoài cửa sổ đi, chờ chủ trọ bảo người thay thang mới rồi hãy lên sân thượng phơi tiếp."
"Biết rồi." Diệp Hà Thanh đóng cửa vào nhà, TV đang chiếu quảng cáo, thời gian cũng chẳng còn sớm. Cậu bước qua tắt TV, nhìn lại thì thấy vẻ mặt Diệp Tiểu Chiếu như đang có chuyện muốn nói với cậu.
Diệp Tiểu Chiếu chủ động ngồi xuống sô pha, tiện tay kéo cổ tay cậu tỏ ý ngồi xuống cùng.
"Tiểu Chiếu", Diệp Hà Thanh nghiêm túc gợi chuyện, "Hôm nay em gặp một người rất rất lợi hại, người đó anh cũng biết đó, là Dư Thanh Châu đại sư!"
Đúng là Diệp Tiểu Chiếu biết người này, trước đây Diệp Hà Thanh thường xuyên xem buổi diễn thuyết của người đó trên TV, tâm tình kích động quá mức, thậm chí còn rơi nước mắt khi ngồi xem.
Diệp Tiểu Chiếu hỏi: "Có người đưa em đến gặp người đó sao?" Về phần người đó là ai, trong mối quan hệ gần đây của Diệp Hà Thanh thì chỉ có vị công tử nhà họ Hoắc kia là có bản lĩnh làm việc này. Không cần đoán cũng biết người vừa đưa em trai mình về là ai.
Thần sắc anh trở nên phức tạp, suốt mấy năm nay Diệp Hà Thanh làm công ở bên ngoài, anh chưa từng cảm thấy em trai mình lớn lên, nhưng giờ nhìn kỹ đúng là em trai đã trưởng thành lên không ít mà mắt thường anh không thể rõ được, khiến anh cảm khái vô cùng.
"Anh", Diệp Hà Thanh hạ quyết tâm nói với Diệp Tiểu Chiếu "Em định thôi học buổi tối ở trường học, sau đó đi học vẽ."
"Dư Thanh Châu tiên sinh có thành lập một quỹ hội, trong hội đó có rất nhiều người giống em, bọn họ đều ở đó vẽ tranh, nếu như tranh được bán thì sẽ nhận được thù lao. Dư Thanh Châu tiên sinh mời rất nhiều thầy giáo giỏi, thậm chí có cả những sinh viên chuyên ngành tự nguyện đến đó dạy mọi người vẽ, tiên sinh nói chỉ cần có ước mơ, không cần biết xuất phát sớm hay chậm, đây là sự kiên trì cả một đời."
Ngọn lửa được nhen nhóm từ thuở ấu thơ chung quy vẫn không bị dập tắt, khi cậu nói về chuyện bản thân muốn làm, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu vui vẻ. Đây là lần đầu tiên sau khi cậu đưa anh trai tới Phiền Thành trở nên chủ động tích cực nói ra điều mình muốn làm như vậy, nhiệt tình đưa ra kết hoạch tương lai cho mình.
Diệp Hà Thanh nói xong, nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Chiếu, giọng điệu hơi thấp thỏm lấy lòng: "Tiểu Chiếu, anh sẽ ủng hộ em chứ?"
"Đương nhiên." Diệp Tiểu Chiếu nở nụ cười: "Anh còn lo rằng em vì anh mà quên mất điều chân chính em muốn làm."
Diệp Tiểu Chiếu bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nổi sóng lớn, bao lần anh cảm thấy bản thân đã liên lụy đến Diệp Hà Thanh. Anh thậm chí còn lo lắng, ngộ nhỡ bệnh của anh cứ kéo dài như thế mà chết lại không chết được sẽ khiến cho đứa em trai nhỏ tuổi này của anh phải làm công cho người khác cả đời, thậm chí cả đời giao thức ăn, vĩnh viễn là một người làm công trong cái thành phố này.
Những người làm công xung quanh đa số đều lớn tuổi, đối với người ngoài tính cách Diệp Hà Thanh vẫn luôn ngại ngùng, đến ngay cả anh cũng không hoàn toàn hòa hợp, không có nhiều chủ đề giao lưu.
Hoàn cảnh ảnh hưởng tới sự trưởng thành của một con người, Diệp Tiểu Chiếu hi vọng em trai có thể sống trong một môi trường giáo dục tốt hơn.
Diệp Tiểu Chiếu đồng ý nhanh hơn Diệp Hà Thanh tưởng, cậu thở phào một cái, nắm lấy tay anh, thoạt nhìn có một số lời ngại ngùng không dám nói ra.
Cậu nói: "Ban ngày tất cả mọi người đều luyện vẽ, buổi chiều hơn năm giờ mới tan. Em sợ tranh mình không bán được, cho nên muốn tìm thêm công việc làm buổi tối làm thêm trước."
Cậu căng thẳng chờ phản ứng của anh, cậu muốn học, nhưng học vẽ và trách nhiệm trên vai không thể bỏ cái nào được. Việc trị liệu của Diệp Tiểu Chiếu không thể ngừng, hai người còn phải ăn cơm. Cậu cảm thấy thiệt thòi, nắm tay Diệp Tiểu Chiếu: "Khả năng về sau em sẽ về rất muộn."
Vô luận từ góc độ nào mà nói thì người bệnh cần có người nhà ở bên chăm sóc và bầu bạn.
Diệp Tiểu Chiếu buồn cười: "Cái này thì có gì mà khổ não, anh của em đã hai mươi tư tuổi rồi, không phải trẻ con bốn tuổi, có năng lực làm việc của người trưởng thành, tự chăm sóc chính mình được. Làm sao mà một thằng nhóc choai choai mới mười chín tuổi như em lại có một trái tim như ông già chín mươi tuổi thế hả."
Diệp Hà Thanh ngoan ngoãn nhìn anh, Diệp Tiểu Chiếu nói tiếp: "Không cần biết em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, quan trọng em phải chú ý an toàn." Dừng một lát lại nói, "Trước khi anh rời đi, em không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được."
Đã từng có một lần Diệp Hà Thanh đi đưa hàng bị tai nạn giao thông, tay bị gãy xương. Lúc đó vì không muốn anh trai mình lo lắng mà cậu liều mình kiếm cớ, chạy sang ở nhờ nhà đồng nghiệp. Sau đó Diệp Tiểu Chiếu biết chuyện, tức giận tới mức ba ngày không nói với cậu lấy nửa chữ, Diệp Hà Thanh không dám che giấu anh điều gì nữa.
Tin tốt bất ngờ đến liên tiếp, buổi sáng Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến viện kiểm tra, thừa dịp anh đang ngồi nghỉ ngơi, bác sĩ Nguy Lan gọi Diệp Hà Thanh vào nói chuyện riêng, đẩy về phía cậu một phần văn kiện.
Diệp Hà Thanh tiện tay mở ra, sau đó kinh ngạc không thôi.
"Bác, bác sĩ Nguy, đây là có ý gì..."
Bác sĩ Nguy Lan đưa cho cậu xem một phần văn kiện liên quan đến quỹ hội chữa bệnh, trong đó có không ít bệnh nhân nhận được sự trợ giúp, nhận được một khoản tiền từ trên trời rớt xuống. Diệp Hà Thanh cần cù thành thật, không đi đến cùng đường, chỉ cần bản thân vẫn có thể nỗ lực thì cậu sẽ không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt như vậy.
Bác sĩ Nguy Lan nói: "Trước tiên cậu điền đầy đủ mẫu đơn này, sau đó chuẩn bị tư liệu kỹ càng. Hiện tại khi tôi đã tiếp nhận bệnh án của anh trai cậu, mỗi phương diện tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp."
Diệp Hà Thanh cầm tập văn kiện mà cảm thấy mông lung, không ngờ còn có bác sĩ sẽ cố hết sức làm việc ngoài việc trị bệnh để giúp cho bệnh nhân.
Nhưng vẻ mặt của bác sĩ Nguy Lan không có gì bất thường, sau đó anh ta còn nói về tình trạng trước mắt của Diệp Tiểu Chiếu cho Diệp Hà Thanh nghe. Cậu liên tiếp nói cảm ơn: "Cảm tạ bác sĩ Nguy."
Diệp Hà Thanh trở về phòng bệnh chăm Diệp Tiểu Chiếu, ngày mai cậu đi học vẽ, có kỳ ngộ thế này tất cả là nhờ Hoắc Kiệt trợ giúp. Nhớ tới đêm hôm đó Hoắc Kiệt cõng cậu chạy một đoạn đó, đáy lỏng bất chợt nổi lên thấp thỏm cùng căng thẳng.
Bất kể như thế nào, cậu cũng nên mời hắn một bữa cơm.
Diệp Tiểu Chiếu vẫn đang ngủ say, Diệp Hà Thanh liền đến phòng nghỉ gửi tin cho Hoắc Kiệt, lập tức nhận được tin hồi đáp, hắn bảo cậu gửi hắn thời gian và địa điểm là được.
Đem tài liệu đến phòng thư ký hắn chần chờ một lát rồi nói: "Để trống lịch chiều nay và chiều mai cho tôi."
Thư ký yên lặng gật đầu chỉnh sửa và sắp xếp lại lịch trình.
Hoắc Kiệt ký tên xong, nhìn chằm chằm tin nhắn Diệp Hà Thanh gửi tới suy đoán hẳn là cậu đã nhận được tin.
Chú Nguy Lan khiến hắn ngạc nhiên, bệnh nhân vừa mới tiếp nhận không bao lâu, thậm chí mới chỉ gặp một lần, lại có hành động dùng danh nghĩa cá nhân để trợ giúp. Hai anh em nhà họ Diệp có lòng tự trọng, chú ấy vì muốn để hai anh em họ thoải mái tiếp nhận mà dùng cả quỹ chữa bệnh có tên tuổi, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Hoắc Kiệt cảm thấy việc này tốt nhất tạm thời không để lộ cho Diệp Hà Thanh biết là tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất