Chương 36
Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh không nhịn được rụt cổ lại một cái, kinh ngạc mà đối mắt với hai người.
Hai anh em Hoắc gia đều tập trung ánh mắt lên trang phục cậu, Hoắc Kiệt đang cân nhắc xem nên nói gì thì Từ Tư Lễ đã nhanh mồm nhanh miệng mà nói: "Tiểu Diệp tử, sao cậu lại mặc đồ đôi với anh trai mình?"
Hoắc Kiệt cũng thấy là tình cảm của hai anh em nhà Diệp Hà Thanh hơi vượt quá mức. Biết rõ em trai mình ra ngoài ăn cơm với người khác, Diệp Hà Thanh khả năng chưa cảm nhận được nhưng Diệp Tiểu Chiếu chắc chắn sẽ hiểu.
Nói đến cùng, mặc kệ là xuất phát từ loại tâm tư nào đều có chút kỳ lạ.
Diệp Hà Thanh đến nhà hàng đã đặt trước, vừa ngồi xuống thì Từ Tư Lễ đã như một chú cún cắn mãi không thả hỏi khiến cậu bất đắc dĩ nói: "Tại mua thế này tiện, bộ thứ hai được giảm nửa giá, ông chủ bảo mua thì tôi mua thôi..."
"Ồ ——" Từ Tư Lễ quen tay rót một chén nước đưa đến tay Diệp Hà Thanh, "Thì ra là vậy." Vừa cười vì ngại ngùng vì sự thất thố vừa rồi của mình, "Cậu đã tìm được việc chưa? Hay để tôi giới thiệu cho cậu đi."
Ngón tay Hoắc Kiệt liền gõ mặt bàn mấy cái ra hiệu Từ Tư Lễ đừng nhiều lời như vậy, Diệp Hà Thanh rõ ràng đang không chống đỡ được.
Hoắc Kiệt cười lạnh nhìn thằng em nhà mình: "Chưa kể hôm nay mày không mời mà tới, lát nữa đồ ăn ra rồi chỉ sợ không chặn nổi cái miệng này của mày."
Từ Tư Lễ ngượng ngùng, vội giải thích: "Tôi không có ý gì đâu chỉ là quan tâm cậu thôi." Còn về việc tại sao lại mặt dày theo sau Hoắc Kiệt cọ bữa cơm này, nguyên nhân chắc chỉ có hai anh em họ Hoắc hiểu rõ, một người sắp xếp sẵn thiên la địa võng, một người thì cam chịu theo phía sau từng bước vượt từng bước.
"Tìm được rồi," Diệp Hà Thanh cười lộ ra hàm răng trắng, "Nhờ có Hoắc ca giúp tôi đó, bữa cơm hôm nay là muốn cảm ơn chuyện này."
Diệp Hà Thanh đưa menu cho Hoắc Kiệt rồi lại đảo mắt qua nhìn Từ Tư Lễ: "Các anh chọn đi, hôm nay ít nhiều gì phải để tôi trả."
Từ Tư Lễ cười cười nói trêu một câu: "Ăn đến mức cậu phá sản thì phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hà Thanh lại ngoan ngoãn trả lời: "Không sao."
Nghe xong Từ Tư Lễ lại không biết phải nói gì nữa, vì Diệp Hà Thanh chưa từng trải qua trêu đùa, cho dù nói gì thì cậu cũng tưởng thật mà tiếp thu.
Hoắc Kiệt dựa theo tình huống mà chọn một số món ăn, đôi mắt Diệp Hà Thanh chuyển qua chuyển lại, nghe lời đoán ý, nâng cốc chúc hai người: "Uống rượu không?"
Hoắc Kiệt sao lại không thấu được tâm tư của cậu: "Em định uống à."
Diệp Hà Thanh sẽ không nhưng cậu không muốn mọi người mất hứng nói: "Uống một chút cũng được, em mời hai người!"
Người phục vụ đưa rượu tới, Diệp Hà Thanh không để người đó rót, tự tay rót rượu cho Từ Tư Lễ sau đó vòng qua Hoắc Kiệt nhưng hắn lại bỏ qua một bên nói: "Lát nữa anh còn phải lái xe."
Từ Tư Lễ thầm ám chỉ: "Lại còn ra vẻ đứng đắn nữa."
Cuối cùng rượu gần như vào bụng Từ Tư Lễ hết, hắn mang một bụng buồn khổ, Diệp Hà Thanh lúc đầu còn bồi hắn uống nửa ly nhưng sau đó thì bị Hoắc Kiệt cản lại bắt cậu chuyên tâm ăn cơm, mặc kệ Từ Tư Lễ mượn rượu làm càn.
"Nhưng mà...." Diệp Hà Thanh chần chừ nói, "Không nhắc nhở một chút sao?"
Uống một chút rượu vào rồi nên hai sườn mặt cậu ửng hồng, trong lúc nói chuyện với Hoắc Kiệt thì miệng liền phun ra hơi cồn, không quá nồng mà chỉ nhàn nhạt khiến người khác sinh ra ảo giác say rượu.
Hoắc Kiệt nói: "Lát nữa cho ra hết là được, hôm nay em mời anh ăn cơm, cho nó đi theo đã là tốt rồi."
Từ Tư Lễ uống say nằm nhoài trên mặt bàn, lỗ tai giật giật, mơ hồ nghe cuộc nói chuyện của hai người liền ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiệt, giọng điệu bất mãn: "Anh là đồ bá đạo!" Sau đó ánh mắt đáng thương chuyển về phía Diệp Hà Thanh, "Tôi vẫn còn tỉnh."
Từ Tư Lễ ngã xuống ghế ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Hoắc Kiệt vẻ mặt tỉnh bơ không nhìn nữa, Diệp Hà Thanh thì lại đứng ngồi không yên, dưới sự yêu cầu của Hoắc Kiệt, ăn đến mức bụng no căng mới đi thanh toán.
Từ Tư Lễ say mất rồi, Hoắc Kiệt hai tay cắm vào túi không thèm quan tâm đến hắn. Diệp Hà Thanh đang định quay qua dìu thì hắn lại kéo tay cậu qua, dặn dò nhân viên dìu Từ Tư Lễ vào trong xe.
"Hoắc ca," Diệp Hà Thanh nghiêng đầu nhìn Từ Tư Lễ đang say khướt, mi tâm nhíu lại, "Anh ấy đang có chuyện không vui sao? Uống nhiều như vậy?"
Hoắc Kiệt hơi cong khóe miệng: "Không sao đâu, những chuyện điên rồ hơn nữa cũng đã trải qua rồi, em không cần quá lo lắng."
Diệp Hà Thanh: "Em cảm thấy anh ấy hình như có chuyện muốn nói với em."
Hoắc Kiệt liến một ánh mắt qua nhìn, hắn cảm thấy đầu óc cậu cũng không ngốc lắm.
"Đưa em về trước đã."
Diệp Hà Thanh lên tiếng ngắt lời: "Từ Tư Lễ uống say thế rồi, để anh ấy nằm trong xe thì không thoải mái lắm, hay là đưa anh ấy về trước đã, em cũng không bận gì, nhắn một tin cho anh trai em là được rồi."
Hoắc Kiệt ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn của đứa trẻ này, cố ý hỏi: "Còn phải báo cáo với anh trai cơ à?"
"Sợ anh ấy lo lắng thôi mà." Cậu sờ sờ cằm mình.
Hắn liền thưởng cho cậu một viên kẹo, cậu bật cười thành tiếng, mò tới túi quần mình, lấy mấy viên kẹo ra cố ý quơ quơ trước mặt hắn.
"Hoắc ca anh xem này."
"...." Hoắc Kiệt nói: "Anh còn lái xe không tiện tay, em lột cho anh một viên đi." Nói rồi, hắn dùng đầu lưỡi liếm liếm khoang miệng, trong lòng hơi nóng lên, ngón tay cọ qua cọ lại bánh lại, đã biết rõ còn cố tình hỏi, "Ngày nào cũng mang theo kẹo anh cho em à?"
"Đúng vậy nha." Diệp Hà Thanh lột sạch sẽ vỏ kẹp rồi đưa đến bên mép Hoắc Kiệt, "Anh cho em nhiều như thế, Tiểu Chiếu còn giúp em bỏ hết vào một chiếc lọ thủy tinh, anh ấy nói ăn nhiều sâu răng, một ngày chỉ được ăn một viên thôi."
Diệp Hà Thanh cũng tự lột một viên cho mình, sau đó miết miết chỉnh tề hai vỏ kẹo rồi cho vào túi, thấy hắn nhìn qua liền cười giải thích: "Mấy chiếc vỏ này rất đẹp, lại sạch sẽ nên em giữ lại lúc nào đó cùng gấp hạc giấy với Tiểu Chiếu rồi treo lên cửa sổ."
Cậu càng nói giọng lại càng nhỏ: "Sức khỏe Tiểu Chiếu vốn không tốt, dường như chả có việc gì làm giải trí, em mua cho anh ấy sách, đọc mãi cũng sẽ chán, xem tivi lâu thì sẽ hại mắt, chỉ có thể kiếm đồ chơi gì đó về để anh ấy giết thời gian thôi."
Hoắc Kiệt chăm chú nghe cậu nói chuyện, cuối cùng cũng lái xe về đến căn biệt thự, thô lỗ đỡ tên nào đó đã say thành bùn nhão lên, cậu nhanh chân chạy tới giúp đỡ.
Từ Tư Lễ vừa đi vừa dừng lại, miệng thì liên tục luyên thuyên, vừa đến huyền quan thì Hoắc Kiệt liền buông hắn ra: "Đi rửa mặt đi."
Từ Tư Lễ ngã trái rồi lại ngã phải đập vào chỗ tủ giày gây ra một tiếng vang lớn. Hoắc Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng Diệp Hà Thanh lại không yên tâm lắm, vốn thả lỏng tay ra giống như Hoắc Kiệt thì lúc này vội chủ động đỡ người: "Từ Tư Lễ, em đưa anh đi phòng vệ sinh, đi cẩn thận chút kẻo ngã."
Từ Tư Lễ ngây ngô cười: "Cám ơn em nha."
Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Từ Tư Lễ liền không chịu được nữa mà ói ra. Mấy người say rượu vô cùng nặng, Diệp Hà Thanh vì dìu hắn mà bị ói vào đầy người, chiếc áo ngắn tay bẩn một mảng lớn.
Cậu khẽ kêu lên một tiếng, chờ đến khi Từ Tư Lễ nằm nhoài trước bồn cầu phun thì đi thẳng xuống lầu. Nhà vệ sinh dưới đó không có ai, cậu liền cởi áo giặt lại, chiếc áo ướt đẫm thế này mà mặc lên người thì sẽ gây ra hiệu quả thị giác nửa kín nửa hở mất.
Cậu đành đơn giản cầm áo ra ngoài, Hoắc Kiệt sau khi thay quần áo liền xuống lầu, trên tay cầm theo hai ly nước. Quay đầu lại liền thấy Diệp Hà Thanh để trần thân trên đi ra từ nhà vệ sinh, bất giác bàn tay siết chặt lấy ly nước: "Sao lại ăn mặc thế này, tên nhóc kia phun lên người em à?"
"Không sao đâu, giặt chút là sạch mà."
Ánh mắt Hoắc Kiệt không hề có ý mạo phạm tới cậu, tâm lý Diệp Hà Thanh dần buông lỏng, cầm chiếc áo ướt sũng lên hỏi: "Hoắc ca, anh có máy sấy tóc không, sấy khô một lát là em có thể mặc về nhà."
Có khi trời nóng quá cậu cũng đã từng lộ da thịt trước mặt Diệp Tiểu Chiếu rồi. Lúc này cậu vòng quanh đi tới đi lui trước mặt Hoắc Kiệt một cách tự nhiên, ngoài trừ gương mặt có hơi ửng đỏ do uống rượu ra thì thái độ vô cùng phóng khoáng tự nhiên, thái độ tín nhiệm Hoắc Kiệt vượt ngoài dự kiến của hắn.
"Từ Tư Lễ còn đang ở trong nhà vệ sinh lầu trên, em sẽ làm một ít canh giải rượu, lát cho anh ấy uống nhé?
"Không cần đâu, chờ thằng nhóc này ói sạch thì sẽ hồi phục lại thôi."
Hoắc Kiệt bị thu hút nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra bình thản, còn tên nhóc nào đó không hề có ý thức nguy hiểm lúc này đang lên lầu lấy máy sấy làm lộ ra làn da trắng mịn đi qua đi lại, còn quay qua cười với hắn.
Hắn cảm thấy làm người không thể như cậu được, không có ý thức phòng bị.
Diệp Hà Thanh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu như đang làm phép so sánh. Sau khi có kết quả, giọng cậu nghe vô cùng tiếc nuối: "Vóc người em không tốt chút nào, không khỏe mạnh như Hoắc ca."
Hoắc Kiệt hắng giọng một cái nhằm che giấu sự không tự nhiên lúc này của bản thân: "Anh cảm thấy rất được mà."
Diệp Hà Thanh không nhịn được rụt cổ lại một cái, kinh ngạc mà đối mắt với hai người.
Hai anh em Hoắc gia đều tập trung ánh mắt lên trang phục cậu, Hoắc Kiệt đang cân nhắc xem nên nói gì thì Từ Tư Lễ đã nhanh mồm nhanh miệng mà nói: "Tiểu Diệp tử, sao cậu lại mặc đồ đôi với anh trai mình?"
Hoắc Kiệt cũng thấy là tình cảm của hai anh em nhà Diệp Hà Thanh hơi vượt quá mức. Biết rõ em trai mình ra ngoài ăn cơm với người khác, Diệp Hà Thanh khả năng chưa cảm nhận được nhưng Diệp Tiểu Chiếu chắc chắn sẽ hiểu.
Nói đến cùng, mặc kệ là xuất phát từ loại tâm tư nào đều có chút kỳ lạ.
Diệp Hà Thanh đến nhà hàng đã đặt trước, vừa ngồi xuống thì Từ Tư Lễ đã như một chú cún cắn mãi không thả hỏi khiến cậu bất đắc dĩ nói: "Tại mua thế này tiện, bộ thứ hai được giảm nửa giá, ông chủ bảo mua thì tôi mua thôi..."
"Ồ ——" Từ Tư Lễ quen tay rót một chén nước đưa đến tay Diệp Hà Thanh, "Thì ra là vậy." Vừa cười vì ngại ngùng vì sự thất thố vừa rồi của mình, "Cậu đã tìm được việc chưa? Hay để tôi giới thiệu cho cậu đi."
Ngón tay Hoắc Kiệt liền gõ mặt bàn mấy cái ra hiệu Từ Tư Lễ đừng nhiều lời như vậy, Diệp Hà Thanh rõ ràng đang không chống đỡ được.
Hoắc Kiệt cười lạnh nhìn thằng em nhà mình: "Chưa kể hôm nay mày không mời mà tới, lát nữa đồ ăn ra rồi chỉ sợ không chặn nổi cái miệng này của mày."
Từ Tư Lễ ngượng ngùng, vội giải thích: "Tôi không có ý gì đâu chỉ là quan tâm cậu thôi." Còn về việc tại sao lại mặt dày theo sau Hoắc Kiệt cọ bữa cơm này, nguyên nhân chắc chỉ có hai anh em họ Hoắc hiểu rõ, một người sắp xếp sẵn thiên la địa võng, một người thì cam chịu theo phía sau từng bước vượt từng bước.
"Tìm được rồi," Diệp Hà Thanh cười lộ ra hàm răng trắng, "Nhờ có Hoắc ca giúp tôi đó, bữa cơm hôm nay là muốn cảm ơn chuyện này."
Diệp Hà Thanh đưa menu cho Hoắc Kiệt rồi lại đảo mắt qua nhìn Từ Tư Lễ: "Các anh chọn đi, hôm nay ít nhiều gì phải để tôi trả."
Từ Tư Lễ cười cười nói trêu một câu: "Ăn đến mức cậu phá sản thì phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hà Thanh lại ngoan ngoãn trả lời: "Không sao."
Nghe xong Từ Tư Lễ lại không biết phải nói gì nữa, vì Diệp Hà Thanh chưa từng trải qua trêu đùa, cho dù nói gì thì cậu cũng tưởng thật mà tiếp thu.
Hoắc Kiệt dựa theo tình huống mà chọn một số món ăn, đôi mắt Diệp Hà Thanh chuyển qua chuyển lại, nghe lời đoán ý, nâng cốc chúc hai người: "Uống rượu không?"
Hoắc Kiệt sao lại không thấu được tâm tư của cậu: "Em định uống à."
Diệp Hà Thanh sẽ không nhưng cậu không muốn mọi người mất hứng nói: "Uống một chút cũng được, em mời hai người!"
Người phục vụ đưa rượu tới, Diệp Hà Thanh không để người đó rót, tự tay rót rượu cho Từ Tư Lễ sau đó vòng qua Hoắc Kiệt nhưng hắn lại bỏ qua một bên nói: "Lát nữa anh còn phải lái xe."
Từ Tư Lễ thầm ám chỉ: "Lại còn ra vẻ đứng đắn nữa."
Cuối cùng rượu gần như vào bụng Từ Tư Lễ hết, hắn mang một bụng buồn khổ, Diệp Hà Thanh lúc đầu còn bồi hắn uống nửa ly nhưng sau đó thì bị Hoắc Kiệt cản lại bắt cậu chuyên tâm ăn cơm, mặc kệ Từ Tư Lễ mượn rượu làm càn.
"Nhưng mà...." Diệp Hà Thanh chần chừ nói, "Không nhắc nhở một chút sao?"
Uống một chút rượu vào rồi nên hai sườn mặt cậu ửng hồng, trong lúc nói chuyện với Hoắc Kiệt thì miệng liền phun ra hơi cồn, không quá nồng mà chỉ nhàn nhạt khiến người khác sinh ra ảo giác say rượu.
Hoắc Kiệt nói: "Lát nữa cho ra hết là được, hôm nay em mời anh ăn cơm, cho nó đi theo đã là tốt rồi."
Từ Tư Lễ uống say nằm nhoài trên mặt bàn, lỗ tai giật giật, mơ hồ nghe cuộc nói chuyện của hai người liền ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiệt, giọng điệu bất mãn: "Anh là đồ bá đạo!" Sau đó ánh mắt đáng thương chuyển về phía Diệp Hà Thanh, "Tôi vẫn còn tỉnh."
Từ Tư Lễ ngã xuống ghế ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Hoắc Kiệt vẻ mặt tỉnh bơ không nhìn nữa, Diệp Hà Thanh thì lại đứng ngồi không yên, dưới sự yêu cầu của Hoắc Kiệt, ăn đến mức bụng no căng mới đi thanh toán.
Từ Tư Lễ say mất rồi, Hoắc Kiệt hai tay cắm vào túi không thèm quan tâm đến hắn. Diệp Hà Thanh đang định quay qua dìu thì hắn lại kéo tay cậu qua, dặn dò nhân viên dìu Từ Tư Lễ vào trong xe.
"Hoắc ca," Diệp Hà Thanh nghiêng đầu nhìn Từ Tư Lễ đang say khướt, mi tâm nhíu lại, "Anh ấy đang có chuyện không vui sao? Uống nhiều như vậy?"
Hoắc Kiệt hơi cong khóe miệng: "Không sao đâu, những chuyện điên rồ hơn nữa cũng đã trải qua rồi, em không cần quá lo lắng."
Diệp Hà Thanh: "Em cảm thấy anh ấy hình như có chuyện muốn nói với em."
Hoắc Kiệt liến một ánh mắt qua nhìn, hắn cảm thấy đầu óc cậu cũng không ngốc lắm.
"Đưa em về trước đã."
Diệp Hà Thanh lên tiếng ngắt lời: "Từ Tư Lễ uống say thế rồi, để anh ấy nằm trong xe thì không thoải mái lắm, hay là đưa anh ấy về trước đã, em cũng không bận gì, nhắn một tin cho anh trai em là được rồi."
Hoắc Kiệt ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn của đứa trẻ này, cố ý hỏi: "Còn phải báo cáo với anh trai cơ à?"
"Sợ anh ấy lo lắng thôi mà." Cậu sờ sờ cằm mình.
Hắn liền thưởng cho cậu một viên kẹo, cậu bật cười thành tiếng, mò tới túi quần mình, lấy mấy viên kẹo ra cố ý quơ quơ trước mặt hắn.
"Hoắc ca anh xem này."
"...." Hoắc Kiệt nói: "Anh còn lái xe không tiện tay, em lột cho anh một viên đi." Nói rồi, hắn dùng đầu lưỡi liếm liếm khoang miệng, trong lòng hơi nóng lên, ngón tay cọ qua cọ lại bánh lại, đã biết rõ còn cố tình hỏi, "Ngày nào cũng mang theo kẹo anh cho em à?"
"Đúng vậy nha." Diệp Hà Thanh lột sạch sẽ vỏ kẹp rồi đưa đến bên mép Hoắc Kiệt, "Anh cho em nhiều như thế, Tiểu Chiếu còn giúp em bỏ hết vào một chiếc lọ thủy tinh, anh ấy nói ăn nhiều sâu răng, một ngày chỉ được ăn một viên thôi."
Diệp Hà Thanh cũng tự lột một viên cho mình, sau đó miết miết chỉnh tề hai vỏ kẹo rồi cho vào túi, thấy hắn nhìn qua liền cười giải thích: "Mấy chiếc vỏ này rất đẹp, lại sạch sẽ nên em giữ lại lúc nào đó cùng gấp hạc giấy với Tiểu Chiếu rồi treo lên cửa sổ."
Cậu càng nói giọng lại càng nhỏ: "Sức khỏe Tiểu Chiếu vốn không tốt, dường như chả có việc gì làm giải trí, em mua cho anh ấy sách, đọc mãi cũng sẽ chán, xem tivi lâu thì sẽ hại mắt, chỉ có thể kiếm đồ chơi gì đó về để anh ấy giết thời gian thôi."
Hoắc Kiệt chăm chú nghe cậu nói chuyện, cuối cùng cũng lái xe về đến căn biệt thự, thô lỗ đỡ tên nào đó đã say thành bùn nhão lên, cậu nhanh chân chạy tới giúp đỡ.
Từ Tư Lễ vừa đi vừa dừng lại, miệng thì liên tục luyên thuyên, vừa đến huyền quan thì Hoắc Kiệt liền buông hắn ra: "Đi rửa mặt đi."
Từ Tư Lễ ngã trái rồi lại ngã phải đập vào chỗ tủ giày gây ra một tiếng vang lớn. Hoắc Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng Diệp Hà Thanh lại không yên tâm lắm, vốn thả lỏng tay ra giống như Hoắc Kiệt thì lúc này vội chủ động đỡ người: "Từ Tư Lễ, em đưa anh đi phòng vệ sinh, đi cẩn thận chút kẻo ngã."
Từ Tư Lễ ngây ngô cười: "Cám ơn em nha."
Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Từ Tư Lễ liền không chịu được nữa mà ói ra. Mấy người say rượu vô cùng nặng, Diệp Hà Thanh vì dìu hắn mà bị ói vào đầy người, chiếc áo ngắn tay bẩn một mảng lớn.
Cậu khẽ kêu lên một tiếng, chờ đến khi Từ Tư Lễ nằm nhoài trước bồn cầu phun thì đi thẳng xuống lầu. Nhà vệ sinh dưới đó không có ai, cậu liền cởi áo giặt lại, chiếc áo ướt đẫm thế này mà mặc lên người thì sẽ gây ra hiệu quả thị giác nửa kín nửa hở mất.
Cậu đành đơn giản cầm áo ra ngoài, Hoắc Kiệt sau khi thay quần áo liền xuống lầu, trên tay cầm theo hai ly nước. Quay đầu lại liền thấy Diệp Hà Thanh để trần thân trên đi ra từ nhà vệ sinh, bất giác bàn tay siết chặt lấy ly nước: "Sao lại ăn mặc thế này, tên nhóc kia phun lên người em à?"
"Không sao đâu, giặt chút là sạch mà."
Ánh mắt Hoắc Kiệt không hề có ý mạo phạm tới cậu, tâm lý Diệp Hà Thanh dần buông lỏng, cầm chiếc áo ướt sũng lên hỏi: "Hoắc ca, anh có máy sấy tóc không, sấy khô một lát là em có thể mặc về nhà."
Có khi trời nóng quá cậu cũng đã từng lộ da thịt trước mặt Diệp Tiểu Chiếu rồi. Lúc này cậu vòng quanh đi tới đi lui trước mặt Hoắc Kiệt một cách tự nhiên, ngoài trừ gương mặt có hơi ửng đỏ do uống rượu ra thì thái độ vô cùng phóng khoáng tự nhiên, thái độ tín nhiệm Hoắc Kiệt vượt ngoài dự kiến của hắn.
"Từ Tư Lễ còn đang ở trong nhà vệ sinh lầu trên, em sẽ làm một ít canh giải rượu, lát cho anh ấy uống nhé?
"Không cần đâu, chờ thằng nhóc này ói sạch thì sẽ hồi phục lại thôi."
Hoắc Kiệt bị thu hút nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra bình thản, còn tên nhóc nào đó không hề có ý thức nguy hiểm lúc này đang lên lầu lấy máy sấy làm lộ ra làn da trắng mịn đi qua đi lại, còn quay qua cười với hắn.
Hắn cảm thấy làm người không thể như cậu được, không có ý thức phòng bị.
Diệp Hà Thanh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu như đang làm phép so sánh. Sau khi có kết quả, giọng cậu nghe vô cùng tiếc nuối: "Vóc người em không tốt chút nào, không khỏe mạnh như Hoắc ca."
Hoắc Kiệt hắng giọng một cái nhằm che giấu sự không tự nhiên lúc này của bản thân: "Anh cảm thấy rất được mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất